Cảm giác quen thuộc kéo đến mà không hề có nguyên do, Kha Dữ còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì trước mắt đã xuất hiện một cánh tay nhỏ trắng như ngọc, năm ngón tay thon dài khép lại, trên cổ tay sáng như ánh trăng đeo chiếc vòng ngọc bích màu lục băng khó mà đoán được giá trị.
Kha Dữ khẽ bắt tay, lòng bàn tay bà rất ấm áp, nắm vào cảm giác mềm mại như không có xương.
Lúc này người phụ nữ tên Tanya mới mở miệng, chất giọng nhu hòa tinh tế như trân châu làm người ta hoài nghi rằng cả cuộc đời có lẽ bà chưa từng to tiếng hay mắng nhiếc ai. Bà chỉ nói hai chữ ngắn gọn: "Hân hạnh."
Amber thành thạo khuấy động không khí: "Đảo Nhỏ là ngôi sao điện ảnh đang hot, lần này ít nhiều cũng nhờ sếp Diệp của Ngang Diệp hết lòng đề cử, chúng tôi mới phát hiện ra trong giới còn có nam minh tinh phù hợp với thương hiệu như thế! Chị Tanya, chị cảm thấy sao?"
Tanya hơi nâng cằm cẩn thận quan sát anh, nhưng chỉ duy trì ở mức độ không để người ta cảm thấy bị xúc phạm, cuối cùng bà gật đầu, "Khí chất tốt thật."
Riêng bộ sưu tập haute couture của Ôn Hữu Nghi đã khoảng 5000 bộ, trang sức đương nhiên càng không cần nói, nếu bà có ý định mở triển lãm trưng bày bộ sưu tập trang sức cá nhân trước công chúng thì chắc chắn các phu nhân giàu có khắp Trung Hoa sẽ xếp hàng đi xem cho bằng được. Nghe thấy bà khen ngợi đại sứ mới của thương hiệu, nội tâm Amber thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn: "Phim mới của Đảo Nhỏ cũng sắp công chiếu rồi nhỉ?"
Theo kế hoạch sẽ chiếu vào tết Thanh Minh năm sau, hiện giờ mới khoảng tháng 8 không thể tính là "sắp", nhưng Kha Dữ lười giải thích nên cũng gật đầu phụ họa.
"Nhất định hot lắm," Amber giơ ngón tay cái, "Duyên người qua đường của Đảo Nhỏ càng ngày càng tốt, hơn nữa đạo diễn còn là Thương Lục, châu liên bích hợp ——" Nói tới đây, Amber tạm dừng như nhớ ra chuyện gì, hết nhìn Ôn Hữu Nghi lại nhìn sang Kha Dữ, "Thương Lục..."
Khéo quá, một khách VIP mà anh ta phục vụ cũng mang họ Thương tên Lục.
Tuy lần gần nhất hắn đặt trang sức thiết kế riêng vẫn dùng cái tên "Sean Thương"; tuy Amber biết đích xác cậu Sean đó là cậu chủ nhà họ Thương, con trai Ôn Hữu Nghi... Nhưng mãi đến giờ phút này Amber mới có phản ứng, chẳng lẽ Thương Lục "này" chính là Thương Lục "đó"? Lần trước tổng giám quan hệ công chúng thậm thụt chạy qua chỗ anh ta hỏi thăm, không biết Amber đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà không thèm để ý, còn kiên trì cho rằng đó chỉ là chiêu trò lăng xê ăn vạ của cậu đạo diễn trẻ?!
"Dù sao thì... Mọi người đều nói Thương Lục là đạo diễn thiên tài." Amber nuốt nước bọt thăm dò phản ứng của Ôn Hữu Nghi với câu tâng bốc này.
Ôn Hữu Nghi mím môi cười nhạt, "Nói thì nói thế, vẫn phải xem thành tích thực sự thế nào đã."
Đề tài nói đến đây, Ôn Hữu Nghi nhìn Kha Dữ: "Cậu Kha cảm thấy thế nào? Có tin tưởng vào đạo diễn và thành tích sắp tới của bộ phim không?"
Kha Dữ gật đầu: "Đương nhiên ạ."
"Trong lúc quay phim có làm việc hòa hợp không? Xảy ra nhiều chuyện như thế, còn phải quay đi quay lại chắc là không vui lắm nhỉ?"
Kha Dữ nhận thấy phương hướng quan tâm của bà rất kỳ lạ, nhưng nghĩ lại có lẽ đó chỉ là kỹ năng xã giao của tầng lớp thượng lưu mà thôi, thế là anh nhẹ nhàng cười đáp: "Rất hòa thuận vui vẻ, bầu không khí trong đoàn phim cũng tốt lắm."
PR Tiểu Tân gõ gõ mặt đồng hồ ra hiệu cho Amber chú ý thời gian, Amber lên tiếng rất đúng lúc giải thoát Kha Dữ ra khỏi cuộc thăm hỏi khó hiểu này. Anh ta vốn định mời Ôn Hữu Nghi đi uống tách trà, nhưng bà không có vẻ gì là muốn rời khỏi, vẫn đứng sau bàn xem Kha Dữ tiếp tục quay chụp quảng cáo.
Amber đành phải đứng cùng Ôn Hữu Nghi nhìn Kha Dữ làm việc trong tiếng màn trập liên tục và ánh đèn dịu nhẹ được bố trí tinh tế. Đường nét của anh dưới ánh đèn được phác họa lạnh lùng tao nhã, dù là ngẩng đầu hay cúi đầu cụp mắt đều biểu đạt cảm xúc vừa phải, rất có chất của thời trang cao cấp.
"Công ty đã khảo sát Kha Dữ hơn một năm nay, mấy lần đi thảm đỏ trước kia luôn được nhãn hàng tài trợ tạo hình, cậu ta đúng là rất thích hợp." Amber khoanh tay trầm ngâm, "Nhưng quyết định cuối cùng chỉ được đưa ra sau những biểu hiện tích cực của cậu ta ở Ngang Diệp trong hai năm gần đây, trước kia dính vào nhiều hot search lộn xộn quá."
Ôn Hữu Nghi hỏi: "Hot search gì kia?"
Đương nhiên anh ta không thể nói xấu đại sứ thương hiệu tương lai trước mặt khách hàng quan trọng rồi.
Amber cười ha ha đánh trống lảng: "Trước đây hình tượng của Kha Dữ trong giới giải trí chỉ gói gọn ở cái danh bình hoa, thực lực không đi đôi với độ nổi tiếng. Nhưng từ khi cậu ta nhận giải thưởng nhờ bộ phim ngắn hợp tác với đạo diễn Thương thì kỹ thuật diễn đột nhiên tốt lên hẳn. Năm ngoái tôi cũng có đi xem "Rơi xuống" đấy, chị Tanya đã xem chưa? Có mấy cảnh diễn xuất sắc lắm, bây giờ ngẫm lại, từ đó mà bình luận về cậu ta cũng thay đổi tích cực hơn, sau này tin tức về chứng tâm manh tính ra cũng không phải tin tiêu cực. Cụ thể hơn vẫn phải xem biểu hiện trong bộ 'Cửa hông' hợp tác lần hai với Thương Lục mới biết được."
Ôn Hữu Nghi gật đầu, ánh mắt dừng trên người Kha Dữ, trong lòng lại yên lặng nhớ kỹ cái tên "Rơi xuống".
"Chị Tanya, có vẻ như chị rất hứng thú với tân đại sứ của chúng tôi nhỉ." Amber trêu chọc.
Tuy tính tình Ôn Hữu Nghi dịu dàng nhưng dù sao cũng xuất thân từ nhà quyền quý, bẩm sinh đã mang cảm giác xa cách, thường ngày rất hiếm khi chủ động liên lạc với nhãn hiệu. Lần này Amber nhận được điện thoại của bà cũng rất ngạc nhiên, sau khi nghe Ôn Hữu Nghi nói muốn xem Kha Dữ làm việc càng cả kinh muốn rớt cằm.
Ôn Hữu Nghi không trả lời. Toàn bộ studio chỉ có một mình Kha Dữ là đứng dưới ánh đèn, bà yên lặng nhìn anh đắm chìm trong trạng thái lười biếng nhưng không hề giả tạo, bầu không khí cực kỳ cao cấp.
Thỉnh thoảng Kha Dữ đổi dáng pose, đuôi mắt luôn quét về hướng góc khuất trong bóng tối kia.
Bà đã đứng đó rất lâu.
Lâu đến mức anh chụp xong look thứ hai, chuẩn bị thay đổi tạo hình mới thấy Ôn Hữu Nghi lên tiếng chào tạm biệt. Bà gọi Kha Dữ lại: "Cậu Kha, tôi làm phiền cậu một phút được không?"
Giọng điệu rất khách khí, làm Kha Dữ cũng khách khí theo: "Cứ nói ạ."
Ôn Hữu Nghi nở nụ cười nhạt: "Không biết tối nay cậu có rảnh không? Phó chủ tịch của thương hiệu đang đi khảo sát ở Trung Quốc, có lẽ chiều tối nay sẽ đáp máy bay xuống Ninh Thị, tôi muốn mời cậu dùng bữa tối cùng chúng tôi, cậu thấy thế nào?"
Bà vừa dứt lời, tất cả những người có mặt trong phòng đều sửng sốt. Kha Dữ theo phản xạ liếc sang Amber, anh ta nhún vai ý bảo mình cũng không biết gì về việc này. VP toàn cầu đúng là đang trong thời gian khảo sát thị trường Trung Quốc, nhưng chính anh ta cũng không biết tin tối nay đối phương đến Ninh Thị, xem ra lãnh đạo muốn cải trang vi hành.
Ôn Hữu Nghi thấy anh không đáp, tưởng anh do dự nên ngữ khí thay đổi rất vi diệu, trở nên kiêu ngạo hơn, "Dùng bữa tối với ông ấy sẽ rất có lợi cho công việc đại sứ nhãn hàng tương lai của cậu đấy."
Kha Dữ lên tiếng: "Xin cảm ơn, nhưng tiếc quá, tối nay tôi có hẹn mất rồi. Xin lỗi."
Dứt lời, anh gật đầu xem như chào hỏi rồi cất bước muốn đi.
"Xin dừng bước," Ôn Hữu Nghi hơi cao giọng gọi anh lại, "Chúng ta thêm WeChat được không?"
Amber liều mạng nháy mắt ra hiệu, Kha Dữ kiềm chế ý muốn từ chối, lại phát hiện ra một ý nguyện nhỏ bé tinh tế đang lan tràn trong lòng. Chính anh cũng rất muốn có phương thức liên lạc của bà mà không cần lý do. Ngập ngừng một chút, anh nhận di động từ tay Thịnh Quả Nhi để quét mã QR, gửi yêu cầu kết bạn.
Amber thở phào nhẹ nhõm, nhìn Kha Dữ ném lại một tiếng "Xin lỗi", sau đó đi cùng Thịnh Quả Nhi rời khỏi studio tiến về phía phòng hóa trang.
Anh ta bỏ lỡ một khoảnh khắc quay đầu của Kha Dữ.
Kha Dữ ngoái đầu liếc nhìn Ôn Hữu Nghi lần nữa. Khí chất của bà rất tốt, nhan sắc không thể nói là xinh đẹp xuất chúng, nhưng chỉ riêng phần khí chất đó đã khiến bà tỏa sáng như ánh trăng giữa đám đông.
Không biết tại sao, anh đích xác rất muốn khiến Ôn Hữu Nghi thích mình, muốn thân thiết với bà như khi còn nhỏ thường xuyên gối đầu lên đùi bà mình, được một bàn tay thô ráp vu.ốt ve khuôn mặt.
"Anh ơi?" Thịnh Quả Nhi gọi thần trí anh trở về.
"Chuyện gì?"
"Vị phu nhân lúc nãy trông quen thật đấy, cứ có cảm giác đã gặp ở đâu rồi," Thịnh Quả Nhi vắt óc suy nghĩ, "Khí chất tuyệt thật, vừa nhìn đã có cảm giác giống người tốt rồi."
Kha Dữ bật cười, "Năng khiếu văn chương cao cấp lắm."
Thịnh Quả Nhi bĩu môi đầy đáng thương.
·
Hôm nay Thương Lục qua phòng làm việc của team chế tác OST phim điện ảnh để điều chỉnh bản phối nhạc lần cuối, trở về nhà đã là tối khuya. Trong phòng chiếu phim có tiếng động, hắn đẩy cửa ra ——
"..."
Tại sao trên màn ảnh lại là mặt Kha Dữ?
Thương Lục nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, "Người đẹp ơi, tại sao mẹ ——"
Hắn vốn muốn hỏi mẹ mình tại sao nửa đêm không đi ngủ dưỡng nhan mà lại ở đây xem phim của Kha Dữ, kết quả bóng người trên màn hình chợt lóe, Kha Dữ và Trình Tranh lăn lên giường ——
Đụ má.
Trong nháy mắt không biết nên nói gì, giờ phút này nội tâm hắn chỉ còn lại hai chữ.
Đụ má.
"Mẹ," Thương Lục nghèo nàn từ ngữ, đành hống hách ra lệnh: "... Mẹ đổi phim khác đi!"
Ôn Hữu Nghi rất hứng thú nhìn lên màn hình lớn, hỏi: "Vì sao?"
Phi Tử trong phim đang lên giường lần đầu với chị Phỉ, ống kính lay động, tiếng thở dố.c đan chéo bên nhau dưới ánh trăng màu lam nhạt khiến người ta cảm thấy khó chịu ngột ngạt.
Thương Lục thình lình nhận ra có vài cảnh không có trong bản công chiếu chính thức, "Mẹ kiếm đâu ra bản uncut thế?"
Ôn Hữu Nghi trả lời theo lẽ thường: "Đương nhiên là kêu Tiểu Lai tìm rồi."
Vãi thật.
Xương quai xanh của Kha Dữ, cơ ngực của Kha Dữ, ánh mắt hoang dã và tràn ngập d.ục vọ.ng chiếm hữu của Kha Dữ —— Thương Lục túm lấy điều khiển từ xa ấn nút tạm dừng.
Một nửa bộ ng.ực chị Phỉ lộ ra, ngón tay Phi Tử móc vào đai áo mỏng manh —— hình ảnh dừng ngay ở đây, sau đó nhảy một phát rồi tắt ngúm. Hắn dứt khoát tắt máy chiếu luôn.
Sắc mặt Ôn Hữu Nghi không vui như bị hắn quét hết hứng thú, "Con làm gì đấy?"
Thương Lục nói: "Bộ này dở lắm, con đổi cho mẹ bộ khác."
"Nhưng mẹ muốn xem bộ này." Ôn Hữu Nghi cũng ngoan cố, "Hơn nữa nó được đề cử giải gì đó rồi mà? Sao lại là phim dở được?"
Thương Lục nhắm mắt phỉ báng: "Giải ao làng!"
Đôi mắt tinh anh của Ôn Hữu Nghi đã nhìn ra nhưng không tỏ vẻ gì, chỉ hỏi: "Diễn ra vai diễn là để cho khán giả xem, sao, người khác xem được mà mẹ không xem được à?"
Thương Lục trải qua một ngày hoạt động tinh thần hết công suất, hiện giờ đã chạm ngưỡng quá tải nên không phát hiện ra sự bất thường của Ôn Hữu Nghi, chỉ điên cuồng nghĩ đương nhiên mẹ không thể xem được rồi!
Đây là, đây là... là con dâu tương lai của mẹ đấy!
"Vượt quá chừng mực!" Hắn đột nhiên bảo thủ một cách chưa từng có, rất có dáng dấp của mấy nho sinh thời trước, "Thương Kình Nghiệp sẽ tìm con gây khó dễ mất!"
Dường như Ôn Hữu Nghi không mấy để ý đến vẻ bực bội của hắn, ngây ngô hỏi: "Có à? Đây không phải chừng mực của phim điện ảnh thông thường sao? Nếu không làm sao nó công chiếu được? Hơn nữa mẹ cảm thấy phim quay rất đẹp, không kém hơn phim của con bao nhiêu đâu."
Mẹ kiếp.
Thương Lục suýt nữa trợn trắng mắt, gu thẩm mỹ của mẹ có ổn không thế?
Hắn chống chế rất ấu trĩ: "Con quay Kha Dữ đẹp hơn anh ta nhiều."
Ôn Hữu Nghi: "..." Qua một lúc lâu, bà mới ra vẻ bừng tỉnh: "... À."
Thương Lục hung dữ nói: "À gì mà à, mẹ về phòng ngủ đi!"
Ôn Hữu Nghi nói: "Vậy được, để mẹ chúc Kha Dữ ngủ ngon đã."
Thương Lục: "???"
"Mẹ có WeChat của cậu ấy," Ôn Hữu Nghi mở ứng dụng màu xanh lục ra, tài khoản mới đăng ký chỉ có một khung thoại lẻ loi, chính là cái tự động lập ra sau khi bà chấp nhận lời mời kết bạn của Kha Dữ. "Còn thêm bạn tốt nữa này,"
Kha Dữ lịch sự nhắn một câu "Hân hạnh gặp mặt", bà đáp lại bằng icon bắt tay. "Bây giờ mẹ phải chúc cậu ấy ngủ ngon đây."
Thương Lục: "..."
Mấy ngàn khung storyboard diễu qua diễu lại trước mắt cũng không loạn như đầu óc hắn lúc này, "Làm sao mẹ có? Ai cho mẹ cách thức liên hệ? Chú Minh à?"
Ôn Hữu Nghi không hiểu: "Chú Minh cũng có phương thức liên hệ của cậu ấy sao?"
Thương Lục suýt cắn vào lưỡi, chật vật phủ nhận: "Không có!"
Ôn Hữu Nghi hỏi: "WeChat của đại lục trông chán thế? Chỉ có thể tán gẫu thì khác gì tin nhắn đâu?"
Hai chữ "Ngủ ngon" đã đánh vào khung thoại, chỉ còn chờ gửi đi.
Thương Lục giật phắt điện thoại khỏi tay mẹ, nhấn vào avatar của Kha Dữ tiện đà kiểm tra vòng bạn bè.
Chỉ có một thanh ngang.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Người đẹp ơi, ngại quá, vị minh tinh này block mẹ rồi."
---
Lời tác giả:
Đường Trác: Tuy cậu đúng là thiên tài nhưng không thể chửi bới tâm huyết của tôi như thế được!!!