Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 119

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kha Dữ đang say giấc nồng chợt cảm thấy có một thân thể đè nặng lên người mình. Anh không thèm mở mắt, chỉ mơ màng lẩm bẩm: "A lô, 110 phải không..." Lại tiếp tục ngủ, đến khi bị Thương Lục chọc chọc vào mặt mới nói tiếp: "... Có người xâm nhập gia cư bất hợp pháp..."

Thương Lục ôm cả người lẫn chăn vào lòng. Lúc này đã là tháng 5, điều hòa miệt mài chạy khiến nhiệt độ không khí trong phòng lạnh buốt, thế nên cái ôm này càng đặc biệt thoải mái hơn. Thương Lục không định buông tay, còn mút hôn vành tai anh, "Đi ngủ sớm thế?"

Sớm cái rắm gì, sắp 12 giờ đến nơi rồi, có mỗi hắn là cắt phim không biết ngày đêm gì thôi.

Kha Dữ thở nhẹ: "5 giờ phải ra sân bay, đi Bắc Kinh."

"Còn gì nữa?"

"Chụp hai ảnh bìa tạp chí."

"Còn gì nữa?"

Kha Dữ ra sức nghĩ một lát rồi nói: "Em hỏi Quả Nhi đi."

Thương Lục nheo mắt, kiềm chế ngữ khí hướng dẫn từng bước: "Chương trình giải trí thì sao?"

"Có một... chương trình talkshow."

Thương Lục không chịu bỏ qua: "Còn gì nữa?"

Kha Dữ: "... Bộ em là máy nhắc bài hả?" Anh tỉnh ngủ hẳn, lăn vào lòng Thương Lục: "Tính kiểm tra anh hay gì?"

"Có gameshow du lịch gì đó mời anh đúng không?"

Tay Kha Dữ bị hắn giữ chặt, ngẫm nghĩ thêm một lát: "Hình như có."

"Hình như?" Ngữ khí Thương Lục không vui, "Còn định hợp tác với 'sư muội' nữa cơ mà?"

"Sư muội?..." Kha Dữ nghe ra vị chua, dở khóc dở cười: "Anh không qua trường lớp chính quy, lấy đâu ra 'sư muội'? Là nữ diễn viên mà Ngang Diệp tính lăng xê —— Nhưng làm sao em biết được?"

Thương Lục chặn môi anh để trừng phạt, tay giữ cằm không chặt nhưng hôn thì rất dùng sức, "Tại sao không nói cho em?"

Kha Dữ thở hổn hển vì bị tấn công bất ngờ, cố gắng đẩy hắn ra, "Anh từ chối rồi còn nói em biết để làm gì?"

Thương Lục: "... Từ chối?"

"Từ chối."

Thương Lục cạn lời mất một lúc lâu: "Nhưng em nhận rồi."

"Em nhận?" Kha Dữ cực kỳ sửng sốt, "Nhận bao giờ? Khoan đã, không phải em không muốn tham gia gameshow à?"

Thương Lục đúng là không quá thích xuất hiện trước công chúng, cơ bản cũng không chủ động đi gom lưu lượng. Hắn là tuýp người truyền thống, kiên trì cho rằng bản chất của ngôi sao và diễn viên là không giống nhau, tương quan lợi ích lại giống như trò bập bênh, đầu "ngôi sao" mà nâng quá cao thì phần "diễn viên" sẽ chìm xuống đáy.

Kha Dữ từ chối show du lịch chọn talkshow trong nhà cũng xuất phát từ nguyên nhân tương tự. Gameshow kia có lượt xem và độ thảo luận qua mỗi kỳ đều rất tốt, ngược lại chương trình đối thoại phòng chat có vẻ không được mọi người ưa chuộng lắm. Lúc anh vừa chọn xong, chỉ thấy sắc mặt của Viên Lệ Chân rất là vi diệu.

Thương Lục cân nhắc một hồi, vùi vào cổ anh bật cười: "Mẹ, bị người ta gài rồi."

Kha Dữ vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại của Viên Lệ Chân. Người phụ nữ kia tươi cười rất đắc ý: "Thương Lục đồng ý rồi, chắc cậu không còn ý kiến gì chứ?"

"Chị Viên," Kha Dữ dừng một chút, thở dài, "Chị mà đi kéo đầu tư chắc mát tay lắm đấy."

"Dễ mà."

Lịch ghi hình nhanh chóng được xây dựng, cuối cùng chốt vào đầu tháng 6. Sau khi Kha Dữ hoàn thành công việc quay chụp cho hai tạp chí, tham gia lễ khai trương cửa hàng mới của "Eight Centimet Planet" xong thì lập tức thu dọn hành lý chuẩn bị tham gia show.

Chương trình này có bốn vị khách mời cố định, một người là sao nữ gạo cội có địa vị rất cao trong giới, tên Vu Vọng; một là thành viên nhóm nhạc thần tượng tên Hứa Phóng; người thứ ba là diễn viên lưu lượng Chu Tân; người cuối cùng là vocal một ban nhạc nữ sử dụng nghệ danh là Fin, bởi vì chất giọng khá trung tính và ngầu nên các fan âm nhạc hay gọi cô là Phân gia.

Địa điểm thu hình ở khắp mọi nơi, hôm nay ở Lăng Thủy Hải Nam, hôm sau lại ở thôn Đồng Lư Chiết Giang, hôm khác đi núi A Ba Tứ Xuyên. Tóm lại, bọn họ phải đến những nơi không ai biết đến mình, điểm nhấn là toàn bộ đều là cảnh quay trực tiếp, không có kịch bản dàn xếp trước.

Trước khi quay, tất cả nội dung và các trò giao lưu đều được bảo mật kín kẽ, hai người chỉ nhận được một phần hành trình nhỏ. Kha Dữ mở ra xem thì dở khóc dở cười —— Hay thật, bọn họ bị ném đến tận Kashgar* luôn.

*Địa khu Kashgar là một địa khu thuộc Khu tự trị dân tộc Uyghur Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thủ phủ là thành phố Kashgar với dân số 506.640 người.

Không có chuyến bay thẳng từ Ninh Thị mà phải dừng ở Urumqi, toàn bộ hành trình di chuyển mất tám tiếng rưỡi. Tổ chương trình đã đến nơi trước để sắp xếp, các khách mời tự xuất phát từ nơi ở của mình, bắt đầu ghi hình từ thời điểm chuẩn bị hành lý tại nhà.

Kha Dữ dọn hành lý trong nhà mình, tư trang rất đơn giản. Trong những chương trình thế này nhân viên quay phim được gọi là VJ, hiện trường không có đạo diễn điều hành nên thỉnh thoảng bọn họ sẽ thay mặt tổ chương trình giao lưu tương tác vài câu với khách mời tham gia. VJ thấy anh đã dọn xong liền hỏi: "Chỉ thế thôi à?"

Kha Dữ cười: "Thứ tôi muốn mấy người cũng không cho tôi mang."

VJ hỏi: "Anh muốn mang theo gì?"

"Tiền."

"À, cái đó đúng là không được."

Tâm tư Kha Dữ rõ ràng không ở nơi này, mà là ở chỗ Thương Lục.

Anh hoài nghi máy quay vừa đến Vân Quy một cái, thân phận con nhà đại gia mà bạn trai nhỏ tỉ mỉ lấp li.ếm lâu nay sẽ bại lộ hoàn toàn mất.

Bởi vì đây là lần đầu Thương Lục lên chương trình giải trí nên ngoại trừ VJ theo sát để quay phim ra, tổ đạo diễn điều hành cũng điều một người qua. Hai người ngồi trên xe thương vụ xuýt xoa một trận: "Đúng là địa chỉ này không thế? Ở Vân Quy thật phải không?"

Chiếc xe chạy lên dốc núi rồi thuận lợi chạy qua trạm gác đầu tiên, nhân viên bảo vệ còn đứng nghiêm giơ tay tiễn chào nhìn xe đi xa dần.

Đạo diễn điều hành lão Quan vênh váo: "Nhờ thương hiệu chương trình đấy."

Chạy thêm mười lăm phút.

"Chưa tới sao?"

Cúi nhìn bản đồ hướng dẫn, "Sắp rồi."

Hai mươi phút sau bọn họ đến trạm gác thứ hai, bởi vì đã đăng ký biển số xe từ trước nên chỉ cần làm thủ tục đơn giản là được cho qua.

Mười phút sau,

"... Vẫn chưa tới nơi à?"

Vượt qua một đoạn dốc thoải, từng ngôi biệt thự màu trắng nhìn ra biển xuất hiện ngay trước mắt hai người, chiếc nào chiếc nấy có diện tích mặt bằng rộng mênh mông và được phân bổ dọc theo sườn núi, địa chỉ mà Thương Lục đưa nằm gần đỉnh núi, có tầm nhìn tốt nhất. Chiếc xe dừng trước một ngôi nhà, tài xế hỏi: "Là chỗ này đúng không?"

Lão Quan: "Chắc... là đúng..."

Những ngôi nhà cũng có khí chất của riêng nó, một số căn mang khí thế đáng sợ đến mức làm khách lạ không dám tự tiện đặt chân. Cổng chính đã mở từ trước, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi và vest kiểu Anh đứng một bên, một người ăn mặc giống nhân viên bảo vệ tiến lên dò hỏi, sau khi xác định là tổ quay phim liền hướng dẫn tài xế lái xe xuống gara ngầm, bên cạnh có thang máy đi lên.

Không biết vì lý do gì mà toàn bộ xe cất trong gara đều được trùm bạt chống bụi màu xám, khiến người ta không đoán ra bên trong rốt cuộc là những thể loại xe gì.

Lên đến lầu một, lúc này rốt cuộc Thương Lục mới xuất hiện. Quay phim là việc yêu cầu thể lực, Thương Lục ra hiệu cho người hầu đứng một bên bưng khay đựng khăn lông ấm ra: "Mọi người lau tay rồi nghỉ ngơi một chút."

Sau đó mới lần lượt bắt tay với từng người: "Hân hạnh gặp mặt."

Nghi thức xã giao kiểu tây quá trang trọng làm hai người có mặt trở tay không kịp. Thấy VJ Tiểu Tào không rảnh tay, sắc mặt Thương Lục biến hóa rất vi diệu: "Vẫn đang quay à?"

"Đúng vậy." Lão Quan gật đầu.

Thương Lục hỏi: "Có thể xóa hết hình ảnh về căn nhà này không?"

"Tại sao?" Lão Quan hỏi: "Trông thú vị lắm mà!"

Thương Lục gian nan nói dối: "Tại nhà này là tôi thuê."

Lão Quan sửng sốt: "A! Tôi hiểu rồi! Chúng tôi hiểu cả mà! Thuê! Đúng đúng, thuê thuê."

Camera đã dạo quanh phòng được một vòng, trung thực ghi lại những bức tranh đắt tiền và tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, cùng với một cây đại dương cầm Steinway bóng loáng ngoài tiền sảnh. Mặt Thương Lục không đổi sắc: "Đạo cụ đấy."

Nguyên một mặt tường bằng sứ cổ vẽ tay.

Thương Lục: "Đồ giả."

Lão Quan: "Đương nhiên, đương nhiên!"

Tranh phong cảnh của Hugo Simberg.

Thương Lục: "Tranh chép."

Lão Quan: "..."

Vẻ mặt Thương Lục rất thành khẩn: "Là tranh chép thật mà."

Lão Quan gật đầu: "Tôi hiểu, nếu là đồ thật thì không thể treo bên ngoài được."

Bọn họ bước lên cây cầu thang xoắn ốc trong suốt dẫn lên lầu hai, ánh mặt trời chiếu rọi khiến khung cảnh hiện lên đẹp như tranh sơn dầu. Đến lầu hai, lão Quan lâm thời thêm kịch bản: "Chúng tôi có vinh dự được tham quan hoàn cảnh làm việc của cậu không ạ?"

Thương Lục hỏi: "Cái này có liên quan gì đến nội dung chương trình không?"

Lão Quan khẳng định: "Có chứ! Ánh trăng và sáu xu! Thơ và chốn xa xôi!"

Tuy không hiểu hai việc này liên quan gì đến nhau, Thương Lục do dự một hồi cuối cùng vẫn phối hợp đưa mọi người đến phòng làm việc của mình.

Ai càng chưa trải đời người đó càng ăn mệt.

Căn phòng thư việc lúc trước từng khiến Kha Dữ khiếp sợ không nói nổi nên lời, lần này cũng khiến đôi tay nhấc camera của Tiểu Tào run lên bần bật.

Mẹ nó.

Lão Quan không khép nổi miệng: "Sách ở đây chắc phải đến vài ngàn cuốn ý nhỉ!"

Thương Lục quyết định không chơi dại mở tầng hai ra, không biết hôm nay hắn đã nói dối hết bao nhiêu câu rồi, có lẽ nhiều hơn cả đời này gộp lại: "Mô hình cả đấy."

Lão Quan: "Mô hình?"

"Đúng vậy, kiểu giống như... mấy cuốn sách giả trang trí ngoài tiệm cà phê ý."

Lão Quan tùy tay rút một cuốn《 Lịch sử triết học phương Tây 》bìa cứng.

Mở ra.

Thương Lục: "... Riêng quyển đó là đồ thật."

Tiểu Tào nhịn cười đến suýt nội thương, Thương Lục ho nhẹ: "Chúng ta quay cảnh dọn hành lý được chưa?"

Phòng để quần áo vốn cũng đủ dọa người, nhưng hai người kia trải qua hai lần rửa mắt đều đã tê liệt không còn cảm xúc gì nữa. Hậu kỳ người ta đặt hình ảnh hắn xếp quần áo bên cạnh Kha Dữ mới phát hiện ra hai người hành động nhất quán đến đáng ngạc nhiên —— Đều cực kỳ đơn giản.

Hai đoàn người chạm trán nhau trong phòng chờ máy bay, hai vị khách mời mỗi người đeo một chiếc ba lô đen cùng một chiếc gối cổ màu xám.

Camera tạm dừng, Thương Lục thấp giọng: "Sao anh không nói cho em biết bọn họ bắt đầu quay từ lúc vào nhà?"

"Nếu không thì sao?"

"Chỉ quay phòng quần áo thôi."

"Anh hai ơi," Kha Dữ cố nhịn cơn vui sướng vì thấy người gặp họa, "Anh kêu em xem thử mấy kỳ chương trình trước của họ để tham khảo rồi mà?"

"Không rảnh."

"Mia cũng không nhắc?"

"Quên dặn cô ấy."

Camera lia qua một phát, Kha Dữ quan tâm rất đứng đắn: "Bản cắt của "Cửa hông" hoàn thành rồi à?"

Thương Lục: "..."

Này, sao anh hành động thành thạo thế.

Hậu kỳ được người ta gắn thêm phụ đề vào màn hình: *Hoa hoa* Đạo diễn và diễn viên chính vừa chạm mặt đã thảo luận về bộ phim, quả nhiên là tri kỷ cùng chung chí hướng *Hoa hoa*

Chỗ ngồi trên máy bay của hai người đối diện nhau, bởi vì máy bay khá nhỏ nên khoang hạng nhất chỉ có bốn ghế, hai người một ghế A một ghế C, chỉ cách một lối đi nhỏ.

Kha Dữ: "... Khéo thế?"

Lão Quan hỏi: "Hai ngươi thương lượng từ trước hả?"

... Lần này đúng là không có.

Phụ đề hậu kỳ: "Tâm linh tương thông『 tim bắn chíu chíu 』"

Sau bốn tiếng dài đằng đẵng, máy bay hạ cánh xuống Urumqi, lại chờ thêm nửa tiếng đồng hồ. Lão Quan tới bắt chuyện: "Trước khi tới đây hai vị đã xem qua chương trình của chúng tôi chưa?"

Kha Dữ: "Rồi."

Thương Lục: "Chưa."

"Vậy hai vị có biết quy định của chương trình không?"

Kha Dữ: "Biết."

Thương Lục: "Biết."

Kha Dữ: "Không có tiền, không có kịch bản, không có chỗ ăn ở, tất cả dựa vào bản thân tự lực cánh sinh."

Thương Lục quay đầu: "Không có tiền?"

Kha Dữ: "Em không biết thật à."

Thương Lục: "... Em có nên biết không?"

Kha Dữ: "Hẳn là nên."

"Mia nói ..." Camera quay cảnh Thương Lục ngồi rất hiên ngang, một lúc lâu sau, hắn đưa tay vuốt mặt một cái làm người ngoài nhìn không ra vui giận: "Chương trình này chỉ có nấu cơm, dắt chó đi dạo và tâm sự linh tinh."

Kha Dữ: "Ở một mức độ nào đó thì cũng đúng —— Giúp dân địa phương nấu cơm, giúp người ta dắt chó đi dạo, hoặc trò chuyện tâm sự với các ông các bà trong viện dưỡng lão."

Thương Lục: "..."

Đệt mẹ.

Bọn họ đáp xuống Kashgar vào lúc 8 giờ tối giờ Bắc Kinh, nhưng vì lệch múi giờ nên nơi đây mặt trời còn chưa lặn. Xe của tổ chương trình đã chờ sẵn ngoài bãi đỗ. Quay show thực tế cũng không đơn giản hơn quay phim điện ảnh là mấy, bốn năm chiếc xe thương vụ đều dán logo của tổ chương trình, phía sau còn có ba chiếc xe tải vận chuyển thiết bị cùng với một chiếc xe bus nhét đầy mấy chục diễn viên và staff.

Đoàn xe rồng rắn xuất phát về hướng khách sạn, ngày hôm sau chạy thêm hai trăm km nữa để đến một ngôi làng Tajik* lẩn khuất sâu trong vùng núi non trùng điệp. Địa hình đường đi thay đổi rất đáng kể, ban đầu là những ngọn núi phủ tuyết hùng vĩ cùng bình nguyên bát ngát bằng phẳng, sau đó mới đi sâu vào hẻm núi. Nguồn nước ở đây có màu xanh ngọc lục bảo tự nhiên, con suối trong vắt thấy đáy chảy róc rách qua thung lũng. Trên núi vẫn khô cằn chưa mọc cỏ mới, khắp nơi chỉ thấy được đá núi lởm chởm trọc lốc.

*Tajik là một dân tộc thuộc Nhóm sắc tộc Iran có vùng cư trú truyền thống ở Trung Á, gồm Tajikistan, Afghanistan và Uzbekistan, Nga và Trung Quốc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Những nơi mà chương trình này đi qua đều rất hoang vắng, cũng nhằm ý đồ giới thiệu cho khán giả về vẻ đẹp non sông gấm vóc quê hương. Ở những nơi như nơi này, phải đi hết mấy trăm dặm đường núi mới gặp một thôn trang nhỏ, mỗi thôn tổng cộng khoảng bảy tám hộ gia đình sinh sống. Có lẽ đời đời tổ tiên họ đều ở đây, nơi xa nhất từng đi là thị trấn. Thế nhưng từ ngày đường quốc lộ thông suốt đã mang theo rất nhiều cơ hội sinh kế.

Kha Dữ và Thương Lục ngồi chung một xe, một người ngủ, người kia quay video. Đi cùng còn có VJ Tiểu Tào, Tiểu Tào hỏi: "Đạo diễn có thói quen đi đến đâu quay chụp nơi đó à?"

Thương Lục đáp "Ừ".

"Lúc nào cũng ở trong trạng thái sưu tầm phong tục."

Thương Lục gật đầu: "Đúng vậy."

Tiểu Tào nhận ra rằng chỉ khi người này ở bên cạnh Kha Dữ mới nói nhiều, Kha Dữ ngủ rồi, hắn lập tức tích chữ như vàng.

Quả nhiên Kha Dữ bị tiếng hai người nói chuyện đánh thức, uống ngụm nước xong liền tùy ý hỏi Thương Lục: "Em mới quay gì thế?"

Anh chỉ hỏi một câu, Thương Lục vội chìa máy ra cho anh xem: "Hoa văn này trông rất đặc biệt... Trước kia em chưa từng gặp kiểu núi thế này,... phong cảnh vùng Trung Á đúng là không giống bất cứ vùng nào,... Phía bên kia có một cái cây mọc bên bãi sông, trông rất cô độc nhưng mà đẹp lắm."

"Cây dương."

"Hóa ra là cây dương? Vừa rồi lúc anh ngủ, có một người chăn gia súc mới lùa một đàn dê đi ngang qua..."

Tiểu Tào: "..."

Kha Dữ nói tổng cộng bảy chữ, Thương Lục tổng cộng ba trăm chữ.

Phụ đề hậu kỳ rất dễ biên, "Bọn tui có thể trò chuyện về sáng tác suốt một đường 『 trái tim 』『 bắn chíu chíu 』"

Đến chiều cả đoàn mới tới nơi, ngay cả vòng eo khỏe nhất cũng muốn đứt làm đôi. Vừa xuống xe, tất cả mọi người từ đạo diễn sản xuất đến thư ký trường quay đều đồng loạt rền rĩ thấu trời. Hôm qua các vị khách mời không chạm mặt nhau, sáng nay cũng chỉ chào hỏi qua loa nên lúc này mới tính là nghiêm túc giới thiệu.

Vu Vọng có địa vị cao, danh tiếng nguồn lực lẫn giải thưởng không gì là không có, độ phổ biến quốc dân càng ở trên đỉnh, đương nhiên chính là vị khách cố định có tiếng nói lớn nhất.

"Đảo Nhỏ, lâu rồi không gặp nhỉ?"

"Lần cuối cùng ở Tinh Toản Chi Dạ ạ."

Vu Vọng cười nói: "Mới mấy tháng trước chứ đâu."

Xét theo thâm niên làm nghề, ba người còn lại đều phải gọi Kha Dữ một tiếng "anh", Hứa Phóng và Chu Tân đều gật đầu khom eo: "Chào anh Đảo Nhỏ."

Vu Vọng vén mái tóc dài: "Hai đứa không chào hỏi đạo diễn Thương à? Nghệ sĩ trong phòng làm việc của tôi cứ nhao nhao đòi casting phim cậu ta suốt đấy, nhất cự ly nhì tốc độ đi chứ?"

Tuổi tác Thương Lục chỉ ngang với Hứa Phóng, nhỏ hơn Chu Tân mấy tuổi. Thật ra Chu Tân và Kha Dữ là diễn viên cùng một lứa, nhưng Kha Dữ vào nghề lâu hơn, quy cách tác phẩm cũng cao cấp hơn phim truyền hình cổ trang hiện đại các thứ nên Chu Tân mới phải hạ mình gọi một tiếng anh. Tuy nhiên xuống đến vòng fan thì chưa chắc đã có người tin phục, dù sao lưu lượng của Chu Tân vốn cao, mà Kha Dữ trước nay giữ vững địa vị hoàn toàn nhờ người khác yểm trợ.

Hứa Phóng cũng gọi Thương Lục là "Anh", lúc cười lên trông khá ngượng ngùng, "Em không biết đóng phim đâu, lần trước diễn vai phụ đạo diễn Trương còn mắng em là khúc gỗ."

Chu Tân nói: "Không sao, cậu cứ nhìn thầy Kha đi."

Kha Dữ không nghe mà tập trung lực chú ý vào một con chó vàng ngồi ngoài cửa thôn. Anh cúi người ngồi xổm, tặc lưỡi cong ngón tay trêu: "Chó ngoan."

Chu Tân: "..."

Lão Quan đứng ngoài camera nghĩ thầm, vãi lọ, hành xử đanh đá thế. Chẳng trách hồi mở họp ai cũng nói Kha Dữ và Chu Tân chắc chắn có rất nhiều cảnh để đời dễ biên tập, lúc này chỉ mới chạm mặt thôi đấy!

Thương Lục gọi một tiếng: "Kha Dữ."

Kha Dữ ngẩng đầu lên, vừa xoa đầu chó vừa mờ mịt: "Hả?"

Thương Lục tinh mắt, ngữ khí hơi bực bội: "Có bọ chét kìa."

Kha Dữ lập tức đứng lên, bình tĩnh giơ tay lau lên người hắn.

Thương Lục: "Đụ má!"

—— Hai người vô tư đối diễn, để lại bốn vị khách mời xem trò vui và một con chó vàng ngơ ngác ngồi.

Kha Dữ nói: "Xong đời em rồi, mai mốt chờ dắt nó đi dạo đi."

Phân gia nãy giờ không mở miệng liền góp vui: "Còn thể phải cho heo ăn, cho cừu ăn nữa, lần trước tôi còn đỡ đẻ cho bò, vắt sữa bò xong cả người tanh rình luôn!"

Đột nhiên Thương Lục thấy hơi hối hận.

Sớm biết thế cứ để "sư muội" đi với anh cho xong, hoàn cảnh thế này còn có thể ăn chả ăn nem gì được?

Bên phía đạo diễn sắp xếp tổ chức xong liền cầm theo một bó thẻ giấy tới.

"Là thế này, trước kia chúng tôi luôn xếp các nhóm cố định, chị Vọng và Tiểu Phóng, Chu Tân và Phân gia, cuối cùng là hai vị khách mời lâm thời vừa vặn được ba nhóm nam nữ kết hợp, rất tiện làm việc," Đạo diễn cười, tiện đà nói tiếp, "Nhưng tình huống lần này đặc thù hơn, cả Đảo Nhỏ lẫn đạo diễn Thương đều là nam, cho nên tổ chương trình chúng tôi thảo luận rồi quyết định dùng rút thăm để xếp nhóm. Rồi, mọi người có ý kiến gì không?"

Câu hỏi chỉ mang tính tượng trưng, đương nhiên không ai có ý kiến.

"Nếu đồng ý cả rồi thì chúng ta bắt đầu luôn, chị Vọng rút trước nhé?"

Vu Vọng rút một tờ thăm mở ra, bên trên viết "Ba".

"Đảo Nhỏ?"

Kha Dữ rút tờ giấy có chữ "Hai",

"Đạo diễn Thương?"

Thương Lục rút được tờ số "Một".

"Theo trình tự quá." Đạo diễn cười ha ha.

Kha Dữ không nói gì mà chờ người tiếp theo cùng nhóm với mình. Cuối cùng anh chung nhóm với Phân gia, Thương Lục cùng Chu Tân một nhóm, còn lại là Vu Vọng và Hứa Phóng.

---

Lời tác giả:

Thương Lục: Nào, xé nháp làm lại đi.

Bình Luận (0)
Comment