Khuôn mặt Kha Dữ giấu sau khẩu trang hơi ngơ ngác nhìn khung cửa sổ kính xe được dán phim mờ, ánh mắt trở nên ôn hòa.
Chú Minh tiến lên một bước tiếp nhận ba lô của anh, hạ giọng: "Bên ngoài tụ tập nhiều người lắm, lên xe rồi nói tiếp."
Kha Dữ gật đầu, đưa tay kéo thấp vành mũ theo thói quen, nhìn chú Minh cho ba lô của mình vào cốp xe rồi mở cửa ghế sau.
Anh cúi người bước lên cùng nhịp tim dội ầm ầm bên tai, thậm chí còn chưa kịp nghĩ nên dùng vẻ mặt thế nào, chào hỏi ra sao cho đỡ mất tự nhiên. Nhưng mà khứu giác nhạy bén đã thông báo cho anh một sự thật —— Thương Lục không có mặt ở đây.
Kha Dữ ngước mắt lên, quả nhiên hàng ghế sau trống rỗng.
Chú Minh kéo dây an toàn, thu hết biểu cảm cô đơn của Kha Dữ vào đáy mắt qua kính chiếu hậu. Chú ta dừng một chút mới nhàn nhã nói: "Cậu chủ kêu tôi tới đón cậu, nơi này người nhiều mắt tạp, cậu ấy không tiện ra mặt."
Kha Dữ thản nhiên tiếp nhận lời giải thích này, còn cảm thấy đúng là nên như vậy. Tường trình cả tiếng đồng hồ làm cổ họng khô khốc, giọng anh cũng hơi khàn khàn: "Vâng, cháu hiểu mà."
Chú Minh nhắc nhở anh có nước đặt trong hõm tay vịn, thuận tiện ấn nút mở nhạc. Tiếng đàn violin độc tấu nhẹ nhàng vang lên khắp khoang xe, Kha Dữ vặn nắp bình nước: "Là Tiểu Chi đàn?"
Bàn tay đặt trên vô lăng hơi cứng lại, không ngờ chú ta đã vội vã đến mức quên tị hiềm.
"Đúng vậy." Chú Minh gật đầu, "Đảo Nhỏ có thích nghe nhạc cổ điển không? Nếu không thì chúng ta nghe radio."
"Cứ để thế đi ạ." Kha Dữ đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Dưới những bóng cây trên đường phố, từng tốp fan đang nghển cổ nhón chân nhìn xung quanh như vẫn chờ anh bước ra ngoài.
"Bộ phim tài liệu về quá trình thu âm đĩa nhạc này của Tiểu Chi có phải do Thương Lục quay không?"
Chú Minh len lén thở dài nhưng không biểu hiện ra, ngược lại còn ra vẻ hứng thú tiếp lời, "Cậu cũng xem rồi?"
"Cháu từng xem vài tác phẩm của Thương Lục trước kia, đúng là quay rất đẹp."
Không chỉ đẹp mà còn thú vị và vững chắc, những câu hỏi phỏng vấn đặt xen kẽ khéo léo với cảnh quay ghi lại cuộc sống hằng ngày của Bùi Chi Hòa. Kha Dữ nhớ rõ có một cảnh Bùi Chi Hòa đi vào một cửa hàng hoa ở góc đường, lúc bước ra trong tay ôm một bó cúc họa mi gói trong giấy báo. Lúc đó có lẽ là mùa đông, cậu ta mặc áo khoác rộng màu nâu nhạt giản dị, đứng dưới ánh nắng trông càng thêm lãng mạn.
Hình ảnh và nhịp điệu phim không chỗ nào chê được, huống chi còn được phối nhạc bằng những bản hòa tấu violin nổi tiếng, mỗi khúc nhạc đều rất vừa phải, dù chỉ là phim tài liệu về âm nhạc nhưng có mang đi trình chiếu ngoài rạp phim nghệ thuật cũng không có vấn đề gì. Khi đó anh chỉ mới chạm mặt Bùi Chi Hòa vài lần, không thể không thừa nhận rằng, bất cứ ai xem phim cũng phải đem lòng yêu thích và ngưỡng mộ cậu nghệ sĩ violin trẻ tuổi đó, bao gồm cả tình địch hờ là anh.
"Cậu chủ quay tất cả mọi thứ, phim và ảnh của cô út từ nhỏ đến lớn không biết được chứa vào bao nhiêu cái ổ cứng rồi."
Học kỳ này Thương Minh Bảo chính thức đi Mỹ học đại học, Kha Dữ khẽ cười, "Minh Bảo ở Mỹ có khỏe không?"
"Rất tốt, vừa rời nhà lập tức trưởng thành, đợt rồi còn gửi cho cậu chủ một đôi giày thể thao đắt tiền lắm." Chú Minh bật cười, "Nhưng mà nhầm size."
"Nhỏ hơn à?"
"Cô ấy theo thói quen nhớ nhầm thành size của Chung Bình."
Tâm trạng ủ dột mấy hôm nay của Kha Dữ bất giác thả lỏng, "Đúng là chỉ có cô ấy mới dám. Thế sau đó thì sao?"
"Tìm cớ tặng nặc danh cho Chung Bình, mấy hôm trước được cậu ta mang đi dự sự kiện."
Kha Dữ nghĩ thầm, Thương Minh Bảo làm fan Chung Bình lâu như thế mà vẫn kiên nhẫn không lấy thân phận thật sự đi hẹn riêng thần tượng, hẳn là trong lòng cũng biết phân rõ nặng nhẹ. Trong lúc hai người nói chuyện, xe chạy qua trạm thu phí để tiến vào cao tốc. Đường đã làm lâu năm, chuẩn bị có phương án mở rộng nên hai làn xe chỉ được phân cách nhau bằng một hàng cây xanh thấp bé.
Một chiếc Lamborghini lao vút đi giữa trời đêm.
Mới nhìn thấy nó từ xa mà chỉ chớp mắt đã tiến đến gần, qua một tiếng động cơ gầm rú lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tốc độ tối đa trên đường này là 120 km/h, con xe kia ít nhất phải chạy đến 180.
Chú Minh gần như muốn giẫm chân phanh theo phản xạ, nhưng may mắn là vẫn còn chút lý trí nên mũi chân chỉ hơi sượt nhẹ một chút, sau đó nhẹ nhàng rời ra.
Maserati vẫn chạy vững vàng trên đường, nhưng Kha Dữ nhận ra khoảng ngừng ngắt bất thường đó.
"Chiếc xe vừa nãy..." Kha Dữ ngoái đầu nhìn ra sau đuôi xe như muốn tìm kiếm bóng dáng nó.
Tìm cái rắm, không biết đã phóng đến tận đâu rồi.
"Cháu nhớ Thương Lục cũng ——"
"Là cậu ấy đấy."
Kha Dữ không phản ứng kịp, chậm chạp chớp chớp mắt: "... Cậu ấy ra sân bay đón ai sao?"
Chú Minh ho khan một tiếng, trong lòng vang lên tiếng chuông báo động: "Xin lỗi, tôi cần gọi một cuộc điện thoại."
Chiếc xe hơi giảm tốc độ, chú ta đeo tai nghe bluetooth lên. Một lát sau, tiếng trò chuyện trên hàng ghế trước truyền xuống: "Tôi đón được người rồi, ừm... đang ở trên xe,... ở trên đường... —— chỉ vừa vào cao tốc."
Đầu bên kia không biết đã nói những gì, chú Minh yên lặng một lúc lâu mới chào tạm biệt cúp máy.
Trong lòng Kha Dữ còn mờ mịt nhưng cũng đoán người bên kia là Thương Lục. Bầu không khí không tốt làm anh không dám mở miệng hỏi kỹ, ngược lại chú Minh chủ động nói trước: "Chúng ta tìm đường rời cao tốc thôi."
Phần mềm dẫn đường nhắc nhở còn hơn 20 km nữa sẽ đến trạm thu phí. Ra khỏi trạm thu phí là một đoạn đường thường, mặt đường hiển nhiên là kém hơn nhiều, bê tông gồ ghề xóc nảy, hai bên chỉ thấy toàn ruộng lúa đã thu hoạch còn trơ lại gốc rạ. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt phía xa xa, nơi này trông càng thêm tối đen yên tĩnh.
Xe dừng lại hơn mười phút, chỉ trông thấy một con chó vàng cụp tai chầm chậm chạy qua.
Kha Dữ ngồi trên xe đọc tin không kịp, toàn là tin nhắn hỏi thăm quan tâm. Kiểu tin nhắn này chắc chắn phải hồi đáp, ai cũng nhận được một câu máy móc "Không sao, cảm ơn đã quan tâm" là xong, người thân cận lắm mới nhận được thêm hai câu ngoài lề nữa.
Thịnh Quả Nhi cực kỳ tự trách, đành biên một bài giao lưu thăm hỏi fan tư sinh siêu dài trên vòng bạn bè.
Không biết Kha Dữ ngủ thiếp đi từ lúc nào, giờ này ở Ninh Thị còn rất nóng, anh mơ màng thấy chú Minh mở cửa sổ xe, gió đêm thổi vào đưa theo mùi hương hoa xa lạ.
Không biết qua bao lâu nữa lại có tiếng người nói chuyện loáng thoáng: "Ngủ rồi, đừng đánh thức ——"
Cánh cửa bị kéo ra thô bạo, Kha Dữ vốn đang dựa lưng ngủ yên ổn chợt nghiêng người lệch qua một bên —— ngả vào một lồng ngực dày rộng cứng ngắc.
Bị đâm đến choáng váng.
Anh mơ màng mở mắt, cảm nhận mình đang được ai đó ôm chặt. Hai cánh tay người nọ dùng sức vây lấy anh, bàn tay to đặt trên gáy ấn anh vào lồng ngực nóng cháy của mình, không ngừng hôn lên đ.ỉnh đầu anh.
Lần này khứu giác nhạy bén lại thông báo sự thật sớm hơn thị giác một nhịp ——
Hắn tới rồi.
Là Thương Lục.
Kha Dữ vô thức cọ cọ trong lòng hắn, đây là động tác quen thuộc của anh lúc ngái ngủ. Thân thể Thương Lục cứng đờ, đôi môi dán lên mái tóc đen: "Em tới chậm rồi."
"Không phải em nói người nhiều mắt tạp sao," Kha Dữ buồn ngủ lầu bầu, "Chú Minh đến đón là được rồi, còn tới nữa làm gì?"
Thương Lục liếc về phía chú Minh.
Chú Minh bật cười, hai tay giơ lên làm ra động tác đầu hàng.
"Đừng nghe chú ấy nói bậy."
Hắn đã vùi đầu vào công việc là không biết ngày hay đêm, Thương Minh Bảo lại ở bên kia đại dương, không còn ai dám tự tiện xông vào lãnh địa của hắn nữa. Kha Dữ xảy ra chuyện, có muốn xóa hết đề tài liên quan trên mạng cũng không xóa nổi, chú Minh chỉ xem một đoạn clip ngắn thôi cũng đủ đau lòng, thế là tự đứng ra quyết định rước người về nhà trước.
Ai mà ngờ Thương Lục cũng biết tin, có lẽ là có người gọi điện thoại cho hắn.
Bây giờ đôi chim cu đã gặp nhau rồi, chiến tranh lạnh thế nào làm lành ra sao, đã không còn là chuyện một ông già như chú ta có thể xen vào.
Còn về chuyện cậu chủ tức giận... Đành phải lấy tình nghĩa hầu hạ bao nhiêu năm ra để bán mặt mũi chứ còn làm gì được nữa.
Kha Dữ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn một cái đã không khỏi sửng sốt.
Người này là ai vậy? Râu không cạo, quầng thâm mắt dày cui như một tuần liền không ngủ, mái tóc luôn được cắt tỉa gọn gàng cũng dài ra, tóc mái rủ xuống gần như che khuất tầm mắt.
Chỉ có đôi mắt là vẫn sáng như sao.
Ánh mắt Kha Dữ quá lộ liễu, Thương Lục bối rối giấu đầu lòi đuôi, đặt tay lên môi ho một tiếng: "Chưa kịp sửa soạn."
Nhìn kỹ lại thấy nhiều chi tiết bại lộ hơn nữa. Hắn chỉ mặc áo thun và quần nỉ thể thao, rõ ràng là kiểu quần áo ở nhà giản dị thoải mái.
Ngón tay Kha Dữ sờ xuống dưới cằm, cảm giác đúng là hơi châm chích.
Thương Lục gạt tay anh ra, "Ngoan nào."
Chú Minh đi ra xa đốt một điếu thuốc, dùng ánh lửa đỏ nhấp nháy để chứng tỏ là mình đã đi đủ xa.
"Có bị thương chỗ nào không? Trong clip thấy có xóc nảy, anh có bị đụng vào đâu không?" Bàn tay Thương Lục sờ so.ạng khắp nơi trên thân thể để xác nhận anh không có việc gì.
Lại hỏi: "Tại sao không cho Quả Nhi đi theo?"
Hỏi tiếp: "Xử lý đối tượng kia thế nào?"
Hắn hỏi nhiều như vậy, Kha Dữ chỉ đáp một câu "Xử lý theo pháp luật".
Thỉnh thoảng chú Minh không nhịn được phải quay đầu nhìn, trời quá tối, chỉ có thể trông thấy hai thân hình nép vào nhau rất chặt.
Người đón về Vân Quy, lại sắp xếp ngủ ở phòng cho khách.
Những lần trước bọn họ về nhà luôn nghênh ngang chung chăn gối trong phòng ngủ chính.
Trái tim vừa chớm nhảy nhót dần dần bình tĩnh xuống. Kha Dữ chúc hắn ngủ ngon rồi nhìn theo bóng dáng hắn rời khỏi căn phòng sáng ánh đèn.
"Thương Lục." Anh gọi giật hắn lại.
Thương Lục quay đầu trông thấy đôi môi Kha Dữ giật giật, cuối cùng lại nói: "Không có gì."
Hắn quay trở về phòng làm việc, màn hình máy tính sáng lên. Căn cứ theo ghi chép của thư ký trường quay, còn khoảng một phần năm cảnh quay chưa chỉnh sửa, cũng chỉ còn bốn ngày nữa là đoàn phim phải hoạt động trở lại.
Chú Minh bưng cà phê tiến vào: "Hôm nay cậu định ngủ lúc mấy giờ?"
"Tranh thủ trước 4 giờ."
4 giờ, lại còn bảo là tranh thủ.
Chú Minh nghiêm khắc nói: "Nếu cậu còn tiếp tục như vậy, ngày mai bà chủ gọi điện thoại tới tôi sẽ khai thật đấy."
Thương Lục đeo mắt kính lên, ngón tay gõ nhẹ màn hình cảm ứng, "Mấy ngày tới chú nhớ chăm sóc thầy Kha nhé."
Chú Minh tỏ vẻ ngạc nhiên, "Sao, cậu không ra với cậu ấy à?"
Đừng tưởng chú ta già rồi nên không phát hiện hắn trốn vào phòng vẽ tranh càng ngày càng thường xuyên, lần sau còn lâu hơn lần trước.
Nơi đó có bức tranh sơn dầu vẽ Kha Dữ đã hoàn thành.
Thương Lục không đáp, chỉ nói: "Lần sau chú đừng tự tiện như thế nữa."
"Tôi không đi đón, chẳng lẽ lại để cậu đi? Tốt xấu gì tôi cũng giúp cậu đưa người bình yên vô sự trở về, đỡ hơn cậu đi một chuyến tay không." Chú Minh lên giọng trêu chọc, đột nhiên nhớ ra chuyện gì mà sắc mặt lại không quá vui: "Gần nửa tháng không ngủ tròn giấc, lại chạy tốc độ 180 trên đường cao tốc, có phải cậu ngại mình sống lâu quá rồi không?"
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc Lamborghini đâm thủng màn đêm, trong nháy mắt chú ta tưởng tim mình muốn ngừng đập.
Kha Dữ không biết, chỉ có chú ta biết rõ tinh thần Thương Lục mệt mỏi đến cỡ nào, một ngày phải uống mấy cốc cà phê trà đặc cho tỉnh táo. Buồn ngủ lái xe thì thôi đi, lại còn lái xe siêu tốc.
Thương Lục sửa sang lại mấy trăm trang ghi chép điện tử, "Sau này không như thế nữa."
"Ngày mai..."
"Đừng cho anh ấy vào phòng làm việc."
Có lẽ do mấy hôm nay ngủ quá nhiều nên Kha Dữ tỉnh rất sớm. Anh kéo rèm ra, cho rằng mình sẽ nhìn thấy bóng dáng Thương Lục chạy bộ trên sườn núi nhưng cuối cùng không gặp. Chú Minh vẫn làm như không có chuyện gì, cùng anh đi dạo bên bờ cát, dẫn anh đi uống cà phê ăn đồ ăn Bồ Đào Nha. Có một đường cáp treo độc quyền dành cho dân cư trên khu biệt thự chạy thẳng xuống bãi biển, toàn bộ hành trình mất khoảng mười phút, dưới chân là đường bờ biển hình vòng cung kéo dài đến tận chân trời.
Sau khi nhìn núi ngắm biển đến phát chán, chú Minh để anh tự do muốn làm gì thì làm, chỉ dặn không được bước chân vào phòng làm việc.
Kha Dữ hiểu rõ, Thương Lục đi tìm mình chẳng qua là vì sự việc xảy ra quá đột ngột, bây giờ bản năng qua đi lý trí quay về, hắn đã trở lại trạng thái bình tĩnh như cũ.
Clip fan tư sinh tấn công không ngừng bị xóa nhưng đã trở thành một tiền lệ xấu, từ đó trở đi luôn có người nhắn tin đe dọa anh, đăng cả địa chỉ chính xác rồi nói nửa đêm sẽ tới tận nhà nói chuyện. Tuy có báo cảnh sát, nhưng trong khoảng thời gian này khó mà quay về nhà được, thế cho nên dù ở lại Vân Quy hơi mất tự nhiên, Kha Dữ cũng không còn nơi nào khác để ở tạm.
Cũng may mà Thương Lục không hoàn toàn không muốn gặp anh.
Số lần hắn ra ngoài uống nước tăng cao đột biến.
Cơm cũng ngồi trên bàn ăn đàng hoàng.
Buổi chiều anh ngồi bên bể bơi uống trà đọc sách, Thương Lục cầm ly nước đi ra, râu đã cạo sạch, tóc cũng xử lý ổn thỏa lượn trước mặt anh một vòng. Hắn không nói nhiều lắm, chỉ dặn anh nhớ cân nhắc kịch bản cho tốt, sau đó lại lạnh lùng quay trở vào.
Kha Dữ bị quở trách đến phát ngốc, riêng chú Minh trốn sau cửa kính là cười suýt ngất.
Anh chưa bước vào phòng vẽ tranh của Thương Lục lần nào, chú Minh đã cho ra vào tự do nên anh cũng sinh ra hứng thú. Mỗi một bức tranh bày trong đó đều có giá ngang với thù lao đóng ba bộ điện ảnh của Kha Dữ, môi trường gần như vô trùng, điều hòa cũng bật thấp. Anh không dám mạo muội, chỉ dám thay giày tiến vào cùng với chú Minh.
Anh có rất nhiều suy đoán về gu nghệ thuật của Thương Lục, luôn cho rằng hắn thiên về trường phái cổ điển, nhưng những bức tranh treo trên tường đã khiến anh sửng sốt.
Kha Dữ dừng chân rất lâu trước hai bức tranh.
Bức thứ nhất vẽ một bó hoa trắng cắm trong bình pha lê, phông nền phía sau tuyền màu xanh lam đậm.
Bức thứ hai vẽ một chú voi con chạy một mình trong sa mạc.
"Thường Ngọc." Chú Minh chắp hai tay cùng anh ngẩng đầu xem tranh, "Vị họa sĩ vẽ bức tranh này tên Thường Ngọc, là họa sĩ mà cậu chủ thích nhất."
Kha Dữ không có kiến thức hay kinh nghiệm gì trong lĩnh vực mỹ thuật, "Là người Trung Quốc à?"
"Người Trung Quốc, xuất thân từ gia đình giàu có cuối thời Mãn Thanh, là một trong những nghệ sĩ đầu tiên đi du học ở Pháp."
Chú Minh quan sát sắc mặt anh, thấy anh mãi không lên tiếng bèn cười hỏi: "Cậu thích sao?"
"Rất đơn giản."
"Còn gì nữa không?"
"Ngây thơ, uyển chuyển nhẹ nhàng."
"Có người đã bình luận về ông ta như thế này: chính xác, thuần túy, tràn đầy sức mạnh không thể cưỡng lại —— Trực giác của cậu tốt lắm." Ánh mắt chú Minh biểu lộ tán thưởng, "Chứng tỏ cậu và ông ấy có duyên đấy."
Kha Dữ lẳng lặng ghi nhớ cái tên này vào lòng.
Thời hai bức tranh này còn treo ở nhà chính, khách khứa tới chơi ai nấy đều phải hỏi một câu: "Mua từ Christine's hay từ Sotheby's? Chắc là rất đắt nhỉ, họa sĩ này được giới sưu tầm săn đón lắm mà!"
Không biết chú Minh đã lui ra ngoài từ lúc nào.
Không gian trắng tinh thuần khiết và tĩnh lặng, vách tường và mặt đá mài dường như hòa làm một thể, các góc nhọn cũng được thiết kế nhẵn mịn.
Kha Dữ không biết mình đã đứng trước mặt chú voi con đó trong bao lâu.
"Đây là bức tranh cuối cùng của Thường Ngọc, cả đời ông ấy chưa bao giờ vẽ bản thân, không có tranh chân dung. Lúc hoàn thành bức tranh này, ông ấy chỉ vào con voi rồi mỉm cười nói, 'Đây là tôi'."
Ngón tay buông thõng bên người hơi giật giật, nhưng Kha Dữ không quay đầu.
"Lúc vừa đến Paris, ông ấy tiêu xài hoang phí, lại khinh thường việc xã giao. Có người hỏi xin danh thiếp, ông ấy viết số điện thoại của mình lên vé xe bus, thà là tặng không tranh của mình chứ không muốn bán. Ông ấy thích vẽ hoa, ngựa và phụ nữ khỏa thân, đọc 《 Hồng Lâu Mộng 》, kéo đàn violin. Về già, ông ấy gần như tiêu hết tiền lên người mấy cô người mẫu khỏa thân."
Kha Dữ cong khóe môi.
"Cả đời Thường Ngọc không luồn cúi ai, không nịnh bợ dân buôn tranh, không lấy lòng người quản lý, cũng không mấy hứng thú với salon nghệ thuật độc lập. Nếu đặt ông ấy vẽ tranh không được đưa ý kiến sửa chữa. Sau này ông ấy trở nên nghèo túng, một năm chỉ bán được hai ba bức tranh, trúng độc khí than ở Paris, chết mấy ngày rồi mới được người ta phát hiện. Cuộc đời của một nghệ sĩ luôn trải qua mấy giai đoạn, nó hiện thân cho cuộc sống, tư tưởng và kỹ thuật thể hiện của nghệ sĩ đó, nhưng Thường Ngọc thì không có, bức tranh đầu tiên và bức tranh cuối cùng của ông ấy luôn ngây thơ, trong sáng và cô đọng như thế. Trong mắt người thường, nhìn chúng rất vụng về, y như tranh của trẻ em mẫu giáo."
Ngữ khí Thương Lục rất bình thản, không giống như đang nói về một nghệ sĩ mình yêu thích mà là kể về cuộc đời một người bạn cũ.
Kha Dữ nhìn chằm chằm vào chú voi hồi lâu.
"Thầy Kha, em thích tác phẩm của ông ấy là vì bút pháp rất phù hợp với tính cách, điềm tĩnh nhu hòa, sắc thái ưu sầu cô độc dưới ngòi bút của ông ấy cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng. Đây là tính cách của một người không giằng co với chính mình, không rơi vào trạng thái lo âu, lần đầu tiên thấy anh xuất hiện dưới ống kính, em cũng thấy anh giống như thế."
Đó là một chú voi rất nhỏ bé, dường như đang chạy vội, hoặc bôn ba trên sa mạc mênh mông bất tận.
Nhìn thật vui vẻ.
Nhưng cô độc.
Cuối cùng Thương Lục cũng cúi đầu, nhìn thấy anh yên lặng rơi lệ đầy mặt.
---
Lời tác giả:
Có thể tự tìm kiếm hình ảnh trên mạng, nhất định phải xem nhé.
Bức tranh tên là "Chú voi cô đơn" – "孤独的象"
–
Nhớ đọc kỹ cả lời Thương Lục nói nữa, không có chữ nào là dư thừa cả.