Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 125

Những lời này của Ôn Hữu Nghi không dễ tiếp chút nào. Chú Minh biết rõ trước kia bà từng tính toán tác tác hợp cho Thương Minh Tiễn và Trần Hựu Hàm nhưng hai người cứ luôn không vừa mắt nhau. Về sau Trần Hựu Hàm thật sự come-out là gay, hẹn hò rồi cưới cả đàn ông —— Cùng với con trai nhà họ Diệp lĩnh giấy kết hôn ở Canada. Tuy trong giới có đồn đoán từ lâu, cuối cùng một buổi phát sóng trực tiếp hôn lễ ở đảo Phục Sinh đã chứng thực toàn bộ. Từ đó trở đi Ôn Hữu Nghi không bao giờ nhắc lại cái tên Trần Hựu Hàm nữa.

Nhà họ Diệp và nhà bọn họ không tính là thân thiết, về sau Ôn Hữu Nghi đi uống trà chiều với các phu nhân mới biết được, hóa ra cậu chủ Diệp Khai cũng là bạn thanh mai trúc mã với Trần Hựu Hàm.

"Tuy xu hướng tính d.ục là trời sinh, nhưng cũng có khả năng là mưa dầm thấm đất, gần mực thì đen đấy." Một vị phu nhân nói.

"Từ nhỏ Tiểu Khai đã không cảm thấy ở gần con trai có gì là không đúng, Hựu Hàm cũng chỉ hơi phong lưu chứ không có tật xấu nào, thằng bé đem lòng yêu thích là hợp tình mà." Một vị phu nhân khác phân tích.

"Không biết nhà họ Diệp có thấy hối hận vì để Hựu Hàm làm bạn với Tiểu Khai từ nhỏ không." Vị khác che miệng cười.

Suy nghĩ của Ôn Hữu Nghi còn dừng ở câu nói đầu tiên.

"Xu hướng tính d.ục cũng biến đổi được sao?"

Ai nấy đều biết Thương Thiệu cùng tuổi với Trần Hựu Hàm, người sau come-out từ năm mười tám tuổi, từ đó luôn là hình mẫu cậu ấm chơi bời phong lưu khét tiếng, Thương Thiệu lại độc thân bền vững, nhìn qua có vẻ chỉ muốn kết hôn với công ty. Các phu nhân nhao nhao trấn an Ôn Hữu Nghi: "Nói thì nói thế, nhưng mọi người đều hiểu chẳng qua Leo có yêu cầu cao quá thôi, chị cứ yên tâm đi."

Không ai biết rằng Ôn Hữu Nghi chỉ lo lắng cho Thương Lục.

Thương Lục thân thiết với Trần Hựu Hàm —— Hai người hơn kém nhau đến mười mấy tuổi, nói chuyện hợp nhau vốn đã rất kỳ quặc rồi.

Thương Lục chưa bao giờ theo đuổi bạn gái, cũng chưa từng nghe hắn đề cập hỏi thăm đến ai.

Thương Lục lại lớn lên cùng với Bùi Chi Hòa ——

Ôn Hữu Nghi âm thầm giật thót.

Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ bà đã quản giáo Lục Lục quá nghiêm khắc và quá bất cẩn sao? Lục Lục từng có hành động vượt rào gì với Chi Hòa không? Hai người đã nảy sinh tình cảm chưa? Ôn Hữu Nghi nỗ lực nhớ lại từng nhất cử nhất động mỗi khi Thương Lục và Bùi Chi Hòa ở chung, lại sốt ruột nghĩ thầm, tuy Chi Hòa không quá xứng với Lục Lục, nhưng nếu Lục Lục thích thì bà cũng không ngăn cản được, phải tội bà mẹ Tô Tuệ Trân của cậu ta không phải người có liêm sỉ lắm mà thôi.

Thương Lục chưa bao giờ phát hiện ra mẹ mình đã quan tâm đến xu hướng tính d.ục của bản thân từ tận mùa đông năm ngoái. Có điều sự tình quá trùng hợp, từ khoảng thời gian đó trở đi Bùi Chi Hòa luôn cố tình tránh liên lạc với hắn, cõi lòng thấp thỏm treo cao của Ôn Hữu Nghi sau nửa năm cũng nhẹ nhàng bình ổn trở lại ——

Sau đó chương trình gameshow này phát sóng.

Tiếng động cơ xe vang lên ngoài sân, Ôn Hữu Nghi rút ra khỏi dòng suy nghĩ. Dưới ánh nắng chiều tà, Thương Lục sải bước từ sân trước vào trong, gần như ngay lập tức chạy đến trước mặt Ôn Hữu Nghi dang rộng hai tay ôm mẹ vào lòng.

Ôn Hữu Nghi ngẩng đầu làm động tác kề mặt xã giao với hắn, bàn tay mềm mại vỗ lên vai: "Đừng có làm nũng trước mặt chú Minh."

Thương Lục buông mẹ ra, "Ai lại không biết mẹ đến hỏi tội con? Cái này gọi là giơ tay không nỡ đánh người cười."

Ôn Hữu Nghi bật cười, đôi mắt sáng trong nhìn hắn dịu dàng mà chăm chú: "Ừ, đi lên núi một chuyến hình như đen hơn đấy."

"Mẹ cũng xem?" Thương Lục kéo bà ngồi xuống, mu bàn tay áp vào chén trà rồi hất cằm ra hiệu cho chú Minh, "Chú đổi một ấm trà mới đi." Bản thân hắn lại không ngại, tùy tiện rót một chén uống.

"Xem chứ, ba con cũng xem mà."

Thương Lục suýt phun cả trà, "Hả?"

"Xem được mười phút, đến đoạn cô bé người Tajik giáo dục con lười biếng sẽ nghèo khổ thì tức quá bỏ đi. "

Thương Lục: Mẹ nó, nguy hiểm quá.

"Con đừng buồn."

Thương Lục nghĩ thầm, ai rảnh đâu mà buồn? Con không buồn đâu, mà cảm ơn trời đất đấy.

"Sau đó mẹ qua phòng làm việc tìm lại thấy ông ấy lấy laptop xem một mình."

Thương Lục: "..."

Ôn Hữu Nghi không dám tường thuật lại câu "Nhà có công ty đàng hoàng không chịu làm, tự dưng chạy qua giới giải trí đóng hề cho người ta xem!" của Thương Kình Nghiệp, nếu nói thật, quan hệ cha con vốn đóng băng ba thước có khi sẽ chính thức đoạn tuyệt luôn.

"Cho mẹ xem tay nào." Ôn Hữu Nghi cầm hai tay hắn lên nhẹ nhàng vu.ốt ve, quan sát một lát, "Đôi tay vẽ tranh đẹp thế này mà phải chạy đi dọn chuồng cừu hái mơ cho người ta."

"Mẹ xem như con đi sưu tầm phong tục đi."

Đương nhiên Ôn Hữu Nghi biết hắn có thể vì sưu tầm phong tục mà làm đủ mọi thứ, bà khẽ mỉm cười: "Biết con khắc khổ rồi, còn giúp bạn đóng ván cửa sổ chống bão nữa cơ? Là bạn nào thế? Ở Pháp sao?"

Thương Lục đáp không kiêng dè: "Là Kha Dữ."

Ôn Hữu Nghi còn chưa lòng vòng xong mà Thương Lục đã đi thẳng vào đề, hiển nhiên bà trở tay không kịp, sửng sốt một hồi mới hỏi: "Ngôi sao nam cùng quay chương trình với con ấy à?"

"Là diễn viên." Thương Lục sửa cho đúng.

"Lý do gì mà con giúp cậu ấy đóng ván cửa sổ?"

"Hồi năm kia, lúc ấy vẫn đang mài giũa kịch bản cho 'Cửa hông' nhưng con đã chọn anh ấy làm diễn viên chính, vừa vặn có ít tư liệu ở quê anh ấy nên chúng con cùng nhau về." Thương Lục chỉ nói toàn lời thật nên ánh mắt cực kỳ thản nhiên, ngữ khí cũng không hề trốn tránh: "Vừa vặn đụng phải cơn bão, bị kẹt ở nhà anh ấy ba ngày, chú Minh cũng biết đấy."

Chú Minh đáp: "Đúng vậy ạ."

"Mẹ hỏi chuyện này làm gì?" Thương Lục như cười như không nhìn Ôn Hữu Nghi, "Có hứng thú với mấy chuyện này từ bao giờ thế?"

Ôn Hữu Nghi không chút hoang mang, trừng mắt với hắn như oán trách: "Không phải vì con cả sao?"

Thương Lục cũng vờ vịt theo: "Con làm gì?"

"Bộ phim thứ nhất con quay cậu ta, bộ thứ hai cũng mời làm diễn viên chính. Chị Trần nói cháu gái chị ấy đang ở tuổi cập kê có vẻ thích cậu Kha Dữ lắm, nếu con đã thân thiết thì chi bằng giúp cháu chị ấy giới thiệu làm quen một hôm?"

Thương Lục chống cằm, khóe miệng cười nhạt: "Được thì được, nhưng con phải trưng cầu ý kiến thầy Kha nữa."

Chơi bài Thái Cực kiểu này thì dù sự tình thất bại cũng là do Kha Dữ tự mình từ chối, không có nửa phần liên quan gì đến Thương Lục hắn. Ôn Hữu Nghi hơi trầm ngâm, "Mẹ gặp cháu gái chị Trần rồi, xinh đẹp thanh tú, tính cách cũng điềm tĩnh. Chi bằng con cứ dẫn người tới giới thiệu đi, sau đó để hai người bọn họ tự do trò chuyện... Người trẻ tuổi add Line một cái có sao đâu?"

Thương Lục: "Ở đại lục dùng WeChat."

Ôn Hữu Nghi: "..."

"Huống chi làm sao con dám tự tiện quyết định trong khi thầy Kha không biết gì? Người đẹp Tiểu Ôn ơi, mẹ không cảm thấy như vậy rất mất lịch sự sao?" Thương Lục đối diện với bà, hỏi không chút để ý.

Bị boomerang ném thẳng vào mặt, lúc này Ôn Hữu Nghi mới thấy mình há miệng mắc quai.

"Được." Bà nghiến răng, "Để mẹ đi từ chối chị Trần."

Thương Lục thấy sắc mặt bà đột nhiên lạnh như băng sương, ngả ngớn nói: "Mẹ đừng giận, tức giận lại trẻ ra vài tuổi, coi chừng Thương Kình Nghiệp lo lắng đấy."

Ôn Hữu Nghi véo tay hắn.

Thương Lục giả vờ ăn đau làm Ôn Hữu Nghi vừa xót vừa buồn cười, hắn tiện đà nói: "Kha Dữ không có gì tốt đâu, mẹ chuyển lời cho cháu gái cô Trần là anh ấy từng hẹn hò sáu lần, tính tình nóng lạnh thất thường lại còn khó dỗ, giận lên một cái là cả tuần không thấy mặt đâu. Tiểu thư nhà người ta vừa có tiền vừa có nhan sắc, việc gì phải tới chịu tội?"

Ôn Hữu Nghi bán tín bán nghi: "Thật á?"

Thương Lục quả quyết: "Thật."

"Nhưng vẫn có người tích cậu ta kìa?"

Thương Lục há miệng đánh rắm, lạnh lùng nói: "Mắt mù chứ sao."

·

Kha Dữ đang quay quảng cáo cho một thương hiệu trang sức trong studio thì đột nhiên thấy bầu không khí xung quanh biến đổi rất vi diệu. Tiếng chụp hình tanh tách vẫn vang lên không ngừng trong không gian yên tĩnh, thế nhưng ngoại trừ nhiếp ảnh gia chính, từ trợ lý đến chuyên viên tạo hình, PR nhãn hiệu, biên tập viên tạp chí đều nôn nóng bận rộn hẳn lên.

"Amber tới!"

Các nhân viên vội vàng mỗi người một việc, bên này tô lại son môi, bên kia buộc lại tóc, người nọ thắt lại khăn lụa rồi hấp tấp thì thầm gì đó với nhau, người không biết chuyện gì còn tưởng nơi này sắp phải lâm trận đánh giặc.

Chỉ có Kha Dữ và nhiếp ảnh gia là vẫn đắm chìm trong trạng thái làm việc.

Danh hiệu đại sứ mới dự tính sẽ công bố vào tháng sau, bọn họ cần phải quay trước clip sản phẩm cho mùa này và chụp ảnh bìa tạp chí cho kỳ tới. Đó là một thương hiệu trang sức xa xỉ hàng đầu mà nhà nhà đều biết, cũng là thương vụ quảng cáo cao cấp nhất mà Diệp Cẩn lấy được cho anh sau khi ký hợp đồng với Ngang Diệp.

Thương hiệu rất hài lòng với khí chất của Kha Dữ, không quá sắc sảo, lười biếng mà thoải mái, những món trang sức hoa lệ đặt lên người anh tự nhiên như trở về nhà. Bọn họ đã luôn tìm kiếm một người có khí chất không bị sự "xa xỉ" trói buộc như vậy.

Nhiếp ảnh gia chính là người thường xuyên hợp tác với anh lúc còn ở Thần Dã, Thích Đăng An. Ông ta luôn biết rõ nhất phải làm sao mới nắm bắt được thần thái tốt nhất của Kha Dữ, hôm nay dù Ngọc Hoàng đại đế có tới cũng không thể lay chuyển được niềm tin này.

Trận tiếp đãi bận rộn bắt đầu từ cửa chính trụ sở tạp chí. Đôi giày cao gót của PR thương hiệu nện xuống sàn mạnh mẽ nhưng không vội vàng, miệng không ngừng báo cáo: "Chúng tôi đang chụp cho look thứ hai, chủ đề của mùa này ——"

Cô thậm chí không nhận ra rằng tổng giám khách hàng khu vực Trung Hoa ngày hôm nay không còn mang thái độ hống hách vênh váo như thường ngày, đột nhiên trở nên dễ gần và vui vẻ hẳn.

"Tanya, để tôi giới thiệu, đây là Tiểu Tân, nhân viên quan hệ công chúng của chúng tôi. Tiểu Tân lại đây, chào Tanya đi."

Tanya...Tanya...PR điên cuồng lật danh sách khách hàng trong đầu, —— Ôn Hữu Nghi!

"Mùa này chúng tôi có mời thêm một gương mặt mới, chị biết đấy, chúng tôi tuyển người rất nghiêm khắc. Mấy loại lưu lượng như phù dung sớm nở tối tàn không đem lại bao nhiêu lợi ích, cho nên chúng tôi càng ưu ái những ngôi sao có danh tiếng vững vàng, hình tượng phù hợp. Lúc này..."

PR nghe mà âm thầm đánh giá.

Nói dông dài thế này là dấu hiệu của lo lắng.

... Không ngờ Amber cũng có ngày hôm nay!

Ôn Hữu Nghi không thể hiện ra chút dáng vẻ mất kiên nhẫn nào, chỉ khẽ gật đầu như đang nghe rất nghiêm túc.

Cửa studio mở.

Tay Kha Dữ đeo đầy nhẫn, đang nghe theo chỉ dẫn của Thích Đăng An chống khuỷu tay lên mặt bàn màu đen mờ, phía sau là phông nền màu kaki đơn giản. Tay áo sơ mi trắng được xắn lên một cách hời hợt, anh chống một tay lên má, tay kia duỗi thẳng trên mặt bàn thưởng thức một chiếc nhẫn nam bằng vàng hồng nạm kim cương.

Chuyển động mượt mà, đường nét cơ thể điềm tĩnh thanh lịch, ánh mắt lẫn biểu cảm đều phù hợp, không có vẻ gì là phô trương làm lố.

Rất nhiều nhiếp ảnh gia trong ngành đều nói kỹ năng chụp ảnh tĩnh của Kha Dữ là thuộc hàng đỉnh cấp.

Sau khi chụp xong loạt ảnh cho look hiện tại, Kha Dữ ngước mắt trông thấy một nhóm người đứng tụ tập phía sau bàn làm việc từ lúc nào.

Người đứng đầu mặc hai chiếc áo sơ mi chồng lên nhau rất thời trang và sành điệu, Kha Dữ từng gặp mặt qua một lần, biết người nọ chính là quản lý điều hành cấp cao của nhãn hàng ở khu vực Trung Hoa. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ vóc dáng mảnh khảnh tuyệt đẹp, quần áo trên người không thể nói là thời thượng nhưng rất hào phóng đứng đắn, thế cho nên bà chỉ đứng yên thôi cũng đã mang phong thái không tầm thường của người quen sống trong nhung lụa.

Biên tập viên tạp chí mời Thích Đăng An ra nghỉ ngơi, nhân viên PR dẫn Kha Dữ đi chào hỏi Amber: "Đây là đại sứ quảng bá mùa mới của thương hiệu chúng ta, thầy Kha Dữ."

Kha Dữ vươn tay: "Hân hạnh, cứ gọi tôi là Đảo Nhỏ."

Amber bắt tay với anh: "Đảo Nhỏ từng có mặt tại tiệc tối của nhãn hiệu, chúng ta còn cụng ly nữa mà."

Kha Dữ không nhớ tí gì, nhưng anh ta đã nói vậy thì hẳn là vậy thật. Dù mấy lời kia là thật hay là lâm thời bịa ra thì cũng khiến anh cực kỳ bội phục, quả nhiên là bản lĩnh của những người chuyên phải tiếp khách hàng cao cấp.

Amber hàn huyên xong câu này thì chuyển hướng sang người phụ nữ để giới thiệu: "Tanya, đây là Kha Dữ mà vừa rồi tôi nhắc với chị đấy, thầy Kha, đây là vị khách hàng quan trọng nhất, quý giá nhất của chúng tôi, Tanya."

Ba chữ "quý giá nhất" được nhấn như đóng đinh.

Kha Dữ nhìn qua vị khách hàng quan trọng kia.

Vừa rồi bà đứng sau bàn làm việc, lại có khoảng cách vừa xa vừa tối nên không nhìn rõ. Nhìn gần mới nhận ra phong thái bà rất ung dung duyên dáng, lại được chăm sóc kỹ lưỡng khiến ai gặp mặt cũng muốn thân thiết, lấy lòng và làm bà vui.

Quan trọng hơn, Kha Dữ cảm thấy người phụ nữ này rất quen mắt.

---

Bình Luận (0)
Comment