Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 116

Tạ Miểu Miểu hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Ánh mắt Thương Lục liếc qua Kha Dữ, ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định giảng giải riêng cho từng người. Vấn đề của Tạ Miểu Miểu không lớn, có thể là vì cảnh diễn đầu tiên nên trạng thái hơi căng, trong khi tâm thế của Tiền Chung Chung rất thoải mái, nhưng nội tâm lại mâu thuẫn giằng xé.

Trong phim, ở một gian phòng khác có tượng Quan Công tọa trấn, ban thờ bày hoa trái khói hương nghi ngút, mấy ông trùm lớn của Ma Cao đang cực kỳ hứng thú chờ đợi từng động tĩnh nhỏ phía bên này.

Dưới chiêu bài một nâng bốn mươi sáu, những kẻ có tiền ở Ma Cao và Hồng Kông đều lựa chọn gia nhập cuộc chiến hòng chia chác miếng bánh. Mà trò chơi này ngay từ đầu được bày ra chỉ để hạ bệ Diệp Sâm.

Một kế hoạch nuôi heo giết thịt dài đằng đẵng suốt hai năm trời.

Tiền Chung Chung chính là mồi nhử.

Giờ đây con heo đã choáng váng, đã mập phì, đúng là ngày lành để mổ thịt.

Tiền Chung Chung mang theo sứ mệnh từng bước kéo Diệp Sâm, một người luôn thờ phụng tôn chỉ "Không đánh bạc để thắng" vào cuộc chơi. Thế nhưng sau khi những lá bài niêm phong được mở, nội tâm cô đã không còn bình thản như vẻ bề ngoài.

Nếu Diệp Sâm thua sẽ thế nào? Tài sản vài tỷ nháy mắt tan thành mây khói, cô sẽ nhận được lợi lộc gì? Là phần hoa hồng ăn chia trị giá một trăm triệu.

Còn Diệp Sâm thắng sẽ thế nào? Cô vẫn là sweet Chung Chung của gã, gã có thể yêu cô bao lâu, đến một ngày xấu trời nào đó gã tra ra thân phận của cô thì sao? Ván này gã thắng, còn ván tiếp theo? Chiếc hộp Pandora đã mở nắp, Diệp Sâm đã biến thành một con nghiện cờ bạc, đám ông chủ bên kia sẽ tha cho cô sao? Hay họ sẽ tiếp tục lấy chuyện này ra áp chế cô.

Đột nhiên Tiền Chung Chung nhận ra rằng, làm sweet Chung Chung của gã cũng không phải chuyện gì quá tệ,

Một kẻ không tin vào tình yêu lại lấy tình yêu ra làm mồi nhử, rồi cuối cùng tình yêu biến thành mồi nhử của chính cô.

Một gã đàn ông lấy tôn chỉ "Không đánh bạc để thắng", cuối cùng sa vào biển cờ bạc vì d.ục vọ.ng của bản thân.

Tiền Chung Chung đã từng dùng tư thái đứng trên cao nhìn xuống để đánh giá gã đàn ông này. Thấy gã điên đảo vì mình, phá lệ vì mình, khi đó cô chỉ hả hê đắc ý vì mình lắm thủ đoạn, lạnh lùng thương hại gã như thương hại một con heo không biết trước số mệnh của mình.

Bây giờ bài đã nằm trong tay Diệp Sâm, trong một nháy mắt lòng Tiền Chung Chung khẽ động, ý thức được cuộc đời mình cũng đến lúc lật bài rồi.

"Đó là lý do cô ấy đặt tay lên tay Diệp Sâm, cùng gã lật bài." Thương Lục giảng giải xong thì bình luận về diễn xuất, "Cô đã rất cố gắng thả lỏng nhưng ngôn ngữ cơ thể vẫn quá căng chặt, quá giả tạo, thử hít sâu một hơi xem."

Tạ Miểu Miểu nhớ lại câu hỏi mình từng hỏi trong buổi đọc kịch bản:

"Tôi muốn biết tình cảm Tiền Chung Chung dành cho Diệp Sâm, bên trong liệu có chút thật lòng nào không? Cô ta có thật sự rung động hay yêu thích đối phương không?"

Câu trả lời của Kha Dữ ngay lúc ấy còn văng vẳng bên tai, "Một người trước nay luôn tỉnh táo bắt đầu không chắc chắn về một sự việc hay một con người nào đó, bản chất chuyện đó vốn đã rất thú vị rồi."

Đây là thời khắc "bất định" của Tiền Chung Chung, cũng là thời khắc chói sáng nhất của nhân vật này.

Cô gảy gảy mái tóc quăn dài của mình, "Đạo diễn," Cô cười nói, "Bây giờ tôi hơi ghét anh rồi đấy."

Ở những thời điểm thế này, cánh đàn ông nên thuận thế mà buông lời tán tỉnh ám muội, hỏi lại là "Tại sao".

Thương Lục lại gật đầu: "Vất vả rồi."

Tạ Miểu Miểu nghẹn họng, chỉ có thể tự hỏi tự đáp: "Khoảnh khắc sáng chói của nhân vật phải xử lý khắc chế như vậy, thật sự là thử thách đối với tôi."

Thương Lục nghiêm túc đáp: "Tin tưởng bản thân."

Tạ Miểu Miểu: "..."

Quá nhàm chán, cô không thích mấy người hành động như đồ đầu đất trước thính của mình như thế đâu.

"Ngày mai quay cảnh vũ hội, đoạn sau có thể bổ sung thêm một cảnh thân mật giữa tôi và thầy Kha không?"

Vóc dáng Thương Lục rất cao, lúc cụp mắt nhìn không mang cảm xúc rất dễ biến thành một loại lãnh đạm xen lẫn áp bức, "Thân mật cỡ nào?"

Nghe hắn hạ giọng, lòng Tạ Miểu Miểu mềm nhũn, da đầu vô thức căng lên, vừa mê hoặc vừa sợ hãi, "Tôi nghĩ chúng ta có thể sắp xếp một cảnh cho Tiền Chung Chung và Diệp Sâm thân mật nhau trên bàn đánh bài. Dụ.c vọ.ng và cờ bạc, tôi cảm thấy cảnh này sẽ mang tính tượng trưng lắm."

Thấy Thương Lục không đáp, Tạ Miểu Miểu cho rằng hắn sợ bị kiểm duyệt: "Bên đạo diễn Đường qua kiểm duyệt được thì bên anh chắc cũng được thôi. Không cần quay quá lộ liễu, ví dụ như để tôi ngồi trên đùi thầy Kha, anh ấy ôm tôi trên chiếu bạc hôn cổ vu.ốt ve thân thể gì đó. Anh ấy cũng không cần lộ mặt, chỉ có tôi nhìn camera thở d.ốc, nhưng tôi là người tỉnh táo, còn đối phương mới là người trầm mê ——"

Tham gia vào giới nghệ thuật quang ảnh một thời gian dài, mỗi một chữ Tạ Miểu Miểu miêu tả gần như hiện ra thành hình ảnh chi tiết, kết cấu, cách đặt góc quay, ánh sáng, tiếng động... ngay trước mắt Thương Lục, thậm chí hắn có thể vẽ ngay ra bảng phân cảnh tại chỗ.

"Không được."

"Hả?" Tạ Miểu Miểu nâng mắt, nhận ra đối phương đã sầm mặt, đáy mắt cũng thâm trầm u ám trông rất dọa người.

"Tôi, tôi chỉ đưa ra chút ý tưởng không quá chín chắn, không phải cố ý can thiệp vào kịch bản phim..."

Ngữ khí Thương Lục nhàn nhạt: "Thiết kế ra cảnh ẩn dụ dễ hiểu như thế đúng là rất nịnh mắt," Tạ Miểu Miểu nheo mắt khó hiểu, Thương Lục tiếp tục cong môi, "Tiếc quá, tôi lại không thích nịnh mắt khán giả."

Hắn luôn tin vào sự tồn tại của khán giả, cũng tin tưởng rằng cách diễn giải bộ phim của người hâm mộ điện ảnh chính là cuộc đời thứ hai của nó, thế cho nên hắn không quá mặn mà với những cảnh quay sến súa nịnh mắt. Đây là một kiểu a dua, cũng chứng tỏ người làm phim không tin tưởng vào năng lực của khán giả.

Một đạo diễn giỏi là phải tự tin vào tác phẩm của mình lẫn khán giả xem phim.

Tạ Miểu Miểu đi qua một góc điều chỉnh trạng thái, đến phiên Kha Dữ.

Giống y như hai học sinh ngoan ngoãn xếp hàng chờ bị thầy chủ nhiệm mắng.

"Anh không thể nhập diễn." Ngón tay Kha Dữ đùa nghịch một điếu thuốc chưa châm lửa, nhấc tay ra hiệu: "Có thể không?"

Chờ Thương Lục gật đầu anh mới châm lửa lên, vừa hút thuốc vừa nghe hắn hỏi: "Chia sẻ suy nghĩ của anh đi."

"Lúc này gã rất căng thẳng, rất lo lắng."

"Còn gì nữa?"

"Trong kịch bản không viết, nhưng anh nghĩ gã đã đoán ra một chút, biết mình bị gài bẫy rồi, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn đi."

Thương Lục không tỏ ý kiến, chỉ ôn hòa hỏi như đang cổ vũ: "Cho nên thế nào?"

"Cho nên..." Kha Dữ suy tư: "Với tính cách của gã, sẽ không có kiểu suy nghĩ yếu đuối như biết vậy chẳng làm đâu. Anh nghĩ, chắc là..." Anh ngập ngừng nhìn Thương Lục, quên cả hút thuốc: "Hung bạo, và sát khí."

"Tiếp tục."

"Nhưng Diệp Sâm đã lăn lộn mười mấy năm trên giang hồ, vui giận không hiện lên mặt, cho nên chút cảm xúc đó chỉ chợt lóe qua. Khi đối mặt với những lá bài trong tay, gã đang đối mặt với một kết cục đẫm máu, được ăn cả ngã về không, trong lòng rất nặng nề nhưng vẫn muốn bất chấp tất cả... Gã không đánh cược với ván bài này, mà đang đánh cược với số mệnh."

Thương Lục giơ tay vén tóc mái cho anh: "Anh đã không cần em giảng diễn nữa rồi."

Khả năng diễn giải kịch bản là một phần trong khả năng diễn xuất của diễn viên, giống như nền móng của một tòa nhà chọc trời. Trước kia Kha Dữ chỉ biết đi lòng vòng bên ngoài không tìm thấy cửa, mãi đến ngày ở Lệ Giang Thương Lục giúp anh hóa giải nhân vật, từ đó trở đi anh luôn có ý thức dùng "phương pháp đặt câu hỏi" để rèn luyện khả năng diễn giải của mình. Anh mua tất cả những quyển kịch bản được xuất bản ngoài thị trường để tự diễn giải, sau đó đối chiếu kết quả với diễn xuất của các diễn viên trong phim.

Kha Dữ gảy gảy tàn thuốc, trong lòng dâng lên một tia bực bội hiếm hoi: "Anh diễn không tốt."

"Em đã chuẩn bị để NG đến ngày mai, ngày kia luôn rồi."

Kha Dữ giật mình, trong mắt hiện lên vẻ tự giễu.

Nhân viên trên phim trường đã về lại vị trí, Thương Lục giơ tay ra hiệu cho phó đạo diễn, cuối cùng nói với Kha Dữ: "Diễn tốt cảnh này xong, anh sẽ là ảnh đế."

Hắn nhét tay vào túi cúi người ghé sát vào tai anh, người ngoài nhìn vào thấy vẻ mặt hắn rất đứng đắn, cho rằng hắn đang nói chuyện công việc nghiêm túc, chỉ có Kha Dữ nghe được hơi thở hắn phất qua tai: "Thầy Kha, em còn chưa được ngủ với ảnh đế bao giờ đâu."

Một luồng khí nóng lướt qua mặt Kha Dữ khiến toàn thân anh tê dại. Thương Lục ỷ vào góc khuất, bàn tay chạm nhẹ và má và môi Kha Dữ, "Đừng căng thẳng."

Phim trường lại bắt đầu vào việc.

Kha Dữ nhìn qua vai hắn ngắm nghía khung cảnh sinh động náo nhiệt bên ngoài. Khuôn mặt mỗi một người ở đây đều tập trung, ánh mắt sáng bừng. Chiếc máy quay nặng nề được đẩy trên đường ray, những chùm đèn lớn và phức tạp được thắp sáng từng cái một; bên khu vực thu âm trực tiếp, nhân viên bước đi nhẹ nhàng cùng micro gắn lông xù trên tay; trợ lý quay phim cuốn tấm thảm tiêu âm, phó đạo diễn vỗ tay tập hợp diễn viên quần chúng, chuyên viên trang điểm giành giật từng giây để dặm lại lớp hóa trang cho Tạ Miểu Miểu đang mặc sườn xám ——

Đây là ngành công nghiệp điện ảnh tạo ra những giấc mơ, là nghệ thuật quang ảnh tạo ra những giấc mơ.

Anh yêu việc diễn xuất bắt đầu từ việc đắm mình vào bầu không khí sống động này của phim trường.

Kha Dữ bình tĩnh lại, cong môi: "Anh biết rồi."

Mọi người vào vị trí, bắt đầu quay lần hai.

Vào lúc máy quay hướng về Kha Dữ rồi dừng lại một lúc lâu, không một ai có phản ứng gì —— Đạo diễn của bọn họ đã quên hô cắt.

Hoặc có lẽ vẫn nhớ, nhưng ống chỉ đạo siết trong lòng bàn tay mãi mà không được ấn xuống, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời của hắn nhìn chằm chằm vào máy theo dõi không chớp. Camera đặc tả vào vị trí, Kha Dữ ngồi ngược sáng, phía sau anh là một vùng không gian đen nhánh, trong khung hình chỉ còn lại một nửa thân người trên bàn chơi bài. Hai bàn tay anh ấn xuống quân bài, dừng ở thời khắc cần mở nhưng chưa mở.

Đôi mắt Kha Dữ đối diện với máy quay phim.

Nhân vật Diệp Sâm hiện lên tinh tế và tỉ mỉ chỉ trong một ánh mắt này. Biểu cảm trên khuôn mặt gã thay đổi rất ít, nếu che lại đôi mắt, thậm chí người ta còn không biết gã vừa lóe lên sát khí, lướt qua bi niệm, sau khi bất chấp tất cả lại quay về với bình tĩnh.

Đạo diễn không hô dừng, các đơn vị biết rõ cảnh quay đã kết thúc nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ánh mắt theo quán tính liên tục nhìn xuống hiện lên vẻ mờ mịt ngắn ngủi.

Có lẽ Kha Dữ đang nghĩ thầm tại sao vẫn không ai hô cắt.

Ngay sau đó anh khẽ rùng mình, đuôi mắt giật giật theo phản xạ thần kinh.

Anh nhận ra rằng đây không phải là lúc nên mất cảnh giác.

Lão Hứa phó đạo diễn liếc mắt quan sát, phát hiện ra vị đạo diễn luôn nhất quán kiểm soát mọi thứ, Thái Sơn sập trước mặt mà không đổi sắc của bọn họ —— Tay hắn đang run lên nhè nhẹ.

Một tiếng "Cắt" vang lên, các đơn vị còn chưa kịp thở phào một hơi thì trước mắt lão Hứa chỉ còn lại cái ống đạo diễn lắc lư. Lại nhìn qua bên kia, ông ta thấy Thương Lục đang sải bước thật nhanh chạy về phía Kha Dữ. Dưới mặt đất chằng chịt đường ray, dây điện và đủ vật liệu hỗn loạn, hắn bước qua tất cả, xuyên qua những chiếc máy quay cồng kềnh và đèn đóm, trước mắt bao nhiêu người —— Hắn ôm chầm Kha Dữ vào ngực.

"—— Ôi vãi." Thịnh Quả Nhi hô lên rồi tự giác bịt miệng.

Tạ Miểu Miểu cũng diễn rất xuất sắc, nhưng dưới ánh đèn, cô nàng đứng đó trông như một kẻ ngoài cuộc.

Kha Dữ hoàn toàn ngơ ngác, cánh tay Thương Lục siết chặt gần như chạm ngưỡng vượt rào, môi hắn lúc nói chuyện chạm hẳn vào tai anh.

Lỗ tai Kha Dữ thành thật đỏ lên, liếc qua khóe mắt thấy có người đang giơ điện thoại quay chụp, máy quay cũng chưa tắt, trung thực ghi lại hết khoảnh khắc này.

"Tốt lắm," Thương Lục như ngừng thở, lại dừng một chút, không biết có phải Kha Dữ gặp ảo giác hay không mà nghe thấy hắn lặp lại: "Rất tốt." Lần này ngữ khí gần như nghẹn ngào.

Thương Lục rất muốn hôn anh, hôn lên tai, lên trán, hôn lên môi anh. Ngoại trừ lần cùng cô gái ngắm sao ở Đại Lý, hắn nhận ra nỗi nhớ mong và tình cảm của mình dành cho Kha Dữ, có lẽ không còn khoảnh khắc nào trong cuộc đời khiến hắn khó kìm lòng nổi như lúc này.

Hắn càng muốn thoát ra khỏi vùng biển giam cầm và khắc chế đó hơn bao giờ hết.

Kha Dữ nhẹ nhàng chớp mắt, do dự nâng cánh tay lên.

Anh không nên đáp lại, ít nhất là không nên đáp lại theo cách của một người yêu.

Anh chỉ nên lịch sự vỗ nhẹ lưng hắn như một người anh em trong sáng thuần khiết, mỉm cười hóa giải trận ám muội này.

Mấy chục đôi mắt đang nhìn chằm chằm, ban đầu là ồn ào cười rất thiện ý, nhưng bây giờ bọn họ đã chậm rãi yên tĩnh lại, ngơ ngác nhìn nhau không dám thở mạnh.

Kha Dữ nhắm mắt ôm Thương Lục, cánh tay siết chặt đầy thân mật và khăng khít.

---

Lời tác giả:

Nội dung mô tả quá trình quay chụp cho bộ phim đầu tiên dừng lại tại đây nha, hy vọng mấy chương mô tả ngắn gọn này có thể khiến mọi người yêu thích phần hậu trường hấp dẫn của ngành công nghiệp điện ảnh, yêu cả nghệ thuật quang ảnh.

Bộ truyện này viết về cả hai nam chính, sẽ có những nhân vật khác và thủ pháp quay chụp khác để thử thách trong tương lai. Tôi cũng đã phải lựa chọn rất lâu mới dám từ bỏ phương pháp viết kịch bản trong cốt truyện thông thường, mong mọi người có thể thích ứng tốt.

Quay phim xong là bắt đầu tuyên truyền quảng cáo, nhận phỏng vấn, lên gameshow, đúng không hả đạo diễn?

Bình Luận (0)
Comment