Dự án "Cửa hông" có quá nhiều thay đổi bất ngờ, lần này khởi động lại gần như là phải bắt đầu lại từ đầu.
Trình tự quay phim cũng bị đảo ngược, cực chẳng đã phải quay toàn bộ cảnh ở Ma Cao cho xong, sau đó trở về Ninh Thị bổ sung các cảnh đối diễn liên quan đến dì Tô sau. Trình Tranh hóa trang thành dì Tô mang phong thái hoàn toàn khác với Tô Tuệ Trân. Khí chất chị ta vốn thẳng thắn hào sảng, dáng người cũng đẫy đà hơn một chút, thích hợp mặc sườn xám chứ không quá hợp mặc những bộ áo sơ mi mà tổ phục trang cung cấp ban đầu. Tô Tuệ Trân mặc đồ diễn trông gầy gò đến đáng thương, đưa cho Trình Tranh lập tức biến thành thím bán hàng ngoài chợ nông sản, cánh tay tròn lẳn, bộ ng.ực nở nang khiến toàn bộ phong cách đều thay đổi hết.
Lần trước diễn chị Phỉ cũng có nhà phê bình điện ảnh cho rằng chị ta thể hiện vai diễn quá cứng rắn, không giống người dễ dàng đùa bỡn đàn ông trong lòng bàn tay. Kha Dữ hiểu rõ, những người đi phim trường cứu viện hầu như đều là "second choice", tạm không bàn diễn xuất thế nào, đứng ở góc độ "hợp vai" ít nhiều gì cũng đã có ý miễn cưỡng chấp nhận.
Trình Tranh thân là diễn viên gạo cội mà diễn vai này cũng có chút bó tay bó chân, không thể hiện được hết bản lĩnh như trên phim trường của Đường Trác.
Chị ta lén hỏi Kha Dữ: "Đạo diễn của chúng ta có giống trên mạng đồn không vậy?"
"Giống kiểu nào?"
Tin đồn đãi trên mạng quá nhiều, nào là xuất thân trâm anh thế phiệt, tính tình rất kém, hở chút là phát hỏa mắng chửi người, nào là yêu cầu cao tới mức soi mói, lại còn không rõ tính hướng.
"Thì... con nhà đại gia ấy?"
Kha Dữ liếc chị ta một cái, cảm thấy tình huống này khá buồn cười.
Tất cả mọi người ở đây đều thích hóng thị trên mạng, đương nhiên biết chuyện đạo diễn Thương bị người ta đào ra thân thế quý công tử, cũng biết luôn chuyện toàn bộ topic liên quan đã bị xóa sạch sẽ chỉ trong nháy mắt. Ngoài mặt mọi người ra vẻ bình thản không nhắc tới, trên thực tế gần như đã ngầm khẳng định đó là sự thật.
Chỉ có đương sự Thương Lục là nghiêm túc cảm thấy bản thân che giấu rất hoàn hảo, phong tỏa tin tức kịp thời.
Kha Dữ bất đắc dĩ giả vờ: "Làm sao em biết? Hay chị hỏi cậu ta đi?"
Trình Tranh vội xua tay, "Đừng, chị chỉ thuận miệng hỏi thế thôi. Cậu cảm thấy chị và Tô Tuệ Trân, ai diễn tốt hơn?"
"Phong cách biểu diễn không giống nhau," Kha Dữ lựa chọn từ ngữ, "Chị không có dịp tham gia mấy buổi đọc kịch bản, hay là tối nay xong việc em và chị cùng xem lướt qua một lần cũng được."
Trình Tranh ngẩn người, sau đó bật cười lớn: "Cậu bị Tô Tuệ Trân hại thảm như vậy còn không biết khôn lên à? Vớ vẩn, đọc gì mà đọc? Có vấn đề gì bộ chị không biết tìm đạo diễn sao?"
Nhắc đến đạo diễn, chị ta quay đầu liếc nhìn một vòng. Người đóng thế cho Kha Dữ đang đứng giữa sân để chỉ đạo quay phim Tề Đại Nam và tổ ánh sáng bố trí ánh sáng phù hợp. Cảnh đầu tiên chính là cảnh quay dài mà lần trước bọn họ phải dừng giữa chừng. Từ ngày tin tức về "chứng tâm manh" viral trên mạng đến giờ chỉ mới ba tuần trôi qua, nhưng đã khiến người ta có cảm giác như chuyện của kiếp trước.
Thương Lục đang đứng sau máy theo dõi xem xét hiệu ứng máy quay và ánh sáng, vẫn mang trạng thái nhíu mày trầm ngâm quen thuộc, đôi mắt sắc bén chăm chú có thần làm người ngoài vô thức tin phục theo.
"Hồi ở Lệ Giang chỉ nghĩ đó là một cậu nhóc thôi." Trình Tranh cười, "Cảm thấy cậu ta là một nhóc trợ lý quay phim nho nhỏ mà phong thái quá tự tin, vào đoàn không hề sợ sệt căng thẳng gì, hóa ra đã thành danh từ sớm rồi."
Phó đạo diễn ở bên kia đang đếm ngược và nhắc nhở các tổ đạo cụ, tổ ánh sáng chuẩn bị ổn thỏa, các tổ diễn viên quần chúng mau đứng vào vị trí của mình.
Kha Dữ đã thuộc lòng storyboard từ trước, biết đây là một cảnh quay rất phức tạp. Cảnh bắt đầu quay từ lúc Diệp Sâm chạy vội trên đường phố, sau đó máy quay lướt qua vai gã dừng trước cửa sòng bạc, ngay tiếp theo là một đoạn quay lướt qua toàn bộ khung cảnh kim bích huy hoàng, xa hoa tráng lệ trong đại sảnh. Đây là cảnh quay chủ quan mô phỏng góc nhìn của Diệp Sâm nhưng không dùng đến giá ba chân cố định, mà dùng chuyển động của Steadicam lia ngang để tạo ra hiệu ứng choáng váng.
Sau khi lia máy là đến một chuyển động phức hợp của cảnh quay dài, đẩy, kéo, lắc, di chuyển, lên và xuống, tất cả phải dựa vào kỹ thuật của người quay phim để hoàn thành một cách lưu loát, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là toàn cảnh sẽ hỏng hết.
Tề Đại Nam rút kinh nghiệm từ những lần thất bại trước, quyết định thân chinh ra trận. Đeo thiết bị vào người xong, cơ thể cường tráng của anh ta cũng phải thở hổn hển, thử di chuyển thao tác một phen lại thấy Thương Lục chống môi trầm ngâm.
Đây là biểu hiện cho thấy hắn không hài lòng, Tề Đại Nam thót tim nghĩ.
Mặc dù tính cách anh ta ôn hòa dễ nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn có chút kín đáo phê bình phong cách thiết kế cảnh quay của Thương Lục.
Không phải đạo diễn nào cũng có yêu cầu hoặc can thiệp vào khía cạnh kỹ thuật quay phim, hầu hết bọn họ đều phủi tay, chỉ đạo quay phim nói thế nào thì đồng ý làm thế ấy. Cũng có vài đạo diễn có ý tưởng riêng, nhưng chủ yếu vẫn do chỉ đạo quay phim ra tay điều chỉnh —— Thương Lục thì không phải, tất cả mọi người ở đây đều là công cụ, phong cách thẩm mỹ của hắn quá mạnh, tính thẩm mỹ đòi hỏi phải thống nhất với cách kể chuyện, đó là trình độ mà đám người Tề Đại Nam không thể đạt đến.
Như cảnh này là ví dụ, Tề Đại Nam không rõ vì sao hắn kiên quyết muốn quay như vậy ——
Phải, sử dụng chuyển động của ống kính thay thế cho nhiều cảnh quay lẻ cắt nối biên tập sẽ mở rộng hàng trăm sắc thái chúng sinh trong đại sảnh sòng bạc, tương đương với góc nhìn chủ quan của Diệp Sâm, dễ dàng truyền đạt tính tự sự. Ống kính hướng đến đâu nghĩa là ánh mắt Diệp Sâm hướng đến chỗ đó.
Tuy Tề Đại Nam hiểu ý tưởng nhưng vẫn cảm thấy nó không cần thiết, đặc biệt là sau quá nhiều lần NG. Quá phức tạp, thao tác cũng không đơn giản, hỏng một cái là đốt mất một đống tiền. Đổi sang cảnh quay dài với camera thường thật sự không phải vấn đề gì lớn —— Tề Đại Nam nghĩ thầm.
Nhưng anh ta không dám nói ra miệng, bởi vì đã sớm hiểu ra một đạo lý, đó là vị đạo diễn của anh ta không phải người chịu thỏa hiệp tạm bợ.
Trong từ điển của hắn đại khái không tồn tại cụm từ "Cũng tạm được".
Trong quá trình diễn tập cách vận động ống kính, Tề Đại Nam hết sức tập trung nhưng đáy lòng vẫn trào ra một giọng nói chế giễu. Không hổ là người xuất thân giàu có, cũng chỉ đám người lắm tiền mới dám yêu cầu cao với nghệ thuật đến thế thôi.
Giọng Thương Lục truyền qua tai nghe, ném ra một từ lời ít ý nhiều: "Nhạt nhẽo."
Tề Đại Nam tiếp tục điều chỉnh trục máy, Thương Lục cho anh ta cơ hội: "Anh thử một lần đi."
Kha Dữ dừng tán gẫu với Trình Tranh, chuyên viên hóa trang chạy ra chỉnh sửa lần cuối rồi ra dấu "ok". Kha Dữ ra ngoài duỗi chân duỗi tay hoạt động gân cốt, máy quay bắt đầu di chuyển cách cửa chính hơn mười mét, nhưng anh phải chạy từ khoảng cách năm trăm mét để thực sự nhập tâm vào trạng thái.
Chạy đến cửa sòng bạc, máy quay nhanh chóng lướt qua vai anh, lia nhanh như thể Diệp Sâm đang liếc quanh đại sảnh một vòng.
Gã dùng sức nuốt nước bọt, mồ hôi từ thái dương trượt xuống nhưng không lau đi, đôi mắt đỏ bừng vì chạy vội vẫn sắc bén, chỉ có một tia bối rối chợt lóe qua.
Sau một nhịp thở, Diệp Sâm tiếp tục chạy.
Gã vội vàng chạy quanh sòng bạc, âm thanh tạo ra trùng khớp với tiếng lắc xúc xắc ở bàn bài bên trái, cứ như bản thân gã cũng là một viên xúc xắc đang được một bàn tay vô hình nào đó điều khiển.
Nhóm khách đánh bạc không ngừng tách ra hợp lại, quan sát hoặc trao đổi chip trước máy quay, Diệp Sâm luôn miệng hô "Sorry" bằng chất giọng đầy khẩu âm Quảng Đông. Bên tay phải có một bàn ù đậm, gã vừa chạy vừa theo phản xạ ngoái đầu nhìn, sau khi trông thấy những khuôn mặt vặn vẹo vì kinh ngạc của khách chơi lại tiếp tục chạy nhanh về phía trước.
Đây là động tác thiết kế đột ngột theo bản năng của Kha Dữ, Tề Đại Nam không kịp điều chỉnh dẫn tới toàn bộ kết cấu mất cân bằng, nhân vật gần như biến mất khỏi khung hình tạo ra một sai lầm rất lớn. Sự hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt anh ta, khẩu hình vô thức bật một tiếng chửi thề.
Kha Dữ biết, cảnh lần này hỏng rồi.
Quả nhiên Thương Lục hô cắt, sắc mặt sầm xuống.
Tề Đại Nam lập tức bồn chồn, tính tình dù thành thật đến mấy cũng phải nổi nóng với Kha Dữ: "Thầy Kha, cậu, cậu ——"
Kha Dữ nhấc tay: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Mặt Tề Đại Nam đau khổ vặn vẹo: "Cậu đừng phát huy ngẫu hứng như thế có được không!"
Trên phim trường có người không nhịn được bật cười, nhưng hiển nhiên tổ quay phim cười không nổi, diễn viên quần chúng cũng không biết nói gì. Vì thế lúc đạo diễn bước nhanh tới, hiện trường lại lâm vào yên tĩnh nghe được tiếng kim rơi.
Kha Dữ chủ động nhận sai: "Xin lỗi, là tôi quyết định quá đột xuất, trước đó không báo trước cho thầy Đại Nam một tiếng."
Thương Lục gật đầu tỏ vẻ đã biết. Diễn viên đang trong trạng thái đột nhiên phát huy ngẫu nhiên là chuyện bình thường, lỗi nằm ở cảnh quay dài này thiết kế quá phức tạp.
Thương Lục thì thầm trao đổi với phó đạo diễn mấy câu rồi quay sang Tề Đại Nam: "Để tôi, anh nghỉ ngơi đi."
Một đám người đồng loạt nhìn hắn đầy khiếp sợ, Tề Đại Nam lắp bắp quên tháo cả thiết bị: "Cậu, cậu muốn tự cầm máy quay?"
Hôm nay Thương Lục mặc một chiếc sơ mi trắng trông rất đắt tiền, thiết bị quay vừa bẩn vừa cồng kềnh, rất phí quần áo nên mỗi ngày nhân viên làm việc chỉ mặc áo thun quần túi hộp. Hắn lẳng lặng cởi nút tay áo, cúi đầu nhanh nhẹn xắn tay áo sơ mi lên mấy vòng, miệng nói: "Động tác thiết kế của thầy Kha vừa rồi rất tốt, trước kia tôi không quá chú ý. Người đang vận động kịch liệt sẽ có rất nhiều hành động bộc phát theo bản năng, vượt qua cả phần 'siêu bản ngã' của họ. Loại động tác này cùng với mọi phản ứng, biểu cảm đều là những ô cửa sổ tường thuật, không bắt giữ sẽ lãng phí lắm."
Tề Đại Nam nhìn về hướng Kha Dữ, anh đang cúi thấp đầu cong ngón tay gãi gãi má, vẻ mặt không thể hiện gì nhưng vẫn mang theo chút đắc ý nho nhỏ.
Sợ biểu hiện của mình bị lộ, anh dứt khoát cắn môi trong để giữ vẻ ngoài bình tĩnh.
Tề Đại Nam nói: "Phải, thầy Kha diễn tốt lắm, diễn tốt lắm..."
Thương Lục bật cười, ngước mắt ra hiệu: "Tháo Steadicam đưa cho tôi."
Lúc này Tề Đại Nam mới như tỉnh mộng, trợ lý tiến lên giúp anh ta tháo bộ thiết bị nặng nề ra khỏi người. Lão Đỗ làm việc rất nhanh nhạy: "Đạo diễn Thương ơi, quần áo trên người cậu chắc đắt tiền lắm nhỉ? Chỗ tôi có áo thun sạch này, cậu thay ra rồi hãy quay?"
Hai tay áo Thương Lục đã vén xong, nghe ông ta nói vậy cũng hơi dao động. Lão Đỗ lại không ngừng thuyết phục: "Mặc áo sơ mi cũng không thoải mái gì mà."
Thương Lục gật gù: "Được, làm phiền mọi người."
Lão Đỗ quay đầu ra lệnh cho team hậu cần mang một cái áo thun đến, nhìn size hẳn là vừa vặn. Phòng nghỉ nằm ở một bên trường quay, phải đi hết qua sảnh tiệc hơn trăm mét mới tới. Hắn xách theo áo cất bước định đi, lão Đỗ ồn ào gọi với theo: "Úi chao —— cậu chủ làm gì thế, còn sợ người ta nhìn à?"
Ông ta nói rõ to làm mọi người trên phim trường cười vang, bầu không khí căng thẳng vì NG bốc hơi không sót lại gì. Cả đám nhao nhao như sợ thiên hạ không loạn: "Đúng vậy, có gì mà xấu hổ! Đạo diễn mau cởi áo đi!"
Thương Lục: "..."
Những ngón tay dài mảnh dừng trên nút áo sơ mi thứ ba khoảng một giây, cả trăm đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, các nữ diễn viên quần chúng không cưỡng lại được, vừa ngắm hắn vừa đỏ bừng mặt.
Một tay Kha Dữ chống eo, tay kia lau mặt trông rất dở khóc dở cười.
Ai ngờ Thương Lục chỉ đang làm động tác giả.
Hắn buông tay bước đi để lại cho mọi người một bóng dáng tiêu sái, nâng tay lên khoát khoát: "Không show miễn phí."
Hiện trường vang lên vô số tiếng xuýt xoa tiếc rẻ, Kha Dữ không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng luôn.
Lúc trở ra, áo cũng đã thay xong.
Chật.
Hình dạng cơ ngực lộ rõ ràng, cơ bắp tay chống dưới áo cũng cực kỳ xinh đẹp, là kiểu cơ bắp hoàn hảo được cả hai giới nam nữ cùng yêu thích.
Tề Đại Nam hết xem Thương Lục lại cúi đầu nhìn bản thân. Diện mạo vốn là trời sinh, tất cả nam giới có mặt ở đây chưa từng có suy nghĩ ghen ghét bề ngoài của hắn, nhưng cơ bắp thì không chắc. Trong một khoảnh khắc, gần như ánh mắt của mỗi một sinh vật giống đực ở hiện trường đều len lén nhìn xuống bụng mình.
Lão Đỗ tò mò hỏi: "Cơ bụng của đạo diễn Thương được rèn tốt quá, mấy múi thế?"
Thương Lục vừa đeo thiết bị vừa đáp: "Tám múi."
Mọi người lại bắt đầu "Woa ——", Thương Lục cười: "Mấy người rảnh lắm đúng không?"
Diễn viên quần chúng lập tức giải tán, lão Đỗ vốn không làm gì nên đứng yên tận hưởng không khí, mặt mày hớn hở tiếp tục đơm: "Dáng người thế này chắc bạn gái phải thích lắm."
Phim trường vốn không ăn nói kiêng dè, nguyên bản là một lời nói đùa, nhưng không biết vì sao mà đạo diễn của bọn họ đột ngột dừng động tác, tiện đà ngước mắt khẽ liếc sang Kha Dữ một cái, cong môi lên: "Cũng được, tương đối dè dặt."
Kha Dữ: "..."
"Ôi vãi lò," Lão Đỗ không ngờ đối phương cứ thế nhảy ùm vào hố, "Cậu thực sự có bạn gái rồi?!"
"Chưa quen bao lâu."
Mười một tháng, Kha Dữ im lặng trả lời.
"Có dự định kết hôn không?" Lão Đỗ không biết điểm dừng, tiếp tục hóng hớt không kiêng nể.
Nhà giàu chắc chắn là phải chú trọng môn đăng hộ đối, hắn còn trẻ như thế hẳn một nửa là quen cho vui, tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Thương Lục không trả lời, hắn ấn xuống cái khóa cuối cùng rồi cẩn thận điều chỉnh, vừa cúi đầu vừa thản nhiên hỏi: "Thầy Kha nghĩ thế nào?"
Kha Dữ thình lình bị điểm danh, mười mấy đôi mắt đồng loạt nhìn qua rõ ràng đều rất mờ mịt, không biết vì sao mà đề tài lại biến thành "Thầy Kha nghĩ thế nào" rồi.
Kha Dữ đặt tay lên môi ho khan, bình tĩnh hỏi: "Cái gì?"
"Anh cảm thấy tôi có nên kết hôn không?"
Kha Dữ giật mình hoảng hốt, trong lòng nghi ngờ vừa rồi mình chạy quá nhanh, nhịp tim chưa ổn định bao lâu đã tiếp tục chạy loạn.
"Đừng hỏi tôi," Anh lười biếng cong môi dưới, ra vẻ vô can, "Hỏi tôi làm gì?"
Đúng vậy, hỏi anh làm gì?
Mọi người cùng nghĩ thầm.
Thương Lục chơi xấu thành công, thoải mái cong môi, "Anh lớn tuổi hơn, là người từng trải, tục ngữ nói kính lão..."
Kha Dữ lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt đen láy tràn đầy tức giận.
Thương Lục phì cười, giơ tay lên vò tóc anh: "Giận rồi à? Phát huy cho tốt nhé, đừng lãng phí thời gian tôi thân chinh vì anh một chuyến."
Phim trường vang lên từng đợt ho khan giấu đầu lòi đuôi.
Mặt Kha Dữ nóng bừng.
... Thương Lục điên rồi, dám tán tỉnh anh ở nơi công cộng!
Các nhân viên vào vị trí, Thương Lục dặn dò lần cuối: "Cứ đắm chìm vào vai diễn, đừng để lời khen lúc nãy trói buộc, hãy để trạng thái thật tự nhiên, không cần thiết kế động tác gì cả."
Kha Dữ gật đầu.
Chỉ có hai trợ lý quay phim đi theo, ngữ khí Thương Lục rất dịu dàng nhưng chắc chắn: "Cứ tùy ý phát huy, tôi theo được."
Kha Dữ hít một hơi thật sâu như võ sĩ quyền anh chuẩn bị lên đài.
Anh chạy vào khu vực camera như phương án đã định, sau một cú xoay ngang, Thương Lục lập tức đuổi kịp. Chuyển mắt một cái, lọ xúc xắc ở bàn bài bên trái cùng Kha Dữ hình thành một bố cục đầy tính co giãn và ám chỉ, tối đa hóa phép ẩn dụ nhân quả giữa nhân vật và xúc xắc. Tề Đại Nam đứng sau máy theo dõi nắm chặt tay, âm thầm thốt lên: "Quá đẹp!"
Bàn bài bên tay phải ù đậm, sắc mặt khách chơi bạc vui mừng vặn vẹo, tiếng tung hô vang lên như pháo hoa, những con chip đủ mọi màu sắc bay lên. Kha Dữ quay đầu theo phản xạ, nhàn nhạt liếc mắt như đang xem mấy ông già chơi cờ tướng bên vệ đường hoặc người câu cá bên bờ kè hưng phấn vì vừa câu được cá to —— đều là những thứ Diệp Sâm không hứng thú, cũng không dễ dàng bị lay động.
Bởi vì động tác quay đầu này mà một giọt mồ hôi chảy vào mắt, anh đột ngột chớp mắt nhưng bước chân không dừng, vội vàng dùng mu bàn tay lau qua loa. Bất ngờ đụng phải một diễn viên quần chúng, Kha Dữ phản ứng rất nhanh, luôn miệng nói: "Xin lỗi, xin lỗi."
Anh chạy ba bước thành hai lên cầu thang, lòng bàn tay dùng sức nắm lên tay vịn gỗ sơn để lại một dấu tay ướt đẫm. Ống kính zoom vào điểm này rồi thuận lợi đẩy thành góc quay hướng lên cao. Quay đến khi Kha Dữ đẩy cánh cửa phòng VIP, tầm mắt ống kính ngang với cánh tay anh, lòng bàn tay nắm chặt một chiếc áo khoác màu đỏ.
Các diễn viên quần chúng trong phòng VIP đồng loạt quay đầu nhìn, chính giữa là vị khách hàng giàu có mà Diệp Sâm đang phục vụ. Người đó là người quay đầu sau cùng, động tác này thiết kế là để phục vụ cho đoạn montage mở màn ngay đầu phim.
Vị khách hàng quay đầu, Kha Dữ dừng chân dùng sức nuốt nước bọt, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, vận động mạnh khiến xoang mũi rất khó chịu. Anh giơ tay lên lau mạnh, thở ra một hơi, lúc giơ chiếc áo lên trên mặt đã khoe ra nụ cười đon đả chuyên nghiệp, ngữ khí lười biếng mà phấn chấn: "Chúc ông chủ khởi đầu tốt đẹp!"
Ánh mắt Thương Lục vì động tác nhỏ tinh tế của anh mà sáng lên, phần bắp tay cuồn cuộn và sống lưng dẻo dai cung cấp một lực lượng đáng tin cậy, cho phép hắn hoàn thành một chuyển động máy quay mượt mà trôi chảy từ đầu đến cuối.
"Cắt!" Phó đạo diễn hô lên đầy khí phách. Kha Dữ yếu ớt dựa lưng vào cửa trượt ngồi xuống: "..." Anh xua xua tay ra hiệu mình vẫn chưa nói nổi, dùng ánh mắt hỏi Thương Lục thấy thế nào.
Thương Lục vươn tay cho anh.
Trước ánh mắt bao nhiêu người, Kha Dữ cầm tay hắn, thở hổn hển mai hơi để mượn lực, sau đó được Thương Lục kéo lên khỏi mặt đất ——
"Cực kỳ đẹp."
---
Lời tác giả:
Viết đến đoạn quay phim thì không thể không nhắc đến nội dung này, nếu chỉ viết về kịch bản phim và diễn xuất thì rất khó thể hiện được tài hoa của đạo diễn. Kịch bản chỉ là một phần của bộ phim, ngoài ra còn có quay phim, biên tập, âm thanh, sắp xếp cảnh, thiết kế chuyển động, đào tạo diễn viên, tất cả đều liên kết chặt chẽ không thể tách rời. Hoặc có thể nói, một vài bộ phim có kịch bản hết sức tầm thường, nhưng dựa vào thẩm mỹ và phong cách đáng tin cậy của đạo diễn mà có thể từ phim nát lắc mình thần kỳ thành phim kinh điển.
Cho nên kịch bản trong phần đóng phim không phải trọng điểm đâu nhé.