Chương trình bắt đầu ghi hình, vấn đề đầu tiên mà mọi người cần giải quyết chính là chỗ ở. Các khách mời không được cấp số tiền khởi đầu mà phải dựa vào tài ăn nói, sức quyến rũ hoặc "tính thực dụng" của mình để thuyết phục người dân trong thôn cung cấp miễn phí chỗ ngủ và hai bữa cơm tối.
Ba nhóm người lập tức tản ra nhiều hướng đi khắp thôn xem xét.
Chu Tân nói: "Tuổi tôi lớn hơn cậu, không kêu anh Lục được, nhưng gọi đạo diễn Thương thì khách sáo quá."
Thương Lục biết nghe lời phải: "Gọi tôi Thương Lục là được rồi."
"Không thấy đạo diễn tham gia gameshow mấy nhỉ."
Thương Lục thở hắt ra một tiếng, sắc mặt hình như hơi đen đi, "Là chuyện ngoài ý muốn thôi."
"Ngoài ý muốn gì kia?"
Thương Lục đáp qua loa: "Bị thầy Kha lừa tới đây."
Chu Tân cười ha ha: "Thầy Kha biết đánh bạn với các đạo diễn thật."
Thương Lục khẽ nhíu mày, nói nhàn nhạt: "Người tốt đương nhiên có nhiều bạn."
Chu Tân lập tức nói: "Thế à? Vậy lần sau phải nắm chắc cơ hội, tôi thích anh ta lâu rồi đấy."
Hầu hết những người tộc Tajik đều không khá giả, hàng ngày kiếm sống từ nghề chăn thả gia súc và nuôi trồng đơn giản. Nơi bọn họ nhìn tới nếu không phải trời xanh thì cũng là những ngọn núi mà chim ưng còn không vượt qua được, cho nên phần đông người trưởng thành đều không biết nói tiếng Hán. Sau khi xem qua nhà của vài gia đình nuôi gia súc, khó mà xem nhà ở của họ là "nhà", cùng lắm chỉ là nơi che mưa chắn gió cùng mấy cái giường đất để nằm mà thôi.
Thương Lục toan gõ cửa thì bị Chu Tân giữ chặt: "Nhà này trông tồi tàn quá, đi thêm một lát đi."
Lại đi thêm một đoạn, hai người nhìn thấy một ngôi nhà có tường bao xi măng, khoảng sân nhỏ với cửa gỗ khép hờ. Cây mơ mọc ngoài sân đã kết quả vàng ươm, một đứa trẻ đang ngồi xổm chơi một mình dưới bóng cây, có lẽ là vừa đi học về.
Chu Tân ngồi xổm xuống, móc trong túi ra một cây kẹo.
Thương Lục hỏi: "Cái này có tính là gian lận không?"
"Không tính." VJ đáp.
Ống kính camera phản chiếu ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng, hình ảnh Chu Tân hiện lên trông rất bình dị gần gũi như anh trai hàng xóm.
Người lớn trong nhà nghe tiếng động đi ra, Thương Lục nói: "Xin chào."
Đối phương: "... Ha ha."
Không biết nói tiếng Hán.
Còn gãi gãi đầu.
Thương Lục cũng ngồi xuống nắm bả vai nhỏ gầy của đứa bé: "Em trai, lông mi em dài quá."
Đứa bé: "... Em là con gái."
Thương Lục: "... Ồ."
Tóc cạo sát hơn đám con trai đi học quân sự, thấy cả da đầu màu xanh lơ phía dưới luôn rồi.
Hắn buông tay, đặt lên đầu gối, "Ba em không biết nói tiếng phổ thông à."
Cô nhóc hết lắc đầu lại gật đầu.
"Nhà em có mấy người lớn?"
"Ba, mẹ, ông nội, bà nội, chú, thím..."
"Khoan đã, cả nhà ở cùng nhau sao?"
Gật đầu.
"Vậy em có em trai em gái gì không?"
"Em có..." Cô bé xòe ngón tay, "Ba em trai, hai chị gái, một anh trai."
... Không ở nổi rồi.
Người trong ngôi nhà thứ hai biết nói một chút tiếng Hán.
Thương Lục hỏi: "Chúng cháu có thể ngủ nhờ hai đêm không?"
"..."
"Ngủ." Hắn làm động tác ngủ.
"Hai đêm." Xòe hai ngón tay.
"À... hai người, buồn ngủ." Chủ nhà gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn bọn họ theo kiểu "không hiểu gì hết nhưng vẫn phải lịch sự", "Ngủ ngon, ngủ ngon."
Thương Lục: "..."
Chu Tân nhìn camera cười bất đắc dĩ: "Lần này đúng là thử thách cấp địa ngục rồi, không chỉ nghèo mà còn không thông ngôn ngữ nữa chứ."
Hai người cố gắng gõ cửa nhà thứ ba.
Một đứa bé đang nhoài người làm bài tập bên ngoài chuồng cừu, con cừu con bên trong vươn cái cổ ra muốn nhai sách của cô bé, Thương Lục giơ camera lên bắt giữ được một màn này. Tiếng chụp ảnh làm bạn nhỏ giật mình, cô bé vội buông bút chạy tới, chiếc váy Tajik màu đỏ hồng tung bay, hợp với chiếc mũ hoa nhỏ và bím tóc dài lắc lư qua lại.
"Anh trai, anh chụp ảnh em đấy à."
Thương Lục gật đầu, gỡ camera xuống cho cô bé xem. Cô nhóc vui vẻ vỗ tay: "Đẹp quá, cho em với được không?"
Thương Lục hỏi: "Ba em có điện thoại di động không?"
"Có!"
Người lớn trong nhà nghe tiếng chạy ra, lại vẫn là những người không biết nói tiếng Hán. Trải qua một trận trao đổi gian nan, hai bên rốt cuộc thêm WeChat thành công, gửi ảnh chụp thuận lợi. Thương Lục nhân lúc bầu không khí đang thân thiện liền chớp thời cơ ngay: "Trời sắp tối rồi, anh và anh trai này có thể ở lại nhà không?"
Cô bé phiên dịch cho người lớn nghe, lại truyền lời về cho bọn họ: "Ba em hỏi hai người muốn ở mấy ngày, ăn gì."
"Hai ngày, nhà em ăn thứ gì, bọn anh ăn thứ đó."
"Ba nói ở trọ một đêm 130 tệ, ăn cơm chiên thập cẩm thịt cừu*."
*Cơm chiên thập cẩm thịt cừu – Lamb pilaf: món ăn truyền thống của vùng Trung Á
Thương Lục, một quý công tử sinh ra trên núi vàng núi bạc, nói mà mặt không đổi sắc: "Nhưng bọn anh nghèo lắm, không có tiền."
Sau khi chương trình phát sóng, Thương Kình Nghiệp bị vợ bắt ép xem cùng: "Ăn nói linh ta linh tinh! Quân mất dạy!"
Cô nhỏ lập tức tràn đầy thương hại: "Anh ơi, anh cao như thế, lại có tay có chân, sao lại để mình nghèo? Làm người không nên sống lười biếng đâu."
Thương Lục: "..."
Tự nhiên thấy mình cứng họng.
Chu Tân lập tức nói: "Không đâu, em nói lại với ba là bọn anh có thể giúp ông ấy làm việc, cho cừu ăn, hái mơ, chăn bò. Anh trai này có thể dạy em học, giúp em làm bài tập, chơi cùng em, chụp ảnh cho em nữa."
Cô bé bán tín bán nghi thuật lại, đôi mắt tròn mở to: "Ba em nói, vừa hay ngày mai nhà em phải dọn chuồng cừu, hai người cử ra một người dọn cùng đi! Sau khi dọn chuồng xong thì cùng em chơi trốn tìm, ngày mốt vào núi hái mơ, được chứ?"
Thương Lục còn chưa kịp nói gì, Chu Tân đã dứt khoát đáp ứng: "Được, đương nhiên là được!"
Nữ chủ nhà dẫn bọn họ vào phòng ngủ chung. Ở vùng này chỉ cần mặt trời vừa xuống núi là nhiệt độ hạ thấp ngay, hiện giờ trong nhà đã đốt lò, xung quanh tràn ngập mùi hương thoang thoảng ấm áp... cùng với mùi dầu bôi tóc.
Phòng có một chiếc giường chung lớn, nếu chen chúc thật sự có thể ngủ đến mười mấy người. Bây giờ chưa đến giờ đi ngủ nên toàn bộ nệm, chăn và gối đầu đều được xếp chồng vào một góc, tất cả đều là chăn gấm thêu hoa rực rỡ, rất mang màu sắc lễ hội.
Giải quyết xong vấn đề ăn ở trong hai ngày, Thương Lục thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu móc di động ra quan tâm tình hình bên chỗ Kha Dữ.
Chủ yếu là muốn khoe khoang một chút, dù sao công sức của hắn trong cuộc thương lượng này là cực kỳ lớn.
Thương Lục: [ Bên anh thế nào rồi? ]
Kha Dữ gửi qua một tấm ảnh.
Trà sữa, mơ, thịt cừu khô xé thủ công, bánh nướng, nho khô.
[ Đang uống trà. ]
Thương Lục: [ ... Anh tìm được chỗ ở rồi? ]
Kha Dữ: [ Bộ khó lắm hả? ]
Thương Lục không thể tin nổi.
Các trợ lý chương trình cũng có nhóm chat riêng, mỗi một nhân viên đi theo từng đội lại báo cáo tình hình vào nhóm cực kỳ cần mẫn.
[ Thầy Kha lợi hại quá, lại còn gặp may nữa! Anh ấy chỉ tùy tiện gõ cửa một nhà nói mình không có chỗ ở, đối phương thế mà đồng ý luôn! ]
Thương Lục: "?"
"Ôi chao, đẹp trai đúng là mài ra ăn được này." Trợ lý nói.
Phía bên kia, Phân gia ở cùng nhóm với Kha Dữ lẳng lặng ghé sát vào ống kính thì thầm: "Tôi cảm giác kỳ chương trình này mình nằm không cũng thắng chắc."
Thương Lục chưa từ bỏ: [ Ngày mai anh định làm gì? ]
Kha Dữ: [ Cùng mọi người lên thị trấn bán mơ. ]
Thương Lục: [ Chỉ thế thôi á? ]
Kha Dữ: [ Thế thôi. ]
Chu Tân giả vờ chỉ trỏ vào camera: "Tôi biết rồi, chắc chắn mấy người mở cửa sau cho thầy Kha."
Ống kính tiện đà quét về phía Thương Lục: "Đạo diễn Thương, đang nói chuyện với ai đấy?"
Tuy đã dán màng chống nhìn trộm nhưng Thương Lục vẫn nhanh tay cất điện thoại: "Bàn công việc."
Tối hôm đó quả nhiên có món cơm chiên thịt cừu, bên trong độn rất nhiều mơ khô hấp vừa ngọt thanh vừa mềm mại.
Thương Lục chụp ảnh cho Kha Dữ xem, nói là chia sẻ nhưng chủ yếu vẫn muốn gỡ lại mặt mũi một ván.
Kha Dữ đáp trả bằng tấm ảnh chụp một đĩa Dapanji*.
*Dapanji – 大盘鸡: món súp gà hầm có nguồn gốc Tân Cương
Thương Lục: "..."
Cố đấm ăn xôi hỏi: [ Có ngon không? ]
Kha Dữ rất biết điều: [ Không ngon lắm. ]
Sau khi xem lại chương trình.
Con mẹ nó, nói không ngon mà ăn những ba bát trước máy quay, không hề có chút tự giác của một minh tinh gì cả!
Bởi vì quá ngon, trước khi đi thậm chí anh còn hỏi công thức từ chỗ bà chủ nhà!
"Gà rửa sạch cắt miếng, cho rượu nấu ăn, nước tương, tiêu xanh, ớt xanh, hành tây cắt miếng ướp 30 phút... Xào lên cho thơm... Cho nước xâm xấp mặt gà..."
Kha Dữ nhìn vào ống kính: "Học xong rồi."
Trợ lý hỏi: "Anh Đảo Nhỏ định làm cho ai ăn thế?"
"Một người không quan trọng lắm." Kha Dữ hờ hững đáp.
Trợ lý đột nhiên nhanh trí: "Anh đang yêu đúng không ạ!"
Kha Dữ cười như không cười: "Định mồi tôi hả? Đây là thông tin bổ sung, phải thêm tiền thù lao."
Tiết mục không có kịch bản dẫn tới cả ba nhóm sinh hoạt mỗi nơi một kiểu. Như Kha Dữ ăn cơm xong muốn giúp chủ nhà rửa bát, bà chủ nhà nói "Để tôi để tôi"; định đi cho gà ăn, ông chủ nhà cướp việc "Để tôi để tôi"; định lau chùi xe máy kéo để tiện ngày mai ra thị trấn, con trai lớn trong nhà chạy ra "Để tôi để tôi".
Phân gia vác theo đàn guitar —— Đây là cần câu cơm giúp cô nàng sống sót qua bao nhiêu kỳ chương trình —— đàn đệm cho một nhà người tất bật làm việc. Trong hợp âm đơn giản đó, Kha Dữ nằm giữa một luống ruộng tiểu mạch hưởng thụ ánh mặt trời buổi chiều tà, nói: "Chương trình của mấy người thú vị thật đấy."
Trợ lý, VJ và Phân gia: "..."
Éo mẹ.
Thương Lục thì không được thảnh thơi như thế.
Đầu tiên hắn phải phụ đạo con gái chủ nhà làm bài tập. Nhiều lần tiến đến bờ vực phát điên đến nơi, chỉ cần cô bé dùng chất giọng đầy khẩu âm Tajik không hề tiêu chuẩn gọi một tiếng "Anh ơi", hắn đành tước vũ khí đầu hàng.
Phụ đạo xong, ông chủ nhà sai hắn đi tiếp cỏ khô cho cừu, thế là hắn thay ủng cao su đi cho cừu ăn. Mùi vị trong chuồng cừu phải nói là rất đặc sắc.
Hoàng hôn ở đây trôi qua thật chậm.
Chậm đến mức Thương Lục làm xong việc rồi, chợt phát hiện bên ngoài chuồng cừu tập trung khoảng hai ba mươi người đủ già trẻ lớn bé.
"?"
Cô bé con xách váy xoay vòng vòng: "Anh ơi, mọi người đều muốn chụp ảnh ạ."
Thương Lục: "..."
Lúc Kha Dữ tìm tới nơi thì trông thấy Thương Lục đang ngồi xổm giúp từng người chụp ảnh. Người tới càng lúc càng nhiều, yêu cầu cũng ngày một đa dạng.
"Tôi muốn chụp ảnh với con cừu của mình."
"Tôi muốn chụp ảnh chung với chị gái."
"Ba tôi hỏi anh có thể chụp cho cả nhà tôi một tấm không?"
"Tôi có xoay vòng vòng được không?"
"Tôi muốn chụp chân dung dưới gốc gây kia."
"Tôi cưỡi xe máy được không?"
Chụp xong còn phải nghiệm thu thành phẩm, bọn họ xem được ảnh chụp mình trong máy rồi mới vui cười hớn hở chạy về nhà.
"Chu Tân đâu?"
Kha Dữ hỏi, rất tự nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh Thương Lục.
Trong ống kính của VJ, hai người ngồi xổm song song, trước mặt là một hàng dài người tộc Tajik xếp hàng rồng rắn trên con đường đất không nhìn thấy điểm cuối. Vẻ ngoài bọn họ không khác gì người phương tây, ai nấy mũi cao mắt sâu lông mi dày như cánh quạt, trên đầu đội mũ hoa, thân mặc váy áo sặc sỡ. Tuy lúc này không có âm nhạc, nhưng có lẽ vì chụp ảnh quá vui vẻ mà đám đông bắt đầu nhảy múa. Cây mơ trên đầu sai quả vàng ươm khiến người ta có ảo giác như mặt trời vẫn chậm chạp chưa lặn hẳn.
Chu Tân xong việc đã đi nghỉ từ sớm, chỉ mình Thương Lục xui xẻo phải làm tăng ca.
Kha Dữ: "Đám lừa trong đội sản xuất cũng không cần mẫn bằng em."
Thương Lục tức đến bật cười, lúc đứng dậy chân tê dại hẳn đi, Kha Dữ rất tự nhiên đỡ lấy hắn. Thương Lục nói: "Trời tối rồi, chụp không hết, ngày mai lại đến nhé."
Cô phiên dịch nhỏ của hắn nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn chính thức, lập tức dịch lại thành tiếng Tajik một cách nhẹ nhàng và nghiêm túc.
Người lớn giải tán, riêng đám nhóc vẫn đứng ì tại chỗ. Từng đứa lần lượt vươn ngón út ra, Thương Lục cũng chìa ngón út được đối phương ngoắc lấy, đoạn dán hai ngón cái vào nhau: "Bây giờ anh chính là bạn tốt của Á Khắc Tân Mãi Mãi Đề tôi!"
Đứa nhóc do dự liếc nhìn Kha Dữ, anh chủ động vươn tay, cười hỏi: "Thế cho anh làm bạn tốt với, được không?"
Nghi thức thần bí nhanh chóng lan tràn, hai người được từng đứa bé kéo tay ngoắc tay kết bạn.
Bạn tốt đương nhiên phải có nghĩa vụ của bạn tốt.
Thằng nhóc cầm đầu nói: "Chúng ta cùng nhau chơi trốn tìm đi!"
... Phạm vi là toàn bộ thôn.
Nhóc phiên dịch cầm đầu phe con gái vây quanh lấy Thương Lục, đứa nhỏ nhất hình như chỉ khoảng ba tuổi, nghiêng ngả chạy tới ôm chặt cẳng chân hắn. Thương Lục xách cô nhóc lên ôm vào lòng, không kịp đề phòng vẻ vô hại của đối phương nên thình lình bị cọ một thân đầy nước mũi.
"Anh, anh về phe bọn em đi!"
Thế là Kha Dữ bị kéo vào trận doanh của hội con trai.
Hai người giống như bị đám trẻ con bắt cóc, bên này nhắm mắt bên kia tới bắt, bên kia nhắm mắt bên này đi trốn, vai trò được phân chia rất rõ ràng.
Nơi này tuy không phải cao nguyên nhưng vẫn cao hơn một chút so với mặt nước biển, bọn họ thường xuyên rèn luyện mà chạy mấy trăm mét cũng phải thở hồng hộc. VJ khiêng máy quay vừa chạy vừa mắng: "Tôi, tôi, tôi... Ôi trời ơi mẹ kiếp!"
Kha Dữ chạy vụt qua ống kính như một cơn gió.
VJ: "Thầy Kha, anh đừng chơi nghiêm túc như vậy chứ!"
Giọng Kha Dữ trôi theo gió: "Thì anh bảo cô nhóc kia đừng đuổi theo tôi nữa đi!"
Màn ảnh vụt tắt, dòng phụ đề bất đắc dĩ chạy qua:
[ ... Thầy Kha đã biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi như vậy đấy ]
[ 2000 years later ]
Lúc Kha Dữ xuất hiện trước camera lần nữa thì đã bị hội bé gái kéo tay ôm chân nắm eo, trông không khác gì trói gô lại.
Một cô bé nói: "Anh, anh mau giúp bọn em ôm anh ấy đi! Chúng em còn phải đi bắt người khác nữa!"
Thương Lục: "... Như thế không tốt lắm đâu."
"Không được!" Nhóc phiên dịch rất có uy tín, "Anh trai này xảo quyệt lắm! Anh mà không ôm là anh ấy chạy trốn ngay!"
Kha Dữ định giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng... chợt nhận ra mình không cử động được. Hai cô bé con đang nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy tức giận, đề phòng và nhân danh chính nghĩa.
VJ thở không ra hơi: "Thầy Kha đừng chạy nữa, ở đây không có 120 đâu."
Nữ trợ lý chống eo điên cuồng gật đầu: "... Đầu... Tôi choáng đầu quá..."
Nhóc phiên dịch: "Anh! Không được do dự! Bọn em phải đi bắt người khác!"
Thương Lục đứng trước ống kính giữ cánh tay Kha Dữ. Sau một chớp mắt do dự, xuất phát từ cảm xúc vi diệu chỉ mình hắn mới biết, cánh tay hắn trượt xuống, cuối cùng nắm chặt tay Kha Dữ.
Kha Dữ căng thẳng mất một lúc, máy quay bắt gặp khoảnh khắc hoảng hốt thoáng qua đó, rồi sau đó ý nghĩ "nắm tay trước ống kính" lan tràn che trời lấp đất.
Anh hơi nhếch môi dưới, cố ý quay mặt đi, "Em buông tay ra, anh không chạy nữa đâu."
Trợ lý nói: "Đạo diễn Thương đừng nghe, anh mà buông ra là anh ấy chạy ngay, muốn đuổi cũng đuổi không kịp."
Thế là Thương Lục tiếp tục nắm chặt.
VJ nói đùa: "Hai người hiện giờ trông giống hai học sinh đánh nhau bị thầy giáo phạt đứng nắm tay lắm đấy."
Đám con trai lục tục bị bắt về từng đứa, Kha Dữ không định chạy nữa nhưng Thương Lục cũng không có ý định buông tay. Hậu kỳ rất tri kỷ biên tập thêm cho đoạn này rất nhiều tim hồng bay phấp phới, fan CP cắn sống cắn chết, phu nhân Ôn Hữu Nghi chậm rãi buông tách trà.
Cậu con trai hơn hai mươi năm không biết yêu đương gì của bà —— Hôm nay trông rất lạ.
Bà chợt hỏi bâng quơ một câu: "Người bạn mà lần trước Lục Lục mua haute couture giúp là ai ấy nhỉ?"
.
Trời hoàn toàn sập tối, Kha Dữ đóng vai ác xua từng đứa nhỏ chơi chưa chán trở về nhà. Camera vẫn miệt mài chạy, anh không kiêng dè gì mà móc từ trong túi áo khoác ra hai món đồ.
"Đèn pin."
Nhỏ xíu vừa tay, lúc ấn công tắc lại rất sáng.
Thương Lục sắp không nhìn rõ mặt anh đến nơi, đèn pin vừa sáng lên hắn lại trông thấy rõ mồn một.
"Thầy Kha chu đáo quá."
Không phải di động cũng có chức năng đèn pin sao? Trợ lý nghĩ thầm trong đầu mà không hỏi ra miệng, có lẽ bọn họ sợ máy nhanh hết pin.
Kha Dữ quả là bậc thầy lừa lọc, một bên nhẹ nhàng trêu đùa: "Đạo diễn nhà chúng tôi lần đầu đi quay chương trình, buổi tối mọi người nhớ chăm sóc cậu ấy nhé."
Một bên móc ra bình thuốc nhỏ màu trắng.
Thương Lục biết, là thuốc an thần.
Thật ra hắn có mang theo nhưng không định uống, dù sao chỉ hai đêm thiếu ngủ thì vẫn chống chọi được.
"Nơi này cao hơn mặt nước biển, hơn nữa toàn là hoạt động cường độ cao, phải ngủ nghiêm túc."
Thương Lục cười, nhận lấy bình thuốc nhỏ đồng thời mím chặt môi dưới để khống chế không cho mình cười quá tươi.
Hắn biết rõ hơn bất kỳ ai rằng ống kính có thể bất lấy từng chi tiết nhỏ nhất, cũng có thể phóng đại tất cả bí mật muốn che giấu nhất.
Nụ cười này quá lộ liễu trước ống kính.
"Cái gì gọi là ngủ không nghiêm túc?"
Kha Dữ xoay người, lười biếng xua tay như muốn mặc kệ hắn: "Ngày mai gặp."
---
Lời tác giả:
Thương Lục: Lần sau đừng kêu tôi nữa