Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 110

Tin tức đoàn phim "Cửa hông" tạm nghỉ hai tuần đã được đám blogger lan truyền ra ngoài từ lâu, đi kèm với đủ loại tin đồn nửa thật nửa giả. Có người nói lần này không chỉ đổi Tô Tuệ Trân mà còn đổi cả Kha Dữ, cho nên mới có sự kiện fan cuồng đại náo cabin máy bay. Cũng có người nói trông thấy Kha Dữ xuất hiện ở chỗ một vị đại sư nào đó, hẳn là không cam lòng với chứng tâm manh của mình nên tìm kiếm thế lực tâm linh trợ giúp. Đến khi tin "Đoàn phim lại trễ hẹn một tuần" truyền ra, đã không còn bao nhiêu người chú ý đến nữa.

[ Đừng có được nước mà xào tin mãi thế ]

[ nobody cares ]

[ Ai cũng biết mà, xào càng nóng đến lúc lạnh càng nhanh ]

[ Không ai quan tâm bao giờ mấy người khởi công đâu ]

Cư dân mạng quay lưng trút nhiệt tình vào những tai tiếng tin đồn khác, các đương sự bên này cứ thế vui mừng nghênh đón sự lạnh nhạt của công chúng.

Chiều ngày thứ ba, Thương Lục hoàn tất những bước sửa sang cuối cùng, chính thức cùng Kha Dữ tiến hành phân tích.

Debut bao nhiêu năm, tác phẩm có thể cho là tiêu biểu rất ít ỏi. Các tác phẩm tiêu biểu này không tính đến chất lượng bộ phim, mà tính đến độ hoàn thiện trong diễn xuất của Kha Dữ.

"Nhân vật xây dựng hay nhất của anh trong phim Lịch Sơn là sát thủ A Sát, nhưng nhân vật diễn tốt nhất lại là Tân Tứ."

Tân Tứ chính là nhân vật khiến anh ăn mì hoành thánh đến phát nôn, ăn đến mức trào ngược dạ dày phải truyền nước biển trên phim trường.

"Còn lại đều là các vai phụ ngoài lề, thiết lập khá tốt nhưng độ khó không cao, cho nên cũng không tính đến độ hoàn thiện." Thương Lục kéo toàn bộ các nhân vật ra, "Xem như là bình hoa ngự dụng của Lịch Sơn."

Kha Dữ ngẫm nghĩ rồi hỏi, "Em thật sự đã từng gặp anh trong đoàn phim rồi à?"

"Từng đi thăm ban, không nhớ rõ, lần trước xem Weibo em mới nhớ."

"Bộ đó anh diễn vai ăn mày."

Thương Lục gật đầu. Hiện giờ hắn đã biết, còn vì thế mà cố ý đi tìm bộ phim kia để xem Kha Dữ xuất hiện vỏn vẹn trong mấy khung hình. Toàn bộ cảnh diễn của anh cộng lại không đến hai phút, khuôn mặt dơ bẩn nhưng ánh mắt rất sáng.

"Cái gì gọi là 'Tiêu chuẩn giới giải trí của các anh thấp thế' hả?" Kha Dữ lôi chuyện cũ ra.

Thương Lục cười như không cười, "Ngày đó quần áo anh tả tơi đầu bù tóc rối, trên mặt còn vẽ lem nhem, muốn làm bình hoa cũng hơi quá sức đấy."

Kha Dữ nghiến răng.

Mẹ nó.

"Sao nào, anh hài lòng với danh xưng 'Bình hoa số một giới giải trí' đó lắm à?"

Cái này thì không.

Kha Dữ chống cằm: "Thầy Lịch nói khuôn mặt anh miễn cưỡng có thể lọt top 5 giới giải trí đại lục đấy, em cảm thấy sao?"

Thương Lục gõ bút vào đầu anh: "Cảm thấy gì mà cảm thấy? Nghe cho kỹ vào."

400 trang tư liệu được in ra giấy. Xem bản điện tử không thấy gì, cầm lên tay mới nhận ra nó dày nặng đến mức nào. Kha Dữ vừa xem vừa nghe Thương Lục bình phẩm: "Vai diễn tốt nhất gần đây của anh chính là Phi Tử trong phim của Đường Trác."

"Diệp Sâm diễn không tốt à?"

"Tạm được, nhưng vì anh có uống thuốc nên không tính."

"Tạm được?" Kha Dữ xác nhận lần nữa. Thương Lục là đạo diễn có tiêu chuẩn rất cao, làm sao hắn cho phép cảnh quay của mình có diễn xuất "Tạm được"? Anh cứ tưởng mỗi một cảnh qua màn của mình đều được Thương Lục tán thành hết chứ.

"Trên tiêu chuẩn trung bình, dưới tiêu chuẩn cao nhất của em, không ảnh hưởng đến cả bộ phim." Thương Lục véo má anh: "Thầy Kha, tương lai còn dài, em sẽ không ép anh đạt đến tiêu chuẩn tốt nhất trong một tuần đâu."

Tương lai còn dài là một từ hay, nó tượng trưng cho khả năng tốt nhất và tương lai xa nhất mà người ta có thể tưởng tượng.

Kha Dữ gạt tay hắn: "Dạy cho đàng hoàng."

Thương Lục cười một tiếng: "Được."

"Em đoán lúc anh diễn Phi Tử và Tân Tứ cũng phải uống thuốc, có đúng không?"

Thấy Kha Dữ gật đầu, hắn không ôm kỳ vọng, chỉ hỏi theo thói quen: "Có nhân vật nào anh phát huy tương đối tốt nhưng không cần đến thuốc không?"

"Có." Kha Dữ yên lặng nhìn hắn, Thương Lục liếc mắt nhìn xuống, lúc này mới nhận ra. Hắn hạ giọng hỏi: "Là bộ phim ngắn em quay cho anh sao?"

"Ừ, anh đi trải nghiệm thực tế không cầm theo thuốc, cũng không có ý định biểu hiện tốt trước mắt em, trong lòng nghĩ thế nào thì cứ diễn như thế ấy."

"Còn một lần nữa."

Đến phiên Kha Dữ ngơ ngác, "Là lần nào?"

"Lần đi thử vai."

"Lần đó anh dùng một chút kỹ xảo, đề bài ngẫu hứng của Dư Trường Nhạc cũng không quá khó." Kha Dữ không dám khoe khoang, rất khiêm tốn —— hoặc nên nói là biết mình biết ta, "Hơn nữa, chẳng lẽ không phải vì em mở cửa sau cho anh?"

"Dư Trường Nhạc ra đề gì?"

"Diễn một đoạn giao lưu với gái đứng đường."

"Vậy chúng ta phân tích ba nhân vật này đi —— Diệp Sâm trong ngày thử vai, Phi Tử trong phim Đường Trác và Phi Tử trong phim ngắn của em."

Nước trong hồ bơi lăn tăn gợn sóng dưới làn gió nhẹ, ánh mặt trời cuối tháng mười vẫn khiến không khí oi nóng khó chịu. Trên bàn trà dưới chiếc dù che nắng màu trắng, nước trà bốc hơi lượn lờ. Tiếng trao đổi xì xầm truyền vào tai chú Minh, chú ta nghe không rõ nội dung, chỉ biết rằng bầu không khí hôm nay rất tiệp với ấm hồng trà Earl Grey mà mình vừa pha, đều cực kỳ hoàn hảo. Nhớ đến chuyện cậu chủ trải qua nửa tháng ròng rã thức khuya dậy sớm ngủ không tròn giấc, hiện giờ đều hóa thành một câu "Không mệt" nhẹ bẫng, chú ta nheo mắt nhìn ra mặt biển phía xa xa, bất giác bật cười.

Di động rung lên.

Chú Minh đưa mắt, là thông báo từ điện thoại của Thương Lục, màn hình hiện cái tên "Chi Hòa". Theo múi giờ chênh lệch, hiện tại ở nước Pháp đang là 8 giờ sáng, là thời gian Bùi Chi Hòa ăn điểm tâm. Chú Minh hiểu rất rõ giờ giấc sinh hoạt của đối phương, suy đoán có lẽ Bùi Chi Hòa chỉ gọi điện để hàn huyên nên không vội tiếp.

Chú Minh ấn nút chuyển điện thoại về chế độ tĩnh âm, cuộc gọi cứ thế kéo dài cho đến khi tự động ngắt kết nối.

"Trong hai bộ phim của em, anh đều được xem bảng phân cảnh." Thương Lục cắt bản thảo storyboard của mình trên máy tính bảng, "Lịch Sơn và Đường Trác có từng cho anh xem không?"

"Storyboard của Lịch Sơn chỉ cho người trong tổ quay phim xem, ông ấy không hy vọng diễn viên chú ý quá nhiều đến chuyển động của camera trong lúc diễn, cũng không muốn bọn anh biết mình sẽ trông như thế nào trên màn ảnh."

"Đường Trác thì sao?"

"Storyboard của anh ta sơ sài lắm, chỉ có người que và nét tròn nét thẳng cơ bản, trình độ ngang ngửa trò 'Đố vui có thưởng'." Kha Dữ không nhịn được cười, "Anh xem bản thảo của anh ta không khác gì ngồi giải đề hình học không gian."

Storyboard của Thương Lục thì khác hoàn toàn, nét vẽ đậm nhạt trau chuốt tỉ mỉ, chuyển động của nhân vật và góc máy quay đều chi tiết dễ hiểu, có thể trực tiếp đăng thành truyện tranh luôn. Nếu là những cảnh quan trọng hắn còn vẽ màu cẩn thận. Loại bản thảo vẽ màu này là sự kết hợp giữa năng khiếu đạo diễn và năng khiếu hội họa, của kỹ thuật và gu thẩm mỹ, tuổi hắn còn trẻ mà mỗi một nét bút đã mang phong phạm của bậc thầy.

Lần đầu tiên Kha Dữ bị tài hoa của hắn hấp dẫn chính là nhờ những bản storyboard vẽ màu trên điện thoại di động.

Thương Lục trầm ngâm đặt tay lên môi: "Nói cách khác, anh cho rằng nếu không có bảng phân cảnh, trạng thái biểu diễn của anh sẽ ——"

Chú Minh đột nhiên tiến đến trước mặt, cầm theo chiếc điện thoại không ngừng rung lên.

"Chuyện gì thế?"

"Cậu Chi Hòa gọi cuộc thứ hai." Chú Minh khom người chìa điện thoại ra trước mặt hắn.

Thương Lục gật đầu, "Biết rồi, lát nữa cháu gọi lại sau."

Câu này có nghĩa là từ chối tiếp, hơn nữa trước khi hắn nghỉ giải lao sẽ không tiếp. Chú Minh hiểu rõ, lại quay ra chờ ở phía xa.

Nhà họ Bùi ở Hồng Kông.

Bùi Chi Hòa nắm chặt điện thoại không buông —— "Mẹ, mẹ ơi —— Con xin mẹ, xin mẹ để con thử lại lần nữa! Thương Lục sẽ nghe máy mà!"

Đối diện cậu ta là một người phụ nữ đang ngồi, tư thái ung dung nhưng nghiêm khắc. Tuổi tác của bà hẳn là lớn hơn Tô Tuệ Trân một chút, dung nhan được chăm chút kỹ lưỡng, nếp nhăn trên khuôn mặt trắng nõn rất nông, chỉ trừ hai bên khóe môi là khá sâu, có lẽ do thói quen hay mím môi. Chính chúng đã bán đứng tuổi tác, cũng bán đứng tính cách của bà.

Hai nếp nhăn đó càng tăng thêm sức nặng cho đôi mắt, khiến bà đầy nét kiêu ngạo và thờ ơ của một người đã quen sống trên đỉnh danh vọng trong thời gian dài.

Là Bùi Yến Hằng.

"Dù hôm nay Thương Lục có nhận điện thoại của con, nó cũng không thay đổi được quyết định của mẹ, cũng không thay đổi được chuyện mẹ muốn làm."

Bà ăn nói rất nhẹ nhàng, trong nhẹ nhàng mang theo vẻ uy nghiêm thuần hậu không hề khắc nghiệt. Người hầu tiến lên một bước: "Cậu ba, xin lỗi."

Động tác giật điện thoại làm Bùi Chi Hòa bừng tỉnh. Cậu ta ngoan cố nắm chặt, đôi mắt đỏ bừng vì bi phẫn và tuyệt vọng ——

Cạch!

Chiếc điện thoại trượt khỏi tay cậu ta, rơi thẳng xuống đất.

"Mẹ mắt nhắm mắt mở với mẹ ruột con hai mươi mấy năm nay. Nể mặt con, mẹ vốn đã không muốn so đo với cô ta nữa rồi," Bùi Yến Hằng nhấc nắp tách trà gạt gạt lớp bọt, cụp mắt thổi rồi thản nhiên nhấp một ngụm, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng nếu cô ta lựa chọn xuất đầu lộ diện một lần nữa, đương nhiên mẹ không thể cho cô ta vênh vang đắc ý được, con nói có đúng không?"

Toàn thân Bùi Chi Hòa rét run, cậu ta lắp bắp: "Bà ấy đã bị Thương Lục đổi rồi, không đóng phim nữa, cũng không có hứng thú với những bộ khác... Mẹ, mẹ tha cho bà ấy đi, bà ấy sẽ không gây thị phi nữa."

Bùi Yến Hằng tỏ vẻ không ý kiến, "Sao trông con sợ hãi thế?" Bà khẽ mỉm cười, "Mấy chuyện như đánh dư luận chiến, mẹ con am hiểu hơn mẹ nhiều. Gia tộc họ Bùi kinh doanh vận tải biển nhiều đời, công việc dính líu đến công thương nghiệp quốc gia, chú trọng nhất là đạo đức danh dự. Nào là mời phóng viên chụp ảnh, khua môi múa mép, tung tin đồn thổi về bí mật giật gân của giới đại gia nhà giàu —— Tất cả người trong nhà này đều không phải đối thủ của mẹ con, tại sao con phải sợ?"

Sắc mặt Bùi Chi Hòa tái nhợt, liên tục run rẩy dưới ánh mắt của Bùi Yến Hằng.

Cậu ta vừa bị Bùi Yến Hằng cưỡng chế gọi về nhà, vốn tưởng có chuyện gì quan trọng.

Hóa ra chuyện quan trọng đó chính là đối phó với mẹ ruột mình.

"Hay là," Bùi Yến Hằng nâng mắt, lạnh lùng nhìn cậu ta đầy ẩn ý, "Thật ra con biết rõ cô ta đã làm những gì rồi?"

"Mẹ..."

Bùi Yến Hằng nhấc một chiếc đồng hồ quả quýt móc dây xích từ cái khay lót lông dê lên, ấn nút một cái, nắp đồng hồ bật mở. Bà nhìn thời gian: "Còn năm phút nữa. Nếu bây giờ Thương Lục nhận điện thoại của con, tuy ý mẹ đã quyết nhưng cũng sẽ tình nguyện nghe nó khuyên nhủ thêm mấy câu."

Tô Tuệ Trân cũng có một chiếc đồng hồ quả quýt tương tự.

Bà ta thích những thứ xa hoa tráng lệ, tinh tế, hoa mỹ và phức tạp, chẳng hạn như phong cách Baroque và Rococo, đồng thời trang trí ngôi nhà và cả nếp sinh hoạt của mình như một tòa lâu đài.

Giống y như Bùi Yến Hằng vậy.

Bùi Yến Hằng thích cái gì, có thứ gì, Tô Tuệ Trân cũng muốn có một cái y hệt, hoặc phải đẹp hơn quý hơn. Nhưng chuyện đó rất khó, với khả năng luồn cúi mọi bề, với số tiền mà Liên Hải Uyên chu cấp, tất cả đều như trứng chọi đá.

Bùi Chi Hòa nhắm mắt, mí mắt tái nhợt dưới ánh đèn.

Thương Lục...

Bùi Yến Hằng lại nhấc chén trà lên. Nước đã nguội, vị trở nên đắng chát, bà nhẹ nhàng đưa cho người hầu: "Đổi chén khác."

"Nếu mẹ đã quyết tâm hành động thì còn gọi con tới đây làm gì? Chỉ để đứng gọi một cuộc điện thoại cho Thương Lục thôi sao?" Bùi Chi Hòa vô thức nhếch một bên khóe môi, "Hay là muốn thưởng thức sắc mặt của con ở cự ly gần?"

Khuôn mặt trang điểm nhẹ của Bùi Yến Hằng hơi ngẩn ra, bà bật cười tự giễu: "Mẹ chỉ nói con gọi một cuộc điện thoại, chính con chọn Lục Lục. Mẹ cứ nghĩ con sẽ báo cho mẹ con biết cơ." Bà thở dài, "Nhưng cũng thế thôi, mẹ biết con ỷ vào sự bảo vệ của Thương Lục, con chọn nó nhưng lại liên lạc không được, đây là ý trời, con không cần tự trách. Hôm nay cho dù Lục Lục đứng trước mặt mẹ gọi một tiếng dì, xin mẹ tha cho Tô Tuệ Trân một con đường sống, chưa chắc mẹ đã nghe theo. Huống chi xưa nay Thương Lục là người biết đúng mực, lần này nó mà nhận điện thoại của con thì đã rơi vào thế khó xử rồi."

Bùi Chi Hòa cắn môi.

Làm sao cậu ta không biết được? Với thân thế hỏng bét của mình, quan hệ gia đình hỗn loạn, một bà mẹ thích gây sự và một ông bố dơ bẩn ti tiện, các anh chị em cùng cha khác mẹ luôn tìm cơ hội gây khó dễ, mười mấy năm nay những chuyện đó đã gây cho Thương Lục biết bao nhiêu phiền toái?

Nhưng cậu ta thân cô thế cô, không có ai để dựa vào, biết rõ là không nên nhưng chỉ có thể bám thật chặt vào khúc gỗ duy nhất khiến mình cảm thấy yên tâm đó.

"Trước giờ mẹ luôn biết con và mẹ ruột thường xuyên qua lại. Chuyện này để đồn ra ngoài thì đến người mặt dày nhất cũng phải khó chịu, nếu con đã về Hồng Kông rồi, có thời gian thì cứ qua ở với cô ta." Bùi Yến Hằng lắc đầu, "Chi Hòa, con phải nhớ cho kỹ, nếu không vì con, cô ta đã không được sống yên ổn đến hôm nay."

"Con phải cảm ơn mẹ sao?" Bùi Chi Hòa quật cường hỏi lại, thân thể đứng thẳng tắp như lung lay sắp ngã.

"Hết năm phút rồi."

Một blogger giải trí có hơn chục triệu lượt theo dõi bắn phát súng đầu tiên:

[ Tô Tuệ Trân bao nuôi trai trẻ? Báo Cảng đưa tin: Ảnh hậu Tô được phát hiện khoác tay một người bạn khác giới ra vào chung cư cao cấp giữa đêm khuya, cùng nhau uống rượu trước cửa sổ. Sau đó hưng phấn lên, ảnh hậu còn nắm tay bạn khác giới áp sát thân thể nhảy nhót say mê. Cảnh tượng nóng bỏng đến nỗi phóng viên sau camera phải hét to muốn đi tắm giải nhiệt. Ảnh hậu Tô vẫn lợi hại như ngày nào, bao giờ mới kéo màn tôi không biết bạn cũng không biết đâu! ]

Diễn đàn lập tức xây lầu cao: [ Tiết lộ hoàn chỉnh về tình sử của Tô Tuệ Trân! Tại sao một ảnh hậu đang ở thời kỳ đỉnh cao lại vội vã giải nghệ? Bị xã hội đen uy hiếp như người ta đồn đãi? Hay là bị ép phải rời giới trong nước mắt vì ngoại tình với đại gia? ]

KOL đăng đàn bình luận: [ Nuôi trai trẻ mà cũng đáng để ngạc nhiên à?『 ăn dưa.jpg』 Tô Tuệ Trân vừa giàu có vừa nhàn rỗi, lại có địa vị có nguồn lực riêng, dù bao nuôi mười mấy chàng chó săn thì vẫn là hình mẫu phụ nữ trung niên hoàn hảo. Người phụ nữ này cực phẩm không phải vì nuôi trai, mà là cầm tiền của tình nhân đi nuôi trai, thế mới kí.ch th.ích. ]

Dưới bình luận hỏi: [ Tình nhân của Tô Tuệ Trân là ai vậy? ]

[『 Suỵt 』Xem bức ảnh này đi, ai hiểu thì hiểu ]

Trong ảnh là Tô Tuệ Trân đang quàng tay một người đàn ông trung niên bước vào khu biệt thự xa hoa ở Vịnh Thiển Thủy lúc đêm khuya.

[ Hình như mắt tôi kém rồi, người kia có phải Liêu Nghiệp Thành, ông trùm container đấy không? ]

[ Đúng là ông ta, trọng điểm là Tô Tuệ Trân chính là bạn gái thân của Nghiêm Mỹ Anh, vợ chính thức của Liêu Nghiệp Thành, thành viên nòng cốt Nhóm Quý bà Trà chiều Bốn Mùa. ]

[ Vãi lò? ]

[ Chờ chút để tôi load thông tin đã, nói cách khác, tình nhân của Tô Tuệ Trân chính là chồng của bạn gái thân, Nghiêm Mỹ Anh, tiểu thư nhà họ Nghiêm giàu có ở Hồng Kông đấy à? ]

[ Liêu Nghiệp Thành là ai? Nghiêm Mỹ Anh lại là ai nữa? ]

[ Lầu trên về nhà học bù xong rồi ra hóng tiếp đi ]

[ Đợi chút, ba năm trước Liêu Nghiệp Thành và Nghiêm Mỹ Anh từng dính vào một vụ kiện tụng ly hôn trăm tỷ, cuối cùng ly hôn không thành công, có phải tại Tô Tuệ Trân không? ]

[ Mới lật lại báo giải trí Hồng Kông, bức ảnh này chắc là được chụp từ năm năm trước, nhưng mà lúc đó không được lưu truyền rộng rãi, chắc có người tiêu tiền áp xuống rồi. ]

[ Kí.ch th.ích quá! Thế tin Tô Tuệ Trân với Kha Dữ từ đợt trước là thế nào? Đù má, không phải sự thật đâu đúng không? Với nhan sắc và thủ đoạn của dì Tô, Kha Dữ có thể thoát được sao? ]

Chỉ dựa vào tin đồn nhảm của Tô Tuệ Trân thì khó mà lên được hot search, thậm chí còn bị nói là "Toàn thị cũ mèm, nobody cares". Điểm gây sốc duy nhất khiến mọi người chú ý là bà ta lừa dối bạn thân xong lại đi lừa dối chính tình nhân của mình.

Dư luận nhanh chóng dậy sóng, Tô Tuệ Trân chỉ vừa mờ nhạt một chút sau đợt phong ba đã lại lần nữa xuất hiện trên hot search.

Bình Luận (0)
Comment