Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 149

Tuy rằng Cannes là vùng đất quy tụ vô số người làm điện ảnh và đạo diễn xuất sắc nhất, nhưng đối với người qua được và người hâm mộ, hoạt động bọn họ ưa thích nhất chính là truy đuổi những ngôi sao điện ảnh.

Đúng như Thương Lục mong mỏi, quả nhiên đoàn người chen chúc hướng về phía Kha Dữ, nháy mắt giải vây cho hắn ra khỏi khốn cảnh.

"Hình như đây cũng là lần đầu thầy Kha đến Cannes, trông anh ấy tự tin quá," Kỷ Duẫn khá là hâm mộ, "Quả là phong phạm siêu sao."

Phong phạm siêu sao.

Thương Lục cười thầm, chẳng qua cậu chưa được thấy hình ảnh anh hút thuốc xách hộp ngỗng quay đi ngang qua bến tàu bỏ hoang mà thôi.

Cửa xe đóng lại ngăn cách hết mọi ồn ã bên ngoài, Rita hỏi: "Hôm nay nghe Simon nói, anh ta cũng từng làm vai chính của anh?"

Thương Lục hờ hững đáp: "Từng hợp tác hai bộ phim."

Kỷ Duẫn nghiêm túc nói với Rita: "Bộ phim ngắn đầu tiên đoạt giải, bộ phim dài thứ hai cũng đoạt giải, thầy Kha là do một tay thầy em lăng xê đấy."

Rita phát giác mỗi lần nhắc đến tên Kha Dữ là bầu không khí đột nhiên gượng gạo hẳn, cô cố ý hỏi: "Vậy sao không nán lại chào một tiếng? Hẳn nên say hi chứ."

Thương Lục đã đeo một bên tai nghe Bluetooth lên, "Chỉ là đồng nghiệp cũ thôi."

Bọn họ đi dự tiệc tối của nhà phát hành phim lớn nhất nước Pháp để thảo luận chi tiết về việc phát hành và phân phối phim. Đại diện GC là Nhiếp Cẩm Hoa, ông ta đảm nhận vai trò tổng giám sản xuất vẫn không chê vào đâu được. Hai bên gặp nhau bên ngoài phòng tiệc, Nhiếp Cẩm Hoa vô tư nói ngay, "Tôi thấy lần này thầy Lịch vô duyên với Cành Cọ Vàng rồi, mọi người đang rất trông mong vào cậu đấy."

Mấy năm nay Cannes liên tục hướng mắt về ba nước Đông Á. Năm nào Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản cũng có tác phẩm lọt vào danh sách đề cử. Trong khi Nhật Hàn lục tục mang Cọ Vàng về thì giới điện ảnh tiếng Hoa càng thêm nôn nóng sốt ruột, vừa quyết tâm giành giải vừa do dự sợ bóng sợ gió đủ điều, độ chú ý trong nước cũng tăng cao chưa từng thấy. Lần đầu tiên mọi người không đặt hết chú ý vào các nữ minh tinh khoe sắc trên thảm đỏ Cannes nữa, mà tập trung vào các tác phẩm tiêu biểu nhất.

Thương Lục đưa ý kiến khách quan: "Phim quay rất đẹp, Kha Dữ diễn cũng rất hay."

Nhiếp Cẩm Hoa xuýt xoa một tiếng, "Bao nhiêu lâu rồi mới nghe thấy tên cậu ta từ miệng cậu nhỉ? Sao, bây giờ không tránh nữa à? Kỷ Duẫn, cậu là người lọt đề cử trẻ tuổi nhất năm nay, cậu nói xem, có tin tưởng vào thầy Kha không?"

Kỷ Duẫn ngơ ngác nhìn Thương Lục cầu cứu, hắn trả lời thay, giọng lưỡi khoe khoang như danh sư xuất cao đồ: "Có tin cũng vô dụng, còn kém xa."

Kỷ Duẫn: "..."

Nhiếp Cẩm Hoa cười thành tiếng, "Sợ cái gì, nhân vật của cậu vẫn chiếm ưu thế mà."

Vai diễn tình nhân của Kha Dữ quá đại trà, diễn viên diễn kiểu vai kinh điển thế này có dùng mấy chiếc xe tải chứa cũng không hết, không còn bao nhiêu cơ hội làm khán giả trầm trồ nữa. Nhân vật của Kỷ Duẫn thì không như vậy, nóng bỏng, nhiệt huyết, nép bên lề xã hội lại còn thần kinh, vừa nhìn đã biết là đắp nặn để lấy giải thưởng.

Nhiếp Cẩm Hoa rất thích trêu cậu: "Thế cậu cảm thấy anh Lục Lục và Lịch Sơn, ai sẽ thắng?"

Kỷ Duẫn lẩm bẩm: "Đây đâu phải vấn đề hai chọn một."

"Bé ngốc ơi," Nhiếp Cẩm Hoa nhìn cậu trìu mến, "Đi chuyến này trở về cậu chính là ngôi sao nổi tiếng, ít nhất phải biết tỏ lòng trung thành vuốt mông ngựa mấy cái chứ? Nhắm mắt cũng phải nói thầy mình thắng, biết chưa."

Không biết Thương Lục đào ra mầm non này từ xó xỉnh nào mà hoàn toàn không có kỹ năng diễn xuất, đạo lý đối nhân xử thế cũng là zero, ngốc nghếch như một tờ giấy trắng. Nhiếp Cẩm Hoa cảm thấy Kỷ Duẫn quá là tốt số, giống y như Kha Dữ ngày xưa, không biết làm cách gì mà khiến cho Thương Lục khăng khăng đòi dùng bất chấp mọi lời phản đối. Thế nhưng giờ đã khác xưa, hắn không còn là người trẻ tuổi ngồi trong Round table chờ hội đồng phê duyệt nữa mà là đạo diễn danh tiếng lẫy lừng, có hắn chống lưng, Cố Tụ không chờ nói tiếng thứ hai đã gật đầu ký luôn hợp đồng quản lý với Kỷ Duẫn.

Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, các thành viên khác của đoàn phim cũng có mặt đông đủ nên Nhiếp Cẩm Hoa đề nghị cả bọn cùng đi uống tăng hai.

Các buổi party không bao giờ dừng lại trong suốt thời gian diễn ra liên hoan phim. Không chỉ có các bữa tiệc chính thức của nhà phát hành, nhà sản xuất hoặc ban tổ chức, mà mọi người hoàn toàn có thể tự do đỗ xe dựng lều bên bãi biển tụ tập ăn uống, mở quán bar, trở thành nơi người xa lạ từ khắp thế giới đều có thể tới uống bia và nhảy múa. Trên bãi biển bên cạnh rạp chiếu phim, màn hình chiếu lưu động đang chiếu đến đoạn kết của bộ《 Chuyện tào lao* 》. Đây là bộ điện ảnh chính thức được chọn chiếu ngoài rạp lộ thiên vào mỗi tối, cũng là nơi duy nhất người ta có thể tự do ra vào mà không cần đến thư mời hoặc giấy phép truyền thông.

*Chuyện tào lao – Pulp Fictionbộ phim tâm lý học tội phạm của Mỹ phát hành năm 1994, đạo diễn Quentin Tarantino.

Cuộc tụ tập của đoàn phim không quá trang trọng nên cả bọn tìm một quán bar nhỏ bên bờ biển ngồi xuống. Nữ chính bộ phim lần này vẫn là Tạ Miểu Miểu, gần đây vận may của cô không cao, hai năm vừa rồi không có thêm giải thưởng quốc nội nào, ở nước ngoài cũng không lọt danh sách đề cử, cứ thế bị cậu nhóc mới debut Kỷ Duẫn vượt mặt. Thế nhưng thái độ của cô rất cởi mở, hào phóng chúc mừng Kỷ Duẫn xong lại lặp lại lời Thương Lục lần nữa: "Tiếc là lần này cậu đụng phải thầy Kha, chị đây phải nói lời xin lỗi rồi, cậu còn kém lắm."

Kỷ Duẫn: "..."

Thương Lục nghiêng đầu liếc mắt, rút ly cocktail ra khỏi tay cậu ta rồi vẫy vẫy waiter: "Cho một ly không cồn."

Miểu Miểu chống má: "Đạo diễn Thương này, đạo diễn khác người ta thường quay nữ tốt hơn nam, Muse toàn là nghệ sĩ nữ, cả phiên vị hay suất diễn cao nhất cũng ưu tiên nữ, tại sao qua chỗ anh lại biến thành nam hết vậy?"

Kỷ Duẫn đáp lại: "Chị Miểu Miểu, bây giờ chị đi chuyển giới vẫn còn kịp."

"Không biết lớn nhỏ." Tạ Miểu Miểu chọc cánh tay cậu ta, giả vờ tức giận: "Cậu cứ vui đi, chờ ngày thầy Kha trở lại, thầy cậu sẽ lập tức đá cậu đi, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp."

Kỷ Duẫn vẫn chưa suy nghĩ hết lợi hại bên trong đã nghe Thương Lục nói: "Không có chuyện đó đâu."

Trong lòng Tạ Miểu Miểu không khỏi tiếc hận. Trước kia đoàn phim bọn họ vui vẻ thế nào cả thế giới đều biết, thế mà chớp mắt một cái biến thành mỗi người một ngả. Cô rất hoài niệm khoảng thời gian Kha Dữ còn hiện diện trong đoàn, không gì khác, chỉ vì khi đó Thương Lục dễ có sắc mặt tốt, còn thường xuyên đùa giỡn với mọi người. Có đôi khi NG quá nhiều, diễn viên lên tiếng ai oán kiểu gì cũng phải kêu Kha Dữ ra mặt. Cách thức dỗ người của đối phương rất đơn giản, chỉ cần mỉm cười chế giễu cùng một câu uy hiếp: "Này, bãi công bây giờ nhé" là xong.

Kha Dữ rời đoàn một cái, phim trường cũng mất đi một đạo diễn hiền hòa, nhiều thêm một đại ma vương chuyên quyền bị cuồng kiểm soát và theo chủ nghĩa cầu toàn, thường xuyên gào thét xối xả làm ai nghe cũng phải im bặt. Kỷ Duẫn sống cũng không dễ dàng gì, vừa kêu một tiếng "Thầy ơi" liền bị Thương Lục tạt ngay gáo nước lạnh "Không có dạy dỗ gì sất", cơ bản là trấn không được mà dỗ cũng không xong.

Miểu Miểu âm thầm thở dài.

Ôi, nhìn qua đoàn Lịch Sơn cách vách mà xem, người ta mỗi ngày như trẻ ra một tuổi, hạc phát đồng nhan kia kìa! Ngẫm lại cũng đúng, diễn viên diễn cảnh nào qua cảnh đó, có thể không vui vẻ không trẻ ra được sao!

Trong lòng cô đã sớm đánh một cái bàn tính nhỏ.

Cô vừa hẹn Kha Dữ ra đây.

Kim giờ trên mặt đồng hồ nữ tinh xảo sắp chạy qua con số 9, bộ phim trình chiếu trên bãi biển kết thúc, mấy nghìn người liên tục vỗ tay huýt sáo, mãi đến khi dòng credit cuối cùng chạy hết mới bắt đầu tan cuộc. Các quán xá trên bãi cát lúc này chân chính bước vào giờ cao điểm.

Miểu Miểu cầm di động phát định vị cho Kha Dữ đồng thời chia sẻ vị trí thực tế, mắt thấy hai chấm nhỏ trên bản đồ càng ngày càng rút ngắn khoảng cách.

Đúng lúc này Thương Lục nhận điện thoại.

Hắn không tị hiềm gì nên cả bàn đều nghe thấy hắn thấp giọng: "Ừ, bây giờ tôi qua ngay."

Ai tìm hắn vậy? Tạ Miểu Miểu còn chưa suy nghĩ cẩn thận thì Nhiếp Cẩm Hoa cho ngay đáp án: "Rita hả?"

Tuy Rita đúng là vai chính trong phim tài liệu của hắn nhưng cũng không liên quan gì đến bộ phim lần này, vừa rồi lúc mọi người chuẩn bị đi tăng hai, cô nàng đã lấy cớ ra về trước.

Thương Lục gật đầu: "Cô ấy uống hơi nhiều, tôi phải đi đón."

"Ồ..." Mọi người vừa trầm trồ vừa đưa mắt liếc nhau đầy ẩn ý, Nhiếp Cẩm Hoa nói: "Rita xinh đẹp thật nhỉ."

"Kém sắc hơn minh tinh một chút, nhưng mà nhiều năng lượng."

Ý cười bên môi Tạ Miểu Miểu lạnh xuống, không muốn nghe mấy gã đàn ông bình phẩm phụ nữ sau lưng như chọn dưa ngoài chợ nên điệu đà nói: "Rita là nữ vận động viên đua thuyền buồm vĩ đại nhất hiện nay, ba lần một mình vòng quanh Thái Bình Dương, lại là một trong năm mươi gương mặt phụ nữ có sức ảnh hưởng nhất thế giới. Xinh đẹp chỉ là ưu điểm không đáng nhắc tới nhất của cô ấy thôi, không giống tôi," Cô chớp chớp mắt, "Các anh xem, ngoài đẹp ra thì không có gì."

Mọi người cười ầm lên, không ai cảm thấy bị cô xúc phạm mà đều hiểu ý dời chủ đề qua chuyện khác. Nhiếp Cẩm Hoa nói: "Cô nói thế làm tôi càng nghĩ cô ấy rất xứng đôi với Thương Lục nhà chúng ta."

Thương Lục quá lười tham gia vào câu chuyện nên không bình phẩm gì, uống xong ly Whiskey liền đứng lên.

"Chờ thêm một chút nữa hẵng đi." Miểu Miểu cố gắng giữ người.

"Sợ cô ấy gặp chuyện." Hắn hiểu rõ hơn ai hết tình hình trị an của nước Pháp, đặc biệt là một nơi đang mất trật tự như Cannes.

Kha Dữ ở bên kia có lẽ không tìm thấy địa điểm nên chấm nhỏ trên màn hình hết gần lại xa, làm Tạ Miểu Miểu sốt ruột quéo cả chân. Ông trời thương xót, đúng lúc cô muốn căng da đầu kéo tay Thương Lục thì Kha Dữ gửi qua một tin nhắn thoại ——

Cả trái tim lẫn bàn tay Tạ Miểu Miểu run lên, vội vàng ấn phát tin nhắn ——

"Miểu Miểu, hình như tôi lạc đường rồi."

Chất giọng mang ý cười êm ái như đã qua xử lý lọc, tất cả mọi người im bặt, chỉ có dàn nhạc của quán bar tiếp tục biểu diễn cũng tiếng sóng vỗ ào ào dưới ánh trăng nghe rất dịu dàng.

Kha Dữ cầm di động trên tay, cảm thấy mình lạc đường muốn choáng váng thật rồi. Rõ ràng định vị đã ở ngay trước mắt mà anh không tìm thấy quán bar có biển hiệu hình cánh cửa màu xanh đâu cả. Bãi biển nhỏ giờ đây chật kín cả ngàn người, Kha Dữ đi ngược hướng với một đám người cười nói bằng một ngôn ngữ xa lạ, "Excuse me", anh vừa liên tục nói vừa chen chúc qua đám đông, "Hay là ——"

Điện thoại kề bên môi, anh định trêu Tạ Miểu Miểu một câu, nhưng lời nói lên đến miệng rồi lại đột nhiên quên mất. Có người vừa đi lướt qua trước mặt anh trong chớp mắt, đến khi ngoái đầu, Kha Dữ đã đứng ngẩn ngơ bất động.

Thương Lục đột ngột xuất hiện trước mắt anh.

Quá kỳ lạ, anh không nhận ra hắn từ cái liếc mắt đầu tiên.

Áo vest của hắn để trong xe nên lúc này chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, cổ áo mở ba nút lộ ra bả vai rộng thẳng và chút xương quai xanh mơ hồ, tay áo xắn đến khuỷu, cổ tay đeo đồng hồ dây da màu nâu.

Trong một giây đôi mắt người có thể ghi nhớ rất nhiều thứ, nhưng bộ não lại không cách nào phân tích kịp dữ liệu. Chỉ là Kha Dữ đã luyện tập đủ lâu, bởi vì anh biết một khi ánh mắt dời đi, những hình ảnh mà anh luôn canh cánh trong lòng sẽ lập tức biến mất.

Anh chỉ có thể cố gắng thu hết vào đáy mắt, tham lam ghi nhớ hết thảy mọi thứ liên quan đến Thương Lục.

Thương Lục cũng nhận ra anh. Hai người cách nhau vài bước chân, tuy chất lượng ánh sáng không tốt lắm nhưng bệnh quáng gà của hắn đã cải thiện rất nhiều, vẫn thấy được chút hình ảnh mờ nhạt.

"Hay là gì cơ?" Tạ Miểu Miểu đứng lên vẫy vẫy tay, "Tìm được rồi còn gì?"

Từng tế bào trong người Kha Dữ bắt đầu căng thẳng, chỉ có thể cố hết sức tỏ vẻ thản nhiên, "Tụ tập đông đủ thế." Anh mỉm cười, ánh mắt lần lượt đảo qua Nhiếp Cẩm Hoa, Tề Đại Nam, Kỷ Nam, lão Hứa và một vài gương mặt mới khác không biết tên, gật đầu chào hỏi từng người một, cuối cùng ——

Chỉ còn lại Thương Lục.

"Thương ——"

Có nên trách chữ "Thương" bị phát âm quá nhẹ không? Môi anh mấp máy nhưng hình như Thương Lục không nghe thấy, cũng không để ý tới vẻ ngượng ngùng vì bị ngó lơ của anh.

"Tôi đi đây." Hắn nói như vậy, di động trong tay cũng đồng thời rung lên, màn hình hiển thị cái tên "Rita". Nhiếp Cẩm Hoa đi ngang qua vỗ vỗ lưng hắn, "Rồi rồi, mau đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đi kẻo muộn."

Thương Lục không đáp lời mà cong môi, qua loa chào mọi người rồi gật đầu với Kha Dữ: "Xin lỗi, tôi phải đi trước một bước, mọi người ở lại chơi vui vẻ nhé."

Kha Dữ không biết mình nên có biểu hiện gì, không giấu được sự xấu hổ, anh chỉ có thể cứng nhắc hàn huyên: "Khéo quá."

Thương Lục đi lướt qua người anh, mang theo một cơn gió vương mùi hương xa lạ.

Mùi hương trên áo sơ mi trắng của hắn không còn là "Eau d'orange verte" nữa, bây giờ Kha Dữ mới biết được.

"Không khéo," Thương Lục lịch sự mím môi, "Tại anh tới trễ thôi." Hắn luôn là người hiểu lễ nghĩa, không để ai rơi vào thế khó xử bao giờ nên mới dừng một chút, sau đó khách sáo nói: "Lần sau có dịp lại hẹn."

Chỉ là một câu đãi bôi, trong lòng ai cũng hiểu sẽ không bao giờ có "Lần sau".

"Lần sau là khi nào?" Kha Dữ đột nhiên cao giọng, hỏi với theo bóng lưng Thương Lục.

Thương Lục dừng chân, không biết vì sao Kha Dữ lại muốn hỏi đến cùng như vậy. Hắn chỉ có thể thăm dò ý định của Kha Dữ một cách hời hợt, nếu nghĩ sâu hơn, hắn sợ bản thân lại không nhịn được tự mình đa tình. Loại chuyện như tự mình đa tình gặp một lần là đủ rồi, ví dụ như hắn từng nghĩ Kha Dữ yêu hắn nhiều như hắn yêu anh, ý nghĩ khẳng định đó làm mỗi lần hắn nhớ lại đều phải bật cười.

Có điều, khoảnh khắc hắn thấy mình nực cười nhất là thời điểm trông thấy anh chủ động leo lên xe của Thang Dã.

Đảo Nam Sơn, bầu trời đêm trong xanh phẳng lặng sau cơn bão lớn, xe Bentley màu đen, cùng với ông chủ cũ luôn dây dưa không rõ, duyên phận cắt mãi không đứt của anh.

Chất lượng ảnh rất rõ ràng, thế nên hắn đã nhìn chằm chằm vào email một lúc lâu, thất thần một khoảng thật dài. Quả thật thanh niên xinh đẹp không cần ai cứu vớt, người đó đã tự trở về với con rồng mất rồi.

Thương Lục hồi thần lại, trên bãi biển có người đốt pháo hoa, để lại từng vòng cung màu vàng kim lạc vào mắt hắn, cực kỳ giống hai chiếc nhẫn từ trên cao rơi xuống vào hai năm trước.

Kha Dữ chủ động bắt chuyện với hắn là vì muốn phá băng quan hệ sao?

Hắn thầm cười lạnh trong lòng, từ bao giờ mà Kha Dữ đã trở nên sáo rỗng như vậy, còn muốn đánh bạn với hắn như chưa có chuyện gì xảy ra, duy trì mối quan hệ đồng nghiệp mặt ngoài. Bước tiếp theo có phải nên hỏi hắn ký hợp đồng đóng phim luôn không?

Anh mà xứng sao? Cứ để anh chôn chân mãi trong vùng an toàn với Lịch Sơn đi. Cảm giác lạnh lẽo trong lòng Thương Lục chợt biến thành một cơn giận dỗi khó lòng miêu tả, thành thật mà nói, trong hai năm ở bên Lịch Sơn, anh không hề có tiến bộ.

Hoặc có lẽ anh vốn sáo rỗng, dung tục, thực dụng và đạo đức giả như vậy, trước kia hắn cố chấp cho rằng chỗ nào trên người anh cũng tốt, chẳng qua là vì bộ lọc tình yêu quà dày nặng che mờ mắt mà thôi.

Thương Lục nhắm mắt để kiềm chế cơn đau thường trực trong lòng. Hắn cảm thấy mình không còn yêu nữa, chỉ là nỗi đau ăn quá sâu vào cốt tủy đã ngăn không cho hắn đáp ứng sự theo đuổi của Rita, cũng cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để mở lòng lần nữa.

Kha Dữ nghĩ rằng mình đã chờ đợi câu trả lời rất lâu, nhưng thật ra đối phương chỉ mấy một giây để đáp: "Một hôm khác."

Tạ Miểu Miểu và Tề Đại Nam khẽ liếc nhau, Nhiếp Cẩm Hoa uống rượu cười mà không nói, chỉ có Kỷ Duẫn là ngây ngô nghĩ, hôm khác là hôm nào? "Hôm khác" trong miệng thầy cậu nghĩa là không hẹn ngày gặp lại đâu.

---

Lời tác giả:

Thật ra chuyện hiểu lầm với Thang Dã không mang tính quyết định, chỉ là chút chướng ngại trên bước đường làm lành của hai người thôi. Hai năm trước dù có tấm ảnh chụp lên xe đó hay không, bọn họ vẫn sẽ chia tay dứt khoát.

.

Đừng nói các bạn không nghe ra câu "Không hề tiến bộ" của Thương Lục là nói dỗi nhớ... Kha Dữ lọt đề cử Cannes cơ mà, làm gì có chuyện không tiến bộ.

Về phần lý do vì sao hai năm trước Kha Dữ dứt khoát đòi chia tay, hai năm sau lại thay đổi tâm ý, sau này tôi sẽ viết đến. Câu trả lời sẽ tương ứng với ba câu cuối cùng trong quyển 2:

Bởi vì anh chưa từng hy vọng xa vời mình có khả năng chắp vá lại phần thể diện vốn đã quá rách nát.

Bởi vì anh không dám hy vọng mình sẽ nhặt nhạnh được phần dũng khí đã vỡ nát tan tành.

Bởi vì anh đã đánh mất toàn bộ kỳ vọng vào bản thân.

Lúc trước vì ba câu "Bởi vì" này mà cậu ấy quyết định cắt đứt với Thương Lục, không còn trông mong gì vào cuộc đời nữa.

Bây giờ xuất hiện trở lại, đương nhiên Kha Dữ đã thực hiện được ba câu "Bởi vì" đó rồi.

.

Kể một câu chuyện vui nè.

"Chuyện tào lao" được công chiếu ngoài rạp lộ thiên bãi biển nhân kỷ niệm 20 năm bộ phim này giành giải Cành Cọ Vàng, sau đó đạo diễn Quentin xuất hiện.

Ông ấy hỏi: Đã ai xem qua tiểu thuyết Chuyện tào lao chưa?

Dưới khán đài chỉ có lèo tèo mấy người giơ tay.

Quentin lập tức hô: f**k, mấy người vẫn chưa xem tiểu thuyết á? Mấy người đã làm cái quái gì trong suốt 20 năm nay vậy!

Bình Luận (0)
Comment