Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 109

"Nghĩ kỹ chưa?" Thương Lục nắm cổ tay anh. Kha Dữ nhìn thấy cánh tay hắn nhấc lên trong bóng tối, "—— Đừng bật đèn." Ngón tay đã chạm vào công tắc, Thương Lục nghe theo ý anh không ấn xuống.

Kha Dữ cúi đầu, xung quanh quá tối, chỉ có chút ánh sáng tù mù từ đèn ngủ chiếu ra khiến Thương Lục không thấy rõ sắc mặt anh.

"Nghĩ kỹ rồi, anh thích đóng phim, muốn diễn tốt nhân vật em cho anh, không muốn làm một cái bình hoa nữa." Kha Dữ ngoắc lấy ngón tay hắn, "Anh có lỗi vì đã uống thuốc còn nói dối em, sau này sẽ không như thế nữa, em đừng thất vọng."

"Hiện giờ mỗi lần anh uống mấy viên?"

"Không biết, một nắm." Kha Dữ ngẫm nghĩ, "Năm sáu bảy tám gì đó."

Lần nào cũng vội vã nuốt như đi ăn trộm, ai mà nhớ rõ được.

"Cai thuốc sẽ khổ lắm đấy."

Kha Dữ gật đầu: "Anh biết mà."

Không phải anh chưa từng trải qua. Vô số lần đi ngang qua hiệu thuốc, lần nào cũng muốn uống một viên, chỉ một viên thôi. Những khi chịu cảm giác bị khinh nhục một mình trên phim trường, trong đầu anh luôn có một con Mephistopheles* thì thầm: Uống một viên đi, uống vào là lập tức rẽ mây thấy mặt trời. Chứng tâm manh là bệnh, có bệnh thì phải uống thuốc chứ. So với sự phụ thuộc về mặt tâm lý, thân thể cũng chịu dày vò không kém, luôn ngứa ngáy như bị kiến cắn, đầu óc choáng váng đến mức không buồn quan tâm nếu ngày mai là tận thế.

*Mephistopheles: tên một con quỷ trong văn hóa dân gian Đức, hiện thân cho sự dối trá, xảo quyệt và hay lừa lọc con người. Nó bắt đầu nổi tiếng từ khi xuất hiện trong tác phẩm "Faust" của nhà văn Goethe.

"Nếu còn uống ——"

"Sẽ không." Kha Dữ vội vàng nói, "Nếu anh còn uống nữa, em cứ rời khỏi anh."

Thương Lục: "..."

Hắn vừa buồn cười vừa bực mình, hạ giọng hỏi: "Rốt cuộc là đang trừng phạt anh hay trừng phạt em thế?"

Kha Dữ mất một lúc mới hiểu ra, trong lòng không khỏi dâng lên ngọt ngào. Anh vô cớ mất kiên nhẫn nổi giận, ngữ khí lại thản nhiên: "Không trừng phạt anh chẳng lẽ là trừng phạt em sao? Em đã quyết định rời bỏ anh, tương lai muốn đi quay người khác rồi mà? Còn chạy theo làm gì?"

Thương Lục lười nói nhảm bèn dùng một tay vác người lên. Kha Dữ há hốc mồm kinh ngạc, hai cánh tay vô thức ôm chầm hắn —— "Làm gì thế!"

"Anh kêu to lên, tốt nhất là đánh thức luôn chú Minh dì Tần dậy đi."

Người bị ném phịch xuống giường. Cái nệm mà hắn thích con mẹ nó quá cứng khiến anh hoa mắt chóng mặt, mắt muốn nổ đom đóm trong đêm. Kha Dữ ôm đầu, mới nhổm dậy một chút đã bị Thương Lục tiếp tục đẩy ngã.

Đệt.

Thương Lục trở tay cởi áo thun ném lên đầu Kha Dữ. Mùi hương của hắn ập thẳng vào mặt, Kha Dữ đưa tay kéo áo xuống, "—— Em mới làm gì thế hả! —— Ưm..." Cơ thể bị đối phương cong gối chặn lại, thân hình nặng trĩu dán chặt. Thương Lục nắm cổ tay đang cầm áo ngủ của anh, ấn đôi môi nóng rực xuống.

Không cần biết trên mặt quật cường thế nào, Kha Dữ chỉ biết trong nháy mắt được hôn, anh suýt nữa thì phát điên.

Tấm lưng dưới lòng bàn tay anh có được từng thớ cơ bắp đàn hồi hoàn mỹ nhất. Anh dùng sức v.uốt ve nó, không biết là đang dâng mình lên cho hắn hay là đang kéo hắn vùi sâu vào thân thể mình.

Cảm giác bị đâm đau đớn vô cùng chân thật minh chứng cho việc anh đã tiếp nhận hắn hoàn toàn, tựa như một hòn đảo cô đơn tiếp nhận vùng lục địa bao la kiên cố.

Kha Dữ há miệng cắn lên vai hắn, nghe Thương Lục phát ra một tiếng rên cực kỳ gợi cảm.

"Bộ anh là chó à?" Ánh mắt hắn nặng nề nhìn Kha Dữ bị đè dưới thân, cố gắng phân biệt xem anh đang đau đớn hay vui thích.

"Lần sau nếu còn dám chiến tranh lạnh..."

Lời đe dọa chỉ nói được một nửa, nửa câu sau không bật được thành lời, âm cuối cũng run lên y như thân thể. Kha Dữ cam chịu nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài từ đôi mắt đỏ bừng vì bị tra tấn.

Cạch.

Ngọn đèn sáng lên, hai mắt được một bàn tay che lại.

Thương Lục che mắt anh, từ từ hôn lên khóe mắt khóe môi, động tác dưới thân hơi dừng như muốn đơn thuần xác nhận mình đã được anh tiếp nhận. Qua một lát, hắn rút tay ra, ngắm nhìn hàng lông mi dày rậm của anh run lên, sau đó mở bừng mắt.

Ngón tay Thương Lục vu.ốt ve lên khuôn mặt đẹp như thơ như họa, từ giữa mày đến đỉnh mày, xuống đôi mí mắt tái nhợt, từ đuôi mắt ửng đỏ đến đôi má nóng cháy, vu.ốt ve qua sống mũi, chóp mũi, tiếp tục ấn vào đường nhân trung sâu, đùa nghịch môi châu đầy đặn lại lưu luyến xuống môi dưới được mút hôn ướt át, cuối cùng giữ chặt cằm anh.

"Để em ngắm nhìn anh đi."

Giọng Thương Lục khàn khàn.

Kha Dữ nâng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào yết hầu hắn, "Lặp lại lần nữa."

Thương Lục cụp mắt, mang theo vô hạn dịu dàng, "Em yêu anh."

Âm thanh vang vọng từ lồng ngực tràn đầy, cộng hưởng lên vùng cổ họng mà Kha Dữ vừa chạm vào.

Vì thế anh không chỉ thấy được, nghe được phần tình yêu này, mà còn được chạm thẳng vào nó.

·

Ngày hôm sau bọn họ ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao.

Đối với hai con người theo chủ nghĩa khắc kỷ, đây quả là chuyện quá mất mặt.

Bọn họ ôm nhau ngủ thế nào thì cũng ôm nhau tỉnh dậy y như thế. Kha Dữ gối đầu lên tay Thương Lục ngủ cả đêm, tỉnh dậy liền hỏi trước: "Hôm nay nghỉ à?"

Chân mày Thương Lục nhíu chặt, không trả lời.

Hắn quá sức mệt mỏi.

"Công việc mấy hôm nay đã xong chưa?" Kha Dữ kéo kéo ngón tay hắn.

Thương Lục: "...Shit."

Hắn rút cánh tay xoay người xuống giường. Kha Dữ còn chưa kịp phản ứng, vòi hoa sen trong phòng tắm đã mở ra.

Kha Dữ mặc áo ngủ vào. Trước giờ Thương Lục luôn làm vệ sinh sạch sẽ sau khi xong việc nên anh chỉ cần rửa mặt đơn giản là ra ngoài được ngay. Chú Minh chờ sẵn trong phòng ăn, quan tâm hỏi: "Chào buổi sáng, cậu ăn cháo nhé?"

May mà ghế trong phòng ăn vốn là ghế nệm mềm bọc da thật, nếu không chú Minh lại thức thời lót cho anh tấm đệm dưới ghế thì anh đừng mong gặp ai nữa.

Thương Lục bước ra còn mang theo một thân hơi nước, chỉ khoác một chiếc áo thun đen đơn giản, mái tóc nửa khô, vừa đi vừa đeo cặp mắt kính gọng vàng lên mắt.

Chú Minh ngâm lanh lảnh một câu thơ: "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi..."

Thương Lục: "... Chú lo về nhà dưỡng lão đi."

Trong lúc ngồi ăn sáng hắn vẫn mở iPad, đôi mắt sau lớp kính cực kỳ chăm chú. Kha Dữ vừa húp cháo vừa hỏi: "Rốt cuộc em đang bận chuyện gì thế?"

"Chuẩn bị bổ túc cho anh."

Đầu Thương Lục không nâng, nên cũng không nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Kha Dữ.

"Có ý gì?"

Thương Lục liếc nhìn tệp ghi chép điện tử dày gần bốn trăm trang với đầy đủ video màu, ảnh chụp màn hình, kịch bản và ghi chú bằng bút màu.

Đến lúc rồi.

"Em đã xem toàn bộ những đoạn diễn của anh trong "Rơi xuống", "Nhàm chán" và "Cửa hông", những bộ khác do quá cũ và đề tài không tương quan nên không tham khảo được, em cũng không đủ thời gian, tạm thời gác qua một bên."

Kha Dữ đứng lên, vòng sang đứng dựa bên người Thương Lục.

Thương Lục kéo kéo màn hình, "Nhiều quá, lát nữa sẽ cùng anh nói từ đầu."

Kha Dữ tinh mắt phát hiện bên trong không chỉ có phần biểu diễn của anh mà còn có các đoạn phim ngắn tương tự trong lịch sử điện ảnh. Hắn viết phê bình, so sánh với kịch bản gốc, bên dưới còn dán thêm các đoạn phim ngoài lề riêng biệt.

Cái này phải gọi là đào ba thước đất, sử dụng hết mọi giác ngộ và kiên nhẫn kéo từng khung hình, từng cảnh quay của Kha Dữ để tìm ra vấn đề.

"Em hỏi xin Đường Trác, anh ta rất phối hợp." Thương Lục tháo mắt kính, vẫn còn tâm tư trêu chọc: "Cục cưng ơi, nhân duyên của anh cũng không tồi đâu."

Kha Dữ lẩm bẩm: "Em không ngủ suốt hai tuần là để làm cái này à?"

"Ừ." Thương Lục trầm ngâm, "Chiều nay em phải gọi điện cho Nhiếp Cẩm Hoa, hai ngày không đủ, đoàn phim phải hoãn khởi động thêm một tuần thôi."

Kha Dữ ngạc nhiên: "Tại sao?"

"Đây chỉ là bước đầu tiên. Anh còn phải cùng em phân tích xem, nếu diễn tốt thì vì sao đoạn đó diễn tốt, dựa vào thuốc k.ích th.ích hay tự mình hiểu ra, là bản thân cảnh đó có chỗ nào độc đáo hay là nhờ góc máy. Phải phân tích từng tí một, có như thế mới tìm được phương pháp biểu diễn và hình thức quay chụp phù hợp."

"Em... em bình tĩnh lại đã." Kha Dữ nói năng lộn xộn. Anh chưa làm việc ở hậu trường bao giờ nhưng cũng biết một ngày đoàn phim tốn hết bao nhiêu tiền, đặc biệt là cảnh quay ở Ma Cao. Bối cảnh, tiền thuê địa điểm, diễn viên quần chúng, thiết bị, tất cả đều là một cái động nuốt tiền không đáy!

"Em mới thêm 60 triệu đầu tư."

"Dì Tô thì sao? Quyết định ai?"

"Đang thương lượng với Trình Tranh."

"Đáp ứng chưa? Chị ấy diễn xuất tốt lắm, thái độ cũng rất chuyên nghiệp."

"Ừ, chị ta vốn chuẩn bị tham gia một show tạp kỹ du lịch, phải tranh thủ thuyết phục xong trước khi đối phương ký hợp đồng chính thức." Thương Lục kéo Kha Dữ ngồi vào lòng mình, "Là nhờ mặt mũi anh đấy, biết không hả?"

Đương nhiên hắn nhìn ra sắc mặt hoảng hốt và phức tạp của anh, cho nên dùng ngữ khí thân mật gần như dỗ dành, "Trình Tranh nói rất trông mong lần hợp tác thứ hai, chị ta cũng đứng về phía anh."

Kha Dữ miễn cưỡng cong môi.

Đổi diễn viên, phải quay hết lại từ đầu, còn vì anh mà dừng quay ba tuần —— Không, suất diễn của dì Tô phải quay lại cũng là tại anh. Nếu anh không làm diễn viên chính, Tô Tuệ Trân đã không gây ra lắm chuyện như thế, hoặc dù có thì Thương Lục cũng chưa chắc đã đổi bà ta.

Vận mệnh đúng là chưa bao giờ đứng về phía anh. Ngày trước anh đoán kiểu gì mình cũng kéo chân sau, thế mà cuối cùng kéo chân sau thật.

"Anh đừng suy nghĩ nhiều," Thương Lục nhìn thấu tâm tư anh, "Kha Dữ, anh chỉ là một trong số nhiều nguyên nhân chứ không phải toàn bộ, em có suy tính là lý tưởng nghệ thuật của riêng mình. Nếu tiền có thể mua được tính nghệ thuật thuần túy ở đây, em có tiền. tại sao lại không mua? 60 triệu với em không là gì cả, tương lai phim công chiếu sẽ kiếm gấp đôi trở về, anh nói đúng không?"

"Làm sao em biết nhất định sẽ kiếm lời?"

Thương Lục thản nhiên nói: "Bởi vì em tốt số."

Kha Dữ không biết phản bác kiểu gì. Thương Lục cười thành tiếng, sắc mặt dịu lại: "Bởi vì có em đạo diễn, có anh đóng vai chính, chỉ cần anh diễn thật tốt thì chúng ta chắc chắn không thua. Kha Dữ, anh có đồng ý dùng hết thiên phú của mình, nỗ lực diễn thật tốt không? Xem hết mấy ngàn bộ điện ảnh, chuẩn bị ròng rã bảy năm, anh có đồng ý diễn tốt vì chính bản thân, vì nhân vật Diệp Sâm, vì Lịch Sơn cùng những người tin tưởng mình, các fan điện ảnh luôn ủng hộ anh, các thầy, các bậc tiền bối, không dùng thuốc hoặc tự hạ thấp mình nữa, được không."

"Nếu hôm đó em không gặp anh trong làng đô thị..."

Kha Dữ chỉ nói câu mở đầu, Thương Lục rất tự nhiên tiếp lời: "Nếu không gặp anh trong làng đô thị, nếu anh không đi làm thuê trong cửa hàng tạp hóa, nếu em không có ý tưởng quay một gian cửa hàng, nếu em giơ điện thoại lên đúng lúc anh không có mặt, nếu buổi tối hôm đó gặp Babe trở về anh không đứng bên bến cảng hút thuốc, nếu không có hai cô fan đuổi theo anh, nếu anh không hiểu lầm em, mở miệng kể cho em nghe chuyện của Phi Tử," Thương Lục dừng một chút, "Tùy ý chọn một chữ nếu trong số đó, em và anh đã bỏ lỡ nhau rồi."

Hắn cong môi, khuôn mặt kiệt ngạo anh tuấn hiện lên vẻ ngây thơ thuần khiết, "Thầy Kha, chúng ta của hôm nay là kết quả của rất nhiều sự kiện phát sinh đúng lúc đúng chỗ."

Kha Dữ vội vàng chớp mắt, liếc một cái, không biết chú Minh và người giúp việc đã kéo nhau đi hết từ lúc nào.

"Đừng nói nếu không gặp được em nữa, bởi vì em không muốn mình chưa từng gặp anh."

---

Lời tác giả:

#Thương Lục quá trâu bò, theo tất cả mọi nghĩa#

Bình Luận (0)
Comment