Cuối tháng 9, "Cửa hông" chính thức công chiếu nội bộ trong phòng chiếu phim ở trụ sở chính Giải trí GC. Ngày hôm đó Cố Tụ và Nhiếp Cẩm Hoa đại diện cho bên đầu tư chính, một nhà đầu tư khác không mấy người quen thuộc là Trịnh Thời Minh của Phim ảnh Tháng Ba đi cùng với một thiếu nữ trẻ. Cô gái đó luôn đội mũ lưỡi trai, ăn mặc rất giản dị, mọi người nói đó là con gái của ngài Trịnh.
Ngoài ra, đại diện của các nhà phát hành phim và các nhân vật nòng cốt trong đoàn phim cũng có mặt, các nhà phê bình và cố vấn phim am hiểu quy trình xét duyệt ngồi kín đáo ở mấy hàng ghế sau.
Ở khu vực có tầm nhìn đẹp nhất chỉ toàn các vị khách mặc âu phục chỉnh tề, Thương Lục và Kha Dữ ngồi sát cạnh nhau, bên tay phải Thương Lục là Trần Hựu Hàm. Người ngồi bên Trần Hựu Hàm hắn không quen biết, nhưng trông thấy khí chất người kia cao ngạo lạnh lùng, ở bên Trần Hựu Hàm lại trở nên ngoan ngoãn đáng yêu, trong lòng cũng mơ hồ đoán được là ai.
Trong hai tiếng chiếu phim dài đằng đẵng, cả khán phòng lặng ngắt như tờ. Khi màn hình tối đen và bài hát chủ đề vang lên cùng phần credit, không biết là ai trong số khán giả thở phào nhẹ nhõm một hơi như tìm thấy dưỡng khí dưới đáy biển sâu. Tiếng hít thở sâu đó tựa một bọt khí nho nhỏ phá vỡ sự yên tĩnh, cả phòng xôn xao lên, khán giả lục tục đứng dậy, tiếng vỗ tay ban đầu vang lên rời rạc, cuối cùng hòa thành một làn sóng nhiệt liệt, mạnh mẽ và kiên định.
Đèn bật sáng, Trần Hựu Hàm ôm hắn bằng một tay, cảm động vỗ vỗ vai: "Chúc mừng, tuyệt lắm."
Thương Lục cố ý gây mất hứng: "Anh xem hiểu á?"
Thiếu niên ngồi bên anh ta bật cười thành tiếng, "Anh Hựu Hàm, anh bị người ta khinh kìa."
Trần Hựu Hàm buông tay, lịch sự gật đầu chào hỏi Kha Dữ bên cạnh Thương Lục, sau đó mới nói rất bất cần: "Xem không hiểu phim cũng chẳng sao, hiểu chuyện nó kiếm ra tiền là đủ."
Không hổ là nhà tư bản thuần túy, mọi sự đều có thể quy ra tiền. Thương Lục gật đầu, mỉm cười rất thản nhiên: "Cảm ơn lời hay ý đẹp của anh."
"Anh Đảo Nhỏ," Một thiếu nữ len lén tới gần Kha Dữ chọc chọc vai anh. Chờ Kha Dữ xoay người, cô nhỏ mới chắp tay sau lưng cười hi hi, "Surprise!"
Kha Dữ quả thực rất kinh ngạc: "Minh Bảo, em cũng ở đây sao?"
"Em về ủng hộ anh trai, nhưng cũng có chuẩn bị quà bất ngờ cho anh này." Cô chìa ra một cái túi giấy, "Nghe anh em nói anh rất thích bộ 'Tôi bị giam giữa quang ảnh' của Mason, đúng lúc ông ấy có đợt thỉnh giảng ở trường, em đi tìm ông ấy xin ký tên đấy!"
Mason là đạo diễn lớn đã giải nghệ, tuy là người phương Tây nhưng thế giới nội tâm lại tràn đầy nét quyến rũ phương Đông. Vé xem tọa đàm của ông ta rất khó kiếm, cũng không mở event ký tặng sách. Kha Dữ lật trang lót ra, mặt trên viết: "To Mr.Island: Performance never lie."
Nói không cảm động là nói dối, Kha Dữ nhận lấy món quà: "Cảm ơn Babe."
Thương Minh Bảo cắn môi: "Cảm ơn em làm gì? Em là fan anh, còn anh là..." Liếc thấy xung quanh không ai chú ý, cô nàng mới hạ giọng: "Anh là anh dâu của em mà."
Kha Dữ: "..."
Thương Minh Bảo cười nhảy ra xa, "Thôi, anh và anh em cứ lo việc đi, rảnh rỗi chúng ta lại hẹn gặp!"
Xem dáng vẻ cô nàng là có ý muốn rời đi sớm, Kha Dữ gọi cô lại: "Có việc gấp gì à?"
Ánh đèn trong phòng chiếu lên vóc dáng thiếu nữ của Thương Minh Bảo, cô nàng đỏ mặt gật đầu: "Em, em có hẹn người khác đi ăn cơm!"
Kha Dữ hiểu rõ, cô đang yêu rồi.
Thương Minh Bảo biết anh nhạy bén hơn ông anh phổi bò của mình nhiều, cô đặt ngón tay lên môi ra hiệu: "Đừng nói cho Thương Lục nhé!" Lại chỉ vào món quà, "Anh bị em hối lộ rồi!"
Kha Dữ liếc nhìn Thương Lục đang bị hội tư bản vây quanh, cũng ngầm dung túng cho Thương Minh Bảo mà trở lại bên cạnh hắn. So với vẻ thành thạo của Thương Lục, hôm nay anh trầm mặc hơn mọi ngày nhiều.
Các nhà đầu tư xem phim xong, nếu có ý kiến hoặc đề nghị gì thì ngay lúc này sẽ đưa ra cho đạo diễn tham khảo để sửa chữa lần cuối, các nhà cố vấn kiểm duyệt cũng thận trọng đưa ra những kinh nghiệm của bản thân trong quá trình đệ trình thẩm định phim. Trần Hựu Hàm chỉ tới để xem phim chứ không có hứng thú với những sự vụ sau đó, anh ta nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Chuyện vui thế này không thể không chúc mừng, tôi dặn người đặt bàn rồi, đi cùng nhau chứ?"
Không chờ Thương Lục trả lời, Trần Hựu Hàm đã nói với Kha Dữ: "Nếu cậu Kha có rảnh thì đi cùng chúng tôi nhé?"
Thương Lục biết Kha Dữ không thích mấy bữa tiệc xã giao nên chắn trước: "Anh ấy không thích xã giao."
Trần Hựu Hàm bật cười, "Tôi, cậu và Tiểu Khai mà tính xã giao gì?" Nói tới đây mới nhớ tới, "Quên giới thiệu mất, đây là Diệp Khai —— Tiểu Khai, đây là Thương Lục."
Diệp Khai vươn tay, "Lần đầu gặp mặt, tôi là Diệp Khai."
Thương Lục nhẹ nhàng bắt tay: "Nghe Vic nói cậu sắp đi Harvard?"
Thấy Diệp Khai gật đầu, Thương Lục hả hê nhìn Trần Hựu Hàm: "Thảm quá."
Trần Hựu Hàm lại chuyển qua Kha Dữ, ngữ khí so với lúc giới thiệu cho Thương Lục đứng đắn hơn rất nhiều, "Vị này là Kha Dữ, nhưng anh nghĩ mình cũng không cần giới thiệu nữa đúng không?"
Diệp Khai mím môi cười, nói rất lịch sự: "Thầy Kha, tôi là fan của anh đấy, có điều thời gian hâm mộ không được dài lắm thôi."
Từ thời khắc nghe thấy cái tên kia Kha Dữ đã đoán ra cậu ta chính là em trai Diệp Cẩn. Hai chị em nhà này tính ra không quá giống nhau nhưng đều xinh đẹp tao nhã, Diệp Cẩn hào phóng quyến rũ, em trai cô trông xa cách cao ngạo hơn một chút, nhưng ánh mắt cười lại khiến người ta cảm thấy trong trẻo và chân thành.
Kha Dữ hiểu rõ mà không nói, chỉ tiếp lời: "Là bao lâu?"
Diệp Khai mỉm cười: "Hai tiếng hai mươi phút."
Chính là thời lượng bộ phim "Cửa hông".
Khách khứa không ngừng lại gần chúc mừng đạo diễn và diễn viên chính, các nhà tư bản thì tụ tập quanh Cố Tụ và Nhiếp Cẩm Hoa, ngược lại không mấy ai đủ tinh tế nhận ra Trần Hựu Hàm. Anh ta gửi địa chỉ cho Thương Lục, mình thì dẫn Diệp Khai lặng lẽ chuồn êm.
Lên xe rồi Trần Hựu Hàm mới hỏi Diệp Khai: "Em cảm thấy bộ phim thế nào?"
Diệp Khai nói chắc chắn: "Có thể đoạt giải thưởng đấy."
"Anh không nghi ngờ chuyện Thương Lục sẽ đoạt giải, chỉ là lo bên phía phát hành ——"
"Em đang nói Kha Dữ."
Động cơ đã nổ nhưng trong khoang xe Urus vẫn rất yên tĩnh. Trần Hựu Hàm nắm tay lái không tin nổi: "Em cảm thấy cậu ta diễn tốt đến thế cơ?"
Phim điện ảnh không giống với truyền hình, chỉ cần một ánh mắt nhỏ hoặc một chút thay đổi thần kinh cũng được phóng đại rõ ràng trước mắt. Diệp Khai nghe anh ta hỏi xong chỉ gác tay lên cửa sổ xe nghiêng đầu, như cười như không mà vạch trần: "Anh không xem kỹ à? Đừng nói ngủ quên nhé?"
Sao có chuyện đó được? Thương Lục nắm tiết tấu phim rất tốt, đặc biệt nửa đoạn trước có mấy cảnh quay sòng bạc dài được biên tập hoàn toàn theo phong cách phim thương mại, ai xem cũng cảm thấy adrenaline dâng trào.
Trần Hựu Hàm đảo tay lái, "Không có xem kỹ cậu diễn viên kia."
Diệp Khai hỏi: "Tại sao?"
Nghĩ đến chuyện trong hai năm bọn họ xa cách vẫn có vài minh tinh lưu lượng siêng năng nhét danh tiếp hoặc tạo cơ hội tiếp cận Trần Hựu Hàm, cậu ta chậm rãi thu vẻ vui đùa lại: "Không phải chứ?"
Trần Hựu Hàm nghe là biết ngay cậu ta hiểu lầm, "Vấn đề không phải ở anh, mà là ở Thương Lục."
Xe chạy ra khỏi gara ngầm, giọng anh ta vang lên trầm đều, "Ống kính của Thương Lục như muốn toàn thế giới đều phải yêu Kha Dữ."
Anh ta vốn xem phim rất nghiêm túc, nhưng càng về sau càng cố phân tâm không để mình đắm chìm vào. Sự thiên vị trong ống kính quá trắng trợn thản nhiên, thậm chí là sắc bén. Thứ tình cảm say mê khó diễn tả đó cứ thế ập vào mắt khán giả như sóng triều, khiến người ta khó mà tin được rằng đây đã là kết quả sau khi khắc chế rất nhiều của đạo diễn.
Không phải anh ta sợ mình xem nhập tâm quá sẽ yêu luôn Kha Dữ, mà là bộ phim sắc bén này có khả năng thao túng nhân tâm, mà Trần Hựu Hàm lại là người không thích bị điều khiển nên có cảm giác khó chịu, sau đó dần dần rời khỏi trạng thái tập trung.
Diệp Khai im lặng một lúc vì trực giác nhạy bén như dã thú của anh ta, nhân tiện nhắm mắt nhớ lại một vài hình ảnh. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua kính chắn gió chiếu lên mí mắt, cậu ta mở bừng mắt, "Có phải Thương Lục..."
"Đúng rồi đấy."
·
Theo lẽ thường, phong độ và thủ đoạn xã giao của Kha Dữ không hề thua kém ai, là ngôi sao bình thản ung dung có tiếng trong giới, nhưng hôm nay có không ít người nhận ra sự khác thường của anh.
Chỉ có mình Thương Lục biết, là vì anh vừa xem xong bộ phim nên vô thức trở về trạng thái của Diệp Sâm, từ ánh mắt đến nét mặt đều hiện lên vẻ xa cách khó lòng diễn tả.
Những lời khen tặng nịnh nọt sáo rỗng, thậm chí lời đẩy đưa khách sáo đều bị Thương Lục chặn lại hết, hắn giữ gìn cho anh không khác gì chức trách của người quản lý. Sau khi thấy hàn huyên đủ lâu, Thương Lục cũng hết kiên nhẫn mượn cớ tránh đi, hỏi Kha Dữ: "Em đưa anh về nghỉ ngơi nhé? Hay là... Thôi, lần sau lại hẹn bọn họ vậy."
"Bọn họ là bạn em à?"
"Trần Hựu Hàm đúng là bạn, Diệp Khai thì mới gặp lần đầu. Nhưng mà không sao đâu, anh ta cũng không phải bạn quan trọng đến thế."
Kha Dữ bật cười làm Thương Lục cười theo. Hắn nói như vậy càng chứng tỏ quan hệ với Trần Hựu Hàm rất thân thiết. Anh vặn vòi nước hắt nước lạnh lên mặt, "Anh không sao, hẹn nhau mấy giờ? Chắc về nhà tắm một cái rồi đi."
Nơi này là trụ sở của GC, tuy nói cuối tuần nhưng vẫn có không ít nhân viên đi làm tăng ca, người nhiều mắt tạp làm Thương Lục phải kiềm chế ý muốn ôm anh từ đằng sau. Hai người trốn theo lối cầu thang thoát hiểm, chạy được vài tầng mới bắt đầu đội mũ đeo khẩu trang đi thang máy xuống gara ngầm. Chỉ đáng thương cho mấy người trong phòng chiếu phim vẫn còn nghểnh cổ chờ đợi móc nối quan hệ với vị đạo diễn trẻ tuổi giàu có kia.
Trạng thái quá đắm chìm vào vai diễn bị dòng nước nóng trong cơ thể từ từ rút ra. Hai mắt Kha Dữ thất thần, cả người bám chặt vào thân thể đầy cơ bắp sôi sục của Thương Lục, đôi chân bị nhấc cao. Nước ấm từ vòi hoa sen chảy ra không thể so sánh với thứ bỏng rát trong cơ thể, Kha Dữ nhắm mắt lại, yết hầu trượt mạnh.
Anh cào lưng Thương Lục đến bật máu.
Khăn lông chạm vào làm Thương Lục nhíu mày đau đớn, "Nuôi nhiều mèo quá, bản thân cũng biến thành mèo luôn rồi?"
Kha Dữ nhìn những dấu vết sưng vù trên lưng hắn, "Có thuốc này, để anh tìm cho em."
Hộp thuốc vẫn để ở chỗ cũ, nhắm mắt lại cũng tìm được hai tuýp thuốc mỡ và gel bôi quen thuộc, một ống cầm máu và hỗ trợ liền da, ống kia giúp tiêu sẹo. Kha Dữ lẳng lặng mở nắp, nặn ra một lượng thuốc lớn bằng hạt đậu, Thương Lục ngồi trên sô pha ngoan ngoãn chờ anh bôi thuốc, tâm tư lại không quá đặt vào chuyện này: "Nhập diễn sâu mà thoát vai lại chậm, nếu sau này phải diễn phim tình cảm thì biết làm sao?"
Kha Dữ hơi dừng lại: "Làm sao là làm sao?"
Thương Lục quay đầu nhìn anh: "Cục cưng ơi, có khi nào anh sẽ yêu luôn diễn viên đối diễn với mình không?"
H.am mu.ốn tình d.ục không biến mất theo sự thỏa mãn về thể xác mà vẫn âm ỉ trỗi dậy. Kha Dữ biết Thương Lục không để tâm đến vấn đề cấp thấp này thật mà chỉ đang tán tỉnh mình, anh hơi nhấc mắt lên, ngữ khí lười biếng mang theo chút trào phúng: "Yêu thật thì làm sao bây giờ nhỉ?" Anh hạ giọng: "... Chẳng phải em sẽ đụ anh đến khi nào thoát vai mới thôi à."
Quá kíc.h thí.ch.
Thương Lục thỏa mãn cho trò khiêu khích của anh, hắn túm lấy anh ấn ngồi khóa lên đùi mình, eo hông dán sát rồi hôn thật sâu.
"Nói thật," Giọng Thương Lục khàn khàn, "Không nỡ để anh diễn."
Kha Dữ xoa n.ắn đôi môi, bị hắn mút hôn ngược trở lại.
"Đạo diễn gì mà không chuyên nghiệp chút nào."
Thương Lục cười khẽ, vùi mặt vào cổ anh: "Ừ, thiếu chuyên nghiệp thật."
Hắn dành đến mười mấy năm để khắc sâu tinh thần chuyên nghiệp vào tận cốt tủy, từ ngày gặp gỡ Kha Dữ lại như tuyết tan thành nước cứ thế trôi sạch sành sanh, ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng không một tiếng động.
Kha Dữ ngẫm nghĩ, suy đoán được một chút: "Bộ phim tiếp theo về đề tài tình cảm à?"
"Mặc quần áo đi," Thương Lục không trả lời trực tiếp mà đứng lên, bế ngang người đi vào phòng thay quần áo, "Chờ ăn cơm lại nói."
Câu lạc bộ tư nhân của nhà họ Trần nằm bên bờ biển yên tĩnh dưới làn gió thơm hương dừa, chỉ cách nhà chính tầm năm sáu phút chạy xe. Xe Porsche điện từ từ chạy vào trong, tiếp tân được huấn luyện bài bản cùng quản gia câu lạc bộ đừng chờ sẵn ngoài cửa xoay, "Cậu Thương, cậu Kha, cậu chủ đang đợi bên trong ạ."
Xuyên qua đại sảnh tiếp khách, bọn họ leo lên một chiếc xe golf điện màu trắng đi dọc con đường lát đá quanh co giữa rừng dừa. Ra khỏi rừng dừa, một thảm cỏ xanh rộng mênh mông như cánh đồng hiện lên trước mắt. Đây là sân golf của câu lạc bộ, nhưng vì nơi này là câu lạc bộ tư nhân nhà họ Trần nên cũng xem như là tài sản của Trần Hựu Hàm.
Xe điện phải chạy thêm một đoạn nữa mới gặp được Trần Hựu Hàm và Diệp Khai, băng qua những gò đất xanh rì nhấp nhô thoai thoải là mặt biển ở phía xa.
Kha Dữ bình tĩnh nhẩm tính trong đầu, toàn bộ chi phí cho một bộ phim có khi còn không bằng được chi phí mua và đầu tư cho mảnh đất này. Nghe nói nghiệp kinh doanh chính là nhà họ Trần là bất động sản, trong tay nắm rất nhiều mảnh đất đắc địa. Hai người xuống xe sóng vai đi, Thương Lục chỉ vào một con đường quốc lộ gần đó, "Mảnh đất bên kia đường cũng thuộc sở hữu của GC, lúc trước chính quyền khu vực muốn xây dựng một tuyến đường cao tốc du lịch thì vừa vặn vắt ngang qua chỗ này. Nơi đây vốn là đất để GC xây làng du lịch cao cấp, thế mà Trần Hựu Hàm không nói tiếng thứ hai đã đồng ý nhường luôn."
"Thế làng du lịch tính sao?"
Thương Lục thản nhiên nói: "Không làm được nữa."
"Em biết rõ ràng thế?" Trực giác Kha Dữ mách bảo Thương Lục không có mấy hứng thú với chuyện kinh doanh buôn bán.
"Nghe anh cả nói, anh em bội phục Trần Hựu Hàm lắm."
"Em kể anh nghe để làm gì?"
"Lúc vừa quen em có nghe thấy anh và Ưng Ẩn nói chuyện phiếm với nhau, hình như ấn tượng của anh về anh ta không tốt cho lắm. Đời sống cá nhân của anh ta đúng là chẳng ra sao nhưng mà nhân phẩm thì không tệ, tương lai..."
Tương lai nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, sẽ có rất nhiều trường hợp phải đi giao lưu tụ họp với người trong giới, Thương Lục không muốn anh có ác cảm với bạn mình.
Kha Dữ chưa từng yêu ai thật nhưng đã diễn qua sáu nhân vật có tình yêu khắc cốt ghi tâm. Anh mơ hồ nghĩ trong đầu, bộ dạng Thương Lục hôm nay cực kỳ giống các thanh niên vừa mới bắt đầu yêu đương, rất nghiêm túc giới thiệu người thân và bạn bè của mình cho anh, cũng gấp gáp muốn công bố quan hệ thân mật của họ cho tất cả mọi người, muốn anh thích bọn họ, muốn bọn họ cũng thích anh.
Tuy trời đã về nhiều nhưng ánh nắng vẫn rất gắt, bốn người vừa chơi golf vừa trò chuyện, thời gian trôi qua rất chậm rãi. Diệp Khai chú ý tới chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ Kha Dữ bằng vàng hồng gắn khóa dây xích trông vừa thời trang vừa ngầu, nạm rất nhiều kim cương nhưng không lố lăng chút nào, vấn đề duy nhất là có vẻ hơi chật. Cậu ta rất thông minh, đoán được chiếc nhẫn này vốn không nằm trên ngón trỏ.
Có lẽ nên ở ngón áp út.
Đến giờ cơm, đề tài câu chuyện rất tự nhiên quay về phim ảnh. Trần Hựu Hàm lịch sự hỏi Thương Lục về ngày đệ trình bộ phim tiếp theo, Thương Lục nói: "Phim tình cảm, có hứng thú không?"
Trần Hựu Hàm cảm thấy mình vừa rơi vào hố bẫy, là con thỏ mà người ta ôm cây đợi nãy giờ.
Lâu lắm rồi anh ta mới bị người khác gài vào tròng như thế.
Khuôn mặt Kha Dữ vẫn bình thản nhưng thật sự đang lén cắn môi nhịn cười, phải cúi đầu lén cười một cái.
Trần Hựu Hàm giễu cợt: "Cậu đừng chỉ vặt lông mỗi một con dê béo thôi được không?" Anh ta vươn người ngoắc ngón tay: "Lại đây, tôi dạy cậu trò này kí.ch th.ích hơn."
Thương Lục chăm chú lắng nghe.
"Chờ bộ phim này công chiếu, nhìn tình hình phòng vé rồi kéo thêm mấy gã vung tiền như rác vào đánh bạc cùng."
Thương Lục cong môi: "Vung tiền như rác? Anh tự định nghĩa mình như thế đấy à?"
Trần Hựu Hàm buồn cười: "Xin lỗi, nói nhầm, là tìm công ty phát hành lớn cùng nhau kiếm tiền."
Diệp Khai khó hiểu, với thực lực của GC và Thương Lục thì không cần phải đánh bạc, không có ý nghĩa gì hết.
Trần Hựu Hàm cười một tiếng: "Em tưởng cậu ta tốt đến thế? Nếu bộ phim tiếp theo không có rủi ro gì thì cậu ta có tìm anh kêu đầu tư không? Nếu anh không tìm một kẻ vung tiền như rác vào thế chỗ thì người vung tiền như rác sẽ biến thành anh đấy."
Thương Lục bị vạch trần cũng hờ hững như không: "Đừng nghĩ ai cũng như anh."
Trần Hựu Hàm rót đầy ly vang đỏ: "Vừa rồi nếu tôi nói sai một lời nào thì tự phạt hết ly này luôn."
Thương Lục bâng quơ nói: "Chỉ là phim tình cảm thôi mà."
"Rồi sao?"
"Có vài chỗ hơi nhạy cảm."
"Nhạy cảm cỡ chừng nào?"
"Chuyện về một ban nhạc rock indie, vocal ban nhạc và groupie yêu nhau, tôi không rõ chừng mực kiểm duyệt sẽ đến đâu."
"Đề tài này không dễ quay đâu," Trần Hựu Hàm trầm ngâm, "Hơn nữa cũng không dễ hot, phim tình cảm trong nước hiện giờ vẫn theo hướng hài kịch nhẹ nhàng mới ổn định, khán giả sẽ cho rằng phim của cậu là phim nghệ thuật đau đớn r.ên rỉ về thanh xuân gì đó cho xem."
Thương Lục lạnh lùng: "... Bộ tôi nhàm chán đến thế sao."
"Đồng tính hay dị tính?"
"Đồng tính làm sao chiếu?"
Thật ra hắn có nghĩ tới khả năng đổi thành chủ đề đồng tính sẽ có sức giãn về nội dung hơn. Kiểu phim này doanh thu phòng vé chắc chắn không cao nhưng dễ giành thưởng và dễ gây tiếng vang, về cơ bản cũng giữ được doanh thu phòng vé nước ngoài, hơn nữa chi phí dựng phim không cao, nói thế nào cũng không lỗ vốn được.
Quan trọng là, chủ đề đồng tính vừa mang tính thời sự nhức nhối vừa dễ dàng đắp nặn ra nhân vật hấp dẫn, có thể giúp Kha Dữ lấy thưởng.
Thương Lục suy nghĩ kín kẽ như bố cục một bàn cờ. Đương nhiên hướng này vẫn có chỗ không hay, sau khi quay phim đề tài đồng tính thì tính hướng của diễn viên cũng không dễ gột rửa, cho dù họ có kết hôn sinh con thì vẫn có người nghi ngờ là "hôn nhân hợp đồng". Hiện giờ giới nghệ sĩ giương ngọn cờ LGBT cao hơn bất kỳ ai, nhưng nếu diễn viên dám công khai xu hướng tính d.ục thì dẫu có là một nơi cởi mở như Hollywood vẫn có thể gây trắc trở cho con đường sự nghiệp sau này.
Rất bình thường. Nếu trong giới giải trí có kỹ năng trác tuyệt gì khiến người ta kinh ngạc, thì đó chính là trò nói một đằng làm một nẻo.
Hắn không muốn vì đi lối tắt mà khiến sự nghiệp diễn xuất của Kha Dữ có nguy cơ gặp nguy hiểm.
Trần Hựu Hàm cười: "Tôi tưởng cậu sẽ bỏ qua thị trường trong nước mà phát hành luôn ở nước ngoài chứ." Nói rồi anh ta liếc qua Kha Dữ, "Quyết định diễn viên chính chưa?"
"Quyết định nam chính rồi, nữ chính sẽ casting công khai sau."
Trần Hựu Hàm cười như không cười: "Tôi thấy nam chính tất cả các phim sau này của cậu cũng quyết định luôn rồi nhỉ?"
Thương Lục không lảng tránh: "Anh nên chúc mừng tôi đi."
"Tôi cũng muốn lắm, nhưng mà thôi, cậu ta cho tôi với," Trần Hựu Hàm nâng ly, trước khi cạn liền nói: "Hôm nào công khai nhớ đừng lôi tôi ra làm ví dụ, tôi còn phải làm ăn, không muốn nhà mấy người liên kết tẩy chay đâu."
Diệp Khai tưởng tượng đến những buổi trà chiều của giới thượng lưu đề tấm bảng: "Cấm Trần Hựu Hàm và người đồng tính bước vào" thì nhịn không được cười luôn thành tiếng, bị Trần Hựu Hàm lén véo một cái dưới bàn.
"Đặt tên phim rồi chứ?"
Thương Lục đã đặt xong từ lâu, hắn đối diện với Kha Dữ, cong môi nói: "Tên là [ Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau ]."
"Còn một tin tức nữa muốn thông báo," Trần Hựu Hàm ngước mắt: "Buổi công chiếu hôm nay nhận được phản hồi rất tốt, mọi người đều cảm thấy để đến tận Thanh Minh năm sau chiếu thì quá đáng tiếc."
Thương Lục và Kha Dữ đồng thời ngẩn người: "Có ý gì?"
"Cố Tụ sẽ liên lạc với cậu sau. Ý bọn họ là sẽ dời ngày phát hành đến cuối tháng 12, kéo lịch chiếu qua hết kỳ nghỉ cuối năm luôn."
Ngày hôm sau quả nhiên Cố Tụ hẹn Thương Lục nói chuyện. Nếu khâu kiểm duyệt thuận lợi thì chỉ cần một tháng rưỡi là qua thẩm định, ngày hôm qua bọn họ mời rất nhiều vị cố vấn, trong đó có không ít người là thành viên ủy ban xét duyệt cho nên gần như nắm chắc cơ hội qua cửa. Mà giai đoạn trước "Cửa hông" đã trải qua rất nhiều vụ scandal ồn ào trên mạng nên bây giờ quy trình quảng bá marketing cũng không cần quá nhiều nỗ lực và đầu tư.
Từ ngày đó, "Cửa hông" vừa song song đưa đi xét duyệt vừa tiến hành quảng cáo giai đoạn đầu, trailer thứ nhất cũng được nhà phát hành tung lên.
Thương Lục không phải kiểu đạo diễn có tư duy cao siêu ít người hiểu, tuy thẩm mỹ cá nhân của hắn không mang tính thương mại, nhưng nếu đã làm phim thương mại đương nhiên phải biết cách cân bằng giữa nghệ thuật và khả năng kiếm tiền.
Vì thế trailer thứ nhất này trông cực kỳ thương mại.
Những cảnh quay sòng bạc lộng lẫy lóa mắt khiến ai xem cũng phải gia tăng adrenaline, cuộc gặp gỡ của Diệp Sâm và Tiền Chung Chung trong vũ hội rất hoa lệ và lãng mạn, Mai Trung Lương và dì Tô sa lầy vào thói nghiện cờ bạc đến nửa sống nửa chết —— Tiền tài, danh lợi, tình yêu, luân lý thay phiên nhau xuất hiện trong 50 giây ngắn ngủi, cuối cùng kết thúc bằng cảnh nói chuyện của Diệp Sâm với một người xa lạ —— Gã cắn điếu thuốc, đứng ngoài đại sảnh sòng bạc vỗ vai đối phương, thư thái ung dung thoải mái: "Anh đẹp trai ơi, ông nội tôi dạy tôi là —— không đánh bạc để thắng."
Trailer cũng giống như chỉnh thể bộ phim, chiếu cả hai phiên bản tiếng Quảng Đông và tiếng Quan Thoại. Tạ Miểu Miểu, Trình Tranh và Tô Cách Phi chỉ nói được một trong hai thứ tiếng nên cần lồng tiếng trợ giúp, riêng Kha Dữ sử dụng giọng gốc trong cả hai phiên bản.
Tuy khán giả hay than phiền "Cửa hông" lên hot search mãi không ai care nữa, nhưng trailer vừa phát hành đã nhận được lượng like share cực khủng, vững vàng bò lên mục từ hot search. Các đề tài thảo luận liên quan ùn ùn xuất hiện, quảng trường bộ phim đổi mới theo giây, đương nhiên cũng kéo theo những tin nóng quen thuộc —— Đạo diễn thiên tài xuất thân nhà trâm anh thế phiệt, diễn viên bình hoa mắc bệnh tâm manh, CP hợp tác lần hai, tính ra độ quan tâm của khán giả vẫn còn thành thật lắm.
[ Hoàn toàn không ngờ lại là phong cách này, xem xong『 Nhàm chán 』tui còn tưởng Thương Lục khoái kiểu phim nghệ thuật tiết tấu chậm chứ! ]
[ Vãi, tôi kỳ vọng thật rồi đấy! Coi trailer đã mắt quá! ]
[ Nghe nói chỉ có Kha Dữ là thu giọng gốc cả hai phiên bản, Thương Lục hẳn là chân ái anh ta thật rồi ]
[ Nói thật nhé, không biết anh ta lấy đâu ra niềm tin đó nữa, hy vọng đừng bị Kha Dữ kéo sập. ]
[ Chưa xem phim mà đã bắt đầu chửi rồi? Xem trailer đâu có thấy Kha Dữ kéo sập đoạn nào đâu, hơn nữa còn diễn hay đến ngạc nhiên đấy! ]
[ Mười mấy giây trên trailer là đủ để giám định diễn xuất rồi hả? Đúng là bộ lọc của fan dày 800 mét! ]
Ngay sau đó người ta còn công bố luôn clip thử vai của Kha Dữ bao gồm hai đoạn là tự giới thiệu và diễn ngẫu hứng. Caption viết như sau: [ Đề bài ngẫu hứng này do @Chọn diễn viên tốt Dư Trường Nhạc thầy Dư ra tại chỗ, không có trong nội dung kịch bản, toàn bộ tình tiết và lời thoại đều do @Kha Dữ thầy Kha thiết kế ngay tại hiện trường, bởi vì quá ấn tượng nên đạo diễn Thương Lục quyết định cho luôn vào kịch bản phim. ]
Từ lúc đó trở đi fan nhà Kha Dữ không khác gì đang ăn Tết.
Trailer thứ hai mang phong cách hoàn toàn trái ngược với trailer đầu, tất cả do Thương Lục đích thân biên tập. Nếu trailer đầu toàn các cảnh quay hoành tráng giật gân, thì đoạn phim thứ hai này bao gồm lời kể và vài đoạn đối thoại, hình ảnh chỉ có mỗi Diệp Sâm. Thời lượng vẫn là 50 giây, Kha Dữ đi qua bến cảng trong thôn nhỏ, đi qua sòng bạc hoa lệ, chạy qua những con phố cũ của Ma Cao những năm đầu thế kỷ, tươi cười, tẩy mã, ném bài, ngồi xổm bên bờ biển hút thuốc, mỗi một cảnh lại là một Kha Dữ hoàn toàn mới.
[ gkd! Không chờ nổi nữa rồi! Đảo Nhỏ tiến bộ nhanh quá đi! ]
[ Thôi đừng kỳ vọng, tôi đoán những cảnh diễn tốt nhất của Kha Dữ đều được cắt cho vào trailer hết, ngược lại lên phim vẫn là khúc gỗ nhàm chán cho xem ]
[ Khoan dung với người bị bệnh tâm manh một chút đi, dù sao chính người ta cũng tự thừa nhận mình là người khuyết tật mà ha ha ]
Những lời ác ý quá nhiều nên khó tránh khỏi ảnh hưởng đến nội dung chủ đề phỏng vấn.
Phóng viên hỏi Thương Lục: "Ai cũng nói anh là thiếu niên thiên tài, bộ phim này anh mài giũa suốt từ năm hai tư đến năm hai mươi bảy tuổi, trong ba năm này có khi nào anh sợ thành tích sẽ không tốt không?"
"Không đâu."
Phóng viên dùng ánh ra hiệu, Thương Lục đành phải bỏ cái thói lời ít ý nhiều đi, "Tôi đã chuẩn bị tinh thần là nó không tốt rồi, nhưng lại không cảm thấy kết quả đó sẽ xảy ra."
"Tại sao? Anh du học ở Pháp nhiều năm, chủ yếu học về văn hóa phương tây, anh không lo lắng thẩm mỹ của mình không thích nghi với văn hóa bản địa sao?"
"Nghệ thuật và con người mà tôi thưởng thức đều mang bản chất của phương đông, tác phẩm của tôi cũng vậy. Tôi không lo lắng khán giả Trung Quốc sẽ bài xích tác phẩm của mình hoặc không chạm được vào phần cốt lõi, bởi vì tính thẩm mỹ phương đông nói chung đã khắc sâu vào gen và hoàn cảnh sống của mỗi người trong chúng ta rồi."
Phóng viên cười lớn: "Nếu doanh thu không tốt, anh sẽ không mắng chúng tôi là có mắt không tròng hay không có thẩm mỹ đấy chứ?"
Thương Lục không trả lời trực tiếp: "Nếu tôi chỉ có lòng kiêu ngạo thì đã không làm được nghệ thuật."
"Vừa rồi anh nói người anh thích cũng mang bản chất phương đông, người đó là Kha Dữ sao?"
Phóng viên đổi trắng thay đen chữ "thưởng thức" thành "thích", nhưng Thương Lục không vạch trần cũng không sửa lại, mà gật đầu thừa nhận: "Đúng là thầy Kha."
"Đạo diễn Lịch Sơn cũng từng có những đánh giá độc đáo về thầy Kha. Là một vị đạo diễn có phong cách thẩm mỹ mãnh liệt tương tự, tại sao anh kiên quyết chọn thầy Kha? Anh ta thật sự độc đáo, độc nhất vô nhị như vậy sao?"
"Tôi nghĩ phần thử vai đã đủ để chứng minh rồi."
"Đúng vậy, đương nhiên chúng tôi đều đã xem qua đoạn thử vai, nhưng độ dày và chất lượng tác phẩm của Kha Dữ trong quá khứ hình như cũng không đủ hùng hồn để anh kiên quyết lựa chọn —— Hôm nay chúng tôi phỏng vấn cá nhân nên có lẽ câu hỏi hơi sắc sảo một chút. Anh biết đấy, anh vốn là người đứng ở vạch xuất phát, có thể lựa chọn bất kỳ diễn viên xuất sắc nào trong giới giải trí mà."
Thương Lục dừng một chút, sắc mặt rất hờ hững nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng kiên định: "Kha Dữ là người sinh ra để sống dưới ống kính máy quay, là đạo diễn —— với tư cách là một đạo diễn, tôi nên cảm thấy may mắn và vinh dự vì có thể ngắm nhìn anh ấy từ phía sau khung hình."
---
Lời tác giả:
Thiếu gần ngàn chữ, đừng để ý nha...