Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 121

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu đã là chương trình trải nghiệm sinh hoạt không có kịch bản thì khung giờ thức khuya dậy sớm cũng không thể do bản thân tự quyết định. Tuy bình thường Thương Lục cũng dậy từ tờ mờ sáng tập thể dục, nhưng vẫn là lần đầu tiên trải qua cảm giác thức cùng tiếng gà gáy.

Vòi nước máy còn đóng băng...

Máy quay phim ghi lại trung thực cảnh tượng vòi nước được vặn hết cỡ mà tốc độ vẫn chảy từng giọt từng giọt.

Có lẽ tác dụng của thuốc an thần tối hôm qua còn chưa tan hết, hắn lẩm bẩm trong cơn choáng váng: "Bây giờ đang mùa hè mà."

Cứ như vậy đứng trong gió lạnh hứng nước suốt năm phút đồng hồ, sau đó qua loa đánh răng rửa mặt cho xong. Lúc này nhóc phiên dịch mới rời giường định khoe cho hắn xem bộ đồng phục đi học của mình, thấy hắn rửa mặt gian khổ như thế mới mờ mịt nói: "Anh ơi, nhà chúng em rửa mặt trong bếp ý, chỗ đó có nước ấm."

Thương Lục: "Em... Chào buổi sáng."

Trợ lý đi cùng vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa xem báo cáo công việc trong nhóm chat: "Thầy Kha thức dậy lúc 6 giờ, trời chưa sáng đã theo xe rời khỏi thôn rồi."

6 giờ theo múi giờ Bắc Kinh tương đương với 3 – 4 giờ sáng ở đây.

Thương Lục nhíu mày, cơn gắt ngủ còn chưa dứt nên chất vấn bằng ngữ khí khó chịu: "Mấy người không biết khống chế lịch trình cơ bản à? Trời còn tối thui đã rời núi, lỡ gặp nguy hiểm thì biết làm sao? Vùng này mưa dễ có sạt lở, gió thổi hơi mạnh một chút cũng có đá rơi rồi, chân núi đổ mưa đỉnh núi hạ tuyết, thầy Kha làm gì có kinh nghiệm xử lý?"

Trợ lý ngẩng đầu lắp bắp: "Có, có vài người trong thôn đi cùng... Có cả Phân gia, tổ chương trình còn cho một xe đi theo quay chụp..."

Thương Lục hít sâu: "Tôi xin lỗi."

Hôm nay nhiệm vụ của hắn rất nặng nề, phải cùng Chu Tân hợp tác dọn dẹp sạch sẽ và sửa chữa chuồng cừu. Chuồng cừu nằm ngay sau nhà, dân chăn nuôi bình thường không mấy khi vệ sinh mà cơ bản xem là nhiệm vụ mỗi năm làm một lần. Thế cho nên trong chuồng chất đống rác rưởi bùn đất, phân súc vật cùng với nước dãi, cỏ khô nhai lại trộn lẫn vào nhau đóng cứng thành tảng dưới nền.

Ban ngày người ta thả cừu đi ăn cỏ, vì thế công việc chủ yếu hôm nay là giúp chủ nhà vệ sinh chuồng trại hoặc theo bọn họ đi chăn cừu. Chu Tân vốn có thể chọn công việc nhẹ nhàng hơn, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà chỉ mình mình mới hiểu, cuối cùng anh ta vẫn quyết định ở lại chia sẻ hoạn nạn với Thương Lục.

Giờ cơm tối hôm qua đã được trải nghiệm mùi hương độc đáo kia, không có khẩu trang, may là Thương Lục có đem theo khăn ma thuật* che được miệng mũi và cổ, sau đó gian nan đeo đôi ủng cao su mà chủ nhà ném lại.

*Khăn ma thuật – 魔术巾: một loại khăn ống đa năng có thể sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Chu Tân cũng trang bị tương tự, vừa đeo đôi bao tay lao động dày màu trắng vào vừa tự giễu trước ống kính: "Tại sao tôi lại quên mang theo một chiếc khăn ma thuật nhỉ?"

Lão Quan đi tuần qua nơi này, thuyết minh với chương trình là: "Ngửi một phát té xỉu luôn."

"Nó xộc thẳng vào mắt tôi này." Chu Tân gật đầu đánh cái hắt xì, "Dị ứng."

Thương Lục đã võ trang xong từ trên xuống dưới, thấy thế liền suy xét vài giây rồi đưa chiếc khăn ma thuật cứu mạng của mình cho Chu Tân, "Anh dùng đi."

Chu Tân rõ ràng rất kinh ngạc, cộng thêm một chút vui sướng vì được quan tâm.

"Cho tôi thật à? Còn cậu biết làm sao?"

Thương Lục đứng trước camera không thèm sửa vẻ kiệt ngạo hờ hững, "Thì chịu thôi."

Tối hôm qua Chu Tân thấy camera đã cất liền đổi chỗ ngủ. Trợ lý cá nhân của anh ta tới cửa đón người, suốt đường khom lưng cúi đầu ân cần hỏi thăm "Thầy Chu vất vả quá". Lúc này Thương Lục mới biết, ngoài mặt nói là trải nghiệm cuộc sống chân thật, thực ra phần chân thật này chỉ giới hạn trong khoảng thời gian máy quay chạy mà thôi.

Nhưng đây hẳn chỉ là yêu cầu riêng của anh ta với tổ chương trình, bởi vì trên mặt VJ và trợ lý quay chụp đều hiện lên vẻ chịu đựng và bất đắc dĩ âm thầm.

Tuy biết đây là thái độ bình thường của các ngôi sao, nhưng Thương Lục vẫn không có ý định giao lưu quá thân mật với loại người hai mặt kiểu này.

Trong lúc hai người tiến vào chuồng làm việc thì VJ cũng theo vào cùng, máy quay lần lượt lướt qua máng ăn, các góc tường và nền đất đóng một tầng phân đã hóa thạch, "Vãi thật, hậu kỳ chắc chắn phải làm mờ rồi, nếu không khán giả nhìn thấy chạy đi nôn hết lại khiếu nại tổ chương trình mất."

"Khiếu nại mấy người làm gì, phải khiếu nại Thương Lục chứ, là cậu ta chọn việc mà."

Chu Tân bật cười mỉa mai, nhớ đến lời đồn xuất thân giàu có của Thương Lục liền cố ý dời tâm điểm về phía hắn.

"Đôi tay cầm máy quay của đạo diễn Thương phải lấy ra làm việc nặng, có phải thấy lạ lẫm lắm không?"

"Hồi đại học tôi đã làm việc trong đoàn kịch rồi."

"Tự làm đạo cụ?"

"Ừ, làm đạo cụ, bố trí sân khấu, học cả hoá trang nữa."

"Hoá trang?" Chu Tân kinh ngạc.

"Không phải loại hóa trang kia đâu, là hóa trang trên sân khấu, kiểu như thiết kế hình ảnh cho diễn viên theo chủ nghĩa siêu hiện thực ý."

"Chắc cậu vẽ tranh lợi hại lắm."

"Tạm được."

Chu Tân hỏi: "Cho tôi xem tay cậu được không?"

"Ngay bây giờ sao?"

"Ừ," Chu Tân dùng sức gật đầu, hai mắt lóe sáng. Anh ta thoải mái che miệng nói với ống kính: "Mọi người đều biết mà, tôi rất hâm mộ mấy người vẽ đẹp."

"Có gì đẹp đâu." Thương Lục nắm xẻng, vừa thản nhiên trả lời vừa cắm mạnh xẻng xuống mặt đất bùn, còn thành thạo nện thêm một chân nữa.

Chu Tân bật cười: "Xem ra cậu làm quen phết."

Thương Lục hỏi gì đáp nấy, nhưng không câu nào có ý cho đối phương đường triển khai câu chuyện: "Cũng được, không thường làm."

Trợ lý đứng bên ngoài khóc lóc: "Kìa... Đạo diễn Thương, chúng ta có thể trò chuyện nhiều thêm một chút được không, anh muốn móc mỉa gì cũng được, như thế, thế mới dễ biên tập, lại tạo cảm giác gây cười."

Bàn tay Thương Lục cầm cán xẻng hơi dừng, mệt đến thở hắt ra: "Các người nói không có kịch bản mà?"

Các nhân viên nghẹn ngào đẫm lệ.

... Thôi được rồi.

"Đúng là đã từng làm việc nặng." Thương Lục quyết định phối hợp một chút cho phải phép. Phần tóc mái không được tạo kiểu nên rủ xuống, khóe môi hắn hiện lên ý cười nhẹ: "Trước kia từng giúp... giúp một người bạn gia cố cửa sổ phòng bão."

"Đóng ván gỗ lên cửa đúng không?" Chu Tân hỏi, "Tôi từng thấy người ta làm rồi, đúng là nặng thật."

"Ừ, rộp cả tay luôn."

Chu Tân xuýt xoa.

"Nhưng người kia không biết đâu." Thương Lục nhếch môi, là kiểu đắc ý cực kỳ ấu trĩ.

VJ cố ý gài: "Phụ đề chúng tôi nên ghi là bạn nam hay bạn nữ đây?"

Thương Lục đáp: "Sao cũng được."

Chu Tân hiểu ngay: "Không phải he or she, mà là the one."

Quá mờ mịt, lại có chút ý vị triết học. VJ và trợ lý ngơ ngác nhìn nhau rồi đột nhiên bừng tỉnh.

Phần việc tiếp sau đó không còn nhẹ nhàng nữa nên tần suất trò chuyện cũng giảm hẳn, nói một câu phải thở d.ốc ba lần. Từng thùng sơn đựng đầy nước dội xuống ào ào, sau đó phải lấy bàn chải chà xát. Đây không chỉ là việc đòi hỏi sức lực mà còn dơ bẩn, nước chảy ra nhuốm đẫm màu phân, mùi bốc lên càng không cần miêu tả. Lưng bàn chải có lỗ hổng, hắn chà trúng vào chỗ lồi lõm làm nước bẩn từ đầu bàn chải bắn thẳng lên mặt. Thương Lục yên lặng ngồi xổm, mặt không cảm xúc suốt mấy giây để cố ổn định cảm xúc, sau đó nặng nề thở ra một hơi.

Chu Tân lao động theo kiểu vừa làm vừa nghỉ, động tác cũng chỉ qua loa có lệ nhưng trước ống kính lại tỏ vẻ như mình rất bận rộn và nhiệt tình, thường xuyên quay sang hỏi Thương Lục chỗ này có cần phụ không, bên kia có cần giúp không.

Dọn được một nửa, anh ta dứt khoát nói: "Quay đủ chưa? Đủ rồi thì kêu người qua dọn cho xong đi, lát nữa quay nốt đoạn kết là được."

Thương Lục đang tắm mình trong mùi hôi ngập trời, thình lình hỏi: "Thầy Kha đang làm gì thế?"

"Hả? À à," Trợ lý quay phim cúi đầu nhìn tình hình trong group chat, "Thầy Kha...!!! Bọn họ bán hết hai xe chở đầy mơ, đã sớm khởi hành trở về rồi!"

Thương Lục mỉm cười: "Nhanh vậy sao?"

"Bên kia nói thầy Kha lấy sắc bán hàng, thân chinh ra đường mời chào luôn."

"Anh ấy không biết tiếng mà."

"Thì học, anh ấy học được câu 'Mơ tươi đây, mơ tươi vừa to vừa ngọt đây'." Trợ lý mở video ngắn ra, quả nhiên đối phương mời chào rất ra hình ra dạng, những người Tajik vây quanh anh cứ luôn nở nụ cười trông rất si mê.

"Ừ," Thương Lục thở phì phò gật gù, "Kha Dữ rất có thiên phú về ngôn ngữ."

"Thầy Kha còn nhảy nữa!"

Thương Lục: "..."

"Rất nhiều cô gái muốn được nhảy cùng và chụp ảnh với anh ấy, cho nên lượt mua ngày càng nhiều —— Ôi chao, khác gì gà đẻ trứng vàng đâu!"

Thương Lục ngừng tay, dùng ngữ khí vi diệu xác nhận lại lần nữa: "Anh ấy nhảy thật à."

"Nhảy."

"Nhảy lâu không?"

"Không đếm, phải xem video hậu trường mới biết," Trợ lý kể rất khoa trương, "Ít nhất phải hai ba mươi lần!"

Sau đó lập tức bắt gặp cảnh tượng Thương Lục mất đi khả năng kiểm soát biểu cảm trước máy quay.

Trợ lý vẫn không nhìn thấy mà thao thao bất tuyệt: "Hôm nay thầy Kha còn mặc áo vest đấy. Nam giới người Tajik ra ngoài luôn mặc áo vest, tuy hơi cũ nhưng trông rất lịch sự, đẹp nữa ——" Thình lình bị VJ đá đá, cô gái trẻ vẫn không thèm để ý, "Tự nhiên anh đá tôi làm gì?"

Còn làm sao nữa, chuyện lớn rồi, không thấy mặt mũi lẫn ánh mắt đạo diễn Thương đều đen sì cả rồi sao? VJ nghĩ thầm, muốn lăn lộn trong giới giải trí ít nhất phải có hai kỹ năng lận lưng: Đội trên đạp dưới và xem mặt đoán ý. Thế này mà còn nhìn không ra chứng tỏ tu hành không tới nơi tới chốn rồi.

Trợ lý cho rằng Thương Lục khó chịu vì nhiệm vụ của Kha Dữ đơn giản hơn, đành cố gắng giải thích: "... Lần này vận may của thầy Kha tốt thật sự..."

Còn vận khí của hắn thì đặc biệt kém.

.

Kha Dữ vừa trở về, không kịp nghỉ ngơi đã chạy qua chỗ Thương Lục. Hơn 8 giờ tối rồi mà trời còn sáng trưng, anh nói với VJ của mình rằng muốn hút điếu thuốc nghỉ một chút, VJ thức thời tắt máy quay, Kha Dữ liền đừng dựa vào cây mơ ngoài sân nhìn hắn làm việc, áo khoác vắt trên vai, bàn tay cầm điếu thuốc thõng xuống.

Trang phục ngày hôm nay của anh là chủ nhà cho mượn. Sáng sớm thức dậy mọi người dặn anh phải ăn mặc trang trọng, lên thị trấn không thể chỉ mặc áo thun và hoodie như bình thường được. Qua một ngày bận rộn, áo sơ mi trắng bên trong đã chuyển thành màu cháo lòng đầy bụi đất.

Kha Dữ hút chưa hết nửa điếu thuốc đã ném xuống chân giẫm tắt, lại phủi phủi bụi đất trên người rồi đi về hướng đối diện rào chắn.

VJ nhanh tay mở máy quay ra lần nữa.

Đoàn phim mua cho mỗi một nhóm khách mời một thùng nước khoáng đặt ngay dưới gốc cây. Kha Dữ cúi người nhấc một chai vặn ra, gọi Thương Lục: "Đạo diễn."

Một tiếng rất nhẹ nhàng, không thêm vào quá nhiều cảm xúc.

Thương Lục dừng động tác, ngẩng đầu. Tóc mái của hắn bị mồ hôi tẩm ướt, không có khăn trùm đầu nên chỉ có thể dùng khăn lông trắng buộc lại thắt nút, nhìn qua vừa đáng yêu lại buồn cười, nhưng cũng khiến ngũ quan hắn càng thêm anh tuấn và hoang dã.

Ngày hôm qua nghe được PD và lão Quan nói chuyện phiếm, họ nói ống kính là thứ cực kỳ khắc nghiệt, chỉ một khiếm khuyết nhỏ xíu trên người cũng bị phóng đại lên vô số lần, cánh mũi chỉ cần hơi hướng ra ngoài một chút thôi cũng trở nên rất khó coi. Chẳng thế mà mấy hot boy hot girl mạng lên chương trình bị đánh cho hiện nguyên hình hết, nếu không phải quá xương xẩu thì là mặt quá hóp, hoặc cơ bắp lộn xộn không ra hình ra dạng.

Nhưng Thương Lục không như thế.

Dưới ánh sáng đơn sơ thế này, hắn hiện lên trước ống kính còn giống ngôi sao hơn cả một ngôi sao.

Kha Dữ khẽ cười một tiếng, lại ngắm hắn thêm mấy giây, "Đẹp trai thế này, hay là ở lại đây làm con rể cho người ta luôn đi." Anh vừa nói đưa bình nước cho hắn.

Động tác nhăn mũi rất nhỏ nhưng không tránh được đôi mắt Thương Lục.

"Anh đừng đứng đây, hôi lắm."

Còn hắn ngửi mãi đã quen, khứu giác tê liệt nên mặt không thèm đổi sắc nữa.

Trên tay Thương Lục còn mang bao tay bẩn, giơ lên ra hiệu: "Không tiện."

Tính tình Kha Dữ cũng không tốt, "Ai thèm chiều em? Còn muốn vặn nắp đút tận miệng cho à? Hỏi chương trình xem người ta có chịu không."

Hai vị VJ nhao nhao lên: "Chịu mà!"

Thương Lục tháo bao tay, ngẫm nghĩ thế nào lại đeo lên lần nữa. Hắn tháo đôi ủng cao su dính đầy bùn ra trước, bước ra khỏi chuồng cừu mới cởi găng.

"Chờ em đi rửa tay."

Vòi nước chỉ có một cái ống trơ trọi chọc thẳng giữa đất bùn, hắn ngồi xổm xuống rửa tay, phát hiện ra mấy ngón tay mình đã bị nước và mồ hôi ngâm đến nhăn nheo trắng bệch.

"Thầy Kha?"

Kha Dữ thong thả đi ủng, móc từ túi quần một đôi bao tay lao động trắng mang vào.

Cả hai VJ đều chấn động, ngữ khí lẫn nụ cười của Kha Dữ rất ung dung: "Lục Lục của chúng tôi lần đầu đi quay chương trình, mấy người làm thế không sợ dọa cậu ấy chạy mất à? Lần sau còn muốn lừa sợ là không dễ dàng như thế đâu."

"Đạo diễn Thương nói là bị anh lừa tới đây."

"Cũng không hẳn," Kha Dữ nhanh nhẹn dội một thùng nước, "Tôi đây gọi là làm người tốt đến cùng, đưa Phật phải đưa về tây."

Chu Tân đứng một bên bịt mũi, sắc mặt vặn vẹo.

Mẹ, bây giờ không biết nên mắng anh ta quá biết bợ đỡ hay quá biết cách lăng xê bản thân nữa.

Thương Lục trở về lập tức biến sắc —— "Kha Dữ!"

Kha Dữ huýt sáo, "Hay lắm, nhân dân cả nước biết chuyện anh giúp em dọn chuồng cừu rồi, em còn muốn cắt cảnh của anh trong "Cửa hông" nữa là không ai chứng cho đâu."

Chu Tân: Mẹ nó, lại còn tự cue tự tuyên truyền phim luôn mới ảo!

---

Lời tác giả:

Ngày mai thêm một chương ngọt nữa rồi đi cốt truyện tiếp nha

Bình Luận (0)
Comment