Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 102

Trong lúc trên mạng đang loạn xị bát nháo, Tô Tuệ Trân lại nhàn nhã ngồi trên ban công nhà uống trà chiều. Điều kiện sống ở Hồng Kông vốn nổi tiếng chật chội, vậy mà bà ta vẫn có một ngôi biệt thự riêng nằm trên sườn núi, dù vị trí có hơi xa trung tâm nhưng cũng là nơi mà các đại gia giàu có ưa thích nhất. Lâu lắm rồi không nhận phỏng vấn, bà ta vừa rót trà và sữa vào trong chiếc tách sứ xương Anh quốc vừa tập trung nghe lại giọng nói của chính mình phát ra từ điện thoại di động.

Biểu hiện vẫn khá căng thẳng, nhưng hiện giờ ống kính phóng viên truyền thông giải trí không còn tốt như xưa nữa, cho nên bà ta không thể tìm lại cảm giác được làm tâm điểm chú ý trong lúc ngồi trên đỉnh cao danh vọng và có vô số micro chĩa về phía mình.

Chuông điện thoại vang lên, người giúp việc cung kính xách chiếc điện thoại cố định mạ vàng đến trước mặt Tô Tuệ Trân.

Thời buổi này không còn bao nhiêu người muốn dùng điện thoại cố định, nhưng riêng Tô Tuệ Trân vẫn còn nhớ thương hình ảnh lãng mạn của những đường dây điện thoại cố định vướng víu trong những bộ phim Âu Mỹ mà mình xem thời nhỏ, rất có cảm giác của người giàu có nhàn nhã. Thế cho nên bà ta vẫn duy trì cách thức liên lạc bằng điện thoại bàn, nối dây điện thoại cho thật dài để người hầu trong nhà có thể tùy ý hầu hạ đến từng ngóc ngách, hai chữ "phu nhân" cũng không thể lược bỏ.

"Phu nhân, bà có điện thoại." Người hầu nói.

Tô Tuệ Trân uống một ngụm trà nhuận giọng, chờ cho tiếng chuông giòn giã reo xong mới nhẹ nhàng nhấc ống nghe lên, cất giọng mềm mại đầy khí chất: "Xin chào."

Đầu dây bên kia là Bùi Chi Hòa.

"Hôm nay cục cưng gọi điện sớm thế?" Tô Tuệ Trân tính nhẩm giờ giấc, bây giờ ở Pháp là khoảng 10 giờ sáng, thời điểm Bùi Chi Hòa luyện tập bận rộn nhất.

"Bệnh tâm manh của Kha Dữ là thật sao?"

Tô Tuệ Trân khẽ cười: "Có chuyện gì?"

"Làm sao mẹ biết chuyện đó?"

"Ừm..." Tô Tuệ Trân gác đôi chân dài, nghiêng người tựa vào đệm ghế mềm, "Không phải con nhặt được sổ tay của cậu ta sao? Về sau mẹ cũng nhìn thấy, hơn nữa ở cùng đoàn mấy tháng lại đoán ra được."

"Chỉ vậy thôi?" Bùi Chi Hòa vừa tìm hiểu về chứng tâm manh xong, vẫn đang ở trong trạng thái không thể tin nổi. Đây là một căn bệnh vừa hiếm gặp vừa bí ẩn, nhiều bệnh nhân thậm chí cả đời cũng không biết mình mắc phải nó.

Chỉ dựa vào sổ tay và diễn xuất... Bên cạnh lại không có người nào mắc bệnh tương tự mà phỏng đoán từ hai dữ kiện trên, sợ là chuyên gia tâm lý còn tự ti là mình không giỏi bằng.

Tô Tuệ Trân nở nụ cười đầy ẩn ý.

Bà ta sẽ không bao giờ thừa nhận với ai rằng thực chất mình cũng không biết rốt cuộc Kha Dữ có bị bệnh tâm manh thật hay không.

Tâm manh là bệnh quỷ quái gì? Mấy năm trước có một ông trùm xã hội đen muốn mời bà đi đóng phim, cũng sai người biên ra một kịch bản có tình tiết này. Liên Hải Uyên vận dụng quan hệ giúp bà ta từ chối bộ phim đó, nhưng ba chữ "chứng tâm manh" thì đã khắc sâu vào đầu mãi mãi.

Rốt cuộc Kha Dữ có bệnh hay không, không quan trọng. Loại chuyện này tương tự như có ai tung tin cô A bị hôi nách, anh B bị hói đầu, chỉ cần để lại ấn tượng rồi sẽ không bao giờ bác bỏ được nữa.

Quan trọng nhất là, thiên tài trong lòng Thương Lục chỉ có một mình Bùi Chi Hòa.

Chỉ cần cái ảo tưởng thiên phú bị đánh nát, hắn thất vọng, buông tay, rời đi chỉ còn là vấn đề thời gian.

"Là Kha Dữ nói cho mẹ biết." Tô Tuệ Trân nói dối lưu loát, "Mẹ chỉ có chút suy đoán, thấy cậu ta đóng phim vất vả quá nên muốn giúp đỡ một chút, cậu ta cảm kích nên chủ động kể ra chuyện này."

Bùi Chi Hoàng hoảng hốt: "Thế mẹ nói lại với phóng viên làm gì?"

Tô Tuệ Trân nhíu mày không vui trong một cái chớp mắt, khuôn miệng vẫn tươi cười, "Mẹ vô ý thôi mà, con thấy đấy, phóng viên liên tục gài bẫy một bà dì sắp năm mươi như mẹ, công ty quản lý của cậu ta còn quạt gió thêm củi, mẹ mà không nói vậy còn ai tin nữa? Ba con cũng sẽ hiểu lầm mất ——"

Bùi Chi Hòa thô lỗ cắt ngang, "Mẹ đừng nhắc ông ấy trước mặt con."

"Rồi rồi rồi," Tô Tuệ Trân dỗ, "Cục cưng, con cũng ghét cậu ta lắm mà? Bây giờ còn quay sang trách mẹ à?"

Bùi Chi Hòa ngẩn người, sự chua xót trong lồng ngực như trào ra ngoài theo từng hơi thở.

Thương Lục cho rằng Kha Dữ là thiên tài, mẹ cậu ta lại đập nát hình tượng thiên tài đất sét đó thành một đống nát nhừ.

Cậu ta nhớ tới quyển sổ tay ghi chi chít chữ của Kha Dữ, tuy chỉ được xem sơ sơ vài cảnh diễn trên phim trường, nhưng cũng cảm thấy anh nhập vai khá chậm, đôi khi phải qua vài lần mới diễn xuất đúng chỗ, chí ít anh vẫn cực kỳ nghiêm túc.

Đôi khi trông thấy anh nghiêm túc đến cố chấp như thế, lòng khinh thường trong cậu ta cũng phạt nhạt đi một chút, dần dần còn bị anh đả động.

Con đường nghệ thuật vốn quanh co khúc chiết, nữ thần nghệ thuật lại buồn vui khó lường, cũng xếp đặt rất nhiều chướng ngại khó khăn trên con đường thờ phụng đó từ lâu. Cậu ta không thể bỏ đá xuống giếng trước một con người tác cầu nghệ thuật mà không được, huống gì là cười nhạo khuyết tật bẩm sinh của người ta.

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Bùi Chi Hòa không muốn thừa nhận rằng trong nháy mắt, cậu ta trào dâng lên lòng đồng cảm như thể bản thân cũng gặp phải bất hạnh đó. Bùi Chi Hòa nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Thương Lục sẽ buồn lắm."

Tô Tuệ Trân bị con trai chọc muốn tăng huyết áp, cất cao giọng: "Mẹ thấy con lú lắm rồi đấy!"

"Mẹ không hiểu đâu, mẹ làm thế là hủy hoại cả đời anh ta."

"Con dám nói với mẹ như thế à?"

"Mẹ nói anh ta bị bệnh tâm manh chẳng khác nào nói với mọi người rằng con bị điếc, nói một vị đầu bếp sao Michelin bị mất vị giác hoặc một nhà điều hương nước hoa có khứu giác không còn nhạy. Dù có nỗ lực đến mấy, người ta vẫn sẽ vì những khuyết tật đó mà nghi ngờ anh ta, tác phẩm có hay đến đâu, khán giả cũng sẽ nói rằng 'Đúng là bị chứng tâm manh có khác, cứ có cảm giác diễn không tới'—— Anh ta tin tưởng mẹ, mẹ không nên nói chuyện đó cho phóng viên mới đúng."

Beethoven mất dần thính lực vào những năm cuối đời, nhưng vẫn viết ra được bản Giao hưởng Định Mệnh số 5.

Không phải ai cũng là Beethoven.

Mà mỗi một người theo đuổi nghệ thuật cũng không muốn mình trở thành Beethoven thứ hai.

Động tác khuấy hồng trà bá tước của Tô Tuệ Trân hơi dừng, sắc mặt hoàn toàn lạnh băng: "Bùi Chi Hòa, con xem lại bản thân mình đi, mẹ đã nói là mẹ không cố ý."

Bùi Chi Hòa trầm mặc: "Mẹ, lúc con và Thương Lục còn ở Pháp, thật ra con có rất nhiều cơ hội theo đuổi anh ấy."

Tô Tuệ Trân cũng thừa nhận điểm này.

Chính cậu ta đã lãng phí thời cơ tốt nhất, tình nghĩa thanh mai trúc mã giữa hai người sâu đậm như thế, Thương Lục cũng chưa từng có bạn gái. Nếu cậu ta mà có thủ đoạn hoặc can đảm hơn một chút, cậu thiếu gia nhà họ Thương vốn không phòng vệ đã sớm trở thành vật trong lòng bàn tay rồi.

"Là tại con quá nhát gan." Bà ta giễu cợt một cách trìu mến, bên trong còn kèm thêm chút khinh thường.

"Con cũng có thể chuốc say, đánh thuốc anh ấy, giả vờ sùng bái, lừa gạt, khiến anh ấy phát điên vì con."

Tô Tuệ Trân nắm chặt tay cầm, nghiêm khắc gọi đầy đủ họ tên: "Bùi Chi Hòa."

Bùi Chi Hòa bình tĩnh nói xong nửa câu còn lại: "Không cần làm thế, Thương Lục không phải Liên Hải Uyên, mà con cũng không phải mẹ."

Điện thoại cúp, chỉ để lại mấy tiếng tút dài. Tô Tuệ Trân cầm ống nghe rất lâu không cử động, người hầu nghi ngờ bà ta đang sốc nên cẩn thận tiến thêm một bước. Một chén trà bị ném bay ra ngoài, vỡ tan trên cửa kính ban công.

·

Sau khi chuẩn bị xong tâm lý, cậu ta mới dám gọi điện cho Thương Lục.

Bùi Chi Hòa bật cười tự giễu, bắt đầu từ bao giờ mà gọi một cuộc điện thoại cho đối phương cũng sợ đầu sợ đuôi như thế này? Trước đây cậu ta tùy ý sai phái chú Minh như quản gia của mình, bước vào phòng ngủ phòng làm việc của Thương Lục như vào phòng mình. Các cặp tình lữ phải yêu đương hẹn hò chán chê mới dám mời về nhà, còn cậu ta đã sớm nghênh ngang đi lại trong nhà Thương Lục từ lâu rồi.

Nghe thấy tiếng bắt máy, Bùi Chi Hòa thở phào nhẹ nhõm.

"A lô." Thương Lục tiếp rất nhanh, hơi thở rõ ràng là nôn nóng.

"Là em đây, em mới xem tin tức..."

Thương Lục cắt ngang, "Tiểu Chi, bây giờ anh đang rất bận, nếu không phải chuyện quan trọng thì để sau rồi nói nhé."

"Em nói nhanh thôi! —— nhanh lắm. Vừa rồi em có gọi điện cho mẹ, bà ấy..."

Thương Lục đang ở trong phòng theo dõi trung tâm xem lại toàn bộ ký lục camera an ninh, có hơi thất thần nhưng vẫn dùng ngữ khí đáng tin mà nói: "Chuyện của bà ấy chúng ta sẽ bàn sau."

Bùi Chi Hòa lấy hết cam đảm, nói thật nhanh: "Mẹ em không cố ý, anh đừng trách bà ấy được không?"

Thương Lục im lặng lâu thật lâu, hơi thở dồn dập như đang chạy nước rút. Bùi Chi Hòa lắng tai nghe, nhắm mắt lại, trên chóp mũi dường như còn quanh quẩn mùi hương của hắn. Thương Lục đột ngột cất tiếng lạnh băng đánh nát hết mọi ảo tưởng, "Anh vào thang máy đây, em chăm sóc mẹ em đi."

"—— Em xin lỗi! Em thay mặt mẹ xin lỗi Kha Dữ!"

Thương Lục cúp máy, không biết có nghe được câu vừa rồi hay không, hoặc đã nghe mà không buồn để ý tới. Bùi Chi Hòa nắm chặt điện thoại đứng yên, mãi đến khi chỉ huy dàn nhạc đi qua, "Chi Hòa."

Bùi Chi Hòa xoay người, giơ tay lên nhanh chóng lau hai má, "Tôi tới ngay."

·

Tổng giám an ninh cũng phải chạy vội cùng hắn, phía sau là một hàng giám đốc điều hành, giám đốc quan hệ công chúng, quản lý buồng phòng. Thương Lục điên cuồng ấn nút thang máy, mười mấy đôi mắt cùng nhau nhìn chằm chằm vào con số trên bảng điện tử, 23, 20, 17... Không chạy nữa.

Điện thoại lại vang, lần này là Thương Minh Tiễn.

"Em đang làm gì thế hả?!" Hết ra lệnh cho tổng giám an ninh trích xuất camera giám sát lại bắt ép lễ tân vi phạm quy định kiểm tra hồ sơ nhận phòng. Cho toàn bộ nhân viên an ninh canh giữ cửa ra vào hội trường tiệc, bên ngoài lại đầy nhóc phóng viên và quần chúng hóng hớt chật như nêm cối ——

Điên thật rồi! Đến Khởi Lệ cũng lên cả hot search!

Thương Lục tiếp tục ấn nút thang máy, tần suất ngẩng đầu nhìn con số khiến tổng giám an ninh nghi ngờ rằng hắn chỉ còn khoảng nửa giây kiên nhẫn.

"Em đang tìm Kha Dữ." Thương Lục nói vào điện thoại.

"Tìm thấy chưa?" Thương Minh Tiễn đã nghe trợ lý báo cáo tình hình, "Bị công ty quản lý đưa đi à?"

"Ừ." Rốt cuộc thang máy cũng tới, Thương Lục lách mình bước vào, ngăn không cho mọi người đi theo, "Không nói nữa."

Trong nửa tiếng này điện thoại trong tay Thịnh Quả Nhi không ngừng chấn động. Kha Dữ không để cô set chế độ miễn làm phiền, cô cũng không dám bật, mỗi khi trông thấy một cái tên hiện trên màn hình đều không chắc mình có nên nhận máy hay không. Thỉnh thoảng Kha Dữ có liếc qua một chút, cuối cùng chỉ nhận cuộc gọi của Ưng Ẩn, Đường Trác và Lịch Sơn.

Ưng Ẩn mắng to Tô Tuệ Trân là đồ đê tiện trong điện thoại, nói muốn tới phim trường tìm bà ta tính sổ, sau lại được Kha Dữ tốt bụng nhắc nhở là người đã đóng máy rời đoàn rồi, bây giờ đang ở biệt thự xem kịch vui.

Đường Trác thở ngắn than dài, chỉ biết luôn miệng "Thế, thế này", "Cậu nói xem..." và "Ôi chao!", Kha Dữ không nghe nổi nữa, chủ động mở lời: "Tôi không sao."

Có lẽ Đường Trác hơi áy náy vì ngày xưa từng mắng anh té tát, "Cậu nên nói sớm cho tôi biết mới đúng."

"Tôi mà nói, anh có để tôi diễn Phi Tử không?"

Trong lúc đối phương nghẹn họng, Kha Dữ vẫn kẹp điếu thuốc mỉm cười, "Là tôi lừa anh trước, hy vọng anh không trách tôi giấu giếm bệnh tình."

Lịch Sơn gọi đến muộn nhất, hiện giờ ông ta đang ở trên cao nguyên Pamir Tân Cương lấy cảnh, dự án này khổng lồ hơn ông ta nghĩ. Khóa huấn luyện diễn viên đã kết thúc nhưng còn chưa định ngày chính thức vào đoàn. Chứng say độ cao khiến ông ta hơi khó thở.

"Tôi xem tin tức rồi," Lịch Sơn xoa eo, ngẩng đầu nheo mắt nhìn dãy núi tuyết ở xa xa, "Là thật à?"

"Sự thật đấy ạ."

"Sao lại bất cẩn để người ta biết thế?"

Chuyện quá dài, Kha Dữ không biện bạch nổi chỉ có thể nói: "Là tại em sơ suất."

Lịch Sơn bình tĩnh lại, "Thương Lục có biết không?"

"Không biết ạ."

"Không biết mà cậu dám chọn cậu ta?"

Kha Dữ cong khóe môi, bên ngoài bát nháo ầm ĩ, anh và Lịch Sơn vẫn ngồi nói chuyện từ tốn với nhau, "Lúc quen biết cậu ấy trong khu làng đô thị, vừa vặn cũng là thời điểm chiếu bộ 'Núi'. Cậu ấy hẹn em đi xem phim, xem xong, em có hỏi thử cậu ấy thấy người diễn A Sát diễn thế nào."

"Cậu ta nói sao?"

"Cậu ấy nói nhân vật xây dựng rất tốt, là em làm lãng phí."

Lịch Sơn không tỏ ý kiến mà hừ một tiếng, "Mạnh mồm thật!"

"Em lại hỏi, thật sự diễn kém đến thế à? Cậu ấy đáp, vấn đề của diễn viên kia khó nói lắm, nếu nhất định phải hình dung thì có lẽ là khuyết thiếu trí tưởng tượng."

Lịch Sơn im bặt, chỉ còn nghe tiếng gió gào thét trên cao nguyên Pamir.

"Thầy ơi, bao nhiêu năm nay, chỉ có một mình cậu ấy nói được như thế. Thương Lục đã sớm nhìn thấu bản chất của em nhưng vẫn muốn giúp em, còn cho rằng em là thiên tài. Em cảm thấy mình quá yếu đuối, không dám nói thật, cũng không dám khắc phục tâm lý cầu may, cứ nghĩ rằng mình có thể sắm vai thiên tài trong mắt cậu ấy."

Lịch Sơn bật cười, "Vẫn còn một câu chưa nói đúng không?"

Kha Dữ cúi đầu chống tay lên trán, hốc mắt nóng rực nhắm chặt. Rốt cuộc anh cũng nói nốt câu cuối ——

"...Em cũng tin là cậu ấy thật sự có thể cứu vớt mình."

Một con chim ưng kêu lên giữa bầu trời xanh, sau đó chao liệng là là quanh đồng cỏ. Lịch Sơn cúp máy. Một năm ông ta chỉ update Weibo một hai lần, hôm nay là ngoại lệ:

[ Đảo Nhỏ và tôi đã hợp tác năm năm, từ ngày đầu tiên đứng dưới ống kính, tôi đã tin cậu ta là một diễn viên giỏi. Cậu ấy tiến bộ rất rõ ràng. ]

Trong vòng một tiếng đồng hồ qua, đây là người đầu tiên trong nghề công khai bày tỏ ý kiến của mình, lại còn là nhân vật đứng đầu ngành công nghiệp điện ảnh đại lục Hồng Kông Đài Loan. Sự việc nhanh chóng xông lên hot search, cũng được fan Kha Dữ share đi khắp mọi nơi.

Có người chịu mở miệng, Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm. Cô đang thương lượng với các đối tác trước kia từng làm việc với Kha Dữ, nhưng phần lớn mọi người chỉ im lặng quan sát tình hình. Lịch Sơn vừa mở miệng mào đầu, các đạo diễn, diễn viên từng hợp tác cùng cũng liên tiếp đứng dậy lên tiếng:

[ Diễn xuất của Kha Dữ có lẽ vẫn còn không gian tiến bộ rất lớn, nhưng kịch bản trong tay cậu ta là quyển dày nhất mà tôi từng biết, quyển nào quyển nấy dán đầy ghi chú phê bình gấp đôi. ]

[ @Kha Dữ cố chấp thế, mấy lần NG cũng không biết nói tiếng nào? Thảm mà không rên một tiếng, đúng là chưa thấy ai ngốc như thế bao giờ. ]

"Hồi quay bộ『 Chiếu tướng 』Đảo Nhỏ ở phiên 5, cảnh quay quá ngắn phải xếp quay sau cùng. Thế mà cả ngày toàn thấy mặt cậu ta ở phim trường, thầy Lịch hỏi cậu ta làm gì thế, Kha Dữ đáp em đang đi học. ]

Đường Trác đăng lại phần tiểu truyện mà Kha Dữ viết cho Phi Tử, [ Tôi ở phim trường mắng Đảo Nhỏ vô số lần, cũng vì Phi Tử của cậu ấy mà rung động vô số lần. ]

Giữa sự ủng hộ mãnh liệt đó, một bài đăng dài được share với tốc độ chóng mặt:

[ Rất nhiều năm trước, @Kha Dữ lần đầu tiên đóng vai ăn mày, tạo hình rất thật nhưng thần thái không đủ, cậu ta liền chạy ra chỗ tập kết rác của khu phim trường nói chuyện nửa tháng với ông lão nhặt ve chai ngoài đó, còn giúp người ta nhặt rác đủ nửa tháng. Tôi nhớ rõ lắm, bởi vì lúc đó tôi cũng là một nhà sản xuất phim, tiếp theo là bởi vì có nhân vật này nên cậu ta mới được đóng vai hành khất lần thứ hai trong phim Lịch Sơn, sau đó được Đường Trác mời đóng vai Phi Tử.

Còn một bí mật đến hôm nay mới bật mí, lúc ấy tôi có mang một cậu trai đi du học Pháp tham quan phim trường. Cậu "hành khất" đi ngang qua, cậu du học sinh hỏi tôi đó là ai vậy, tôi nói đó là bình hoa số một giới giải trí đấy. Cậu ta nhìn kỹ mặt mày và thần thái Đảo Nhỏ rồi nói, tiêu chuẩn của giới giải trí các anh cũng thấp thật. Rất nhiều năm sau, người thanh niên này nhờ bộ phim ngắn có Đảo Nhỏ đóng vai chính mà đạt giải thưởng quốc tế Buenos Aires, sau đó cậu ta tiếp tục kiên định lựa chọn đối phương làm diễn viên chính trong bộ phim dài đầu tay của mình.

Câu chuyện này lần đầu tôi mới kể, cậu du học sinh Pháp đó tên Thương Lục, tôi đoán chính cậu ta cũng không nhớ rõ đâu, nhưng lần nọ mới là lần đầu tiên Thương Lục gặp Đảo Nhỏ đấy. ]

Di động vừa yên tĩnh được một chốc đã lại rung lên.

Ánh mắt Thịnh Quả Nhi và Kha Dữ đồng thời liếc xuống.

"Thương Lục"

Thịnh Quả Nhi toan duỗi tay, Kha Dữ quả quyết nói: "Đừng nhận!"

Cô nàng luống cuống tay chân đến nỗi trượt tay ấn cúp. Thế giới lặng yên trở lại, chỉ còn mỗi nhịp tim của Kha Dữ là nhảy thình thịch. Không đến hai giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng đập khắc chế mà trầm ổn ——

"Kha Dữ, em biết anh đang ở đây."

"Thương Thương Thương Thương Thương Lục..." Thịnh Quả Nhi lắp bắp, sợ sệt nhìn anh, "Có mở không?"

Kha Dữ chống khuỷu tay lên đầu gối, đầu ngón tay sưng tấy tê dại vì chống chịu nhịp tim tra tấn đặt lên môi, "Đừng mở."

Thịnh Quả Nhi trầm mặc, lo lắng nhìn cánh cửa.

Tiếng đập cửa lại vang lên.

Thịnh Quả Nhi nghĩ, bây giờ chắc là hắn sốt ruột muốn chết rồi, còn lễ độ đến mức này có lẽ là sợ Kha Dữ hoảng.

Một tay Thương Lục chống cửa, đứng cúi đầu, "Kha Dữ," Hắn dừng một chút, "Tất cả mọi người bên ngoài đều đang tìm anh, có phóng viên, người hâm mộ xếp hàng rồng rắn chờ qua cửa hải quan bên kia nữa. Anh nói cho em biết đi, có phải em cũng giống bọn họ, không có tư cách gặp anh hay ôm anh đúng không."

Lòng Kha Dữ chấn động, Thịnh Quả Nhi đứng dậy khỏi sô pha.

"Nếu anh không mở cửa, em sẽ coi như anh trả lời 'Phải'. Em sẽ lập tức đi ngay, tuyệt đối không quấy rầy anh nữa."

Nước mắt Thịnh Quả Nhi rơi xuống, "Anh, anh mở cửa cho anh ấy gặp đi, nhìn một cái thôi cũng được."

Giọng Kha Dữ khàn khàn, giờ phút này vẫn muốn nói đùa nhưng hiển nhiên thất bại: "Quả Nhi, khuỷu tay em quẹo ra ngoài hơi nhiều rồi đấy."

Anh vuốt mặt, bên ngoài đã rơi vào yên tĩnh.

Anh phải đối mặt với Thương Lục như thế nào?

Giả vờ như không có gì mà làm nũng, nghiêm túc xin lỗi, hay là im lặng không nói lời nào? Sẽ thẳng thắn thú nhận hành vi lừa dối của mình, hay là thừa nhận mình đúng là không có thuốc chữa, kêu hắn từ bỏ sớm đi?

Sẽ nhiệt tình hôn hắn, được hắn ôm trong vòng tay ấm áp, hay là vẫn giữ khoảng cách tôn trọng, lý trí ngồi nói chuyện với nhau?

Thịnh Quả Nhi cắn môi lắc đầu, "Em không biết, em không biết mấy đạo lý tôn trọng lý trí thể diện gì đó của anh, em chỉ biết nếu bạn trai mình xảy ra chuyện thế này mà em bất lực đứng ngoài không thể gặp không thể làm gì khác, chắc sẽ khó chịu hơn phải chết nữa."

Không biết câu nào đã chọc trúng vào lòng Kha Dữ, đôi mắt anh cứng đờ, sắc mặt lập tức tái nhợt, chỉ có đôi môi là khẽ run rẩy. Đó là phản ứng dây chuyền do cơn đau dữ dội từ sâu trong trái tim lan ra.

Thật sao, Thương Lục sẽ khó chịu ——

Thịnh Quả Nhi còn chưa kịp lau nước mắt đã thấy anh đột ngột đứng dậy chạy thẳng về phía cửa.

Tay chạm vào tay nắm, anh chỉ mới do dự thêm 0.01 giây cuối cùng thì nghe tiếng cửa điện tử mở khóa. Cạch một tiếng, cửa bật mở, Kha Dữ lùi lại nhưng vẫn tránh không kịp, bị Thương Lục từ ngoài xông vào phòng kéo tay ôm chầm lấy ——

"Xin lỗi, em phạm quy rồi."

---

Lời tác giả:

Ôi chao, định viết cho đủ 6000 nhưng mà dừng ở chỗ này là vừa đẹp rồi. Dù sao tổng số lượng 42000 chữ mỗi tuần chỉ có tăng chứ không giảm, không lỗ được đâu (đầu chó)

Bình Luận (0)
Comment