Thương Minh Bảo đắm chìm trong nỗi khiếp sợ một lúc lâu không thể hoàn hồn, vừa máy móc xem các kiểu nhẫn mà Thương Lục gửi qua vừa điên cuồng suy tư: When?! Where?! Thương Lục đắc thủ từ bao giờ?! Trong lúc đóng phim à?! Rõ ràng lần trước đi thăm ban vẫn mang bộ dạng vịt chết cái mỏ còn cứng lắm mà!
Thương Minh Bảo xem hết nhẫn, lấy lại bình tĩnh xong lại sàng chọn một lần nữa, cuối cùng chốt được ba chiếc gửi cho Thương Lục xem.
Thương Lục: "Cảm ơn, sẽ loại ba chiếc này đầu tiên."
Thương Minh Bảo: ......
"Mả mẹ nhà anh!"
Cuối cùng cô không buồn hứng thú quan tâm xem Thương Lục quyết định chọn mẫu nào, cứ thế gọi video qua luôn. Thấy Thương Lục đang ngồi trong phòng vẽ tranh, Thương Minh Bảo mỉa mai: "Mới yêu đương có tí mà xem anh phấn khích chưa kìa, đến mức đó cơ à?"
Thương Lục ở bên kia bắt tréo chân, toàn thân lười biếng cao ngạo dựa vào tay vịn ghế, lạnh lùng cong môi: "Em thì biết cái gì."
Thương Minh Bảo tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
"Anh và Kha Dữ kết giao với mục đích tiến tới hôn nhân."
Thương Minh Bảo: "!!!!"
Tiến triển như có tên lửa đẩy đít này là sao!!!
Không, thứ khiến cô nhỏ khiếp sợ không phải chuyện đó, mà là ngữ khí của Thương Lục. Từ bao giờ mà hắn biết ăn nói khoe khoang như vậy? Ngày xưa lúc được apply vào ngôi trường yêu thích, được Stella đích thân gửi mail mời về làm học sinh kiêm trợ giảng, ngay cả khi nhận giải thưởng Buenos Aires, có sự kiện nào mà hắn không tỏ thái độ thờ ơ đâu?
Trong trí nhớ thiếu nữ của Thương Minh Bảo, anh trai cô luôn chắc chắn tự tin với tất cả mọi sự, dù kết quả có tốt đến đâu thì đối với hắn, đó cùng lắm chỉ là thành quả xứng đáng cho mọi nỗ lực trước đó mà thôi.
Nghĩa là... "Kết giao với mục đích tiến đến hôn nhân" chính là điều mà Thương Lục không ngờ tới, là phần thưởng nằm ngoài dự liệu, là "ước mơ" mà hắn cho rằng sẽ thất bại sau mọi cố gắng, cuối cùng lại trở thành sự thật.
"Anh ơi," Thương Minh Bảo chớp mắt, "... Anh yêu anh ấy thật đấy."
Thương Lục kêu cô không còn gì thì mau cút đi ngủ.
"Có chứ có chứ," Thương Minh Bảo vội vàng nói, "Hiện giờ anh đang bị mắng khắp nơi đấy, biết không?"
Thương Lục quẹt ngang màn hình iPad, đôi mắt cùng không thèm nâng, "Next."
Em út: "... Ồ, thế em hỏi thẳng luôn nhé."
Thương Lục không đáp lời, chỉ thấy Babe chột dạ yên lặng một lát, sau đó che miệng hỏi lí nhí: "Anh là 0 hay là 1?"
Thương Lục nghe vậy rốt cuộc buông iPad xuống, Thương Minh Bảo nhận ra trên màn hình là lookbook mùa mới của một thương hiệu trang sức hàng đầu. Sau một cái liếc, Thương Lục hờ hững nói: "Babe, câu hỏi này khiếm nhã quá đấy."
Thương Minh Bảo nghẹn họng. Cô nhỏ thân thiết với Thương Lục bao nhiêu thì cũng sợ hắn bấy nhiêu. Dù sao hắn vẫn là người nghiêm khắc nhất, trước năm mười sáu tuổi đến chiều dài váy của cô cũng muốn kiểm soát, nhưng đến sinh nhật thứ mười sáu lại tặng cho cô chiếc váy ngắn thuộc hàng đẹp nhất thế giới.
Thương Minh Bảo nhìn Thương Lục đầy trông mong, biết hắn không nói đùa liền bĩu môi biện giải: "... Nhưng mọi người đều đang thảo luận mà."
"Em hy vọng sau này bạn trai em sẽ đi chia sẻ với người khác về tư thế quan hệ tình d.ục ưa thích nhất của hai đứa sao?"
Thương Minh Bảo thành thật đáp: "Không muốn."
"Sau này đừng hỏi lại nữa, cũng không được hỏi Kha Dữ." Có lẽ thấy cảm xúc em út tuột dốc không phanh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, Thương Lục đành mềm giọng: "Em muốn đoán thế nào cũng được, lên mạng muốn nói gì cũng xong."
Thương Minh Bảo giận dỗi lẩm bẩm: "Vậy em đoán anh nằm dưới."
"Tùy tiện."
"Bị người ta đè có sướng không?"
Thương Lục lạnh lùng đáp: "Sướng."
"Vãi."
Video call của Thương Minh Bảo không cứu được hắn. Mọi âm thanh biến mất, phòng vẽ tranh lại rơi vào yên tĩnh, lần đầu tiên trong đời Thương Lục cảm thấy mình mất khống chế ——
Ma thuật từ bức tranh của Thường Ngọc như mất đi hiệu lực, hắn vẫn đang hùng hục xem hết toàn bộ những mẫu trang sức mà mình để mắt trên thị trường.
Dung tục, nhưng vẫn tượng trưng cho tình yêu.
Nếu may mắn còn có thể ký thác vĩnh hằng.
Nhiệt độ từ chương trình kia phải dăm ba hôm nữa mới hạ xuống, lúc Thương Minh Bảo nhắc tới Thương Lục mới ý thức được, có lẽ người nhà hắn cũng xem hết cả rồi.
"Hôm trước chị ba đi Chicago họp hội nghị, hai chị em đang ngồi ăn cơm thì tự nhiên chị ấy hỏi," Thương Minh Bảo gảy gảy đĩa salad, "Hỏi anh và cậu Kha Dữ kia có gì với nhau đúng không." Cô dừng một chút lại nói: "Anh biết tính chị ba rồi đấy, không hay để ý chuyện bên ngoài nhưng nhạy bén ghê lắm. Đến chị ấy còn xem, anh nghĩ mẹ sẽ không xem sao? Chị ba ngửi ra được mùi, chẳng lẽ mommy lại không nhận ra?"
Tiểu thư thứ ba Thương Minh Trác không giống cô hai Thương Minh Tiễn, hoàn toàn không có chút hứng thú nào với nghiệp quản lý kinh doanh, chỉ chuyên tâm nghiên cứu vật liệu kỹ thuật ở Boston, đoạn tuyệt với thất tình lục dục, thậm chí rất ít khi về nhà. Nếu không phải ngày lễ ngày Tết còn biết bỏ phòng thí nghiệm về nhà một chuyến, có lẽ toàn thể gia đình đều nghi ngờ rằng Thương Minh Trác đã bí mật xuất gia.
Vậy mà cô lại là đứa con giống với phu nhân Ôn Hữu Nghi nhất trong số năm anh em.
Thương Lục hỏi: "Em nói thế nào?"
"Còn có thể nói gì, đương nhiên là không biết gì hết," Thương Minh Bảo cắn môi dưới, "Lúc ấy chị ba liếc em một cái... Em không biết chị ấy có ý gì, em sợ quá anh ơi hu hu hu, em chợt nhớ ra mình còn nợ chị ấy ——"
Tút, điện thoại cúp.
Thương Minh Bảo: "Đồ keo kiệt!!!"
Thương Lục lập tức gọi điện thoại hỏi Thương Minh Tiễn xem gần đây Ôn Hữu Nghi có thăm dò gì về mình không.
Thương Minh Tiễn đáp không có hắn mới thoáng yên tâm, vốn chuẩn bị chừa cái cuối tuần về nhà một chuyến, không ngờ Ôn Hữu Nghi lại đột nhiên đến Ninh Thị trước.
Đi theo bà có tài xế và trợ lý sinh hoạt, một chiếc xe bảo mẫu thương vụ lặng lẽ lái vào biệt thự Vân Quy, người trong Vân Quy nhốn nháo như lâm đại địch. Lần trước tới đây Ôn Hữu Nghi đã dùng giọng điệu nhẹ nhàng bắt bẻ một trận về việc chăm sóc vườn hoa, độ trong suốt của cửa kính ngắm cảnh, một mảnh lá rụng vừa vặn rơi xuống bể bơi, ga trải giường không theo kịp thời tiết, khăn giấy không đủ mềm mại nịnh da, một lọn tóc rủ xuống của người giúp việc, sau đó thuận tiện kêu chú Minh đưa lên danh sách mua sắm của nhà bếp tháng trước. Qua nửa giờ xem xét kỹ lưỡng, bà gấp bộp quyển sổ da lại, "Càng ngày càng không chú ý việc ăn uống."
Chú trọng tinh tế chính là phong cách sống của Ôn Hữu Nghi.
Theo bộ lý thuyết của bà, muốn xa xỉ là rất đơn giản, muốn vừa xa xỉ vừa có phong cách cũng không khó, chỉ cần trả thêm một khoản tiền cho cố vấn nghệ thuật, thuận tiện đè nén những sở thích thô thiển thỉnh thoảng vẫn nổi lên của bản thân xuống là đủ.
Nhưng tinh tế thì không như thế, mỗi một món ăn thức uống, từ những thứ hữu hình như cảnh vật nhìn thấy mỗi ngày đến vô hình như bầu không khí thở ra hít vào, không phải cứ có tiền, có quyền, có phong cách là làm được, còn phải thêm thắt vào một chút kiên nhẫn, một chút hiểu biết và một chút tính kỷ luật.
Lười biếng là thiên địch của tinh tế, cho nên năm người con mà Ôn Hữu Nghi dạy dỗ không có ai là lười biếng.
Lúc biết tin Ôn Hữu Nghi chuẩn bị ghé nhà, từ trong ra ngoài biệt thự Vân Quy phải tổng vệ sinh làm mới một vòng, thậm chí hàng cây xanh bên ngoài sân —— vốn thuộc về phạm vi xử lý của quản lý bất động sản —— cũng được tu sửa ra hình dạng hoàn mỹ nhất.
Chú Minh kéo cửa xe cho Ôn Hữu Nghi bước xuống, bà hỏi: "Lục Lục chưa về nhà sao?"
"Cậu chủ nói sẽ về vào đúng giờ cơm tối."
Ôn Hữu Nghi gật đầu, toàn bộ người giúp việc trong nhà khom lưng cúi chào dưới sự chỉ huy của dì Tần. Ôn Hữu Nghi cũng gật đầu chào hỏi, cất tiếng dịu dàng: "Tần Tần, sắc mặt chị kém hơn lần trước thế? Hai tháng nay tôi ăn tổ yến thấy ổn lắm, Tiểu Lai ——" Trợ lý sinh hoạt Tiểu Lai lập tức đáp lời, Ôn Hữu Nghi nói: "Gửi một ít cho dì Tần, nhớ chưa?"
Bà nhớ mặt mỗi một người làm trong nhà, cũng lần lượt thăm hỏi từng người một, còn biết con dâu nhà ai vừa sinh cháu, nhà nào vừa có đứa thứ hai. Bao lì xì cũng chuẩn bị sẵn, Tiểu Lai đưa ra, bà mỉm cười tặng cho đối phương bằng cả hai tay.
Ôn Hữu Nghi ngồi xuống sô pha phòng khách, chú Minh ở bên tiếp chuyện. Dáng ngồi bà rất tao nhã, đôi chân dài mảnh khảnh bắt tréo, cho dù lưng hơi dựa vào ghế thì sống lưng vẫn thẳng tắp.
"Mới chớp mắt mà Lục Lục đã ở Ninh Thị được hai năm."
Chú Minh gật đầu: "Nhanh thật."
"Nó trưởng thành rồi, chú không cần đi theo quá sát sao nữa, bên cạnh cũng luôn có người chăm sóc, có thời gian rảnh thì nên thường xuyên về thăm người nhà."
Ngày xưa, từ thế hệ ông nội chú Minh đã chuyên làm gia thần cho nhà họ Thương, bây giờ ở thời hiện đại có thể xem như ngang với chức vụ quản lý cấp cao, chẳng qua thời hạn thuê mướn là trọn đời, chuyên quản lý việc riêng tư và thời gian làm việc là 24/7. Người nhà của chú Minh sống ở Hồng Kông, rất thường được Ôn Hữu Nghi mời về nhà uống trà dạo vườn hoa, cháu nội cháu ngoại cũng được quan tâm thăm hỏi nên chú Minh cực kỳ cảm kích.
Ôn Hữu Nghi cùng chú ta trò chuyện việc nhà một lúc lâu mới hỏi: "Lục Lục ở đây lâu rồi, lại vào giới giải trí quay phim, bình thường có hay qua lại với ngôi sao diễn viên nữ nào không?"
"Có lẽ là có," Chú Minh trả lời thận trọng mà tự nhiên, "Nhưng chưa thân đến mức mời về nhà chơi."
"Thằng bé này," Ôn Hữu Nghi uống một ngụm trà, "Qua tháng 12 năm nay là hai mươi bảy tuổi rồi, không thấy sốt ruột tìm bạn gái gì cả."
Chú Minh thầm giật thót một cái, biết Ôn Hữu Nghi có chuẩn bị trước nên cười nói: "Ở phương diện này cậu chủ chưa được thông suốt lắm."
"Giống y như anh cả nó." Ôn Hữu Nghi thở dài một hơi, "Nhà đầu tư phim của nó là Trần Hựu Hàm, cái cậu Hựu Hàm này..."
Chú Minh nghĩ thầm, ừm, cậu Trần cũng thường xuyên qua chơi uống trà lắm.
Ôn Hữu Nghi lắc đầu: "Tôi sợ nó bắt chước Hựu Hàm, đường quang không đi lại đâm quàng vào bụi rậm."
---
Lời tác giả:
Hôm nay muộn quá, lên một chương ngắn thui.