Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 108

Kha Dữ lẳng lặng giơ tay lau mắt, ngón tay bị thấm ướt mà nước mắt vẫn tiếp tục chảy dài. Sắc mặt anh bình thản, chân mày không nhíu, khóe môi không hề có dấu vết kiềm chế, trận rơi nước mắt này hiển nhiên không thể gọi là "Khóc".

Thương Lục đưa khăn giấy cho anh: "Mỗi lần không thể tĩnh tâm, em đều đến đây ngồi một lát. Nếu anh thích cũng có thể ngồi xuống mà ngắm. Em còn có việc, phải đi trước đây."

Kha Dữ nhận lấy rồi nói một tiếng "Cảm ơn", cảm giác như Thương Lục đã trở về trạng thái lịch thiệp xa cách hồi mới quen.

Đến cơm chiều hắn mới xuất hiện chớp nhoáng thêm một lát, có vẻ ăn uống không ngon miệng, chỉ ăn non nửa chén cháo hải sản đã buông thìa buông bát. Sau đó Kha Dữ tìm thấy hắn đang hút thuốc bên bể bơi. Nicotine cũng giống như caffeine, đều khiến người ta tỉnh táo. Kha Dữ không đi qua mà chỉ yên lặng đứng đằng xa nhìn, phía sau vang lên giọng chú Minh: "Nếu có cơ hội, cậu khuyên cậu ấy hút thuốc ít thôi."

"Gần đây đang bận chuyện gì thế?"

Chú Minh trầm mặc một lát, khó xử đáp: "Sợ là không tiện tiết lộ."

"Nói cậu ấy nghỉ ngơi sớm nhé."

Lời nói biểu lộ ý định rời đi, lòng chú Minh chùng xuống, suýt nữa đã buột miệng giữ người lại nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ thử hỏi: "Cậu muốn đi đâu sao?"

"Có hẹn." Kha Dữ không muốn nhiều lời, lập tức xoay người nhấc chân, "Mấy ngày nay làm phiền chú quá, cảm ơn đã chăm sóc cháu."

"Còn cậu chủ..."

"Cháu hiểu mà." Kha Dữ gật đầu, đi được một đoạn khá xa mới thấy chú Minh chậm chạp đuổi theo, "Bức tranh vẽ đẹp lắm, cậu ấy vẽ mất bao lâu thế?"

Chú Minh suy nghĩ một lát mới nhận ra anh đang nói về bức tranh chân dung, tuy cũng đặt trong phòng vẽ tranh nhưng nó được che vải bố lại. Kha Dữ xem xong lại trùm vải về như cũ, cứ như chưa từng chiêm ngưỡng qua bút pháp u buồn tuyệt đẹp kia.

"Ba tháng."

Kha Dữ hơi dừng bước, thân hình chìm trong bóng tối, đầu cúi nhẹ, khóe môi cong lên. Anh cứ đứng yên mỉm cười mất một lúc như đang tự nhấm nuối một thứ gì đó dịu dàng không nói được thành lời, sau đó mới cất bước rời đi.

Chú Minh muốn ngăn cản tựa như một vị giám khảo mất tư cách tiết lộ đề thi cho thí sinh, chú ta muốn nói với Kha Dữ rằng —— Đừng đi, hãy tiến về phía trước một bước nữa như Thương Lục muốn, hãy kiên định cứu lấy chính mình. Nhưng cuối cùng chú ta vẫn giữ im lặng.

Nơi này không dễ gọi xe, Kha Dữ từ chối ý tốt muốn làm tài xế của chú Minh mà tự lái một chiếc xe rời đi. Thương Lục không giống các công tử nhà giàu khác, không có ham mê sưu tầm siêu xe thể thao, trong gara của hắn chỉ có các loại xe phù hợp với từng công năng và dịp sử dụng. Kha Dữ lái chiếc Porsche điện của hắn, thân xe màu xám bạc lướt xuống con đường núi đầy bóng cây rậm rạp, chú Minh đứng bên cửa sổ nhìn anh từ từ chạy khuất.

Lúc bưng trà vào phòng, Thương Lục hỏi: "Thầy Kha đang làm gì thế?"

Chú Minh nhanh nhẹn tính toán, lần đầu tiên trong đời nói dối cậu chủ, "Đang đọc sách."

Thương Lục gật đầu, "Ừ" một tiếng, giữa chân mày mơ hồ xuất hiện ý cười.

Tối mờ tối mịt có thể hẹn ai được? Kha Dữ ném lại một lời nói dối vụng về, lái xe một vòng dạo khắp Ninh Thị, sau đó dừng lại bên bờ Tây Giang, mở cửa sổ xe ngắm sông hút thuốc. Sông Tây Giang rất dài, từ trung tâm thành phố chạy dài đến nông thôn, đến khu phố dân quốc cũ, đi đến đâu lại có phong cách riêng của nơi đó. Ánh đèn xanh đỏ lập lòe sáng trưng ở bờ bên kia lưu lại trên mặt sông những cột sáng nhỏ dài, bên dưới là nước chảy bèo trôi theo gió.

·

Chú Minh rất kinh ngạc khi thấy anh trở về, tâm tư gần như viết hết ra ngoài mặt.

Kha Dữ ném chìa khóa xe cho chú ta: "May mà lái xe của cậu ấy, nếu không đã không qua được cửa an ninh."

"Tôi tưởng cậu sẽ không trở về."

Kha Dữ vừa đi vừa mở nút áo sơ mi: "Đúng là có dự định đó nhưng cuối cùng vẫn đổi ý, để chú chê cười rồi."

Anh tắm gội như thường, ngủ đến khoảng 3 giờ sáng thì tự động choàng tỉnh, mò mẫm đi ra thấy phòng làm việc tối om, xác định Thương Lục đã nghỉ ngơi. Cửa phòng ngủ chính không khóa trái, anh đi chân trần vào phòng, bước chân nhẹ nhàng không gây một chút tiếng động. Giữa ánh sáng mù mờ chỉ có thể trông thấy một cái ụ đắp chăn phồng lên chính giữa giường, Thương Lục nằm nghiêng, điều hòa hạ ở mức rất thấp.

Đang ngủ ngon giấc, trong lòng chợt xuất hiện thêm một thứ mềm mại ấm áp.

Tư thế vừa ngoan ngoãn vừa bướng bỉnh, dường như muốn hắn phải ôm cho bằng được.

Thương Lục tỉnh lại, đôi mắt không thèm mở mà cất tiếng trầm thấp khàn khàn: "Ai cho anh vào đây." Ngữ khí không quá vui nhưng hai cánh tay đã bán đứng chủ nhân nó, vòng qua ôm người thật chặt. Không chỉ ôm, hắn còn dùng sức ấn anh vào lồng ngực nóng bỏng của mình.

Kha Dữ ôm eo hắn: "Ai bảo không khóa cửa."

Đầu hơi nâng lên, Thương Lục theo thói quen luồn cánh tay xuống để Kha Dữ gối đầu.

"Gần đây em có lên Weibo không." Kha Dữ hỏi, giọng nói rất nhẹ trong bóng đêm. Anh nghĩ đến câu "Rất nhớ em" đăng trên Weibo mà mặt hơi nong nóng, cảm giác chột dạ như vừa đi ăn trộm.

"Không."

"Tại sao?"

"Không có thời gian."

"Bận ——" Lời chưa nói xong đã bị Thương Lục ấn vào ngực, "Câm miệng."

Yên lặng được vài phút.

Kha Dữ lại cẩn thận ngẩng đầu: "Ngủ rồi sao?"

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ và một câu cam chịu: "Chưa."

"Mấy hôm nay em đang bận chuyện gì thế?"

"Kha Dữ," Ngữ khí Thương Lục lạnh lùng, "Hoặc là ngoan ngoãn ngủ, hoặc về giường mình đi."

Kha Dữ lẩm bẩm: "Ngày xưa xem trăng xem sao thì gọi người ta là cục cưng, bây giờ có mới nới cũ lại kêu người ta Kha Dữ."

Thương Lục: "..."

Ngữ khí bắt chước Thiết Phiến công chúa giống đến mười phần, lầm bầm theo kiểu nửa nóng nửa lạnh cực kỳ đáng yêu. Thương Lục nghe mà không khỏi bật cười, lại giấu đầu lòi đuôi hắng giọng một phát: "Thần kinh."

Kha Dữ không chịu bỏ qua: "Em mau xem Weibo đi."

Thương Lục nhận ra —— quá rõ ràng, anh đang làm nũng.

Nhưng bởi vì đây là lần thực chiến đầu tiên trong ba mươi năm, nên anh làm nũng —— rất không thuần thục.

"Sao, anh come-out trên Weibo à?" Thương Lục vừa nói vừa mò di động đặt trên tủ đầu giường. Màn hình sáng lên, Kha Dữ lại đổi ý: "Thôi, không có gì hay đâu." Anh rút điện thoại khỏi tay Thương Lục, "Ngủ đi."

Thương Lục ngược lại không muốn buông tha: "Có chuyện gì cứ nói thẳng xem nào."

Cơn làm nũng mất tự nhiên bị vạch trần rồi bốc hơi hẳn. Kha Dữ im lặng một lát mới bắt đầu giải thích, "Ban đầu anh uống thuốc đúng thật là vì trầm cảm."

Rốt cuộc Kha Dữ đã chịu trực diện nhắc tới đề tài này, trong lòng Thương Lục vui mừng nhưng không thể hiện ra mặt, chỉ lẳng lặng nghe anh nói.

"Hồi đó mới vào nghề, diễn cái gì cũng không được. Tuy ngoài mặt anh không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đương nhiên vẫn lo âu. Công ty có hợp tác với phòng khám tư nhân, Mạch An Ngôn dẫn anh đi khám bệnh, chẩn đoán ra chứng trầm cảm nhẹ."

Thương Lục nhận ra ngày hôm đó Kha Dữ không nói dối hoàn toàn.

"Sau đó thì sao?"

"Ban đầu không quen uống thuốc, rất buồn nôn. Đến một tối nọ anh không chịu nổi nữa bèn uống thử mấy viên," Kha Dữ nhẹ nhàng lược qua lý do vì sao mình 'không chịu nổi nữa', "Nhắm mắt lại, trong đầu tự dưng xuất hiện vài hình ảnh."

"Lần đầu tiên uống thuốc ở phim trường là thật sự cùng đường rồi. NG ba ngày liên tiếp, nam chính một bộ web drama, anh diễn vai luật sư lên tòa thẩm vấn. Lúc đó chỉ muốn nhắm mắt đưa chân thôi, không ngờ uống vào lập tức thấy hiệu quả, cảnh phim cũng miễn cưỡng thông qua."

"Gian lận là một chuyện dễ gây nghiện, về sau hễ gặp cảnh diễn khó là anh lại uống thuốc, hai năm cứ thế thuận lợi trôi qua. Dần dần lượng thuốc phải uống tăng lên, anh cũng ý thức được là mình không nên ỷ lại vào nó. Lúc ấy anh vào đoàn Lịch Sơn diễn một vai phụ rất nhỏ, cảnh quay không nhiều, ông ấy cũng không có nhiều thời gian dạy dỗ anh, thế là diễn xuất lại nát như cũ. Khán giả chê anh càng diễn càng thụt lùi cũng chính vì nguyên nhân này."

"Có từng cai chưa."

Kha Dữ khẳng định: "Đã từng cai, nhưng vì bệnh trầm cảm tốt lên nên phản ứng cai thuốc rất nghiêm trọng."

"Sau đó vì sao lại uống tiếp?"

"Anh cai thuốc khoảng hai năm, về sau cơ hội diễn vai chính và những vai phụ quan trọng càng nhiều, không có thuốc không thể diễn được." Kha Dữ dừng một chút, "Ngày đó em mắng anh chỉ vì lợi ích trước mắt, anh thừa nhận. Anh không muốn nhường những vai diễn đó cho người khác, cũng không định lãng phí chúng. Vai quân phiệt trong phim dân quốc, vai học giả hùng biện, vai buôn m.a t.ú.y trong phim cảnh sát, vai sư tôn trong phim tiên hiệp, vai tổng tài phim thần tượng thời trang, không phải nhân vật nào anh cũng có thời gian, có điều kiện để thể nghiệm chân thật."

Thương Lục mềm giọng: "Cũng coi như cống hiến vì nghệ thuật."

Kha Dữ ngẩng đầu: "Em là bạn trai anh, anh kể chuyện buồn tố khổ với em sẽ luôn vào vai nạn nhân. Em nghe xong, nếu có một chút mềm lòng thì mau hôn anh một cái đi."

Thương Lục vu.ốt ve khuôn mặt anh, chăm chú nhìn thật sâu rồi cúi đầu hôn xuống.

"Không phải anh chưa từng nỗ lực." Kha Dữ lại nói, lồng ngực anh nặng trĩu, thở d.ốc mất một lúc mới tiếp tục được, "Thời gian ngoài giờ làm việc anh đều dùng để xem phim. Anh không kéo phim nhanh được như em, một bộ phim kinh điển dài 90 phút anh phải xem mất năm tiếng đồng hồ, xem đi xem lại mười mấy lần mới có thể phân tích và ghi nhớ diễn xuất của một nhân vật. Phân tích xong thì bắt chước, một bên đặt máy chiếu, bên kia đặt gương toàn thân, anh đứng bắt chước trước gương, cố gắng rèn luyện để biến một vài thiết kế động tác điển hình thành ký ức cơ bắp của bản thân."

Thương Lục mở mắt nhìn trần nhà chằm chằm. Bên trên là một khoảng trống đen đặc, trước mắt hắn lập tức hiện ra hình ảnh Kha Dữ biểu diễn. Hắn từng khen ngợi Kha Dữ có thể khống chế tứ chi rất chính xác, những tưởng đó là thiên phú mà không biết rằng mỗi một động tác đều là cả quá trình lặp đi lặp lại ngàn vạn lần. Anh phải luyện tập rất nhiều, trong lúc đóng phim còn dựa trên diễn giải của kịch bản để tìm ra kinh nghiệm thích hợp, sau đó mới vận dụng ký ức cơ bắp vào.

Có rất nhiều diễn viên biết bắt chước người khác, nhưng điểm khác biệt là bọn họ nhìn qua một lần là có thể vẽ lại tư thế ngay trong đầu như cách Kha Dữ vụng về bắt chước trước gương, nhưng anh thì không làm được, cho nên phải dựa vào cường độ tập luyện cao để bù đắp.

Thương Lục nhớ lại những đoạn clip biểu diễn trước đây của anh, chẳng trách phong cách biểu diễn lại rập khuôn như thế.

"Anh xem nhiều kịch nói sân khấu lắm phải không?"

Kha Dữ giật thót: "Sao em biết?"

"Diễn xuất trên sân khấu không giống với diễn xuất trên màn ảnh." Thương Lục nói nhàn nhạt, "Diễn trên sân khấu yêu cầu phải phóng đại hành động, diễn trong phim cần đến nội tâm. Những lời này do Charles Dylan nói, chắc anh biết."

Kha Dữ gật đầu, Thần Dã từng đăng ký cho anh vài khóa học biểu diễn với các giảng viên và diễn viên nổi tiếng từ ba ngôi trường đại học hàng đầu, anh đã nghe các thầy giảng qua.

"Toàn bộ cơ thể của diễn viên kịch đều nằm trước màn sân khấu, mọi chuyển động nhất thiết phải chuẩn xác và có khả năng thích ứng với mọi nhân vật. Chẳng hạn như tiểu thư thời trung cổ và hầu gái có cách đi, đứng, nằm, ngồi riêng biệt, bọn họ phải biểu đạt chính xác, thậm chí phóng đại lên. Cho dù là khán giả ngồi ở ghế hàng đầu cũng khó lòng quan sát được biểu cảm trên mặt diễn viên, nhưng bọn họ phải đảm bảo từ ghế đại biểu đến ghế lô tầng trên, từ hàng đầu tiên đến hàng cuối cùng đều phải hiểu rõ mình đang vui sướng hay buồn bã."

"Cho nên điều khiển lời thoại và hành động chuẩn xác, mạnh mẽ là ưu tiên hàng đầu." Kha Dữ kết luận.

"Chính xác. Nhưng diễn xuất trong phim điện ảnh thì không như thế." Thương Lục yên lặng chờ Kha Dữ nói tiếp.

"Diễn xuất trong điện ảnh... phần lớn do góc quay quyết định, mọi cảm xúc và tình cảm đều biểu lộ trên mặt. Cách khống chế nét mặt và ánh mắt là quan trọng nhất."

"Đúng là thế, một diễn viên giỏi nhất định phải có đôi mắt biết nói, dùng từng biến đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt để truyền đạt tình cảm, cảm xúc và những thay đổi trong câu chuyện."

Kha Dữ nói rất khách quan: "Diễn bằng mắt là không thể bắt chước."

"'Tình trạng và biểu hiện trên khuôn mặt là trải nghiệm của tinh thần.'" Thương Lục đưa cho anh một câu trích dẫn nổi tiếng.

"Ai nói thế?"

"Tự tra đi." Thương Lục bị Kha Dữ đạp chân một cái, thuận tay đè anh lại, "Đừng nghịch —— Anh đã hấp thụ một lượng lớn kinh nghiệm biểu diễn sân khấu kịch, tốt có xấu có. Bây giờ chỗ xấu nhiều hơn chỗ tốt, nhưng tương lai sẽ hứa hẹn nhiều ưu điểm."

Trong lòng Kha Dữ đột nhiên sinh ra hổ thẹn.

Thậm chí anh còn không tìm ra phương hướng tập luyện đúng đắn là thế nào?

"Bây giờ có rất nhiều diễn viên điện ảnh vào đoàn kịch để rèn luyện kỹ năng diễn xuất mà."

"Em có nghe nói." Thương Lục hơi ngừng một lát, "Sân khấu kịch đúng là dễ dàng rèn luyện ngôn ngữ cơ thể, nhưng nếu mang nó rập khuôn ra trước ống kính máy quay thì trông rất cường điệu và hình thức, nhìn buồn cười lắm ——" Hắn xoa đầu Kha Dữ, "Em không nói anh, dù là diễn viên sân khấu kịch giỏi nhất cũng gặp phải vấn đề này."

Kha Dữ cười: "Cảm ơn, được an ủi dữ lắm."

"Nghệ thuật biểu diễn trong phim điện ảnh nằm dưới sự chỉ đạo của nghệ thuật đạo diễn, diễn xuất của diễn viên về cơ bản chỉ là một trong những công cụ của đạo diễn, giống như kỹ thuật quay phim, cắt nối biên tập, phối nhạc hay ánh sáng, tất cả đều chỉ phục vụ cho việc hoàn thiện bộ phim."

Bởi vậy, trong nền công nghiệp điện ảnh, đạo diễn nằm ở vị trí tối cao.

"Không hay ho." Kha Dữ ngoan cố nói, "Không thích nghe."

Thương Lục cười thành tiếng, càng kéo người vào lòng chặt hơn, "Suỵt, đừng tùy hứng, nghe cho hết đã. Anh phải hiểu về bản chất mới có thể lý giải nghệ thuật biểu diễn trong mắt một đạo diễn thuộc dạng nào. Nếu phân loại chung chung, phong cách của một đạo diễn được phân thành chủ nghĩa hiện thực và chủ nghĩa hình thức, cái này chắc anh hiểu. Thầy Lịch Sơn thuộc phong cách nào?"

"Chủ nghĩa hình thức."

"Em thì sao?"

"Cũng vậy."

"Nửa đúng nửa sai. Lịch Sơn là đạo diễn theo trường phái hình thức, để em nói cho anh nghe tại sao ông ta yêu anh tha thiết như thế. Dưới ống kính của đạo diễn hình thức, trình độ diễn xuất tinh vi không phải quan trọng nhất, mà hình tượng, khí chất, bầu không khí người đó mang lại mới quan trọng, tất cả những thứ đó đều là thiên phú của anh, cho nên ông ta mới kiên trì dùng anh. Về phần hoàn thành vai diễn hay đóng góp cho cốt truyện, ông ta hoàn toàn có thể dựa vào công việc biên tập và góc quay. Đôi khi diễn viên thể hiện rất tốt, đến hậu kỳ vẫn có khả năng bị cắt hết đất diễn vì sử dụng Montage —— Chỗ này anh hiểu chứ?"

Kha Dữ gật đầu, "Hiểu rồi."

"Đạo diễn theo chủ nghĩa hình thức không chạy theo diễn viên, phong cách cá nhân rất mạnh, khán giả thường chỉ yêu thích bản thân đạo diễn chứ không phải là một nhân vật chính nào đó, trừ phi nhân vật quá xuất sắc. Những nhân vật ông ấy cho anh luôn rất tốt."

"Nhưng ông ấy cũng đào tạo ra rất nhiều ảnh đế ảnh hậu."

"Phong cách của một đạo diễn luôn thay đổi, thậm chí còn điều chỉnh theo từng chủ đề. Lịch Sơn cũng có phim về chủ nghĩa hiện thực đấy, anh nhớ lại xem, có phải mỗi khi đóng những bộ phim kiểu đó, số lần anh bị mắng sẽ nhiều lên không."

"Em mới bị mắng."

Thương Lục bật cười, hôn lên trán anh: "Ừ, anh không bị mắng, thầy Lịch đối xử với anh tốt nhất."

Nghe có vẻ hơi ghen.

"Lúc ở Lệ Giang em nói với anh rồi, ông ta chỉ biết lãng phí anh, chính là ý này đấy."

Kha Dữ hiểu ra, anh đóng phim qua nhiều năm dần dần trở thành một "linh vật" mang tính biểu tượng trong phim của Lịch Sơn, một vật trang trí trên màn ảnh. Tuy nhân vật là do anh diễn nhưng hoàn toàn không thuộc về anh, các fan ra sức vơ chúng vào xem như thực tích cho thần tượng, còn trong mắt khán giả bình thường chỉ có hai chữ "Lịch Sơn".

"Vừa rồi anh nói em cũng mang phong cách đạo diễn như vậy, thật ra không đúng. Bộ phim "Cửa hông" dung hợp cả hai phong cách, kỹ thuật quay chụp gần sát với chủ nghĩa hiện thực, anh nhớ lại đi, rất nhiều cảnh xa, cảnh đặc tả và cảnh quay dài. Những cảnh quay này cung cấp cho diễn viên điều kiện diễn giải hoàn chỉnh cả không gian lẫn thời gian, cho nên rất thử thách diễn xuất. Đó là lý do em chọn Tô Cách Phi, cũng là nguyên nhân anh phải uống nhiều thuốc đến thế."

Đúng là rất khó.

Kha Dữ nhẩm lại từ đầu đến cuối, cảm giác như mình vừa tham gia một lớp học bổ túc, nhưng cốt lõi của khóa học là gì thì chính anh cần suy nghĩ và cân nhắc thêm.

"Cục cưng."

Suy nghĩ của Kha Dữ bị một tiếng "Cục cưng" cắt ngang. Rõ ràng hai người đã ở bên nhau rất lâu, trên giường cũng nghe không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt.

Có lẽ vì khoảng thời gian này mỗi ngày dài như một năm, suốt một tuần không nghe cứ như đã trôi qua nhiều năm lắm rồi vậy.

"Em có thể vì anh mà thay đổi phong cách đạo diễn của mình, dùng kỹ thuật biên tập và góc quay để bù vào khiếm khuyết cho anh, nhưng nếu như vậy thì em sẽ không khác gì Lịch Sơn cả. Cho dù em tự tin rằng mình sẽ quay anh càng tốt càng đẹp hơn, diễn viên Kha Dữ rốt cuộc vẫn chỉ là một con rối gỗ bị giật dây."

Ngữ khí Thương Lục ôn hòa như đang thuật lại một sự thật đã định. Lòng Kha Dữ chùng xuống, còn chưa kịp phản ứng đã thấy sống mũi mình cay cay.

Anh ngồi bên bờ sông lâu như thế, lại trở về nhanh như chớp không phải để nghe câu nói này.

"Nếu không thay đổi, với yêu cầu về nhân vật siêu cao của em, tính ỷ lại thuốc của anh sẽ càng ngày càng nặng, thẳng đến khi anh bắt buộc phải uống những loại mang tính kí.ch th.ích hơn."

... Ví dụ như những dược phẩm gây hưng phấn bị cấm kinh doanh.

"Cho nên ——"

"Cho nên..."

"Em thà không quay anh nữa, anh có thể về đoàn phim của Lịch Sơn."

Màn đêm rơi vào tĩnh mịch.

Sâu trong thân thể nổi lên một cơn khủng hoảng che trời lấp đất, khiến lòng bàn chân và bắp chân anh như bị chuột rút. Gian nan nhấm nuốt một lúc lâu, Kha Dữ mới dám hỏi ra miệng: "Cho nên em bận nhiều ngày như thế, không gặp anh nhiều ngày như thế là vì quyết định đổi diễn viên."

Như vậy cũng tốt... Ban đầu anh luôn do dự, lùi bước vì sợ bản thân sẽ gây ra vết nhơ cho sự nghiệp của Thương Lục. Hắn luôn kiên trì nói anh là diễn viên trời sinh, nhưng thật ra đó chỉ là những biểu hiện giả dối của chứng tâm manh. Bây giờ màn đã hạ, bản chất của anh đã bại lộ, hắn đổi ý... cũng là chuyện đương nhiên.

"Em không muốn anh phải uống thuốc để đóng phim của em."

Kha Dữ không đáp lời nào.

"Sau này bận hơn, em sẽ không có thời gian thường xuyên ở bên anh. Thay vai chính rồi, phần lớn thời gian sẽ dành cho đoàn phim và diễn viên, thỉnh thoảng anh đến thăm ban cũng được, hoặc là em sang đoàn của anh thăm anh."

"Em sẽ quay người khác giống như quay cho anh sao."

"Em nói rồi, em đối xử bình đẳng với mọi diễn viên."

Kha Dữ đẩy hắn ra xoay người xuống giường, không biết rằng Thương Lục ở phía sau cũng đã ngồi dậy. Đôi mắt hắn lạnh lùng sắc bén trong bóng đêm, trong chờ đợi mang theo ý dò xét.

Hắn cùng đường mới phải dùng phép khích tướng cấp thấp này để khích anh. Nếu anh quyết tâm nghe theo lời "khuyên nhủ", cứ như vậy đi mất...

Kha Dữ tiến đến gần cửa, hơi thở của Thương Lục càng lúc càng sâu, trái tim cũng mỗi lúc một nặng nề.

Tay anh chạm vào nắm cửa ấn xuống, cánh cửa mở ra.

Một tia sáng le lói từ ngoài lọt vào.

...Mẹ nó.

Kha Dữ dứt khoát xoay người, chưa đi được hai bước đã đâm sầm vào Thương Lục cũng đang bước nhanh về phía mình.

"Anh không uống thuốc nữa, em đừng từ bỏ anh ——"

Kha Dữ ngạc nhiên nhìn cổ tay được Thương Lục túm chặt, anh ngước mắt trong tiếng tim đập thình thịch. Dưới ánh sáng mờ nhạt, anh mơ hồ trông thấy khóe môi hắn hơi cong lên.

Bình Luận (0)
Comment