Tuy rất muốn giữ Kha Dữ ở lại, nhưng xét thấy tinh thần Ôn Hữu Nghi đã chịu kích động lắm rồi, cuối cùng Thương Lục vẫn thức thời gọi người lái xe đưa anh về chung cư ở trung tâm thành phố. Trước khi chia tay hắn cứ bám chặt vào cửa xe không buông, cố chấp hỏi: "Hôm nay anh nói trước mặt mẹ em là muốn kết hôn, anh không định đổi ý đấy chứ."
Chú Minh làm gì có tư cách nghe mấy câu này, thấy hai người cứ bịn rịn mãi đã sớm chạy mất không còn bóng dáng. Đêm hè yên tĩnh, xung quanh cây cối tốt tươi, dưới bầu trời sao chỉ còn lại tiếng dế mèn và ếch kêu vang. Kha Dữ cạn lời: "Em sốt ruột muốn gả đến thế cơ à."
Thương Lục: "Ai gả cho ai."
Kha Dữ gật đầu đối phó: "Ừ anh gả anh gả, được chưa?" Anh nâng cằm lên, "Mau đi vào an ủi mẹ đi."
"Em phải nói trước, nếu mẹ em ký chi phiếu cho anh ——"
Kha Dữ mất kiên nhẫn: "Anh không ngốc như vậy đâu, lừa em kết hôn sẽ được chia mấy tỷ, đương nhiên anh phải nói trước mặt dì là chúng ta yêu nhau thật lòng rồi."
Thương Lục hận đến ngứa răng, vò rối tóc anh: "... Thôi được rồi, anh thông minh nhất."
Chú Minh hút hết hai điếu thuốc, quay đầu lại vẫn thấy cậu chủ nhà mình nhoài người bên cửa sổ xe, một tay duỗi vào trong, khuôn mặt nghiêng một bên, dường như đang giữ gáy Kha Dữ hôn sâu giữa màn đêm vô tận.
Chú Minh than thở trong lòng, không phải chú ta chưa từng nghĩ đến chuyện báo cáo cho Ôn Hữu Nghi, mà là chia uyên rẽ thúy sẽ giảm thọ thật đấy.
Đến khi chiếc Porsche màu xám bạc hoàn toàn biến mất trên con đường núi, Thương Lục mới xoay người vào nhà xử lý chính sự. Tiểu Lai đứng canh bên ngoài phòng ngủ của Ôn Hữu Nghi, không lên tiếng mà chỉ nghiêm túc lắc lắc đầu. Thương Lục nhận chén chè tổ yến nấu nước dừa và nhựa đào từ tay dì Tần, đã ướp lạnh vừa vặn tiêu trừ hỏa khí. Cửa gõ vang hai tiếng, Ôn Hữu Nghi uể oải nói: "Tiểu Lai vào đi, Lục Lục không gặp."
Lục Lục cãi lời mẹ lần thứ mười ngàn, vặn tay nắm cửa bước vào.
Ôn Hữu Nghi hừ một tiếng, bà đang nửa nằm trên sô pha lật tạp chí. Phiền quá, lật một hồi lại thấy mặt Kha Dữ, sao người này nổi tiếng thế không biết!
Thương Lục ngồi xuống cạnh bà: "Người đẹp ơi, tức giận sẽ nhanh già đấy."
Ôn Hữu Nghi không thèm nhấc mắt: "Con dứt khoát chọc tức chết mẹ đi, chết rồi không sợ già nữa."
Thương Lục bưng chén tổ yến, múc lên một thìa nhỏ: "Tẩm bổ nào."
Ôn Hữu Nghi lạnh lùng lật qua một trang tạp chí: "Bắt đầu từ bao giờ?"
"Năm kia."
"Jesus!"
Nghĩ cảnh Thương Lục đã giấu nhẹm được ba năm, quả thật Ôn Hữu Nghi lại muốn xỉu! Bà phải kém nhạy đến trình độ nào mới không nhận ra những ngày lễ ngày Tết hắn về nhà luôn ôm điện thoại cười ngây ngô một mình?
"Từ lúc biết anh ấy là Kha Dữ đã thích rồi." Thương Lục nói.
"Đừng có làm mẹ buồn nôn!"
Lần đầu tiên Thương Lục bày tỏ nỗi lòng với một người thứ ba, "Lúc bọn con gặp nhau lần đầu trong làng đô thị ở Ninh Thị, con tưởng anh ấy là trai bao trong mấy hộp đêm, cảm thấy đối phương rất có tài nên muốn dẫn dắt anh ấy vào giới giải trí. Sau này đoạt giải rồi, Minh Bảo mới nói cho con biết thật ra anh ấy là ngôi sao đã thành danh."
Trong lòng Ôn Hữu Nghi vẫn rất khó chịu, "Biết người ta là ngôi sao xong con thích ngay? Không quan tâm đến gia thế, nhân phẩm hay quá khứ gì à? Liệu cậu ta có đáng để con thích không, có xứng với con không?"
Thương Lục cười: "Đáng chứ, rất xứng."
"Mẹ không tranh cãi với đứa đang chìm trong bể tình lần đầu như con," Ôn Hữu Nghi nhận cái chén, "Muốn yêu đương thì cứ yêu đi, còn tốt hơn không có mảnh tình vắt vai nào, nhưng mà đừng vội vã nhắc đến kết hôn như vậy."
"Con nghiêm túc đấy." Thương Lục nắm tay bà.
Ôn Hữu Nghi rùng mình: "Con đừng có được voi đòi tiên."
"Nhẫn cầu hôn đã đặt xong rồi, mẹ không ngăn được con đâu."
Ôn Hữu Nghi mở to mắt, một giọt nước rơi thẳng vào trong chén.
"Không có gì phải phản đối. Con thích anh ấy, anh ấy thích con, không sợ mẹ chê cười, trong mối quan hệ này con là người theo đuổi đấy, con sợ mất anh ấy nhiều hơn anh ấy sợ mất con gấp mấy lần. Anh ấy là trẻ mồ côi, không có một người mẹ tốt như mẹ, cũng không có gia đình hoàn chỉnh, anh ấy đi được đến ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào bản lĩnh và sự trong sạch của mình. Vất vả lắm con mới bước vào được trái tim anh ấy, mẹ đừng có ở phía sau cản trở."
Cản trở? Lồng ngực Ôn Hữu Nghi quặn thắt, cơ bản là không thở nổi, "Con cảm thấy cậu ta quan trọng hơn mẹ, cảm thấy mẹ sẽ cản đường con sao."
"Không phải," Thương Lục nắm tay bà đặt lên môi, "Đây đâu phải mệnh đề lựa chọn? Chỉ là tính cách anh ấy không có cảm giác an toàn, mẹ mà nghiêm khắc một chút, anh ấy sẽ lùi về sau một bước, mẹ đừng dọa anh ấy chạy mất."
Ôn Hữu Nghi giận dỗi: "Mẹ thấy hôm nay nó can đảm lắm mà."
Thương Lục nở nụ cười, theo góc nhìn của người mẹ, đó là một nụ cười vừa ngọt ngào vừa mê muội, "Chính con cũng không ngờ."
Thậm chí trước nay hắn chưa bao giờ dám hy vọng xa vời.
Kha Dữ sẽ chủ động vì hắn, dũng cảm vì hắn, thậm chí mất đi lý trí vì muốn giữ chặt hắn, điểm này Thương Lục chưa từng nghĩ tới.
"Nếu có ngày cậu ta bỏ chạy thật thì sao."
"Không đâu," Thương Lục cười ngây ngô trước mặt mẹ, "Con sẽ giữ anh ấy lại."
Kha Dữ không dũng cảm, Thương Lục nghĩ thầm, không sao cả, bởi vì cánh tay hắn đủ mạnh mẽ để ôm chặt lấy anh, bảo vệ anh.
Ôn Hữu Nghi đặt chén chè xuống, xoa đầu Thương Lục, "Bao nhiêu thiên kim tiểu thư ở ngoài kia chờ con chọn kia kìa..." Bà dừng một chút, hàng lông mi bị nước mắt thấm ướt nhưng sắc mặt đã khôi phục vẻ dịu dàng bình tĩnh, "Trước mặt ba con không thể xốc nổi như vậy đâu nhé."
·
Tân đại sứ của Harry Winston được công bố chính thức cùng với trang bìa tạp chí tháng chín mở đầu quý mới. Thương hiệu này không quá phổ biến với đại chúng nên không ít người phải nghe phổ cập thì mới biết đó là một trong mười thương hiệu trang sức xa xỉ hàng đầu thế giới, tuyển chọn đại sứ vừa ít vừa gắt gao. Tin tức về việc Kha Dữ nhận hợp đồng đại sứ được bảo mật quá tốt, một khi công bố tức khắc trở thành chủ đề nóng nhất của giới giải trí.
Thời buổi bây giờ trình tự đảo điên, các công việc tài nguyên thời trang càng được người ta tung hô thổi phồng hơn hẳn tài nguyên phim ảnh. Lần này bất kể là ảnh đế hay lưu lượng, phái diễn xuất hay phái thần tượng, Kha Dữ gần như bỏ xa hết mọi nam minh tinh cả con phố.
Thương Minh Bảo cũng biết được tin này từ hot search, thân làm fan qua đường, cô nàng vừa dạo quanh diễn đàn một vòng để chung vui, lúc thoát ra thì nhận được một tin nhắn WeChat.
[ Babe, chúc mừng anh Đảo Nhỏ của em nhé. ]
Thương Minh Bảo cắn môi nhưng ý cười vẫn lan lên tận khóe mắt đuôi mày, account trên khung thoại được đặt nickname là "Anh Chung".
[ Anh ta lợi hại thật, tôi nhìn mà cũng muốn chốt luôn một đơn! ]
Cô nhỏ đi giày đội mũ chạy tới cửa hàng gần nhất ở New York, sau đó kề môi vào điện thoại cất giọng ngây thơ thuần khiết: "Anh Chung này, em muốn tặng anh một chiếc vòng tay, anh có thấy tiện không ạ?"
Chỉ một giây sau cô đã thu được câu trả lời, [ Đúng là không tiện thật, chi bằng để tôi tặng em. ]
Trái tim Thương Minh Bảo nhảy thình thịch, bốc đồng đề nghị: [ Vậy em muốn anh tặng trực tiếp cho em cơ. ]
Phía đối diện đáp: [ Được, chờ lần tới em về Ninh Thị. ]
New York tháng 8 nóng bức không chịu nổi, Thương Minh Bảo đi qua những tòa cao ốc san sát, lướt ngang tủ kính ốp gương sáng loáng thấy được khóe môi mình liên tục nhếch cao.
May mà cô nhớ nhầm size giày của Thương Lục, mua nhỏ hơn một số, nếu không đã không có chuyện qua tay Chung Bình. Tuy đã cố ý tặng nặc danh, nhưng đôi giày kia vốn là bản giới hạn, những minh tinh có khả năng đi được đều do nhãn hàng tài trợ, Chung Bình không đủ tư cách mà có thể mang đương nhiên phải khoe khoang một trận. Khoe trên Weibo hơi bất tiện, cậu ta đành lên Insta khoe. Có người tag Thương Minh Bảo vào hỏi: [ Babe, đôi này giống đôi cậu mua thế. ]
Phải, mỗi một đôi giày loại này đều được thợ thủ công đánh dấu bằng tay, là độc nhất vô nhị không thể tìm được đôi thứ hai.
Có đánh chết Thương Minh Bảo cũng không ngờ được mình làm fan Chung Bình bốn năm từ thời mới vào trung học, chưa từng nghĩ đến chuyện cậy tiền cậy thế liên lạc riêng với đối phương, ngược lại Chung Bình chủ động gửi tin nhắn cho cô trước.
Lúc ấy Chung Bình hỏi cô rằng: [ Babe, đôi giày là do em tặng sao? ]
Babe là tên tiếng Anh chính thức của Thương Minh Bảo, người nhà, người lớn, các bạn học hay bạn trên mạng đều gọi cô như thế nên Chung Bình gọi cũng là bình thường. Nhưng Thương Minh Bảo đọc xong vẫn đỏ mặt suýt ngất xỉu, trái tim gần như nhảy luôn khỏi lồng ngực.
Hệt như được gọi là "baby" vậy.
Baby, trời ơi, là cục cưng đấy.
Từ tin nhắn Insta đến bạn tốt trên WeChat, sự tình phát triển rất tự nhiên, nhưng Minh Bảo vốn là người biết điều, biết nếu Chung Bình bị ai đó phát hiện chuyện liên lạc riêng với fan chắc chắn sẽ bị đấu tố đến chết. Thế cho nên cô nàng bỏ cày luôn account chính dùng để đu idol của mình, chuyển sang chia sẻ cuộc sống cá nhân trên acc phụ để âm thầm bảo vệ thần tượng.
Ban đầu Chung Bình không hỏi gì đến thân phận cô, cũng ăn ý không nhắc đến những chuyện ngoài đời thật, chỉ biết cô nhỏ hiện đang học đại học ở New York. Thế nhưng acc phụ của Minh Bảo còn chia sẻ cả tin tức từ trạm fan hải ngoại của Thương Lục khiến Chung Bình loáng thoáng suy đoán ra, cậu ta hỏi bóng gió: [ Em là fan Thương Lục sao? ]
Minh Bảo ngập ngừng: [ Ừm. ]
Chung Bình nói: [ Tôi thích phong cách của anh ta lắm nhưng mà casting không đạt, không biết lần tới còn cơ hội hợp tác không nữa. ]
Thương Minh Bảo kích động hồi đáp: [ Đương nhiên! Đương nhiên có thể chứ! ]
[ Nhưng anh ta chỉ thích kiểu diễn viên như Kha Dữ thôi, phong cách giữa bọn tôi khác nhau nhiều, tất nhiên tôi cũng thích cả thầy Kha. ]
Minh Bảo kinh ngạc: [ Anh cũng thích anh Đảo Nhỏ ạ? Không phải hai người là đối thủ một mất một còn sao? ]
Chung Bình cười: [ Chúng tôi không kiểm soát được hết vòng fan, thật ra trong lòng tôi rất ngưỡng mộ Kha Dữ, khí chất anh ấy độc đáo như thế mà. ]
Thương Minh Bảo thở phào một hơi, nghĩ thầm bản thân vốn áy náy không thôi vì thân làm fan tử trung của Chung Bình mà lại trèo tường thích người khác, hóa ra hai đương sự không chỉ không đối chọi nhau mà còn tán thưởng lẫn nhau! Sớm biết thế cô đã không phải khó xử suốt thời gian dài rồi!
[ Bộ phim tới của Thương Lục chắc chắn sẽ tìm anh hợp tác! ] Thương Minh Bảo nói chắc như đinh đóng cột.
Chung Bình vẫn bình tĩnh: [ Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của em, không biết lần tới anh ta có mở casting không nhỉ. ]
Đương nhiên là có! Thương Minh Bảo nghĩ thầm, [ Chắc chắn có! Anh trai em coi trọng chất lượng bộ phim hơn hết thảy mà! ]
[ Anh trai em? ]
Thương Minh Bảo kiêu ngạo tuyên bố: [ Anh Chung, lén nói cho anh bí mật này này, thật ra Thương Lục là anh trai ruột của em đấy! ]
Từ lúc công khai thân phận, Chung Bình ngược lại đối xử với cô lãnh đạm đi rất nhiều, tần suất nói chuyện cũng giảm hẳn. Minh Bảo hỏi tại sao, Chung Bình hờ hững nói, [ Không muốn để em hiểu lầm, tôi thà không biết đến thân phận thật của em còn hơn. ]
Tim Minh Bảo đập mãnh liệt, nín thở đọc hết hàng chữ của Chung Bình: [ Nếu vậy tôi sẽ không cần ép buộc bản thân không được liên lạc với em nữa. ]
Thương Minh Bảo thét lớn ném luôn di động vào ổ chăn, đôi tay lạnh lẽo áp chặt lên khuôn mặt đỏ bừng.
Bệnh tim của cô nàng đã phẫu thuật trị hết từ lâu, thế nhưng bây giờ nhịn tim vẫn hỗn loạn đến phát đau, khiến cô không thể thở nổi.
·
Nhân viên bán hàng giao cho Thương Minh Bảo một chiếc vòng tay nam giới đóng gói tinh xảo đẹp mắt. Nó nặng trĩu, là thiết kế đinh của nhãn hiệu trong mùa này, cũng là món xuất hiện trên poster của Kha Dữ. Kề điện thoại gần đôi môi đỏ, Thương Minh Bảo cất giọng điệu đà: [ Anh Chung ơi, cuối tháng 9 này em sẽ về nước, chúng ta gặp mặt nhau được không? ]
Cuối tháng 9 không phải kỳ nghỉ, nhưng chương trình học của Minh Bảo khá nhẹ nhàng, thầy cô cũng khuyến khích các sinh viên ra ngoài thực tập va chạm nhiều hơn cho nên cô nàng mới thoải mái trốn học không áy náy.
Thật ra không phải cô cố ý về nước vì Chung Bình, mà là để tham dự buổi chiếu phim nội bộ đầu tiên của "Cửa hông".
Thương Minh Bảo trưởng thành, thông hiểu càng nhiều đạo lý đối nhân xử thế, mà Thương Lục lại là người anh trai cô yêu quý nhất. Cô nhỏ biết mình không thể bỏ lỡ thời khắc quan trọng này, giống như tương lai Thương Lục cũng sẽ không vắng mặt trong lễ tốt nghiệp của cô được.
Người tham dự buổi chiếu nội bộ chỉ có nhà sản xuất, đội ngũ sáng tạo chính cùng với một số nhân vật quan trọng hoặc thân thiết nhất mà thôi. Có cần điều chỉnh sửa chữa chỗ nào, ý kiến ra sao, hoặc dự đoán về doanh thu phòng vé và ngày phát hành chính thức, tất cả đều sẽ được làm rõ sau buổi chiếu thử này.
Nhưng không một ai biết rằng thật ra buổi chiếu phim nội bộ đầu tiên chỉ có hai người tham gia.
Câu chuyện phim thong thả trình chiếu trên màn ảnh phòng chiếu phim tại gia, trong căn phòng màu đỏ thẫm trang bị đầy đủ điều hòa có hai thân hình ngồi sát cạnh nhau. Hai khuôn mặt được màn hình chiếu sáng có một lạnh lùng lười biếng, một anh tuấn kiệt ngạo kề nhau cực kỳ gần. Nếu nói cho chính xác thì chỉ có một người là xem nghiêm túc, hoàn toàn đắm chìm trong nội dung bộ phim, người còn lại vì đã xem quá nhiều lần nên càng dễ phân tâm quan sát đối phương hơn.
Hắn bức thiết muốn biết, muốn nắm bắt từng phản ứng trên mặt người kia xem là thích hay là nhíu mày, là xem say sưa hay đang thất thần vì nhàm chán.
Bộ phim dài hai tiếng hai mươi phút đi đến cảnh cuối cùng, ống kính quay đặc tả khuôn mặt Diệp Sâm đang ấn hai tay lên bài poker, đôi mắt hoàn thiện khoảnh khắc đỉnh cao của nhân vật này.
Phim kết thúc nhưng không có ai bật đèn, trong căn phòng chiếu phim vắng lặng vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt mà kiên định. Thương Lục đứng lên: "Cục cưng ơi," Hắn cố kìm nén cơn nghẹn ngào, bình tĩnh nói: "Có lẽ em sẽ không giành được giải thưởng cho bộ phim này, nhưng anh thì chắc chắn."
Kha Dữ vẫn ngồi nhưng cùi gằm người, hai tay chống lên đầu gối, khuôn mặt vùi sâu vào lòng bàn tay to rộng.
Sau khi đóng máy anh thoát vai rất chậm, ánh mắt nhìn Tạ Miểu Miểu luôn bùng cháy d.ục vọ.ng và chiếm hữu khiến cô sợ hãi. Anh mất hứng thú với mọi thứ trong cuộc sống, cũng mất đi lòng duy trì công lý, trở nên lạnh nhạt, vô tình và nhàm chán.
Sự nghiệp diễn xuất bảy năm chưa hề cho Kha Dữ một trải nghiệm nhập vai nào, cho nên anh cũng không có được kỹ năng nhanh chóng thoát vai. Thương Lục cùng anh đi Ma Cao, đến khoảng sân của vị thiền sư kia thiền định hết mấy ngày. Tâm trí anh như rơi vào ngõ cụt, đau đến lo âu, tháo mồ hôi hột, rồi đột nhiên tâm trí anh trống rỗng như có gió xuân thổi qua, ngân hà đảo ngược, trước mắt anh hiện lên một khoảng trống rất rõ ràng.
Đại sư nói anh có tuệ căn, lại mỉm cười hỏi Thương Lục đã hiểu về tờ giấy lần trước chưa. Thương Lục không trả lời mà nhìn sang phía Kha Dữ, đại sư hiểu ngay rằng hắn không chỉ hiểu thấu đáo mà còn tìm ra câu trả lời cho cả hai người.
Kha Dữ tập trung suốt hai tiếng đồng hồ không phân tâm một giây nào, hiện giờ phần credit cuối cũng đã chạy xong, anh như trở về với giai đoạn khổ sở không thoát vai nổi kia.
Thương Lục ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm Kha Dữ vào lòng.
"Anh không biết mình đã diễn tốt đến thế." Kha Dữ thì thầm, cảm xúc trống rỗng mà cười một tiếng, lòng bàn tay dính đầy nước mắt nóng hổi.
Không, có lẽ không phải do anh diễn tốt, mà là không ngờ Thương Lục sẽ quay anh đẹp như vậy, đẹp đến mức mỗi một góc độ, mỗi khung hình, mỗi góc máy, mỗi một đoạn cắt nối biên tập đều hoàn hảo, liền mạch, đẹp đến nỗi không rõ màn trình diễn này sinh ra là để ống kính quay lại, hay là ống kính sinh ra chỉ để quay bằng hết màn trình diễn đó.
Những vật thể nhỏ li ti lơ lửng trong ánh sáng trắng phát ra từ máy chiếu làm Kha Dữ đột nhiên nhớ tới ngày mình ngồi trong rạp phim nghệ thuật nọ, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh quay đầu nhìn lên lỗ chiếu phim, không hiểu sao lại cảm thấy ánh sáng đó thiêng liêng như hào quang đến từ thiên đường.
Đó là cánh cửa của nghệ thuật quang ảnh.
Tại nơi đó anh gặp Thang Dã, nhận được bức thư mời làm thay đổi cả cuộc đời mình và đặt nền tảng cho một phần mười ngàn cơ hội gặp được Thương Lục.
Bây giờ một phần mười ngàn nhỏ bé đó đã trở thành toàn bộ cuộc đời anh.
"Thầy Kha," Thương Lục gọi anh như thuở ban đầu, lại nghiêm trang gọi anh "Kha Dữ", thân mật gọi anh là "cục cưng". Cổ họng hắn thắt lại, nuốt nước bọt, cánh tay siết chặt rồi buông lỏng ra.
Kha Dữ ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đẫm phản xạ dưới ánh đèn như dát đầy sao sáng.
Trước mắt anh có một thứ còn sáng hơn cả ánh sao.
Hộp nhung bật mở nằm gọn trong lòng bàn tay Thương Lục, lòng bàn tay hắn giờ phút này đầm đìa mồ hôi. Đường tình duyên, đường sự nghiệp, đường sinh mệnh được sắp xếp ngay ngắn minh chứng cho số mệnh hoàn hảo không khiếm khuyết của chủ nhân nó.
"Em đã chọn rất lâu, biết anh sắp nhận đại ngôn cho Harry Winston nên cuối cùng quyết định là hãng này, không biết..." Yết hầu hắn khẽ nhấp nhô, nửa câu sau nói bằng ngữ khí nhẹ nhàng sâu lắng, "Anh có thích không?"
Kha Dữ im lặng rất lâu, Thương Lục lại nói: "Anh đừng thấy áp lực, chỉ là món quà mang ý nghĩa kỷ niệm, nếu anh thấy không tiện thì không cần đeo lên tay." Hắn cảm giác mình ăn nói không mạch lạc lắm nên dừng một chút, bật cười: "Em nhầm, đương nhiên anh không tiện rồi, thôi giữ lại dùng cho những dịp sự kiện cũng được."
Trong khoảnh khắc nín thở chờ đợi, hắn nhìn thấy môi Kha Dữ giật giật, "Lỡ nó nhỏ quá thì sao?"
Bộ não căng cứng của Thương Lục mất một lát mới nhận ra anh đang nhắc đến kích cỡ nhẫn, "Không có đâu, em lén đo trong lúc anh ngủ đấy."
Kha Dữ nhìn hắn chăm chú: "Phải thử mới biết được."
Thương Lục nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt giao nhau nóng rực mà căng thẳng: "Thử nhé?"
Kha Dữ vươn tay: "Bây giờ thử luôn."
"Nếu nhỏ anh sẽ trả lại à?" Thương Lục lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp nhung đầy trịnh trọng và cẩn thận, thậm chí còn hơi luống cuống. Hắn bật cười trong lúc nói những lời này. Từ góc nhìn của Kha Dữ chỉ thấy được phần sườn mặt hơi cúi, hàng mi dài rậm phủ bóng xuống đáy mắt và ánh sáng lướt qua sống mũi thẳng tắp. Hắn rất đẹp trai, nhưng những câu nói và nụ cười lại khiến hắn trông như một cậu bé con.
Chiếc nhẫn được xỏ vào ngón tay, thong thả xuyên qua xương ngón tay mảnh khảnh rồi trịnh trọng đi đến vị trí mà nó cần đến.
Làm sao có chuyện nhỏ được? Là hoàn hảo không tì vết.