Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 115

Cảnh quay dài đã qua nhưng Kha Dữ vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cảnh tiếp theo anh sẽ phải ngồi đánh bạc trong chính phòng VIP xa hoa đó.

Theo ý tưởng của Thương Lục, phần mở đầu của bộ phim này là một đoạn montage.

Một ván bạc đang đến hồi gay cấn kịch liệt, một cảnh tượng khiến người ta không dám thở mạnh, một người đàn ông đưa lưng về phía ống kính cùng người chia bài bình tĩnh.

Máy quay quét qua từng gương mặt mang ý đồ riêng trên bàn, người đàn ông quay lưng nâng tay lên, "Khóa bài."

Một gã đàn em trẻ tuổi chỉ thấy được mặt bóng nghiêng bước ra nhận lệnh, "Mua một chiếc áo khoác đỏ về đây." Người đàn ông lười biếng phất phất tay ra lệnh. Bởi vì thường xuyên chơi với mấy con chip nên giữa các ngón tay có vết chai, khiến ngón tay trông hơi biến dạng.

"Dạ, ông chủ."

Gã choai choai đáp.

Cánh cửa kính dày bị đẩy ra, sóng nhiệt như đánh úp thẳng vào người. Gã đàn em chạy qua từng phố hẻm, đi tắt lướt ngang qua các kỵ binh một cách dễ dàng. Gã nhìn quanh, đèn xanh sáng lên, tiếng còi trợ giúp người khiếm thị cũng kêu vang dồn dập như đang thúc giục gã rảo bước nhanh hơn. Gã chạy qua con hẻm chật chội, những gian hàng chợ đêm đông đúc và những vị du khách ồn ào đội mũ đỏ trên đầu.

Mồ hôi tẩm ướt lưng chiếc áo thun đen gã mặc trên người.

Gã bổ nhào vào một quầy quần áo, thở hồng hộc: "Làm phiền, cho tôi một chiếc áo khoác màu đỏ."

Camera lướt qua sườn mặt mơ hồ của gã thanh niên trẻ, thở hổn hển và đầy mồ hôi nhưng đôi mắt không hề hiện vẻ nôn nóng.

Áo khoác đỏ về tay, gã lại tiếp tục chạy.

Ở một khoảnh khắc mà khán giả không phát hiện ra, chiếc áo khoác đỏ biến thành áo choàng đỏ, thanh niên đẩy cửa kính ra một lần nữa để khí lạnh ập vào mặt, hình ảnh lướt ngang kết nối với cảnh quay dài mà Thương Lục vừa thực hiện.

Đây là Ma Cao những năm đầu thế kỷ, các sòng bạc mọc lên như nấm sau mưa, khách du lịch từ đại lục rồng rắn nối liền tranh nhau muốn tham quan tòa Las Vegas của phương đông này.

Những cảnh quay này sẽ tạo thành một đoạn montage với ván bài cuối cùng của Diệp Sâm. Gã là người ngồi trên bàn bài, cũng là người chạy ra ngoài mua áo choàng đỏ. Mười mấy năm trước, gã bị ông khách giàu có sai phái xuyên qua ngõ hẻm mua một chiếc áo khoác đỏ rực, mười mấy năm sau, gã lại sai khiến một gương mặt trẻ trung tươi mới hơn, cứ thế chạy khắp đường phố Ma Cao.

Những người tìm được thứ mình nghiện sẽ lập tức rơi vào vòng quay của số mệnh.

Công đoạn tốn thời gian nhất trong quá trình quay phim chính là bố trí ánh sáng, hễ quay xong một cảnh là toàn bộ ánh sáng phải được điều chỉnh lại một lần. Có cảnh chỉ cần điều chỉnh nhỏ, lại có cảnh gần như phải chỉnh lại toàn bộ. Kha Dữ tranh thủ thời gian vào phòng nghỉ đổi lớp hóa trang. Vừa rồi anh là Diệp Sâm thời trẻ, trong đôi mắt đạm mạc viết đầy dã tâm, sắc mặt vẫn còn ngây ngô, lát nữa anh sẽ trở thành Diệp Sâm tuổi trung niên ngồi trên bàn bài, bao nhiêu năm giết chóc giang hồ nhuộm đẫm thân thể gã, khiến gã trở nên điềm tĩnh và u ám.

Trong vòng nửa tiếng đồng hồ phải thể hiện ra hai đoạn tâm cảnh của một đời người, kỹ thuật hóa trang chỉ trợ giúp được một phần rất nhỏ. Đây cũng là lần đầu tiên Kha Dữ sắm vai Diệp Sâm ở giai đoạn này. Anh cụp mắt xuống, hiếm khi không cầm kịch bản ôn tập lại.

Đừng để bị trói buộc, lời Thương Lục vang vọng bên tai.

Sau khi hóa trang xong, hình tượng của anh không thay đổi mấy, thậm chí kiểu tóc cũng chỉ điều chỉnh rất nhỏ, điều này gián tiếp cho thấy Diệp Sâm thật ra là một người không có nhiều d.ục v.ọng, tất cả dã tâm muốn nổi bật của gã đều xuất phát từ thú vui "thực hiện dã tâm" mà thôi. Chuyên viên trang điểm Tiểu Mạch cuộn ống bút lại, nói: "Để tôi kêu đạo diễn vào xem."

Không cần cô đi mời, Thương Lục đã đứng ngay ngoài cửa.

Hắn tới quá nhanh khiến Kha Dữ hơi bất ngờ: "Ánh sáng không có vấn đề gì à?"

"Không có, qua xem anh trước," Thương Lục gật đầu ra hiệu cho Tiểu Mạch, "Tôi và thầy Kha phải thảo luận cảnh diễn một chút."

Tiểu Mạch đương nhiên hiểu rõ, lúc ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại. Cô nhìn thấy Thịnh Quả Nhi đứng ngoài, hai người nói chuyện xì xầm lọt tiếng vào bên trong cửa.

"Cô không vào trong à?"

Quả Nhi trả lời: "Tôi có diễn đâu."

Một cô gái cao mét bảy đứng sừng sững ngoài cửa nghiêm nghị như ông thần giữ của, trên thực tế đang vểnh đôi tai thỏ của mình lên nghe ngóng.

Ồ... Không có động tĩnh.

Không có động tĩnh nghĩa là đang làm gì nhỉ, Quả Nhi nghĩ thầm.

À... Hai mắt cô nàng sáng lên, mặt đỏ bừng —— đang hôn nhau!

Thương Lục đứng cách vài bước quan sát kỹ Kha Dữ, anh đang mặc một bộ áo lụa hoa văn vằn nước nhạt, cổ tròn kiểu Trung Quốc, cúc áo khảm xà cừ, đôi vai rộng thẳng, bên dưới cũng mặc quần lụa dài, chân đi đôi giày vải đen cổ nông. Đây là trang phục của Diệp Sâm tuổi trung niên, rất đơn giản, trên cổ tay còn đeo một chuỗi Phật châu bằng sáp ong.

Kha Dữ cười như không cười: "Em đứng xa thế?"

Lúc này Thương Lục mới tiến đến vòng một tay ôm nửa người dưới của anh, phần thân trên vẫn hơi cách ra khoảng hai nắm đấm. Kha Dữ nhướn mày, Thương Lục cất tiếng không biết là đang đùa giỡn hay nghiêm túc: "Không hôn anh được, cảm giác như đang hôn Diệp Sâm ý."

Kha Dữ: "..."

"Thật."

Lòng Kha Dữ hơi hoảng hốt. Đây là một phản ứng rất không chuyên nghiệp, trước kia đóng vai già vai xấu vai dơ bẩn thế nào anh vẫn thờ ơ không để ý. Ở thời đại mà mỗi một diễn viên đều mang theo nhân viên trang điểm và quay phim riêng vào đoàn, quay ở góc độ nào, hóa trang ra sao luôn muốn tự ý khoa tay múa chân, anh luôn là diễn viên có tiếng là phối hợp tích cực nhất.

Cơn hoảng hốt trôi qua trong nháy mắt, anh ngẩn người hiểu ra rằng Thương Lục vừa mới công nhận mình.

Ánh mắt bán đứng nội tâm, ngón tay Thương Lục vu.ốt ve mặt anh: "Vừa rồi mọi người ở ngoài còn thảo luận về anh đấy."

"Nói chuyện gì?"

Chỉ đạo mỹ thuật Kỷ Nam thuận miệng nói một câu: "Có phải tôi ảo giác không nhỉ, bây giờ nhìn Đảo Nhỏ cứ như nhìn thấy A Sâm, sao lại thế được?"

Thương Lục thuật lại cho Kha Dữ nghe, giọng điệu êm ái trầm ổn: "Anh đang nhập diễn."

Đối diện với lời khen, phản ứng đầu tiên của anh không phải là mừng rỡ, cũng không phải hưng phấn kích động, mà là trốn tránh.

"Bởi vì anh đọc kịch bản quá nhiều lần, đề tài cũng là thứ quen thuộc từ nhỏ, hơn nữa em còn giúp anh phân tích từng cảnh nên..."

Thương Lục trầm tĩnh nhìn vào mắt anh, không vội lên tiếng.

Kha Dữ khựng lại.

Anh như một học sinh kém đột nhiên nhận được bài kiểm tra điểm cao, liền nghĩ rằng có lẽ do đề bài lần này quá đơn giản, có lẽ do mình vừa vặn ôn tập trúng tủ, có lẽ do hôm đó đặc biệt may mắn hoặc đầu óc tỉnh táo khác thường... Tóm lại, cậu học sinh kém không dám tin rằng đó thật sự là thành quả tiến bộ của mình.

Nếu không sẽ bị xem là quá tự mãn, tự cho mình là đúng, không phải sao.

"Tích tiểu thành đại, kiến tha lâu cũng đầy tổ." Thương Lục nói.

Hắn không cảm thấy mình có công lao lớn gì, đó chỉ là những phương pháp luận cơ bản, là hắn tốt số có mặt đúng vào thời điểm những năm tháng rèn giũa của Kha Dữ có chuyển biến về chất. Nếu chỉ vì thế mà cho rằng mình mang công lao vĩ đại, chiếm hết thành tựu tương lai của anh về cho mình thì chính hắn cũng cảm thấy bản thân quá mức vô liêm sỉ.

Ngữ khí Kha Dữ rất nhẹ nhàng, âm cuối hơi nâng lên: "Được rồi."

Quá đáng yêu, còn có chút mong manh yếu ớt.

Lúc này Thương Lục mới vững vàng ôm eo, mút hôn bờ môi anh. Hôn được một lát, Thương Lục nói: "Quả nhiên vẫn thấy hơi kỳ."

Thịnh Quả Nhi đang tập trung lắng nghe thì cánh cửa sau lưng thình lình bị đẩy một cái, đạo diễn bước nhanh ra ngoài với mái tóc rối bù và tiếng cười khẽ khó hiểu, cứ như vừa thực hiện được chuyện xấu gì đó. Cô nàng cảm thấy anh chủ mình hẳn là bị bắt nạt rồi, lắc mình vào trong quan sát, quả nhiên phần son môi đã nhòe mất, khuôn mặt Kha Dữ tràn đầy vẻ lạnh lùng lẫn tức giận.

"Nhìn cái gì." Kha Dữ vô cảm hỏi.

Thịnh Quả Nhi rụt cổ: "Em em em em đi tìm Tiểu Mạch đây."

Trong lúc dặm lại trang điểm, Tiểu Mạch cứ lẩm bẩm mãi: "Sao lại nhòe thành thế này không biết?"

Tuy rất giống nhòe vì bị hôn, tuy nãy giờ chỉ có mỗi mình đạo diễn bước vào phòng... Nhưng có cho cô một trăm lá gan, cô cũng không dám tưởng tượng lung tung.

Kha Dữ có thể nói gì được, đành nhắm mắt giả chết thôi.

Dặm xong hóa trang vào toilet, anh nghe thấy tiếng hai người trò chuyện trong góc hành lang: "Chẳng biết có qua cửa xét duyệt không nữa?"

"Không có đâu, nghe nói trước khi dự án chính thức ra mắt đã mời hết các đơn vị liên quan đến đánh giá một vòng rồi."

"Ý tôi là," Hình như đối phương đang nhăn mặt, "Có khi nào bị cắt không —— cảnh quay kia kìa."

"Cảnh nào?"

"Cảnh có cái đèn trông như JB ý, còn cảnh nào nữa!"

Hai người bật cười to, Kha Dữ đi ngang qua, hóa ra là người của tổ ánh sáng.

"Thầy Kha." Bọn họ đồng thanh chào hỏi.

Kha Dữ gật đầu, nghe hai người nói xong lại nổi máu tò mò, thế là không đi rửa tay nữa mà quay ngược ra phim trường. Mọi người vẫn đang tiếp tục điều chỉnh ánh sáng, Thương Lục đứng một bên theo dõi sát sao. Kha Dữ ngẩng đầu lên tìm kiếm, quả nhiên... Đó là một chiếc đèn chùm hình hoa ngọc lan trắng treo ngược, đế đèn hướng lên trên, thoạt nhìn như một cây nến trắng c.ắm vào giá nến vừa đứng đắn vừa ấm áp. Nhưng khi đèn bật sáng, cái bóng hiện lên tường lại mang ý nghĩa khác hẳn ——

Y hệt như dương vật đang cương cứng.

Chỉ đạo mỹ thuật Kỷ Nam vội vàng tranh công: "Hiệu quả tốt lắm, không uổng công tôi đưa bản vẽ tìm người chế tác riêng."

Thương Lục gật gù, lại dặn dò Tề Đại Nam: "Mấy đường viền cứng quá, làm nó mềm một chút."

Ánh sáng cứng cộng với đường viền quá cứng khiến cho phần bóng ngược trở nên lạc quẻ. Thẩm mỹ của Thương Lục luôn gói gọn trong hai chữ "Khắc chế" đương nhiên không hy vọng nhìn thấy chiếc JB kia công khai in vào võng mạc, cứ như đang yêu cầu khán giả mau tới đây đánh giá phép ẩn dụ thiên tài của mình vậy.

"Đảo Nhỏ kìa." Kỷ Nam lên tiếng chào hỏi, "Ồ! Hóa trang xong rồi?"

Thương Lục dời ánh mắt về phía anh, "Định đi xem anh chuẩn bị đến đâu rồi chứ."

"Đi toilet, nghe thấy hai nhân viên ánh sáng thảo luận về cái bóng đèn kia." Kha Dữ khẽ hất cằm, "Tới mở mang tầm mắt."

Kỷ Nam nghiêm túc quan sát anh, cười nói: "Tôi mới nói với đạo diễn là thấy cậu ngày càng giống Diệp Sâm, hóa trang như thế này càng không phân biệt được."

Tính cách Kha Dữ vốn đã rất ung dung, gặp chuyện gì cũng thản nhiên hờ hững như thể chuyện to bằng trời chỉ là chút râu ria. Kỷ Nam nói khác biệt có lẽ nguyên nhân là vì lớp hóa trang, nó khiến anh nhìn qua càng lạnh nhạt, đáy mắt có thêm một tầng u ám tựa như trong lòng đang ngầm tính toán chuyện gì đó.

Trong lúc mọi người nói chuyện thì Tạ Miểu Miểu cũng tới.

Toàn bộ cảnh quay của cô nàng đều ở Ma Cao, lần trước đọc kịch bản xong cô rời đoàn làm việc khác, ngày hôm qua vừa đến khách sạn, hôm nay là suất diễn đầu tiên.

Vai diễn Tiền Chung Chung của cô vốn không có diện mạo xuất chúng, cũng không phải mỹ nhân theo nghĩa thông thường mà có khí chất rất độc đáo, văn chương, ngây thơ, trong nụ cười và ánh mắt vương chút tính d.ục đơn thuần. Cô đã quen việc đối phó với đàn ông, thích đối phó với đàn ông và cũng rất giỏi đối phó với đàn ông.

Tạ Miểu Miểu mặc một bộ sườn xám như giam cầm hết mọi nét phong tình trên thân thể, nhưng chuyên viên trang điểm lại tô đôi môi rất đậm, làm mờ viền môi tạo hiệu ứng đầy đặn và co giãn, làm người ta liên tưởng tới một quả táo.

Đó là cửa sổ cho mọi sức quyến rũ và dục niệm của cô.

Tạo hình nhân vật cũng nằm trong công việc của chỉ đạo mỹ thuật, lúc Kha Dữ xem ảnh tạo hình còn chưa thấy gì, gặp người thật rồi mới bội phục gu thẩm mỹ và tài năng của Kỷ Nam.

Tạ Miểu Miểu vươn cánh tay mảnh khảnh bắt tay với Kha Dữ: "Thầy Kha, lần thứ hai hợp tác chính thức."

Lần trước cô và Kha Dữ diễn hai cảnh nóng khá dài, lên phim suýt nữa bị cắt gần hết. Lần này bọn họ không hẹn mà lại diễn vai quan hệ nam nữ, nói theo khía cạnh tình cảm thì là kiểu quan hệ dụ dỗ lẫn nhau, hai người càng dây dưa càng kịch liệt, thế nhưng Tạ Miểu Miểu học xong hết lời thoại mới nhận ra rằng bọn họ không có cảnh thân mật nào.

Những cảnh diễn thân mật nóng bỏng trên màn ảnh rộng thường rất đẹp mắt, cũng thể hiện được khiếu thẩm mỹ trong việc điều phối ánh sáng và trình độ của đạo diễn, vậy mà Thương Lục nhất quyết tránh đi.

Tạ Miểu Miểu hoàn toàn không hiểu lý do.

Sau khi hoàn tất điều chỉnh ánh sáng và máy quay, phó đạo diễn đếm ngược mười phút nữa bắt đầu.

Cảnh diễn này rất đơn giản, nhưng lượng tin tức trong một khung hình cực kỳ bùng nổ.

Nghe được câu chúc "Khởi đầu tốt đẹp" từ tên đàn em, Diệp Sâm vẫn không đứng dậy mà hơi nâng ngón tay lên, đồng thời xòe rộng lòng bàn tay. Chiếc áo đỏ được cung kính dâng lên, gã bình tĩnh mà kiên định mặc vào người. Máy quay cắt cận cảnh, thu lại vẻ lo lắng cho một cuộc chiến tuyệt vọng trong mắt gã ta, sắc mặt Diệp Sâm tối sầm và hung dữ, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay người chia bài.

Cảnh này không có âm thanh, chỉ có tiếng hất bài sàn sạt.

Bài cho "nhà cái" và "người chơi" đã chia xong, Diệp Sâm yên lặng mấy giây mới vươn tay ra mở bài.

Một chiếc cổ tay mảnh khảnh vươn ra từ trong bóng tối, bên trên đeo vòng ngọc bích trắng.

Thân hình uyển chuyển và mái tóc xoăn dài như thác của Tiền Chung Chung xuất hiện giữa bóng tối và ánh sáng, mấy ngón tay sơn màu ấn lên mặt trái lá bài, cô mỉm cười dịu dàng với Diệp Sâm.

Chiếc đèn chùm lặng lẽ phản chiếu ảnh ngược của bộ phận sinh thực khí lên mặt tường.

Rất khó tin rằng đây lại là kết cục của cả bộ phim.

Trái ngược với cảnh quay dài phức tạp vừa rồi, cảnh diễn này từ đầu đến cuối chỉ là cảnh quay tĩnh với máy quay đặt cố định.

Tề Đại Nam xem cảnh quay trên máy theo dõi mà trong lòng âm thầm reo hò. Các cảnh quay không tách rời nhau nhưng cần được thưởng thức riêng lẻ. Khi cảnh quay tĩnh này được đưa vào chỉnh thể bộ phim, cách diễn giải kịch bản có thể coi là thiên tài.

Diệp Sâm vốn là người lạnh lùng vô cảm, thờ ơ với thế sự, cũng không quan tâm đến tiêu chuẩn đạo đức. Ở giai đoạn trước, Thương Lục dùng rất nhiều cảnh quay chuyển động và mô phỏng tầm mắt để biểu đạt sự tự do và tinh thần phóng khoáng của nhân vật chính. Nhưng từ sau khi gặp gỡ Tiền Chung Chung, các cảnh quay dần trở về trạng thái tĩnh.

Nếu nói theo cách này, các cảnh chuyển động tượng trưng cho sức sống, sự lưu chuyển hoặc hỗn loạn, các cảnh quay tĩnh đại diện cho trật tự, yên lặng và vẻ già cỗi.

"Cơn nghiện" đã quấn lấy gã, khiến gã không thể động đậy.

Cảnh quay cuối cùng này cũng chính là cảnh kết thúc của bộ phim, một cảnh quay góc trung bình thu dần thành đặc tả. Diệp Sâm bị giam vào giữa khung hình, để lại cho khán giả một cái kết không có hồi kết.

Các thiết kế của Thương Lục không chỉ dừng lại ở đó. Trong những cuộc họp đầu tiên với tổ quay phim và tổ mỹ thuật, hắn đã quyết định xong tông màu cho toàn bộ bộ phim ——

Các bộ lọc và sắc thái đạo cụ ở đầu phim trông rất ảm đạm. Mặt biển xanh thẳm, màn đêm đen đặc, nhà cửa trong khu phố màu xám trắng, rất ít nhìn thấy màu xanh lục, cũng rất ít dùng ánh sáng dịu nhẹ, bày ra cho khán giả một bức tranh buồn tẻ —— Ngoại trừ một cây hoa giấy tươi tốt.

Chuyện thú vị là, đến nửa sau phim hoa giấy càng ngày càng héo úa, mà sắc thái hình ảnh ngược lại càng thêm rực rỡ sinh động. Nồi lẩu nghi ngút khói, đống chip đánh bạc năm màu, màu vàng lóa mắt, màu đỏ rực rỡ và ánh đèn chói lọi, phác họa nên một khung cảnh khoái lạc khiến người ta không thể không nán lại.

"Cơn nghiện" cắn nuốt sự sống, "cơn nghiện" mang đến khói lửa nhân gian, "cơn nghiện" tựa như một con rắn dữ quấn quanh sinh vật sống đến chết, "cơn nghiện" tựa như ống kính vạn hoa tạo ra một thế giới đầy sắc màu.

Để đạt được hiệu ứng màu sắc này, Kỷ Nam đã thiết kế ra một bộ phối màu hoàn chỉnh, sau khi bị Thương Lục bác bỏ hơn trăm lần mới hoàn thiện lần cuối. Toàn bộ team mỹ thuật đã tìm kiếm đạo cụ và bối cảnh khắp thế giới để phục vụ cho bảng phối màu này, từ nhỏ nhặt như chiếc then cửa mạ vàng đến lớn như bức bích họa trên trần nhà, tất cả đều được dồn hết mọi tâm huyết.

"Cắt."

Thương Lục hô một tiếng, gọi thần chí Tề Đại Nam trở về.

Anh ta cảm thấy Kha Dữ diễn rất tốt.

Nhưng hiển nhiên là đạo diễn không thấy vậy. Hắn nói ngắn gọn: "Làm lại lần nữa."

Không nói rõ nguyên nhân, có nghĩa là chỗ nào cũng không ổn.

Bình Luận (0)
Comment