Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 113

Ban đêm oi bức đột nhiên vang lên tiếng sấm nhưng rồi lại không mưa. Bùi Chi Hòa bị tiếng sấm rền đánh thức, nhịp tim còn chưa kịp bình ổn lại. Trong phòng không bật đèn, chỉ có mấy ngọn đèn ngoài hành lang tản ra chút ánh sáng mỏng manh, Tô Tuệ Trân đưa lưng về phía nguồn sáng xa vời đó, khuôn mặt chìm hẳn trong bóng tối.

"Mẹ?" Bùi Chi Hòa chầm chậm ngồi dậy, không nhúc nhích được bàn tay mới phát giác ra tay mình đang bị Tô Tuệ Trân nắm chặt.

Thấy Tô Tuệ Trân không đáp, cậu ta ngập ngừng hỏi: "Mấy giờ rồi? Tại sao mẹ không bật đèn lên?" Mỗi khi Tô Tuệ Trân đi vũ hội thường phải chơi đến rạng sáng mới về. Bùi Chi Hòa phỏng đoán hiện giờ chỉ mới khoảng 2 3 giờ sáng, cũng là thời khắc đêm đen sâu nhất.

"Con đã tìm Thương Lục chưa?" Tô Tuệ Trân nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, giọng nói khô khốc căng chặt như một tấm vải suýt bị kéo rách, "Con có tìm Thương Lục không? Đã tìm chưa? Nó nói sao?"

Những ngón tay mảnh khảnh của bà ta không biết lấy đâu ra sức lực, bóp mạnh đến mức Bùi Chi Hòa sinh đau.

"Không có, mẹ buông con ra đi... Mẹ —— mẹ! Mẹ bóp đau con!" Bùi Chi Hòa giãy giụa nhưng không dám dùng sức, bởi vì đôi tay cậu ta còn quan trọng hơn cả sinh mạng, không thể mạo hiểm được.

"Tại sao không tìm nó? Tại sao không tìm? Tại sao?" Tô Tuệ Trân lẩm bẩm lặp đi lặp lại, ánh mắt như đang nhìn chằm chằm vào Bùi Chi Hòa nhưng lại rối bời không thể tập trung, "Bây giờ con gọi điện thoại cho nó ngay đi!"

Cạch.

Bùi Chi Hòa ấn công tắc đèn.

Căn phòng sáng lên soi rõ khuôn mặt trang điểm nhoe nhoét thảm đạm của Tô Tuệ Trân.

Bùi Chi Hòa lắp bắp kinh hãi, thậm chí suýt bị dọa giật bắn mình. Từ ngày có thể ghi nhớ đến nay, trong mắt cậu ta Tô Tuệ Trân luôn xinh đẹp ưu nhã, chưa bao giờ nhếch nhác như thế.

"Mẹ làm sao thế? Không phải hôm nay mẹ đi vũ hội sao? Ai bắt nạt mẹ?"

"Ai bắt nạt mẹ..." Tô Tuệ Trân lặp lại câu hỏi, đôi mắt sáng quắc, khẽ cong môi mỉm cười: "Ai bắt nạt mẹ? Bây giờ có ai mà không bắt nạt mẹ? Tô Tuệ Trân này... Không phải đã đến nông nỗi mỗi người đều có thể giẫm cho một phát sao?"

Bùi Chi Hòa không đành lòng hỏi kỹ hơn. Hôm nay hình tượng của bà ta trước công chúng đã rơi thẳng xuống vực, cũng lường trước cái vũ đài danh lợi kia sẽ không thèm o bế nữa. Cậu ta cúi người ôm thân hình nhỏ bé của Tô Tuệ Trân vào ngực: "Ngày mai con cùng mẹ đi thăm thai phụ kia nhé, đi xin lỗi cô ấy, tốt nhất là nhận được lời tha thứ. Sau đó mẹ cùng con trở về Pháp được không?"

"Ba con trắng tay rồi, ba con trắng tay rồi..." Hai vai Tô Tuệ Trân run rẩy, nức nở khóc thành tiếng, "Bùi Yến Hằng, một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, làm sao bà ta nỡ ra tay?"

Bùi Chi Hòa lấy lại bình tĩnh. Cậu ta chưa nhìn thấy thông báo từ tập đoàn, điện thoại cũng tắt máy không để bất kỳ ai liên lạc nên không biết chuyện Liên Hải Uyên đã bị nhổ tận gốc, những ngày tháng về sau sẽ phải từ từ đón nhận trừng phạt và đau khổ.

Tuy vốn có ác cảm với cha ruột, nhưng bao nhiêu năm nay chí ít Liên Hải Uyên cũng đã từng ân cần hỏi thăm mấy lần, Bùi Chi Hòa thoáng thấy thương hại ông ta, "Ông ấy có tài sản riêng, còn cả công ty của ông nội nữa, không chết đói được đâu."

"Con mau đi tìm Thương Lục, kêu nó xin Bùi Yến Hằng thu tay lại đi!" Tô Tuệ Trân giữ chặt hai vai cậu ta, tay phất phất tóc mái, "Mặt mũi nhà họ Thương lớn như thế, chỉ cần nó mở miệng, Bùi Yến Hằng sẽ suy xét!"

Bùi Chi Hòa mệt mỏi hít sâu, "Mẹ, đây là việc riêng trong nhà, con không thể để Thương Lục nhúng tay."

Tô Tuệ Trân hận sắt không thành thép: "Sao lại không thể? Nó thích con, con thích nó, tương lai chúng ta là người một nhà, tại sao không thể nhúng tay!"

Nghe được câu "Nó thích con", hai mắt Bùi Chi Hòa sáng lên nhưng rồi mau chóng ảm đạm.

"Anh ấy không thích con."

Bùi Chi Hòa nghĩ đến câu nói của Thương Lục, "Chi Hòa, đi làm thiên tài của thế giới đi".

Hắn thậm chí không muốn cậu chỉ làm thiên tài cho riêng mình.

Mười mấy năm ở bên nhau, Bùi Chi Hòa nghĩ, tình nghĩa giữa hai người đúng là rất sâu rất đậm, sâu đến nỗi nếu bây giờ bọn họ không liên hệ nhau khoảng một hai năm trời, đến khi gặp lại vẫn có thể tay bắt mặt mừng, trò chuyện tự nhiên thân thiết.

Nhưng mà phần tình nghĩa sâu đậm đó lại quá trong sáng thuần khiết, không bói ra được một chút dấu vết nào của tình yêu.

"Nó không thích con? Sao con biết nó không thích? Con chưa hỏi, cũng chưa nói gì, có lẽ nó đang chờ con chủ động thì sao?" Tô Tuệ Trân rối ren cổ vũ, "Hoặc là... Hoặc là... Hoặc là bây giờ nó đang dao động, chỉ một bước nữa thôi là nghĩ thông suốt! Con chủ động lên, không chừng nó sẽ giác ngộ ra ——Cục cưng, cục cưng, con nghe mẹ một lần này đi!"

Bùi Chi Hòa yên lặng đối nghịch với mẹ. Sau một lúc lâu, cậu ta không đành lòng nhìn ánh mắt khát khao chờ đợi của Tô Tuệ Trân, đành tàn nhẫn nói thẳng: "Con sẽ không làm anh ấy khó xử đâu."

Tô Tuệ Trân đột nhiên nổi giận, hung hăng nắm cổ áo ngủ Bùi Chi Hòa: "Con không làm?" Bà ta bật cười châm biếm, "Là con không làm hay nó sẽ không làm? Đừng nói dễ nghe như vậy, Bùi Chi Hòa, cái gì gọi là không muốn làm nó khó xử? Nói cho cùng, người ta cơ bản không xem con là cái thá gì hết, cho dù con mở miệng, nó cũng sẽ không thèm để ý!"

Sắc mặt Bùi Chi Hòa tái nhợt, cậu ta nhắm nghiền mắt, không hề có ý định biện bạch, "Mẹ biết rõ thì tốt."

Tô Tuệ Trân mệt mỏi ngủ thiếp đi, bà ta mơ thấy vô số ánh sáng rực rỡ như thể mình đang đứng trong vũ hội, được bao nhiêu người vây quanh. Cậu chủ nhà họ Thương bưng chén rượu đến gần, nói là mình đã sớm cảm mến Chi Hòa, tình nguyện làm tất cả mọi việc cho đối phương. Đám nhà giàu bợ đỡ ở sau lưng cười cậu chủ Thương đầu óc hồ đồ trúng ngải, trước mặt vẫn không thể không tươi cười chúc tụng Hỉ kết liên lý, bách niên hảo hợp, sau này phải nhờ vả cô Tô nhiều hơn.

Lúc tỉnh lại trời vẫn xám xịt không nhìn ra là mấy giờ, bà ta mở đồng hồ quả quýt lên mới biết đã là hơn 10 giờ sáng.

Xem ra là một ngày trời nhiều mây.

Có lẽ nhận được cảm hứng và sức mạnh từ trong mơ, Tô Tuệ Trân lấy lại sĩ khí. Bà ta tìm thấy Bùi Chi Hòa đang đứng bên ban công kéo đàn, tư thái trầm tĩnh, dáng người tuyệt đẹp, đôi tay nhỏ dài như có ma lực. Tô Tuệ Trân lẳng lặng thưởng thức một lát, trên mặt hiện ra ý cười như si như say.

Hết một khúc nhạc, bà ta nhẹ nhàng vỗ tay, "Hay quá."

Bùi Chi Hòa buông đàn xuống: "Mẹ rửa mặt đi, con cùng mẹ qua Ninh Thị một chuyến."

Ánh mắt Tô Tuệ Trân sáng lên: "Đi Ninh Thị à?" Bà ta vuốt tóc ra sau tai, "Vậy mẹ đi trang điểm nhé?"

"Không cần, đơn giản một chút vẫn tốt hơn, trang điểm đậm quá dễ khiến người ta nghi ngờ mẹ không chân thành."

Tô Tuệ Trân mờ mịt: "Ai cơ?"

"Thai phụ kia."

Tô Tuệ Trân: "... Con đừng được voi đòi tiên, mẹ nói rồi, mẹ không nợ ai hết, là cô ta ăn vạ tống tiền! Là... là mụ đàn bà Bùi Yến Hằng ở phía sau thao túng! Tại sao con không tin mẹ?"

"Dì Bùi không tệ đến thế đâu."

"Bùi Chi Hòa, có phải con cho rằng chỉ cần mình đi lấy lòng mụ ta là mụ sẽ chia tiền cho con không? Con không phải con mụ ta, là con của mẹ! Cho dù bây giờ Tô Tuệ Trân này nhảy lầu tự sát, dì Bùi của con cũng sẽ không tốt bụng để con chiếm lấy một xu nào! Dù mẹ có biến thành quỷ thì con vẫn là con trai mẹ, mẹ mãi mãi là mẹ của con!"

"Mẹ biết rồi..." Tô Tuệ Trân nuốt nước bọt, "Con ghét bỏ mẹ đúng không? Con không cần một người mẹ như mẹ, có đúng không? Phải, con nổi tiếng rồi, được quốc vương nước này vương tử nước kia tiếp kiến, con đủ lông đủ cánh, không để người mẹ không danh không phận này vào mắt nữa, có đúng không? Con cảm thấy mẹ làm con mất mặt, Bùi Yến Hằng mới xứng làm mẹ con... Bùi Yến Hằng mới xứng làm mẹ con."

Bùi Chi Hòa mệt mỏi đến cực điểm, cảm thấy Tô Tuệ Trân trước mắt mình xa lạ đến đáng sợ. Bà ta như đã rơi vào cơn cuồng loạn, trở nên không quen biết ai, công kích bất cứ người nào mà mình gặp. Thế nhưng cậu ta vẫn vắt hết kiên nhẫn nói: "Mẹ đừng suy nghĩ linh tinh, con sẽ đưa mẹ đi Pháp, sau này chúng ta không về đây nữa."

"Đi Pháp làm gì? Không có nhà họ Bùi, con kéo đàn có thể kiếm được mấy đồng?" Tô Tuệ Trân thoáng nhìn điện thoại đặt trên bàn trà, một ý nghĩ lóe lên trong chớp mắt, bà ta cướp lấy di động: "—— Để mẹ gọi Thương Lục cho con!"

Cậu ta hấp tấp đoạt lại khiến đàn violin rơi ngã xuống đất tạo ra một tiếng vang rỗng ruột, những sợi dây đàn rung lên.

Bùi Chi Hòa sững sờ, trong lòng tràn ngập đau đớn.

Đó là cây đàn đầu tiên mà Thương Lục tặng, tuy không quý giá như cây Stradivarius tặng sau nhưng cũng là tác phẩm của nghệ nhân nổi tiếng. Mấy năm nay cậu ta đi đi về về luôn mang theo cây đàn này theo để luyện tập, địa vị trong lòng cũng ngang ngửa với cây Stradivarius kia.

Trong lúc cậu ta bận cúi người nhặt đàn, Tô Tuệ Trân đã kịp ấn khởi động máy, tin nhắn và thông báo gọi nhỡ liên tiếp đổ về.

"Con xem, con xem này, Lục Lục gọi cho con nhiều cuộc quá! Có cả chú Minh nữa!" Tô Tuệ Trân che miệng, vui đến phát khóc, "Cục cưng, sao con nỡ để Lục Lục tìm mình vất vả thế?"

Trong lòng Bùi Chi Hòa run lên, bàn tay cầm cây vĩ cũng run rẩy.

Tô Tuệ Trân giúp cậu ta mở chiếc hộp, đọc giúp phần đáp án mà cậu ta quá hèn nhát để đọc.

Động tác của bà ta rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ấn nút gọi đi.

Sau hai tiếng chuông, trong ống nghe vang lên giọng Thương Lục trầm ổn mang theo nôn nóng: "Bùi Chi Hòa, em đang làm gì thế?!"

Tô Tuệ Trân không lên tiếng, dường như cảm thấy chỉ cần mình lên tiếng sẽ làm hỏng việc lớn nên chỉ dùng đôi mắt sáng lấp lánh cổ vũ Bùi Chi Hòa.

"Mau nói đi." Tô Tuệ Trân dùng khẩu hình, lại đẩy đẩy con trai.

"Mau nói gì đi." Thương Lục ra lệnh.

Bùi Chi Hòa lấy lại bình tĩnh, cố gắng ổn định cơn hoảng loạn trong đầu, "Thương Lục."

"Bây giờ em đang ở đâu? Dàn nhạc nói em xin nghỉ."

"Em ở..."

Tô Tuệ Trân cắn môi, bàn tay cầm điện thoại run rẩy từ ngón tay đến tận cổ tay. Giọng nói và hơi thở truyền qua ống nghe khiến bà ta yên tâm, cảm thấy mình sắp được cứu, cảm thấy mặt trời ló dạng rồi.

Là Thương Lục.

Là cậu chủ nhà họ Thương đấy.

Trong mấy tháng đầu Bùi Chi Hòa đến nhà họ Bùi, mỗi một ngày, mỗi một giờ, mỗi một ban đêm đều bị người ta bắt nạt, bị anh trai đánh, em trai đá, em gái mắng, chị gái ngắt rồi véo, hai cánh tay bầm tím rất dễ sợ. Đúng lúc đó Thương Lục xuất hiện, khi đó hắn cũng còn rất nhỏ nhưng đã bảo vệ Bùi Chi Hòa an toàn.

Hắn chỉ cần nói một câu Chi Hòa kéo đàn rất hay, người ta liền mời giáo viên danh tiếng về dạy đàn, hắn chỉ cần nói mình và Chi Hòa là bạn tốt, đám con trai con gái nhà họ Bùi lập tức dừng bắt nạt, thậm chí đám người hầu quen đội trên đạp dưới cũng không dám làm khó cậu ta, để cậu ta chịu đói chịu lạnh nữa.

Phần ký ức đó khiến Tô Tuệ Trân nhớ lại mà nghiến răng nghiến lợi. Bà ta không bao giờ quên những lần lén lút gặp mặt Bùi Chi Hòa, trông thấy cặp mắt nhút nhát sợ sệt của con trai mà trong lòng uất hận.

"Em đang ở Pháp, ở Lyon." Bùi Chi Hòa bình tĩnh trả lời, lúc nói ra lời nói dối không hiểu sao thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Tô Tuệ Trân trợn mắt không dám tin.

Biết được cậu ta đang ở đâu, giọng điệu Thương Lục yên tâm hẳn, "Một mình à?"

"Ừ, phóng viên tìm em quá nhiều, mấy kênh thông tin du học Pháp cũng ầm ầm đưa tin, em phải trốn ra ngoài."

"Trước khi tắt máy phải biết báo bình an chứ."

Lòng Bùi Chi Hòa quặn thắt, cậu ta sụt sịt mũi nhưng cố không để Thương Lục nghe ra chỗ khác thường: "Em sai rồi, anh đừng trách em."

"Có cần gì cứ tìm anh nhé, tìm chú Minh cũng được. Khoảng thời gian này em đừng lên mạng."

Kha Dữ ngồi một bên nghe điện thoại, ngón tay lướt topic đầy những từ ngữ ô uế dơ bẩn.

[ Thành tựu của Bùi Chi Hòa bộ cao lắm à? Các fan đừng tâng bốc nữa, mỗi một vinh quang của anh chúng mày đều có được dựa vào máu và nước mắt của vợ cả đấy ]

[ Ghê tởm, mấy người tẩy trắng không nghĩ được cậu ta lấy tiền đâu mà du học hả, mẹ nó là tiền phá nát gia đình người ta đấy ]

[ Đẻ ra là đứa con riêng đã mang tội rồi, có vấn đề gì không? ]

[ Đứa nào bênh thì chúc đứa đó cũng có anh chị em ngoài giá thú nhớ ]

[ Đứa con riêng thì lái xe thể thao, biểu diễn vẻ vang ở khắp châu Âu được bao nhiêu hoàng thất tiếp kiến, tôi mà là con của bà vợ cả chắc tôi nôn cả ngày mất ]

[ Cút khỏi Trung Quốc cùng bà mẹ hành hung người có thai của mày đi! ]

[ Cười chết mất, các fan còn dám thổi phồng là 'Ánh sáng của giới âm nhạc cổ điển Trung Quốc', nghe muốn mù ]

[ Thành thật mà nói, chẳng lẽ cậu ta không biết gì về những hành động của mẹ mình sao? Phải biết chứ? Vậy mà vẫn yên tâm thoải mái hưởng thụ những thứ cướp được của người khác mà ]

[ Thương Lục lại đi đánh bạn với hạng người này, gần mực thì đen ]

Anh nặng nề thở dài một hơi, nhấc tay khóa màn hình. Cho dù Kha Dữ đã nghe quen người ta mắng chửi nhưng nhìn đến mấy dòng này cũng không thể chịu nổi, càng đừng nói đến người kiêu ngạo luôn được mọi người vây quanh, không quen lên mạng như Bùi Chi Hòa.

Bùi Chi Hòa ậm ừ bằng giọng mũi, "Bao giờ thì anh làm việc trở lại?"

"Bốn ngày nữa."

"Lần này mẹ em gây phiền cho anh quá."

Thương Lục hơi khựng lại, ngữ khi mang theo dịu dàng, "Em đừng nói vậy, dì thế nào rồi?"

"Mẹ... Mẹ em cũng bình thường, chỉ là không thể xem tin tức. Em chuẩn bị về nước dẫn bà ấy đi xin lỗi nạn nhân đây."

Có video giám sát, có bệnh án, nhân chứng cũng đã sửa miệng, có lẽ chuyện không đơn giản chỉ xin lỗi là xong. Nếu người bị hại quyết tâm muốn kiện, sợ là Tô Tuệ Trân không thể thoát khỏi kết cục vào tù ra tội.

Thương Lục châm chước, "Để anh kêu chú Minh giúp em xử lý."

Bùi Chi Hòa mím môi cười, nhưng Thương Lục không biết nụ cười trên mặt cậu bây giờ khó coi đến mức nào, "Không cần, em liên hệ với luật sư rồi."

"Em và dì Bùi thì thế nào?"

"Không có gì, bà ấy có báo trước cho em một tiếng."

Lòng Thương Lục trầm xuống, nhớ lại hai cuộc điện thoại mà mình không tiếp, "Hôm qua em gọi điện thoại cho anh, có phải..."

"Cái gì, anh tưởng em cầu cứu anh à?" Bùi Chi Hòa khẽ cưỡi, "Không có, chỉ đột nhiên muốn tìm anh thôi. Hơn nữa, em tìm anh cầu cứu có tác dụng gì không? Em không biết anh có mặt mũi lớn đến thế cơ đấy?"

"Hôm nay anh gọi cho bà ấy rồi."

"Ừ."

"Bà ấy đồng ý xóa đề tài cho em."

Bùi Chi Hòa lau nước mắt, bật cười: "Em không sao mà, anh cũng biết đấy, em không hay lên mạng, bọn họ mắng em không xem được chẳng phải cũng vô ích sao?"

Cậu ta vẫn biểu hiện như thường, còn có tâm trạng châm chọc theo phong cách cao ngạo đanh đá thường thấy làm Thương Lục rốt cuộc cũng yên tâm. Trò chuyện thêm một lát, đến khi gần kết thúc Bùi Chi Hòa mới hỏi: "Anh có liên lạc được với Kha Dữ không?"

Hỏi xong cảm thấy bản thân mình ngốc quá, một người là đạo diễn người kia là diễn viên, đương nhiên phải liên lạc được với nhau rồi.

Thương Lục liếc nhìn Kha Dữ, "Có."

"Vậy anh giúp em và mẹ chuyển lời xin lỗi đến anh ấy nhé."

Tô Tuệ Trân giận đến phát run, vội vàng ấn cúp máy.

"Bùi Chi Hòa, con bị thần kinh hả!" Điện thoại bị ném mạnh xuống sàn nhà, Tô Tuệ Trân phẫn hận xoay người.

Bùi Chi Hòa nhặt di động lên, tiếp tục ấn gọi lần nữa: "Em mới ấn nhầm... Ừ, em muốn nói là, nhờ anh chuyển lời xin lỗi cho Kha Dữ, lần trước mẹ em tiết lộ bệnh tâm manh khiến anh ấy gặp bao nhiêu phiền toái... Anh có còn cảm thấy anh ta vẫn là thiên tài không?" Bùi Chi Hòa mỉm cười ngây ngô, "Vậy được rồi, chờ đến ngày phim chiếu, em lại về cười vào mặt anh."

Tô Tuệ Trân lạnh lùng chờ cậu ta gọi cho xong cuộc điện thoại, khoanh tay mỉa mai: "Bây giờ con còn giả vờ kiên cường làm gì? Thương Lục không ở trước mắt, giả vờ cho ai xem? Mà có giả vờ thì nó cũng không quan tâm con đâu!"

Bùi Chi Hòa hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn xung quanh: "Mẹ, mau đi thay quần áo đi, chúng ta trễ giờ mất."

"Mẹ nói cho mà biết, Thương Lục chắc chắn có gì đó mờ ám với Kha Dữ, không chừng chúng nó đã ở bên nhau từ sớm rồi."

"Không có đâu." Bùi Chi Hòa nói thật nhanh, "Anh ấy nói yêu đương không bằng đóng phim điện ảnh."

"Con thì biết gì? Nhìn Kha Dữ kia đi, xinh đẹp hơn con, cũng tâm cơ hơn. Nó bị cả internet mắng chửi, lại biết lợi dụng chuyện đó để khơi dậy h.am mu.ốn bảo vệ của đám đàn ông, con thì sao? Con là đồ ngốc! Sớm muộn gì Thương Lục cũng rơi vào tay nó thôi, đến lúc đó con khóc cũng không kịp!"

"Không," Bùi Chi Hòa lau đàn bằng miếng vải nhung mịn, hơi cụp mắt xuống, "Con sẽ không khóc, Thương Lục thích ai, rơi vào tay ai là quyền của anh ấy."

Tô Tuệ Trân không hiểu tại sao cậu ta thay đổi suy nghĩ nhanh như thế, trong lòng vẫn tiếp tục suy tính thay: "Con đừng sợ, lần này con không cầu xin Thương Lục, mẹ nghĩ lại thấy cũng có lý. Tương lai còn dài, không thể lợi dụng rõ ràng quá, dù sao hai đứa vẫn chưa có gì với nhau. Kha Dữ kia mắc chứng tâm manh, ngoài mặt Lục Lục nói không ngại, nhưng thời gian dài khó tránh khỏi thất vọng —— Đâu thể dạy dỗ một phế vật mãi được? Nếu so sánh với con lại càng không thể lên được mặt bàn. Quanh nó nhiều tin đồn xấu như thế, mẹ nghĩ không phải tin đồn vô căn cứ cả đâu, đặc biệt là ông sếp cũ Thang Dã của nó ấy, ai chẳng biết ông ta có máu chơi bời? Kha Dữ được push nhiều năm như vậy còn có thể sạch sẽ à? Không thể nào, mẹ không tin, mẹ ——"

"Đủ rồi." Bùi Chi Hòa nhìn mẹ mình đầy thương hại.

Bà đủ xinh đẹp, tinh tế, cũng đủ yếu ớt động lòng người. Nhưng mà trái tim, tư tưởng của bà ta đã hỏng từ lâu, lúc nào cũng suy tính làm sao để lấy lòng đàn ông, làm sao để tranh giành đàn ông, làm sao dựa hơi đàn ông để khiến mình oai phong hơn.

"... Mẹ buông tha cho Thương Lục, cũng tha cho con đi."

Cậu ta kiệt sức cầu xin mẹ mình, xin bà buông tha cho phần tình cảm hèn nhát không dám nói ra miệng kia.

Tô Tuệ Trân đột nhiên im bặt. Bà ta thoáng nhìn vẻ bình tĩnh đến tuyệt vọng của Bùi Chi Hòa, đôi mắt đen láy trống rỗng, rồi đổi sang một loại ngữ khí cay đắng chanh chua: "Buông tha con? Cái gì gọi là buông tha con? Mẹ đang suy nghĩ cho con đấy! Nếu con bước chân vào cửa nhà họ Thương thì còn ai dám khinh thường con nữa, ai dám khinh thường mẹ? Đây là chuyện cả đời, chuyện của hai đời người, ba đời người, là vinh quang của đời đời con cháu Bùi Chi Hòa!"

Bùi Chi Hòa cảm thấy bất lực và buồn cười, cậu ta cong môi lên: "Con cháu? Con sinh sao? Hay là tìm một người giống mẹ để ngoại tình, để cô ta cũng sinh cho con một đứa con riêng?"

Tình yêu trong mắt Tô Tuệ Trân chỉ là công cụ để lợi dụng, để thấy người sang bắt quàng làm họ mà thôi.

Cậu ta hiểu rõ, chỉ cần ngày nào mình còn yêu Thương Lục, ngày đó bà ta sẽ không bỏ qua cho hắn.

Thẳng đến khi tra tấn cho tình nghĩa tan thành mây khói, tan tác đầy đất mới thôi.

Tô Tuệ Trân nghẹn họng, bà ta hé môi, phất phất tay bước đi không ngoảnh lại: "Mẹ không nói nhảm với con nữa, mẹ sẽ không để Kha Dữ kia thực hiện được ý đồ đâu, nó đừng hòng ngáng đường con... Chờ đến ngày con và Thương Lục ở bên nhau rồi, mẹ sẽ mở vũ hội thật lớn, mỗi ngày đều mở tiệc trà chiều, phải ——"

Ầm!

Tô Tuệ Trân khiếp sợ quay đầu, trông thấy chiếc đàn violin nứt vỡ trong tay Bùi Chi Hòa ——

"—— Con không thích Thương Lục!" Bùi Chi Hòa dùng hết sức hét lên, hốc mắt đỏ bừng nắm chặt cần đàn, sau đó hung hăng —— tuyệt vọng ném mạnh cây đàn xuống đất một lần nữa —— thân đàn rền rĩ kêu lên, mặt đàn sáng bóng nứt vỡ, tạo thành một vết, hai vết, vô số vết nứt trên cây đàn mà Bùi Chi Hòa cực kỳ yêu quý.

Tô Tuệ Trân nuốt nước bọt, hoảng sợ và trống rỗng nhìn con trai.

"Hôm nay con nói rõ ràng cho mẹ hay," Nước mắt bất giác dâng đầy trên hốc mắt, từ từ trượt xuống, "Con không thích Thương Lục, không bao giờ thích anh ấy! Mẹ đừng uổng phí tâm cơ nữa, cả đời này —— con sẽ không ở bên anh ấy đâu."

·

Đoàn phim tiếp tục công việc sau một quãng thời gian đình trệ, đương nhiên phải tổ chức một bữa tiệc náo nhiệt để xua đi không khí đen đủi.

Thời điểm Bùi Chi Hòa xuất hiện, sắc mặt những người từng gặp trước đây đều rất đặc sắc. Cậu ta làm như không phát hiện ra, chỉ đi tìm Thương Lục hàn huyên mấy câu, kính rượu, chúc hắn mọi việc thuận lợi, doanh thu phòng vé thắng lớn.

Cậu ta hỏi Thương Lục: "Anh có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thế nào không?"

Thương Lục đáp có.

Bùi Chi Hòa nhớ lại: "Em định mời anh ăn bánh kem dâu nhưng bị chị Minh Tiễn ngăn lại, nói anh không thể dung nạp lactose, không được ăn bánh ngọt. Em còn không hiểu không thể dung nạp lactose nghĩa là gì cơ."

Thương Lục bật cười: "Bây giờ thì hiểu rồi chứ."

Bùi Chi Hòa gật đầu: "Trước kia em luôn nghĩ có thể cùng anh sống cả đời bên Pháp. Lúc đó em còn nhỏ quá, chưa trưởng thành."

Chính vì những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp đó mà cậu ta cứ mãi ngóng chờ, lại không thấy được tương lai đầy biến cố. Gió ở nước Pháp rất nhẹ rất ấm, thổi qua những cánh đồng lúa mì cao xanh.

Cậu ta khờ dại cho rằng mình và Thương Lục sẽ sống như vậy suốt quãng đời còn lại.

Rượu quá ba tuần, Bùi Chi Hòa mỉm cười hỏi Nhiếp Cẩm Hoa: "Hôm nay sếp Nhiếp còn muốn nghe tôi diễn tấu nữa không?"

Nhiếp Cẩm Hoa rất là đắc ý. Ông ta nghĩ bây giờ Bùi Chi Hòa đang bị mắng thảm trên mạng, hẳn muốn làm bộ làm tịch một phen, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, về sau cuối cùng nhà họ Bùi cũng ra tay bảo vệ thanh danh cho đứa trẻ này, chứng tỏ vẫn xem nó mang họ "Bùi". Sau hai lượt suy nghĩ, ông ta hào phóng cười: "Hôm nay Chi Hòa mang theo đàn Stradivarius à?"

"Không, cây đàn đó hiện giờ đang ở Pháp." Bùi Chi Hòa đi đến chỗ dàn nhạc, lịch sự cúi người hỏi mượn một cây đàn violin của nhạc công.

Hiện trường trở nên yên tĩnh, ánh đèn tụ lại một điểm bao phủ lên Bùi Chi Hòa.

Đàn đặt lên vai, cây vĩ đặt lên dây đàn, sau một hơi thở, từng nốt nhạc mạnh mẽ vang lên từ đôi tay cậu ta.

Đó không phải một bản nhạc nổi tiếng với số đông công chúng, cậu ta càng kéo càng nhanh, càng kéo càng dâng trào, tiếng đàn mãnh liệt, âm rung phong phú đầy đặn tựa như dòng nước len lỏi khắp hội trường yên lặng nghe được cả tiếng kim rơi.

Người nhạc công cho mượn đàn há hốc mồm không ngậm lại được, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ sùng bái.

Đây chính là thiên tài, anh ta xấu hổ nghĩ, là cảnh giới mà cả đời mình cũng không đạt đến được.

Tiếng đàn như nước chảy mây trôi, dâng trào phấn chấn nhưng không làm hỏng khí chất trên người cậu ta. Bùi Chi Hòa đứng đó, đúng như lời Thương Lục nói, cũng được mọi fan âm nhạc khắc cốt ghi tâm: Là một màn trình diễn khiến người ta phải thở nhẹ lại.

"Bài này tên gì thế?" Có người nịnh nọt hỏi để cho Nhiếp Cẩm Hoa cơ hội thể hiện.

Quả nhiên Nhiếp Cẩm Hoa hiểu rõ, "Bản concerto cho vĩ cầm cung La thứ của Bach."

"Nồng nhiệt quá, nghe xong cảm giác như mọi suy nghĩ xấu xa trong lòng đều được gột rửa hết!"

Nhiếp Cẩm Hoa cười một tiếng, lắc đầu: "Sai rồi, đây là bản nhạc Bach viết ra sau khi mất người yêu, giai điệu trào dâng nhưng tất cả đều là đau khổ và nước mắt, từ đau đớn mới trở nên mạnh mẽ hơn."

Bùi Chi Hòa nhìn Thương Lục, thấy hắn thoát khỏi trạng thái thả lỏng thưởng thức mà đứng thẳng dậy, tiện đà buông ly rượu champagne xuống.

Hắn nhìn cậu đầy khiếp sợ, không biết phải nói gì.

Bùi Chi Hòa mỉm cười nhắm mắt, không muốn nhìn vào mắt Thương Lục.

Trước kia em yêu anh, bây giờ cũng yêu anh, chỉ là tương lai sẽ không cho phép mình yêu anh nữa.

Cậu ta tự nhủ trong lòng. Mí mắt mỏng manh run rẩy, một giọt nước nhanh chóng chảy dài trên mặt, rơi xuống bàn tay mà Thương Lục coi như mạng sống.

Đúng vậy, hắn rất đẹp trai, bề ngoài ngỗ nghịch, nhưng những lúc nhìn chăm chú lại khiến người ta có cảm giác rất dịu dàng.

Khiến người ta cảm thấy mình chính là người được kiên định lựa chọn.

Nói cho cùng, sự kiên định của hắn chỉ đại diện cho lập trường của hắn mà thôi, nhưng không hiểu sao vẫn khiến người ta cho rằng mình đã có được cả thế giới.

Rồi người ta sẽ vì phần lựa chọn đó mà đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Kết thúc khúc nhạc, Bùi Chi Hòa trả đàn lại cho nhạc công. Tiếng vỗ tay vang lên như nước, cậu ta cúi đầu đáp lễ.

Bùi Chi Hòa đi xuyên qua đám đông, sống lưng thẳng tắp ưu nhã mà cô tịch, cậu ta nói: "Em phải tranh thủ ra sân bay, đi trước nhé."

Leo lên xe hạ cửa sổ xuống, cơn gió đêm ở Ma Cao dường như cũng mang theo hương vị xa hoa trụy lạc, nhưng lại không thể lau khô đi khuôn mặt ướt đẫm.

Thương Lục nhấc di động lên, tìm thấy một tờ giấy kẹp bên dưới:

"Anh Lục Lục,"

Cậu ta xưng hô như ngày còn nhỏ,

"Em đi làm thiên tài của thế giới đây."

---

Lời tác giả:

Bùi Chi Hòa đóng máy.

"Từ đó trở về sau cậu ta không mang họ Bùi, cũng không mang họ Liên, chỉ dùng cái tên 'zhihe' để bôn ba trong giới âm nhạc cổ điển.

Cậu ta từng được các quốc vương, vương hậu, thủ tướng và chính khách tiếp kiến, nhưng mỗi khi biểu diễn luôn để trống một vị trí ở hàng ghế trên cùng.

Mọi người nói cậu ta để lại cho chính mình."

Suốt quãng đời về sau Bùi Chi Hòa không gặp lại Thương Lục nữa.

Câu chuyện riêng của Chi Hòa có tên là "Bông tuyết dừng trên vai tôi", ai hứng thú thì cứ save lại nha.

Bùi Chi Hòa chưa từng là "ánh trăng sáng" trong lòng Thương Lục, không biết là ai đã nói thế nữa, tôi cũng thật sự là không biết nói gì luôn, quả thực như đang sỉ nhục nhân cách và tình yêu kiên định của hắn ấy.

Bộ "Bông tuyết" đang nằm trong danh sách dự kiến viết của tác giả, ở thời điểm hiện tại vẫn chưa được viết đâu hhhh

Bình Luận (0)
Comment