Bộ phim quay ròng rã từ mùa hè đến tận mùa đông. Ấn theo kế hoạch gốc thì hạ tuần tháng 11 cả đoàn đã được đóng máy, nhưng hiện giờ bọn họ phải về Ninh Thị quay cảnh bổ sung cho diễn viên mới.
Tiểu Tiêu Dao vừa thi giữa kỳ xong, chương trình học không quá nặng nên cha mẹ cô bé cân nhắc rồi quyết định vẫn cho con gái diễn tiếp bộ phim. Để đảm bảo lịch học cho Tiểu Tiêu Dao nên lịch quay chụp càng bị xếp dày đặc hơn, khiến Trình Tranh kêu oai oái vì mệt.
Nếu chuyện của Tiểu Tiêu Dao vẫn là việc nhỏ, thì chuyện với cây hoa giấy mới là vấn đề thực sự.
"Còn sống." Lão Đỗ nói.
"Sống." Kỷ Nam gật đầu.
"Có chuyện đó cơ à." Lão Hứa xuýt xoa.
"Thế lại phải phá chết nó lần nữa?" Tề Đại Nam hỏi.
Cả ba người đồng loạt quay đầu nhìn anh ta.
Cây hoa giấy đã hoàn thành hết chu kỳ từ sống tươi tốt đến chết khô của mình. Lúc đoàn làm phim dời qua Ma Cao có để lại người quét tước dọn dẹp. Người già phụ nữ trẻ em trong khu thấy đống đạo cụ quay phim mới mẻ nên chạy tới nhặt nhạnh hết đồ đạc một trận, cây hoa giấy cũng được một ông lão sống một mình đào về nhà. Cái cây khô héo cũng như con người già cỗi, mới nháy mắt mà teo tóp còn mỗi một đoạn. Ông già kéo nó đi, phần cành nhánh khô quét xuống để lại những vệt dài trên con đường đất.
Phim quay một lần nữa, hoa giấy cũng phải tìm lại.
Bọn họ chia ra nhiều nhóm nhỏ đi khắp các chợ hoa lớn rồi lần lượt đến từng vựa trồng hoa xem xét, nơi nào cũng nằm ở những chỗ hẻo lánh chim không thèm ỉa. Kỷ Nam phải xem đến mấy trăm cây hoa giấy, xem nhiều đến mức muốn nôn.
Ngày đầu tiên đoàn phim quay về dựng trại đóng quân, Kỷ Nam vẫn chưa hết sầu lòng vì hoa giấy nên lững thững đi tản bộ một vòng xuống cuối thôn, đột nhiên liếc mắt trông thấy một cái cây lấp ló sau bức tường đổ nát trông cực kỳ quen thuộc.
Ông già đang đánh răng bằng chiếc cốc sứ bên chân tường: "Còn sống đấy."
Nói rồi ngửa đầu súc miệng òng ọc, không xem Kỷ Nam là nhân vật ghê gớm gì cho cam.
Một lát sau toàn bộ tổ trưởng các tổ không hẹn mà đều có mặt, cùng híp mắt há hốc mồm nhìn ngắm cây hoa giấy không biết đã bao nhiêu năm tuổi kia.
"Bây giờ chưa phải mùa xuân, sang xuân chắc chắn đẹp lắm." Ông già nói.
Tề Đại Nam hỏi: "Ông ơi, tụi cháu muốn mua lại... hay là ông cứ ra giá đi?"
Lão Đỗ mắng, "Úi giời, việc gì phải thế," Đoạn quay sang đôi co với ông lão, "Cây này là chúng tôi bỏ tiền ra mua, trước khi đi đâu có nói là không cần nữa, quyền sở hữu vẫn thuộc về chúng tôi nhé!"
Ông già trợn mắt: "Anh đẹp trai, các người thả cho nó chết, tôi nuôi sống lại. Cậu khinh cây không có miệng không nói được, nếu nó biết nói thì đã vứt mẹ các người đi theo tôi rồi."
Một tiếng cười vang lên từ đằng xa.
Tất cả mọi người quay đầu, trông thấy diễn viên chính đang đút tay vào túi đứng sóng vai bên cạnh đạo diễn, có vẻ như cũng vừa vặn tản bộ đến chỗ này.
Khéo thật. Một đám đàn ông cùng kéo nhau dạo quanh không nói, hai người họ lúc nào cũng đánh lẻ trông cứ như đang hẹn hò.
Lão Đỗ thầm nghĩ trong lòng.
Từ lúc Kha Dữ nghe được bốn chữ "Vứt mẹ các người" là bắt đầu cười. Những người khác đều là người gốc miền bắc, tuy biết câu kia vốn để mắng chửi nhưng chắc không tưởng tượng được nó dơ bẩn đến thế nào. Thế mà ngẫm đi ngẫm lại thấy ông già nói cũng hơi có lý, lại càng buồn cười hơn.
Đạo diễn bước đến dưới tán cây, vóc dáng hắn quá cao, không cần cố sức đã dễ dàng sờ đến những chiếc lá non xanh bóng.
Ông già hậm hực: "Này, sờ một lần mười tệ."
Kha Dữ hất cằm cười như không cười: "Cho mã QR."
Những người còn lại bật cười thành tiếng, bắt đầu chuyển từ giai đoạn khó xử sang giai đoạn xem kịch vui.
Không biết vì sao, chỉ cần Thương Lục xuất hiện là bọn họ cảm thấy có thể yên tâm giao hết mọi việc cho hắn.
Cái cây còn chưa hoàn toàn sống lại, chỉ từ trạng thái gần chết biến thành nửa sống nửa chết. Nhưng ông già nói rất đúng, phương nam không có mùa đông, khí hậu trời cho để nuôi cây trồng, nếu nó không chết thì nhất định sẽ tồn tại tiếp.
Thương Lục thu tay, "Ông ra giá đi."
Ông già xua: "Không bán."
Nói rồi ông ta cầm cốc sứ toan xoay người vào nhà.
"Mười lăm ngàn." Kỷ Nam thay hắn lên tiếng, anh ta chạy suốt mấy hôm nay đã thuộc lòng giá cả thị trường.
Ông già hừ một tiếng khinh thường.
Thương Lục ngầm nghĩ rồi ra giá: "Một trăm ngàn."
Ông già đứng lại.
Những người khác há hốc mồm.
"Nếu ông đồng ý, cháu lập tức kêu người tới đào lên." Thương Lục rất bình thản, "Ông chọn cái cây khác hợp duyên hơn đi."
Ông già xoay người ngập ngừng muốn nói lại thôi, hai mắt nheo lại, sắc mặt không có vẻ gì là dễ chịu như thể đã bị tiền đập thẳng vào xương bánh chè rồi, không thể không khom lưng cúi đầu nhưng vẫn ngoan cố giãy giụa, cảm thấy mình quá dễ dãi.
Lão Đỗ nói: "Đây là đạo diễn của chúng tôi, rất nổi tiếng ở nước ngoài. Cái cây này vốn phải chết, hoặc là nó chết già ở chỗ ông, hoặc là cống hiến tuổi xuân cho bộ điện ảnh của chúng tôi. Chưa kể cây trồng ở đây chỉ có mỗi ông được ngắm, nhiều khi còn bị bọn trẻ con xung quanh vặt trụi hết hoa hết lá, việc gì phải thế? Vào phim của chúng tôi, với một đống máy quay, hàng tá ánh sáng vây quanh, cái cây không còn là cây bình thường nữa, mà là một cái cây được lưu danh sử sách nhà nhà đều biết, đâu có giống nhau đâu? Ông nói đi?"
Thấy sắc mặt ông già đã lỏng dần, lão Đỗ kiên trì thuyết phục: "Cây cũng có ý thức đấy, nếu nó có miệng thì không những không ném mẹ chúng tôi đi, mà còn tự giác theo chúng tôi nữa, ông hiểu chưa? Nếu không vì sao nó còn sống đến giờ phút này? Vì biết chúng tôi chưa quay xong, còn dùng đến nó nên mới sẵn sàng dùng hết năng lượng của mình để tồn tại chứ sao?"
Cái miệng chuyên bốc phét của lão Đỗ khiến người thành thật như Tề Đại Nam nghe thôi cũng thấy xấu hổ, phải quay mặt sang chỗ khác nhịn cười.
Ông già nhắm mắt nghiến răng: "Kéo về đi kéo về đi."
Mọi chuyện xem như ổn thỏa nhà nhà đều vui, Thương Lục lập tức móc điện thoại gọi cho chú Minh. Các công nhân dưới trướng Kỷ Nam đã đứng sẵn chờ lệnh, vừa thấy đạo diễn gọi điện, anh ta liền cẩn thận hỏi: "Không trồng trong sân nhà Diệp Sâm nữa à?"
Thương Lục nói: "Tôi giữ lại cho mình."
"Hả?" Kỷ Nam trợn tròn mắt.
Đôi co suốt cả buổi, hóa ra là mua về cho mình?
Thương Lục: "Nó chỉ không biết nói thôi."
Hắn không nói thêm gì nữa.
Chiều hôm đó chú Minh đưa theo công nhân và xe tải đến, cẩn thận đào gốc cây cùng bầu đất chở về Vân Quy, sau đó trồng cạnh bể bơi trên tầng hai.
Đến ngày đoạn trailer phim thứ nhất được tung ra, có một người hâm mộ thần thông quảng đại đã phổ cập câu chuyện này cho mọi người, nói trong sân nhà Diệp Sâm vốn có trồng hoa. Đạo diễn muốn dùng hình ảnh một gốc thực vật từ lúc tươi tốt đến khi héo tàn để thể hiện ý tưởng gì đó, hình ảnh cực kỳ đẹp, nhưng vì sự cố quay lại và nhiều nguyên nhân khác, cuối cùng các khung hình có cây hoa giấy đã bị xóa bỏ sạch sẽ.
Đây có thể xem là một câu chuyện ngoài lề đầy tiếc nuối, mãi đến một ngày Kha Dữ đăng ảnh chụp cái cây lên Weibo cá nhân, bên dưới ghi caption: [ Thứ gì trở về từ cõi chết sẽ càng tồn tại mạnh mẽ hơn. ]
Các fan nhao nhao:
[ Hôm nay lại đi giao lưu với Thương Lục nữa rồi ]
[ Lại qua nhà Thương Lục uống rượu đấy ]
Cũng có người bất mãn:
[ Anh, mau đăng ảnh mình đi chứ! ]
Tần suất giao lưu trên mạng vốn đã thấp rồi, kéo xuống mấy bài đăng trước... Ảnh chụp chung mừng đóng máy với Thương Lục, ảnh chụp chung tiệc mừng khánh công với Thương Lục, ảnh chụp làm việc với Thương Lục trong phòng biên tập phim, ảnh chụp chung với ê kíp ghi âm... Thôi được rồi, dù chụp ảnh tập thể mà vẫn là một ngồi một đứng sát cạnh nhau. Hiếm hoi lắm mới đăng được một đoạn video, bật lên là nghe: "Thương Lục là một đạo diễn giỏi, tôi rất may mắn vì được làm việc với cậu ấy", "Cậu ấy là thiên tài, trình độ nằm ở mức tôi không thể đánh giá, chỉ biết là rất thích thôi", "Ừ, tôi cũng thích cả người nữa."
Các fan tỏ vẻ vô cùng đau đớn: [ Anh tụi mình tiêu rồi, từ acc chính chủ biến thành acc đu idol. ]
Nhìn quanh giới giải trí, đây đại khái là lần duy nhất mà fan CP chung sống hòa bình với fan only. Dù sao đối phương cũng được xưng là đạo diễn thiên tài, thành tích ưu việt, giàu ngầm, lại còn đẹp trai và trông thẳng tắp, huống hồ lĩnh vực làm việc của hai người không hề xung đột mà còn bổ sung cho nhau. Thậm chí các fan only còn đùa là: [ Đánh không lại thì gia nhập! ]
Fan CP vô cùng bình tĩnh:
[ Nhà khác đớp CP = Leeuwenhoek đi moi đường, nhà mình đớp CP = chính chủ đút tận miệng thích ăn thì ăn ]
Trong lúc bộ phim đang quay, các trạm CP chưa bao giờ thiếu material để cắn, bởi vì hai người dưới ống kính của trạm tỷ không lúc nào là không đứng chung một chỗ, chẳng có chút kiêng dè né tránh gì sất.
Ngày đoàn phim mở tiệc khánh công mừng đóng máy, hai người vừa có mặt đã bị bao nhiêu chiếc camera dí thẳng vào. Kha Dữ hờ hững chào hỏi, Thương Lục lạnh lùng nói một hơi: "Cảm ơn, xin nhường một chút, không thể trả lời phỏng vấn."
Có người gào lên: "Bệnh tâm manh của Kha Dữ có làm anh thất vọng không?"
Lúc này quý ông kia mới phá lệ dừng bước chân, ánh mắt lạnh lùng mà nghiêm túc: "Không có."
Giây phút đó lập tức trở thành khoảnh khắc đỉnh cao của hội fan CP, đêm hôm đó không ít fan CP ôm ngực ngã xuống, toàn bộ diễn đàn tràn ngập "Là tình yêu, chính là yêu đó!"
... Nhưng bọn họ không dám tưởng tượng rằng, những khoảnh khắc đỉnh cao tương tự về sau còn xuất hiện nhiều vô số.
Từ lúc phim đóng máy, dự án tiến vào giai đoạn chế tác hậu kỳ, Kha Dữ lại quay về lịch trình hoạt động công khai. Các cuộc phỏng vấn liên quan đến phim cũng nhiều lên, đương nhiên cũng có một phần truyền thông đã được bên đầu tư và phát hành rào đón book bài trước, hòng lôi kéo sự chú ý cho "Cửa hông".
Các câu hỏi phỏng vấn thường có hai loại, một là hỏi về cảm tưởng trong lúc quay phim, thu hoạch, thách thức khi hóa thân vào vai diễn vân vân..., hai là hóng hớt những chuyện ngoài lề của đoàn phim.
Kha Dữ vốn là người dễ gây chú ý, phóng viên không khách sáo chút nào: "Nghe nói đạo diễn Thương trên phim trường rất nghiêm khắc, cả Tô Cách Phi lẫn Trình Tranh đều bị anh ta la mắng trước mặt mọi người. Anh là người mắc chứng tâm manh, liệu có phải là người bị mắng thảm nhất đoàn không?"
Kha Dữ suy nghĩ một lát: "Không có, cậu ấy tương đối quan tâm đến người khuyết tật."
Phóng viên: "..."
Hay lắm, ác mộng của bọn họ tái xuất giang hồ rồi.
Phóng viên hỏi tiếp: "Đây là bộ phim đầu tay của anh ta, quan hệ cá nhân giữa hai người lại rất tốt, có khi nào anh cảm thấy áp lực của mình quá lớn, sợ mình sẽ cản trở anh ta không?"
Kha Dữ đáp: "Không đâu."
Phóng viên nâng micro, hai mắt tỏa sáng: "... Tại sao ạ?"
Có lẽ anh sẽ nói mình cực kỳ phối hợp, rất nỗ lực chăm chỉ và sẽ có màn thể hiện tốt nhất trong sự nghiệp diễn xuất của mình.
Hoặc kèm thêm mấy câu than thở gì đó.
Nhưng Kha Dữ lại nói: "Cậu ấy là người trưởng thành rồi, nên chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình đi chứ."
Phóng viên: "..."
Kha Dữ bật cười, rất phối hợp biên bài: "Bộ phim này là kết quả nỗ lực chung của tất cả các thành viên trong đoàn, tuy giữa đường có nhiều thay đổi bất ngờ nhưng không có ai là nhụt chí. Bởi vì từ khi nhận được kịch bản, ở khoảnh khắc vén tấm vải đỏ trong lễ khởi động máy lên, chúng tôi đã tin tưởng bộ phim chắc chắn sẽ thành công. Tôi rất nỗ lực, tất cả mọi người cùng nỗ lực làm việc, không có ai là muốn phụ lại tài năng của cậu ấy, mà mỗi một phần nỗ lực, mỗi một giây phút vất vả của chúng tôi cũng nhất định không bị Thương Lục phụ lòng."
Thấy phóng viên bắt đầu cảm động, Kha Dữ cúi đầu bật cười: "Tôi thật sự không giỏi lừa tình đâu, hỏi câu khác đi."
Phóng viên: "Vậy anh hãy kể một chuyện mình có ấn tượng nhất trên phim trường đi, chuyện thú vị nhất cũng được."
"Hồi đó là mùa hè, buổi tối trong làng đô thị hay có tiếng ếch trâu kêu. Sáng hôm sau Thương Lục hỏi chúng tôi là ở đây có nhà ai nuôi trâu à."
Phóng viên: "?"
"Trâu gì mà cứ đến tối là kêu thế."
Phóng viên: "..."
"Hơn nữa đã kêu là kêu suốt đêm luôn, khiến cậu ấy không ngủ nổi, đêm hôm còn chạy ra ngoài tìm trâu."
Đương nhiên là không tìm được.
Phóng viên: "........................"
Loại chuyện kỳ khôi dâng tận miệng thế này có thể không lên hot search được sao?
#Thương Lục tìm trâu cả đêm#
Fan ôm nhau cười như điên:
[ Cực phẩm, cậu ấm ngốc nhà địa chủ đây rồi!!! ]
[ Má, tôi cũng không biết ếch trâu kêu như nào! Nó kêu nghe giống trâu rống lắm hả? ]
[ Quả là truyền thuyết, không biết Thương Lục đã thấy gián bao giờ chưa nhỉ? ]
[ Quý công tử hào môn chỉ trong một giây biến thành danh dài nông thôn ]
[ Lầu trên to gan quá! Thương Lục của chúng ta không phải quý công tử hào môn gì hết! Cậu ấy chỉ tình cờ mang họ Thương, tình cờ là người Hồng Kông, tình cờ đeo một chiếc đồng hồ giá hơn mười triệu thôi. Đồng hồ chắc chắn là giả, cậu ta chắc chắn cũng không phải con đại gia luôn! ]
[ Em biết sai rồi ạ, Thương Lục chỉ là một nghệ sĩ bình thường vào giới giải trí theo đuổi ước mơ thui ]
Thương Lục đang mải mê hoàn tất bản cắt nối cuối cùng trong phòng biên tập phim, vẫn theo thói quen cách ly với thế giới mất ăn mất ngủ như thường. Đến tối hôm đó hắn ấn vào trang chủ bộ phim xem phỏng vấn và các bài tin tức mới, dưới khu bình luận đã tràn ngập những câu đại loại như:
[ Xin chào, có thể hỏi giúp tôi xem Thương Lục đã tìm thấy trâu chưa? ]
Thương Lục: "..."
Mia gửi cho hắn lịch trình và một số thư mời, trong đó có vài gameshow giải trí thâm niên với lượt ratings rất cao, hoặc vài chương trình tạp kỹ có lượt khán giả xem tăng dần qua từng kỳ.
Thương Lục từ chối toàn bộ, Mia nói: "Có một chương trình thuộc dạng gameshow trải nghiệm cuộc sống mời cả anh và thầy Kha. Bên Ngang Diệp hỏi anh có suy xét tham gia không, nếu không đi, bọn họ sẽ sắp xếp một nghệ sĩ khác đi cùng anh ấy."
"Nội dung thế nào?"
"Nấu cơm, dắt chó đi dạo, sau đó cùng nhau tâm sự."
Trong lúc Thương Lục đương suy tư, Mia bồi tiếp: "Ngang Diệp đã dành sẵn slot cho cô diễn viên trẻ mà họ chuẩn bị lăng xê thời gian sắp tới, hình mẫu rất năng động đáng yêu. Trên mạng nói tính cách cô ấy và thầy Kha bù trừ nhau lắm, thầy Kha hẳn sẽ thích cô ấy cho xem."
Thương Lục lạnh lùng: "Trả lời cho Viên Lệ Chân đi."
Mia gật đầu: "Không đi phải không? Tôi cũng cảm thấy không nên xuất hiện quá nhiều trước mắt công chúng ——"
"Đi."
Mia: "..."
Ồ.