Video phỏng vấn của Tô Tuệ Trân chỉ dài khoảng một phút rưỡi, màn hình tối lại, chuẩn bị nhảy sang video tiếp theo. Diệp Cẩn ấn cạch một tiếng, khóa màn hình di động trả cho Viên Lệ Chân ——
"Đồ đê tiện."
"Làm sao bây giờ?" Sắc mặt Viên Lệ Chân tối sầm, giọng rất nhẹ, vừa hỏi vừa nhìn về phía Kha Dữ đang nhập vai trước ống kính.
Chứng tâm manh... Chứng tâm manh là cái gì? Chính cô cũng muốn hỏi.
"Nhất định phải đưa cậu ấy đi trước khi phim trường kịp phản ứng." Diệp Cẩn khoanh tay, đôi mắt tối lại như vừa nghĩ đến chuyện gì. Cô ghé vào tai Viên Lệ Chân: "Cảnh này xong, cậu lập tức đi trấn an Thương Lục."
Cảnh quay dài vẫn đang tiếp tục. Bóng dáng gầy gò của Diệp Sâm xuyên qua đại sảnh sòng bạc ồn ào, chạy hai ba bước chập một lên bậc thang cẩm thạch xoay tròn, lòng bàn tay đầy mồ hôi để lại một vệt ướt đẫm trên tay vịn gỗ đặc khắc hoa. Steadicam không được đẩy quá ổn định mà cố ý để lại chút cảm giác như run tay, nhìn từ máy theo dõi của đạo diễn chỉ cảm thấy cả ánh đèn lấn bóng dáng gã đều đang lay động. Cánh cửa phòng cách âm màu đỏ sậm bị đẩy ra, Diệp Sâm dừng lại giữ thăng bằng, tiếng thở d.ốc nặng nề được micro hoàn toàn ghi lại, gã tiến vào một căn phòng VIP yên tĩnh.
Thương Lục hô "Cắt", Kha Dữ dựa thật mạnh vào tường, chiếc áo khoác màu đỏ nắm chặt trong tay cũng vô lực rũ xuống xuống. Anh đỡ lưng ghế vừa thở vừa cười, trong khoảng thời gian ngắn phải chạy hộc tốc bốn lần liên tục, quãng đường suýt soát 4 km. Làm diễn viên chính của Thương Lục không hề dễ dàng, nhưng loại cảm giác tràn trề vui sướng này lại khiến một diễn viên như anh —— hôm nay mới được trải nghiệm lần đầu.
Ánh mắt anh xuyên qua cửa phòng mở rộng, lướt qua những bậc cầu thang đá cẩm thạch dài, hướng về phía Thương Lục.
Mọi người vẫn đứng tại chỗ chờ lệnh, một tay Thương Lục giữ chặt tai nghe, mắt nhìn không chớp vào màn hình chiếu lại để xác nhận xem có cần diễn thêm lần nữa hay không.
Diệp Cẩn vẫy nhẹ tay ra hiệu cho Kha Dữ xuống lầu.
Trán anh ướt đẫm mồ hôi, mái tóc đen cũng ướt một nửa. Viên Lệ Chân đi qua chỗ Thương Lục, "Thế nào, diễn viên chính của chúng tôi thể hiện tốt chứ?" Diệp Cẩn lại kéo tay Kha Dữ: "Cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi có chuyện muốn hỏi." Nói rồi cô liếc Thịnh Quả Nhi, cô gái trẻ ngầm hiểu lập tức theo sát phía sau.
Kha Dữ chưa kịp thở xong đã bị Diệp Cẩn lôi nhanh ra khỏi phòng. Bên ngoài đứng đầy bảo vệ mặc đồ đen, Diệp Cẩn đưa anh đi theo đường VIP, trên hành lang đầy tiếng xôn xao, lòng cô càng căng thẳng, lực nắm tay Kha Dữ càng mạnh, cất tiếng thúc giục ngắn gọn: "Nhanh nữa lên!"
Lối đi VIP nối thẳng lên khu phòng ở, Diệp Cẩn vừa đi vừa gọi điện thoại: "A lô? Đặt phòng chưa? Số phòng. —— Được, bây giờ mang thẻ phòng lên đây, gặp nhau ở lầu năm —— Chú ý đừng để bị theo dõi."
Không có thẻ phòng không thể dùng thang máy, bước chân Diệp Cẩn lướt nhanh vào cầu thang thoát hiểm, tiếng giày cao gót gõ cộp cộp khiến người ta hoảng hốt tinh thần. Kha Dữ chậm rãi thu lại ý cười trên mặt, yên lặng đi hết năm tầng lầu trong tiếng thở d.ốc và tiếng giày cao gót đều đặn đó. Lên đến tầng năm, quả nhiên có một người đeo thẻ nhân viên trước ngực đợi sẵn, hình như là giám đốc điều hành khách sạn.
Diệp Cẩn nhận thẻ phòng: "Sếp Thương của mấy người sẽ dặn dò chi tiết cho các bảo vệ sau, tóm lại, hôm nay không được phép cho bất cứ phóng viên nào vào đây."
Bước vào thang máy quẹt thẻ, buồng thang máy vững vàng di chuyển lên tầng có phòng suite. Lúc này Thịnh Quả Nhi đã rảnh rang lướt điện thoại, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, cả người run rẩy không kiềm chế nổi. Lòng Kha Dữ theo đó mà chùng xuống.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, thậm chí còn nhận thức rõ vận mệnh của mình hơn cả một tử tù chuẩn bị ra pháp trường, cũng chuẩn bị tinh thần cho tất thảy.
Trường hợp nát bét nhất, cùng lắm là người ta cố ý tuồn ra những tấm ảnh trước kia Thang Dã từng chụp anh.
Làm sao anh có thể tự phụ đến mức đi đánh cược với số phận một phen. Từ trước đến giờ vận mệnh chưa bao giờ đứng về phía anh mà.
"Bây giờ có thể nói chưa?" Kha Dữ rút tay ra khỏi lòng bàn tay lạnh băng nhỏ nhắn của Diệp Cẩn. Cô cố rút mình ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, đến giờ mới ý thức được mình đã dẫn anh đi suốt một đường, "Xin lỗi."
Kha Dữ cúi đầu xoa xoa cổ tay, mỉm cười, "Có gì thì nói cho tôi được chết nhanh một chút đi."
Đinh, thang máy tới nơi. Diệp Cẩn vừa rồi còn bước đi dồn dập mạnh mẽ giờ đây chậm hẳn lại, sống lưng luôn ưỡn thẳng tắp cũng có vẻ hơi chùng xuống, "Chứng tâm manh là cái gì?" Cô quẹt thẻ mở cửa phòng, lại ngoái nhìn Kha Dữ cái nữa, "... Có thể chữa không?"
Kha Dữ đứng yên tại chỗ, động tác xoa cổ tay hơn dừng. Sau một lúc lâu, anh chậm rãi thả tay xuống: "Hóa ra là chuyện đó."
Khóe môi cong lên thành một độ cung mà Diệp Cẩn không tài nào đoán ra cảm xúc.
"Không chữa được."
Anh nâng chân lên, đi lướt qua Diệp Cẩn vào phòng trước.
Hóa ra là chuyện đó.
Không phải là quá khứ dơ bẩn của anh và Thang Dã, mà là chứng tâm manh.
Chỉ có chứng tâm manh mà thôi.
"Cảm ơn chị đã dẫn tôi ra khỏi phim trường." Kha Dữ thuận tay túm bình nước đặt bên tủ huyền quanh, ngửa cổ uống ừng ực mấy ngụm. Đáy lòng chìm sâu trong bóng tối của anh vô cùng tĩnh lặng, tựa như bị dìm xuống một đầm nước sâu đến không thở nổi.
Anh không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Thương Lục hỏi mình "Chứng tâm manh là gì?", "Có chữa được không?" như thế. Không có hình ảnh, chỉ là một giả thiết thôi cũng đủ khiến anh khó thở.
Trong lúc vặn nắp bình, khóe mắt anh liếc qua Thịnh Quả Nhi, "Quả Nhi, em khóc làm gì?"
Thịnh Quả Nhi cũng không biết bản thân đang khóc. Nghe Kha Dữ nói vậy, cô mới giơ tay lên sờ mặt, quả nhiên ướt nhẹp toàn là nước mắt.
Cô không biết vì sao mình lại khóc, suy nghĩ trong đầu liên tục di chuyển như đèn kéo quân. Cô nhớ lại lúc còn đang quay bộ "Núi", Kha Dữ phải liên tục nhảy xuống dòng suối lạnh lẽo, nhớ đến cảnh anh ngồi dưới ánh trăng dùng lá cây thổi sáo, Lịch Sơn đã tức giận mắng là "Như cái xác không hồn!"; nhớ đến lúc diễn Phi Tử anh bị dằm trên đầu quang gánh cọ trầy cả da thịt, còn nhịn đau cắn cho rách môi để quay phim, cùng với câu nói của Đường Trác: "Ánh mắt cậu đâu rồi? Tưởng tượng bây giờ cậu là một..."
Vô số lần bị mắng mỏ, bị quở trách, bị trào phúng hiện lên trước mắt Thịnh Quả Nhi. Cô nhớ đến bao nhiêu năm nay trên mạng trăm ngày như một, luôn có người nói, "Kha Dữ là một cái bình hoa, bùn nhão không trát nổi tường", "Động tài nguyên không đáy", "Phế vật", nhớ đến những quyển kịch bản của Kha Dữ bị lật đến rách nát, giữa những hàng chữ dán đầy ghi chú lời bình —— Đôi khi cô không khỏi suy nghĩ, có lẽ tài năng của thầy Kha không nằm ở diễn xuất thật rồi, đến cả câu "Cần cù bù thông minh" mà cũng không dùng được cơ mà.
Kha Dữ bật cười: "Càng hỏi lại càng khóc to thế kia?"
Thịnh Quả Nhi là người vô cùng cảm tính, được anh nhẹ nhàng quan tâm như thế, tiếng nức nở lại tiếp tục trào ra khỏi kẽ ngón tay.
"Tâm manh là một chứng bệnh rối loạn trí tưởng tượng, nhìn tên đoán nghĩa, một trái tim hoàn toàn mù lòa," Kha Dữ ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầu tự giễu: "Đôi mắt mù không nhìn được hình ảnh, trái tim mù thì trong lòng không có gì hết, tôi không thể tưởng tượng ra quá khứ, sao chép hiện tại hoặc tưởng tượng tương lai. Dù là một sự kiện, một đồ vật, tôi chỉ có thể thuật lại bằng văn tự, không thể phác họa ra hình ảnh tương quan —— thậm chí không thể vẽ ra nổi một đường cong đơn giản."
Diệp Cẩn nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
Kha Dữ cong môi, "Chị có thể thử nhắm mắt lại xem."
Diệp Cẩn nghe lời nhắm mắt lại.
"Hãy tưởng tượng chị đang vẽ đường vạch đen từ trái qua phải." Anh chờ thêm hai giây, "Hiện giờ trong đầu chị đã có một đường thẳng tắp, nhưng tôi thì không có."
Diệp Cẩn mở mắt ra lần nữa, "Tôi không tới đây để chơi trò chơi với cậu." Cô lập tức chìa tay cho Thịnh Quả Nhi, "Đưa di động của cậu ta cho tôi, trước khi tôi xử lý ổn thỏa, không được cho Kha Dữ lên mạng."
"Thương Lục..." Thịnh Quả Nhi nói lí nhí, trên má còn vương nước mắt.
Diệp Cẩn nhìn sang Kha Dữ: "Có muốn gặp cậu ta không?"
Kha Dữ đã đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất. Bên ngoài là khu ngập nước của đảo Taipa, du khách đứng trên cầu tàu nhỏ như con kiến, anh cúi đầu châm thuốc lá, "Xin lỗi, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Anh nghĩ, bây giờ hẳn Thương Lục đã nhìn thấy hot search rồi.
Toàn bộ phim trường sẽ nổ tung, tin tức về chứng tâm manh của anh tựa như cánh chim thuận gió thổi qua từng ngóc ngách mà internet tiếp cận đến. Các nhà tâm lý học, phương tiện truyền thông khoa học đại chúng thi nhau phổ cập về chứng tâm manh, làm sao để biết mình có chứng bệnh này không, người mắc chứng tâm manh phải xử lý sinh hoạt hằng ngày như thế nào. Vô số topic nổi lên, ai nấy sôi nổi hô hoán "Trời ơi có phải tôi cũng mắc chứng tâm manh rồi không?" Hoặc là "Vẫn luôn cảm thấy mình không có óc tưởng tượng, có lẽ cũng là chứng tâm manh nhỉ?"
Những clip diễn xuất trước đây của anh, những lần diễn sứt sẹo đơ cứng hay ở mức ổn đều bị lôi ra. Ai nấy đóng vai Gia Cát Lượng, luôn tay bình luận [ Chẳng trách lại không diễn được vai này, vốn tưởng tượng không ra rồi mà ], [ Không hiểu nên mới hỏi, người bị chứng tâm manh sẽ không nắm bắt được cảm xúc mãnh liệt luôn sao? Nếu có thể thì tại sao vẫn diễn không tốt? ], [ Không biết nên nói gì, chỉ muốn nói là nếu đã mắc bệnh thì đừng kiên trì nữa, buông tha cho bản thân lẫn khán giả xem phim đi ].
Thương Lục sẽ đọc được những lời bình này sao?
"Làm diễn viên chính của tôi đi."
"Anh là diễn viên trời sinh."
"Để tôi giúp anh."
Tàn thuốc tích tụ thành một đoạn dài, hai ngón tay kẹp đầu lọc khẽ run rẩy.
Kha Dữ nhắm chặt mắt lại.
Em không biết anh thật sự muốn trở thành thiên tài trong mắt em nhiều đến thế nào đâu.
Tô Tuệ Trân bài binh bố trận lâu như vậy, hết chuyện này đến chuyện kia, đều là để lót đường cho sự kiện này. Chứng tâm manh —— Bà ta biết, không có gì đáng để Thương Lục thất vọng hơn chuyện này, đặc biệt là nếu so sánh với một thiên tài thực thụ như Bùi Chi Hòa.
Có nỗ lực đến mấy thì giả cũng không thể thành thật, anh giả vờ như mình là một người đi giày chạy suốt mấy vạn dặm, gót chân trầy trụa móng chân lật hết, người ngoài vẫn chỉ nhìn thấy một đôi chân trần trụi và bẩn thỉu, hóa ra anh thật sự không có giày.
"Cậu ta sẽ đi tìm cậu thôi." Diệp Cẩn nói với bóng lưng anh.
"Tôi biết chứ."
Kha Dữ chỉ nói như vậy. Diệp Cẩn trả điện thoại cho Thịnh Quả Nhi, dặn cô không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.
"Mấy ngày nay cậu cứ ở yên đây, tôi để lại dãy số của quản gia phòng khách sạn, những chuyện còn lại không cần lo lắng. Sẽ có rất nhiều cuộc gọi đánh tới chỗ Thịnh Quả Nhi, nếu cậu không muốn nhận thì cứ nói cô ấy set miễn làm phiền, nếu muốn tiếp cũng đừng tiết lộ là mình đang ở đâu."
"Ký hợp đồng với tôi có phải quyết định thất bại nhất trong cuộc đời chị không?"
Diệp Cẩn mỉm cười, nhấc tay uống một ngụm nước lọc lại quay vào phòng thay đồ tô lại son môi. Lúc cô trở ra đã là dáng vẻ rạng rỡ, trang điểm sắc sảo, "Sau này nhớ phải kiếm lại cho tôi gấp đôi đấy."
Sự việc khó giải quyết hơn Diệp Cẩn nghĩ.
Giới giải trí lâu lắm rồi không có thị phi nào lớn, sự kiện diễn viên bình hoa nổi danh mắc chứng bệnh tâm manh vừa mới mẻ vừa quá ly kỳ, lại còn do đối tượng dính scandal tuồn ra. Đối phương dùng lời lẽ quá thảo mai, trong lúc thanh minh không chỉ lách mình sạch sẽ, lời trong lời ngoài còn ám chỉ chuyện lăng xê mấy tháng nay đều do công ty quản lý của Kha Dữ một tay thực hiện. Tuy bà ta có bị tổn hại thể diện, nhưng cuối cùng vẫn mang danh đàn chị quan tâm giúp đỡ Kha Dữ vượt qua cửa ải khó khăn.
Cho dù có người cho rằng bà ta không nên công bố bí mật này ra trước công chúng, nhưng loại tì vết đó vẫn không hề ảnh hưởng đến hình tượng phong nhã, bất cứ ngôn luận trái chiều nào cũng sẽ bị úp sọt là tại fan Kha Dữ, nói bọn họ đang trả thù có chủ đích.
Tô Tuệ Trân trở nên bất khả chiến bại.
Một bàn thắng quá đẹp.
Diệp Cẩn nhanh chóng rà lại từng thao tác của Tô Tuệ Trân trong mấy tháng này, từ lúc chung khung hình cắn CP đến rời tổ điều chỉnh trạng thái, lại đến ngày đóng máy đeo kim cài áo, mỗi một bước đều có thể dễ dàng tiến lùi —— Mãi đến ngày hôm nay mới hoàn toàn cháy nhà ra mặt chuột.
"Rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Tô Tuệ Trân là thế nào?" Diệp Cẩn nghiêm túc hỏi, "Đừng giấu giếm gì hết, từ giờ trở đi không được nói dối tôi một chữ nào."
"Quan hệ đồng nghiệp," Kha Dữ cười nhạt tự giễu, "Cộng thêm khả năng con trai bà ta rất thích Thương Lục, bà ta muốn tác hợp cho bọn họ."
Diệp Cẩn suýt ngừng thở, "—— Bà ta biết hai người đang yêu nhau?!"
Đừng nói là mụ đàn bà đê tiện đó định ra thêm chiêu nữa nhé!
Kha Dữ khẽ lắc đầu, "Tôi đoán là không biết. Nếu biết, ngay từ đầu bà ta đã tuồn tin ra ngoài luôn rồi, không cần mất công bày nhiều trò thế. Nhân vật chính trong scandal cũng biến thành tôi và Thương Lục, thậm chí không cần đích thân lội xuống vũng nước đục làm gì."
"Cũng phải ——"
"Con trai bà ta không quá thích tôi, có lẽ là trực giác mách bảo tôi có khả năng uy hiếp nên bà ta muốn giúp con trai lót đường."
Diệp Cẩn không rét mà run, chỉ mới cảm thấy "có khả năng uy hiếp" mà đã không tiếc tay hủy luôn tương lai sự nghiệp của một người. Chính cô cũng phải than thở bản thân mình không thể ác độc tàn nhẫn đến trình độ này được.
"Con trai bà ta là ai?"
Kha Dữ hơi ngước mắt nhìn cô, "Chị không biết à?"
Diệp Cẩn không rõ nội tình, "Làm sao tôi biết được —— Họ Bùi?"
"Hóa ra chị thật sự không biết."
"Nhà họ Bùi rất kín tiếng, gia tộc khổng lồ con cháu đông đảo, đến tôi cũng không quá quen thuộc. Trước kia Tô Tuệ Trân đột ngột giải nghệ đã rất kỳ quặc, bà ta có dã tâm, không giống người an phận từ bỏ sự nghiệp."
"Bà ta mang thai đứa con của con rể nhà họ Bùi."
Diệp Cẩn cười lạnh một tiếng, "Cậu biết vì sao tôi không kết hôn không?"
Kha Dữ hơi khom người, "Nguyện nghe kỹ càng."
"Chủ nhân hiện tại của nhà họ Bùi là Bùi Yến Hằng, người chồng ở rể tên Liên Hải Uyên. Thời trẻ bọn họ yêu nhau đến đòi sống đòi chết, qua tuổi trung niên lại đi ngoại tình, tranh quyền đoạt lợi, dối trá, sắp xếp cho người thân nắm quyền —— Bây giờ nhà họ Bùi không bằng trước kia, tất cả bắt đầu từ chuyện Bùi Yến Hằng cưới nhầm người."
Khuôn mặt tái nhợt của Kha Dữ chìm trong sương khói, khóe môi ngậm thuốc lá, nghe vậy anh lười biếng vỗ vỗ tay, "Nhà họ Diệp có chị đúng là may mắn."
Diệp Cẩn không ngờ đến nông nỗi này mà anh còn tâm tư trào phúng, liền bật cười, "Cậu cũng được đấy, đáng tiếc lại là gay." Lại hỏi, "Vì sao Tô Tuệ Trân biết cậu bị bệnh tâm manh? Còn ai biết nữa không?"
"Vài phòng khám tâm lý tư nhân hàng đầu trong và ngoài nước, ông chủ cũ của tôi Thang Dã."
"Thương Lục không biết?"
"Tôi không nói."
"Vậy làm sao Tô Tuệ Trân biết được?"
"Tôi cũng không biết," Kha Dữ nhớ lại chuyện Bùi Chi Hòa từng nhặt được sổ tay của mình, "Có lẽ bà ta dùng kinh nghiệm phỏng đoán, hoặc bên cạnh vừa vặn có người mắc chứng tâm manh, hoặc Thang Dã tiết lộ."
Diệp Cẩn trầm ngâm, "Tôi biết rồi. Đi trước đây, cậu nghĩ kỹ rồi gọi điện cho Thương Lục đi ——" Trước khi đóng cửa, cô mỉm cười đầy ẩn ý, "Không ít tiểu thư trong giới chúng tôi để mắt đến cậu ta đâu, Thương Lục là cậu công tử hiếm hoi không chơi bời không phong lưu lại còn đẹp trai, giữ cho kỹ vào, đừng để bạn nhỏ thương tâm."
Người đi rồi, Thịnh Quả Nhi vẫn còn mờ mịt: "Công tử? Nhà họ Bùi? Giới gì cơ?"
Kha Dữ: "..."
Thịnh Quả Nhi tiếp tục lẩm bẩm: "... Thương... Đừng nói là họ Thương "đó" chứ!"
Kha Dữ bịt miệng cô: "Đoán xem."
Thịnh Quả Nhi ú ớ bẻ tay anh, "Vừa rồi Thương Lục gọi điện thoại cho anh đấy!"
Kha Dữ đến gần phòng ngủ: "Đừng tiếp."
"Tại sao?" Thịnh Quả Nhi không hiểu, "Anh, hai người đang yêu nhau mà. Anh xảy ra chuyện, sao lại không để anh ấy quan tâm anh được?"
Nụ cười của Kha Dữ tắt ngấm trước câu hỏi ngây thơ của cô nàng, "Em cũng thấy anh cư xử quá đáng à?"
"Em thấy anh tàn nhẫn lắm nhé. Anh không muốn anh ta quan tâm anh, an ủi hay ở bên cạnh anh sao? Thương Lục chắc chắn muốn đến an ủi anh. Yêu đương hẹn hò không phải đều như thế à, ở thời điểm anh trốn tránh tất cả mọi người, chỉ riêng anh ta là có quyền lợi danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh, không phải sao?"
"Bây giờ cậu ấy rất muốn tìm anh, chờ bình tĩnh lại rồi sẽ không có nữa đâu." Kha Dữ nắm khung cửa quay đầu nhìn Thịnh Quả Nhi, "Quả Nhi, cậu ấy sợ phải đối mặt với anh nhiều như anh sợ phải đối mặt với cậu ấy vậy."
Hắn còn trẻ, kiệt ngạo và nhiệt huyết, nhưng anh thì không.
Là người lớn hơn, anh không thể không trở thành người chủ động phanh gấp, cho nhau một cơ hội giữ thể diện cả hai bên.
Chỉ ở thời điểm khí lạnh từ điều hòa phả vào người, anh mới chậm chạp nhận ra rằng mình cũng rất nhớ thương hơi ấm từ thân thể hắn.
"... Thế... Điện thoại của sếp Thang thì sao ạ." Thịnh Quả Nhi rón rén hỏi.
Kha Dữ hơi khựng lại, "Anh nhớ mình đã chặn ông ta rồi mà."
"Gọi vào máy em."
"Không tiếp chứ."
"Không ạ."
Kha Dữ thả lỏng xuống, "Sau này cũng đừng tiếp."
"Ông ấy còn nhắn tin nữa." Thịnh Quả Nhi nắm điện thoại, "Anh, anh muốn xem không?"
"Tôi biết ông ta nói gì rồi."
"Cái gì?"
"Ông ta thắng một ván."
Thịnh Quả Nhi giật mình khiếp sợ, hai mắt dùng sức trợn to, "Làm sao anh biết..."
"Còn một ván nữa."
Ngón tay nắm khung cửa dùng sức đến nỗi trắng bệch, Kha Dữ cười khẩy một tiếng, lẩm bẩm, "Bây giờ hẳn ông ta đang mở champagne ăn mừng đấy."
Thang Dã đúng là đang uống champagne, trong lòng còn ôm ấp Chung Bình.
Chung Bình cầm điện thoại mà không đọc hết được, mỗi khi thấy bài đăng nào thú vị là lại nhấp một ngụm trong ly của Thang Dã.
Quả thực là vui như đón Tết.
Thang Dã nghe cậu ta đọc mà nụ cười trên mặt rất đạm nhạt. Nghe được vài phút, ông ta nhàm chán buông cái ly xuống, hỏi một câu mà Chung Bình không thể hiểu được: "Nếu em là một nghệ sĩ biểu diễn rất có năng khiếu, em quen biết một người học âm nhạc trẻ tuổi và cảm thấy anh ta nhất định sẽ viết ra những tác phẩm kinh tài tuyệt diễm, cuối cùng lại phát hiện ra anh ta bị điếc —— Em có còn tiếp tục thích anh ta nữa không?"
Vào lúc nói ra câu trả lời "Không", Chung Bình cảm nhận rõ ràng ý vui vẻ trên mặt Thang Dã càng sâu.
"Nhưng mà," Chung Bình bật cười, "Không phải Beethoven cũng bị điếc đó sao?" Cậu ta quan sát thấy những account marketing dưới trướng Thần Dã không hề có động tĩnh, chỉ lẳng lặng share mấy bài phổ cập về chứng tâm manh linh tinh.
"An Ngôn đang làm gì thế? Bây giờ mà còn chưa mua seeding dẫn đường dư luận đi?" Chung Bình gõ phím lộc cộc gửi tin cho Mạch An Ngôn, ra lệnh anh ta phải nhanh chóng dẫn dắt dư luận là "Kha Dữ lãng phí nguồn lực phim ảnh, không có tài năng thì đừng cố đấm ăn xôi, đổi sang nghề khác biết đâu đổi đời", vừa không đến nỗi quá khắc nghiệt, biểu đạt lòng đồng cảm lại thuận tiện cho quần chúng ăn xúp gà.
Rất nhiều người đi trước từng nói đóng phim là ngành công nghiệp mua bán tài năng, nếu không có tài thì đừng cố chấp chiếm chỗ của người khác. Biết đâu quay đầu lại có thành tựu trong lĩnh vực khác thì sao?
Mới gõ được một nửa thì điện thoại bị rút khỏi tay, cậu ta ngẩng đầu nhìn Thang Dã đã đứng dậy. Ông ta cúi người nắm cằm Chung Bình, dịu dàng hôn lên môi một cái, "Tôi thích sự bỉ ổi của em."
"Nếu Đảo Nhỏ chỉ bỉ ổi bằng một nửa em thì đã tốt."
Ly champagne không đặt vững nên đổ ào xuống tấm thảm dày cùng chiếc điện thoại di động, phát ra một tiếng động trầm đục.
Đảo Nhỏ của ông ta lúc này hẳn là rất bất lực, tựa như một hòn đảo nhỏ lẻ loi hiu quạnh giữa sóng to gió lớn. Nếu ông ta có mặt ở đó thì đã có thể ôm anh vào lòng, dùng hết dịu dàng cả cuộc đời mình cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn rồi.
Thang Dã nhắm mắt lại cười nhạt, đáng tiếc, khung cảnh tốt đẹp như thế mà.
Chung Bình nhìn theo bóng dáng ông ta đi vào phòng ngủ, cúi người nhặt di động lên. Thần Dã không muốn ra ray, cậu ta tự có con đường của mình, ít nhất Chung Bình vẫn đủ tiền mua seeding điều hướng dư luận.
Bình luận trên mạng cực kỳ xuất sắc, vô số "fan điện ảnh nhiệt tình" ào ào kéo vào trang chủ của "Cửa hông" spam:
[ Phiền đạo diễn ra mặt giải thích đi, làm sao người mắc chứng tâm manh lại giành được vai diễn trong buổi casting được ]
[ Diễn xuất của ảnh đế Tô Cách Phi lẫn Chung Bình đều bị bình hoa bệnh tâm manh áp đảo, nói thế mà hợp lý à? ]
[ Nếu đã có ê kíp tốt thì đừng dùng diễn viên bị bệnh tâm manh chứ. Cậu ta muốn chứng minh bản thân, chẳng lẽ đạo diễn và nhà làm phim cũng phải phó mặc tâm huyết của mình cho cậu ta thử lỗi sao? ]
[ Thương Lục có biết Kha Dữ mắc bệnh tâm manh không? Nếu không biết thì xem như bị lừa rồi còn gì! ]
[ Đổi diễn viên chính đi. ]
Siêu thoại và quảng trường cá nhân của Thương Lục cũng náo nhiệt chưa từng có.
[ Từ bỏ Kha Dữ đi, anh cho anh ta cơ hội nổi tiếng toàn thế giới đã là tận tình tận nghĩa rồi. ]
[ Đừng ôm theo Kha Dữ cùng chết nữa, không nên để anh ta liên lụy đến tài năng của anh. ]
[ Đổi diễn viên chính đi, chúng tôi chờ được, đừng để con sâu làm rầu cả nồi canh ]
[ Đau lòng cho Thương Lục, cảm giác như bị gay lừa hôn ý, cậu mau tỉnh táo lại đi! ]
Viên Lệ Chân lảo đảo, khí chất chuyên nghiệp gây dựng trong ngành bao nhiêu năm qua hầu như không còn sót lại gì, cô choáng váng vì bị đè ấn lên tường.
Không thoát được rồi.
Cô nuốt nước bọt một cái rồi ngửa đầu nhìn Thương Lục, ánh mắt dần dần dao động ——
"Cậu đừng kéo nữa, tôi thật sự không biết."
"Tôi hỏi chị lần cuối ——" Thương Lục bóp chặt cánh tay Viên Lệ Chân, không quan tâm đến phép lịch sự dịu dàng gì nữa, cánh tay của đối phương đã bị bóp đến đỏ bừng. Hắn gằn từng chữ một, ánh mắt âm u, ngữ khí lạnh lẽo: "Kha Dữ, rốt cuộc đang ở đâu?"
Viên Lệ Chân rùng cả mình, phảng phất như mới quen biết Thương Lục ngày đầu tiên.
Cô chỉ cảm thấy thanh niên anh tuấn kiệt ngạo trước mặt mình đang thâm trầm phẫn nộ đến đáng sợ.