Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 117

Ở thời khắc mấu chốt, vẫn là Thịnh Quả Nhi cái khó ló cái khôn ——

"Ui da!"

Cô nàng hô lên một tiếng, mọi người dáo dác nhìn quanh thì trông thấy cô gái trẻ vừa vướng vào dây điện ngã dúi về phía trước.

Đầu gối đo đất, Thịnh Quả Nhi ăn đau không ngừng xuýt xoa, lão Hứa nhanh tay lẹ mắt kéo cô dậy: "Đi đứng phải cẩn thận chứ!"

Nước mắt Thịnh Quả Nhi rơi như mưa, cô nhìn Kha Dữ bằng đôi mắt đẫm lệ, thấy anh chủ cũng khẽ thở dài nhìn mình.

Màn gián đoạn làm bầu không khí kỳ quặc trên phim trường như tan thành mây khói. Phía sau còn vài cảnh quay phải hoàn thành, tổ quay phim và ánh sáng quay lại bận rộn làm việc. Đạo diễn nhìn Kha Dữ hỏi: "Có sao không?"

Câu hỏi nghe như đánh đố nhưng trong lòng Kha Dữ hiểu rõ, Thương Lục sợ hành động thất thố vừa rồi của mình gây phiền cho anh.

Ánh mắt anh tối sầm nhìn hắn vài giây, trước khi Thương Lục kịp phản ứng lại hấp tấp dời mắt, "Tối nay anh qua tìm em."

Thương Lục cực kỳ chấn động, hưng phấn đến mức chỉ muốn lập tức bế người về ném lên giường.

Nhưng không được.

Tự kiềm chế là đức tính tốt, nhưng bị bắt phải kiềm chế sẽ biến thành thảm họa. Lần đầu tiên trong đời hắn sinh ra khó chịu khi bị quy tắc thế tục ràng buộc như thế. Chung quanh quá nhiều người, hắn chỉ có thể mím môi nặng nề thở một hơi, "Được."

Không khí đột nhiên nóng nực lạ thường, Kha Dữ chịu không nổi nữa phải nhanh chân tránh đi: "Anh thay quần áo đã."

Quả Nhi khóc không ra nước mắt, tay mới duỗi được một nửa: "Anh, anh ơi..." Thôi vậy, bây giờ đầu óc anh cô có khi còn không nhớ rõ cô họ gì tên gì đâu.

Cuối cùng vẫn là Thương Lục dìu cô nàng qua một bên, lại kêu lão Đỗ mang thuốc xịt và cồn iod sát trùng. Một đạo diễn như hắn đỡ một trợ lý nhỏ là hành động quá hạ mình, Thịnh Quả Nhi được sủng mà sợ. Thừa dịp mọi người bận rộn, Thương Lục hạ giọng bình tĩnh nói: "Có rảnh thì ra ngoài mua giúp tôi ít đồ nhé."

"Mua gì ạ?" Thịnh Quả Nhi hỏi.

Thương Lục cụp mắt liếc cô một cái đầy lạnh nhạt xen lẫn bất đắc dĩ, nhưng không nói gì.

Một giây, hai giây, Thịnh Quả Nhi đột nhiên hiểu ra, mặt đỏ bừng lắp bắp nói: "Tôi tôi tôi tôi..." Cô lí nhí, "Size mấy?"

Thương Lục buông tay đẩy người ngồi xuống ghế gấp, "Thôi vậy."

Sao mà thôi được! Nếu để quản gia khách sạn đi mua, ai biết mai kia có biến thành tin nóng diễn đàn không? Trong lúc đoàn phim "Cửa hông" quay chụp mà đạo diễn dùng hết một hộp ba con sói... Làm... làm gì còn hình tượng trước mặt công chúng nữa!

Thịnh Quả Nhi quyết định dốc toàn lực: "Tôi biết rồi! Chọn size lớn nhất!"

Lão Đỗ tò mò hỏi: "Gì thế? Mua gì mà chọn size lớn nhất?"

Thương Lục lạnh lùng liếc: "Quần áo."

Lão Đỗ: "À."

1m90, đúng là phải chọn size lớn nhất rồi.

8 giờ tối tạm kết thúc công việc, sau 11 giờ có một cảnh, tiếp theo là 4 giờ sáng, chín bỏ làm mười xem như phải làm việc cả đêm.

Ma Cao được mệnh danh là thủ đô ẩm thực sáng tạo của thế giới, đã đến nơi này một chuyến không thể không ăn, dù chỉ còn dư hai tiếng thì mọi người vẫn tụ tập thành một nhóm cùng kêu xe taxi đi.

Hai người khó lòng đánh lẻ khỏi đội ngũ đông đúc này nên đành phải theo. Dọc đường lão Đỗ hớn hở tâng bốc một trận, Thương Lục nghe không mấy hứng thú, chờ tới nơi rồi mới biết là cửa tiệm nào. Tiệm này rộng hai mặt tiền, bên trong kê bàn ghế vuông đơn giản, trên cửa treo tấm biển viết hai chữ "Cháo Mì". Bên cạnh cửa tiệm là một bến cảng nhỏ, sáng sớm hay có người tụ tập mua cá cua tươi.

"Đừng thấy nó xập xệ, hoành thánh chiên ở đây tuyệt vời lắm! Cậu xem cậu xem, trên tường treo đầy ảnh người nổi tiếng chụp chung kìa, kia là ai nhỉ, ôi chao, có cả Đặc khu trưởng nữa!"

Thương Lục xoay người muốn ra ngoài, lão Đỗ tinh mắt thấy ngay: "Ủa? Kia không phải là? ——"

Thật ra đó chỉ là bức ảnh chung của anh cả Thương Thiệu và chủ tiệm, còn hắn bị cưỡng ép kéo vào. Nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn cực kỳ trí trá, toàn thân viết đầy mấy chữ "Cho tôi ra ngoài đi".

Phía dưới viết chú thích: Giám đốc điều hành tập đoàn Thương Vũ từng ghé bổn tiệm.

Thất sách.

Giữ gìn bao lâu nay, tới đây thì lòi đuôi mất.

Lão Đỗ vừa cất tiếng, hai mươi mấy con người lập tức vây quanh ngửa đầu xem, "Chà..." Lão Đỗ nói, "Đúng là hơi giống nhỉ?"

Mọi người: "..."

Đây gọi là giống sao? Lại còn "hơi"?

Thương Lục đứng sau mọi người như hạc trong bầy gà, sau khi bình tĩnh quan sát bức ảnh một lát mới thản nhiên nói: "Đúng là giống thật."

"À... Ai mới nói thế! Đúng là giống!"

"Đến tôi cũng suýt nhận nhầm, quá giống, nhưng nhìn kỹ một chút là biết không phải!"

"Đúng đúng, không đúng không đúng, chắc chắn không phải!"

"Ôi chao trên đời lại có người giống người thế nhỉ!"

Thương Lục: "......"

Kha Dữ nhịn cười muốn đau bụng, lại mím môi nhìn lên tấm ảnh một lát. Trong lòng anh chợt nhớ tới những lời Ưng Ẩn từng nói, cô nàng bảo dung mạo Thương Thiệu rất bình thường, cho nên Thương Lục chắc chắn không đẹp. Anh phải công nhận ngoại hình anh cả không mấy nổi bật, càng khiến cho Thương Lục đứng gần mà như không cùng một mẹ sinh ra.

Anh giả vờ như thật: "Không phải cùng một người sao? Tôi cảm thấy cả hai là một mà?"

Quá không biết điều!

Lão Đỗ suýt nữa muốn quỳ, phải liều mạng đưa mắt ra hiệu cho anh. Lúc này Kha Dữ mới như hiểu ra ám chỉ, hắng giọng lười biếng sửa miệng: "Nhưng nhìn kỹ thì đạo diễn của chúng ta đẹp trai hơn một chút."

Mọi người: "Đúng đúng đúng đúng!"

Điểm tâm trong quán rất bình dân, có hoành thánh chiên, tàu hũ ky, cháo, mì laksa*... kết hợp giữa ẩm thực Mân Nam, Quảng Đông và vùng Nam Dương. Ông chủ quán rất nhiệt tình, mới ăn được một nửa đã chạy ra hỏi có cần thêm gì không, nhân tiện quảng cáo về cuốn sách bán chạy nhất của mình, kể lể chuyện với các sao này sao nọ, cuối cùng chuyển đề tài muốn được Kha Dữ chụp ảnh chung.

*Laksa: Món ăn dạng sợi có nguồn gốc từ những người gốc Hoa định cư dọc eo biển Malacca, là món ăn nổi tiếng và phổ biến ở Indonesia, Malaysia và Singapore

Kha Dữ rất phối hợp tháo khẩu trang đứng vào vị trí mà ông chủ chỉ định. Đối phương nói: "Cậu đứng thế này này. Cậu xem, hồi xưa anh Phát* cũng pose như thế, ngầu lắm đúng không? Còn Hoa Tử là thế kia..."

*Anh Phát này là chỉ tài tử nổi tiếng Châu Nhuận Phát; Hoa Tử là Lưu Đức Hoa.

Kha Dữ bị sắp xếp đâu vào đấy xong, ông chủ rất vừa lòng, lại kéo thêm Thương Lục: "Anh đẹp trai! Cậu cũng vào luôn đi! Vừa nhìn đã biết cũng là minh tinh rồi! Woa, cao quá, chắc phải 1m9 ấy nhỉ? Cậu từng diễn bộ nào rồi? Chắc chắn tôi từng xem qua! Ái chà... Tôi thấy cậu quen mắt lắm!... À! Có phải cậu đến tiệm tôi rồi đúng không?"

Ông ta quay đầu tìm ảnh, "A nhớ ra rồi! Là Thương ——"

"Cửa hàng của chú phải tiến hành quản lý thương nghiệp hóa rồi đấy." Thương Lục từ từ nói.

Ông chủ: "..."

Kha Dữ cười phá lên, đỡ tường đè mũ lưỡi trai cười đến phát run.

"Thế á?" Ông chủ mờ mịt hỏi, "... Tôi nên tiến hành quản lý thương nghiệp hóa à?"

Thương Lục gật đầu rất chắc chắn, còn chỉ dẫn nhiệt tình: "Kinh doanh theo hình thức xưởng gia đình không trụ được lâu dài."

"Cho nên phải tiến hành..."

"Quản lý thương nghiệp hóa."

"À..." Ông chủ cực kỳ kính nể, "Hiểu rồi."

Đại khái.

Ăn khuya xong về đến khách sạn còn chưa đến 10 giờ. Kha Dữ và Thương Lục đi tuột lại phía sau, Thịnh Quả Nhi khóa đuôi để tùy cơ ứng biến nếu cần. Mọi người trong đoàn phim nhìn nhiều thành quen, ai nấy đều biết quan hệ giữa đạo diễn và nam chính rất tốt, nếu nói hơi mập mờ thì đúng là có chỗ mập mờ, nhưng bọn họ lại cư xử quá tự nhiên làm người ta khó lòng phỏng đoán yêu ghét.

Chỉ cảm thấy bầu không khí giữa hai người không phải thứ người ngoài chen chân vào được.

Hai cảnh diễn lúc 11 giờ là cảnh đinh của Trình Tranh và Tô Cách Phi. Trình Tranh biết thực lực của Tô Tuệ Trân, ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng vẫn có chút máu hơn thua. Mọi người giải tán ngay đại sảnh khách sạn, Trình Tranh vội tiến tới chủ động hỏi Thương Lục: "Tối nay đạo diễn có rảnh không? Cậu giảng giải cho tôi mấy câu nhé?"

Thương Lục chưa nói gì, Trình Tranh lại liếc Kha Dữ, "À" một tiếng như bừng tỉnh, "Đảo Nhỏ cũng muốn hỏi?"

Kha Dữ: "..."

"Thế đi cùng nhau luôn." Trình Tranh vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ, "Mười phút nữa chúng tôi qua phòng cậu?"

Phòng của Thương Lục ở trên tầng cao nhất, thẻ phòng của Trình Tranh và Kha Dữ không thể quẹt thang máy được, phải chờ hắn xuống tầng hành chính tiếp lên. Trình Tranh cười nói: "Mọi người bạc đãi Đảo Nhỏ thế? Tôi tưởng cậu ấy cũng phải ở trên tầng cao nhất chứ."

Không phải Thương Lục không định sắp xếp cho Kha Dữ, là tại anh từ chối trước. Anh ở phòng nào cũng không sao, ngược lại vấn đề nằm ở Thương Lục, gian phòng đó là người nhà giữ lại cho hắn, dù sao khiêng một tấm nệm ra ra vào vào cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Cảnh diễn tối nay rất kịch liệt, Tô Cách Phi đóng vai Mai Trung Lương thua đỏ mắt trên chiếu bạc nên nổi điên, nắm tóc vợ hành hung ngay trước mặt mọi người, sau đó lôi vợ xềnh xệch ném ra giữa đường cái lúc nửa đêm. Sòng bạc náo nhiệt suốt hai mươi tư giờ đột nhiên quạnh quẽ vào buổi sáng sớm, dì Tô đã bộc phát tất cả cảm xúc ở ngay chỗ này.

Trình Tranh hơi không chắc về cách diễn giải nhân vật dì Tô, Thương Lục kiên nhẫn giải đáp từng câu một, Kha Dữ ngồi một bên sô pha, đôi chân dài gác lên ghế nhỏ thản nhiên đọc sách.

"Có vấn đề gì à?" Thấy chị ta đột ngột tạm dừng, Thương Lục hỏi.

Trình Tranh lắc đầu, chỉ thắc mắc lý do vì sao dáng vẻ Kha Dữ ngồi trong phòng lại ung dung như thế? Lần đầu tiên chị ta vào phòng đạo diễn, dù tuổi tác lớn hơn tận một giáp nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác câu nệ vì tiến vào một lãnh địa xa lạ, còn Kha Dữ ngồi đó... cứ như chủ nhà đang chờ khách ra về vậy.

Giảng giải liên tục hơn nửa tiếng, lúc Trình Tranh đứng lên đã là 10 giờ rưỡi tối. Chị ta khá ngượng ngùng, nói với Kha Dữ: "Làm trễ thời gian của cậu rồi nhỉ."

Bộp.

Kha Dữ khép cuốn sách quyển sách bìa cứng lại bằng một tay. Trước mặt bị một bóng đen bao phủ, Thương Lục quỳ một gối xuống chiếc ghế nhỏ, tay chống lên tay vịn đè người xuống dưới thân.

"Trễ thời gian hỏi việc gì của anh thế?" Thương Lục biết rõ còn cố hỏi, không biết nghĩ tới hình ảnh gì mà ánh mắt tối sầm lại.

Kha Dữ vòng tay ôm cổ hắn: "Hôm trước Miểu Miểu hỏi anh, xem có nên cùng đi xin em đóng cảnh diễn tình cảm không đấy."

Thương Lục đùa giỡn bờ môi anh: "Sau đó thì sao?"

"Nghe nói đạo diễn nhà chúng ta không quá tán thành."

Thương Lục nói gần nói xa, "Hôm trước xem lại 'Rơi xuống' lần nữa, trong phim anh diễn năm cảnh giường chiếu," Giọng hắn thấp dần, đồng thời đôi môi kề sát lỗ tai: "... Em cứng đủ năm lần."

Mặc dù có niềm tin vào điện ảnh khó ai sánh bằng, cũng có được định lực ít ai bì kịp, nhưng hắn vẫn không thể tưởng tượng ra cảnh mình phải đứng trên phim trường chứng kiến Kha Dữ diễn cảnh nóng với người khác. Có thể hắn sẽ quá kích động, hoặc nổi máu ghen tuông, cái nào cũng là sai lầm chết người.

Tiếng khóa dây lưng kêu leng keng trong căn phòng yên tĩnh, trong lúc hai người đang hôn sâu thì chuông cửa thình lình vang lên.

Là Trình Tranh quay lại.

Trong lúc chờ thang máy, chị ta phát hiện ra mình để quên điện thoại trong phòng.

Thương Lục bình ổn hơi thở: "Chuyện gì vậy?"

May mà cách cửa một đoạn nên chất giọng trầm khàn của hắn không bị phát hiện.

"Có phải tôi để quên di động trên sô pha không?"

Thương Lục vừa ngoái đầu nhìn vừa hít thở sâu, hắn nghe thấy Kha Dữ cười thành tiếng, xấu xa hỏi: "Còn gặp người ngoài được không thế?"

Có gặp người ngoài được hay không thì không biết, chỉ biết bây giờ không thể mặc quần được thôi.

Thương Lục bất đắc dĩ cắn lên môi anh một cái, chống vai thở d.ốc thêm mấy phút mới miễn cưỡng chỉnh đốn lại diện mạo.

Mặc dù vẫn tốn hơi nhiều thời gian.

Cửa mở, Trình Tranh nhận lấy di động của mình. Hơi thở của Thương Lục ở rất gần, đột nhiên chị ta cảm nhận được hormone từ người thanh niên trước mắt vừa rò rỉ ra ngoài một cách tinh tế và khó nắm bắt từ vẻ ngoài tề chỉnh gọn gàng.

Chị ta trở nên căng thẳng, dù đã trải qua bao nhiêu kinh nghiệm phong nguyệt thì vành tai vẫn bất giác đỏ bừng. Trình Tranh không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ cúi đầu nói một tiếng cảm ơn liền ra về.

Hai mươi phút chẳng đủ làm cái rắm gì cả.

Cảnh quay của Kha Dữ được sắp xếp vào 4 giờ sáng, chí ít vẫn còn mấy tiếng ngủ ngon, người chân chính phải làm việc cả đêm là Thương Lục. Kha Dữ đành dùng môi lưỡi phục vụ thân thể trẻ trung của hắn đến khi quai hàm mỏi nhừ, có lẽ Thương Lục không nỡ làm khó nên cuối cùng cũng bắn ra.

Hai người không làm đến bước cuối nhưng chung quy vẫn tốn thể lực. Kha Dữ nằm lọt thỏm trong ổ chăn lông ngỗng mềm mại, Thương Lục vừa tắm xong ôm chặt tấm lưng trần trụi của anh, khẽ hôn lên đó.

"Anh mệt thì cứ ngủ ở đây đi."

Kha Dữ khẽ "Ừ", hai mắt không mở, hơi thở thơm ngọt khoan khoái vì vừa trải qua tình d.ục, "Chờ em về."

Tô Cách Phi và Trình Tranh thật sự không làm hắn chờ lâu, một cảnh diễn khó như vậy mà hai người vẫn nhanh chóng hoàn thành.

Thương Lục trở về phòng lúc 2 giờ sáng.

Nửa tiếng đồng hồ nữa chuông báo thức của Kha Dữ sẽ vang lên, anh phải dậy hóa trang chờ đến lượt diễn.

Thương Lục ngồi bên mép giường, hắn không bật đèn mà nương ánh trăng ngắm nhìn Kha Dữ trong bóng đêm, lại cúi xuống hôn khóe môi anh. Kha Dữ mơ màng cảm giác mình được ai đó nâng lên ôm vào trong ngực. Anh tựa như một đóa hoa giữa buổi đầu xuân giá lạnh, khẽ rơi xuống rồi hòa tan vào hồ nước ấm áp.

Thương Lục cứ như thế ôm anh thật chặt, xương thịt liền kề, đôi tim dán sát, nhịp tim chạm nhịp tim.

---

Lời tác giả:

Thương Lục: Không ai biết tôi là cậu chủ nhà giàu cả, ngày hôm nay vẫn giấu giếm rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment