Một cơn đau xa lạ chiếm cứ tâm can, Kha Dữ không còn tâm trí lo lắng quá nhiều, "Anh tin em mà" Không biết lấy dũng khí từ đâu, anh tiến lên nắm chặt cổ tay Thương Lục: "Anh tin, thật sự tin em."
Anh thật sự tin tưởng hắn.
Chỉ là nỗi sợ "khiến Thương Lục thất vọng" vẫn lấn át, làm lu mờ đi niềm tin đó.
Dẫu cho lồng ngực phập phồng mãnh liệt, anh vẫn cảm giác càng ngày càng khó thở. Từ lúc được anh nắm tay, Thương Lục không hề tránh đi nhưng cũng không có ý định đáp trả, chỉ dùng ánh mắt yên tĩnh thâm trầm nhìn anh.
Kha Dữ hiểu rõ, ánh mắt này đích xác gọi là thất vọng.
Anh chưa từng xa lạ với kiểu ánh mắt đó. Từ ngày bắt đầu đóng phim, từ lần thử vai trong phòng học đến những phim trường muôn hình muôn vẻ khác, từ đạo diễn web drama không danh không tiếng đến đạo diễn cấp bậc như Lịch Sơn, từ đạo diễn phim thuần thương mại đến người kế thừa chủ nghĩa tượng trưng như Đường Trác, mỗi người đều từng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, sắc bén hoặc ẩn ý, hoặc sâu cay đến khinh miệt.
Khí chất để lại ấn tượng sâu đậm bao nhiêu, nỗi thất vọng dành cho anh càng lớn bấy nhiêu.
"Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối nát cả rồi".
Kha Dữ nuốt nước bọt, anh nghẹn ngào lặp lại, "Anh thật sự tin tưởng em mà."
Cuối cùng Thương Lục cũng mở miệng: "Kha Dữ, lòng tin của anh vẫn không thắng nổi cái lợi trước mắt phải không?"
Trái tim Kha Dữ tan nát.
"Anh tin em, nhưng anh không muốn chờ em, cũng không muốn chờ bản thân từ từ tiến bộ. Vài viên thuốc mang đến công hiệu càng nhiều, càng trực tiếp hơn hẳn một ngàn một vạn câu cổ vũ của em đúng không? Anh không muốn mình tích lũy thông suốt theo thời gian, chỉ muốn tìm lối tắt một bước lên trời thôi."
Dưới lời chất vấn bình tĩnh của hắn, ánh mắt Kha Dữ thoáng hiện lên vẻ bối rối. Anh vô thức phủ nhận: "Không phải như thế."
"Lúc ở Lệ Giang, phương pháp mà em hướng dẫn có tác dụng không? Hay là bắt đầu từ khi đó anh đã dùng thuốc lừa em rồi?"
"Không có!" Lần này Kha Dữ phủ nhận càng quả quyết, "Lần đó anh không uống thuốc —— Em tin anh đi."
Thương Lục trào phúng mà không ôm hy vọng gì: "Anh kêu em làm sao tin anh."
"—— Bởi vì lúc đó anh đã dùng hết thuốc rồi"
Vừa dứt lời, Kha Dữ cũng ý thức được mình vừa phạm phải một sai lầm cực kỳ lớn không thể cứu vãn. Đồng tử anh trống rỗng, hoảng hốt nhìn Thương Lục, ánh mắt dường như đang run rẩy.
Không như dự kiến, Thương Lục nghe xong, vẻ phẫn nộ bình tĩnh trên mặt hắn đột nhiên rút đi như thủy triều, hắn thậm chí còn cong môi, ánh mắt dịu dàng như hiểu rõ mọi thứ: "Vậy sao, hóa ra là vì hết thuốc rồi."
"Bởi vì dùng hết thuốc rồi, anh ở đoàn phim một mình không thể không thử để em giúp." Thương Lục giơ tay đẩy tóc mái anh lên, nhìn sâu vào mắt Kha Dữ, "Kha Dữ, từ lúc bắt đầu, em là người theo đuổi anh, bất chấp sự cự tuyệt của anh, giả vờ như không thấy thái độ lãnh đạm tránh né của anh, cưỡng ép anh chấp nhận đóng phim cho em. Em nói 'Anh là diễn viên trời sinh', nói 'Kẻ sĩ chết vì người thưởng thức mình', nói Lịch Sơn không biết dạy, còn em có thể đào tạo anh, những lúc đó trong lòng anh đã nghĩ gì vậy?"
Môi Kha Dữ giật giật, ngón tay Thương Lục nhẹ nhàng đè lên cánh môi, "Nghe em nói xong đã."
"Lúc còn ở trên đảo, em nói 'Cao sơn lưu thủy', anh đáp 'Thiện tai, ngô tâm dữ tử tâm đồng'," Hắn dừng một chút, bởi vì cố khống chế hô hấp nên hắn hít thở vừa dài vừa mỏng như sắp ngạt, "Em nghiêm túc như thế, không ngờ anh chỉ đáp theo phép xã giao thôi."
"—— Bây giờ em biết rồi."
Ngón tay chậm rãi vu.ốt ve mặt mày anh, trước khi Kha Dữ kịp phản ứng thì chúng đã rơi xuống. Dưới ánh mắt trống rỗng của Kha Dữ, Thương Lục lùi ra sau một bước: "Em không nên đơn phương làm khó dễ anh như thế."
Hắn chìa lọ thuốc ra: "Trả thuốc cho anh này, đừng uống nữa, chính anh nói mà, dù thuốc nhẹ đến mấy cũng sẽ gây nghiện."
Kha Dữ chậm chạp không nhận, quật cường không muốn nhận, cứ như làm thế Thương Lục sẽ đứng đây lâu thêm một chút.
Nhưng Thương Lục chỉ thuận tay đặt chiếc lọ lên đầu tủ, "Thôi trễ rồi, em sắp có cuộc họp online, cần phải chuẩn bị một chút." Hắn gật đầu, nói rất lịch thiệp, "Xin lỗi nhé."
"—— Em muốn đổi vai chính sao?"
Kha Dữ chặn đường hắn, đột ngột hỏi.
Thương Lục ôn hòa đáp: "Không đổi."
"Vì sao?"
"Câu này anh đã hỏi rồi."
Kha Dữ cố chấp nói: "Nhưng em không trả lời."
Khuôn mặt Thương Lục hiện lên chút tự giễu: "Thật ra em đã trả lời rồi đấy."
Kha Dữ gắng sức nhớ lại.
Lúc anh hỏi câu này, Thương Lục không trực tiếp trả lời mà lấy lọ thuốc ra.
Người bình thường sẽ cho rằng thuốc này là để điều trị trầm cảm. Hắn hỏi có phải Kha Dữ lén uống thuốc thay cơm không, là vì hắn tưởng anh đang cố trốn tránh bệnh trầm cảm nặng.
Điều mà Thương Lục muốn là bức ép Kha Dữ phải thành thật đối mặt với bản thân.
Hắn muốn nói rằng, dù anh đang trầm cảm nặng nhưng vẫn muốn cùng em hoàn thành bộ phim này, đó là lý do em không đổi anh đi.
"Cao sơn lưu thủy, Bá Nha cùng Tử Kỳ, nếu anh tin em thì dù là bệnh tâm manh hay bệnh trầm cảm, em cũng sẽ không từ bỏ anh." Thương Lục dừng một chút, "Đây là đáp án nguyên bản."
"Đừng sửa." Kha Dữ giữ chặt tay hắn, cố gắng muốn nhìn vào đôi mắt âm u của hắn, "Đừng sửa đáp án. Anh muốn đáp án này, anh phải lấy đáp án này."
"Anh đừng uống thuốc nữa," Thương Lục vu.ốt ve đáy mắt anh, Kha Dữ nhắm mắt, nước mắt không kìm nổi mà rơi xuống thấm ướt lòng bàn tay, "Em thà để anh tiếp tục làm một diễn viên tầm thường, còn tốt hơn là dựa vào thuốc men để thỏa mãn kỳ vọng của em."
Tựa như một chiếc gai mềm mại đâm thẳng vào nhụy đóa hoa hồng tươi đẹp, tiếng cánh hoa vỡ vụn gần như không thể nghe thấy, nhưng Kha Dữ vẫn nghe được. Sắc mặt anh ảm đạm, qua một lúc lâu mới tìm được giọng nói: "Em nói thế là có ý gì."
Bỗng nhiên anh hiểu ra.
Nghĩa là từ nay về sau hắn sẽ không ôm bất cứ kỳ vọng gì ở anh nữa.
"Vậy em..." Không thể nói cho hết câu, Kha Dữ phải thở mấy hơi cho bình tĩnh trở lại mới nói tiếp được: "Em muốn chia tay anh sao."
Thương Lục rũ mắt nhìn anh chăm chú. Nước mắt trên mặt Kha Dữ khô quá nhanh, không chảy nữa, đôi mắt vì mới khóc mà càng thêm trong suốt, ngây thơ, dần dần để lộ nỗi sợ không thể che giấu.
"Không đâu." Thương Lục khàn giọng, "Điện ảnh là điện ảnh, anh là anh, em có thể đi tìm một diễn viên chính khác."
Kha Dữ lẩm bẩm lặp lại: "Điện ảnh là điện ảnh, anh là anh..."
Khóe môi anh nhếch lên như không có chuyện gì, "Em nói đúng, anh biết rồi. Anh vẫn thích em, em vẫn thích anh, anh vẫn là bạn trai của em, chỉ không đóng phim của em, không làm diễn viên chính cho em nữa thôi. Không sao cả, ngoài kia có nhiều diễn viên phù hợp hơn anh, em nhất định sẽ tìm được người làm việc ăn ý. Không sao, anh có thể đi thăm ban..."
Thăm ban, nhìn em và vị diễn viên định mệnh của em trao đổi ăn ý về vai diễn, diễn thử, nhìn ống kính của em bắt trọn sự chuyên nghiệp tốt đẹp của người đó, nhìn em giới thiệu với người ta rằng, đây là diễn viên chính trong lòng tôi...
Lần đầu tiên trong đời anh thấy mình may mắn vì mắc chứng tâm manh, bởi vì nó cho phép anh trốn tránh những cảnh tượng khó chịu như sắp diễn ra ngay trước mắt đó.
Nhưng chỉ nghĩ bằng mấy hàng chữ thôi cũng đủ đau lòng rồi.
Thương Lục gật đầu: "Sau này em sẽ không ép anh nữa."
Kha Dữ lặp lại như mộng du: "Sau này em sẽ không ép anh nữa."
"Anh cũng không cần uống thuốc vì sợ em thất vọng."
"Anh cũng không cần uống thuốc vì sợ em thất vọng."
Kha Dữ mỉm cười. Có lẽ điều hòa trong phòng hỏng rồi, nếu không anh đã không bồn chồn đến tháo mồ hôi như vậy, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt bình tĩnh như thường.
Thương Lúc khẽ liếc qua đồng hồ, nhắc nhở: "Em phải đi họp đây."
Rốt cuộc Kha Dữ cũng nhường đường như vừa giật mình tỉnh mộng, ngữ khí còn hơi câu nệ: "Anh xin lỗi."
Thương Lục vẫn luôn mang tư thái thoải mái thành thạo, nhưng sống lưng có vẻ thẳng tắp hơn hẳn bình thường, gần như cứng đờ.
Hắn nói: "Anh không làm gì có lỗi với em hết."
Cuộc họp online kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, ê kíp lấy hắn, Dư Trường Nhạc và Nhiếp Cẩm Hoa làm đầu tàu khẩn trương sàng lọc ra những nữ diễn viên thích hợp mà có lịch trình phù hợp nhất. Mỗi người đều được phân tích phong cách diễn xuất, khí chất và độ tinh tế trong kỹ thuật một cách tỉ mỉ. Để tránh đi vào vết xe đổ của Tô Tuệ Trân, tất cả các sao nữ có độ thảo luận cao lại am hiểu chiêu trò lăng xê đều bị loại ngay từ vòng gửi xe.
Khua chiêng gõ mõ một lúc lâu, vẫn là Nhiếp Cẩm Hoa mở lời đề nghị mọi người nghỉ ngơi mười lăm phút.
Thương Lục không ngừng viết phê bình bằng bút điện tử, đầu không thèm nâng mà chỉ "Ừ" một tiếng xem như đáp ứng. Dư Trường Nhạc cẩn thận quan sát, cảm thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn trông không quá dễ chịu, "Có phải đạo diễn mệt mỏi lắm rồi không?"
"Còn trụ được."
"Phải chú ý nghỉ ngơi," Dư Trường Nhạc thở dài, "Khí sắc của cậu không tốt lắm đâu."
Nhiếp Cẩm Hoa tiếp lời: "Lão Dư đúng là đứng nói chuyện không thấy đau eo. Trong giờ phút mấu chốt này, ai trong đoàn phim có sắc mặt tốt cho được?"
Dư Trường Nhạc cười trừ: "Tôi lỡ lời."
"Đến bây giờ tôi vẫn còn bị chôn chân ở hiện trường đây này."
"Các fan chưa giải tán à?"
"Mới một phần thôi, có khi phải chờ đến tối mất."
Bọn họ thay nhau đối đáp, từ đầu đến cuối Thương Lục không hề tiếp lời. Mấy phút sau, cây bút trên tay hắn rốt cuộc cũng dừng lại, mắt kính trên sống mũi cũng được tháo xuống. Dư Trường Nhạc tạm dừng, trông thấy Thương Lục ngồi trước màn hình nhắm mắt, bàn tay xoa ấn giữa chân mày gần như che hết nửa khuôn mặt.
Thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi.
Nhiếp Cẩm Hoa thường nói đùa trong group công việc rằng bọn họ lớn tuổi rồi, xương cốt không chống chịu tốt như vậy, chỉ có mình đạo diễn Thương là lúc nào cũng như có nguồn năng lượng vô tận. Cho dù mỗi tối hắn chỉ ngủ hai ba tiếng, ban ngày xuất hiện trên phim trường luôn là tinh thần sáng láng. Người ta nói hắn không chỉ có sức lực vô hạn mà còn có niềm tin vô hạn, dường như không gì trên thế giới có thể đả kích được hắn, xúc phạm tới hắn hoặc lăng nhục được hắn.
Nhiếp Cẩm Hoa không biết rằng chuyện như thế đã xảy ra rồi.
"Thầy Kha thế nào?" Nhiếp Cẩm Hoa đổi đề tài.
"Đã dàn xếp ổn thỏa." Thương Lục mở miệng, giọng khàn đặc.
"Trên mạng đang nhao nhao đòi đổi diễn viên chính, chắc cậu ấy không đọc được đâu nhỉ? Nếu không sẽ đả kích lắm."
"Tôi không cho anh ấy cầm điện thoại."
Nhiếp Cẩm Hoa gật đầu, "Thật không nhìn ra thầy Kha có chứng tâm manh đấy. Tôi vào đoàn lâu như vậy đã phải nhìn cậu ta bằng con mắt khác, hình như căn bệnh không ảnh hưởng mấy đến khả năng đóng phim của cậu ta hay sao ấy ——" Ông ta xuýt xoa, "Biết rồi, là nhờ đạo diễn cậu biết đào tạo diễn viên, cho nên cậu ta mới tiến bộ nhanh thế."
Trái tim vốn mạnh mẽ lại vì những lời này mà đau nhói lên không hề báo trước.
"Anh ấy tự nỗ lực đấy," Thương Lục nói rất chân thành, "Tôi có giúp được gì nhiều đâu."
"Người trẻ tuổi không cần khiêm tốn thế," Dư Trường Nhạc mở bình giữ ấm, tiếng kim loại cọ vào nhau truyền qua micro, một tiếng động rất nhỏ thôi cũng đủ đâm vào màng nhĩ Thương Lục, khiến bộ não đang cố hoạt động bằng lý trí của hắn kêu ong ong mất một lúc, "Kiêu ngạo hay cậy tài khinh người cũng không sao, cậu vốn có thể làm thế mà."
Thương Lục hờ hững nhếch môi: "Hai thầy nghỉ ngơi xong rồi chứ, chúng ta tiếp tục thôi."
Mặt trời lặn.
Trời sập tối.
Những ngôi sao lần lượt mọc lên.
Thế nhưng vùng đất Las Vegas của phương đông này được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ, tất cả sòng bạc, khách sạn đều đốt đèn thâu đêm, che khuất ánh sao yếu ớt trên bầu trời trong vắt.
Không có ai đến đây để tìm kiếm những vì sao, tất cả đều đang chìm nổi ngụp lặn trong vòng xoáy của tiền tài và danh vọng.
Cuối cùng bọn họ xác nhận được ba nữ diễn viên, Dư Trường Nhạc sẽ phụ trách thông báo và gửi lịch casting.
Đúng như Nhiếp Cẩm Hoa phỏng đoán, đến khuya các fan mới giải tán hết. Lúc này đoàn phim đã chôn chân trong hội trường tiệc suýt soát mười tiếng đồng hồ, cuối cùng được bảo vệ hộ tống trở về khách sạn
Một vài người thông minh ngồi canh sẵn trên đường vì cho rằng có thể bắt gặp tung tích Kha Dữ, trợ lý của anh hoặc đạo diễn. Những con đường trên đảo Taipa rất phức tạp với đủ loại hành lang, đường hầm ngầm và đường bộ đan xen, riêng cửa ra vào đã có đến mấy chục cái. Đột nhiên có ai đó đồn rằng trông thấy Đảo Nhỏ ra vào một cửa nào đó, thế là đám người vo ve như ong vỡ tổ tụ tập lại một chỗ, lặp đi lặp lại mấy lần như thế mới chịu thôi.
Bên ngoài rất náo nhiệt, nhiệt độ trên mạng ngược lại đã có dấu hiệu hạ xuống, có lẽ vì không có bất cứ đương sự nào lên tiếng đáp lại. Kha Dữ, đoàn phim, nhà đầu tư đồng loạt im lặng, không có tin gì mới, quần chúng hóng thị ầm ĩ suốt một ngày đã lắng xuống, chỉ có một bộ phận vẫn siêng năng yêu cầu đạo diễn đổi diễn viên chính đi.
Ngày hôm sau blogger giải trí đưa tin:
[ Không đổi Kha Dữ, Tô Tuệ Trân bị đá khỏi đoàn, nghe nói tìm Trình Tranh tới cứu viện. ]
Sự kiện thoát fan quy mô lớn không phát sinh ở FC của Kha Dữ nữa, mà chuyển qua Thương Lục.
[ Rốt cuộc là anh bị bỏ ngải hay bị lú thế? Có đáng không? ]
Không thiếu người tận tình khuyên bảo:
[ Đừng nói Kha Dữ thật sự là chân ái của anh nhé, mau tỉnh lại đi, Lịch Sơn bị bỏ ngải năm năm tốt xấu gì cũng biết cho anh ta vai phụ để đỡ tổn thất. Đằng này là bộ phim đầu tay, vai chính đầu tiên, thật sự muốn sa ngã luôn sao? ]
[ Tư bản nào sau lưng Kha Dữ đã bắt cóc anh vậy hả? Đừng để tài năng của mình bị hủy hoại trong tay cái bình hoa. ]
Thương Lục thờ ơ.
Công việc của đoàn phim không thể dừng dại, hoãn một ngày là thất thoát hàng đống tiến của. Ba ngày, ba ngày sau mặc kệ tình hình thế nào, nhất định phải hoạt động trở lại. Đây là giới hạn cuối cùng của Nhiếp Cẩm Hoa.
Nhưng Thương Lục lại đi tìm ông ta quả quyết phải tạm dừng nửa tháng. Nửa tháng sau có tiếp tục quay hay không, xem tình huống mới định được.
"Cậu đùa cái gì thế?!" Thân phận tổng giám sản xuất khiến Nhiếp Cẩm Hoa đứng ngồi không yên.
"Phim ảnh Tháng Ba đầu tư thêm 60 triệu, bây giờ chắc tiền vào tài khoản rồi."
Một mình hắn trở về Vân Quy, vừa ném hành lý xuống đã nhốt mình vào phòng làm việc. Trên màn hình ghép với độ nét cao hiện lên từng khung hình, là những đoạn phim gốc chưa qua cắt nối, bao gồm cả những đoạn NG vốn phải bỏ đi.
Một ngày ba lần chú Minh đều đặn đưa cơm và cà phê vào, chờ đủ mười lăm phút lại thu dọn sạch sẽ bưng ra.
Hầu hạ cậu chủ chỗ nào, rõ ràng là đang quản tù.
Từ đầu đến cuối Thương Lục không nói một chữ, chỉ xem xét từng khung hình, từng giây, đánh dấu vào các điểm chỉnh sửa, gắn nhãn đồng thời ghi chép các quan sát và phân tích hiệu suất vào máy tính bảng.
Chú Minh từng xem hắn kéo phim, hiệu suất kéo của hắn cực kỳ cao như thể một người đọc sách nhanh như gió, nhưng hắn đã nhìn qua là không quên được, năng lực trích xuất và nắm bắt thông tin rất mạnh mẽ, luôn luôn xoáy trúng vào trọng tâm.
Chú ta chưa từng thấy Thương Lục kéo phim như thế này bao giờ.
Tỉ mỉ đến mức như đang cắt nối biên tập và làm hậu kỳ.
"Đảo Nhỏ đâu rồi?" Một ngày nọ chú Minh hỏi.
"Đang điều chỉnh trạng thái."
"Cũng ở Ninh Thị? Sao không mời cậu ấy qua nhà ngồi chơi?" Chú Minh hỏi thử.
Thương Lục tháo mắt kính: "Không mời. Một bước này cháu muốn anh ấy phải tự đi."
---
Lời tác giả:
Một bước này cũng tương tự như ngày tỏ tình Thương Lục ngồi trong xe chờ Kha Dữ, chứ không xuống xe đón cậu ấy.
Hắn sẽ chờ, nhưng không thể lúc nào cũng kéo Kha Dữ đi được, hắn muốn Kha Dữ phải tự suy nghĩ thông suốt, tự giác đến bên cạnh hắn. Bởi vì hắn biết, người như Kha Dữ chỉ cần nghĩ thông rồi, tự lựa chọn rồi sẽ không bao giờ lùi bước nữa.