Ôn Hữu Nghi mờ mịt: "Hả?"
Thương Lục ném trả điện thoại cho bà, rất hăm hở bỏ đá xuống giếng: "Mẹ làm gì để đến nông nỗi bị người ta block thế?"
Ôn Hữu Nghi xác nhận lại lần nữa: "Mẹ bị cậu ta block."
"Ừ."
"Mẹ bị ghét."
Thương Lục: "..."
Không thể để người mẹ dịu dàng suốt cả đời người rơi vào cảnh tự hoài nghi bản thân, hắn nghiêm túc nói: "Không nghiêm trọng đến thế đâu, tại anh ấy cá tính quá thôi."
"Cá tính kiểu gì kia?"
"Không thích tiết lộ cuộc sống riêng tư của mình cho người không liên quan soi mói."
Ôn Hữu Nghi gật gù suy tư.
Hôm nay bà có ý đồ lấy bữa tối với phó chủ tịch thương hiệu cao cấp ra làm mồi câu, lại thể hiện phô trương hoành tráng như thế, vốn tưởng Kha Dữ sẽ nhìn mình bằng con mắt khác, chưa nói thân thiện bao nhiêu, chí ít cũng phải ở mức cố gắng lấy lòng. Lại không ngờ anh từ chối quá dứt khoát, sau đó kiên quyết chặn tài khoản luôn.
Đúng là rất có cá tính.
"Làm sao mẹ có WeChat anh ấy?"
"Hôm nay Amber bên Harry Winston mời mẹ đi tham quan hiện trường quay chụp quảng cáo của tân đại sứ," Ôn Hữu Nghi cố ý nói ngược, "Tới trụ sở tạp chí mới biết cậu đại sứ kia là diễn viên chính của con."
Thương Lục đã biết tin tức này từ sớm. Harry Winston là nhãn hiệu trang sức xa xỉ hàng đầu thế giới, chỉ đi theo con đường thời trang cao cấp, cũng hiếm khi lên bài marketing. Không giống các thương hiệu thời trang khác ký đại sứ theo cân, mười năm trước bọn họ chỉ từng tuyên bố một vị đại sứ khu vực Trung Hoa duy nhất là ảnh hậu Cannes gốc Hoa hiện giờ đã gần như ở ẩn, còn lại đều là gương mặt phương tây. Lúc nghe tin Diệp Cẩn tranh thủ được hợp đồng với Harry Winston, đừng nói Kha Dữ, thậm chí đến Thương Lục cũng cảm thấy khó tin.
"Anh ấy rất thích hợp đeo trang sức," Thương Lục gật đầu, nghĩ mình còn chưa được xem mà Ôn Hữu Nghi đã kịp xem trước, liền hỏi: "Mẹ thấy thế nào?"
"Không tệ." Cách khen ngợi của Ôn Hữu Nghi rất hàm súc, "Mẹ thích cảm giác thần bí trên người cậu ta."
"Vì thế nên mẹ mới thêm WeChat?"
Ôn Hữu Nghi đáp: "Vừa gặp mà như đã thân không được sao?"
Thương Lục cười khẩy, nói rất bất cần: "Được, được chứ."
"Không biết vì sao," Ôn Hữu Nghi lẩm bẩm, "Xem trên TV không thấy gì, sau khi gặp người thật mới có cảm giác thân thiết, cứ như đã quen nhau từ lâu rồi ý."
Thương Lục: "..."
... Khoan đã.
Lòng hắn chùng xuống, cẩn thận hỏi: "Mẹ... Mẹ không có đứa con riêng nào đấy chứ?"
Ôn Hữu Nghi sửng sốt giơ tay muốn đánh, Thương Lục nhanh nhẹn né đi, vừa chạy vừa nói: "Không phải, con chỉ muốn xác nhận lại cho chắc thôi!"
Xác nhận xem kịch bản incest từ tình nhân thành người nhà có ập xuống đầu mình không!
Tắm rửa xong, hắn nằm lên giường gọi video cho Kha Dữ. Anh bận việc suốt một tuần nay nên số lần gặp nhau không có mấy. Thương Lục nhìn màn hình, thẳng thắn yêu cầu: "Anh nhắm ống kính thẳng một chút được không?"
Kha Dữ gác điện thoại lên giá, trong lòng ôm ba con mèo. Chủ nhân đẹp bao nhiêu thì mèo cũng đẹp bấy nhiêu, khung tranh trang trí sau lưng anh càng khiến cho hình ảnh đẹp như một bức tranh sơn dầu trang nghiêm.
Thương Lục chống cằm: "Công việc quay chụp hôm nay có thuận lợi không?"
"Cũng tạm," Kha Dữ hơi mệt nên giơ tay che miệng ngáp, "Em thì sao?"
Bộ phim đang ở những giai đoạn chế tác cuối cùng, bản phối nhạc chỉnh sửa xong là có thể ghép vào, nếu mọi việc thuận lợi thì nửa tháng nữa là hoàn thành công việc biên tập.
"Cũng được."
Hai người trao đổi khách sáo như làm theo phép, Kha Dữ bật cười, vừa vuốt lông con mèo Anh lông vàng vừa cố ý nói: "Thế thôi à? Vậy anh cúp đây."
Ngày mai được nghỉ, anh vốn cho rằng Thương Lục sẽ gọi mình qua Vân Quy chơi, nhưng mãi đến khi cúp máy rồi vẫn không thấy hắn nói năng gì. Tiếng động cơ gầm rú giữa đêm khuya thanh vắng, vang vọng từ gara tầng hầm trôi dạt ra tận ngoài đường núi.
Từ Vân Quy về trung tâm thành phố thực sự rất xa, Thương Lục vốn mệt mỏi cả ngày, phải bật danh sách nhạc rock trên xe rồi ép mình điều động adrenaline trong tiếng thét đinh tai nhức óc đó. Tới được chung cư đã hơn 1 giờ sáng, hắn quẹt thẻ chủ sở hữu vào thang máy. Kha Dữ đã ngủ, năm con mèo ngoan ngoãn vây quanh ổ chăn. Bergman đang ngon giấc thì bị một thứ gì đó cấn lên người, giật mình kêu méo một tiếng rồi dịch ra xa, đôi mắt mèo trong bóng đêm nhìn chăm chú vào tên trộm không biết xấu hổ nằm đè lên Kha Dữ.
Thương Lục không muốn bật đèn đánh thức anh, chỉ nghiêng ngả mò mẫm nương theo ánh đèn ngủ lờ mờ, đến khi chôn mặt vào cổ anh ngửi được mùi hương quen thuộc, trái tim buồn ngủ đến cực hạn của hắn mới bình tĩnh trở lại.
Kha Dữ thành thạo ôm cơ thể cao to của hắn vào lòng như ôm mèo, lẩm bẩm, "Anh mệt."
Thương Lục không làm gì, chỉ vu.ốt ve lên mặt rồi hôn anh, sau đó đáp: "Ngủ đi."
Kha Dữ nhắm hai mắt, cảm giác Thương Lục đang hôn lên môi mình. Sau một hồi mơ màng, Kha Dữ đẩy hắn ra: "Mau đi tắm."
Thương Lục hạ giọng rất thấp: "Tắm xong mới qua đây."
Kha Dữ yên tâm ngủ, nhận ra bên eo mình được một cánh tay vắt ngang, sau đó mông bị nhấc lên, quần áo ngủ và quần lót bị kéo xuống cùng lúc.
"Em..." Anh chưa kịp nói gì đã thở hắt ra một hơi, cảm giác có vật cực nóng dính lên người mình. Đầu óc tỉnh táo trong nháy mắt, Kha Dữ lên tiếng kháng nghị: "Em mới kêu anh ngủ mà?"
Vành tai bị môi lưỡi giam cầm, thậm chí phần sụn tai không mấy nhạy cảm cũng được hôn mút. Thương Lục nói bằng chất giọng trầm thấp, hơi thở nóng rực: "Anh ngủ phần anh."
... Thế này còn ngủ cái rắm gì được nữa. Thân thể trẻ tuổi lâu ngày không được phóng thích cứ thế chiếm hữu đòi hỏi anh suốt một đêm. Đến khoảng hơn 3 giờ, Kha Dữ dùng chất giọng khàn khàn gần như muốn khóc van xin hắn, nói mình buồn ngủ lắm rồi. Tiếng Trung quả là bác đại tinh thâm, Thương Lục trả lời: "Đang ngủ đây còn gì."
Kha Dữ chực mắng nhưng thân thể đã sớm sa đọa trước đầu óc, tố cáo anh chỉ biết khẩu thị tâm phi.
"Ngủ" một trận tới tận hừng đông, Kha Dữ hối hận khủng khiếp, sớm biết thế đã không nói hôm nay mình được nghỉ rồi.
Mãi đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, Kha Dữ uể oải chết đi sống lại, tinh thần Thương Lục vẫn cực kỳ phấn chấn, còn chuẩn bị cả bữa sáng đơn giản cho anh gồm bánh mì nướng với trứng bác, cùng với một ly latte dừa đá.
Tay nghề nấu nướng của đại thiếu gia tiến bộ rõ rệt, có điều đánh trứng không đều tay lắm nên thỉnh thoảng vẫn cắn trúng một hai miếng bị mặn. Thương Lục sợ anh ngồi đau nên kéo người ngồi luôn lên đùi mình. Nếu bình tĩnh xem xét, chiều cao của Kha Dữ so với các nữ diễn viên đã chênh lệch đáng kể, chẳng thế mà bao nhiêu đảng CP qua mỗi bộ phim lại mọc như nấm sau mưa. Vậy mà ngồi trong lòng Thương Lục lại khác, không hiểu sao trông anh rất giống con chim hoàng yến yếu ớt được hắn ôm ấp vào tay.
Thỉnh thoảng Thịnh Quả Nhi lại đọc mấy topic trong siêu thoại CP cho Kha Dữ nghe, ai cũng khen hai người size gap quá dữ dội. Kha Dữ không phục lắm, anh cao 1m82, Thương Lục 1m90, cởi áo ra cũng có cơ bắp như ai thì làm sao size gap được? Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh bọn họ đứng chung khung hình anh lại không phản bác nổi nữa.
Thịnh Quả Nhi mải mê gặm CP đến nỗi thường xuyên để lộ mấy nụ cười đáng khinh, có lần nọ Kha Dữ bắt quả tang cô nàng cùng với một bức fan art, trong tranh anh bị Thương Lục kéo chân, toàn thân ấn lên ván cửa, caption viết là: [ Size gap đã quá trời ơi, cảm giác như thầy Kha sắp bị em trai đù ra đẹ dữ dội lắm (hí hí) ]
Kha Dữ cạn lời nhìn Thịnh Quả Nhi, thấy cô nàng hoảng loạn gặm móng tay, anh thở dài đầy thương hại như đang đứng trước một người mắc bệnh nan y giai đoạn cuối: "... Mau đi quen bạn trai đi."
Thịnh Quả Nhi: "Hu hu."
·
Kha Dữ ngồi trong lòng Thương Lục ăn sáng, hắn ôm anh lật xem tạp chí, thình lình hỏi: "Ngày hôm qua chụp tạp chí có gặp chuyện gì thú vị không?"
"Không có."
Thương Lục buồn thay Ôn Hữu Nghi mất một giây, mẹ mình thì "Vừa gặp như đã thân", đến chỗ Kha Dữ thậm chí còn không đủ tư cách để chia sẻ. Hắn đành gợi ý: "Lâu lắm rồi Harry Winston mới có đại sứ mới, nhãn hiệu và tạp chí chắc là rất coi trọng nhỉ."
Đương nhiên coi trọng, đẩy cho anh một lần ba bìa tạp chí, hai quyển cho nữ một quyển cho nam, nội vấn đề làm sao để concept không trùng nhau thôi cũng đủ làm biên tập viên tạp chí trụi sạch tóc.
"Hôm qua có một người tên Amber xuất hiện, hình như là tổng giám điều hành của khu vực Trung Hoa đại lục."
Thương Lục "Ừm" một tiếng, gấp tạp chí lại, "Sau đó thì sao?"
"Còn dẫn theo một vị khách hàng tới tham quan."
"Khách hàng nào?"
Kha Dữ ngẫm nghĩ: "Một... phú bà?"
Thương Lục: "..."
"Mời anh ăn cơm nhưng anh không đồng ý."
Thương Lục: "Tại sao?"
Kha Dữ gặm miếng bánh mì nướng, lại tùy hứng xé viền bánh đi, "Anh đi làm đâu phải để hầu rượu."
"Có lẽ bà ấy chỉ muốn giới thiệu việc mới cho anh thôi."
Kha Dữ rất tỉnh táo và lạnh lùng: "Anh không muốn bị phú bà quy tắc ngầm."
Thương Lục: "..."
"Lỡ bà ấy chỉ đơn thuần là fan thì sao."
Kha Dữ thong thả ăn, xong lại nhấp một ngụm latte rồi mới liếc nhìn hắn: "Sao, tình hình tài chính của em gặp vấn đề, muốn anh đi hầu rượu đổi đại ngôn à?" Anh bắt đầu diễn bằng ngữ khí đáng thương: "Nếu là thế thật cũng không sao, anh tình nguyện bán thân trả nợ cho em."
Thương Lục kề vào tai anh: "Nếu có phú bà đòi quy tắc ngầm thật, anh có hầu hạ được không? Có cần chồng yêu tài trợ đồ chơi trợ hứng không nào?"
Kha Dữ không chịu nổi muốn bỏ chạy, Thương Lục càng dùng sức đè lại: "Chạy đi đâu?"
Kha Dữ ghê tởm: "Chạy đi hầu hạ phú bà."
Thương Lục bật cười thành tiếng, "Phú bà khác thì không được, phú bà này được nhé."
Kha Dữ mím môi lạnh lùng trừng mắt, rõ ràng đã hơi giận: "Tại sao?"
Không để bụng chút nào thật đúng không!
Thương Lục đáp: "Bởi vì phú bà này cực kỳ có tiền, hầu hạ chu đáo không lỗ đâu mà lo."
Kha Dữ cạn lời, mắng: "Mẹ nhà em."
Thương Lục nói: "Ừ, mẹ em."
Kha Dữ: "Anh đang nói ——"
Thương Lục nghiêm túc đáp: "Em nói là, mẹ em thật đấy."
Kha Dữ: ".................."
Vãi?
"Ôn Hữu Nghi."
"Tanya."
"Tên tiếng Anh của bà ấy."
"Mẹ em mời anh ăn cơm."
"Anh từ chối."
"Mẹ em add WeChat anh."
"Bị anh block."
Kha Dữ: "... Mẹ em còn chúc anh ngủ ngon."
Thương Lục nói: "Câu này là em gửi."
Đầu óc Kha Dữ trống rỗng: "Anh không trả lời."
"Bà ấy thất vọng lắm, còn tưởng bị anh ghét rồi."
Kha Dữ phủ nhận: "Anh không có."
"Em biết, anh chỉ lạnh lùng thôi."
Kha Dữ hỏi: "Anh lạnh lùng lắm sao?"
Thương Lục đáp: "Rất lạnh lùng."
Bốn mắt nhìn nhau, Kha Dữ nuốt nước bọt: "Có phải anh không nên đối xử lạnh lùng với bà ấy không."
"Anh là người đầu tiên, cũng là người duy nhất dám lạnh lùng với bà ấy đấy."
Lạnh nhạt đến nỗi khiến Ôn Hữu Nghi phải hoài nghi nhân sinh.
Kha Dữ tuyệt vọng vuốt mặt.
"Nghĩ theo hướng tốt đi." Thương Lục an ủi.
"Ví dụ?"
"Mẹ em sẽ nhớ anh cả đời."
"Mẹ nó —— em ——" Thôi vậy, cả mẹ lẫn em gái đều gặp qua rồi, không thể buột miệng chửi thề được nữa. Kha Dữ nghẹn một lúc lâu mới nói: "Ừ, cực kỳ vinh hạnh."
"Tối hôm qua, em bắt gặp mẹ đang xem phim của anh."
Kha Dữ mất mặt muốn chết, căng thẳng hỏi: "Bộ nào?"
Bộ nào cũng không tốt! Nếu Ôn Hữu Nghi xem được bộ dạng sứt sẹo của anh trên phim thì cảm giác thần bí hay khí chất gì đó trong lúc chụp tạp chí sẽ bốc hơi sạch sẽ, các tác phẩm cũ của Kha Dữ chính là anti fan lớn nhất trong đời anh.
"Rơi xuống."
Phản ứng đầu tiên của Kha Dữ là nghĩ thầm may quá, đó là bộ mà anh phát huy tốt nhất cho đến giờ, thậm chí có tin phong thanh nói nó được đề cử giải Tinh Vân. Tuy cuối cùng người ta đồn không đúng nhưng tốt xấu gì danh tiếng cũng là hàng thật giá thật. Một hơi còn chưa kịp thở ra, Thương Lục lại tiếp tục nói: "Bản chưa xóa cắt."
Kha Dữ: "..."
Thương Lục thấy biểu cảm của anh hôm nay thật sự quá thú vị, không nhịn được mà trêu tiếp: "Lúc em bước vào vừa vặn nhìn thấy anh lăn giường lần đầu với Trình Tranh."
Kha Dữ nhớ rõ ràng, trước đó anh còn có hai cảnh giường chiếu với Tạ Miểu Miểu. Vẻ mặt anh trở nên vô hồn, sau đó trút giận vô cớ lên Đường Trác... Tất cả là tại anh ta, quay lắm cảnh giường chiếu thế để làm gì!
Kha Dữ bình tĩnh nói: "Chúng ta chia tay đi, duyên phận dừng ở đây, đời này anh không muốn gặp lại mẹ em nữa."
Sau đó anh sẽ tìm một hòn đảo ngăn cách với thế giới bên ngoài, cô đơn vượt qua quãng đời còn lại, như vậy là tốt nhất!
"Không được." Thương Lục vẫn giữ chặt không cho anh chạy, "Em định mời anh ăn cơm với mẹ em một bữa, tối nay luôn được không?"
Thấy Kha Dữ không đáp, Thương Lục ngẩng mặt, dùng ngữ khí càng mềm nhẹ hơn dỗ anh đồng ý: "Cục cưng, có được không?"
Trên thế giới làm gì có ai không dao động trước một tiếng "Cục cưng" của Thương Lục? Kha Dữ đã sớm căng thẳng, không từ chối được mà chỉ có thể cụp mắt nhìn Thương Lục: "Anh còn chưa muốn chia tay em đâu."
Thương Lục tức khắc hiểu ngay: "Anh sợ bà ấy phản đối chúng ta?"
"Ừ," Kha Dữ gật đầu, "Ăn cơm cũng được, chúng ta không công khai được không, coi như bạn bè qua nhà chơi thôi."
Thương Lục cầm tay anh lên hôn: "Em không ngốc như thế đâu, phải chuẩn bị sẵn sàng hết mới công khai chứ."
Kha Dữ chăm chú nhìn hắn, không muốn suy nghĩ kỹ xem câu này quyết đoán và mang tính khả thi đến đâu.
Nếu có điều gì mà cuộc đời này từng dạy cho anh, thì đó chính là không thể khống chế quan hệ giữa người và người theo ý mình. Hồi nhỏ anh rất muốn giữ chân cặp vợ chồng giáo viên đã nhận nuôi mình mà không được, mọi nỗ lực đều tốn công vô ích; anh rất muốn đối xử tốt với bà, nhưng chờ đến ngày đủ năng lực thì bà đã không thể cảm nhận được thế nào là "tốt" nữa.
Hoặc giống như hiện tại, anh đã từng nghĩ mối quan hệ tình cảm với Thương Lục chỉ dừng ở mức nông cạn, cuối cùng vẫn không như mong muốn.
Càng ngày anh càng muốn giữ chặt hắn, muốn ở bên hắn trọn đời trọn kiếp.
Thương Lục không giống anh, gia đình, xuất thân, gia phong và đạo đức đã chú định sẽ đưa hắn vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Có những đêm anh mất ngủ mà suy nghĩ miên man, nếu như có một ngày Thương Lục không thể chống lại gia đình, cuối cùng vẫn kết hôn với một người phụ nữ khác, nếu hắn nói với anh rằng giữa hắn và vợ chỉ là mối quan hệ mở không can thiệp vào chuyện của nhau, là liên hôn chính trị, muốn anh tiếp tục làm tình nhân của hắn —— trong lén lút... Anh có đáp ứng không? Sẽ bước qua lằn ranh đạo đức, vứt bỏ tôn nghiêm, bất chấp được ăn cả ngã về không sao.
Ở thời điểm không nghĩ ra đáp án cho câu hỏi này, Kha Dữ biết rõ mình hết thuốc cứu rồi.
Thật ra anh rất muốn nói rằng không công khai quan hệ cũng không sao. Hai người chỉ giữ mối quan hệ người yêu mà sống qua ngày, trở thành bạn lữ, hoặc đến ngày duyên phận chạm điểm cuối, vậy cứ chia tay trong hòa bình là được.
Anh không cần danh phận, không cần ai công nhận, không cần quang minh chính đại.
Anh chỉ cần Thương Lục.
Chỉ cần là Thương Lục thì giữ quan hệ tình lữ mười năm, hai mươi năm hoặc cả đời cũng không sao, anh không quan tâm.
Nhưng Kha Dữ biết những lời này không thể nói ra miệng được, nếu không sẽ khiến Thương Lục tổn thương. Hắn sáng suốt và cởi mở như thế, không nên bị một kẻ lạnh lẽo u ám như anh vấy bẩn.
Làm sao mặt trời có thể thỏa hiệp với bóng tối?
"Mẹ em có nghi ngờ tụi mình không?" Kha Dữ che giấu kỹ nội tâm, tự nhiên hỏi.
Thương Lục cũng từng suy nghĩ về vấn đề này rất lâu, hắn cẩn thận đáp: "Có lẽ có một chút, bà ấy đã xem gameshow, nhưng hôm qua gặp anh là chuyện bất ngờ, nhãn hàng đưa đi mà. Gặp xong, bà ấy trở về nói là thích anh lắm, cảm giác như vừa gặp đã thân."
Kha Dữ rất ngạc nhiên, anh ngẩn người một lát rồi mờ mịt nói: "Thật ra... Không biết vì lý do gì mà anh nhìn thấy bà ấy cũng cảm thấy rất thân thiết, có lẽ vì nhìn thấy hình bóng em trên người mẹ."
Thương Lục nói rất phổi bò: "Thế thì tốt quá, sau này em không cần xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu nữa."
Kha Dữ kêu hắn cút đi.
·
Bữa tối đương nhiên phải dùng ở Vân Quy, đầu tiên Thương Lục thông báo cho chú Minh để chú ta dặn dò dì Tần chuẩn bị, thuận tiện nhắn tin cho Ôn Hữu Nghi.
Ôn Hữu Nghi che miệng ngăn tiếng kinh hô.
Lục Lục muốn đưa Kha Dữ về nhà?
Tốt quá, tự nhảy ùm xuống hố luôn.
Tiểu Lai mở chiếc két sắt di động ra để lộ những thứ lóng lánh chói mù mắt bên trong. Ôn Hữu Nghi cẩn thận chọn lựa phối hợp, muốn cho đại sứ mới chút thể diện nên cố ý chọn một chiếc vòng cổ Harry Winston khảm ngọc lục bảo 6 carat, xung quanh gắn thêm 120 viên kim cương trắng. Tiểu Lai giúp bà đeo lên trước tấm gương soi toàn thân. Ôn Hữu Nghi ngắm nghía một lượt, tốt lắm, trông rất bình thường.
Bà chọn một bộ trang phục trắng cổ chữ V trễ vai tay dài, bên dưới là váy đuôi cá dài kiểu dáng tinh tế, đường may cao cấp trông vừa trang trọng vừa tao nhã. Tiểu Lai giúp bà thử kiểu búi tóc, cười hỏi: "Hôm nay phu nhân phải tiếp khách quý nào sao?"
Ôn Hữu Nghi cười, chỉ nói là một minh tinh.
Thời gian đủ cho bà võ trang hết từ đầu đến chân, kể cả móng tay, đến lúc chuẩn bị xong thì minh tinh cũng về đến nhà.
Kha Dữ ngồi trên chiếc Lamborghini của Thương Lục, Ôn Hữu Nghi cố ý không hỏi đêm qua hắn đi đâu, hôm nay lý do gì mà vừa vặn chở người về nhà. Bà ra đứng chờ sẵn ngoài sân trước, vóc dáng thẳng tắp một đường từ mũi chân đến cổ, chú Minh và Tiểu Lai cũng đứng đón khách cùng. Thương Lục xuống xe trước, rất lịch sự vòng qua ghế bên kia mở cửa cho Kha Dữ.
Ngày hôm qua ánh đèn trong studio quá mờ, nhưng giờ phút này ánh hoàng hôn lại vàng rực như mật đổ tràn lên bộ âu phục trắng của Ôn Hữu Nghi, khiến bà dịu dàng như một làn gió đêm.
Thời khắc này Kha Dữ chợt nhớ đến lời Thịnh Quả Nhi, quả thật bà rất giống một người cực kỳ cực kỳ tốt, không dối trá, không giả tạo, không cố ý phô trương, dù qua tuổi năm mươi rồi mà đôi mắt có nếp nhăn nhạt vẫn rất trong trẻo.
"Cậu Kha, chúng ta lại gặp nhau rồi." Ôn Hữu Nghi vươn tay ra, hai người lịch sự bắt tay. Ngày hôm qua thái độ Kha Dữ rất hờ hững thong dong, hôm nay tuy căng thẳng nhưng cũng được che giấu rất tốt.
Chú Minh bất đắc dĩ giả vờ tỏ thái độ không quen biết gì Kha Dữ, nghiêm khắc hành động theo khuôn mẫu của một vị quản gia kiểu Anh: Lịch thiệp, lạnh lùng và giữ khoảng cách.
Kha Dữ cố gắng nhịn để không cười. Bữa tối đang chuẩn bị, Ôn Hữu Nghi lấy tư thái của nữ chủ nhân mời anh dời bước ra vườn hoa uống trà.
"Cậu Kha lớn tuổi hơn Lục Lục một chút nhỉ?" Bà bắt đầu thăm hỏi.
"Lớn hơn năm tuổi, năm nay ba mươi hai ạ."
Ôn Hữu Nghi khá kinh ngạc, ngay sau đó mỉm cười: "Nhìn không ra đấy, tôi cho rằng cậu chỉ mới hai mươi thôi. Sinh nhật vào ngày nào?"
"Tháng 7 ạ."
"Mới qua thôi đúng không?"
Kha Dữ đáp "Vâng".
"Những ngôi sao như cậu chắc tổ chức sinh nhật náo nhiệt lắm?"
Đúng là náo nhiệt, ngày hôm trước nghe lời Viên Lệ Chân tổ chức một buổi fan meeting nho nhỏ, kết thúc hoạt động Thương Lục đưa anh đi. Hai người trải qua một đêm sinh nhật bình dị lặng lẽ ở Khởi Lệ, sáng hôm sau toàn thân như vỡ ra thành trăm mảnh.
Ôn Hữu Nghi liếc nhìn Thương Lục, cười hỏi: "Lục Lục có tặng quà không? Tặng món gì thế?"
Kha Dữ đáp: "Một bức tranh."
"Tranh?"
Thương Lục nháy mắt ra hiệu nhưng bị Kha Dữ bỏ lỡ, anh thản nhiên nói: "Là tranh chân dung vẽ cháu."
Chỉ là một bức tranh chứ không phải thứ quá giá trị, dù có là tranh tự vẽ đi nữa thì vẫn dễ dàng liệt vào phạm vi tình cảm bạn bè bình thường. Thương Lục vẽ đẹp như thế hẳn đã từng tặng tranh cho Bùi Chi Hòa, Thương Minh Bảo, Thương Minh Tiễn, thậm chí đến đàn chị cùng trường cả rồi.
Ôn Hữu Nghi sửng sốt trong nháy mắt, bàn tay nhấc tách trà vô thức buông lỏng suýt nữa làm đổ nước trà ra ngoài.
"Vậy sao," Bà khôi phục lại vẻ đoan trang thỏa đáng, "Lục Lục tự tay vẽ cho cậu một bức tranh."
Lục Lục có niềm kiêu ngạo của Lục Lục, Lục Lục không dễ dàng vẽ tranh cho người khác bao giờ.
Thương Lục đỡ trán chống chế: "Thầy Kha, là anh chủ động nhờ em vẽ cho, anh quên rồi à?"
Kha Dữ ngơ ngác: "Anh có..." Lời còn chưa dứt, anh đã giật mình sửa miệng, "Em nói đúng, là anh xin em vẽ cho, tốn nhiều thời gian của em lắm đúng không?"
Thương Lục vờ vịt ho khan, "Không, cũng tạm, em vẽ cẩu thả thế hy vọng anh không ghét bỏ."
Chú Minh không nghe nổi nữa, mượn cớ đi ra ngoài nặng nề thở dài một tiếng.
Thảm quá!
Ngữ khí Ôn Hữu Nghi rất vi diệu, "Tốt thật, Lục Lục nhà chúng tôi ít khi nhận lời vẽ lắm, Babe xin một bức mà xin mất mấy năm mới được thỏa mãn tâm nguyện đấy."
Thương Lục kinh hãi che mắt, hít một hơi thật sâu rồi hỏi, "Chú Minh, đã có cơm chưa thế?"
Chú Minh mở đồng hồ quả quýt ra: "Phải chờ thêm một lát nữa."
Ôn Hữu Nghi hỏi: "Lục Lục vẽ cho cậu thế nào? Tôi có thể xem không?"
Kha Dữ không dám hành động thiếu suy nghĩ, "Cháu không chụp ảnh."
"Ồ..." Ôn Hữu Nghi nói đầy ẩn ý, "Thế ra bức tranh cậu đăng lên Weibo không phải do Lục Lục vẽ?"
Thương Lục: "..."
Lần đầu tiên hắn mới biết Ôn Hữu Nghi gài người điệu nghệ như vậy.
Yết hầu Kha Dữ hơi trượt, "Chính là bức đấy đấy ạ."
Hôm sinh nhật anh có đăng ảnh lên Weibo. Bởi vì bức tranh quá lớn nên phải đặt xuống sàn nhà, Kha Dữ đỡ khung tranh lồng kính tự chụp với nó một bức. Anh không am hiểu về mỹ thuật cổ điển nên không phân biệt được Thương Lục thuộc trường phái nào, càng không đánh giá được đây là bút pháp dày nặng thừa hưởng từ nước Nga, chỉ cảm thấy nó đầy sức sáng tạo, khiến anh phải ngẩn người mất một lúc trong khi xé giấy gói quà, sau đó trầm mặc thật lâu.
Trong tranh, Kha Dữ đứng giữa bầu trời và mặt đất, hơi cụp mắt nghiêng đầu, mặc một chiếc áo khoác trắng không rõ là dạng áo gì. Tấm áo che đi đôi bờ vai thẳng rộng, vùng xương quai xanh và da thịt. Bối cảnh phía sau nửa xám đen nửa xám trắng, là sự giao hòa của một cánh đồng bất tận và bầu trời u ám.
Đó là một Kha Dữ chưa từng xuất hiện trong bộ phim nào.
Ngày tấm ảnh được đăng, trong khu bình luận có fan nhắn rằng: [ Em muốn ôm lấy nỗi cô độc của anh, Đảo Nhỏ thân yêu ơi. ]
Tối hôm qua Ôn Hữu Nghi đã xem xét kỹ phần bình luận, nhân tiện đào lại những bài đăng cũ trên Weibo Kha Dữ. Chỉ cần hơi để ý một chút cũng đủ biết nửa năm nay tần suất giao lưu trên mạng của Kha Dữ tăng hẳn, nhưng hầu hết đều là ảnh công việc, và bởi vì công việc lúc nào cũng liên quan đến Thương Lục nên có vẻ như anh chỉ đăng về mỗi Thương Lục mà thôi.
Ngay cả những bức ảnh chụp chân dung dân làng Tajik trong chương trình gameshow cũng được Kha Dữ lấy account của mình đăng lên, caption ghi là: [ @Một Thương Lục không tồn tại ở nơi này ]
Ôn Hữu Nghi uống một ngụm trà hơi nguội. Bà hiểu rất rõ phải tốn bao nhiêu thời gian và công sức mới có thể vẽ ra một bức tranh tinh tế và chỉn chu như vậy.
Với tần suất làm việc bận bịu của Thương Lục, ít nhất phải mất một năm trở lên.
Một năm...
Một năm trước chính bà còn không lo lắng tí gì về Bùi Chi Hòa, vẫn khéo léo từ chối các thiên kim tiểu thư mà người ta định giới thiệu cho Thương Lục, nói Lục Lục còn trẻ quá, chưa thông suốt chuyện tình cảm, không hiểu chuyện yêu đương và cách săn sóc bạn gái.
"Lục Lục nhận rất nhiều cảm hứng sáng tác từ cậu đấy."
Ôn Hữu Nghi nói rất hàm súc.
Tranh của Lục Lục đạt đến trình độ có thể trưng bày trong gallery. Chỉ cần hắn đồng ý, cho dù bây giờ hắn chỉ là một thanh niên nghèo kiết không xu dính túi thì vẫn có thể công thành danh toại từ việc bán tranh. Thế nhưng hắn biết rõ đời người hữu hạn, cảm hứng sáng tác và ha.m mu.ốn biểu đạt cũng hữu hạn, thế nên hắn không thể không lựa chọn dành hết thời gian và tài hoa của mình cho lĩnh vực điện ảnh.
Hội họa chỉ là nền tảng cho nghệ thuật quang ảnh trong lòng, hắn không dễ dàng chấp bút, ít nhất sẽ không dễ dàng chấp bút vẽ một tác phẩm dày nặng và tinh tế như vậy.
Ôn Hữu Nghi dùng phương thức nhẹ nhàng nhất để nghiền ngẫm, thăm dò và xác định: "Cậu có thích bức tranh kia không?"
Đôi mắt trong trẻo của bà chăm chú nhìn Kha Dữ, đây là đôi mắt khiến người ta không thể nói dối.
Kha Dữ do dự một chút rồi nói, "Không thích."
Ôn Hữu Nghi không đổi sắc mặt, bà biết anh chưa nói xong.
Kha Dữ nói: "Xấu hổ quá, cháu không hiểu về nghệ thuật, chỉ đơn thuần cảm thấy đây không phải một bức tranh tồn tại để được mọi người yêu thích."
Ôn Hữu Nghi không hỏi thêm nữa. Anh có thể phát biểu những lời này chứng tỏ đã hiểu hết cách biểu đạt của Thương Lục, xuyên qua bút pháp, mơ hồ chạm thẳng vào trái tim hắn.
Đây là một dạng trực giác nghệ thuật rất mộc mạc, không qua trường lớp đào tạo.
Người ta thường gọi nó bằng một cái tên dung tục hơn: Tâm linh tương thông.
"Cậu Kha cảm thấy phim của Lục Lục thế nào? Cậu đã xem bản biên tập cuối cùng chưa?"
Cho dù nghe có vẻ như mình đang cố nịnh nọt làm thân, Kha Dữ vẫn nói: "Có thể gọi cháu là Thao Thao ạ."
"Ngày hôm qua Amber gọi cậu là Đảo Nhỏ mà."
"Đảo Nhỏ là nghệ danh, Thao Thao là nhũ danh, thật ra do bà cháu đọc trại chứ ban đầu nó là 'Đảo Đảo'."
Ôn Hữu Nghi mím môi cười, gật đầu tán thành: "Đáng yêu thật." Lại nói, "Tên cậu là đảo, tên Lục Lục là đất liền, đảo nhỏ và lục địa, có duyên phận lắm đấy."
Bà liếc qua Thương Lục một cái, quả là trăm năm có một, khuôn mặt hắn vẫn mang dáng vẻ bất cần đời nhưng vành tai lại hơi ửng hồng.
Chắc tại phơi nắng.
"Tên cậu do mẹ đặt?"
Thương Lục ngăn bà lại: "Mẹ tra hộ khẩu đấy à?"
Kha Dữ biết hắn không muốn mình nhắc lại chuyện buồn quá khứ, nhưng đối với anh mà nói thật ra cũng chẳng có gì cần giấu giếm, vì thế anh thẳng thắn nói: "Cháu tự đặt."
Sự dịu dàng của Ôn Hữu Nghi được đầu óc thông tuệ chống đỡ nên mới cho người ta cảm giác bình tĩnh và tự nhiên. Bà không hỏi lý do, chỉ khen: "Chữ 'Dữ' nghe rất hay, cũng hợp với cậu. Người giống tên, hợp nhất với cái tên mới gọi là tên hay."
Kha Dữ thật thà nói: "Tên của Thương Lục cũng hay lắm ạ."
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Ôn Hữu Nghi càng sâu, càng đơn thuần, "Tôi đặt nhầm đấy," Bà trêu chọc, "Đại sư nói mạng nó thiếu mộc, nên đặt Thương Sâm* mới đúng —— Ừm... Nhưng mà nghe hơi kỳ, cảm giác âm trầm nữa."
*Chữ Sâm 森 nghĩa là rừng rậm, ghép từ ba chữ Mộc.
Kha Dữ cũng bật cười: "Rừng rậm mọc trên đất bằng, cây cao đến đâu, thực vật tươi tốt thế nào cũng cũng phải sinh trưởng từ mặt đất, chữ Lục tính ra càng uyên bác hơn Sâm."
Ôn Hữu Nghi xuýt xoa, "Cậu xem, cậu họ 'Kha', Kha mang mộc, bản thân cũng là cây, duyên phận lớn ghê chưa?"
*Chữ Kha 柯 nghĩa là nhánh cây.
Chú Minh toan nhắc nhở mọi người đã đến giờ ăn thì bị một ánh mắt và một cái lắc đầu của Thương Lục cản lại.
Chú Minh: "..."
... Vừa rồi chính cậu thúc giục ăn cơm, bây giờ lại trì hoãn giờ cơm, cậu chủ ơi, cậu khó hầu quá.
Chú ta không biết rằng cậu chủ mình lúc này đang thót tim chờ đợi, tay cầm tách trà không hề động đậy, lỗ tai vểnh lên nghe ngóng cực kỳ chăm chú.
Hắn chưa từng nghĩ tới.
Không, cũng nghĩ tới chuyện Kha Dữ mang họ "Kha" rồi, mệnh hắn thiếu mộc, đúng là duyên số ông trời tác hợp. Nhưng mà ý nghĩ này lại có phần ấu trĩ, chỉ có mấy kẻ đang yêu mới liên tưởng xa vời đến vậy thôi.
Không biết thầy Kha có từng nghĩ tới hay chưa.
Thương Lục mím môi, đôi mắt nhìn sang Kha Dữ chờ anh trả lời.
Hắn ngồi bên cạnh Ôn Hữu Nghi tựa như một đứa trẻ con đang chờ mẹ làm chủ cho mình.
Kha Dữ nhẹ nhàng đáp: "Trùng hợp quá."
Ôn Hữu Nghi khẳng định: "Là duyên phận đấy, 'Kha' cũng là một họ hiếm gặp."
Kha Dữ thấy bà nghiêm túc như thế đành phải nói thật: "Đó không phải họ thật của cháu, cháu là trẻ mồ côi, chỉ tùy tiện bốc thăm được thôi."
Ý định ban đầu của anh là cho Ôn Hữu Nghi biết rằng ngọn nguồn của duyên phận này là một sự trùng hợp giả tạo, nhưng anh không dự đoán được rằng với một người gốc Hồng Kông như Ôn Hữu Nghi, niềm tin vào số mệnh, cơ duyên và phong thủy đã đạt đến trình độ hoàn toàn không thể nói lý ——
"Bốc thăm được!" Với đôi mắt sáng long lanh, bà chắp hai tay chống cằm ngẩng đầu lên: "Lãng mạn quá."
Kha Dữ: "...?"
Không phải, bác nghe cháu nói đã... Khoan —— hình như đúng là rất lãng mạn.
Anh vô thức liếc qua Thương Lục, nhận ra hắn cũng đang nhìn mình, đôi mắt hơi nâng lên như đắc ý vì suy nghĩ kỳ quặc của mình được chứng thực.
Ôn Hữu Nghi thở dài vui vẻ: "Tốt quá, hẳn nào hôm qua mới gặp cậu lần đầu mà tôi thấy như vừa gặp đã thân, hôm nay trò chuyện càng cảm thấy hợp ý hơn —— Thao Thao này," Bà gọi tên anh, thành khẩn nói: "Nếu cậu không có mẹ, thế có muốn tôi trở thành mẹ cậu không?"
Kha Dữ sửng sốt, hiển nhiên là rất kinh sợ.
Thương Lục quay phắt đầu nhìn mẹ mình, bà nói: "Chắc cậu thấy đường đột lắm? Tôi chỉ nghĩ không biết mình có thể nhận cậu làm con nuôi hay không thôi?"
Đụ má.
Thương Lục không ngờ cuộc trò chuyện lại chạy theo hướng này.
... Quá thất sách, quá xem thường đối phương, tuổi quá trẻ, suy nghĩ quá đơn giản.
Sắc mặt Kha Dữ tái nhợt đi, mọi kỹ năng xã giao, chỉ số EQ hay vẻ ngoài điềm tĩnh đều mất hết. Anh chỉ mới ba mươi hai, trước mặt Ôn Hữu Nghi vẫn là một đứa trẻ chưa trải sự đời.
"Không được." Thương Lục đột ngột đứng dậy, chân ghế cọ vào mặt đá cẩm thạch phát ra tiếng vang kịch liệt, "Kha Dữ không thể trở thành con nuôi của mẹ được."
Ôn Hữu Nghi không vui: "Sao lại không được? Dì Hứa của con nhận nhiều con nuôi lắm mà? Nhận xong rồi mẹ lại giới thiệu đối tượng phù hợp cho Thao Thao..."
"Con không đồng ý." Thương Lục vứt bỏ hết ảo tưởng mà chuẩn bị chiến đấu, ánh mắt cũng lập tức lạnh xuống.
Ôn Hữu Nghi rất có hứng thú: "Tại sao con không đồng ý? Mẹ vẫn quan tâm lo lắng cho con đấy thôi."
"Con..." Thương Lục nắm tay thành quyền, hắn chưa kịp mở miệng thì Kha Dữ đã đứng dậy theo, cúi người chào Ôn Hữu Nghi: "Bác gái, cháu rất cảm kích trước tấm lòng của bác, nhưng mà..."
Anh nhìn vào mắt Thương Lục: "Cháu và Thương Lục đang kết giao với nhau, sợ là không thể trở thành con nuôi của bác được."
---
Lời tác giả:
Ôn Hữu Nghi: Không ngờ thằng con ngốc của tôi sẽ tự chui đầu vào lưới