Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 156

Editor: Phộn

 

––––––––––

 

Mua lại quyền khai thác của Tập đoàn Hàn Triều?

 

Quản lý Hà sững người trong chốc lát, sau đó lập tức hiểu ra, đầu óc nhanh chóng vận hành, tính toán xem việc mua lại 10% quyền khai thác với giá gấp mười lần là lỗ hay lời, cuối cùng rút ra kết luận: không những không lỗ, mà còn có thể kiếm được khoảng 5% lợi nhuận.

 

Tuy lợi nhuận không nhiều, nhưng mà người đời có câu "Phật tranh một nén hương, người tranh một hơi thở".

 

Tập đoàn Hàn Triều muốn ép Tập đoàn Gia Thế, cũng nên tự xem lại mình có bao nhiêu ki-lo-gram.

 

Không hổ danh là tổng giám đốc Bạch, chỉ trong tíc tắc mà đã tính toán xong lợi hại.

 

Quản lý Hà sùng bái nhìn người đàn ông anh tuấn ngồi ở vị trí chủ tọa..

 

Dù đã hơn trăm tuổi, nhưng ngoại hình của tổng giám đốc Bạch vẫn dừng lại ở độ tuổi ba bốn mươi, khuôn mặt không có lấy một nếp nhăn, chỉ có vài sợi tóc bạc ở hai bên mai, càng làm tăng thêm nét trưởng thành quyến rũ.

 

Anh ta từng gặp chủ tịch Tập đoàn Hàn Triều – Hàn Dũ Tiêu, rõ ràng cùng tuổi với tổng giám đốc Bạch nhưng lại già nua lọm khọm, nhìn là biết nạn nhân của thời gian.

 

Hay đây chính là điểm đặc biệt của những người có tinh thần lực cấp cao nhỉ?

 

Bạch Húc đã quá quen với những ánh nhìn sùng bái đổ dồn về phía mình, tay lật tài liệu hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn bộ phận pháp chế ngồi bên trái.

 

"Thu thập chứng cứ, chuẩn bị kiện đám công nhân của Hàn Triều."

 

Bộ phận pháp chế nghiêm túc đáp: "Rõ."

 

Tội cố ý cưỡng hiếp và cầm đầu bạo lực đều vi phạm nghiêm trọng luật pháp của Đế quốc, chỉ cần có chứng cứ xác thực, chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm, không ai có thể thoát được.

 

Giải quyết gọn gàng một vấn đề nan giải, Bạch Húc bình thản tiếp tục cuộc họp.

 

AM - 10:00

 

Cuộc họp kết thúc, Bạch Húc rời trụ sở chính của Gia Thế, dưới sự tiễn đưa của quản lý, bước lên xe bay, trở về lâu đài nhà họ Lý.

 

AM - 10:45

 

Xe bay hạ cánh ở sân trong của lâu đài, Bạch Húc thu lại khí thế sắc bén trên người, ôn hòa nhìn về phía Mai Lâm đang đứng đón trước cửa.

 

"Quản gia Bạch, vất vả rồi."

 

"Giải quyết rắc rối cho chủ nhân, xử lý vấn đề là bổn phận của tôi."

 

Mê Linh mỉm cười gật đầu, nghiêng người nói: "Bữa trưa đã chuẩn bị xong, có thể dùng bất cứ lúc nào."

 

"Được." Bạch Húc bước về phía nhà ăn của nhân viên.

 

 AM - 11:30

 

Dùng bữa xong, Bạch Húc đến vườn cây, tiến hành giao tiếp lần thứ hai với dị thực.

 

Khu vườn này trồng các loại dị thực đến từ khắp các hành tinh trong vũ trụ, phần lớn là báu vật do phu nhân đời trước trồng, sau trăm năm vun trồng, nhiều cây đã khai trí, tinh thần lực đạt cấp hai, cấp ba. Trong đó có một loài dây hoa tên là "Lam Tinh" rất nỗ lực, hai năm trước thăng lên cấp bốn, được phu nhân thu làm khu sử thực.

 

Bạch Húc đến bên luống hoa từng trồng Lam Tinh, nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc lá, truyền tinh thần lực vào.

 

Năm thứ tư kể từ ngày Lam Tinh rời đi, nơi này đã được trồng một cây dị thực mới.

 

Đó là một cây dây leo cấp hai toàn thân đầy gai, đầu dây rủ xuống những chùm hoa nhỏ trắng muốt như tuyết, được chuyển từ hành tinh dị thú về khu vườn, do tiểu thiếu gia Hạo Hạo đích thân trồng, đặt tên là "Ngân Tuyết". Sau ba năm chăm sóc, cây đã bắt đầu phát triển tốt, có dấu hiệu đột phá lên cấp ba.

 

Ngân Tuyết là một loài dị thực kiêu ngạo, dù Bạch Húc giao tiếp với nó mỗi ngày, nhưng phản ứng của nó rất thờ ơ, khác hẳn với Lam Tinh năm xưa, mỗi lần đều hưng phấn rung cả đám lá xanh, dây leo bay loạn khắp nơi.

 

Quả nhiên, dị thực đã khai trí không thể dễ dàng thuần dưỡng trong một sớm một chiều.

 

Bạch Húc không bận tâm đ ến sự lạnh nhạt của nó, kết thúc buổi giao tiếp theo lệ thường, tiếp tục tiến đến dị thực tiếp theo.

 

Ngân Tuyết rụt hai dây leo lại, xoắn chặt vào nhau như đang giằng co nội tâm, do dự xem có nên bớt sĩ diện lại không, níu kéo con người mạnh mẽ kia lại, xin người đó tiếp tục giao tiếp với mình.

 

Bởi vì mỗi lần giao tiếp xong, tinh thần lực của nó lại tăng thêm một chút, sức hấp dẫn quá lớn.

 

Khi Bạch Húc đang trò chuyện với dị thực bên cạnh, đột nhiên cảm thấy có gì đó chọc vào lưng.

 

Ông quay đầu lại, bắt gặp dây leo nhỏ vừa thò đã rụt về.

 

Bạch Húc bật cười, nhướng mày, không nói gì, tiếp tục đi đến dị thực kế tiếp.

 

Dị thực cũng giống dị thú, đều tôn sùng kẻ mạnh, bản chất tham lam, con người khi giao tiếp với chúng phải luôn đề cao cảnh giác, nếu không cẩn thận sẽ bị phản phệ.

 

Sở hữu hai khu sử thú vừa có tính chiếm hữu mạnh mẽ lại vừa ngang ngược, Bạch Húc có trải nghiệm sâu sắc về điều này.

 

Trong căn nguyên tinh thần, Cổ Giao nằm trên Cửu Mang Tinh Trận đang cộng hưởng tinh thần với chủ nhân, khó chịu vẫy cái đuôi cá màu tím, tạo thành một cơn lốc nhỏ trong thế giới tinh thần.

 

Con sư tử nằm đối diện đang lim dim cũng mở hé mắt, liếc nhìn nó đầy giễu cợt.

 

Cổ Giao càng bực bội, cái đuôi vỗ "bốp bốp" vang dội.

 

Đột nhiên, một sợi xích xuất hiện từ hư không trói chặt nó lại, cái đuôi... nghỉ vẫy.

 

"Khè~" Sư tử vỗ cánh, xoay người tiếp tục ngủ.

 

Bạch Húc dọn dẹp con cá đang quậy trong căn nguyên tinh thần xong thì tiếp tục công việc.

 

PM - 12:00

 

Bạch Húc ngồi trong văn phòng quản gia, xử lý một số công việc thường ngày của lâu đài.

 

"Đính đoong——"

 

Thiết bị nhận dạng reo lên, có tin nhắn mới.

 

Ông mở lên, giao diện ảo nhỏ bật ra trong không trung.

 

[Thư ký Ngô: Tổng giám đốc, hôm nay là sinh nhật của lão gia nhà họ Từ, đã gửi thiệp mời đến ngài, ngài có tham dự không?]

 

Lão đầu nhà họ Từ?

 

Bạch Húc nhướng mày.

 

Từ Chân Quốc từng chiến hữu năm xưa của ông, chút mặt mũi này phải cho rồi.

 

Bạch Húc trả lời: Thời gian tổ chức?

 

[Thư ký Ngô: Từ 5 giờ chiều đến 9 giờ tối.]

 

Bạch Húc kiểm tra lịch trình, gần đây Nguyên soái và phu nhân đều ở nhà, việc đưa đón mấy bé con đã có họ lo, sau 5 giờ ông có thể tự do hoạt động.

 

[Bạch Húc: Gửi thiệp mời qua đây.]

 

[Thư ký Ngô: Vâng.]

 

Nửa giây sau, hộp thư nhận được một thư mời điện tử.

 

 PM - 13:00

 

Bạch Húc nghỉ trưa trong phòng ngủ.

 

PM - 14:30

 

Sân huấn luyện trong lâu đài, hơn hai mươi vệ sĩ được huấn luyện bài bản tạo thành một vòng tròn. Bạch Húc mặc đồng phục huấn luyện màu đen, thần sắc điềm tĩnh bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu. Một tiếng hô vang lên, hơn hai mươi người lao vào cùng lúc.

 

"Binh bốp bẹp—"

 

Chưa đến một phút, một nửa số vệ sĩ đã bị đánh ngã. Số còn lại đau khổ cầm cự, nhưng năm phút sau cũng knock out toàn bộ.

 

Sân huấn luyện nằm la liệt người.

 

Bạch Húc thu chiêu, nhẹ nhàng phủi tay, lạnh lùng nói với đám vệ sĩ đang nằm ngổn ngang: "Đứng dậy hết. Chạy mười cây số, hít đất một nghìn cái."

 

"Rõ!"

 

Đám vệ sĩ đau lưng gãy khớp gắng gượng bò dậy, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu chạy vòng quanh sân.

 

Quản gia đúng là không phải người. Họ khổ luyện suốt năm năm mà vẫn không trụ nổi mười phút dưới tay ông ấy..

 

PM - 15:00

 

Bạch Húc bước vào khu hồ bơi phía sau lâu đài, cởi đ ồng phục huấn luyện, thay quần bơi, đứng bên hồ bơi khởi động cơ thể. Dù đã hơn một trăm năm mươi tuổi nhưng thân hình của ông vẫn rắn chắc chẳng kém gì thanh niên.

 

Nhân viên trong hồ bơi vừa ngưỡng mộ vừa sùng bái. Không biết khi họ hơn một trăm tuổi có giống như quản gia đại nhân không, vừa trẻ trung vừa đẹp trai thế này.

 

Khởi động xong, Bạch Húc nhẹ nhàng nhảy xuống hồ, lặn như cá dưới làn nước trong veo hơn một phút mới nổi lên.

 

Từ khi thu Cổ Giao làm khu sử thú, ông cũng bị ảnh hưởng chút ít, mỗi ngày đều phải xuống nước bơi lội thỏa thích một chút mới chịu.

 

Làn da vừa chạm vào nước, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, ông bơi tới lui hai vòng rồi đổi sang bơi ngửa, nằm thư giãn trên mặt nước, tay nhẹ nhàng quạt ra sau.

 

Trong căn nguyên tinh thần, Cổ Giao đang bị xích trói lại phấn khích quẫy đuôi, mãnh liệt phát tín hiệu với chủ nhân.

 

"Thả ta ra! Ta cũng muốn bơi!"

 

Bạch Húc không hề lay động, cứ thong dong bơi tiếp.

 

Cổ Giao "hu hu hu" năn nỉ, cái đuôi bị xích trói chặt quẫy quẫy đầy khó khăn.

 

Sư tử ghét nước gầm lên một tiếng.

 

Ồn ào chết đi được!

 

Nước có gì hay ho hả?

 

Ngày nào cũng xin chủ nhân thả ra mà có được méo đâu, không biết mệt hay gì?

 

Cổ Giao thu lại bộ mặt đáng thương, nhe răng há mỏ, hung ác vô cùng.

 

Hai cái lỗ mũi của sư tử thở mạnh ra hai làn khói, giả mù với uy hiếp của nó.

 

Cổ Giao giận dữ lắc đầu, những con rắn tím nhỏ li ti như tóc trên đầu nó đều nhe răng múa vuốt, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

 

Sư tử cúi đầu kêu hai tiếng, cợt nhả vô cùng.

 

Từ hồi triệu hồi hai bọn nó ra mà suýt gây họa, chủ nhân càng nghiêm khắc hơn. Muốn ra ngoài á? Chốt cửa còn không có!

 

Thật ra Cổ Giao cũng hiểu nhưng mà cưỡng lại được sự hấp dẫn của nước, thế là nó lại bắt đầu lăn lộn trong tinh trận.

 

Nó tưởng hôm nay cũng như bình thường, vô ích, nhưng đột nhiên xích sắt trên người biến mất, tinh trận trong căn nguyên tinh thần sáng rực lên.

 

Là dấu hiệu triệu hồi.

 

Gương mặt điển trai của Cổ Giao lộ vẻ khiếp sợ.

 

Chủ nhân thật sự triệu hồi nó?

 

Vừa nghĩ vậy, cơ thể nó hóa thành hạt tinh thần, rời khỏi căn nguyên tinh thần.

 

"Tõm—"

 

Cổ Giao rơi xuống hồ bơi, chìm trong làn nước mát lạnh, như được trở về đại dương vậy.

 

Nó phấn khích đến mức muốn ngửa mặt hú lên, quẫy đuôi thật mạnh muốn tạo sóng lớn. Thế nhưng, tưởng tượng thì phong phú, hiện thực thì tàn khốc, đuôi nó không biết bị gì mà "bõm bõm" vài cái, chỉ tung được vài giọt nước nhỏ.

 

Cổ Giao chấm hỏi.

 

"Cái dì zậy? Sóng cụa tui đi đâu zồi?"

 

Âm thanh non nớt phát ra từ miệng khiến Cổ Giao giật mình, cúi đầu nhìn mặt nước, một gương mặt bánh bao nhỏ xíu được phản chiếu dưới nước.

 

"Hở? Cái gì vậy? Chuyện gì xảy ra? Sao ta bị teo nhỏ rồi?"

 

Đôi bàn tay mũm mĩm đập mạnh xuống nước nhưng chỉ b ắn ra mấy giọt nước tí xíu, nhìn cười ỉa.

 

Cổ Giao không dám tin ngẩng đầu, nhìn Bạch Húc.

 

Trong mắt nó, lúc này Bạch Húc như người khổng lồ lực lưỡng, cao lớn như núi, chỉ một tay cũng đủ bóp chết nó.

 

Mớ tóc rắn tím trên đầu Cổ Giao đều xoắn lại thành dấu hỏi to tướng. ????

 

Bạch Húc cúi đầu nhìn "bé người cá" dưới nước, đôi mắt chứa đầy ý cười, khóe miệng cong cong, chờ nhóc con nhận ra tình hình, ông vươn tay túm bé người cá.

 

Tức khắc, Cổ Giao biến thành "cá treo ngược".

 

"Á á á~~ chủ nhơn~~ đừng mà~~~"

 

Cổ Giao khua tay nhỏ, đáng thương vặn vẹo. Nó phát hiện rồi, tuy chủ nhân có triệu hồi nó, nhưng không cho nó nhiều tinh thần lực, làm nó bị "suy dinh dưỡng", không chỉ bị teo nhỏ mà còn... hóa thành cá con!

 

Quá đáng!

 

Cực kỳ quá đáng!

 

Từng là vương giả một cõi Cổ Giao gào lên một tiếng "long trời lở đất", vào tai Bạch Húc thì thành bé con nũng nịu.

 

Ông chọt chọt cái mặt bánh bao của bé người cá, khiến nó tức mà la oai oái, đuôi quẫy càng mạnh.

 

Lúc này Bạch Húc mới động lòng trắc ẩn mà buông tay ra, bé người cá rớt cái "tủm" xuống nước.

 

Được tự do, Cổ Giao lập tức quẫy đuôi con bơi ra khỏi cái tên con người đáng ghét này.

 

Bạch Húc tựa vào thành hồ, cười tủm tỉm nhìn bé người cá đang bơi bằng cả tính mạng.

 

Bản chất của khu sử thú là tinh thần thể, là thực thể hóa từ tinh thần lực, cấp bậc càng cao thì sức chiến đấu càng mạnh.

 

Lần trước để tiêu diệt ba con dị thú cấp sáu nên ông đã triệu hồi mà không hạn chế sức mạnh, suýt thì bị phản phệ.

 

Hôm nay thì khác, Cổ Giao năn nỉ mãi nên ông lợi dụng khế ước chủ tớ, phong ấn sức mạnh nó lại, cho nó toại nguyện.

 

Không phải muốn bơi à?

 

Giờ cho bơi thoải mái luôn.

 

Cổ Giao không dùng được tinh thần lực, tức mà cái đuôi quẫy mạnh ơi là mạnh, cơ mà bơi mãi, bơi mãi, bơi tới lúc mà vừa quay đầu lại thì vẫn thấy cái bản mặt đẹp trai đáng ghét của Bạch Húc ở gần.

 

Nó tức tím người, chui tọt xuống nước, tự kỷ.

 

Bạch Húc thấy bé người cá màu tím biến mất dưới mặt nước, cũng không vội, từ tốn bơi lội, khi thì bơi ngửa, khi thì bơi ếch, khi thì bơi tự do. Bơi tới bơi lui bơi liền một ngàn mét mà mặt không đỏ, thở không gấp, rồi bước lên bờ bằng bậc thang của bể bơi.

 

"Ục ục—"

 

Cổ Giao nổi lên khỏi mặt nước, phát hiện chủ nhân định bỏ đi thì cái đuôi màu tím mỏng như lụa quẫy mạnh lên.

 

"Đợi đã—"

 

"Không được đi!"

 

Bé người cá cố hết sức bơi về phía chủ nhân.

 

Bạch Húc ngồi trên bậc thang, lồ ng ngực rắn chắc nhỏ từng giọt nước long lanh trong suốt, tám múi bụng đều đặn, quyến rũ, quần bơi căng lên, thể hiện vô cùng rõ kích thước đáng tự hào của một Alpha.

 

Ngón tay thon dài vuốt tóc ướt ra sau, để lộ vầng trán trơn mịn.

 

Một "ông già" hơn 150 tuổi, vậy mà làn da còn mịn tưng, đúng là làm người ta ghen tỵ phát hờn mà.

 

Cổ Giao ngẩng đầu nhìn, mắt nhìn đờ đẫn luôn

 

Khó khăn lắm mới bơi đến được trước mặt chủ nhân, nó bật lên khỏi mặt nước, "bốp" một tiếng nhảy lên đùi chủ nhân, bàn tay có màng hút chặt, cố định thân cá lại, nhe hàm răng nhọn.

 

Ta cắn! Ta cắn! Ta cắn chết tên chủ nhân xấu xa này!

 

Bạch Húc im lặng nhìn bé người cá đang nằm sấp trên đùi mình, cắn như muỗi chích, ngoài ngứa ra thì chẳng thấy gì khác.

 

Ông lười biếng nắm cái đuôi màu tím của bé người cá, nhấc lên, lại treo ngược nó lần nữa.

 

"Bơi xong rồi, đến giờ về căn nguyên tinh thần rồi."

 

Bé người cá nhăn mặt như cái bánh bao, phản đối: "Không về, không về, ta còn chưa chơi đã!"

 

Khó khăn lắm mới được thả ra ngoài hóng gió, sao mà về sớm như vậy được?

 

Thật ra Bạch Húc chẳng cần hỏi ý kiến nó làm gì, chỉ cần động ý niệm là thu về được ngay. Nhưng ông là một chủ nhân tốt, biết tôn trọng ý muốn của khu sử thú.

 

Đặt bé người cá lên vai, ông đứng dậy đi về phía phòng thay đồ.

 

Cổ Giao đạt được mục đích, mặt bánh bao cười tươi như hoa, cuộn cái đuôi cá lại ngồi trên vai chủ nhân, tay vân vê một lọn tóc, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

 

Hừ hừ hừ, quả nhiên chủ nhân vẫn thích ta hơn, con sư tử thối kia thì làm gì được hưởng đãi ngộ này!

 

PM - 4:30

 

Bạch Húc thay một bộ tây trang vừa hoa lệ vừa thanh nhã, nhét bé người cá vào túi áo, mang theo một món quà đắt giá, bước lên xe bay, hướng về biệt thự xa hoa của nhà họ Từ trong thành phố.

 

––––––––––

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cổ Giao: Quả nhiên người chủ nhân yêu nhất là ta.

 

Sư tử: Hừ, đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về!

 

Cổ Giao: Ngon thì tới cắn ta này, cắn đê, cắn đê, chỗ này nhiều máu này!

 

Sư tử: ....

 

Má tức! Tự kỷ!

 

––––––––––

 

Editor: Ship cực mạnh quản gia x Cổ Giao, toi là toi thấy có mùi từ khúc quýnh nhau với dị thú rồi nhé....

Bình Luận (0)
Comment