Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 111

Những nơi có thể xem là non xanh nước biếc ở Hồng Kông đều thuộc dạng tấc đất tấc vàng, nhà Tô Tuệ Trân cũng vậy. Mặc dù đổi theo thang đo diện tích đại lục cũng chỉ khoảng 160 mét vuông là cùng, nhưng vẫn đủ để giới truyền thông thời đó tâng bốc là "Biệt thự cao cấp nghìn feet".

Nơi này vô cùng huy hoàng tráng lệ, mọi vật phẩm bọc vải trong nhà đều được phủ kín bằng những tấm lụa thêu, thảm trải sàn màu xanh lục đậm được người làm xử lý sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Trên các hành lang lối đi treo đầy khung ảnh thếp vàng theo phong cách Baroque và tượng thạch cao phong cách Phục Hưng. Những chiếc khay rèn thủ công bằng đồng và bạc nguyên chất cùng những hộp trang sức cắt từ pha lê tự nhiên càng tô điểm thêm cho sự xa xỉ hào nhoáng.

Ở thời kỳ mà trào lưu vlog vừa phổ biến, cánh truyền thông Hồng Kông vốn xuống dốc từ lâu cũng cố gắng xây dựng một chương trình Room tour với mục đích công khai tìm hiểu nơi ăn chốn ở của các ngôi sao hàng đầu xứ Cảng. Nhà sản xuất chương trình vốn là ông chủ kiêm bạn cũ của Tô Tuệ Trân, ngôi nhà của bà ta xuất hiện trên chương trình với phong cách tinh tế mà không lòe loẹt đã khơi dậy cảm hứng lớn lao cho các cô gái trẻ hướng tới.

Tô Tuệ Trân cũng cực kỳ hãnh diện.

Một tiếng vỡ vụn thật lớn vang lên trong căn phòng có thể so ngang với phòng khách hoàng cung, tiếp theo là một chuỗi tiếng động khiến người ta càng hãi hùng khiếp vía như gió thu thổi bay lá rụng. Người hầu đứng một bên bị dọa run rẩy, lập tức im bặt không dám ho he.

Lồng ngực Tô Tuệ Trân phập phồng, phía sau bà ta là người quản lý lâu năm Kim Lệ. Hai người là bạn cũ chuẩn bị góp gạo thổi cơm chung lần hai, có điều đối với Kim Lệ, lần này cơm chưa thấy đâu mà đã bị sặc khói suýt chết.

Tô Tuệ Trân bật ra tiếng cười lạnh: "Từ bao giờ mà con nhãi ranh nhà họ Diệp cũng dám ngồi lên đầu tôi tác oai tác quái?"

Kim Lệ nhắc nhở: "Không có chứng cứ chứng minh Ngang Diệp đã động tay, cậu cẩn thận đừng chĩa súng nhầm người."

"Sao, cậu định ám chỉ tôi là Bùi Yến Hằng làm à?" Tô Tuệ Trân liếc mắt soi bản thân vào chiếc gương bầu dục treo trên tường, cho dù tóc tai hỗn độn, đôi mắt u ám thì dung nhan vẫn xinh đẹp động lòng người. Bà ta vuốt vuốt tóc, "Bùi Yến Hằng chỉ là con đàn bà cổ hủ sắp rụng răng, nếu mụ ta muốn đối phó với tôi thì sẽ không chọn cách thức vòng vo như thế đâu."

Kim Lệ vừa theo dõi tin tức trên mạng theo thời gian thực vừa giữ liên lạc với team quan hệ công chúng. Hành nghề ba mươi năm, cô ta vốn đã quen chứng kiến sóng gió nên mấy thứ này không tính là gì. Huống chi Kim Lệ vốn không áp chế được người cố chấp và bảo thủ như Tô Tuệ Trân, hai người lại là quan hệ bạn bè nên quyết định mặc kệ vị ảnh hậu này luôn.

Tô Tuệ Trân lấy ra một tuýp kem dưỡng da tay, nương động tác ung dung xoa nhẹ mà nghĩ thầm trong đầu —— Thật ra không cần quá để ý đến những lời ong tiếng ve trên mạng, việc cấp bách bây giờ là phải trấn an Nghiêm Mỹ Anh.

"Chuyện trên mạng cậu cứ tùy tiện xử lý, phát công hàm luật sư hay thanh minh gì cũng được," Bà ta vừa nói vừa đi vào phòng để quần áo, "Tôi đi tìm Mỹ Anh uống chén trà đã."

Ấn vào tài khoản của Nghiêm Mỹ Anh trên Line, bà ta hơi suy tư, sau đó nhanh chóng gõ một hàng chữ: [ Mỹ Anh, cứu mình với! ]

"Chưa chắc cô ta đã lên mạng xem được mấy thứ này."

"Không xem cũng có người khác ton hót." Tô Tuệ Trân nhấc một đôi giày cao gót từ kệ giày sạch bong, ngoái đầu nở nụ cười, "Mỹ Anh là thành viên cốt cán của hội phu nhân thượng lưu, tương lai nếu thành lập công ty giải trí, tôi dự định lôi kéo cô ta đầu tư cổ phần, cậu thấy có được không?"

Kim Lệ tán thành: "Nhà họ Nghiêm kinh doanh rất phát đạt ở đại lục, có lợi cho dự định tiến lên phía bắc của chúng ta đấy."

"Tính tình cô ta mềm mỏng, tâm tư cũng giản dị, cùng là tiểu thư khuê các nhưng không ngoan độc rắn rết như Bùi Yến Hằng," Tô Tuệ Trân nhấc túi xách hàng hiệu, khẽ vỗ vỗ lên mặt để tạo ra hiệu ứng vội vã hoảng loạn nhưng vẫn xinh đẹp. Bà ta nhẹ nhàng nói với Kim Lệ: "... Tôi thích cô ta lắm."

Kim Lệ giật thót, trong lòng nổi lên một cơn sợ hãi rét lạnh.

Cô ta chưa bao giờ hỏi Tô Tuệ Trân về tai tiếng của đối phương với chồng Nghiêm Mỹ Anh —— Ông Liêu Nghiệp Thành, là thật hay giả. Dù có hỏi thì chưa chắc bà ta đã nói thật, cùng là phụ nữ với nhau, Kim Lệ rất bội phục sự can đảm và thủ đoạn của đối phương, giờ phút này mà vẫn có gan đi tìm Nghiêm Mỹ Anh để xoa dịu ngay lập tức.

Tô Tuệ Trân bước lên xe không bao lâu, một tin tức buộc tội đầy máu và nước mắt đã được lặng lẽ đăng tải lên Weibo.

[ Tôi là một nhân viên phục vụ bình thường làm việc ở câu lạc bộ Sơn Thạch, lớn lên ở đại lục nhưng làm việc tại Hồng Kông. Trước ngày định mệnh gặp phải cô Tô Tuệ Trân, tôi chưa bao giờ nghĩ những sự kiện bi thảm chỉ có trong phim như đánh đập công khai, sảy thai, mất khả năng làm mẹ, bị đe dọa, bị giải quyết đơn phương trong im lặng sẽ xảy ra trên người mình. ]

Tài khoản đăng bài rất mới, có lẽ là cố ý chuẩn bị chỉ để đăng tin này. Bài viết hơn một ngàn chữ thấm đầy máu và nước mắt kể chi tiết từ chuyện cô gái làm việc ở câu lạc bộ bất cẩn làm đổ trà lên váy Tô Tuệ Trân thế nào, bị bà ta giận dữ nắm tóc đấm đá ra sao, lúc phát hiện bên dưới xuất huyết, đối phương còn nghênh ngang bỏ đi không thèm hỏi tới.

[ Câu lạc bộ Sơn Thạch là nơi kinh doanh đường hoàng, ai cũng nói Hồng Kông là một vùng đất cởi mở, bao dung, công chính, là bến cảng minh bạch, an toàn nhất thế giới, tôi tin tưởng. Nhưng rồi cô Tô đã khiến tôi phải mở mắt nhìn rõ hiện thực.

Sau khi sự việc xảy ra, tôi phải nằm trên giường bệnh hơn một tháng rưỡi, được cho hay rằng mình không chỉ mất đi sinh linh bé nhỏ trong bụng mà còn mất luôn khả năng làm mẹ. Trong khoảng thời gian đó cô Tô chưa từng tới thăm tôi lần nào, càng không có biểu hiện hối lỗi mà ra lệnh cho luật sư đại diện lạnh lùng ném vào mặt tôi ba trăm ngàn làm phí hòa giải. Tôi không đồng ý, cho nên liên tục đối mặt với cơn ác mộng bị đe dọa, bị theo dõi trong vòng một năm rưỡi tiếp theo.

Sau khi quyết tâm trình báo cảnh sát, đoạn camera an ninh ghi hình vụ xô xát trong phòng riêng lúc đó đã không cánh mà bay, toàn bộ nhân chứng chứng kiến sự việc đồng loạt im lặng. Tôi không tìm kiếm được giúp đỡ, cô Tô tiếp tục "đại phát từ bi" tăng giá tiền lên tám trăm ngàn, như thể tám trăm ngàn này là đủ để mua đứt mọi nỗi đau, tử cung, quyền sinh con và quyền được hạnh phúc của một người bình thường.

Trông thấy cô Tô năm lần bảy lượt bước lên hot search đại lục, trông thấy cô ta thản nhiên quay phim, nhận phỏng vấn, dịu dàng ấm áp khoe khoang trước ống kính những lời dối trá rằng mình chuyên nghiệp, có đức tin, yêu trẻ em đến thế nào, tôi càng cảm thấy tuyệt vọng về cuộc đời hơn.

Đây là bài đăng Weibo cuối cùng, nếu tôi phải xuống địa ngục vì đã vạch trần những chuyện ác độc mà cô ta đã làm, hy vọng ông trời có thể đưa người đàn bà này đi theo cùng tôi. ]

Bùi Yến Hằng đã xử lý xong công việc, hiện giờ trợ lý đang phát hình ảnh trên màn hình TV HD. Bà liếc nhìn Bùi Chi Hòa vẫn đứng sững sờ, đoạn gật đầu ra hiệu.

Hình ảnh bắt đầu bằng một đoạn video giám sát màu xám trắng.

"Chắc con nhận ra được, cái người đang đứng bên cạnh trợ Trụ vi ngược cho mẹ con chính là cha con, Liên Hải Uyên." Bùi Yến Hằng cũng nhìn về hướng TV: "Đoạn video này lão ta đã sai người cắt ra mang tiêu hủy, chẳng qua lão ngại không muốn tự mình bẩn tay nên đưa cho cấp dưới làm. Vừa vặn thế nào cấp dưới mà lão tin tưởng nhất lại là người trung thành với nhà họ Bùi thôi."

Bà đã xem đoạn video này không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần lại nghiêm túc quan sát người đàn ông kia để xác nhận rằng đó chính là người mà mình từng yêu, từng tha thứ và đặt kỳ vọng.

Không biết vì sao Tô Tuệ Trân lại hành động thô bạo như thế, bà ta giữ nguyên guốc cao gót đạp thẳng vào bụng cô gái trẻ, vẫn chưa hết giận lại đạp thêm mấy phát nữa, mãi đến khi được Liên Hải Uyên kéo đi mới thôi.

"Chắc con tò mò lắm nhỉ, vì sao hôm ấy người mẹ giỏi đóng kịch của con lại nổi giận." Bùi Yến Hằng ấn nút tạm dừng, hình ảnh dừng lại ngay trên khuôn mặt dữ tợn của Tô Tuệ Trân.

Bùi Chi Hòa lùi ra sau, khuôn mặt vốn tái nhợt chỉ một thoáng đã mất đi tất cả huyết sắc, đôi đồng tử giãn ra vì khiếp hãi cực độ, mang một vẻ trống rỗng rất máy móc.

"Bởi vì ngày hôm trước là sinh nhật của mẹ, không biết con còn nhớ không, con đã tặng mẹ một món quà. Ngày đó mẹ nói tương lai không thể chia tài sản cho con, nhưng vẫn có thể đảm bảo con cả đời không lo chuyện cơm áo. Nếu con muốn kéo đàn cả đời thì cứ việc kéo đàn cả đời, con nói đồng ý."

Bùi Chi Hòa cố gắng nhớ lại, muốn lục lọi ra một vài hình ảnh trong bộ não đang dần đình công của mình.

Quà tặng... là lời khuyên của Thương Lục. Hắn nói dì Bùi không có ý định b.óp ch.ết tài năng của cậu ta, cũng sẽ không lãng phí tiền tài, công sức lẫn nguồn lực bồi dưỡng ra một thiên tài chỉ vì lòng ích kỷ, hắn hy vọng Bùi Chi Hòa đừng nên khiến quan hệ trong gia đình trở nên cứng nhắc... Tuy không quá muốn, nhưng vì đó là lời Thương Lục nói nên cậu ta mới làm theo.

Không ngờ rằng cử chỉ thiện ý của mình lại kí.ch thí.ch Tô Tuệ Trân phát điên vì ghen ghét và phẫn hận.

Ánh mắt Bùi Chi Hòa hiện lên vẻ tự giễu hư vô mờ mịt. Nếu cậu ta không tặng món quà đó, có phải mẹ cậu ta đã không làm ra chuyện tự hủy hoại bản thân như thế không?

Bùi Yến Hằng đứng lên kéo tay Bùi Chi Hòa, cảm thấy chúng lạnh băng đến đáng sợ.

"Con trai, con là đứa con riêng mà chồng mẹ và một người đàn bà khác sinh ra. Mẹ không thể xem con như con ruột, nhưng từ năm con bảy tuổi bước vào nhà, mẹ chăm sóc con đến hôm nay cũng không thể làm ra hành động đuổi tận giết tuyệt. Không cần biết có thật lòng không, nếu con đã gọi một tiếng 'Mẹ' thì mẹ vẫn có trách nhiệm giáo dưỡng, hôm nay mẹ nói ra hết sự thật, chỉ hy vọng con đừng nghe theo lời mẹ ruột xúi giục."

"Mẹ con..." Bùi Chi Hòa lẩm bẩm, thân thể gầy gò hơi đảo đảo được Bùi Yến Hằng vững vàng đỡ lấy.

"Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Thương Lục là người bạn tốt, con phải trân trọng." Bà cầm tay Bùi Chi Hòa, "'Dì' có rất nhiều chuyện phải giải quyết, dì nghĩ con cũng vậy. Những chuyện sắp xảy ra sẽ liên quan sâu sắc đến thân thế của con, dì xin lỗi con một tiếng trước."

Lần đầu tiên bà tự xưng là 'Dì', Bùi Chi Hòa không rõ bà làm vậy là muốn xé toạc tấm màn bình yên giả tạo của người trưởng thành hay có tính toán phân rõ giới hạn với mình.

Hot search "Tô Tuệ Trân hành hung thai phụ đến sảy thai" tuy ngắn gọn mà rất rõ ràng, không thể nghi ngờ là có sắp đặt từ trước nhưng vẫn mau chóng nhận được sự chú ý của toàn cõi mạng.

Nếu chuyện lừa dối bạn thân làm bé ba chỉ thuộc về giới hạn đạo đức cá nhân, thì hot search này chắc chắn đã thuộc về hành vi vi phạm nguyên tắc đạo đức và vi phạm pháp luật, nó không còn là tin tức giải trí nữa mà đã trở thành đề tài xã hội được cả nước quan tâm. Trong khoảng thời gian ngắn, nào là theo dòng sự kiện, đào bới danh tính nạn nhân, tìm hiểu về câu lạc bộ Sơn Thạch, phổ biến pháp luật, tự nguyện hỗ trợ luật sư và phỉ nhổ Tô Tuệ Trân, đủ mọi động thái ồn ào náo động khắp một cõi.

Có người hỏi: [ Liệu người bị hại có muốn tự sát không? Có ai quen biết ngoài đời đi xem thử tình hình người ta thế nào rồi đi!!! ]

Từ nhà đến hội sở tư nhân của nhà họ Nghiêm phải lái xe qua hai khu. Chiếc xe tiến vào biệt thự khổng lồ ở khu sườn núi, lại chạy thêm một đoạn nữa mới vào được khu hội sở ẩn mình giữa rừng. Nghiêm Mỹ Anh ly hôn không thành nên vẫn giữ cuộc hôn nhân trên danh nghĩa với Liêu Nghiệp Thành, hai người đã ly thân sống riêng được mấy năm. Vụ kiện tụng ba năm trước khiến hai nhà Liêu, Nghiêm trở thành trò cười cho thiên hạ, cổ phiếu tuột dốc không phanh. Người lớn hai nhà thay nhau ra mặt thuyết phục, cuối cùng mới khiến Nghiêm Mỹ Anh phải từ bỏ cách hành xử cảm tính ngây thơ của mình, tiếp tục mối quan hệ bạn trung niên bằng mặt không bằng lòng với Liêu Nghiệp Thành.

Giữa tiếng trúc xanh và lá thông reo xào xạc, Tô Tuệ Trân xuống xe nhanh chóng tiến đến trước mặt Nghiêm Mỹ Anh, một giọt nước mắt vừa vặn rơi xuống: "Mỹ Anh ơi."

Nghiêm Mỹ Anh vận bộ sườn xám tao nhã đơn giản, cầm tay Tô Tuệ Trân cười trêu: "Nhìn cậu kìa, đi đứng hấp tấp kiểu gì mà giày với túi cũng không phối cho đúng màu, không giống cậu chút nào."

Lúc này Tô Tuệ Trân mới rơi nước mắt cúi đầu nhìn túi xách và đôi giày dưới chân, cái trước màu lục cái sau màu nâu, trông xốn mắt không chịu nổi. Bà ta nước mắt lên mỉm cười: "Mình làm gì còn tâm trạng lo lắng cho mấy thứ này!"

Nghiêm Mỹ Anh lại vuốt tóc cho bà ta: "Tóc tai cũng rối bù hết rồi."

Tô Tuệ Trân dùng mấy ngón tay thon thả lau nước mắt: "Cậu đừng trêu mình nữa."

Nghiêm Mỹ Anh thu ý cười, nói nhàn nhạt: "Nếu mình không cười, chẳng lẽ phải nổi giận với cậu sao?"

Sắc mặt Tô Tuệ Trân cứng lại, hai hàng nước mắt tuôn ào ạt.

·

"Anh diễn Phi Tử hai lần, bên 'Nhàm chán' tốt hơn 'Rơi xuống', ngoại trừ storyboard khác nhau ra, anh đã từng suy xét đến nguyên nhân khác chưa?"

Xem xét phân tích hết một lượt, hai người dùng bữa tối ngoài vườn. Mặt trời còn chưa lặn hẳn mà mặt trăng đã dâng lên, chiếu ánh sáng mờ nhạt trên nền trời sáng tỏ. Thương Lục bóc tôm cho Kha Dữ, hai người ngồi sóng vai nhau, ở giữa còn nhét một chồng tài liệu. Kha Dữ vừa dùng bàn tay sạch lật trang vừa ăn con tôm nõn được bóc sạch sẽ kề tận miệng.

"Tâm thái biểu diễn khác nhau." Kha Dữ từ từ nhai nuốt rồi trầm ngâm một lát, nuốt xong mới nghiêm túc trả lời. Thoáng nhìn qua, anh thấy Thương Lục rút khăn giấy lau tay, thản nhiên cười nhìn mình.

"Cười gì thế?"

"Ngon không?"

"Ngon."

"Lần đầu tiên em bóc tôm cho người khác đấy."

Kha Dữ lật một trang giấy để giấu ý cười bên khóe môi, giả vờ lãnh đạm nói: "Muốn khen ngợi à?"

"Để đến tối đi."

"Đến tối..." Kha Dữ dùng đầu gối chọc hắn dưới bàn, "Cút."

"Tâm thái biểu diễn khác nhau chỗ nào?"

"Trong lúc diễn cho em xem, trong lòng anh cảm thấy mình chính là Phi Tử, rất thoải mái. Phải đi đứng thế nào, hút thuốc ra sao, rồi cách cười nói cũng không hề có tạo hình gì cả. Bên chỗ Đường Trác phải tô vẽ nhiều hơn, diễn lên càng mệt mỏi."

"Không tô vẽ tạo hình lại diễn tốt hơn."

"Có thể do cách quay của em tốt hơn. Như em nói đấy, một đạo diễn giỏi có thể sử dụng kỹ thuật quay phim, ngôn ngữ nghe nhìn và biên tập hậu kỳ để đền bù khuyết thiếu trên người diễn viên."

"Phải, nhưng nếu làm vậy nhân vật trông sẽ rất 'bình hoa'. Phi Tử thì không như thế, nếu chỉ đơn thuần là 'đẹp' thì Sesc đã không tung hô anh nhiều như thế rồi, ông ta có yêu cầu rất cao với diễn viên." Thương Lục chỉ điểm: "Anh lật sang trang về Hitchcock* đi."

*Sir Alfred Joseph Hitchcock KBE: là một đạo diễn, nhà biên kịch và nhà sản xuất phim người Anh. Ông là một trong những nhà làm phim có ảnh hưởng và được nghiên cứu nhiều nhất lịch sử điện ảnh.

Kha Dữ nghe lời lật qua, Thương Lục nói tiếp: "Ý tưởng của Hitchcock đối với nhân vật rất đơn giản thô thiển, diễn viên chỉ là công cụ của ông ta. Các vai diễn tiêu biểu đều là những gã đàn ông thượng lưu điển hình tầm thường, những người phụ nữ dễ sợ hãi hoặc những người trẻ tuổi tốt bụng. Anh xem nữ chính của ông ta này, toàn bộ là mỹ nhân mắt xanh tóc vàng, Ingrid Bergman và Grace Kelly dưới ống kính của ông ta rất quyến rũ, nhưng cũng chỉ thế thôi, sẽ không ai lấy những nhân vật đó làm tác phẩm tiêu biểu khi nhắc đến họ."

"Mèo ragdoll của anh cũng tên Bergman đấy."

Thương Lục bật cười: "Thanh nhã, cao quý, có chút bí ẩn khó nắm bắt."

"Ừ."

"Anh cũng giống thế mà —— Em đang nói đến khí chất cá nhân mãnh liệt của anh trước ống kính, cái đó là thiên phú —— Hình như lạc đề rồi?"

Kha Dữ không nhịn được cười, miệng lại bị nhét một con tôm nữa. Gió đêm hôm nay rất đẹp, khiến cho một ngày bình thường cuối tháng mười cũng trở nên dịu dàng mềm mại.

"Ý của em là, một người xuất sắc như Hitchcock, ngay cả khi sử dụng ngôn ngữ nghe nhìn đỉnh cấp đi quay phim, nếu ông ta muốn xây dựng một nhân vật bình hoa thì đến Ingrid Bergman cũng chỉ có thể là một cái bình hoa. Anh đã thể hiện màn trình diễn tốt nhất trước ống kính của em, một phần nguyên nhân là do em, một phần khác chính là nhờ anh đã định hình và thể hiện được phần cốt lõi của nhân vật Phi Tử."

"Em đang nhắc đến phần truyện ngắn là anh viết?"

"Ừ."

Thay vì nói là một lớp học phân tích và thảo luận, chi bằng nói là hai người đang tán gẫu. Kha Dữ phản bác: "Nhân vật nào cũng được anh viết tiểu sử hết."

Thương Lục nhìn vào mắt anh: "Nhưng không phải truyện nào anh cũng diễn ngôi thứ nhất trước máy quay."

Ánh mắt Kha Dữ mờ mịt: "Ngôi thứ nhất là sao?"

Có diễn viên nào mà không biểu diễn ở ngôi thứ nhất đâu?

"Xem bản thân là người đó, sống một cuộc sống của nhân vật trước ống kính một lần." Thương Lục lau tay bằng khăn lông ướt, "Kha Dữ, anh có từng nghĩ rằng, có lẽ chính quá trình nhỏ nhặt này mới thực sự hoàn thiện cách anh diễn giải nhân vật và cho phép anh dung nạp linh hồn vào nhân vật đó không?"

"Người ta thường viết tiểu sử nhân vật ở ngôi thứ hai hoặc thứ ba. Kể cả nếu viết ở ngôi thứ nhất, vẫn có sự khác biệt nhất định giữa nhân vật trên giấy và diễn xuất ngoài đời. Anh nói lúc ấy anh diễn Phi Tử rất thoải mái, bởi vì anh biết rõ em không biết chút gì về anh —— Bản chất của 'anh' vào lúc đó không hề tồn tại, cho nên anh không có gánh nặng gì hết. Em chỉ quen biết 'Phi Tử', mà bản chất của Phi Tử do anh quyết định, nên anh mới thấy thoải mái, đó là nguyên nhân thứ nhất. Thứ hai, anh không hề thiết kế, cho nên rất tự nhiên mang theo cả đặc điểm cá nhân và đẩy khí chất của mình lên mức tối đa."

Thương Lục vừa phân tích vừa cố gắng tổ chức từ ngữ, "Chiều nay chúng ta đã xem xét về toàn bộ diễn xuất của anh, trước giờ anh luôn biểu diễn theo trường phái biểu hiện, nhưng mà,"

Nói tới đây, hắn dừng một lát như thể đang cân nhắc một kết luận nghiêm túc và quan trọng. Lúc ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt hắn nghiêm túc và chắc chắn hơn bao giờ hết, "—— Nhưng mà, thật ra anh là diễn viên thuộc trường phái diễn xuất nhập tâm."

Kha Dữ sửng sốt, thâm chí còn không có lấy một biểu cảm thích hợp.

Thương Lục đang kể chuyện đêm khuya sao?

Diễn xuất nhập tâm, một danh từ chỉ thuộc về thiên tài.

Trong lĩnh vực diễn xuất mà công chúng biết đến, thông thường người ta chia hệ thống diễn xuất thành các trường phái chính như trường phái nhập tâm, trường phái phương pháp và trường phái biểu hiện. Nếu muốn kể ra chúng khác nhau chỗ nào thì chắc phải mời giảng viên chính quy đến giảng giải, rất tốn thời gian. Rất nhiều fan của các diễn viên trẻ thích thổi phồng thần tượng nhà mình thuộc phái diễn xuất nhập tâm, thật ra đó đều là những lời khẳng định vô căn cứ.

"Tưởng tượng anh muốn diễn vai một người cuồng người già, anh sẽ diễn thế nào?"

Thương Lục rõ ràng đã hưng phấn lên, "Ăn no chưa? —— Đừng ăn nữa —— Dì Tần ơi, dọn đồ xuống hộ cháu."

Kha Dữ: "Anh..."

Anh chỉ mới ăn có hai con tôm thôi!

"Sắp trở lại đoàn rồi, phải gầy đi ba cân."

Kha Dữ: "..."

Mẹ kiếp.

Thương Lục nhịn cười, dịu giọng dỗ: "Ngoan, làm xong tối nay chúng ta lại ăn khuya, em nấu cho anh ăn."

"... Thôi bỏ đi."

Đến mì còn không biết nấu cho chín nữa mà.

Kha Dữ bị dỗ dành đến bất lực, tuy trong lòng không quá tin nhưng máu trong người càng lúc chảy càng nhanh, đến ngón tay cũng bất giác run nhè nhẹ.

"Nếu diễn một kẻ cuồng người già, đầu tiên anh sẽ căn cứ vào kịch bản, dùng những từ ngữ mang tính miêu tả để xây dựng lên hình ảnh trong đầu, sau đó từ từ quan sát, tinh chỉnh và tổng kết lại," Kha Dữ vừa suy nghĩ vừa trả lời, "Căn cứ theo cốt truyện và khúc chiết cảm xúc để bắt chước, thiết kế và làm phong phú thêm các động tác của nhân vật."

"Chính là trường phái biểu hiện. Biểu hiện là tách biệt, thoát ly khỏi khuôn khổ nhân vật, dùng góc nhìn thượng đế để bắt chước, nhào nặn nó. Đây cũng là trường phái diễn xuất dễ tạo ra thành tích nhất." Thương Lục tiếp tục nói, "Trường phái phương pháp và trường phái nhập tâm khác biệt nhau rất tinh tế. Nói tóm lại, cả hai đều bắt nguồn từ bản thân rồi hình thành một loại phản ứng biểu diễn từ trong tiềm thức, nhưng trường phái nhập tâm càng nhập diễn, càng phải hy sinh bản thân nhiều hơn."

"Ý em là..."

"Nếu để một diễn viên trường phái nhập tâm đi diễn một kẻ cuồng người già, anh ta sẽ không bắt chước động tác bên ngoài của nhân vật đâu. Đầu tiên anh ta phải tin tưởng mình là một kẻ bị ám ảnh với người già thật, phần tình cảm si mê, nỗi ám ảnh và bối rối xen lẫn căm ghét đó không thể có được nhờ quan sát, mà phải xuất phát từ bên trong, sau đó mới thể hiện ra thành trạng thái bên ngoài. Thế cho nên diễn viên thuộc phái nhập tâm cũng luôn mang theo dấu ấn cá nhân đặc biệt của mình vào vai diễn, thí dụ như nếu anh và em cũng là diễn viên thuộc trường phái nhập tâm, em diễn kẻ cuồng người già sẽ hoàn toàn khác với cách anh diễn."

Kha Dữ thử tổng kết: "Nghĩa là... tự biến mình thành nhân vật luôn."

Ánh mắt Thương Lục thầm lặng cổ vũ: "Trạng thái lúc anh diễn Phi Tử có phải cũng giống như thế không?"

Anh tự huyễn hoặc mình là Phi Tử, thích ăn hải sản, thích đứng ngoài cảng hút thuốc, thản nhiên thuật lại chuyện tình thấp kém của mình với các chị trung niên và sống bằng nghề bán dâm. Không hề xấu hổ, thậm chí còn có chút tự thương hại mình sau những tháng ngày dời đổi.

Anh không bắt chước một nhân vật tưởng tượng mà là gắn kết cậu ta vào sinh hoạt thường ngày của mình, bởi vậy mới thể hiện ra một đoạn biểu diễn khó lòng phân biệt thật giả.

Chẳng trách các fan điện ảnh đã đánh giá thế này: Nếu không biết người đó là Đảo Nhỏ từ trước, thậm chí tôi đã cho rằng đây là đoạn độc thoại của một nhân vật vô danh có thật.

"Lời nói dối trộn lẫn một chút sự thật mới càng trở nên chân thật, biểu diễn cũng vậy. Trở thành nhân vật, hy sinh một phần bản thân để thực sự ghen tị, đau đớn, hối hận, căm ghét, khiếp sợ, những màn trình diễn như thế mới thật sự gần gũi với người thường, với cuộc sống chân thật." Thương Lục cầm tay Kha Dữ: "Tay anh lạnh thế?"

Kha Dữ vẫn ngơ ngẩn: "Anh..."

"Từ giờ trở đi đừng bắt chước nữa, bắt chước cần một hình mẫu cụ thể," Thương Lục nâng tay anh lên hôn nhẹ: "Trở thành nhân vật thì không cần."

Kha Dữ đang ở trong trạng thái mơ màng chịu đựng từng đợt công kích vào thẳng nội tâm, anh cong môi đầy ẩn ý, "Hình như bệnh tâm manh trong mắt em không có gì là ghê gớm."

Thương Lục lắc đầu: "Em đã chuẩn bị tinh thần vẽ storyboard cho anh cả đời, bệnh tâm manh đối với diễn viên đúng là trí mạng, chính thiên phú nhập tâm của anh mới khiến nó trở nên không còn ghê gớm nữa."

Chú Minh bước vội vào phòng cắt ngang lời Kha Dữ định nói.

"Cậu chủ, xảy ra chuyện rồi."

Thương Lục buông tay anh, sắc mặt không chút phòng vệ: "Chuyện gì vậy?"

"Tô Tuệ Trân hành hung thai phụ đang gây xôn xao dư luận, trong video giám sát có cả Liên Hải Uyên, người ta bắt đầu suy đoán cậu Chi Hòa là con riêng nhà họ Bùi."

Mặt Thương Lục trầm xuống: "Chi Hòa đâu rồi?"

Chú Minh nghiêm túc lắc đầu: "Từ sau buổi chiều đã không liên lạc lại nữa."

"Đưa điện thoại cho cháu."

Chú Minh đưa ra, Thương Lục vừa bước vào phòng làm việc vừa gạt điện thoại, "Hỏi xem anh cả có đang ở Hồng Kông không, nhờ anh ấy đi tìm dì Bùi một chuyến, cháu sẽ qua đó ngay."

Việc che giấu thân phận cho Bùi Chi Hòa là chuyện mà ai cũng hiểu, Bùi Yến Hằng nhất định sẽ ra tay tương trợ, dù sao một người phụ nữ xuất thân gia đình giàu có mắt cao hơn đầu như bà cũng từng hãnh diện vì thành tựu của Bùi Chi Hòa, cùng chia sẻ vinh dự với cậu ta.

Hắn lại vội vàng ra lệnh: "Máy bay có đang đậu ở Cần Đức không? Cháu ——"

"—— Tin tức do bà chủ Bùi tung lên."

Bước chân Thương Lục ngừng lại.

Hắn hiểu rõ, Bùi Yến Hằng đã quyết định thanh lý môn hộ.

Nếu chuyện thành ra như thế, nhà họ Thương sẽ không thể nhúng tay vào.

Từ khi sinh ra, Bùi Chi Hòa đã được chú định là một vật hy sinh. Bùi Yến Hằng không ra tay thì thôi, một khi bà xuống tay, người lên đoạn đầu đài đầu tiên chính là cậu ta. Bùi Chi Hòa sẽ lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, chịu đủ tiếng chỉ trích của người đời.

Lòng Thương Lục nặng trĩu, hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy lại bình tĩnh nói: "Để cháu liên lạc với Chi Hòa."

"Cậu lo phần mình đi đã." Rốt cuộc chú Minh không nhịn được mà nhắc nhở, "Nếu thân phận cậu Chi Hòa bị vạch trần, cậu cũng không lừa được ai nữa đâu."

·

Lúc Tô Tuệ Trân thất hồn lạc phách về nhà, Bùi Chi Hòa đã chờ sẵn trong phòng khách.

"Cục cưng?" Bà ta khẽ hô lên, "Tại sao con lại ở đây? Không phải..." Bà ta cố gắng lục lọi từ ngữ một lúc mới nhớ ra mình muốn nói gì, "Không phải con đang ở Lyon sao?"

"Mẹ vừa đi đâu về?"

"Hả, mẹ, mẹ," Tô Tuệ Trân vuốt tóc, ra vẻ thản nhiên nói: "Mẹ qua chơi với dì Mỹ Anh."

Bà ta khóc lóc than thở suốt hai tiếng đồng hồ, hết thảy đều đi theo kịch bản, thẳng đến khi Nghiêm Mỹ Anh ra ngoài nhận một cuộc điện thoại.

Sau khi nghe điện thoại trở về, thái độ cô ta bỗng dưng lãnh đạm hẳn, chỉ lịch sự mời Tô Tuệ Trân ra về, nói là có chuyện quan trọng không thể tiếp khách.

Thậm chí còn không thèm sắp xếp tài xế.

Mãi đến khi ngồi lên xe của mình, Tô Tuệ Trân mới biết rõ ngọn nguồn từ những lời chất vấn như súng liên thanh của Kim Lệ.

Buồn cười nhất chính là, vì muốn trấn an Nghiêm Mỹ Anh mà giữa chừng bà ta đã từ chối vô số cuộc gọi của Kim Lệ, bỏ lỡ thời cơ ứng phó tốt nhất.

Bùi Chi Hòa cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt chìm trong bóng tối. Rất lâu sau, cậu ta mới khàn giọng lên tiếng: "Thai phụ kia tự sát rồi, mẹ có biết không?"

---

Lời tác giả:

Lượng tin tức của chương này khá lớn, cần xem chậm rãi một tí nha.

Diễn viên Trung Quốc thuộc trường phái diễn xuất nhập tâm nổi tiếng nhất là Châu Tấn, còn diễn viên thuộc trường phái phương pháp nổi tiếng nhất là Meryl Streep. Bà đã lập kỷ lục lọt đề cử Oscar mười lăm lần và là thần tượng trong lòng nhiều diễn viên thế hệ sau. Trường phái biểu hiện thì ít nghe nói hơn, chủ yếu là diễn viên sân khấu kịch, bình thường mọi người thường thích xưng mình thuộc phái diễn nhập tâm hoặc phương pháp (nghe lên tương đối chuyên nghiệp, đẳng cấp và tài năng hơn), nhưng thực tế tỉ lệ diễn viên thuộc trường phái nhập tâm là một trên một vạn, bọn họ làm việc cũng rất vất vả.

Bình Luận (0)
Comment