Phạm quy? Phạm quy cái gì? Lúc này Kha Dữ đã bị hơi thở áp đảo mang tên "Thương Lục" làm cho mơ hồ, còn chưa kịp hỏi ra miệng liền bị đối phương bế ngang lên, "Em ——"
Thương Lục "Suỵt" một tiếng, nhấc chân bước đi đồng thời liếc về phía Thịnh Quả Nhi: "Quả Nhi, cô tự tìm việc làm đi nhé."
Thịnh Quả Nhi ngơ ngác ngửa đầu nhìn hắn, trong lòng cố gắng đè lại tham vọng muốn chụp hình ——
Má ơi! Size gap kìa!
Bình thường Kha Dữ vốn rất cao, nhưng nép trong lòng Thương Lục không hiểu sao trông rất nhỏ bé đáng yêu!
Thịnh Quả Nhi bất giác nuốt nước bọt, vội nói: "Tôi, tôi đi khống chế bình luận..."
Sầm!
Cửa phòng ngủ chính bị đóng mạnh, Thịnh Quả Nhi giật mình nhắm chặt hai mắt, tim đập thình thịch. Trí tò mò một khi đã bị khơi lên thì rất khó áp xuống, tuy Thương Lục đã ra mệnh lệnh nhưng cô nàng vẫn như mộng du tiến lại gần cánh cửa. Khách sạn cao cấp đương nhiên cách âm rất tốt, nhưng cô vẫn nghe được loáng thoáng giọng Thương Lục chất vấn ——
"Nếu em không mở cửa, có phải anh định để em đi luôn không hả?"
Thân thể Kha Dữ bị hắn đè lên nặng trĩu, đôi mắt bị hắn khóa chặt, một tay theo phản xạ nắm cổ áo sơ mi Thương Lục, sau đó anh vô thức chớp chớp mắt. Thương Lục lạnh lùng hung dữ nói: "Không được chớp mắt, không được lừa em."
Hóa ra hắn nóng giận lên sẽ vô lý như vậy.
Kha Dữ đành chuyển mắt sang hướng khác: "Không có."
Cuối cùng anh vẫn quay tầm mắt về hướng Thương Lục, ngoan ngoãn nhìn vào mắt hắn: "Anh đi mở cửa, nhưng bị em giành trước một bước rồi."
Thương Lục cố giữ nét mặt nghiêm nghị lạnh lùng, giọng nói sau một ngày làm việc trên phim trường đã sớm khàn khàn, "Gọi nhiều cuộc như thế, tại sao lại không tiếp?"
"Tắt máy."
"Quả Nhi cũng không tiếp."
Kha Dữ giở thói vô trách nhiệm: "Em hỏi cô ấy đi."
Thịnh Quả Nhi nấp ngoài cửa: "..."
Thương Lục biết anh đang bao biện lung tung, nhưng vẫn bị dáng vẻ yếu thế đáng thương kia làm cho không giận nổi. Cơn sốt ruột, cấp bách và phẫn nộ không có chỗ trút, hắn đành vùi mặt vào cổ anh hôn hít, ngửi ngửi như muốn tiến vào cơ thể anh, lại chỉ như đơn thuần muốn xác nhận anh có tồn tại.
Hơi thở và nụ hôn của hắn đầy nôn nóng tựa như một con thú bị vây hãm không tìm thấy đường ra.
"Thương Lục, Thương Lục ——" Kha Dữ muốn gọi lý trí hắn trở về, nhưng rồi nhận ra giọng nói của mình đã mất đi ma lực. Thương Lục làm như không nghe thấy, chỉ càng dùng sức hôn anh, gần như là muốn gặm cắn.
Tựa như có dòng nước biển từ từ tràn vào tim khiến hắn hít thở không thông. Thương Lục không thở được, vẻ bình tĩnh dịu dàng giả dối lập tức sụp đổ, hốc mắt hắn đỏ lên, ngữ khí dồn dập: "... Kha Dữ, anh đừng quá đáng với em như thế ——"
Hắn nâng mặt Kha Dữ lên, lòng bàn tay thô ráp giữ chặt hai má. Kha Dữ nhìn đôi mắt hắn tràn đầy nôn nóng và tan vỡ, gần như hoảng loạn không tìm thấy phương hướng:
"Anh xem em là gì của anh? Anh xem em là gì? —— Bệnh tâm manh biết được từ hot search, anh đi đâu, ở cùng ai, có người ở bên cạnh có người bảo vệ anh không, em phải tìm hiểu qua camera giám sát, còn gì nữa? —— Tại sao trốn tránh em? Anh xảy ra chuyện, em có phải là bạn trai của anh, là người mà anh đặt trong lòng, sẵn sàng tin tưởng không ——
"Lúc biết anh trốn tránh em, em cảm thấy như anh không hề cần em, cũng không quan tâm gì đến em hết."
Thân thể Thịnh Quả Nhi như đông cứng, tuy biết là không nên nghe những chuyện này nhưng không thể nhấc chân đi nổi. Những lời âu yếm riêng tư của cặp tình nhân không khiến cô đỏ mặt, cô chỉ nhớ đến những lần gặp gỡ Thương Lục ít ỏi. Hắn được giáo dục rất tốt, nhưng bên trong sự nho nhã lịch sự thật ra đã có sẵn tính cao ngạo và xa cách bẩm sinh. Cô không tin nổi hóa ra hắn lại là người chủ động theo đuổi trước.
Lời chất vẫn hung hăng xen lẫn hoảng loạn của hắn khiến Kha Dữ nói không nên lời, chỉ có thể nhắm mắt ôm gáy hắn càng chặt hơn, hết vỗ về bờ vai rộng lớn lại hôn lên vành tai hắn trấn an.
Chiếc áo polo của Diệp Sâm bị đẩy lên cao, Thương Lục mút hôn anh. Không biết vì sao mà trái tim Kha Dữ như thắt lại vì hành vi mất lý trí của hắn, thậm chí còn hơi đau đớn. Anh không kịp từ chối, đầu óc nóng lên lên nắm áo Thương Lục đảo khách thành chủ, áp hắn xuống dưới thân mình.
Thương Lục kêu lên một tiếng, Thịnh Quả Nhi nghe thấy, cô giật mình lùi ra sau một bước, lại lùi thêm bước nữa. Tiếng chân bị tấm thảm dày tiêu âm triệt để, cô gái nhỏ nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy tiếng rên đau đớn đó vừa gợi cảm lại vừa êm tai.
Còn nghe nữa chắc chắn sẽ phạm tội, Thịnh Quả Nhi thức thời quay đầu bỏ chạy, nhưng vừa xoay người lại nghe thấy Kha Dữ r.ên rỉ. Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, sau đó vang lên từng tiếng va chạm không quá quy luật, tiếng sau kịch liệt hơn tiếng trước, tiếng thở d.ốc đan xen dữ dội cũng không thể phân biệt được là của ai với ai.
Tình huống hiện giờ dù là bất kỳ ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt, càng đừng nói đến hoàng hoa khuê nữ chưa gả chồng như Thịnh Quả Nhi. Khuôn mặt cô nàng nóng bừng, hoảng hốt không biết nên lấy tay áp lên hay dán mặt vào tường để hạ nhiệt độ, cuối cùng đành rúc vào một góc tường xa nhất trong phòng khách, dán mặt vào góc tường lạnh băng, hai tay luống cuống nhét tai nghe chống ồn ——
"Quá trớn rồi đấy!"
·
Trán Kha Dữ thấm đầy mồ hôi, hàng tóc mái phải để dài vì nhân vật ướt sũng dán vào hai bên thái dương, được Thương Lục vừa hôn vừa lấy tay vuốt mở. Anh hơi lùi người ra sau một chút, nhưng không ổn, chất lỏng đậm đặc đang từ từ chảy ra làm ướt tấm ga trải giường trắng tinh bên dưới.
Thôi tiêu rồi.
Kha Dữ bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để đối mặt với Thịnh Quả Nhi.
Bên ngoài toàn phóng viên và người hâm mộ, chắc chắn cô ấy sẽ không hành động thiếu suy nghĩ... Đừng nói là nhốt mình ngoài phòng khách nghe hết từ đầu đến cuối chứ.
"Đau à?" Thương Lục v.uốt ve đôi lông mày hơi nhíu.
Bây giờ mới hỏi có phải trễ quá rồi không?
Kha Dữ đáp: "Xem như tai nạn lao động đi."
Thương Lục cong môi, cất tiếng khàn khàn: "Được."
Hắn ôm Kha Dữ đi tắm vòi sen, Kha Dữ cũng tùy ý để hắn lăn qua lộn lại. Cửa sổ lớn trong phòng tắm hướng ra khu ngập nước của đảo Taipa, dõi mắt không thấy được kiến trúc nhà cửa nào, chỉ có mấy con chim không biết loài gì mà bay lên cao như vậy, liên tục xẹt qua xẹt lại trước cửa sổ.
Vòi hoa sen mở ra, tiếng nước ào ào bên tai như tiếng mưa rơi.
Yên tĩnh quá.
Kha Dữ đỡ hai vai Thương Lục, nhẹ nhàng tựa mái đầu ướt đẫm lên vai hắn.
Sớm biết thế, thà rằng anh để Thương Lục ở bên mình ngay từ đầu cho rồi.
Thương Lục ôm lấy phần bả vai nhô ra như sắp mọc cánh của anh: "Mệt lắm à?"
Kha Dữ lắc đầu, nhắm mắt lại: "Sao em không hỏi anh đi?"
Thương Lục dừng động tác, sau đó lại tiếp tục như không có gì xảy ra.
"Không vội."
"Lời Tô Tuệ Trân nói là thật hết đấy."
Thương Lục không tiếp lời anh, chỉ nói "Để sau đi".
Tắm rửa xong, Kha Dữ lại bị hắn bế ra khỏi phòng tắm. Hai người không ai đem theo hành lý, hắn giúp Kha Dữ mặc áo dài tắm vào, mình thì mặc lại quần áo cũ.
"Anh ngủ đi đã." Hắn giúp Kha Dữ đắp chăn.
Kha Dữ nói: "Có mùi."
Đến thời điểm này không thể không biết xấu hổ được, Thương Lục rõ ràng hơi nghẹn họng, "Em giúp anh thay."
Cửa mở, hắn liếc một cái liền thấy Thịnh Quả Nhi đang rúc vào một góc sô pha, lỗ tai nhét tai nghe chống ồn, tay ôm điện thoại hăng say khống chế bình luận.
Thương Lục xách chăn bên phòng ngủ phụ qua, Thịnh Quả Nhi nghe tiếng lập tức quay đầu ——
... Hay lắm, áo sơ mi cũng nhăn nhúm luôn.
"Thầy Kha..."
Thương Lục khẽ "suỵt" một tiếng, vững vàng bước vào phòng ngủ chính. Hắn trải chăn ra, cẩn thận dém góc, "Đừng nghĩ nhiều, anh cứ ngủ một giấc trước, chuyện để em giải quyết cho."
"Nhà đầu tư có ý kiến à?"
Ánh mắt Thương Lục tối tăm lạnh lẽo, nhưng lúc ngước mắt lên nhìn Kha Dữ vẫn dịu dàng như cũ: "Không chỉ thế thôi đâu."
Bức rèn được che chắn kín mít, cửa đóng lại, ngăn cách bớt tiếng nói chuyện bên ngoài phòng khách.
"Bây giờ hướng gió trên mạng thế nào?" Thương Lục hỏi Thịnh Quả Nhi.
"Người trong nghề đều đang chi viện cho thầy Kha, nhưng hình như người qua đường không quá tin tưởng. Bọn họ cho rằng giới giải trí và tư bản không coi trọng khán giả, nói là trường phái hàn lâm phía nam do Lịch Sơn và tư bản Hồng Kông dẫn đầu đang công khai quây thành một vòng tròn nhỏ, ỷ vào địa vị và tài nguyên mà chơi bài độc quyền, bài ngoại, áp đặt và lũng đoạn quyền lên tiếng của người khác."
"Ừ." Thương Lục gật đầu, lại trầm ngâm một lát rồi gạt nút điện thoại, "Mia, liên hệ với luật sư Lê bên Vịnh Thành và sếp Diệp của Ngang Diệp, giúp cô ấy điều tra xem có công ty quan hệ công chúng nào đang tham gia vào vụ bệnh tâm manh của Kha Dữ, khách hàng là ai, còn lại sếp Diệp sẽ biết phải làm thế nào."
Thịnh Quả Nhi há hốc miệng xem Thương Lục cúp điện thoại, sau khi nghe đối phương ra lệnh "Tiếp tục" mới hồi thần.
"Dựa vào số liệu giám sát mới nhất, lượng fan rời đi đã giảm xuống, lần này con số giữ được có vẻ tương đối nhiều, lại có thêm người trong ngành ủng hộ nên bọn họ rất tin tưởng vào thầy Kha. Vừa rồi tôi có trao đổi với ban quản trị FC, cũng xem qua lịch sử group chat, bọn họ đã khống chế được bình luận trong các diễn đàn rồi, kỹ năng khống chế do chị Viên chỉ đạo."
"Phương diện điện ảnh thì sao."
Thịnh Quả Nhi nuốt nước bọt, đổi ngữ khí, "Khu bình luận của Weibo "Cửa hông" vẫn còn căng thẳng lắm, người qua đường liên tục yêu cầu đổi diễn viên chính, tiếng kêu gọi công bố video thử vai cũng khá lớn, chúng tôi sợ điều hướng dư luận rõ ràng quá sẽ bị phản tác dụng, cho nên bây giờ đang 5-5 ——" Cô thấy Thương Lục vặn một chai nước đưa cho mình, liền nhận lấy nói lí nhí: "Cảm ơn."
Ngửa đầu uống một hơi non nửa chai.
Việc quảng bá tuyên truyền phim là do bên khác đảm nhiệm, không thuộc GC cũng không trực thuộc Phim ảnh Tháng Ba. Thương Lục đang suy nghĩ xem có nên đăng vài đoạn hậu trường không thì nghe Thịnh Quả Nhi hỏi: "Anh có muốn đăng clip hậu trường chứng minh một chút không?"
Có lẽ câu hỏi của cô đã nhắc nhở Thương Lục chuyện gì đó, hắn gõ đến dãy số của Cố Tụ nhưng cuối cùng lại tắt đi, "Không cần."
"Không cần?"
"Thầy Kha không cần chứng minh gì hết, bọn họ cũng sẽ không xem đâu."
Thịnh Quả Nhi gật đầu, không hiểu sao rất tin tưởng vào lựa chọn của Thương Lục.
"Còn fan của anh thì..."
"Fan của tôi?" Thương Lục liếc mắt nhìn cô, trong lạnh lùng lộ ra chút ý cười, "Tôi có fan trên Weibo á?"
"Có fan, có siêu thoại, có tổ làm số liệu và tổ khống chế bình luận luôn..." Thịnh Quả Nhi chớp chớp mắt, "Anh không biết gì à?"
"Bọn họ thì sao?"
"Bọn họ đau lòng cho anh, đồng thời khá bài xích thầy Kha, cảm thấy anh ấy đang kéo chân anh, chính bọn họ là lực lượng yêu cầu đổi diễn viên đông nhất."
Thương Lục cạn lời, lần đầu tiên hắn mới biết có một ngày quyền hạn đạo diễn của mình sẽ bị một đám người xa lạ cách màn hình máy tính thao túng chỉ trỏ.
"Trên mạng chỉ có như thế thôi." Thịnh Quả Nhi hơi do dự, "Nhìn chung là phản đối trong ôn hòa, một bộ phận đúng là có thông cảm cho bệnh của thầy Kha, một bộ phận khác lại cho rằng nếu đã có bệnh thì đừng theo nghề này nữa, nhường cơ hội lại cho người tài năng và biết chịu cực khổ hơn đi. Trước kia thầy Kha luôn bị cười nhạo là 'Hố đen tài nguyên', lần này đám người đó lại có thêm một lý do đường hoàng để bắt ép anh ấy giải nghệ rồi."
Thương Lục nhìn cô đầy cổ vũ: "Cô tổng kết khá lắm."
"Chuyện tôi làm được không nhiều..." Chóp mũi Thịnh Quả Nhi bỗng chua chát. Cô không có năng lực như Mia hay Viên Lệ Chân, càng không thể sát phạt quyết đoán sấm rền gió cuốn như Diệp Cẩn, chỉ cần có chuyện xảy ra là trong đầu lập tức nghĩ ra phương án giải quyết rồi. Cô chỉ có thể ôm di động ngồi theo dõi hướng đi của từng diễn đàn và Weibo, đồng thời liều mạng kìm nén xúc động muốn xông lên đối chọi với từng người một.
Thương Lục rút điện thoại khỏi tay Thịnh Quả Nhi, "Tôi đã kêu khách sạn đặt cho cô một phòng khác, ở ngay bên dưới thôi. Cô cũng xuống đó ngủ một giấc đi, tôi giúp cô giữ điện thoại."
Thịnh Quả Nhi chậm chạp đứng lên.
"Có những ai liên hệ với thầy Kha?"
"Nhiều lắm, nhưng anh ấy chỉ tiếp điện thoại của Lịch Sơn, Đường Trác và Ưng Ẩn."
Thương Lục cười: "Thế à, hóa ra anh ấy vẫn tiếp điện thoại à."
Thịnh Quả Nhi: "..."
Xin đừng có gài người ta nữa được không.
"Cô có cảm thấy anh ấy đối xử với tôi quá đáng lắm không?"
Thịnh Quả Nhi bị hỏi mà tim đập bình bịch, không đến mức rung động nhưng vẫn gây hoảng loạn diện rộng, "—— Quá đáng!"
Thương Lục khẽ cười, "Lần sau nhớ rõ, mặc kệ thầy Kha nói gì, nhất định phải nhận điện thoại của tôi —— rõ chưa?"
Thịnh Quả Nhi xuống lầu còn được hắn dặn dò phải chú ý đừng để fan và phóng viên theo dõi. Đầu cô lúc này đã xoay mòng mòng không thể nghĩ quá nhiều nữa, cứ có cảm giác đã bị hắn mua chuộc, trong lòng thầm nghĩ có phải cao thủ tình trường như thầy Kha cuối cùng cũng tìm thấy khắc tinh rồi không?
Trước khi đóng cửa, cô thấy Thương Lục đứng trước cửa sổ sát đất, chưa thở được mấy hơi đã ấn nút gọi cuộc điện thoại tiếp theo.
Trần Hựu Hàm có nghe Cố Tụ báo cáo về những diễn biến đột ngột trên mạng. So với đám người ở công ty sứt đầu mẻ trán, anh ta trông bình thản hơn rất nhiều, hiện giờ đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên dưới núi lửa Ulanqab*. Nhận được điện thoại, anh ta ghì chặt dây cương. Con ngựa hoảng hốt hí vang, giơ cao móng trước trong gió thu.
*Ulanqab: một thành phố tại Khu tự trị Nội Mông Cổ, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Diệp Khai cũng ghìm ngựa dừng lại, nghe thấy Trần Hựu Hàm trầm ổn "A lô" một tiếng.
Nghe người bên kia nói được mấy câu, anh ta dần thu lại sắc mặt hờ hững, đoạn giao ngựa cho người dẫn đường rồi tiến về phía con ngựa màu nâu mà Diệp Khai cưỡi, vừa nghe điện thoại vừa vững vàng đỡ cậu xuống ngựa theo.
Diệp Khai hơi ngã vào lòng anh ta theo quán tính, Trần Hựu Hàm thuận thế ôm chặt, hôn một cái lên trán cậu ta rồi hỏi: "Thế cậu định làm thế nào?"
Thương Lục nghe được tiếng gió gào thét ở đầu bên kia, nói nhàn nhạt: "Tôi thêm tiền đầu tư, tỉ lệ hoàn vốn vẫn như cũ. Cắt bỏ hết cảnh quay của Tô Tuệ Trân, mời diễn viên khác quay lại."
Trần Hựu Hàm bật cười.
Đầu tư một bộ phim đối với anh ta không phải chuyện gì to tát, với Thương Lục cũng thế. Nhưng đây lại là lần hợp tác đầu tiên của bọn họ nên mang ý nghĩa không tầm thường. Cố Tụ đã báo cáo hết cho anh ta từ trước, đúng là Trần Hựu Hàm đang đợi điện thoại của Thương Lục.
"Cậu nhất định phải bảo vệ Kha Dữ kia à."
"Không có anh ấy không được."
Trần Hựu Hàm kẹp di động, thong thả tháo găng tay xuống ném cho người dẫn đường. Anh ta nắm tay Diệp Khai, nheo mắt nhìn thảo nguyên chạy dài đến tận chân trời và miệng núi lửa khổng lồ yên tĩnh, "Tôi luôn cho rằng sự vụ chuyên nghiệp nên để người có chuyên môn giải quyết, nếu cậu đã xem trọng cậu ta đến thế, vậy cứ làm đi."
Cúp xong cuộc gọi này, Thương Lục thở phào một hơi. Nhiều năm du học ở Pháp đã khắc sâu chênh lệch múi giờ vào nhịp sinh hoạt, hắn biết rõ bây giờ ở Pháp đang là mấy giờ, mặt trời ở góc nào, nhiệt độ không khí là bao nhiêu, Bùi Chi Hòa lại đang tập luyện ở đâu.
Trong lúc luyện đàn Bùi Chi Hòa thường không cầm theo điện thoại, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Tinh thần vốn thấp thỏm của cậu ta bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, tiếng đàn dưới mấy ngón tay biến thành một tiếng r.ên rỉ não nề.
Chỉ huy dừng lại, "Chi Hòa."
Bùi Chi Hòa hấp tấp đứng dậy, cẳng chân đụng mạnh vào ghế dựa. Cậu ta liên tục nói "Xin lỗi" bằng tiếng Pháp, vội vàng chạy ra ngoài nghe máy.
"Thương Lục!"
Thương Lục nói hết bận sẽ tìm cậu ta, hắn chưa bao giờ nuốt lời.
Lần này cũng vậy.
Thương Lục ấn đầu ngón tay vào mép điện thoại, lấy lại bình tĩnh rồi mới nói: "Tiểu Chi, xin lỗi, anh sẽ tìm người diễn thế vai của mẹ em."