Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 122

Thời điểm mặt trời bắt đầu lặn, đàn cừu kêu be be lục tục chạy về nhà qua con đường đất hẹp dài giữa hai hàng rào chắn, ngay bên dưới những tán cây mơ phủ đầy lá vàng.

Chuồng cừu được dọn dẹp trông sáng sủa hẳn lên, hàng rào đã tu sửa, máng ăn sạch sẽ và từng đống cỏ khô được chất gọn gàng vào góc.

Con cừu đầu đàn không tiến bước khiến toàn bộ đàn cừu do dự theo, cứ kêu be be không ngừng, kinh động đám cừu bên nhà khác cũng bắt đầu nghểnh cổ kêu to.

Chủ nhà vừa thân mật gọi vừa phải lấy cỏ tươi xanh mơn mởn ra dụ dỗ, sau đó mới nửa đẩy nửa kéo được ba mươi con cừu vào trong chuồng.

Dưới gốc mơ già ngoài sân, Thương Lục đang nắm cổ tay Kha Dữ cẩn thận cởi đôi bao tay màu trắng đã biến sang đen sì.

"Xót à." Chu Tân cùng camera nhào tới góp vui.

Thương Lục không thèm ngước mắt, chỉ lịch sự đáp một tiếng cho phải phép, đôi mắt thâm thúy nhíu lại nhìn chăm chú vào ngón tay Kha Dữ.

Kha Dữ nở nụ cười nhạt như thể không cảm thấy cảnh tượng này có chút mờ ám nào, "Bộ phim mà cậu ấy sắp quay có yêu cầu vai chính lạ lắm, mặt xấu cũng được, nhưng tay nhất định phải đẹp."

Thương Lục ngẩng đầu nhìn anh như muốn hỏi "Có à?"

"Đạo diễn Thương ơi, dù hôm nay anh có làm việc hay không thì tay cũng biến dạng rồi," Kha Dữ rút tay về khẽ xoa xoa cổ tay, cười nói: "Phim tiếp theo của em chắc phải tìm người khác thôi."

Thương Lục biết anh đang dùng tư thái hoàn toàn thản nhiên biên chuyện để lừa gạt mọi người. Nói theo trình độ nào đó, Kha Dữ đúng là một kẻ nói dối rất thành thạo. Tuy Thương Lục không thích nói dối nhưng không thể không thừa nhận rằng, đó đúng là một kỹ năng cần thiết để tự vệ trong giới giải trí.

"Không có đâu." Thương Lục đáp nhàn nhạt, lại đưa tay mình ra, "Ngón tay em cũng biến dạng mà."

Phải, hắn học bắn cung và vẽ tranh ở mức độ cận chuyên nghiệp, lại học các loại nhạc cụ, quanh năm phải giao tiếp với đủ loại máy quay, đạo cụ, thiết bị ánh sáng sân khấu nên mỗi một ngón tay đều có vết chai dày, sau đó mới dần mài mòn theo năm tháng.

Đương nhiên Kha Dữ biết hết, mỗi khi bọn họ giao nắm mười ngón luôn có cảm giác thô ráp chai sạn.

Đó là bằng chứng cho thấy hắn đã không phụ tài năng mà ông trời ban cho.

Kha Dữ cụp mắt nhìn bàn tay duỗi đến trước mắt mình, những ngón tay thon dài có lực, lòng bàn tay dày rộng đó rất thích dùng sức xoa n.ắn đôi môi và chỗ nào đó không thể nói ra trên người anh.

"Đây là bàn tay chuyên vẽ storyboard này." Đứng trước ống kính, anh ra vẻ như lần đầu tiên cẩn thận ngắm nghía tay Thương Lục, thậm chí còn khẽ mỉm cười: "Ừm, đúng là không thể so sánh với tay con gái."

Tất cả mọi người bật cười, chỉ có Chu Tân là cười hơi miễn cưỡng.

Nói thế nào nhỉ, anh ta debut muộn hơn Kha Dữ, kinh nghiệm làm nghề cũng ít hơn, mấy năm nay nhờ diễn phim cổ trang mới bắt đầu có chút danh tiếng. Người thường hay bảo anh ta không xứng đi so với Kha Dữ, diễn viên thuộc lứa bọn họ họa may chỉ có Chung Bình là có thể đối chọi trực tiếp. Thậm chí có người còn nói, "Đặt Chu Tân và Kha Dữ bên cạnh nhau luôn cảm thấy quái quái chỗ nào, cứ như hai người không cùng một thế hệ vậy. Thật ra thầy Kha cũng chỉ ba mươi chứ mấy, chứng tỏ cậu ta thành danh đã lâu lắm rồi."

Không giống những kẻ đánh đâu chắc đấy, chỉ có năm đầu tiên Kha Dữ vừa vào nghề là đóng vai phụ vai quần chúng, từ năm thứ hai trở đi là được nhận vai chính, năm thứ ba vào đoàn phim của Lịch Sơn làm bình hoa, địa vị lập tức lên cao như diều gặp gió. Vai chính web drama có lượt xem không thấp, đề tài thảo luận cũng phong phú dễ hot, còn vai chính phim điện ảnh tuy được đầu tư không cao nhưng doanh thu phòng vé lại là hàng thật giá thật —— Mặc dù vẫn là mấy bộ phim rác rõ đầu rõ đuôi.

Quy tắc trong giới giải trí vạn năm bất biến, địa vị phim điện ảnh luôn cao hơn phim truyền hình, đặc biệt là loại chuyên diễn phim cổ trang như Chu Tân. Diễn viên điện ảnh đóng phim truyền hình gọi là hạ phàm, tài nguyên xuống dốc; nếu diễn viên chính phim cổ trang đi đóng phim điện ảnh thì mẹ nó bị mỉa là phi thăng, vận cứt chó, hoặc là đã đổi sang kim chủ mới.

Trước khi Chu Tân thành danh thường xuyên lấy Kha Dữ ra để khích lệ bản thân, anh ta nói mình thích Thương Lục đã lâu thật ra không phải lời khách sáo.

Anh ta chỉ là một diễn viên nhỏ từng bước đi lên từ vai quần chúng, ăn mấy trăm hộp cơm bên ngoài thành phố điện ảnh mới đổi được mười mấy phút lên hình. Những khi cảm thấy mình không chống chọi nổi nữa, Chu Tân chỉ dựa vào việc xem Kha Dữ phỏng vấn mà sống qua ngày.

Loại tâm lý này gọi là "Dựa vào đâu?"

Dựa vào đâu mà Kha Dữ diễn nát như vậy vẫn có thể nhận hết bộ phim này đến bộ phim khác; dựa vào đâu rating chạm đáy doanh thu bán vé nằm liệt giữa đường mà tư bản sau lưng anh vẫn không chịu buông tay; dựa vào đâu, rõ ràng chỉ là một cái bình hoa chỉ trưng được chứ không dùng được mà Lịch Sơn cứ mãi ưu ái anh, khán giả vừa mắng nhiếc anh vừa không thể chán ghét anh, họ không ra rạp vì anh nhưng cũng không ngừng xem phim chỉ vì anh.

Nếu Kha Dữ có thể thì dựa vào đâu mà bản thân không thể?

Câu hỏi tu từ đơn giản này đã giúp Chu Tân chống đỡ qua mười ba năm đóng vai phụ.

Đúng vậy, thật ra anh ta vào showbiz sớm hơn Kha Dữ nhiều.

"Sáng nay Chu Tân cũng nói là muốn xem bàn tay vẽ tranh của đạo diễn Thương mà?" VJ nhớ ra.

Chu Tân mỉm cười tiến lên một chút, nhìn vào mắt Thương Lục nói: "Tôi cũng đang học vẽ tranh đấy, không biết sau này có cơ hội học hỏi cậu không?"

Thương Lục không trực tiếp trả lời mà chỉ cong môi dưới, gật đầu tượng trưng.

Chu Tân vươn tay: "Đợt casting cho bộ phim tiếp theo sẽ chấm tay phải không? Cậu cảm thấy tay tôi có đủ tiêu chuẩn vào vòng phỏng vấn không?"

Câu này nói ra với giọng điệu khá đùa cợt, kiểu đùa cợt thành thạo đó khiến Thương Lục cảm thấy có chỗ quen quen.

Nửa giây sau hắn mới nhận ra, là giống Kha Dữ.

Hắn ngẩn người mất một lát vì không biết Chu Tân cố ý tạo drama kịch tính cho chương trình hay là quá tự tin. Đạo diễn và diễn viên chính cùng tham gia gameshow rất khó nắm chắc chừng mực, đặc biệt là với loại đạo diễn chưa phải đức cao vọng trọng như Thương Lục. Nếu quá thân thiện, khán giả sẽ chế giễu hắn quen thói la li.ếm người nổi tiếng, nếu quá lãnh đạm, người ta sẽ suy đoán bên trong biết đâu có trá.

Còn loại như Chu Tân đứng trước ống kính xin xỏ slot casting, nếu thật sự phát sóng trong chương trình có khi sẽ bị chế giễu hết mấy ngày.

Khi đó Thương Lục còn chưa biết rằng các MC chính như anh ta vốn đã ký quyền biên tập cuối cùng trong tay rồi, đương nhiên sẽ không để những đoạn ngắn thừa thãi này lọt vào nội dung phát sóng.

Lão Quan và lão Triệu PD trùng hợp từ đâu đi tới, nghe Chu Tân nói thế tức khắc cười vang: "Đứng rõ xa đã nghe tiếng cậu muốn hẹn lịch với đạo diễn Thương rồi!"

"Tối hôm qua chị Vọng có nói mà, cái này kêu gần quan được ban lộc." Chu Tân xòe rộng năm ngón tay giơ lên trước ống kính: "Tay tôi cũng được chứ hả?"

Chương trình này có hình thức khá giống phim tài liệu, phong cách rất tự nhiên thoải mái, ngay cả staff hậu trường cũng có thể tham gia không cần kiêng kỵ, "Được mà, đương nhiên là được," Lão Quan rất nể tình: "Bàn tay từng lên hot search!" Lại trêu thêm: "Đang chọn tay à? Thế đạo diễn Thương nhìn xem như tay tôi có nhận được vai quần chúng nào không?"

Mọi người cười ầm lên, đề tài cũng tan biến rất xảo diệu. Lão Triệu PD nói: "Hôm nay mọi người vất vả rồi, chúng ta qua chỗ Tân Lực Mãi Mãi Đề ăn cơm đi, tối nay tất cả khách mời ăn cùng nhau!"

Tân Lực Mãi Mãi Đề chính là chủ ngôi nhà cho Kha Dữ ở nhờ, hôm nay đến anh mới biết chuyện chủ nhà mình là "nhà giàu số một" trong thôn, chẳng trách hôm qua lại rộng rãi cho ở như thế.

Bọn họ đi bộ ngược theo dòng suối, mất hai mươi phút mới đến nơi.

Thương Lục chợt nhớ hôm qua Kha Dữ tới thăm mình, sau khi đưa đèn pin và thuốc ngủ xong lại cùng VJ chậm rãi đạp lên ánh trăng trở về nhà, trong lòng liền sinh ra một cảm giác rất êm ái. Thậm chí hắn còn muốn xem lại đoạn phim ngoài lề, xem thử cả chương trình sắp phát sóng, xem hai người hòa hợp và công khai nắm tay nhau trước ống kính như thế nào.

"Ngày hôm qua anh có ra ngoài ngắm sao không?" Thương Lục hỏi.

Có camera đi theo, Kha Dữ trả lời rất tự nhiên: "Anh ngủ quên mất."

"Em có chụp sao đấy."

"Đẹp không?"

"Đẹp."

Chỉ là một đoạn hội thoại đơn giản nhưng lại khiến VJ đi theo bốc lên một cơn xấu hổ rất khó hiểu. Anh ta cảm thấy máy quay của mình như đang can thiệp họ, làm phiền họ, vì thế càng trở nên ngượng ngùng hơn.

Nhà bếp của Tân Lực Mãi Mãi Đề chuẩn bị cơm chiên thập cẩm, Vu Vọng và Hứa Phóng ngồi trong phòng khách uống trà. Thấy Kha Dữ và Fin bước vào, Vu Vọng cười nói: "Hai đứa nhóc này qua nay sống sung sướng gớm nhỉ?"

Fin tháo đàn guitar xuống: "Em chỉ ăn theo anh Đảo Nhỏ thôi ạ."

Phòng khách có lò sưởi rất ấm áp dễ chịu, mâm đựng trái cây chất đầy quả khô và hạt dưa. Thấy mọi người bước vào, bà chủ nhà rót mời mỗi người một cốc trà sữa nóng hổi.

"Nghe nói hôm nay cậu lên thị trấn bán mơ hả?" Vu Vọng khá ưu ái Kha Dữ nên liên tục chuyển đề tài lên người anh, "Còn bán nghệ nữa chứ?"

"Đảo Nhỏ khiêu vũ đẹp lắm." Fin móc di động ra, "Em quay nhiều cực."

"Nhảy chơi thôi." Kha Dữ nhẹ nhàng đáp, video được chuyền qua tay bao nhiêu người, ai nấy xem đều cười nhưng anh không thấy xấu hổ gì, còn ra vẻ bất cần bắt tréo chân, hai tay giao nhau đặt lên đầu gối.

Di động chuyển đến tay Thương Lục, hắn chỉ xem đơn giản mấy lần, thái độ không quá hào hứng.

Nhảy điệu dân tộc với hai ba mươi cô gái Tajik, thế mà anh vẫn thoải mái như thường.

Kha Dữ nhận ra cảm xúc hắn thay đổi vi diệu, thừa dịp mọi người đang hăng say trò chuyện mà nhắn tin WeChat: [ Không vui à? ]

Thương Lục thấy di động mình rung lên liền ngước mắt nhìn Kha Dữ. Tiếp thu được tín hiệu trong mắt anh, hắn không lập tức hành động ngay mà chờ một lát mới nhấc máy lên.

Máy quay đang quay nên không tiện đánh quá nhiều chữ, hắn đáp ngắn gọn, [ Ừ. ]

... Mùi giấm kết hợp với khuôn mặt sầm sì lãnh đạm của đương sự càng có sức sát thương gấp đôi.

Kha Dữ chờ thêm một lát mới xem điện thoại để tạo ra khác biệt thời gian trước ống kính, khóe môi anh mím lại, hoặc có lẽ là giật giật, tóm lại là khó lòng biết rõ.

Lại hỏi: [ Ghen? ]

Thương Lục trả lời: [ ...... ]

Kha Dữ buông điện thoại xuống, không cần biết mọi người nói đến đâu rồi, anh xoa xoa cổ tay rồi nói: "Đau quá."

Vụ Vọng quan tâm: "Cậu bị thương?"

Kha Dữ ngoan ngoãn chớp mắt gật đầu: "Trở về sớm nên qua giúp Chu Tân và Thương Lục làm ít việc."

Hứa Phóng đang tuổi vị thành niên, lúc cười lên còn mang theo vẻ ngây ngô của trẻ con: "Thế phải coi là tai nạn lao động trong lúc làm việc với đạo diễn Thương hay tai nạn lao động lúc làm việc với chương trình đây?"

Lão Triệu PD chưa nói gì, Thương Lục đã cướp lời: "Với tôi."

Kha Dữ trừng mắt nhìn thẳng vào hắn, hết nghiêng đầu lại cụp mắt, hàng lông mi giật giật khiến người nhìn mà đau lòng.

Chu Tân cảm giác như mình không quen biết Kha Dữ.

Nói thẳng ra thì anh ta chưa xem hết các tác phẩm của Kha Dữ, nhưng mỗi một bài phỏng vấn mỗi một đoạn hậu trường đều đã xem, hơn nữa không chỉ xem một lần. Anh ta tự tin rằng mình hiểu biết về Kha Dữ có khi còn nhiều hơn đa số fan hâm mộ nhà anh.

Cho dù đã nhìn qua trăm ngàn bộ dạng, Chu Tân vẫn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Kha Dữ.

Dùng ngôn ngữ của các nữ sinh miêu tả thì chính là rất "trà xanh".

Trước đây anh ta tò mò không biết vì lý do gì mà Thương Lục nhất quyết chọn anh, đến Tô Cách Phi hay Chung Bình cũng không lọt được vào mắt. Liên tưởng đến hành động chủ động xin dọn chuồng cừu cùng với ánh mắt đáng thương ám muội hiện giờ, Chu Tân cảm thấy mình đã hiểu rõ mười mươi.

Kha Dữ quả nhiên là Kha Dữ.

Không làm thất vọng mớ tai tiếng đồn thổi bậy bạ trong quá khứ chút nào.

Thương Lục nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy yết hầu hơi ngứa.

Giọng hắn rất trầm thấp, ngữ khí cố tình lạnh nhạt: "Mai kia tôi sẽ mời bác sĩ tốt nhất cho thầy Kha."

Lúc này Kha Dữ mới phản hồi tin nhắn WeChat: [ Còn giận nữa không? ]

Thương Lục cụp đôi mắt xuống, khung sườn mặt trời cho nhìn qua cực kỳ tập trung.

Vừa tập trung vừa đứng đắn.

Ngón tay hắn lướt nhanh trên bàn phím: [ Ngứa mông rồi đúng không? ]

Mặt Kha Dữ nóng bừng lên, cảm giác vành tai mình nhất định cũng đỏ rồi.

Hứa Phóng phát hiện ra ngay: "Anh Đảo Nhỏ, lỗ tai anh đỏ thế."

Kha Dữ ho nhẹ: "Hơi nóng."

Cơm tối đã sẵn sàng.

Một nồi thịt cừu xé tay lớn, hai đĩa dapanji ăn kèm với hành tây thái mỏng và cà chua ngâm, hấp dẫn đến mức thần tiên cũng phải thèm thuồng.

Thần tiên không bao gồm minh tinh.

Vu Vọng chỉ ăn tượng trưng mấy miếng, sau đó ôm cốc trà sữa không buông tay. Fin thì khá hơn, cô sinh hoạt trong ban nhạc không có nhiều gánh nặng thần tượng, nhưng nếu ăn ngon miệng quá dễ khiến các fan ca nhạc mất đi ấn tượng ngầu lòi của mình... một suy nghĩ khá là đáng yêu.

Hứa Phóng đang ở tuổi ăn tuổi lớn nên ăn uống thỏa thích không cần kiêng khem, Thương Lục ăn uống ung dung thong thả, ăn dapanji không khác gì ăn món hạng sao Michelin nhưng không khiến người ta có cảm giác kệch cỡm.

Thân làm sao nam nên Chu Tân ăn không khác gì Vu Vọng, trong lúc ăn còn yên lặng quan sát Kha Dữ, phát hiện ra anh ăn rất ngon miệng.

"Thầy Kha không phải kiêng tinh bột sao?" Chu Tân hỏi.

"Có chứ, nhưng ra khỏi Ninh Thị xem như nghỉ xả hơi," Kha Dữ tự chuẩn bị cho mình một bộ lý thuyết chống chế méo mó, "Kiêng tinh bột cũng ngang với mất đi linh hồn."

Thương Lục hừ một tiếng, Kha Dữ giật mình: "... Quên mất, đạo diễn cũng ở đây."

"Nghe nói cậu diễn "Cửa hông" phải gầy đi mười cân?" Vu Vọng hỏi.

"Vâng ạ."

"Tàn nhẫn quá," Vu Vọng xuýt xoa, "Người cậu vốn ít mỡ rồi, còn giảm tận mười cân thì khác gì ma đói đâu."

"Vừa đói vừa lao động nặng, trông không khác gì người bệnh luôn."

"Chắc là xấu lắm nhỉ?"

"Hỏi đạo diễn là biết ạ."

Thương Lục tiếp lời: "Nhân vật yêu cầu như thế."

Hứa Phóng phòng ngừa rất chu đáo: "Cho em đổi ý được không, anh Thương Lục, em không đóng phim của anh nữa đâu, em không muốn bị bỏ đói."

Thương Lục hù dọa: "Cũng có thể phải tăng thêm ba mươi cân."

Hai mắt Hứa Phóng tối sầm: "Bây giờ em đang làm idol, béo lên ba mươi cân chắc người ta đuổi cổ em mất."

Cậu ta không vội lách mình ra khỏi thân phận idol lưu lượng, kiểu thản nhiên thừa nhận này rất thông minh, cũng rất dễ gây thiện cảm.

Động tác gặm đùi cừu của Kha Dữ dừng lại, chậm rãi hỏi: "... Tăng ba mươi cân?"

Thương Lục khẽ cười liếc anh: "Không muốn à?"

"Anh..."

Chu Tân chớp thời cơ ngay: "Thầy Kha không muốn thì tôi nhận."

Vu Vọng nhìn anh ta một cái, rất thân thiện bổ sung: "Mấy nhóc trong phòng làm việc của tôi cũng tình nguyện đấy."

Nụ cười trên mặt Thương Lục nhạt dần: "Biết đâu phim chiếu ra mà doanh thu không như mong đợi, danh tiếng tan vỡ, mấy người lại biết phim tôi không ra gì thì sao."

"Làm gì có!" Vu Vọng nói, "Tôi là fan cứng của cậu, thật đấy, từ lúc xem phim ngắn đã nhảy tọt xuống hố rồi. Tôi thật sự rất trông chờ bộ 'Cửa hông, cực kỳ chờ mong, đã có lịch chiếu chính thức chưa?"

Đây là đang giúp bọn họ quảng bá phim, cũng là lý do có bữa cơm tối nay, nếu không, tìm không ra trường hợp nào để mọi người thảo luận về phim ảnh thì không thể hoàn thành nhiệm vụ mà tư bản phía sau giao phó được.

"Khoảng tết Thanh Minh sang năm."

"Sao không dứt khoát chiếu Tết luôn? Hoặc là hoãn đến lễ 1/5 cũng được. Ba ngày nghỉ quá ngắn, thị trường không ổn định, phải dựa hết vào suất chiếu và chạy quảng cáo mất." Vu Vọng đã đổi nghề sang sản xuất phim nên rất quen thuộc với các hoạt động hậu trường. Ngay sau đó cô cười lớn: "Nhưng dù gì đây cũng là dự án của GC, làm gì có chuyện lịch chiếu hay quảng cáo tệ được, đúng không nào?"

"Có lẽ thế."

"Vậy lần này cậu xuất hiện chứng tỏ đã biên tập xong rồi?"

"Ừm."

Hai mắt Vu Vọng tỏa sáng: "Nhớ nhé, lúc nào phát thư mời chiếu nội bộ nhất định phải gửi cho tôi một cái đấy!" Nói đoạn, cô chuyển hướng sang Kha Dữ, "Tôi nghe nói lần này Đảo Nhỏ phát huy tốt lắm, có đúng không?"

Kha Dữ khiêm tốn tự giễu: "Khởi điểm quá thấp, hơi tiến bộ một chút là thấy ngay ạ."

"Không đâu," Thương Lục nói, "Thầy Kha diễn xuất rất tốt, anh ấy là diễn viên tốt nhất trong lòng tôi đấy."

Bàn tiệc lập tức im bặt, gần như rơi vào cảnh ngơ ngác nhìn nhau, may mà Vu Vọng phản ứng rất nhanh: "Gì nhỉ, chi bằng bây giờ chúng ta..." Cô cụp mắt đảo qua bàn tiệc, cười nói: "Ở đây không có rượu, chúng ta lấy trà sữa thay rượu, cùng chúc cho phim mới của đạo diễn Thương và Đảo Nhỏ thắng lớn phòng vé, 'Cửa hông' thắng lớn!"

Trà không gây say nhưng không khí rất tốt, tiếng côn trùng kêu vang ngoài cửa, tiếng suối chảy róc rách ban đêm nghe như tiếng ngựa phi nước đại trên bình nguyên ở phía xa.

Fin nói: "Tôi muốn ngắm sao quá, chúng ta cùng ra ngoài ngắm sao đi?"

Sáu người nhấc rèm cửa nối đuôi nhau đi ra. Không khí ban đêm lạnh băng như muốn rửa sạch từ chóp mũi đến phổi mỗi người. Giữa tiếng côn trùng ríu rít, bọn họ cùng ngửa đầu nhìn lên trời cao.

"Đẹp quá." Vu Vọng cảm thán, hơi thở phả ra làn khói trắng.

"Đúng vậy," Fin xoa xoa tay thổi khí, "Cảm giác như lâu lắm rồi không ngẩng đầu lên ngắm sao."

"Bắc Kinh có sao để ngắm hả?" Hứa Phóng hỏi.

"Đồ phá đám," Fin khóc, "Tôi có một bài hát viết phần điệp khúc là ngắm sao, lần trước trong đại nhạc hội Dâu Tây, tôi với Mạch Nhất Đốn hét khản cả giọng, kết quả ngẩng đầu lên liền lật xe."

Tất cả mọi người vô lương tâm cười ầm lên.

"Mỗi lần ngắm sao người ta hay nghĩ đến những chuyện xa xôi tốt đẹp, cho nên mới luôn mơ mộng khi đối diện với bầu trời đầy sao." Vu Vọng hít sâu một hơi, "Chuyện tốt nhất mà tôi nghĩ đến là, bao giờ mình mới có lại một đứa con."

Giới giải trí đều biết chuyện cô từng sảy thai trong lúc quay phim, từ đó trở về sau không còn nghe bất kỳ tin tức mang thai nào nữa.

Hiện trường im lặng mất một lúc, Hứa Phóng trầm ngâm nói: "Em thì khác, chuyện tốt nhất em nghĩ tới là ngày mà các fan không xem em là trẻ con nữa."

"Phóng Phóng, cậu còn nhỏ thật." Fin phá đám.

Hứa Phóng suy sụp mất mấy giây, lên tinh thần hỏi: "Anh Chu Tân thì sao?"

"Chắc là giành cúp Thị đế." Chu Tân cười.

"Hình tượng đam mê sự nghiệp không ngã nhỉ." Vu Vọng cười anh ta, lại hỏi Kha Dữ: "Còn Đảo Nhỏ?"

"Không có." Kha Dữ đáp.

"Không có?" Cả bốn MC đều kinh ngạc, "Anh chưa từng mơ mộng về tương lai sao?"

"Thật sự không có mà," Kha Dữ luôn ngẩng đầu ngắm sao, ở khoảng cách của Thương Lục nhìn qua, tựa như cả dải ngân hà đều phản chiếu trong đáy mắt anh. Kha Dữ thu tầm mắt lại ngoái nhìn mọi người, ánh mắt chạm vào Thương Lục, "Hiện tại đã tốt hơn bất cứ tương lai nào mà tôi tưởng tượng ra rồi."

"Thế còn anh Thương Lục?" Hứa Phóng hỏi.

Thương Lục nhìn vào mắt Kha Dữ: "Chắc là kết hôn."

Kha Dữ rõ ràng đã ngơ ngẩn mất một lúc, vẻ thong dong trên mặt anh biến mất, thậm chí còn bối rối không biết mình phải làm gì.

Thương Lục mỉm cười cụp mắt, hàng lông mi run rẩy. Hắn sửa miệng: "Nói đùa đấy, như bây giờ đã là tốt lắm rồi."

Bình Luận (0)
Comment