Editor: Phộn
––––––––––
Hành tinh thủ đô của Đế quốc Huyền Vũ – Một quân khu giấu tên nào đó – Căng-tin.
"Ê, nghe gì chưa? Hôm nay sẽ có một vị thượng tướng Omega đến quân khu của chúng ta đấy."
"Không phải là người đó sao?"
Người lính đang ăn cơm nhướng cằm, ra hiệu cho người bên cạnh nhìn về phía thanh niên mặc quân phục đang xếp hàng trước máy gọi món.
Được anh ta nhắc nhở, những người khác cũng đồng loạt nhìn sang.
Máy gọi món số 1 có ít người xếp hàng, ở cuối hàng là một thanh niên thấp bé đứng giữa đám lính Alpha cao gần hai mét, trông cực kỳ nổi bật.
Trên người anh mặc một bộ quân phục thường ngày màu đen, trên vai là ba ngôi sao vàng tượng trưng cho quân hàm thượng tướng lấp lánh chói mắt. Tóc dài ngang vai được buộc gọn gàng dưới mũ, góc nghiêng sắc sảo, da trắng như tuyết. Chỉ đứng yên thôi cũng toát lên một vẻ đẹp trung tính độc đáo.
Tuy nhiên, không ai dám lại gần bắt chuyện.
Đây là quân khu, bất kể là Alpha, Omega hay Beta thì đều chỉ có một thân phận – quân nhân.
Quân nhân coi trọng kỷ luật và quy củ, cấp dưới phục tùng cấp trên, cá nhân phục tùng tổ chức.
Quân hàm thượng tướng của vị Omega kia đặt ở đó, dăm ba thiếu úy như họ nếu được đứng trước mặt người kia thì cũng chỉ có thể đứng nghiêm, giơ tay chào.
Huống hồ, thân phận của nam Omega đó cũng không tầm thường, vừa là bạn đời của Nguyên soái Đế quốc, lại vừa là chiến sĩ mecha có chiến công hiển hách. Mới nhập ngũ năm năm đã được thăng hàm thượng tướng, tốc độ thăng tiến khiến người ta phải kinh ngạc.
Cả cái thiên hà này ha, nam Omega là chủng người hiếm, mà mạnh như Lâm Hân thì chỉ có một không hai. Xuất hiện ở Bộ Mecha toàn là Alpha thì sự chú ý anh nhận được là điều có thể tưởng tượng...
Lâm Hân đứng trước máy gọi món thông minh, tiện tay chọn suất ăn A, hoàn toàn ngó lơ ánh nhìn tò mò đang đổ dồn về phía mình.
Rất nhanh, suất ăn A được đặt lên quầy lấy cơm. Lâm Hân bưng khay, tìm một chỗ trống rồi ung dung ngồi xuống.
Thế nhưng, những người ngồi cùng bàn với anh thì lại không bình tĩnh nổi.
Phần lớn họ đều mang quân hàm thiếu úy, đối diện với một thượng tướng không biết có nên đứng dậy chào trước rồi mới ăn hay không.
"Keng—"
Tiếng thìa va vào khay cơm vang lên.
Lâm Hân chậm rãi ăn một miếng thịt dị thú kho tàu, nghe tiếng động thì ngẩng đầu, thấy thiếu úy đối diện đang luống cuống cứu lấy bát canh vừa bị đổ.
Mà bị đôi mắt đen sâu thẳm của Lâm Hân nhìn chằm chằm, mặt thiếu úy đỏ bừng như lửa.
Lâm Hân không nói gì, thu hồi ánh mắt, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm.
Suất ăn A là khẩu phần chuyên dụng cho chiến sĩ mecha, mỗi món đều là thịt dị thú cao cấp, chứa lượng lớn chất Pa, người có tinh thần lực dưới cấp 7 nếu ăn vào sẽ bị nổ tan xác mà chết.
Vậy mà Lâm Hân lại không biến sắc ăn sạch tất cả các món, thậm chí không bỏ sót một cọng hành.
Năm phút sau, anh cầm khay rỗng lên, liếc nhìn những người cùng bàn, nghiêm túc nói: "Quá giờ rồi."
Sau khi anh mang khay đến máy rửa tự động rồi rời khỏi nhà ăn, đám quân nhân ngồi cùng bàn mới như tỉnh mộng.
"Lão Lưu, cậu cũng giỏi thật đấy."
"Ăn canh mà cũng rớt thìa nữa? Sao, muốn thu hút sự chú ý của thượng tướng à?"
"Mấy người cũng căng thẳng có ăn nổi miếng nào đâu?"
"Không nghe thượng tướng nói à? Chúng ta ăn quá giờ rồi."
"Chậc, đúng là quá giờ thật!"
Bình thường ăn có năm phút, hôm nay ăn hết mười một phút, còn không bằng tân binh, mất mặt quá!
***
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Hân được điều đến quân khu X ở hành tinh thủ đô.
Với tư cách là thượng tướng, anh có văn phòng riêng và một sĩ quan phụ tá.
Sau khi ăn sáng xong, đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu nhận chức thỉ sĩ quan phụ tá đúng giờ đến báo cáo.
Đàm Nặc, Alpha nam, 28 tuổi, quân hàm thượng tá, tốt nghiệp khoa Mecha của Học viện Quân sự Vấn Thiên.
—Từng là bạn học cùng lớp với Lâm Hân.
Đàm Nặc chào theo nghi thức, Lâm Hân cũng đứng dậy đáp lễ, sau đó cả hai nở nụ cười, bắt tay nhau.
"Hôm qua tớ nhận được thông báo, còn tưởng là thủ trưởng nào đó trùng tên." Đàm Nặc nói.
"Có nhiều quân nhân trùng tên với tớ sao?" Lâm Hân hỏi.
Đàm Nặc bật cười: "Không nhiều."
Không chỉ không nhiều, mà quân hàm thượng tướng lại còn là nam Omega thì cả cái đất ngân hà này chỉ có mình anh.
Lý do khiến y bất ngờ là vì đột nhiên bản thân được đề bạt làm phụ tá cho một thượng tướng, có hơi ngoài ý muốn, nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội hiếm có mà bao người có thâm niên hơn còn chưa chắc đã giành được.
Nhưng giờ được gặp lại Lâm Hân, tâm trạng của y lập tức bình ổn.
Cùng là hai mươi tám tuổi, nhưng nhờ chiến tích và công trạng phi thường, Lâm Hân chỉ mất năm năm đã được thăng lên thượng tướng, tốc độ thăng cấp phải gọi là như tên lửa.
Anh chính là người có quân hàm cao nhất trong toàn bộ lứa sinh viên năm đó.
Đều là người quen cũ, họ chỉ hàn huyên đôi câu rồi nhanh chóng vào việc.
Lâm Hân hiện là bộ trưởng Bộ Mecha, đương nhiên phải nắm rõ mọi thông tin về bộ phận của mình.
Đàm Nặc làm việc nghiêm túc, hôm qua nhận được thông báo là lập tức gom toàn bộ tài liệu của Bộ Mecha thành một tập hồ sơ điện tử rồi gửi cho cấp trên.
Lâm Hân nhận được, liền đọc cẩn thận.
Quân khu X trực thuộc Chiến khu Trung Bộ của hành tinh Hư Nhật, phụ trách an ninh của thủ đô, chỉ huy tối cao là Nguyên soái Đế quốc. Bộ Mecha do Lâm Hân quản lý có tổng cộng 1.500 quân nhân, đều là chiến sĩ mecha có tinh thần lực từ cấp 7 trở lên, có thể nói là tinh anh trong tinh anh. Muốn lãnh đạo được bọn họ, chắc chắn phải có năng lực và thực lực vượt trội, nếu không chỉ có thể trở thành trò cười trong quân đội.
Lâm Hân là chiến sĩ Omega nổi danh khắp thiên hà, bất kỳ ai từng tiếp xúc đều tâm phục khẩu phục. Nhưng những người chưa từng tiếp xúc, ít nhiều vẫn mang chút định kiến.
Anh muốn giữ vững vị trí bộ trưởng Bộ Mecha này thì trước tiên phải giành được sự công nhận của 1.500 chiến sĩ mecha này.
Nửa tiếng sau, Lâm Hân thay bộ quân phục huấn luyện màu xanh rêu, cùng Đàm Nặc đến căn cứ huấn luyện mecha.
Khi không có nhiệm vụ, chiến sĩ mecha phải huấn luyện với cường độ cao mỗi ngày, luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
1.500 chiến sĩ hợp thành một trung đoàn, huấn luyện do đoàn trưởng giám sát. Khi Lâm Hân và Đàm Nặc đến sân huấn luyện, các chiến sĩ đang chạy bộ mang vật nặng.
Đoàn trưởng tên là Lăng Lập Thư, quân hàm thiếu tá, tinh thần lực cấp 7, ba mươi lăm tuổi, phục vụ quân đội mười hai năm. Hôm qua nhận được thông báo rằng sẽ có một vị bộ trưởng Omega đến nhậm chức, trong lòng ít nhiều có chút không phục. Dù gì thì vị Omega nam này có vô số fan hâm mộ trong thiên hà, được vây quanh như sao trời, nhưng đây là quân đội chứ không phải giới giải trí, ở đây chỉ nói chuyện bằng thực lực.
Nếu vị thượng tướng Omega này chỉ có hư danh mà không có bản lĩnh thực sự, e là không thể áp chế nổi 1.500 chiến sĩ dưới quyền.
Thấy Lâm Hân tiến lại gần, Lăng Lập Thư theo bản năng quan sát vị nam Omega truyền kỳ.
Ngũ quan tinh xảo, cao khoảng một mét tám, thân hình có phần "nhỏ nhắn"so với Alpha, tay chân thon dài, nhìn thế nào cũng không giống một quân nhân mecha dũng mãnh.
Nhưng đã là cấp trên, dù trong lòng có bất mãn gì thì bên ngoài vẫn phải tỏ ra tôn trọng.
Lăng Lập Thư giơ tay chào theo nghi lễ quân đội.
"Xin chào, Thượng tướng Lâm, tôi là đoàn trưởng Trung đoàn FAI, Lăng Lập Thư."
"Xin chào, Đoàn trưởng Lăng, tôi là Lâm Hân, hôm nay chính thức nhậm chức Bộ trưởng Bộ Mecha."
"Tôi là sĩ quan phụ tá của bộ trưởng, Đàm Nặc."
Ba người giới thiệu xong, cùng nhìn về phía các chiến sĩ đang chạy.
"Lịch trình huấn luyện hàng ngày là gì?" Lâm Hân hỏi.
"Báo cáo Thượng tướng, mỗi ngày các chiến sĩ phải hoàn thành chạy mang vật nặng, huấn luyện bắn súng, cận chiến tự do và đối chiến mecha." Lăng Lập Thư trả lời.
Lâm Hân gật đầu, lại hỏi: "Tiêu chuẩn của chạy mang vật nặng như thế nào?"
Lăng Lập Thư: "Chạy 10km trong 30 phút là đạt yêu cầu."
Lâm Hân: "Thành tích cao nhất là bao lâu?"
Lăng Lập Thư: "25 phút."
Lâm Hân nhìn các chiến sĩ đang chạy với đôi mắt đen sâu thẳm, hỏi Đàm Nặc: "Sĩ quan Đàm, cậu chạy 10km mang vật nặng mất bao lâu?"
Đàm Nặc thản nhiên nói: "20 phút."
Lâm Hân thu lại ánh nhìn, quay sang Lăng Lập Thư: "Sĩ quan Đàm có tinh thần lực cấp 7 sơ cấp, chạy 10km mang vật nặng chỉ mất 20 phút, trong khi chiến sĩ của Bộ Mecha có người đến cấp 8 mà tận 25 phút?"
Lăng Lập Thư bị ánh mắt sắc bén như dao của Lâm Hân nhìn chằm chằm, vô thức đứng nghiêm.
Lạ thật, anh ta là Alpha có tinh thần lực cấp 7 cao cấp lại không chịu nổi khí thế của một Omega?
Tránh ánh mắt của Lâm Hân, Lăng Lập Thư có chút không phục hỏi: "Không biết Thượng tướng Lâm mất bao lâu?"
Đàm Nặc có chút đăm chiêu nhìn đoàn trưởng Lăng, khẽ hắng giọng như ra hiệu.
Nhưng Lăng Lập Thư không quan tâm, cố chấp hỏi: "Hay là... Thượng tướng Lâm đua một lần với các chiến sĩ đi?"
Đàm Nặc âm thầm mặc niệm cho đoàn trưởng Lăng không biết sống chết.
Y học cùng lớp với Lâm Hân năm năm, thực tập thêm một năm ở quân đội, rất rõ thực lực của Lâm Hân. Những ai từng nghi ngờ cậu, cuối cùng đều bị cậu ngược đến tâm phục khẩu phục.
"Được thôi." Lâm Hân không từ chối, xoay cổ tay cổ chân vài cái rồi hỏi Đàm Nặc: "Chạy cùng không?"
"Rõ, Thượng tướng." Đàm Nặc là sĩ quan phụ tá, nhiệm vụ là chấp hành mệnh lệnh của cấp trên.
Lăng Lập Thư gãi mũi: "Tôi cho các chiến sĩ dừng lại, chạy lại từ đầu với hai người?"
"Không cần." Lâm Hân đáp, "Chúng tôi nhập nhóm luôn."
"Cái đó..." Lăng Lập Thư do dự, "Các chiến sĩ đã chạy xong hai vòng rồi."
Một vòng là 1km, hai vòng là 2km, còn lại 8km, bây giờ hai người này mới vào cuộc thì có vẻ các chiến sĩ thắng không vinh quang lắm.
Lâm Hân nhấc chiếc áo cát nặng 20kg trên giá lên nhanh nhẹn mặc vào, bật nhẹ mấy cái, tinh thần lực bao phủ toàn thân, khí dồn xuống chân, thoắt một cái đã phóng người lao vút đi, như một mũi tên sắc bén b ắn ra khỏi cung.
Lăng Lập Thư chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái, thân ảnh Lâm Hân biến mất tại chỗ, giây tiếp theo đã ở trên đường chạy.
Nhanh quá!
Anh ta kinh ngạc.
Đàm Nặc cũng mặc xong áo cát, hít sâu một hơi, lập tức đuổi theo. Ở cạnh Lâm Hân lâu như vậy, ít nhiều y cũng học được vài chiêu, ví dụ như kỹ năng khinh công bằng tinh thần lực.
Lăng Lập Thư trơ mắt nhìn Lâm Hân dịch chuyển vượt qua từng chiến sĩ, vọt lên dẫn đầu, còn vị sĩ quan phụ tá ít tên tuổi kia cũng bám sát theo sau.
Chuyện gì thế này?
Lăng Lập Thư choáng váng, các chiến sĩ trên đường chạy càng thêm mờ mịt.
Hai người đó là ai?
Từ đâu nhảy ra vậy?
Tự dưng vượt qua bọn họ, chớp mắt đã chạy đầu hàng, mà đáng sợ hơn là họ mới chạy nửa vòng, hai người kia đã xong một vòng.
Đụ má!
Đây là khiêu khích trắng trợn!
Không thể nhịn!
Thế là, bị chọc giận, hơn một ngàn chiến sĩ như được bơm máu gà, tăng tốc đuổi theo Lâm Hân và Đàm Nặc.
Lăng Lập Thư cầm đồng hồ bấm giờ thông minh, căng mắt nhìn Lâm Hân.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng...
Bảng thời gian thông minh vừa nhảy đến phút thứ mười, Lâm Hân đã chạy xong mười cây số mà mặt không đỏ, thở không gấp. Đàm Nặc đến trễ hơn anh bảy phút. Còn chiến sĩ của Bộ Mecha thì... dù đã có ưu thế 2km đầu nhưng nhóm chạy nhanh nhất cũng chậm hơn tới mười ba phút.
Chát chát chát!
Lăng Lập Thư cảm thấy mặt mình nóng rát.
"Hộc hộc— hộc hộc—" Những binh sĩ vừa hoàn thành chạy mang vật nặng trừng mắt nhìn hai người mới tới, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Lăng Lập Thư nghiêm mặt hô lớn: "Tất cả tập hợp!"
"Tu—"
Tiếng còi vừa vang lên, các chiến sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt lập tức xếp thành đội ngũ chỉnh tề, mệt mỏi sau khi chạy bộ biến mất trong chớp mắt, tinh thần phấn chấn nhìn thẳng về phía trước.
Lăng Lập Thư cất giọng mạnh mẽ giới thiệu: "Vị này là Thượng tướng Lâm, từ hôm nay trở đi sẽ đảm nhận chức vụ bộ trưởng Bộ Mecha. Chào!"
1.500 chiến sĩ đồng loạt chào, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Lâm Hân.
Cái gì?
Anh ta chính là vị Thượng tướng Omega trong truyền thuyết?
Cái người trong bài chạy 10km mang nặng vừa rồi treo ngược đám chiến sĩ thân kinh bách chiến họ lên đánh cho nghi ngờ cuộc đời á?
Không khoa học!
Rất nhiều người tức đến nghẹn họng, nét mặt đầy vẻ không phục.
"Chào các đồng chí, tôi là Lâm Hân, đây là sĩ quan phụ tá của tôi, Đàm Nặc. Rất vui khi được đảm nhận vị trí bộ trưởng Bộ Mecha. Mong rằng những ngày tới chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Bị hàng ngàn ánh mắt hung hãn như sói nhìn chằm chằm, Lâm Hân vẫn bình tĩnh như thường. Đến các nội dung tiếp theo của buổi huấn luyện, anh không chút biểu cảm mà chà đạp tự tôn của đám chiến sĩ mecha ở dưới đất.
Huấn luyện bắn súng—
"Đoàng đoàng đoàng đoàng ——"
Từ súng ngắn đến súng tiểu liên, Lâm Hân bắn phát không trượt phát nào.
Cận chiến tự do, mười chiến sĩ hàng đầu có tinh lực cấp 8 lần lượt khiêu chiến, kết quả từng người một bị đánh ngã lăn quay.
Đối chiến mecha, vừa xuất trận là Thiên Cơ, đánh đâu thắng đó. Thậm chí không cần chuyển sang Cùng Kỳ cũng đã đánh tơi tả đám chiến sĩ mecha ngang tàng.
Hôm đó Trung tâm Bảo trì Mecha nhận về hơn trăm con mecha cao cấp bị hư hỏng nghiêm trọng.
Huấn luyện cả một ngày, đám chiến sĩ buổi sáng còn tự tin tràn trề, đến chiều tối đã ủ rũ hết năng lượng. Không ít người là lão binh có thâm niên hơn hai mươi năm, quân hàm không dưới thượng tá, sau khi so chiêu với Lâm Hân đều tâm phục khẩu phục.
Lâm Hân quay lưng về phía hoàng hôn, nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén. Cường độ huấn luyện cao cũng không ảnh hưởng chút nào đến hình tượng chỉn chu sạch sẽ của anh.
Trái ngược với anh, hàng ngũ chiến sĩ mecha vô cùng thê thảm. Có người còn bị băng bó tá lả, là hậu quả của cận chiến tự do và đối chiến mecha, bị Lâm Hân đánh cho bầm dập.
Nếu như lúc trước còn có người bất mãn với vị bộ trưởng Omega mới đến thì giờ phút này đều đã tâm phục khẩu phục.
Là cái gì khiến họ mang định kiến, cho rằng Omega không bằng Alpha?
"Huấn luyện hôm nay mọi người vất vả rồi." Giọng nói trong trẻo của Lâm Hân vang vọng trên sân huấn luyện. "Sau một ngày quan sát, tôi cảm thấy thực lực của các vị vẫn còn rất nhiều tiềm năng để phát triển. Ngày mai tôi sẽ đưa ra kế hoạch huấn luyện mới, hy vọng mọi người có thể sớm vượt qua giới hạn của bản thân, đạt được bước nhảy vọt lần hai."
Kế hoạch huấn luyện mới?
Đám chiến sĩ ngây ra.
Chương trình huấn luyện hiện tại đã gần như vắt kiệt thể lực và tinh thần họ rồi, chương trình mới còn bi3n thái cỡ nào nữa, như nào mới gọi là vượt qua giới hân?
Lăng Lập Thư trừng mắt như hổ, trầm giọng quát: "Nghe rõ chưa?"
Các chiến sĩ lập tức phấn chấn, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đồng thanh hô to: "Nghe rõ!"
Rất có tính khiêu chiến, đúng không?
Tất cả đều mọi người đều thắp lên ngọn lửa chiến đấu.
***
Kết thúc một ngày làm việc, Lâm Hân vào phòng tắm riêng trong văn phòng, tắm rửa sạch sẽ, thay lại quân phục thường nhật, đúng giờ tan ca.
Vừa mở cửa ra, một người đàn ông tóc bạc mặc quân phục trắng trang nghiêm xuất hiện trước mắt.
"Sao anh lại tới đây?" Lâm Hân ngẩn ra.
"Đón em tan làm." Lý Diệu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. Ngón tay thon dài giúp Lâm Hân chỉnh lại vành nón.
"Ò."
Lâm Hân khóa kỹ cửa văn phòng, sóng vai đi cạnh hắn, cùng rời khỏi Bộ Mecha.
Trên đường gặp những binh sĩ khác, ai nấy đều căng thẳng chào theo nghi thức quân đội.
Lên xe bay, Lâm Hân tháo mũ, đặt lên bàn cạnh ghế sô pha.
"Ngày mai đừng đến đón em nữa."
Nguyên soái của Đế Quốc mỗi ngày đều xuất hiện ở bộ phận cấp dưới, đúng là không hợp phép tắc.
Lý Diệu điều chỉnh xe sang chế độ tự lái, thoải mái tựa vào ghế sofa rộng rãi, dang tay ôm vợ iu vào lòng, ngón tay nâng cằm nhỏ của Lâm Hân lên, thân mật mổ vài cái.
"Anh đón vợ anh tan làm là điều đương nhiên."
Lâm Hân đành chịu.
Thỉnh thoảng, người đàn ông này cứ như con nít, không thể khuyên được. Cái nết ba đứa con ở nhà đều giống hệt hắn, khiến Lâm Hân thường xuyên đau đầu.
"Thế nào? Đã quen với bộ phận mới chưa?" Lý Diệu hoàn toàn không thấy mình có gì sai, cả ngày không được gặp bạn đời, giờ phút này chỉ muốn dính chặt thành cặp song sinh dính liền.
"Cũng tạm, ngoài việc không chịu đòn được thì còn lại đều ổn." Lâm Hân nói thật.
Lý Diệu bật cười thành tiếng.
Quân đoàn Mecha của Quân khu X nổi tiếng là hung hãn, ai nấy đều xuất thân phi phàm, thực lực vượt trội, đến mức đổi mấy đời bộ trưởng cũng không quản nổi họ.
Lâm Hân đã rèn luyện nơi tiền tuyến suốt năm năm, lập chiến công hiển hách, được thăng lên Thượng tướng nên Lý Diệu bèn điều anh về hành tinh thủ đô.
Dù sao ở nhà còn có ba đứa con nhỏ ngày nào cũng nhớ ba.
Tất nhiên, hắn cũng rất nhớ.
Cơ mà mỗi vị trí ở các quân khu ở hành tinh thủ đô đều được sắp xếp chặt chẽ, dù hắn có là Nguyên soái Đế quốc thì cũng không mở cửa sau cho bạn đời mình được.
Trùng hợp thế nào mà bộ trưởng Bộ Mecha của quân khu X vì bị cấp dưới chọc giận đến mức thà bị điều đi chỗ khác còn hơn là tiếp tục làm việc, thế là Lâm Hân nhẹ nhàng nhặt được vị trí trống này.
Mọi người đều lo lắng Lâm Hân không kham nổi vị trí đó, chỉ có Lý Diệu là tin tưởng anh tuyệt đối.
Thực lực của bạn đời mình thế nào, hắn hiểu rất rõ.
Quả nhiên vừa ngày đầu tiên đi làm, Lâm Hân đã cho đám cứng đầu đó một đòn ra trò để dằn mặt.
Tin tức trong quân đội truyền rất nhanh, đến chiều thì cả quân khu đều biết "chiến tích vĩ đại" của Lâm Hân. Cựu bộ trưởng Bộ Mecha dù đang làm thủ tục nghỉ việc cũng vui đến mức hát ca rời khỏi văn phòng của Lý Diệu.
Muốn thân phận thì Lâm Hân có thân phận, muốn quân hàm thì có quân hàm, muốn thực lực thì có thực lực, đúng là như một ngọn núi cao sừng sững từ trên trời giáng xuống, vững vàng trấn áp đám "Tôn Ngộ Không" ngỗ ngược không coi ai ra gì này.
"Bộ trưởng Trương nhờ anh cảm ơn em, giúp cậu ấy trút giận."
"Không hẳn là giúp anh ấy, chỉ là trách nhiệm của em thôi." Lâm Hân điềm đạm đáp.
Trước khi đi làm, nghe bộ trưởng Trương kể rằng chiến sĩ ở Bộ Mecha khó quản ra sao, anh còn chẳng mấy để tâm.
Sau khi đi làm, anh thấy bộ trưởng Trương có hơi phóng đại xíu. Đám người này còn chẳng bằng một nữa mấy ông lính ở tiền tuyến.
Điều kiện ở hành tinh thủ đô tốt quá nên chiều hư hết đám chiến sĩ mecha này rồi.
"Chờ một thời gian rồi em muốn đưa họ đến hành tinh YIY rèn luyện một tháng." Lâm Hân nghiêm túc nói.
Hành tinh YIY thuộc khu vực tiền tuyến, thường xuyên bị dị thú quấy phá, là nơi rèn luyện binh sĩ rất tốt.
"Em mới về chưa được mấy ngày, anh với bọn trẻ không nỡ đâu." Lý Diệu ôm anh lên, để anh ngồi lên đùi mình, những ngón tay thon dài nghịch quanh khuy áo kim loại trên quân phục của Lâm Hân. "Tan làm rồi, không bàn công việc nữa."
Lâm Hân cụp mắt, hàng mi dài mà dày như hai chiếc chổi nhỏ, bất động, mặc người đàn ông thong thả cởi khuy áo, để lộ xương quai xanh trắng trẻo tinh xảo.
Ánh mắt Lý Diệu tối lại, đôi môi chạm lên làn da mịn màng của Lâm Hân, nhẹ nhàng cọ xát.
Lâm Hân nắm tóc hắn, hơi kháng cự.
"Phải đi đón bọn trẻ..."
"Khỏi." Lý Diệu lầm bầm nói, "Anh bảo quản gia Bạch đi đón rồi."
Ba đứa con đều đã đi học, giờ tan học trùng với thời gian họ tan làm nên việc đón con được giao cho quản gia Bạch.
Lâm Hân khẽ mím môi, ngửi mùi pheromone linh sam của người đàn ông, dần thả lỏng, phối hợp với động tác của hắn.
Mặt trời đã lặn từ lâu, bóng đêm buông xuống, chiếc xe bay quân dụng bay chậm lại trên vùng ngoại ô vắng vẻ.
Trong lâu đài nhà họ Lý rực sáng đèn, Lý Hi Hạo mười tuổi và hai bé em bảy tuổi ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.
Trên bàn lớn bày đầy món ăn thịnh soạn, mùi vị lẫn màu sắc hấp dẫn khiến người ta thèm thuồng, nhưng hai người ba lẽ ra đã về từ lâu vẫn chưa thấy bóng dáng.
"Anh hai ơi, chừng nào ba mới về?" Lý Ngọc Dương hỏi, bụng đã bắt đầu kêu ọc ọc.
"Đúng đó, sao ba lâu quá à!" Lý Duyệt Lâm phụng phịu.
Lý Hi Hạo chạm vào thiết bị nhận dang, gọi cho ba Diệu.
Một phút sau, đầu bên kia mới bắt máy.
"Có chuyện gì thế Hạo Hạo?" Giọng Lý Diệu lười nhác vang lên.
Lý Hi Hạo mặt nghiêm túc, ngầu lòi nói: "Ba, đừng quên ở nhà còn có ba đứa con đói meo đang chờ."
Lý Diệu: "..."
"Hai ba sắp về tới rồi." Lâm Hân khàn giọng trả lời, rồi cuộc gọi bị cúp.
Lý Ngọc Dương chớp đôi mắt đen lay láy: "Anh hai ơi, ba Hân nói sắp về rồi."
Lý Hi Hạo cầm đũa lên, gắp miếng sườn kho tàu bỏ vào bát em trai. "Chúng ta ăn trước đi."
Lý Duyệt Lâm chu môi: "Anh hai, em cũng muốn!"
Lý Hi Hạo gắp cho em gái một miếng thịt nữa.
Từ hồi còn rất nhỏ cậu đã biết lời của ba không đáng tin cho lắm, nhất là vào những thời điểm đặc biệt nào đó.
***
Trong xe bay đang đứng im trên thảo nguyên, Lâm Hân nắm chặt cổ tay Lý Diệu, thở d ốc: "Anh vừa một hai phải thôi."
Lý Diệu cười khẽ, hôn môi anh, dịu dàng nói: "Đừng lo, Hạo Hạo là anh cả gương mẫu, sẽ chăm sóc tốt cho em trai em gái."
Lâm Hân trừng mắt nhìn hắn.
Lý Diệu lại được đà lấn tới: "Giờ phải đút cho em ăn no cái đã..."
Lâm Hân đỏ bừng mặt, dù hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, anh vẫn không thể chống lại sự quyến rũ của người đàn ông này.
"Dừng... dừng lại..."
Lý Diệu thì thầm bên tai anh, giọng trầm ấm: "Anh đã từng nói, anh yêu em biết nhường nào chưa?"
Đôi mắt Lâm Hân đỏ hoe, tựa sát vào lòng hắn, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ và vững vàng của hắn.
"—Em cũng yêu anh."
– THE END –
––––––––––
Editor: Cuối cùng ngày này cũng đã tới, vậy là [Sổ tay sinh tồn của bé Omega giữa các vì sao] đã hoàn thành, rất cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn chờ đợi suốt 4 năm qua =))))))))))) Tròi ơi làm xong chương cuối mà nó phẻ, nó đã gì đâu, từ nay hết bị deadline dí hố hố....
Lời cuối cùng, xin tri ân Chat GPT-sama đã giúp toi có thể chạy một lèo 50 chương và hoàn bộ truyện, không có ngài thì chắc phải thêm 2 năm thì may ra hoàn :)))))))))))))))