Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 106

Đoàn phim thình lình tạm nghỉ nửa tháng đã làm gián đoạn tiết tấu làm việc của rất nhiều người. Ngày từ Ma Cao trở về Ninh Thị, Diệp Cẩn đưa cho Kha Dữ một tấm vé máy bay đi Georgia*, đồng thời trả lại hộ chiếu mà anh đã nộp lên trước đó.

*Georgia (Gruzia): một quốc gia ở khu vực Kavkaz. Gruzia nằm tại giao giới của Tây Á và Đông Âu, phía tây giáp biển Đen, phía bắc giáp Nga, phía nam giáp Thổ Nhĩ Kỳ và Armenia, và phía đông nam giáp Azerbaijan.

"Giải sầu."

Diệp Cẩn đích thân ra cửa hải quan đón người, giữa dòng người ồ ạt qua biên giới, cô cố ý nhìn một vòng phía sau lưng Kha Dữ.

"Cậu ấy không ở đây đâu."

Diệp Cẩn mỉm cười hiểu rõ, "Trong thời gian ngắn khó chấp nhận cũng là chuyện thường. Vốn định sắp xếp chỗ khác tốt hơn, nhưng mà chuyện xảy ra đột ngột quá. Vừa vặn thấy cậu có visa đi Mỹ thời hạn mười năm, có thể trực tiếp nhập cảnh luôn."

Georgia.

Một địa danh nghe quá xa lạ.

"Phiền chị quá."

"Một quốc gia nhỏ, không có quá nhiều du khách, rất thích hợp để giải sầu. Cậu dẫn Quả Nhi theo đi, tôi thấy cô gái này chăm sóc cậu khá tốt đấy, công ty sẽ chi trả toàn bộ chi phí."

"Không cần."

Kha Dữ không định đi giải sầu, anh vốn không yếu đuối đến thế —— Hoặc nên nói, nếu anh mà yếu đuối thì ba mươi năm cuộc đời đã sớm bị người ta nuốt sạch không nhả xương rồi.

Diệp Cẩn mở cửa ghế phụ: "Ngồi phía trước đi, chúng ta tâm sự một chút?"

Kha Dữ cười nhạt: "Chị là bà chủ, tôi dám ngồi ghế sau sao?"

Cửa xe đóng lại cùng tiếng cười của Diệp Cẩn, cô vòng qua ngồi lên ghế điều khiển, "Mấy hôm nay bận quá, không có thời gian quan tâm đến sức khỏe tinh thần của cậu. Hiện giờ thấy trạng thái cậu có vẻ không tồi nhỉ."

Tất cả mọi người cố ý không cho Kha Dữ tiếp xúc với dư luận bên ngoài, cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng cho anh. Riêng Diệp Cẩn rất thích thái độ thành thục và thoải mái của Kha Dữ, đây là phần khí chất khiến cô hài lòng nhất. Nếu nói đến "cảm giác yếu ớt mong manh", cả anh và Chung Bình đều có, nhưng kiểu yếu ớt của Chung Bình quá căng chặt, tựa như một món đồ sứ đặt hờ ngay bên mép tủ cao có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, Kha Dữ thì hoàn toàn ngược lại.

"Cậu và Thương Lục cũng nói chuyện với nhau theo kiểu này à?"

Ông bà chủ mà quan tâm đến đời sống tình cảm của nhân viên thì hết một nửa là muốn dạy bảo. Kha Dữ chống má: "Bình thường."

"Hẹn hò với cậu chủ nhà họ Thương có cảm giác thế nào?"

"Rất tốt."

Diệp Cẩn bật cười: "Nếu không muốn nói chuyện thì cứ ngủ một lát đi, tôi chỉ sợ mấy ngày nay thần kinh cậu căng thẳng quá thôi."

Kha Dữ tích chữ như vàng: "Vẫn ổn mà."

"Sao cậu không hỏi tôi về tình hình hiện tại?"

"Tình hình hiện tại còn có thể tệ hơn nữa à." Kha Dữ kéo một bên cửa sổ xe xuống, "Chị có thuốc lá không?"

Diệp Cẩn hất cằm chỉ vào hộp đựng đồ gần bảng điều khiển: "Thuốc lá bạc hà."

Kha Dữ cúi đầu châm lửa, quả nhiên là mùi bạc hà, lại còn rất nồng. Thuốc lá cho nữ dài mảnh hơn bình thường, tư thế anh kẹp thuốc trông rất lười biếng làm Diệp Cẩn không nhịn được phải nhìn thêm mấy lần. Kha Dữ bâng quơ nhắc nhở: "Nhìn đường đi."

Diệp Cẩn cười lắc đầu: "Rồi rồi, cho tôi cơ hội báo cáo công tác được không?"

"Đang nghe đây."

"Cậu biết đấy, với những sự kiện kiểu này, bộ phận quan hệ công chúng của chúng tôi có rất ít cách đối phó, đơn giản chỉ là giảm nhiệt độ và điều hướng dư luận. Tác động tiêu cực nhất hiện giờ chủ yếu là mọi người chê bai cậu không xứng với tài nguyên, tuy người trong ngành đứng về phía cậu nhưng cùng lắm lại biến thành 'Anh tôi sốt 100 độ vẫn kiên trì đi quay phim, mấy người còn muốn thế nào'. Chúng tôi không dám hành động quá khinh suất, phải liên hệ với vài người để dừng công khai đàm luận về việc này trên mạng xã hội, cũng cố gắng tránh câu hỏi phỏng vấn."

Kha Dữ cong môi.

Ngay từ đầu anh đã hiểu rõ đạo lý này, nếu không có thành quả thì toàn bộ nỗ lực trưng ra đều biến thành than vãn vô ích. Đối với một thứ phế vật, cố tỏ ra đáng thương chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc khiến fan cảm động.

"Ảnh bìa tạp chí cho nữ tháng 12 tháng đã thay cậu ra rồi, các công bố và chiến dịch quảng cáo thương mại cũng bị hoãn. Giai đoạn này nên ít xuất hiện trước công chúng, đừng tạo đề tài cho mọi người nghị luận nữa."

"Biết rồi."

Rốt cuộc Diệp Cẩn đã nhận ra anh bất bình thường.

Phải, Kha Dữ luôn hờ hững ung dung, nhưng hôm nay sự thất thần đã vượt quá ngưỡng trung bình, cứ như chỉ có người là rời khỏi Ma Cao còn hồn vẫn bị kẹt lại ở chỗ cũ.

"Về Ninh Thị có đi tìm Thương Lục không?" Cô cẩn thận hỏi thử.

Kha Dữ yên lặng một lát, sau đó mệt mỏi dụi tắt điếu thuốc, "Không biết nữa."

·

Trong ba ngày ngăn cách với thế giới, Kha Dữ không xem phim thì ngủ, trở về Ninh Thị cũng y như thế. Điện thoại được trả về tay, anh lại là một sinh vật có đủ tư cách giao tiếp với xã hội những vẫn không tìm được hứng thú lên mạng xem dư luận đã đi đến đâu rồi.

Nhấn vào Weibo, ma xui quỷ khiến —— hoặc nên nói là đã sớm lên kế hoạch, anh chui thẳng vào tài khoản của Thương Lục.

Hắn rất ít khi đăng bài mà giống một con bot tự động share hơn. Khắp trang chủ tràn ngập ảnh của Kha Dữ, tin tức, bìa tạp chí, ảnh chụp trong phim, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ tưởng đây là một cái acc phụ chuyên dùng để đu idol.

Kha Dữ bật cười mà không biết mình đang cười gì, khiến năm con mèo tròn xoe đôi mắt nhìn chăm chú.

Nhìn lên bầu trời trong xanh quang đãng, một ý nghĩ hoảng hốt lóe qua.

Không biết bây giờ Thương Lục đang làm gì.

Kha Dữ nhớ rõ mật mã, là ylzd001. Anh lui ra ngoài nhập mật khẩu tài khoản "Lục". Bài đăng cuối cùng vẫn là tấm ảnh chụp chung hai người ngày khởi động máy, từ đó đến giờ đã qua bốn tháng. Đầu ngón tay Kha Dữ dao động, cố nén nhịp tim thình thịch mà gõ một hàng chữ.

"Rất nhớ em."

Thương Lục hiếm khi mở Weibo xem, Kha Dữ lén làm chuyện xấu mà trong lòng cực kỳ yên tâm.

Sang ngày thứ năm, anh thu dọn ít hành lý đơn giản trở về đảo. Khí hậu trên đảo rất ôn hòa, là thời gian nghỉ ngơi lý tưởng nhất. Bà được chị A Hoa chăm sóc rất tốt, chỉ có bệnh mất trí nhớ vẫn không thuyên giảm. Kha Dữ lái xe đưa bà lên núi tản bộ, xem những cánh quạt tua bin gió khổng lồ liên tục cắt qua ngọn gió phát ra tiếng ù ù. Lên đến quán cà phê bên vách núi, Tiểu Bạch tò mò hỏi: "Ông chủ, đạo diễn Thương không tới cùng anh nữa sao?"

Kha Dữ giật mình, mất một lúc lâu mới hiểu Tiểu Bạch đã biết thân phận Thương Lục nhờ tin tức trên mạng.

"Ông chủ ơi, em có gặm CP đấy, còn phải vận dụng hết tu dưỡng cả đời để cố gắng không tiết lộ chuyện ra ngoài cơ."

"Tính tiết lộ chuyện gì?"

"Thì chuyện anh dẫn anh ta đến đây uống cà phê."

Nói đến đây, Tiểu Bạch trông thấy Kha Dữ bâng quơ gõ sáng màn hình di động. Thế nhưng trên đó trống không, cũng không có tin mới gửi. Ánh mắt Kha Dữ cố tình dừng một lát như thể mình chỉ mở ra xem đồng hồ.

"Thân làm đương sự, anh phát một cục đường cho em được không?" Tiểu Bạch chớp mắt.

Kha Dữ ngẫm nghĩ rồi nói bằng ngữ khí bình tĩnh như thường: "Anh cực kỳ thích cậu ấy —— có tính không."

Tiểu Bạch lập tức kích động: "Tính chứ! Chín bỏ làm mười xem như hôm nay mừng năm mới!"

Ngày tháng trên đảo rất nhạt nhẽo vô vị, mỗi ngày nếu không lên đồi tản bộ ngắm tua bin gió thì cũng đánh bài với các ông các bà trong viện dưỡng lão. Anh không mang theo tiền mặt, thua một đống nợ phải đi tìm cây ATM rút tiền, kỹ thuật chơi bài kém như vậy, nếu để Thương Lục biết nhất định sẽ chê cười anh đến chết.

Nhưng có lẽ hắn sẽ không biết.

Trong lúc nhận một xấp tiền giấy màu hồng nhạt từ máy ATM, không hiểu sao Kha Dữ cảm thấy hơi tủi thân nên cúi gằm nhìn cái máy thất thần mất mấy phút. Trên đảo không có nhiều cây rút tiền, phía sau có người xếp hàng chờ lượt. Người nọ nhìn anh mãi, thấy đối phương lấy tiền rồi mà cứ đứng không chịu đi, còn đeo khẩu trang —— suýt nữa đã bấm 110 báo cảnh sát.

Hôm qua ngoài biển có gió lớn làm cửa sổ nhà rung lên bần bật. Kha Dữ nằm trằn trọc trên chiếc giường nhỏ của mình, đôi mắt hết mở ra lại nhắm vào, giữa bóng tối dày đặc, bóng dáng Thương Lục chậm chạp không thể thành hình.

Anh lấy thuốc khỏi ba lô rồi rót nước, chỉ cần nuốt xuống là có thể nhìn thấy hắn. Không phải những hình ảnh chụp lén chụp vội trên mạng mà là hình dáng chân thật lúc hắn nhắm mắt hôn mình, hoặc đeo kính râm điều khiển máy bay trực thăng, hoặc cầm bộ đàm chỉ đạo đoàn phim điều chỉnh phông cảnh.

Lòng bàn tay nắm chặt lại buông ra, viên thuốc màu trắng bị mồ hôi tẩm ướt. Kha Dữ nhìn nó chằm chằm, không biết đã đứng mất bao lâu, mãi đến khi thùng rác phát ra một tiếng vang nhỏ.

Viên thuốc bị ném đi.

Anh trải qua mấy ngày yên tĩnh nhàm chán như thế, chỉ thỉnh thoảng mới lật kịch bản ra xem. Thật ra Kha Dữ đã thuộc lòng hết lời thoại của tất cả nhân vật, chỉ với một câu thoại ngẫu nhiên, anh có thể nằm trên bãi cát đọc hết lại câu chuyện một lần từ đầu đến cuối. Ánh mặt trời chói chang đến không mở nổi mắt, tiếng sóng vỗ vào bờ đá làm nhòa đi chất giọng thiếu niên như vừa trải qua xử lý lọc âm.

Sang ngày thứ năm, Thương Lục vẫn không gửi một tin nhắn nào, dường như cũng không đọc được status anh viết trên trang chủ Weibo.

Cơn hoảng loạn từ gan bàn chân dần dần bò lên khắp cơ thể, tựa như cây dây leo lẳng lặng bò lên một phiến đá trơ trụi.

Mỗi ngày có vài chuyến bay cố định từ Sán Thị về Ninh Thị, trông thì có vẻ nhiều lựa chọn nhưng thực tế cũng chỉ lèo tèo mấy hãng. Bệnh tâm manh đã không còn là tâm điểm trên internet nữa, ở ngoài đời chẳng nghe mấy ai thảo luận, Kha Dữ vẫn là người cuối cùng đăng ký lên máy bay.

Tiếng máy bay gầm rú cất cánh trở thành âm thanh ồn ào trong giấc ngủ của anh, thậm chí anh còn cho rằng máy bay vẫn chưa bay —— Thẳng đến khi bị người ta vỗ vai tỉnh lại.

Khoang hạng nhất của máy bay Boeing loại này không khác khoang thường bao nhiêu, nhưng giá cả lại không rẻ, chỉ có chỗ ngồi là ít hơn hẳn. Kha Dữ chậm chạp nhận ra người vừa gọi mình là một hành khách nữ ngồi phía cửa sổ bên kia.

Máy bay đang yên ổn bay trên trời, động cơ vẫn tiếp tục gầm rú trong cabin nghe như tiếng ồn trắng. Trong lúc này các hành khách không ngủ thì cũng đang trò chuyện, tiếng ho của người già và tiếng khóc của trẻ con lao xao như những hạt bụi bay trong không khí.

Tiếp viên hàng không cũng đang đứng tán gẫu với nhau ở phía cuối cabin.

"Kha Dữ phải không?"

Kha Dữ giật mình, vội vàng đưa tay áp mũ lưỡi trai xuống sâu hơn —— nhưng không còn kịp nữa ——

"Anh mắc chứng tâm manh, là ai cho anh mặt mũi bước vào giới giải trí làm diễn viên vậy?"

"Anh luôn miệng hứa hẹn phải làm một diễn viên tốt, phải có tác phẩm hay không phụ lòng người hâm mộ, nói dối suốt trăm ngàn lần đến anh cũng cho là sự thật rồi phải không? Anh lừa chúng tôi bao nhiêu năm nay, trong lòng bộ không thấy hổ thẹn sao?"

"Tôi hâm mộ anh bốn năm, luôn chờ đến ngày anh trèo lên đỉ.nh, anh làm không được còn lôi kéo chúng tôi làm gì? Dựa vào đâu mà đi lừa gạt fan sự nghiệp? Hành vi của anh gọi là lừa dối đấy có biết không!"

Ánh mắt Kha Dữ xuyên thẳng qua vành mũ, hướng về người đối diện và chiếc điện thoại trên tay cô.

Khắp cabin ồn ào, các hành khách ngồi trên hàng ghế đầu cũng nghe được giọng cô ta.

Nếu nói hiện tại cô gái trẻ vẫn là một người hâm mộ bám đuôi hiểu phép lịch sự, thì khi tiếp viên hàng không và nhân viên an ninh trên máy bay đồng thời cởi dây an toàn tiến đến, cơn khủng hoảng gần như cướp hết lý trí cô ta. Cô gái trẻ đột ngột giơ tay hất mũ Kha Dữ xuống, máy bay xóc một cái, cô ta tiếp tục dùng sức cho anh một bạt tai.

Di động dí thẳng tới trước, cô gái điên cuồng khóc lóc: "Anh là đồ vô dụng! Tôi hâm mộ anh bốn năm cũng là bốn năm làm fan một tên vô dụng! Mỗi lần có công việc tốt rơi xuống đầu anh, tôi càng lo lắng thấp thỏm còn hơn anh! Thứ bùn nhão không trát được tường, đồ lừa đảo ——"

Nhân viên an ninh cao to vạm vỡ dùng sức ngăn cô gái lại "Xin cô bình tĩnh lại, căn cứ theo luật Hàng không dân dụng Trung Hoa, gây náo loạn trật tự cabin hành khách ——"

"Phế vật!"

"Anh Kha có sao không?" Tiếp viên hàng không liên tục xin lỗi, Kha Dữ lẳng lặng cúi xuống nhặt mũ lưỡi trai.

Một luồng khí lưu dao động khiến anh choáng váng và không thở nổi. Anh không còn nghe thấy tiếng chửi mắng và tiếng xì xào nghị luận khó lòng che giấu xung quanh, cũng không nhìn thấy vô số camera điện thoại bí mật hoặc công khai chĩa về phía mình, không nhìn thấy các tiếp viên hàng không đang gắng hết sức duy trì trật tự và giải tán đám đông —— Kha Dữ đỡ lưng ghế trước mặt, không thể kìm nổi cơn nôn khan.

"Cút khỏi giới giải trí! Chừa cho mình chút thể diện đi! Bốn năm hâm mộ anh tôi xem như ném cho chó nhai!"

Kha Dữ nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, anh chịu đựng cơn buồn nôn đứng lên, khuôn mặt tái nhợt che giấu dưới lớp khẩu trang.

Ánh mắt anh nhìn cô gái trẻ đầy thương hại, tựa như đang xem một sinh vật đáng thương xa lạ nào đó.

Thời điểm máy bay đáp đất, có thể nhìn thấy đèn xe cảnh sát xanh đỏ lập lòe và một vài cảnh sát công an tập trung vào chỗ. Kha Dữ được ngồi cùng nhân viên an ninh suốt chặng bay, anh dựa vào cửa sổ, nghe đối phương nhắc nhở mới giật mình biết đã đáp đất rồi. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ khung cửa sổ, đã đến lượt anh xuống máy bay.

Từ thời khắc lệnh an toàn được dỡ bỏ, vô số đoạn clip và hình ảnh quay chụp lén theo tín hiệu 5G được truyền đi khắp thế giới.

"A lô." Kha Dữ ấn nút gọi cho Diệp Cẩn, "Tôi bị fan tư sinh theo dõi, phải về cục cảnh sát viết tường trình, chị chuẩn bị xóa topic hạ hot search đi nhé."

Nhân viên an ninh liếc mắt nhìn anh.

Quả nhiên minh tinh khác hẳn người thường, trong giờ phút này có thể bình tĩnh như thế, sợ là đã tập mãi thành quen rồi.

[ Đụ má kí.ch th.ích quá, lần đầu tiên thấy tư sinh đại náo cabin máy bay đấy. ]

[ Bị dẫn đi chưa? ]

[ Mới đáp đất đã bị công an hốt rồi, Kha Dữ cũng lên xe đi theo luôn. ]

[ Chắc là đi viết tường trình? ]

[ Má, mấy người không biết cô tư sinh kia mắng chửi khó nghe thế nào đâu ]

[ Xem video là thấy mà ]

[ Ai đó share cho bé clip full đi, chậm chân lên hóng muộn quá! ]

[ Không có đâu, đăng cái nào xóa cái đó, thời gian tồn tại không vượt quá ba phút! ]

[ Tui có nè, lưu trên đám mây ròi! ]

[ Xin với ạ!! ]

[ Cười chết, mắng như mắng con luôn ]

[ Hơi quá khích rồi đấy, chắc cuộc sống ngoài đời gặp nhiều chuyện không như ý lắm ]

[ Lần này thật sự thương cảm cho Kha Dữ, chắc năm nay anh ta vừa phạm Thái Tuế vừa thủy nghịch hành rồi, thật sự khuyên nên tìm cái miếu bái lạy đi. ]

Viên cảnh sát nhận tường trình hỏi kỹ càng từng câu từng chữ, Kha Dữ bình tĩnh, mặt không đổi sắc lặp lại hết những câu mà đối phương đã lấy ra nhục mạ mình.

Lúc anh ra khỏi cục cảnh sát, mặt trời đã hoàn toàn lặn hẳn. Các fan không dám tụ tập trước đồn mà xách theo máy ảnh lớn nhỏ ngồi canh bên khu ký túc xá Hàng không dân dụng, khách sạn và khoảng sân có mặt cỏ, chỉ chờ giây phút đương sự bước ra.

Trông thấy chiếc Maserati SUV quen thuộc, Kha Dữ ngẩn người mất một lúc lâu giữa trời đêm.

Đó là xe thương vụ mà chú Minh chuyên dùng để đưa đón người.

Chú Minh... Đôi mắt Kha Dữ giật giật, suýt nữa thì thốt ra hai chữ "Thương Lục". Cửa xe đẩy, ánh mắt và hơi thở anh đồng loạt cứng lên, sau khi nhìn thấy bóng dáng chú Minh sải bước nhảy xuống mới thả lỏng người trở lại.

"Mau theo tôi lên xe."

---

Lời tác giả:

Chỗ này chưa "gương vỡ" đâu, chỉ là hai bên không hẹn mà cùng, ừmmm, cho nhau chút thời gian để bình tâm lại?

Lần này tôi đi Nam Cương sưu tầm tư liệu, bắt gặp một câu trên Đường cổ Bàn Long, hôm nay tặng lại cho Đảo Nhỏ:

Tất cả gập ghềnh đã đi qua, từ nay cuộc đời chỉ toàn đường bằng phẳng

Từ chỗ này trở đi Đảo Nhỏ cơ bản sẽ không gặp chuyện gì khó xử nữa.

Bình Luận (0)
Comment