Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 157

Editor: Phộn

 

––––––––––

 

PM - 5:00

 

Chiếc xe bay dài sang trọng hạ cánh trong sân nhà cũ của nhà họ Từ, logo của nhà họ Lý khắc trên thân xe lập tức thu hút sự chú ý của người tiếp đón. Khi người đàn ông tuấn tú khí chất phi phàm bước xuống, ánh mắt của người tiếp đón sáng lên, vội vàng bước tới cung kính gọi: "Ông Bạch đến rồi! Mời vào trong! Sáng nay lão gia nhà tôi còn nhắc tới ngài đấy!"

 

Bạch Húc mỉm cười, phong thái ưu nhã bước qua cổng lớn. "Lão gia và phu nhân nhà các người bận du lịch thiên hà suốt ngày, hiếm khi ở nhà tổ chức sinh nhật thế này."

 

"Chẳng phải sao?" Người tiếp đón chính là quản gia nhà họ Từ, vừa đi trước dẫn đường vừa nói: "Nửa đầu năm nay, lão phu nhân bị ốm, lão gia luôn ở thủ đô chăm sóc bà. Gần đây phu nhân hồi phục khá tốt, tâm trạng lão gia phấn chấn nên mới tổ chức tiệc sinh nhật linh đình để phu nhân vui vẻ một chút."

 

Bạch Húc nhướng mày: "Thì ra là vậy."

 

Tuổi tác Từ Chân Quốc ngang ngửa ông, là người có tinh thần lực cấp bảy, từng phục vụ trong quân đội Đế quốc suốt 120 năm, chiến công hiển hách. Sau khi giải ngũ thì đưa bạn đời đi du lịch khắp nơi, thường xuyên đăng ảnh khoe hạnh phúc khiến đồng đội cũ nhìn mà ghen tỵ.

 

Nhưng năm nay sức khỏe của bạn đời Từ Chân Quốc không tốt, điều này khá đáng lo.

 

Tuổi thọ trung bình của nhân loại thời kỳ vũ trụ là 200 tuổi, sau 150 tuổi mới bắt đầu xuất hiện dấu hiệu lão hóa, hơn nữa với những người có tinh thần lực thấp thì hiếm ai sống quá 200.

 

Bạn đời của Từ Chân Quốc là một nữ Omega bình thường, tinh thần lực cấp hai, hơn 150 tuổi thì đã là người cao tuổi rồi. Việc du lịch thiên hà khiến cơ thể bà thêm gánh nặng, sức khỏe có vấn đề cũng là chuyện dễ hiểu.

 

Người tiếp đón đưa Bạch Húc đến đại sảnh tiệc rồi quay về cổng đón khách tiếp theo.

 

Đi được vài bước, ông ta không nhịn được ngoái đầu lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đang được một nhóm khách mời quan trọng vây quanh, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

 

Đều là quản gia, nhưng thân phận và địa vị của ông Bạch và ông lại khác nhau một trời một vực.

 

Đó là nhân vật có thể đứng ngang hàng với lão gia nhà ông, được khách mời kính trọng, phong thái ung dung điềm đạm, phong thái quý tộc hiện rõ.

 

Bạch Húc cầm ly rượu từ khay của người phục vụ, lịch sự cụng ly với những khách mời bên cạnh rồi rời đi, bước đến một phòng nhỏ ít người hơn. Ông đưa tay ấn bé người cá ló đầu ra khỏi túi áo vào lại trong.

 

Cổ Giao tức tối, há miệng cắn ngón tay ông, nhưng răng nhỏ quá nên chẳng có tí sát thương nào.

 

"Không muốn bị chú ý thì ngoan ngoãn nằm yên đi." Bạch Húc cúi đầu nói khẽ với bé người cá.

 

Cổ Giao nằm trong túi áo tây của ông, giận dữ vẫy đuôi.

 

Nằm mãi trong túi chẳng thấy khỉ gì thì theo tới bữa tiệc làm cái bíp gì?

 

Đáng ghét!

 

Khách khứa lần lượt kéo đến, đại sảnh tiệc ngày càng náo nhiệt, phần lớn đều là các nhân vật tai to mặt lớn và những hậu bối ưu tú đi theo họ.

 

Bạch Húc ngồi một mình trên sofa, chậm rãi nhấp rượu, càng khiến người ta chú ý.

 

"Ồ, chẳng phải là ông Bạch sao? Cơn gió nào đưa ngài tới đây vậy?"

 

Một ông lão tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, chống gậy khảm ngọc tiến lại gần, phía sau là một thanh niên ăn mặc sặc sỡ. Sau khi ông ta hỏi xong, ánh mắt dài hẹp của thanh niên kia đầy kiêu căng thách thức.

 

"Ồ, là chủ tịch Hàn à, lâu quá không gặp, suýt nữa tôi không nhận ra đấy."

 

Bạch Húc liếc qua hai vị khách không mời, ung dung tựa lưng vào sofa, không hề có ý đứng lên chào hỏi.

 

Hàn Vũ Tiêu, người đứng đầu tập đoàn Hàn Triều, thanh niên đi sau chắc là vị giám đốc điều hành mới được ông ta nâng đỡ, Lạc Phàm.

 

Nếu ông nhớ không lầm thì nhà họ Từ với nhà họ Hàn không thân thiết lắm, Hàn Vũ Tiêu có thiệp mời chắc là nhờ chạy vạy.

 

Chủ động xuất hiện trước mặt ông, có lẽ là muốn hỏi tội.

 

Bạch Húc không có hứng dây dưa. Đã là người có ý xấu thì ông cũng chẳng cần khách sáo.

 

Hàn Vũ Tiêu nhìn khuôn mặt trẻ mãi không già của Bạch Húc, lòng dâng lên ngọn lửa đố kỵ.

 

Cùng là những người hơn trăm tuổi, vậy mà người đàn ông này như quái vật không biết già, còn ông ta thì ngày càng già nua, nếp nhăn đầy mặt, sức vóc thanh niên đã là chuyện quá khứ.

 

Tuy nhiên, có một điều ông ta cảm thấy mình hơn Bạch Húc.

 

Hàn Vũ Tiêu khẽ hừ lạnh đầy khinh thường.

 

Có tinh thần lực cao thì sao? Không tìm được Omega phù hợp thì cũng cô đơn suốt đời, sau này chết chắc chẳng có ai đưa tiễn.

 

Còn ông ta thì sao? Tuổi trẻ cưới được vợ hiền, sinh được ba trai hai gái, con cháu đầy đàn, ba thế hệ sum vầy, hạnh phúc viên mãn, đó là điều Bạch Húc cả đời cũng không thể hiểu được.

 

"Ông Bạch quả là trẻ mãi không già, chỉ tiếc là yêu cầu hơi cao, đến giờ vẫn còn cô đơn lẻ bóng, thật đáng tiếc!" Hàn Vũ Tiêu chống gậy ngồi xuống đối diện, ánh mắt lóe lên, cười cợt: "Ông Bạch không chê thì tôi giới thiệu vài người nhé?"

 

Bạch Húc lắc nhẹ ly rượu đỏ, lạnh nhạt từ chối: "Không cần, chuyện của tôi không phiền chủ tịch Hàn bận tâm."

 

Hàn Vũ Tiêu cười ha hả: "Ái chà chà, là tôi lỡ lời. Thân phận như ông Bạch đây thì đương nhiên không cần tôi lo lắng. Chỉ là tính tôi nhiệt tình, không chịu nổi chuyện chia rẽ uyên ương thôi."

 

Bạch Húc nhướng mày: "Ồ, thế à? Ai lại thiếu hiểu biết tới mức làm chuyện thất đức như vậy?"

 

Hàn Vũ Tiêu liếc mắt ra hiệu cho Lạc Phàm. Lạc Phàm lấy từ không gian ra một tập tài liệu.

 

"Chuyện ở hành tinh mỏ khoáng HR2, e rằng ông Bạch chỉ biết một nửa. Khoảng cách xa xôi giữa các tinh hệ khiến nhiều chuyện dễ bị che giấu. Công nhân mỏ của chúng tôi và bên quý phương thực ra là một cặp đôi, chỉ là xảy ra chút cãi vã. Mâu thuẫn sau đó, tôi nghĩ đôi bên đều có trách nhiệm. Chi bằng chúng ta ngồi lại bàn bạc kỹ càng, không cần phải căng thẳng. Ông Bạch thấy sao?"

 

Lạc Phàm đưa tập hồ sơ chứa lời khai công nhân cho Bạch Húc.

 

Bạch Húc cầm ly rượu, chẳng buồn nhìn, uống cạn rồi đặt ly xuống bàn. Ông đứng dậy, điềm tĩnh nói với Hàn Vũ Tiêu: "Hôm nay là sinh nhật của lão Từ, không bàn chuyện công. Nếu chủ tịch Hàn có thắc mắc, xin mời đến đồn cảnh sát làm rõ."

 

Lướt qua gương mặt Lạc Phàm vừa ngượng vừa giận, Bạch Húc nhẹ nhàng nói: "Người trẻ tuổi thường làm việc hấp tấp, chủ tịch Hàn nên dạy dỗ hậu bối một chút, trường hợp nào thì làm chuyện nào."

 

Mặt Hàn Vũ Tiêu tối sầm.

 

Bạch Húc phủi nhẹ nếp gấp trên áo vest, mỉm cười: "Chủ tịch Hàn cứ tự nhiên, tôi xin phép."

 

Vừa đi khỏi, Lạc Phàm giận dữ ném tập tài liệu xuống.

 

"Ông nội! Ông xem cái thái độ đó kìa? Ông ta hoàn toàn không coi cháu ra gì!"

 

Vì cuộc gặp này mà gã ta đã bị chặn cửa ở tập đoàn Gia Thế không biết bao nhiêu lần, hôm nay vất vả lắm mới biết Bạch Húc sẽ dự tiệc sinh nhật của lão gia Từ, phải nhờ ông nội giúp mới lẻn vào được, ai ngờ người ta lại không đặt mình vào mắt.

 

Dù gì gã ta cũng là giám đốc điều hành mới của tập đoàn Hàn Triều, còn Bạch Húc chẳng qua là con chó nhà họ Lý, vậy mà lại dám làm cao như thế!

 

Thật quá đáng!

 

Hàn Vũ Tiêu nheo mắt nhìn theo bóng lưng Bạch Húc đang đi về phía Từ Chân Quốc.

 

"Tiểu Phàm, cháu vẫn cần rèn luyện thêm vài năm nữa."

 

Lạc Phàm nghiến răng. Gã ta đã 35 tuổi, rèn luyện hơn chục năm rồi, đủ tư cách điều hành cả tập đoàn!

 

Hàn Vũ Tiêu nói: "Cháu tưởng cái danh xưng "Ông Bạch" là ông ta tự phong đấy à?"

 

Lạc Phàm cau mày: "Chẳng lẽ không phải?"

 

Hàn Vũ Tiêu lắc đầu: "Đó chỉ là cách người ngoài tôn kính gọi ông ta thôi. Nhà họ Lý giao toàn bộ sản nghiệp cho ông ta quản lý, đủ thấy sự tin tưởng. Mà ông ta không vợ không con, vô tư vô dục, suốt bao năm luôn trung thành với nhà họ Lý, loại người này, có thể nói là chưa từng có người trước, sau này cũng khó có người sau."

 

Lạc Phàm thắc mắc: "Ông ta tài giỏi như vậy sao lại cam tâm đứng dưới người khác?"

 

Nếu là gã thì đã sớm tách ra lập môn hộ riêng rồi.

 

Hàn Vũ Tiêu nhẹ nhàng xoa viên ngọc trên đầu gậy, nói: "Lý do cụ thể thì không ai rõ. Có lời đồn rằng Bạch Húc là con nuôi của Tướng quân Lý Đình."

 

"Tướng quân Lý Đình?" Lạc Phàm cố gắng nhớ xem đó là ai.

 

"Tướng quân Lý Đình là gia chủ nhà họ Lý đời trước trước trước– cũng tức là cụ cố của Lý Diệu." Hàn Vũ Tiêu nói, "Nhà họ Lý là một gia tộc trung liệt, dòng chính cũng mệnh yểu, phần lớn bỏ mạng nơi chiến trường, chỉ có người con nuôi này là công thành danh toại, toàn thân trở về, lại cam tâm tình nguyện ở lại nhà họ Lý đào tạo người kế thừa."

 

Lạc Phàm do dự: "Vậy... chuyện này thật sự không thể xoay chuyển nữa sao?"

 

Hàn Vũ Tiêu vỗ vai gã ta: "Thua keo này ta bày keo khác, lần này coi như bài học, sau này làm việc phải suy nghĩ kỹ hơn."

 

Lạc Phàm cúi đầu, che đi sự không cam lòng trong mắt: "Cháu biết rồi thưa ông."

 

Bạch Húc là một người có tinh thần lực cấp cao. Chỉ cần ông muốn, những xúc tu tinh thần lực có thể lan tỏa, nên đoạn đối thoại giữa Hàn Vũ Tiêu và Lạc Phàm, ông nghe rõ mồn một.

 

Tuy vậy, ông chẳng hứng thú gì với hai người đó, mới nghe vài câu đầu là thu hồi tinh thần lực.

 

Từ xa, Từ Chân Quốc vừa thấy ông đã cười rạng rỡ dang tay: "Đoàn trưởng tới rồi à! Hahaha, lâu lắm không gặp, có nhớ tôi không đấy?"

 

Bạch Húc ôm ông ấy một cái: "Câu đó phải tôi hỏi anh mới đúng. Anh và Tiểu Trác như thần tiên quyến lữ, đi khắp nơi vui vẻ, tôi muốn giao lưu với anh mấy chiêu mà tìm không thấy người đâu."

 

Từ Chân Quốc buông Bạch Húc ra, khoác tay lên vai bạn: "Sau này tôi với A Trác ở lại hành tinh thủ đô, không đi đâu nữa, đoàn trưởng rảnh cứ đến tìm tôi giao lưu."

 

Bạch Húc nhìn sang người bên cạnh ông là Trác Á Cầm, mỉm cười nói: "Chỉ cần Tiểu Trác đồng ý, lúc nào tôi cũng sẵn lòng."

 

Năm tháng đúng là không tha ai, mỹ nhân phong hoa tuyệt đại thuở nào, giờ tóc đã điểm sương, dù mỹ phẩm tốt đến đâu cũng khó che được nếp nhăn trên mặt. Đứng cạnh Từ Chân Quốc, trông như chị em.

 

Trác Á Cầm trừng mắt với chồng: "Quên bác sĩ dặn gì rồi à? Chân anh phải tĩnh dưỡng ít nhất nửa năm nữa đấy."

 

Từ Chân Quốc không thèm để ý, phẩy tay: "Chân anh anh biết mà, y học giờ phát triển vậy, không cần lo đâu."

 

Bạch Húc hỏi: "Chân lão Từ sao thế?"

 

Trác Á Cầm nói: "Đầu năm bọn em đi du lịch ở hành tinh Ngật Nhật thuộc Liên minh Bạch Hổ, anh ấy chẳng may bị thương, gãy nát cả xương, nằm viện hơn một tháng. Giờ tuy đã lành nhưng không được vận động mạnh, không thì dễ có di chứng."

 

Từ Chân Quốc bị vợ bóc mẽ thì làm bộ nghiêm mặt: "Trước đây anh còn bị thương nặng hơn trên chiến trường mà chẳng phải khỏi hết rồi sao?"

 

"Hồi đó anh còn trẻ, giờ thì già rồi." Trác Á Cầm không vui, nhéo tay chồng một cái.

 

Từ Chân Quốc giả vờ đau, cầu xin tha: "Nhẹ thôi, nhẹ thôi vợ ơi! Trước mặt đoàn trưởng mà, cho anh chút thể diện đi! Hôm nay là sinh nhật anh mà!"

 

Trác Á Cầm bật cười, tha cho ông: "Anh cứ giả vờ đi."

 

Bạch Húc nhìn hai người chim chuột không khác gì ngày xưa, cảm thán nói: "Tình cảm của hai người vẫn tốt như ngày nào!"

 

Từ Chân Quốc đắc ý nói: "Đó là đương nhiên. Sao, hối hận vì không tìm bạn đời rồi chứ gì? Có cần tôi mai mối cho một người không?"

 

Cũng là nói đùa "làm mối", nhưng trong khi Hàn Vũ Tiêu là ác ý thì Từ Chân Quốc lại thật lòng.

 

Là chiến hữu, ông rất rõ lý do vì sao Bạch Húc không tìm bạn đời.

 

Đôi khi quá mạnh cũng là một kiểu phiền phức.

 

Không có Omega nào tương xứng, thà thiếu còn hơn sai, chỉ có thể cô độc cả đời. Huống chi ông còn có hai con khu sử thú có tính chiếm hữu cực cao, ai cũng không thể đến gần.

 

Bạch Húc còn chưa kịp trả lời, trong túi đã có bé Cổ Giao giận dữ quẫy đuôi.

 

Hôm nay sao thế?

 

Từng người một đều muốn làm mai cho chủ nhân?

 

Muốn ăn đòn à?

 

Bạch Húc cảm nhận được động tĩnh trong túi, bàn tay ấn một cái, đè vật nhỏ đang ầm ĩ, mặt không đổi sắc từ chối: "Lớn tuổi rồi, không muốn làm khổ ai nữa."

 

Từ Chân Quốc có tinh thần lực cao, sao lại không cảm nhận được thứ trong túi ông?

 

Liếc mắt nhìn một cái nhưng cũng không nói gì, ông cười nói: "Được rồi, đoàn trưởng đã quyết vậy thì tôi cũng không ép nữa."

 

Bạch Húc dỗ yên bé người ca, lấy từ nhẫn không gian ra một hộp quà, đưa cho Từ Chân Quốc.

 

"Chúc mừng sinh nhật! Tặng anh món đồ nhỏ này giết thời gian, mong anh thích."

 

"Quà đoàn trưởng tặng, cái gì tôi cũng thích!" Từ Chân Quốc nhanh tay nhận lấy, mở hộp ra ngay, mắt sáng rỡ.

 

Mô hình mecha!

 

Còn là phiên bản giới hạn của mecha Thiên Cơ và Cùng Kỳ!

 

Vô giá đó!

 

Với sự nổi lên của chiến sĩ mecha Omega duy nhất trong toàn thiên hà, ngày càng có nhiều Omega đăng ký vào trường quân sự. Dù bị loại một lượng lớn, nhưng cũng có vài người có thực lực được nhận.

 

Còn siêu mecha do Phá Quân điều khiển, tích hợp hai hệ thống AI cao cấp, hai ngoại hình khác biệt, kết hợp vô cùng hoàn hảo, được giới mê mecha tôn sùng.

 

Tập đoàn Gia Thế phát hành mô hình giới hạn, vừa mở bán chưa đến hai giây đã bán sạch.

 

Từ Chân Quốc vì chậm tay nên không mua được đang tiếc thì lại nhận được quà sinh nhật từ đoàn trưởng, lòng vui như nở hoa.

 

"Cảm ơn đoàn trưởng! Hahaha, tôi thích lắm!" Ông cứ như đứa trẻ, hí hửng đóng hộp lại, cẩn thận cất vào nhẫn không gian.

 

Trác Á Cầm mỉm cười nhìn chồng.

 

Ba người lại trò chuyện một lúc, rồi Từ Chân Quốc đưa bạn đời đi tiếp đãi khách khứa khác, Bạch Húc thì tìm chỗ ngồi nghỉ, lập tức có khách quen đến bắt chuyện.

 

PM - 9:30

 

Dưới màn đêm, một chiếc xe bay cao cấp rời khỏi đô thị phồn hoa, chậm rãi bay về phía ngoại thành.

 

Bạch Húc đã uống rượu dựa vào ghế sofa, trạng thái nửa tỉnh nửa mê, để mặc AI tự động điều khiển xe.

 

Cổ Giao vùng vẫy mạnh mẽ trong túi áo vest mà Bạch Húc vừa cởi ra, vất vả bò ra được, cuối cùng cũng thở phào một hơi. Nó phồng má như cái bánh bao, đuôi hơi cong lại, bật mạnh một cái nhảy lên đùi Bạch Húc, rồi gắng sức leo lên, leo mãi mới đến ngực ông, mệt như chó.

 

Nếu nó có thể trở lại hình dáng ban đầu thì đâu phải khổ như vậy?

 

Phẫn uất phun ra hai luồng khí, nó lại tiếp tục nỗ lực, leo lên cổ của Bạch Húc, đập đập đuôi vào da thịt của ông.

 

Bạch Húc cảm thấy cổ lạnh lạnh, tiện tay túm lấy bé người cá.

 

"Buông ra, buông ra!" Cổ Giao vùng vẫy.

 

Bạch Húc hé mắt, nhìn bé người cá đang hùng hổ la lối, khóe miệng nở nụ cười.

 

"Muốn làm gì, hửm?" Ông cất giọng trầm khàn, đầy từ tính.

 

Cổ Giao khoanh tay, quay đầu đi.... "Xem ngươi có ngủ tới chết chưa."

 

"Vậy à?" Bạch Húc lười biếng ngáp một cái, đặt bé người cá vào lòng bàn tay nghịch chơi, "Không phải là định nhân lúc ta ngủ để giở trò chứ?"

 

Cổ Giao tránh những ngón tay đang chọc ghẹo mình, tức giận nói: "Ta đã thành thế này rồi, còn làm gì được hả?"

 

Bạch Húc cứ chọc tới chọc lui, chọc đến nỗi mắt nó hoa cả lên mới chịu buông tha: "Không có thì tốt."

 

Cổ Giao lập tức ôm lấy ngón tay ông, há miệng cắn mạnh một cái.

 

Bạch Húc chẳng thấy đau, cứ để nó cắn như đang mài răng.

 

PM - 10:00

 

Xe bay đến lâu đài nhà họ Lý, Bạch Húc lặng lẽ trở về phòng mình.

 

Trên người dính đầy mùi rượu từ bữa tiệc, ông cởi hết quần áo, bước vào bồn tắm đầy nước ấm ngâm mình.

 

Bé người cá tung tăng bơi lội trong nước, sung sướng vô cùng.

 

Chơi một lúc, nó không hài lòng, bắt đầu than phiền với chủ nhân: "Ta muốn biến lớn, biến lớn!"

 

Bạch Húc túm lấy đuôi nhỏ của nó, không biết có phải do tác dụng của rượu hay không mà chợt thấy mềm lòng, buông lỏng phong ấn, khiến bé người cá bằng bàn tay lập tức lấy lại sức mạnh, khôi phục nguyên hình.

 

"Ào—"

 

Nước trong bồn tràn ra ngoài, văng tung tóe trên sàn đá cẩm thạch.

 

Chiếc đuôi cá khổng lồ chiếm gần hết bồn tắm, mái tóc rắn tím dài trải trên mặt nước, sáu cánh tay phủ đầy vảy chống lên thành bồn, nửa thân trên tr@n trụi dán sát vào ngực người kia, Cổ Giao li3m môi, khuôn mặt mang vẻ đẹp lưỡng tính nở nụ cười sung sướng.

 

"A, cảm ơn... chủ nhân của ta..." Nó tiến sát lại Bạch Húc, ngửi mùi hương dễ chịu trên người đối phương.

 

Bạch Húc bị ép đến không nhúc nhích nổi, nhìn dòng nước tràn ra ngoài, một tay ấn vào khuôn mặt tuấn tú của Cổ Giao, lười biếng nói: "Vẫn là trở về đi——"

 

Cổ Giao còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hóa thành hạt tinh thần, trở về căn nguyên tinh thần.

 

Nằm sấp một cách ngơ ngác trên Cửu Mang Tinh Trận, Cổ Giao gào lên phản đối, cái đuôi lộng lẫy quật loạn xạ.

 

Phía đối diện, sư tử gầm nhẹ, đứng dậy rũ rũ bộ lông mềm mượt sáng bóng.

 

Bạch Húc mặc kệ hai con khu sử thú trong căn nguyên tinh thần quậy phá, từ tốn tắm xong, mặc đồ ngủ bằng lụa, sấy khô tóc rồi lên giường ngủ.

 

"Chủ nhân, bất công quá!"

 

Sư tử liên tục gửi đến những lời oán trách.

 

"Tại sao con cá mập thối đó được ra ngoài mà ta thì không?"

 

"Ta cũng muốn ra ngoài! Biến nhỏ cũng được!"

 

Bị làm phiền đến mức không chịu nổi, Bạch Húc đành phải thả sư tử ra.

 

"Bộp" một tiếng, trên giường xuất hiện một con sư tử non đầu có hai sừng, lưng mọc một đôi cánh béo tròn, trông như một quả cầu lông, vô cùng dễ thương.

 

Sư tử đi bằng bốn chân ngắn ngủn, nhún nhảy trên chăn mềm, cái đuôi ba chạc phía sau vẫy loạn cả lên.

 

Bạch Húc tóm lấy con sư tử đang nhảy nhót, ôm nó vào lòng, nằm xuống, kéo chăn đắp kín, xoa xoa bụng nó.

 

"Im lặng, ngủ đi."

 

Sư tử trợn tròn mắt.

 

Ra ngoài là để ngủ à? Vậy khác gì ở trong căn nguyên tinh thần đâu?

 

Nó vùng vẫy không vui, Bạch Húc tát nhẹ vào mông nó một cái.

 

"Nghịch nữa là đi về."

 

Sư tử cứng người, cam chịu nằm xuống.

 

Bạch Húc tắt đèn, ôm quả cầu lông rồi nhắm mắt lại.

 

Sư tử ấm ức cọ cọ, thỉnh thoảng đập đuôi vào cổ tay ông, không biết bao lâu sau, nó đột nhiên lên tiếng: "Chủ nhân có muốn tìm người yêu không?"

 

Bạch Húc ấn cái đuôi nó xuống, đổi tư thế để nó nằm thoải mái hơn.

 

"Bị tụi bây quấn riết đã đủ mệt, lấy đâu ra thời gian yêu đương? Huống chi..."

 

Huống chi cái gì?

 

Sư tử dựng tai, chờ câu nói tiếp theo, đợi mãi không thấy chủ nhân lên tiếng, nó sốt ruột dùng móng vuốt gãi nhẹ.

 

"Ngủ đi." Bạch Húc nắm lấy móng nó.

 

Sư tử tức mà không dám nói, ngoan ngoãn làm gối ôm.

 

Cuối cùng cũng yên tĩnh, khóe môi Bạch Húc khẽ nhếch, thả lỏng chìm vào giấc ngủ.

 

Huống chi, ông thích cảm giác k1ch thích tinh thần mà những thử thách mang lại.

 

Khi xưa suýt bị khu sử thú mất kiểm soát nuốt chửng trên chiến trường, đồng đội hoảng loạn, chỉ có ông là tâm trí điên cuồng, tận hưởng cảm giác mạo hiểm cận kề cái chết.

 

Một kẻ như ông, không thích hợp có bạn đời.

 

Có hai con khu sử thú mạnh mẽ đồng hành là đủ rồi.

 

AM - 5:00

 

Bạch Húc dậy đúng giờ, mặc cho sư tử phản đối, đuổi nó về căn nguyên tinh thần, kéo rèm cửa, đón ánh sáng đầu tiên nơi chân trời.

 

Một ngày mới lại bắt đầu rồi.

 

––––––––––

 

Editor: Hết vlog 1 ngày của quản gia Bạch ngầu lòi. Kế tiếp là vlog một ngày trong quân đội của Lâm Hân, cũng là chương cúi cùng hehe =)))))

 

P/S: Thứ lỗi vì đầu óc đồi trụy. Quản gia Bạch công x Cổ Giao thụ, Sử tử thụ nam phụ si tình =)))))

Bình Luận (0)
Comment