"Thai phụ? Thai phụ nào? À..." Tô Tuệ Trân ném túi xách cho người làm, tuy trong lòng đang cực kỳ hỗn độn nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh: "Con đang nói cô gái làm việc trong câu lạc bộ kia à? Cô ta không phải thai phụ gì hết, chỉ vẽ chuyện ăn vạ mẹ thôi."
Bùi Chi Hòa không thể tin nổi mà ngước nhìn mẹ mình: "Mẹ đang nói gì thế?"
"Tại sao con lại đi tin những tin đồn thất thiệt đó? Mẹ sẽ lừa con sao? Là tại con bé đó tay chân không sạch sẽ, muốn dụ dỗ ba con, đoạn phim đó đã bị người ta cắt xén rồi, chứ làm sao mẹ có thể làm ra chuyện như vậy? Con trai ơi, huống chi nếu cô ta thực sự mang thai thì việc gì phải đi làm phục vụ trong câu lạc bộ? Từ bao giờ mà các câu lạc bộ cho phép sản phụ bụng lớn đi bưng trà rót nước?"
"Mẹ không hỏi xem cô gái đó còn sống hay không à." Bùi Chi Hóa đứng dậy, tuy thân thể vẫn thẳng tắp nhưng đã lộ ra nét mệt mỏi vô hình.
"Vậy con nói đi, cô ta còn sống không? Tốt nhất là nên còn sống, nếu không mẹ của con sẽ hết đường chối cãi, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nếu cô ta còn sống, mẹ còn có thể kiện đối phương nữa kìa." Tô Tuệ Trân dịu dàng nhoẻn miệng cười, "Cục cưng mau lại đây để mẹ xem, thành tích lưu diễn lần này thế nào? Nếu đã về, hay là cứ ở chơi với mẹ một thời gian đi —— A, mẹ quên mất, con muốn đi thăm Thương Lục phải không?"
Bùi Chi Hòa dường như đang ở một nơi rất xa, ngước nhìn bà ta bằng ánh mắt mờ mịt bình tĩnh như thể cậu ta chỉ mới quen biết mẹ mình ngày đầu.
Tô Tuệ Trân không thích ánh mắt đó, bà ta hỏi lại lần nữa: "Con có đi thăm Thương Lục không? Hiện giờ nó đang ở Ninh Thị, mấy ngày nữa sẽ qua Ma Cao khởi công lại, con có rảnh thì qua đó mà thăm ban."
Bùi Chi Hòa chậm chạp phản ứng lại, từ tốn nói: "Mẹ đã rời khỏi bộ phim rồi, con không có lý do gì để đi cả."
Trong lòng Tô Tuệ Trân trào lên một nỗi thất vọng cay đắng, bà ta tức đến bật cười, hướng dẫn từng bước: "Con đang nói gì thế? Quan hệ giữa con và Lục Lục là gì? Bạn tốt từ nhỏ đến lớn, là người quan trọng nhất chỉ sau người thân trong nhà. Chú Minh còn phải biết điều đứng phía sau con, con đi thăm ban thì đã làm sao? Thương Lục không chào đón con à? Nó trông thấy con sẽ vui lắm cho mà xem."
"Hiện giờ chúng con rất ít liên lạc với nhau."
"Đó là vì nó bận, con cũng bận," Tô Tuệ Trân nắm tay cậu ta, "Không phải mẹ đã khuyên con mau chóng tìm cơ hội về nước đó sao? Giới âm nhạc cổ điển đang thiếu minh tinh, con bước vào là hoàn toàn xứng đáng. Đến lúc đó người ngoài ai cũng phải nói các con chính là duyên trời tác hợp, hơn nữa dì Ôn cũng thích con lắm mà?"
Bùi Chi Hòa gằn từng chữ: "Mẹ làm ra chuyện như vậy, con không có mặt mũi gặp Thương Lục đâu."
Bầu không khí thân thiện mà Tô Tuệ Trân nỗ lực dựng lên lập tức lạnh xuống, căn phòng rơi vào im lặng đáng sợ. Bà ta nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Bùi Chi Hòa —— Chát!
Khuôn mặt Bùi Chi Hòa lệch qua một bên, trên làn da tái nhợt hiện lên năm dấu tay rất rõ ràng. Má cậu ta sưng đỏ.
"Mẹ đã làm chuyện gì?" Tô Tuệ Trân cắn răng nín thở, sắc mặt xanh mét.
"Xào tai tiếng với Kha Dữ, tiết lộ bệnh tâm manh của anh ta, hành hung thai phụ tiêu hủy chứng cứ, dùng tư pháp ỷ thế hiếp người, phá hoại gia đình bạn thân, cướp vợ cướp chồng người ta ——"
"Bùi Chi Hòa! Con câm miệng cho mẹ!" Tô Tuệ Trân run rẩy không kiềm chế được, "Con ăn phải bùa mê thuốc lú gì thế hả? Mẹ là mẹ ruột con! Ra ngoài học gì không học, lại đi học thói ăn cây táo rào cây sung! Bùi Yến Hằng dạy con nói thế sao, hay là Thương Lục xúi? Con tưởng rằng mình tên 'Bùi Chi Hòa' là sẽ trở thành người nhà họ Bùi thật?! Ngây thơ! Ngu xuẩn!"
"Nếu con nói sai, mẹ có thể giải thích." Bùi Chi Hòa yếu ớt nói, "Con nghe đây."
Thấy trạng thái tinh thần của cậu ta không quá tốt, Tô Tuệ Trân ra sức lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng mềm giọng: "Mẹ và chú Liêu chỉ hẹn nhau đi chơi mấy lần, ai ngờ lại bị truyền thông chụp được. Bọn mẹ rất trong sạch, mẹ và Mỹ Anh là bạn tốt, chú Liêu lại có quan hệ làm ăn chặt chẽ với ba con, sao mẹ có thể không phân rõ nặng nhẹ được?"
"Còn chuyện cô gái làm việc ở câu lạc bộ, lúc nãy mẹ nói rồi, cô ta chỉ muốn dàn cảnh tống tiền, tại sao con không tin?"
Bùi Chi Hòa trào phúng nhếch môi: "Đánh đổi cả mạng sống chỉ để moi tám trăm ngàn của mẹ thôi sao?"
Tô Tuệ Trân mất kiên nhẫn nói: "Chúng ta làm sao biết được trong đầu lũ nghèo mạt đó suy nghĩ những gì!"
"Lũ nghèo mạt?" Trong lòng Bùi Chi Hòa quá đau đớn, cho nên mỗi lần mở miệng đều rất gian nan: "Mẹ ơi, trước khi mẹ được người ta phát hiện, mẹ phải trải qua cuộc sống thế nào? Hồi nhỏ mẹ vẫn thường kể cho con nghe mà. Con cũng không thể quên được những ngày tháng trước năm bảy tuổi phải cùng mẹ trốn chui trốn nhủi. Tuy con mang họ Bùi nhưng chưa có một ngày nào dám mặt dày tự nhận mình là cậu chủ, mẹ thì sao? ... Mẹ không mang họ Bùi, nhưng hình như còn xem mình là người nhà họ Bùi nhiều hơn cả con nữa đấy."
Không có câu nào khiến Tô Tuệ Trân cảm thấy nhục nhã hơn câu này.
Bùi Chi Hòa lau mặt: "Chuyện không kết thúc nhanh như vậy đâu. Dù chuyện gì xảy ra... con sẽ ở bên mẹ."
"Mẹ không cần con ở bên." Tô Tuệ Trân nhanh chóng lấy lại sĩ khí, trong đầu tiếp tục tính toán đường đi nước bước.
Nghiêm Mỹ Anh không đáng tin cậy, bà ta vẫn còn những mối quan hệ khác. Mấy năm nay nhờ có Liên Hải Uyên âm thầm giật dây đằng sau, chưa nói toàn bộ giới thượng lưu, ít nhất bà ta đã có quan hệ tốt với hơn phân nửa giới. Đương nhiên những người này cũng toàn kẻ đội trên đạp dưới, nhưng trước mắt chỉ dám gièm pha sau lưng, không tính là gì cả.
Tiền, quyền, thế, chỉ cần nắm chặt ba thứ này trong tay thì dù thanh danh có xấu xí cỡ nào, bà ta ra ngoài vẫn là nhân vật nổi tiếng vẻ vang.
"Tối nay mẹ phải tham gia vũ hội." Tô Tuệ Trân tháo đôi hoa tai ngọc lục bảo xuống, "Phải chuẩn bị từ bây giờ. Con gọi điện thoại cho Thương Lục đi, nói mình đang nghỉ phép ở Hồng Kông, muốn đi thăm nó."
"Không gọi." Sắc mặt Bùi Chi Hòa tái mét nhưng quật cường.
Sự tình phát triển đến bước này đã thành việc trong nhà, không thể vì một câu của Thương Lục mà thay đổi cục diện.
Tô Tuệ Trân cực kỳ mệt mỏi, chỉ cảm thấy Bùi Chi Hòa giỏi cản đường người khác. Bà ta mất khống chế ném thẳng khuyên tai vào người cậu ——
"Đồ ngốc, Thương Lục sẽ đau lòng cho con! Bây giờ không liên lạc thì còn chờ đến bao giờ?!"
"Nếu anh ấy thấy đau lòng cho con thì đã gọi điện thoại rồi." Bùi Chi Hòa nói bằng giọng điệu mơ hồ.
Tô Tuệ Trân ngẩn người, vừa ra lệnh cho người hầu tháo vòng cổ vừa hỏi: "Nghĩa là nó đã gọi rồi? Nói những gì?"
"Không biết." Bùi Chi Hòa bật cười tự giễu, ánh mắt bình tĩnh: "Con tắt máy."
"Con!"
Tô Tuệ Trân cực kỳ giận dữ, nhưng rồi lại nhanh chóng im bặt.
Bà ta hiểu ra niềm mong mỏi và nhút nhát của con trai mình.
Trông chờ Thương Lục đau lòng, quan tâm đến mình, nhưng vẫn sợ không thể chờ được phần đau lòng và quan tâm đó.
Chi bằng cứ trốn đi.
Chờ cho mọi chuyện trần ai lạc định, bật máy lên, nếu cuộc gọi và tin nhắn WeChat của Thương Lục ào ào bay tới thì coi như cậu ta đã trúng độc đắc. Còn nếu không có... cũng không sao. Bùi Chi Hòa tắt máy trước, là cậu ta cắt đứt liên lạc trước.
Một loại thể diện tự lừa mình dối người, cũng là để chu toàn cho nhau.
Tô Tuệ Trân thở dài nặng nề: "Con đó..."
Vòng cổ kim cương rơi xuống khay phát ra tiếng vang lanh lảnh, bà ta nhìn vào mắt Bùi Chi Hòa: "Tại sao con lại không thể giống mẹ một chút nhỉ?"
Trong lúc Tô Tuệ Trân đang vui vẻ tận hưởng dịch vụ spa và cẩn thận làm tạo hình đi dự vũ hội, cô gái nạn nhân tự sát cũng vừa được người ta cứu về từ cửa tử. Câu lạc bộ Sơn Thạch đăng ký tài khoản rồi đăng đoạn video giám sát ngày đó lên. Chuyện Tô Tuệ Trân hành hung thai phụ là chắc chắn, nhưng thứ khiến công chúng cảm thấy hứng thú hơn là, người đàn ông liều mạng ôm chặt và kéo bà ta đi trong clip là ai.
Liên Hải Uyên vốn là một người đàn ông rất khiêm tốn.
Tính cách ông ta lịch lãm nhã nhặn, thái độ khiêm nhường luôn khiến người đối diện như tắm trong gió xuân. Xuất thân ông ta vốn khá tốt, tuy không phải gia đình đại gia nhưng cũng coi như có cơ nghiệp giàu có nhất vùng. Nhà họ Liên là một trong số đại lý cung ứng hàng hóa cho nhà họ Bùi, may mắn được tiểu thư nhà họ Bùi yêu thích khiến ông ta cực kỳ hưng phấn, lui tới làm ăn ngày càng thường xuyên thuần thục hơn. Ấn tượng ông ta để lại cho cha vợ tương lai là một người thông tuệ, khiêm tốn, tận tụy lại có đạo đức cao thượng.
Bùi Yến Hằng là người thừa kế được gia đình dốc toàn lực bồi dưỡng, một xí nghiệp gia tộc như vậy giữa thời khắc chuyển giao cũ mới không thể tránh khỏi những màn tinh phong huyết vũ. Liên Hải Uyên đã góp công không nhỏ trong cuộc chiến đó và trở thành hậu phương vững chắc cho nữ chủ nhân Bùi thị. Mấy chục năm nay ông ta luôn yên phận cúi đầu khom lưng đi theo làm tùy tùng, ba lần xin miễn thăng chức, hành động khiêm tốn đến mức chỉ cần có ai nhìn chăm chú một chút thôi cũng có thể trở nên bất an.
Một người đàn ông như vậy mà lại rộ tin đồn ngoại tình với nữ minh tinh, ông ta nói mình bị mê hoặc, bị sập bẫy, nói rằng mình nhất thời bị ma xui quỷ khiến, vô cùng đau đớn quỳ xuống tự tát mình mấy bạt tai, khiến cho Bùi Yến Hằng vẫn còn tình cảm không thể không lựa chọn tha thứ.
Sau khi đoạn video đăng lên, Bùi Yến Hằng lại kiểm tra lần nữa, lúc này bình luận trên màn hình đã có vô số lần cái tên "Bùi Yến Hằng" và "Liên Hải Uyên" chạy qua.
Bùi Yến Hằng không nhịn được mà trào phúng nghĩ thầm, có khi nào xuất thân quá ưu việt của bà đã khiến Liên Hải Uyên không thể thỏa mãn tinh thần gia trưởng chân chính của một thằng đàn ông, cho nên ông ta mới tìm kiếm cảm giác đó trên người một phụ nữ khác hay không.
Tinh thần bị thiến trong thời gian quá dài bỗng dưng có dấu hiệu uy phong trở lại, dù là người thành thạo ngụy trang đến đâu cũng sẽ để lộ dấu vết. Nếu Bùi Yến Hằng vẫn có thể mắt nhắm mắt mở trước những phong thư bí mật qua lại trong nội bộ tập đoàn, dùng cách thức mềm mỏng làm suy yếu thế lực của ông ta, thì khi Liêu Nghiệp Thành tìm tới cửa, bà mới biết được Liên Hải Uyên đã làm nhiều chuyện như thế sau lưng mình, ăn mòn không ít doanh nghiệp thứ cấp của nhà họ Bùi.
Ông trùm container Liêu Nghiệp Thành chính là một nước đi quan trọng trong chiến lược thâu tóm của Liên Hải Uyên, Tô Tuệ Trân cũng giúp sức một tay. Sắc đẹp ngay trước mặt, lại là bạn thân của vợ mình, Liêu Nghiệp Thành trầm luân trong ôn hương nhuyễn ngọc bất chấp luân thường đạo đức được mấy tháng mới chậm chạp nhận ra rằng mình đã trở thành con tốt trong tay Liên Hải Uyên để đối phó nhà họ Bùi.
[ Liên Hải Uyên là con rể nhà họ Bùi, hai mươi mấy năm trước, tai tiếng giữa Tô Tuệ Trân và Liên Hải Uyên đã oanh động toàn xứ Cảng, ngay sau đó Tô Tuệ Trân vội vã giải nghệ không rõ nguyên do. ]
[ Người cầm quyền trên thực tế của nhà họ Bùi là bà phu nhân, chắc chắn bà ta không thể buông tha cho một con hát rồi. ]
[ Cười chết mất, đối phó với bé ba mà gọi là có bản lĩnh gì, không phải lão chồng tồi vẫn yên ổn nằm trong nhà làm đại gia đó sao? ]
[ Chuyện lợi hại hơn là hai mươi mấy năm nay Tô Tuệ Trân vẫn lén lút gặp gỡ Liên Hải Uyên suốt, châm lại tình xưa hay thật ra chưa từng kết thúc quan hệ, cái này mới thú vị nè. ]
Đôi mắt của cư dân mạng còn sáng hơn so với mắt bà.
Giữa phòng làm việc trống trải tịch mịch, Bùi Yến Hằng không bật đèn. Ánh sáng màn hình chiếu lên nếp nhăn nhỏ trên đuôi mắt cùng chuỗi hạt ngọc trai sáng bóng trên cổ bà.
Tên bà là Yến Hằng, mang hàm nghĩa yến hội vĩnh hằng, một bữa tiệc không bao giờ tàn.
Nhưng trên đời này có bữa tiệc nào là thật sự không tàn đâu?
Bùi Yến Hằng cảm thấy mất phương hướng, tên của bà vốn đã được viết sẵn lên bi kịch.
Cạch.
Bà khép màn hình laptop xuống, một lần nữa từ chối cuộc gọi của Liên Hải Uyên.
[ Khoan đã, thế con trai Tô Tuệ Trân là con ai vậy? ]
[ Chi Hòa, trước đây từng đến đoàn phim thăm ban, hiện tại là nghệ sĩ violin nổi tiếng hoạt động tại châu Âu. ]
[ Có ảnh không có ảnh không? ]
Đương nhiên phải có, poster dàn nhạc đăng ảnh Bùi Chi Hòa ngay trung tâm, chỉ đứng sau nhạc trưởng. Tấm poster diễn solo thậm chí còn bắt mắt hơn, các buổi biểu diễn được thu vào CD chất lượng cao, có cả ảnh chính chủ đăng và ảnh của vô số fan âm nhạc tặng hoa chụp chung trong hậu trường —— Cái tên "Chi Hòa" vốn không thể bị đào ra, nếu đào ra rồi sẽ không che giấu được nữa.
[ Dùng thuật toán để tổng hợp độ tương tự với khuôn mặt Liên Hải Uyên, lại tiếp tục mô phỏng gương mặt kết hợp gen của Liên Hải Uyên và Tô Tuệ Trân ]
[ Đù má, đây mà không phải con ruột tôi đi bằng đầu ]
[ Ha ha, giám định bằng mồm coi chừng ăn công hàm luật sư nha các mẹ ]
[ Sợ quá, ảnh hậu Tô hành hung thai phụ vẫn còn có fan cơ à? ]
Phương hướng phát triển không khác những gì Bùi Yến Hằng dự đoán.
[ Thị này càng hít càng k.ích th.ích, ba năm trước Liêu Nghiệp Thành qua một đêm tổn thất hơn trăm triệu, có quan hệ gì đến Liên Hải Uyên không nhỉ? ]
[ Chờ chút để tôi load cái, Tô là tình nhân của Liên nhưng lại tư thông với Liêu, Liên là người của Bùi, Bùi và Liêu một nhà làm kinh doanh cảng biển một nhà làm container... Bùng, bùng binh tình ái sao? ]
[ Cười tuột quần, cuộc chiến thương trường xứ Cảng máu chó cỡ này sao, đến ảnh hậu cũng thân chinh ra trận làm mồi dụ? ]
[ @QiChaCha, tới lượt ông lên sân khấu rồi kìa, mau lên liệt kê các doanh nghiệp mà Liên Hải Uyên có cổ phần trên danh nghĩa đi ]
Phong ba lan ra cả các mạng xã hội nước ngoài. Lượng người dùng Twitter, Insta và Facebook ở Hồng Kông vốn đã khổng lồ, phần đông fan của Bùi Chi Hòa lại không ở trong nước. Bây giờ câu chuyện liên quan đến ba gia tộc giàu có Hồng Kông, một nghệ sĩ violin đẳng cấp thế giới, một diễn viên nổi tiếng xứ Cảng, hết ngoại tình đến con riêng con chung, cuộc chiến thương trường, tranh quyền đoạt lợi, hành hung thai phụ, xã hội đen, miệt thị tư pháp... ngoài ra còn cố ý nhắc lại tai tiếng của Tô Tuệ Trân và Kha Dữ khoảng thời gian trước. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà tất cả người đọc hiểu tiếng Trung trên toàn thế giới đều cùng hóng thị.
Chú Minh lo lắng hoàn toàn không thừa. Bây giờ không phải thời điểm Thương Lục nên lo lắng cho Bùi Chi Hòa, chính hắn ốc còn không mang nổi mình ốc. Hắn và tài khoản "zhihe" đã follow nhau từ sớm, đợt đoạt giải thưởng Buenos Aires vốn bị đào ra quan hệ một lần. Đến khi Bùi Chi Hòa vào đoàn phim thăm ban Tô Tuệ Trân, bầu không khí thân thiết giữa hai người cũng từng khiến các đồng nghiệp trong đoàn phim chú ý.
Giữa lúc nhà nhà đều hóng thị, quả nhiên có người đăng đàn nói quan hệ giữa "Chi Hòa" và Thương Lục không hề hời hợt, thậm chí chưa chắc cậu ta đến đoàn thăm ban vì mẹ mình, mà là vì Thương Lục.
Nếu Bùi Chi Hòa thật sự là đứa con riêng mà nhà họ Bùi nhận về, vậy người có thể có quan hệ chặt chẽ với gia đình đó, trong mấy năm du học còn thân mật khăng khít, làm bạn thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau... Sẽ mang thân phận gì?
[ Nếu tui nhớ không lầm... Giới hào môn Hồng Kông chỉ có một nhà họ Thương thôi. ]
[ Đế quốc trăm tỷ, tư sản yêu nước, sản nghiệp trải dài từ bất động sản, trang sức đá quý, đóng thuyền, xây dựng, hoạt động sòng bạc, logistic đến kinh doanh khách sạn. Lúc chủ tịch đời trước qua đời, quy cách đám tang của ông ấy gần như sánh bằng quốc tang... Lúc gõ tới dòng này tui sợ cứng người luôn á các mẹ. ]
[ Không... phải... chứ...??? ]
Đội quan hệ công chúng ban đầu muốn xóa hết bài đăng, nhưng Kha Dữ nhanh tay cản Thương Lục.
"Đừng xóa, nếu em xóa bọn họ sẽ càng khẳng định là thật. Tìm người tung tin thật giả lẫn lộn đi."
Thương Lục nghe theo lời anh, hướng gió trên mạng mau chóng biến hóa:
[ Đào bới một vòng tin tức liên quan và trang web chính thức của các tập đoàn lớn, không đào được gì liên quan đến Thương Lục. Hóng thị cũng nên hóng từ tốn thôi. ]
[ Đúng đấy, hơn nữa mấy gia tộc lớn như thế khai chi tán diệp qua bao nhiêu thế hệ, thân thích bắn đại bác ba ngày cũng không tới, có lẽ chỉ là bà con xa chi thứ nào đó không chừng. ]
[ Nếu nhà đã có tiền còn không quay về thừa kế gia sản đi, quay xong một bộ phim đủ mệt chết đi sống lại, tiền nhận về trừ đầu trừ đuôi còn không bằng tiền tiêu vặt một năm. Cậu ta làm thế để làm gì, bộ tính vào giới giải trí theo đuổi ước mơ thật à? ]
Đương nhiên trong giới thượng lưu vẫn có người hiểu biết tường tận lại thích khơi mào drama, lập tức tung tin nóng:
[ Người trong giới đây, từng gặp mặt hai ba lần trong mấy bữa tiệc, mắt cao hơn đầu, vì mê quay phim điện ảnh mà suýt nữa bị ông già đuổi cổ khỏi nhà đấy ]
[ Nói thật không? Thời buổi này ai cũng là hàng xóm nhà người nổi tiếng được ]
Người tung tin mau chóng đăng một tấm ảnh khoe tài khoản chơi cổ phiếu của mình, trong đó có hơn hai mươi triệu.
[ Đủ chưa? Nếu không đủ còn có quỹ đầu tư, không chụp xe hơi gì đó đâu, toàn là xe bản giới hạn, nhìn một cái là tra ra danh tính ngay. ]
Phần bình luận đột ngột chuyển sang hít quả thị "Đuổi cổ ra khỏi nhà".
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết, thật sự là quay phim không nổi nữa thì về nhà thừa kế công ty thật à ]
[ Cíu tui với, nghĩ tới cảnh Thương Lục quật cường đối chọi với ba thật sự là vừa buồn cười vừa đáng yêu ]
[ Rảnh rỗi nên đi tìm ảnh ông bố Thương Kình Nghiệp xem thử, trông nghiêm túc quá, Lục Lục của chúng ta sẽ không bị đánh gãy chân thật chứ? ]
Đề tài càng ngày càng hỗn loạn kinh động đến Thương Minh Tiễn, ngài Thương Kình Nghiệp đang ở bên Mỹ đàm phán hợp đồng thuận tiện đi thăm con gái út cũng được Minh Bảo phổ cập sự tình. Ông ta nghe xong ra lệnh trợ lý gọi một cuộc về cho bộ phận xã giao tổng bộ tập đoàn, mười phút sau, toàn bộ bài đăng liên quan đến vụ vạch trần thân phận lập tức biến mất.
Nhìn bình luận [ Thương cảm Lục Lục vào giới giải trí theo đuổi ước mơ còn bị đánh ] chạy tràn màn hình, sắc mặt Thương Kình Nghiệp tối sầm, "Quá nực cười!"
Thương Minh Bảo rụt cổ: "Bây giờ fan của anh tư nhiều lắm ạ..."
"Fan có mài ra ăn được không!"
Thương Minh Bảo ỷ thế kháng nghị: "Ba lại giở thói gia trưởng phong kiến rồi! Ông nội dặn ba phải sửa tính nết đấy!"
Thương Kình Nghiệp: "......"
Trên mạng quá náo nhiệt khiến cho tình cảnh cô đơn chiếc bóng của Tô Tuệ Trân ở vũ hội càng thêm bắt mắt.
Chỉ mỗi việc vào cửa thôi đã mất cả đống công sức.
"Thưa bà, thư mời của bà không hợp lệ."
Lần đầu tiên Tô Tuệ Trân gặp tình cảnh bị bảo vệ chặn đường ngay ngoài cửa, "Sao lại không hợp lệ?"
Bảo vệ không nói gì mà lật xem danh sách khách mời đặt bên bục, mỉm cười lặp lại: "Xin lỗi, bà cũng không có tên trong danh sách khách mời."
"Không thể nào, là tôi đây mà, Tô ——"
"Trân Trân?" Giọng nói kinh ngạc của một vị phu nhân quyền quý vang lên, "Sao còn đứng ở cửa thế này?"
Tô Tuệ Trân đổi sắc mặt chỉ trong giây lát, mỉm cười thân thiết: "Ôi chị Hứa, lâu quá không gặp, càng ngày càng đẹp ra nhé."
"Ôi chao, cô chỉ biết nói ngọt thôi." Đối phương thân mật khoác tay bà ta, "Dùng dằng ở đây làm gì? Mau vào đi, chắc chắn Mỹ Anh đang chờ cô bên trong đấy!"
Tô Tuệ Trân mỉm cười ngọt ngào, nghênh ngang bước chân vào hội trường tiệc tráng lệ huy hoàng dưới ánh mắt của bảo vệ.
Đáng lẽ bà ta phải nhận ra phải nhận ra có gì sai sai từ sớm, nếu không đã không có tình cảnh lạnh băng ngay lúc này.
Không một ai mời bà ta nhảy một điệu nào, cũng không có ai cùng bà ta cụng một ly champagne.
Mọi người quần là áo lượt nói cười rôm rả, nam lịch lãm, nữ nhã nhặn. Một dàn nhạc giao hưởng loại nhỏ đang chơi bản nhạc tao nhã êm dịu trên sân khấu, ánh đèn sàn nhảy hết sáng lại tắt. Tô Tuệ Trân siết chặt xúi xách dạ hội, khung cảnh vàng son lộng lẫy khiến bà ta càng trở nên ngượng ngùng hơn.
"Chị Hứa ——"
Vị phu nhân họ Hứa nhấc một ly champagne đi lướt qua mặt bà ta. Dù sao người nọ cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, tuy đã quen với kiểu ngụy trang vờ vịt trong giới thượng lưu từ lâu nhưng vẫn để lộ ra một chút xấu hổ và tạ lỗi.
Tô Tuệ Trân chợt nhận ra rằng có tin tức nào đó đang lặng lẽ lan truyền trong những ngóc ngách mà bà ta không biết.
Đầu tiên là Nghiêm Mỹ Anh, sau đó đến các vị phu nhân cùng hội, cuối cùng là bà Hứa tin tức không mấy nhanh nhạy kia.
Bà ta biến thành một người vô hình không nên có mặt trong bữa tiệc.
Trước nửa đêm hôm đó, cuối cùng tập đoàn Bùi thị cũng đăng thông cáo thay đổi nhân sự quan trọng.
[ Vì một số sai phạm nghiêm trọng, ông Liên Hải Uyên bị miễn nhiệm khỏi vị trí giám đốc điều hành của tập đoàn và một số chức vụ khác liên quan. Thông báo có hiệu lực ngay lập tức. ]
Nội dung bản thông cáo quá ngắn gọn, hành động cũng quá nhanh, chỉ sau một đêm mà Liên Hải Uyên từ cách đỉnh núi một bước đã hoàn toàn trắng tay.
Nhận điện thoại xong, sắc mặt Tô Tuệ Trân xám như tro. Bà ta cười khẽ hai tiếng trong bóng tối, túi xách rơi thẳng từ trên ban công xuống dưới lầu, sau đó ngồi ngã xuống ghế sô pha thở hổn hển, ngón tay đỡ tay vịn trắng bệch. Sau một lúc lâu, bà ta mới nghiến răng mắng một tiếng "Phế vật".