Không chỉ Ôn Hữu Nghi, ngay cả Thương Lục cũng sợ đến cứng người. Hắn nhìn Kha Dữ không tin nổi, ánh mắt cũng không bình tĩnh hơn mẹ mình bao nhiêu —— Nếu nhất định phải so sánh tương đối, có lẽ Ôn Hữu Nghi trông còn ít kinh ngạc hơn.
Ôn Hữu Nghi khẽ mỉm cười, không đứng dậy mà ngước đầu nhìn Kha Dữ đang đứng thẳng: "Cậu nói gì cơ? Tôi nghe không rõ."
Kha Dữ hơi khựng lại, "Cháu nói là, cháu và Thương Lục ——"
Còn chưa nói xong thì Thương Lục đã sải bước đến gần, đứng sóng vai cùng một hướng với Kha Dữ, "—— Con đang hẹn hò với anh ấy."
Kha Dữ nghiêng đầu liếc hắn.
Thương Lục đang rất căng thẳng, bàn tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, cơ bắp toàn thân căng thẳng thấy được bằng mắt thường, từ cổ đến khóe môi và sườn mặt thẳng tắp một đường, đôi mắt cảnh giác tràn ngập ý thù địch như một con thú non vừa xuống núi, phải đối đầu với kẻ thù mạnh mẽ để bảo vệ con mồi mình vất vả lắm mới kiếm được. Ánh mắt hắn dường như đang muốn nói... Đừng hòng bắt con buông tay.
Phía sau chiếc bàn cao ngang eo phủ vải trắng tinh, Kha Dữ lén nắm lấy tay Thương Lục.
Lòng bàn tay anh hơi lạnh vì đổ mồ hôi, mu bàn tay hắn lại nóng bừng.
Ôn Hữu Nghi không lên tiếng, chỉ gác lại chén trà xuống cái đĩa lót. Giữa tiếng sóng biển xa xôi, tiếng động lanh canh này như vang thẳng vào đáy lòng, khiến trái tim bọn họ run rẩy.
Kha Dữ nghĩ thầm, có lẽ anh đã quá bốc đồng.
Nếu Thương Lục muốn công khai, nhất định hắn sẽ chọn một thời điểm vẹn toàn thích hợp chứ không xốc nổi hấp tấp như mình. Nhìn hắn phải giương cung bạt kiếm đến trình độ này, Kha Dữ càng tin lòng quả cảm của mình thật không đúng chỗ, có lẽ còn gây thêm phiền toái không đáng có cho cả hai người.
Những người am hiểu đàm phán đều biết rằng một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần sa sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt, một bên càng kéo dài thời gian thì bên kia càng dễ mất tự tin và rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan giữa tự ti và tội lỗi.
Qua một lúc lâu mà Ôn Hữu Nghi vẫn không nói lời nào, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh. Thế nhưng kỹ xảo này của bà không có mấy hiệu quả với con trai ruột, Thương Lục bực bội thúc giục: "Mẹ nói gì đi chứ."
Không có tôn ti gì hết, từ nhỏ đến lớn dạy dỗ uổng công.
Ôn Hữu Nghi thở dài một hơi, trong lòng chùng xuống nhưng trên mặt vẫn bình thản: "Con muốn mẹ nói gì đây? Chúc mừng con có đối tượng, hay là nên hỏi hai đứa có tính toán kết hôn không à?"
Thương Lục nói: "Cảm ơn, có."
Ôn Hữu Nghi: "..."
Đau đầu quá.
Lần đầu tiên Kha Dữ mới biết Thương Lục còn có bản lĩnh gây tức chết người đến cỡ này, anh hoài nghi hắn được chiều đã quen, nhưng hiện giờ tình huống quá xấu hổ không thể chen vào câu nào, nếu ra vẻ quyết tâm đấu tranh thì chỉ càng như đổ dầu vào lửa mà thôi.
Anh nhanh trí quyết định ngậm miệng.
Thương Lục kéo tay Kha Dữ: "Thầy Kha, em nói có đúng không?"
Kha Dữ: "..."
Được rồi, bây giờ anh thật sự rất hối hận, biết thế còn lâu mới chịu come-out!
"Chúng ta có ý định kết hôn đúng không?" Thương Lục lại hỏi thêm lần nữa như muốn tranh thủ nói lý trước mặt mẹ mình.
Thấy Kha Dữ im lặng, Ôn Hữu Nghi nhìn Thương Lục đầy trào phúng như đang chê hắn chỉ biết tự mình đa tình.
Lòng Kha Dữ thắt lại, nhắm hai mắt bất chấp tất cả: "Đúng đúng đúng, kết hôn, em quyết định hết."
Thương Lục nhìn xuống mẹ mình, hừ lạnh một tiếng, "Mẹ nghe thấy chưa."
Ôn Hữu Nghi lập tức cảm cảm giác máu xộc lên não, bà đỡ thái dương tức giận hô: "Tiểu Lai, thuốc —— thuốc huyết áp!"
Tiểu Lai run rẩy mở nắp bình thuốc đưa ra, sau đó bước thật nhanh ra khỏi phạm vi chiến trường. Chú Minh đứng một bên chờ chết đã lâu, quả nhiên nghe thấy Ôn Hữu Nghi dùng âm lượng lớn nhất cuộc đời mình hô to: "Trịnh Thời Minh!"
Chú Minh hít sâu một hơi, tự mặc niệm trong lòng một tiếng rồi hạ giọng: "Phu nhân."
"Chú chăm sóc cậu chủ mình như thế đấy à! Giúp nó giấu giếm, bao che, dung túng! Để mặc nó muốn làm gì thì làm, toàn học xấu!" Ôn Hữu Nghi vỗ mạnh làm ly tách trên bàn nhảy dựng cả lên, "Hồ đồ!"
Ai cũng biết Ôn Hữu Nghi đang giận chó đánh mèo, nhưng chú Minh không dám hé răng một tiếng, huống hồ đúng là chú ta có xao nhãng nhiệm vụ của mình thật.
Thương Lục toan nói đỡ, chú Minh chắp hai tay trước người lặng lẽ xua xua ý muốn hắn mau câm miệng.
Ôn Hữu Nghi uống thuốc xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, khóe môi mím chặt không khống chế nổi mà hơi giật giật, đôi mắt trong trẻo đong đầy nước mắt. Bà nhìn Thương Lục chằm chằm ai oán, ngữ khí tràn ngập nức nở: "... Chỉ biết bắt nạt mỗi mẹ thôi."
Thương Lục nhìn thấy mẹ khóc thì toàn bộ gai nhọn trên người đều bay sạch, sắc mặt hắn rõ ràng đã hoảng loạn, nhưng ngữ khí vẫn muốn cậy mạnh: "Này... mẹ có nói lý hay không hả?"
Ôn Hữu Nghi không cho hắn cơ hội an ủi, bà chống tay vịn ghế cố gắng đứng dậy, quật cường nói: "Không ăn cơm nữa... Mẹ không muốn thấy mặt con!"
Thương Lục dở khóc dở cười nhưng cũng không đuổi theo. Tiểu Lai chạy lại đỡ bà, nghĩ chuyện hôm nay bà vui vẻ tắm rửa trang điểm chọn quần áo phối trang sức cả buổi, bây giờ chân tay lạnh lẽo toàn thân phát run, trong lòng lập tức xót cho bà chủ.
Cảm xúc của Ôn Hữu Nghi suy sụp theo từng bước chân, nước mắt rơi như mưa, bà cảm thấy mình không kiểm soát nổi mà chỉ có thể dùng khăn ấn chặt hai mắt. Đi được mấy bước, bà dừng chân đứng giữa vườn hoa hơi quay đầu nhìn Kha Dữ: "Hôm nay thất lễ quá, cậu Kha cứ ở chơi tự nhiên nhé."
Kha Dữ hoàn toàn không ngờ tình thế sẽ tiến triển đến mức độ này, lần đầu tiên trong đời anh mất đi vẻ ung dung bình thản, chân tay luống cuống nhìn Thương Lục: "Xin lỗi, anh ——"
Anh làm gì có tư cách come-out thay Thương Lục đâu? Quyết định bao giờ nói với người nhà —— thậm chí hắn có muốn thẳng thắn với người nhà không, là quyền tự do của riêng hắn, không phải sao? Vậy mà anh đã tự tiện làm thay hết rồi.
Bàn tay vô thức buông ra, còn chưa kịp rũ xuống đã bị Thương Lục nắm lại: "Anh làm gì đấy?"
Hắn dùng sức không cho ai phân trần, trái tim Kha Dữ run lên, "Anh... Anh đi về trước?"
Thương Lục nhíu mày: "Không được, không cho."
Kha Dữ khó xử nhìn theo hướng Ôn Hữu Nghi rời đi, tay Thương Lục càng dùng sức hơn: "Kha Dữ, họa do anh bày ra, đừng nói là anh định ném cục diện rối rắm lại cho em mà bỏ chạy một mình nhé?"
Nghe đúng là hơi thất đức thật.
Thương Lục ngang ngược tuyên bố: "Em mặc kệ, anh phải chịu trách nhiệm với em."
Kha Dữ trấn an hắn: "Chịu chứ chịu chứ, anh chỉ cảm thấy... Lúc này em nên đi an ủi mẹ em chứ không phải anh."
Thương Lục quay sang hỏi chú Minh: "Cơm tối chuẩn bị xong chưa?"
Chú Minh: "Nếu không ăn sẽ nguội mất."
Thương Lục gật đầu rồi kéo Kha Dữ đi vào phòng: "Ăn cơm trước đã." Lúc ngang qua hai cây tùng la hán do Thương Minh Bảo tặng, Thương Lục thấp giọng: "Anh xô gãy cây bổn mạng của em, lấy thân bù vào là chuyện đương nhiên, hiểu chưa?"
Hôm nay nhà bếp vẫn chuẩn bị đồ ăn Triều Sán. Cái khác không nói, riêng bào ngư khô mềm đạt chuẩn Nam Phi đã được ngâm trước đó bảy ngày, không ăn sẽ rất đáng tiếc. Thương Lục kéo ghế dựa cho anh ngồi: "Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa."
Quan hệ gia đình của Kha Dữ vốn dị dạng không ra làm sao, cho nên anh hoàn toàn không hiểu cách thức ở chung của hai mẹ con nhà này, cũng không đoán ra Thương Lục sẽ trấn an mẹ kiểu gì, bèn châm chước từ ngữ, "Nếu nhà em phản đối dữ dội quá, em có thể..."
Thương Lục dùng dao nĩa cắt một miếng thức ăn hơi mỏng, mắt không thèm nâng mà hỏi lạnh băng: "Em có thể làm gì?"
Kha Dữ thức thời không nói nữa.
Thương Lục thúc giục: "Mau nói đi."
"Không nói."
Thương Lục hừ lạnh: "Em có thể thỏa hiệp đáp ứng bọn họ trước để trấn an, ai sắp xếp xem mắt thì đi xem mắt, liên hôn thì liên hôn, kêu em chia tay thì chia tay, sau đó tiếp tục yêu đương lén lút với anh chứ gì?"
Đoán quá chuẩn, khí thế trên người Kha Dữ bay sạch, thậm chí nghi ngờ mình sẽ bị Thương Lục lấy cớ dạy dỗ một phen. Không được đâu, tối hôm qua đã "dạy" tàn nhẫn lắm rồi, thêm một nháy nữa chắc anh phải xin nghỉ ốm mất.
"Vừa rồi anh khí thế dũng cảm lắm mà?"
Kha Dữ vội vàng nhận lỗi: "Anh sai rồi."
Thương Lục cười một tiếng, không nói gì, chỉ nhấc đôi mắt mang ý cười liếc nhìn anh. Kha Dữ bắt được mà tim đập lỡ một nhịp.
Người giúp việc không có trong phòng, chú Minh cũng tránh ở bên ngoài, căn phòng ăn to như vậy mà chỉ có hai người ngồi. Thương Lục cất tiếng trầm thấp êm tai: "Anh không làm sai gì hết, em cũng không trách anh."
"Vậy chỗ mẹ em..."
"Em sẽ trấn an sau. Bà ấy không phản đối chúng ta, chỉ đang cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình quá dễ tính nên bị em ăn hiếp." Thương Lục nhớ tới Ôn Hữu Nghi mà khóe môi hơi nhếch, ánh mắt cũng dịu lại: "Em còn chưa tính sổ vụ mẹ em gài em đâu."
Đã sớm nhìn ra hắn và Kha Dữ có vấn đề mà không nói, lại nói dối gì mà "vừa gặp đã thân", lừa hắn mời người về nhà chui đầu vào lưới, sau đó còn bày ra tiết mục nhận con nuôi dở khóc dở cười. Nói đến cùng bà cũng chỉ muốn thử mò mẫm giới hạn của hắn, xem hai người sợ hãi người nhà tới mức độ nào, xem xem phần tình cảm này gặp ngoại lực tác động sẽ phải lá mặt lá trái đến đâu ——
Chuyện như thỏa hiệp có một thì sẽ có hai, hôm nay Ôn Hữu Nghi đã dò ra giới hạn chẳng khác nào bắt được lợi thế. Nếu bà muốn chia rẽ hai người thì sau này sẽ có rất nhiều thời gian, rất nhiều thủ đoạn.
Tình yêu làm gì có cái gọi là "Bàn bạc kỹ hơn", cùng lắm thì đó chỉ là một cách nói lừa mình dối người của hai chữ "Thỏa hiệp" mà thôi.
Hai người không có khẩu vị nên ăn non nửa cái bào ngư thì buông đũa, mấy món như mì và cơm nấu bằng nước ngâm bào ngư không được đụng vào một miếng nào. Ăn xong, Thương Lục còn có tâm trạng uống thêm hai chén trà, mãi đến khi tạm biệt, Kha Dữ bị hắn ôm vào lòng, cằm gác lên vai anh, hơi thở ấm nóng phả vào cần cổ làm anh nhồn nhột. Anh nghe hắn khàn khàn hỏi: "Thầy Kha ơi, hôm nay anh dũng cảm như thế, có phải vì anh yêu em nhiều lắm không?"
Kha Dữ hoài nghi hắn đang mượn cớ làm nũng, khó xử nói: "Chỉ là nhất thời xúc động..."
Thương Lục bật cười một tiếng, thái độ co được dãn được: "Anh vì em mà xúc động, chứng tỏ anh rất yêu em rồi."
Kha Dữ: "..."
Anh còn có thể bao biện thế nào? Lúc nghe được Ôn Hữu Nghi muốn nhận mình làm con nuôi, không cần biết bà thật lòng hay muốn thăm dò chuyện khác, trong nháy mắt tất cả sự bình tĩnh ung dung của anh đều biến thành giấy hết. Chỉ có duy nhất một ý nghĩ phá tan hết mọi lồng giam, xoay vòng vòng như rồng dữ trên đầu thúc giục anh rằng, phải cự tuyệt —— Phải dùng cách thức kiên quyết nhất, không thể cứu vãn nhất mà cự tuyệt bà.
Môi và mũi Thương Lục đang áp sát vào phần da gáy nhạy cảm của anh, hơi thở nóng rực ẩm ướt mang theo mùi hương, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Anh yêu em như vậy, chủ động hôn em một cái cũng không gọi là quá đáng chứ."
Đòi hôn mà cũng quá logic và ngang ngược, Kha Dữ âm thầm thở dài, hai cánh tay thân mật vòng quanh vai lưng cổ Thương Lục, ngẩng đầu dâng đôi môi lên.
Hình ảnh hai thanh niên trưởng thành ôm hôn nhau quá mức k.ích th.ích, Ôn Hữu Nghi vừa bình tĩnh được một chút, bước ra ngoài một bước bắt gặp lại suýt ngưng thở. Thương Lục ấn Kha Dữ vào ngực mình không để anh nhận ra có gì bất thường, chỉ mình Ôn Hữu Nghi thấy được vẻ cảnh cáo và quyết tâm sắc bén trong mắt hắn.
Ôn Hữu Nghi đỡ trán, thở dài một hơi nặng nề, sau đó mất kiên nhẫn xua xua tay, xoay người bỏ đi.
---
Lời tác giả:
Tiểu Ôn: chỉ biết bắt nạt người dễ tính như mẹ thôi!