Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 123

Sau khi kết thúc quá trình ghi hình, các khách mời và tổ chương trình giải tán ngay tại Kashgar. Thương Lục và Kha Dữ cùng chọn chỗ ngồi từ lúc chờ máy bay nên hiển nhiên là hai ghế liền kề, vẫn là máy bay nhỏ, khoang hạng nhất vắng tanh chỉ có đúng hai người.

Cuộc đối thoại tối hôm trước vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt.

Lúc ấy Vu Vọng rất kinh ngạc: "Cậu còn trẻ thế mà đã muốn kết hôn?"

"Chỉ là ý nghĩ thoáng qua thôi, đừng cho là thật." Thương Lục cong môi, nghe như một câu giải thích.

"Nghĩa là cậu có đối tượng ổn định rồi đúng không." Fin không vui cho lắm, "Thế nào, nghe nói công bố tình yêu trong chương trình của chúng tôi sẽ được buff cho tình yêu vĩnh cửu đấy."

"Buff là cái gì?"

Fin: "..."

Hứa Phóng bật cười: "Trời đất ơi anh Thương Lục, anh không chơi game à?"

Thương Lục nhíu mày như thể lần đầu tiên ý thức được mình không theo kịp câu chuyện, nói nhàn nhạt: "Không chơi."

"Chưa bao giờ luôn?"

"Ừ."

Thái độ nghiêm cẩn thành quen khiến hắn bổ sung một câu: "Hồi nhỏ từng chơi vài lần, mỗi lần chạm vào tay cầm là phải chép kinh Kim Cang thể chữ Khải cho ông nội tôi mười lần, từ đó không dám chơi nữa."

Tất cả mọi người cười nghiêng ngả, Fin lau nước mắt, "Con gái không chơi game thì tôi từng gặp, con trai không chơi game mới thật sự hi hữu đấy!"

Thương Lục khách quan chỉ ra: "Đó gọi là định kiến giới."

Ngụ ý rằng cô nàng nói thế là không đúng.

Hứa Phóng ngửa mặt lên trời thở dài: "Thế bạn bè anh có cảm thấy chơi với anh rất chán không?"

Thương Lục chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, đang ngẫm xem mình có tư cách phủ nhận hay không thì đã nghe Kha Dữ nói bên tai: "Không chán đâu."

Hắn chưa bao giờ thắc mắc, cho dù Hứa Phóng hỏi thì cũng chỉ tự xét lại tượng trưng một chút chứ không thật sự móc nối hai khái niệm "Không chơi game" và "Nhàm chán" vào nhau. Thế nhưng nghe Kha Dữ nói vậy, trong lòng Thương Lục vẫn thấy nhẹ nhõm chốc lát.

Có lẽ chuyện đồn đại nhà hào môn rất kí.ch thí.ch trí tò mò, đề tài vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn quay về vấn đề đời sống tình cảm.

"Thầy Kha có quen biết đối tượng của đạo diễn Thương không?"

Kha Dữ sờ mũi, trái lương tâm đáp: "Không quen biết."

"Người ngoài giới giải trí à?" Chu Tân hỏi, "Sau này có tính toán công khai không?"

Thương Lục trả lời: "Xem ý người kia thôi."

Vu Vọng hỏi: "Nếu Đảo Nhỏ ổn định hơn một chút, có định công khai không?"

Một qua một lại nghe như đôi tình nhân đang được bạn bè và gia đình quan tâm thăm hỏi.

Kha Dữ bắt chước Thương Lục: "Xem ý người kia thôi."

Vu Vọng: "..."

Fin là người theo chủ nghĩa không kết hôn, có vẻ rất thất vọng với thanh niên tuổi trẻ đã muốn kết hôn như Thương Lục, "Ở một mình không tốt sao? Việc gì phải tìm một người về quản lý mình —— đúng không thầy Kha?"

Kha Dữ không biết tại sao cô nàng lại lôi kéo mình vào một trận doanh, Fin nói tiếp: "Thật ra tôi đã sớm ngửi được rồi, thầy Kha vừa nhìn là biết ngay người cùng chí hướng."

Chu Tân chế nhạo: "Cô độc thân từ trong bụng mẹ còn thầy Kha đã hẹn hò sáu lần, đừng có đánh đồng."

Hứa Phóng nói: "Anh Thương Lục nhìn cũng giống 'hải vương' lắm."

Thương Lục hỏi: "Hải vương là cái gì?"

"Hải vương là thuật ngữ chỉ người có nhiều lốp xe dự phòng một lúc, cá khắp Thái Bình Dương đều nằm trong tay mình." Hứa Phóng nói như thật, lại gật đầu chắc nịch, "Là như vậy đấy."

Thương Lục bỏ qua chủ đề này mà lấy từ trong túi áo khoác ra một cặp mắt kính. Tất cả mọi người đều dừng nói để quan sát hắn, không biết lý do gì mà hắn đột nhiên nhớ ra phải đeo mắt kính. Đó chỉ là một cặp kính gọng kim loại tầm thường, nhưng không thể không thừa nhận rằng khi đeo lên mặt Thương Lục lại có cảm giác rất cao cấp.

"Tôi bị quáng gà." Thương Lục gật đầu, đôi mắt sau cặp kính đúng là càng có thần hơn vừa nãy. "Thầy Kha," hắn nhìn Kha Dữ chăm chú, dùng một loại ngữ khí chỉ đối phương mới hiểu mà thản nhiên hỏi: "Anh theo chủ nghĩa không kết hôn thật sao?"

Khóe môi Kha Dữ nở nụ cười rất nhẹ, ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm theo động tác nâng cằm.

Fin nhạy bén nhận ra rằng anh không hề có ý định ngắm sao, chỉ là không muốn nhìn Thương Lục mà thôi.

Luồng khí trắng thoát ra khỏi đôi môi, lại nhanh chóng tiêu tán không còn tung tích, "Chắc là vậy," Kha Dữ gật đầu, sống lưng hơi cong vì động tác nhét tay vào túi, tư thế này khiến anh trông rất thong dong như thể không cần thừa nhận một cách quá khó khăn, "Đúng vậy đấy."

Ở một góc nhỏ mà máy quay không quay tới, ánh mắt Thương Lục ngơ ngẩn vì cứng đờ, biểu cảm trên mặt hắn gần như trở về trạng thái thờ ơ vô cảm.

Cứ như tất cả những trò đùa vừa rồi chỉ là ảo giác.

·

"Tối hôm đó, anh bảo mình không muốn kết hôn..." Trông thấy tiếp viên trưởng đi tới, Kha Dữ phải dừng lời.

Cô tiếp viên cúi người chào hỏi, hướng dẫn về các tiện nghi và dịch vụ trên máy bay, dò hỏi thực đơn ăn kiêng, cuối cùng mới ngượng ngùng nói: "Các cô gái chỗ tôi muốn hỏi hai vị xem có thể chụp ảnh chung không, hai vị thấy tiện không ạ?"

Kha Dữ gật đầu, nói bọn họ có thể quay lại sau khi đã kết thúc quá trình phục vụ.

Đến khi phục hồi tinh thần, anh phát hiện Thương Lục đã đeo tai nghe lên, kê gối cổ nghiêng đầu qua một bên không biết là đang nghỉ ngơi hay đang nghe nhạc.

Trong lòng Kha Dữ bỗng nhiên nổi lên chút buồn bã, rồi lại nghĩ mình làm gì có tư cách buồn đâu?

So sánh với tâm tình Thương Lục tối ngày hôm đó, nỗi đau mà kẻ thủ ác như anh gánh chịu quả thực không đáng là gì.

Chuyến bay dài sáu tiếng đồng hồ kết thúc trong im lặng. Mãi đến khi xuống máy bay Kha Dữ mới nhận ra rằng bọn họ vẫn không được yêu cầu chụp ảnh chung, có lẽ các tiếp viên hàng không thấy hai người cứ thay nhau ngủ nên ngại quấy rầy.

Bọn họ không có hành lý ký gửi, đáp đất vào giờ khuya, trước đó còn sắp xếp một chuyến bay khác đánh lạc hướng fan nên lối đi VIP hôm nay cực kỳ yên tĩnh. Thương Lục không nói lời nào nhưng cũng không bỏ mặc anh mà đi trước. Khí chất trên người hắn không quá lạnh, Kha Dữ đi bên cạnh lại bị bao bọc trong sự mất mát như biển sâu, cho đến khi cả nhịp tim lẫn hơi thở đều mất đi độ ổn định.

Ngay sau đó anh nhận ra sự mất mát như biển sâu đó không phải đến từ mình, mà là Thương Lục.

Xuống đến bãi đậu xe, Thịnh Quả Nhi lái chiếc Land Rover đỗ tại vị trí dễ thấy nhất gần thang máy, bên cạnh là chiếc Maserati của chú Minh.

Sắp phải chia tay rồi.

Thương Lục giữ chặt cổ tay Kha Dữ, giọng nói trầm thấp cộng hưởng trong lồng ngực, vừa tê dại vừa mang theo cảm giác đau đớn vì tim đập quá nhanh, "Lúc nãy anh nói, trong chương trình anh bảo mình không muốn kết hôn..." Hắn nuốt nước bọt, "Nửa câu sau là gì?"

Là "Lừa em đấy", hay là "Vì em nên anh muốn phá lệ"?

Câu nào cũng được, nhưng câu sau mới là lý tưởng nhất.

Kha Dữ cụp mắt, khuôn mặt giấu dưới vành mũ ngư dân, "Em giả vờ ngủ à?"

Một câu rất nhẹ nhàng nhưng đủ làm Thương Lục nghẹn họng.

Kha Dữ mỉm cười không truy vấn, chỉ nhẹ giọng: "Ngày đó anh bảo không định kết hôn, không phải nhằm vào em đâu."

Thương Lục siết chặt cổ tay anh, phẫn nộ nhưng khắc chế hỏi: "Thế có ý gì?"

"Ý của anh là... Đó là ý nghĩ cố hữu xưa nay của anh, nếu đổi lại người khác, dù là nam hay nữ, anh..." Kha Dữ thở phào, buông bỏ sự ích kỷ của mình mà nhìn thẳng vào mắt Thương Lục: "Anh vẫn luôn nghĩ như thế, nhưng mà..."

Dây thần kinh khắp người Thương Lục căng thẳng, máu như muốn ngừng chảy trước câu "Nhưng mà" của anh. Hắn cố hỏi dồn bằng ngữ khí khép nép: "Nhưng mà sao?"

"Nhưng hôm đó em nói như thế, làm anh..."

"Anh?"

"Anh..."

Kha Dữ nghiến răng, ánh đèn liên tục chớp tắt, là Thịnh Quả Nhi vừa nhấn đèn ra hiệu. Kha Dữ thất thần nhìn qua, Thương Lục thấp giọng cảnh cáo, ngữ khí như dỗ dành: "Đừng nhìn linh tinh, nhìn em đây này."

Kha Dữ lấy lại bình tĩnh, phát hiện ra ánh mắt Thương Lục rất căng thẳng, dường như sợ hãi ánh đèn pha của Thịnh Quả Nhi sẽ dọa anh sợ hãi không nói nên lời.

"Hôm đó nghe em nói thế, tuy biết em chỉ đang nói đùa, nhưng anh vẫn..." Ngón tay cuộn lại hơi giật giật, anh liếc mắt nhìn đi chỗ khác, vành tai nóng bừng, "Vẫn dao động."

Thương Lục sửng sốt, tim đập thình thịch đồng thời không dám tin tưởng.

"Trước kia anh không muốn kết hôn là vì sợ phải thành lập mối quan hệ thân mật với người khác... Bây giờ không sợ nữa," Kha Dữ lẩm bẩm, "Dù sao ly hôn sẽ được chia vài tỷ, nghĩ lại vẫn không lỗ đi đâu."

Thương Lục: "..."

"Có lẽ, nhưng anh không biết cái gọi là thỏa thuận tiền hôn nhân à?"

"Hả?..." Kha Dữ hỏi, "Thế không ký có được không?"

Thương Lục triệt để vào vai phá gia chi tử: "Được chứ."

·

Nửa tháng sau chương trình công chiếu, lượt người xem đạt mức cao kỷ lục trong cả mùa, điểm gây cười và điểm gây tranh cãi cũng nhiều ngang nhau.

Biệt thự Vân Quy của Thương Lục thu hút rất nhiều sự chú ý.

Fan: [ Trông thấy Lục Lục đứng trong phòng khách biệt thự cao cấp, tôi: Ôi chao Thượng Đế ơi đây là hoàng tử thật sao『prprpr』!!! Lục Lục nói cái này là đạo cụ, cái kia là đồ nhái, cái nọ giả, còn nhà là đi thuê, tôi: Đồ ngốc『 Không muốn cười nữa.jpg』.]

[ @Thương Lục không phải quý công tử nhà đại gia, đã nói bao nhiêu lần rồi, mấy người cứ nói người ta là công tử mãi @Thương Lục có thể không giận được sao? @Thương Lục nhà chúng ta chỉ là một thanh niên thành danh sớm, học với thầy giỏi, dựa vào năng lực và ngoại hình để kiếm cơm, không phải dựa vào gia đình giàu có quyền thế Hồng Kông nào đó đâu ok? ]

Kết quả vì @ sai nên không ai phát hiện ra account thật của Thương Lục.

Người qua đường: [ Xem part của Đảo Nhỏ như được chữa lành, núi sông tổ quốc tươi đẹp người cũng càng đẹp, xem qua part của Thương Lục: Tiêu rồi, cách màn hình còn thấy nặng mùi nữa『 Bịt mũi ghét bỏ 』]

Đương nhiên cũng có những ý kiến không mấy hài lòng. Bởi vì tất cả các MC đều có quyền cắt nối biên tập cuối cùng với những thước phim của mình, cho nên tất cả các màn khôn lỏi bệnh ngôi sao của Chu Tân đều bị xóa hết, trận giao lưu với Thương Lục cũng bị di hoa tiếp mộc ghép với đoạn có Kha Dữ ——

[ Cười chết, gì mà quý công tử nhà giàu, chẳng qua chỉ là phường trông mặt bắt hình dong. Chu Tân xin cho xem tay đạo diễn bảo không có gì đẹp, Kha Dữ đòi xem lại mau mắn xòe ngay tắp lự. Anh ta thật sự chỉ đang muốn lăng xê mình với cái bình hoa tuyến hai kia thôi. ]

[ Suỵt, fan nhà đó hung hãn lắm mà? Từ ngày phim qua cửa duyệt tới giờ mỗi ngày lên một cái hot search, fan còn tâng bốc tận trời gì mà sắp hạ bệ cả Lịch Sơn. Chính chủ thì sao, hứ, còn không có lấy một tác phẩm tiêu biểu ha ha ]

[ Thôi đừng nhắc, người ta là thiếu niên thiên tài thanh thanh bạch bạch không chiêu trò marketing, thực tế thì nhan sắc vóc dáng thân thế gì đó khoe muốn hết cho thiên hạ xem rồi ]

[ Diễn viên bán hủ thì thôi đi, đạo diễn bán hủ mẹ nó lần đầu mới thấy ý ]

[ Người ta nói hôm nay bán hủ kiếm nhiệt độ hôm sau phòng bán vé ăn đủ nhá ]

Những bình luận thế này chỉ là thiểu số, âm thanh hoàn toàn bị đội fan CP điên cuồng che lấp.

Fan CP "Phải Lòng":

[ Chào mọi người, ăn Tết thôi, chúc mọi người năm mới vui vẻ ]

[ Tôi sẽ gọi tập chương trình này là địa ngục của hội fan only ]

[ Lúc Hứa Phóng hỏi bạn bè có ngại Thương Lục chán không, Đảo Nhỏ lập tức nói không chán, hu hu hu ngọt chết tui ]

[ Nhắc lại chỗ này nè, Đảo Nhỏ muốn giúp đối phương hoàn thành nhiệm vụ phải lừa người ra ngoài uống nước, hẳn là biết em trai không nỡ để mình làm công việc dơ bẩn! ]

[ Tui có tội, em trai trở về nhìn thấy Đảo Nhỏ đã đi ủng mang găng tay bước vào chuồng cừu, một tiếng "Kha Dữ" cùng với ánh mắt mất khống chế đó bị tui xem đi xem lại không dưới mấy chục lần! ]

[ Cảm giác Thương Lục đau lòng muốn chết rồi ]

[ Trời ơi, rõ ràng bản thân mới là thiếu gia mười ngón không dính nước xuân ]

[ Nói nhỏ nè, thật sự không phải tui nghĩ nhiều đâu, tui cảm thấy bọn họ real lắm nhé. Thương Lục nói từng giúp một người bạn gia cố cửa sổ chống bão, tôi hoài nghi 'bạn' này là Đảo Nhỏ á ]

[ Lúc Thương Lục nhắc kết hôn, ánh mắt cũng nhìn qua Đảo Nhỏ ]

[ Lúc chị Vọng hỏi Đảo Nhỏ có quen biết bạn gái Thương Lục không, anh ấy lập tức sờ mũi cụp mắt, tất cả đều là hành động vô thức trong lúc nói dối. Nhất định là Đảo Nhỏ biết! Chính là ảnh chứ ai! ]

[ "Có định công khai không?" "Xem ý người kia."

"Có định công khai không?" "Xem ý người kia."

Mẹ, cái mật mã mà chỉ hai chúng ta mới biết rõ kìa!!!! ]

[ Hôm nay em cắm chốt trong lầu này rồi á!! Các mẹ Leeuwenhoek motto motto (nữa đi nữa đi)! ]

Thanh thế của fan CP càng lớn, hội fan only vốn chỉ cắn hạt dưa xem kịch càng đứng ngồi không yên.

Fan Thương Lục luôn cảm thấy Thương Lục không nhất thiết phải bám lấy Kha Dữ để bán hủ lăng xê, đến khi bị châm chọc mỉa mai là lập tức nhào vào cãi nhau:

[ Mở to hai mắt nhìn xem giải thưởng đầu tiên của Kha Dữ là nhờ ai mới có. Là ai kiên trì dùng anh ta trong khi biết đối phương bị tâm manh? Thương Lục ké fame Kha Dữ? Phải nói là truyện cười buồn cười nhất năm nay á ]

[ Fan Kha Dữ mẹ nó đừng nhân loạn mà đục nước béo cò tự tẩy trắng nữa ]

[ Thương Lục rất ít khi nhận trả lời phỏng vấn, ai cũng biết anh ấy ngại xuất hiện trước công chúng, mỗi lần cue đến Kha Dữ đều là bị động. Chỉ mỗi một câu khen "Thầy Kha là một diễn viên giỏi" mang tính lịch sự, fan CP đã xem đấy là yêu thầm rồi à? Hello, tưởng mình là thiên tiên thật sao? ]

Tuy fan only nhà Kha Dữ không có ý kiến gì với Thương Lục, nhưng lòng oán hận với fan only Thương Lục đã chất chứa thành ba thước băng đăng. Không ai chịu nổi mỗi khi đối phương nhắc tới Kha Dữ đều kèm theo thái độ ban ơn thượng đẳng:

[ Mắc cười quá, người có giáo viên đề cử giải Nobel là Thương Lục, mới debut đã ẵm giải Buenos Aires là Thương Lục, xuất thân trâm anh thế phiệt sống trong nhung lụa cũng là Thương Lục, có vốn liếng cậy tài khinh người là Thương Lục, không biết fan đang thượng đẳng với ai. Thứ duy nhất mà các fan có thể học từ Thương Lục chỉ có thái độ lịch thiệp tôn trọng người khác, đáng tiếc là học mãi không được. ]

Thương Minh Bảo ở bên kia đại dương vừa xem ba bên cãi nhau khí thế, vừa ấn mở mấy chục tấm ảnh mà anh trai gửi đến cùng một đoạn voice chat dài 60 giây.

Bận không chịu nổi!

Cô vừa phải đóng vai fan only của Thương Lục, fan qua đường của Kha Dữ, cả fan CP nữa!

Nếu bài toán vật lý tam thể không giải quyết được, ba cốc nước của cô nhất định cũng không thể rót cho bằng!

Thương Minh Bảo vừa lạch cạch gõ chữ chiến đấu kịch liệt với người ta, vừa mở voice chat của Thương Lục lên.

Nội dung đơn giản khái quát là: Đồ đôi, chọn một cái, khắc chữ.

Thương Minh Bảo cười lạnh: Mẹ nó, không biết trước kia là ai chê cô quê mùa ——

Khoan đã!

[ A a a a a a a a meo meo meo meo Thương Lục! Anh theo đuổi thành công rồi????!!!! ]

[ Còn phải nói. ]

---

Lời tác giả:

Thương Kình Nghiệp: Quân mất dạy!

Bình Luận (0)
Comment