Tháng 5, đại lộ Croisette ở Cannes, nước Pháp.
Liên hoan phim quốc tế Cannes kéo dài mười hai ngày vừa bước sang ngày thứ ba, các hoạt động thi đấu và chiếu phim diễn ra đồng thời, đây cũng là hai tuần lễ mà cả thế giới cùng hướng về Cannes. Hội trường màu đỏ thẫm tổ chức buổi trình chiếu tác phẩm cá nhân chật kín người. Vệt màu lam vừa biến mất khỏi màn hình lớn lập tức nhận được tiếng vỗ tay vang như sấm dậy. Giây lát sau đèn bật sáng, màn được kéo lên, người ta bắt đầu bố trí sân khấu thành một địa điểm phỏng vấn đơn giản với bàn trà và hai chiếc ghế sô pha màu trắng.
Người dẫn chương trình là nhà phê bình phim điện ảnh nổi tiếng thế giới Simon Gray, còn người ngồi đối diện anh ta là đạo diễn bộ phim "The Untraceable Whale" từng đoạt giải Phim tài liệu xuất sắc nhất Liên hoan phim Cannes và giải thưởng Golden Eye, Thương Lục.
Tiếng vỗ tay kéo dài không dứt của mấy ngàn phóng viên và chuyên gia đầu ngành từ khắp nơi trên thế giới, chính là lời bày tỏ ngưỡng mộ không hề keo kiệt của họ dành cho đoạn kết bộ phim.
Simon Gray dạo đầu bằng tiếng Pháp: "Là một đạo diễn, duyên phận của anh với nước Pháp và Cannes đều rất sâu đậm, nhưng điều làm chúng tôi thấy hơi nuối tiếc là, hôm nay mới là ngày đầu tiên anh bước chân vào Palais des Festivals."
Hồi năm kia "Cửa hông" đã bỏ lỡ kỳ đề cử chính thức của Cannes do trục trặc lịch phát hành và trình chiếu. Vị tổng giám nghệ thuật phụ trách tuyển chọn phim đã bày tỏ sự nuối tiếc sâu sắc trong một cuộc phỏng vấn, bởi vì ông ta cực kỳ kinh ngạc trước sự kết hợp hoàn hảo giữa tính thương mại và nghệ thuật trong "Cửa hông". Hơn nữa, "Chơi đùa với nhân tính" lại là đề tài mà Cannes ưa chuộng nhất. Sau đó "Cửa hông" tiếp tục tỏa sáng tại liên hoan phim quốc tế Berlin và giành giải Gấu Bạc cho tác phẩm mới xuất sắc, đó là minh chứng rõ ràng nhất.
Năm tiếp theo, bộ phim tài liệu dài "The Untraceable Whale" được công chiếu tại Tuần lễ phê bình phim quốc tế, nhận được lời khen như nước, cũng thành công giành giải thưởng Golden Eye danh giá. Đây là bộ phim tài liệu đầu tay của đạo diễn phim điện ảnh Thương Lục. Người hâm mộ cho rằng đứng trên đỉnh thành công quá sớm khiến hắn chịu áp lực không nhỏ, cho nên mới chạy ra ngoài đại dương tự đày ải mình, nhưng không ngờ bộ phim kia ngoài hoạt động tranh giải tại Cannes, nó còn giành được giải thưởng tại Liên hoan phim Toronto, Hiệp hội phê bình điện ảnh New York, Giải thưởng phê bình phim Los Angeles, Giải thưởng phim Cesar và hạng mục phim tài liệu của Liên hoan phim quốc tế Thượng Hải.
Nhưng suốt một năm này Thương Lục vẫn không xuất hiện trước mặt công chúng.
Năm nay là năm thứ ba, hắn đến Cannes mang theo bộ phim điện ảnh đã lọt vào danh sách rút gọn của giải thưởng chính. Buổi chiếu ra mắt toàn cầu sẽ diễn ra vào chiều mai, hôm nay chỉ là buổi trình chiếu một tác phẩm khác cùng với một cuộc phỏng vấn bàn tròn nho nhỏ.
Trong suốt sự nghiệp không dài của Thương Lục, bộ phim ngắn đầu tay ngang trời xuất thế, được cả thế giới biết đến thông qua giải thưởng Buenos Aires. Phim dài đầu tiên trở thành phim ăn khách nhất thuộc thể loại tội phạm chính kịch trong nước, cả doanh thu lẫn giải thưởng đều ghi dấu ấn toàn cầu. Đến bộ phim tài liệu đầu tay lại tiếp tục càn quét gần hết các giải thưởng danh giá nhất ——
Simon Gray cười nói: "Hình như anh luôn không ngừng thử sức với những điều mới mẻ, nguyên nhân gì đã khiến anh chuyển hướng từ phim truyện sang phim tài liệu?"
Giọng nói lạnh lùng trầm ổn của Thương Lục xuyên qua micro truyền khắp hội trường, điều đáng ngạc nhiên là, hắn vốn nói cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp trôi chảy như tiếng mẹ đẻ, lần này lại dùng tiếng Trung: "Xuất phát từ một nỗi đau cá nhân mà tôi không thể vượt qua được."
Hội trường trở nên yên tĩnh, Simon Gray hỏi: "Là nỗi đau gì vậy?"
Vị đạo diễn trước mắt anh ta tuy trẻ tuổi nhưng khí chất thâm trầm, tài hoa lừng lẫy, đã không chỉ là nhân tài kiệt xuất của mỗi nền điện ảnh Hoa ngữ nữa.
"Một nỗi đau không thể xác định tính chân thật," Tai nghe cài một bên mặt truyền tải rõ ràng khoảng dừng, tiếng thở và độ rè trong giọng hắn, "Có một khoảng thời gian rất dài, tôi không chỉ nghi ngờ nghệ thuật mà còn nghi ngờ tính xác thực của mọi khía cạnh trong cuộc sống. Điện ảnh là nghệ thuật của hư cấu, tuy chúng ta dùng nó để tôn vinh sự thật, nhưng khi đó," Thương Lục hờ hững nói, "Tôi trở nên chán ghét mọi tác phẩm hư cấu."
"Cho nên anh mới bức thiết tìm kiếm một thực thể hữu hình chân thật hơn." Thấy Thương Lục gật đầu, Simon lại hỏi: "'The Untraceable Whale' là bộ phim mà anh hợp tác cùng vận động viên thuyền buồm Rita. Cô ấy là một phần trong kế hoạch mà anh xác định ngay từ đầu, hay là tình cờ gặp mặt trong lúc đuổi bắt cá voi?"
"Là tình cờ nhưng không phải ngẫu nhiên. Rita nghe được lộ trình của cá voi từ radio và quyết định thay đổi tuyến đường của mình để chờ nó."
Một con cá voi xanh mất đi đứa con của mình ở Bắc Thái Bình Dương, nó không muốn buông tay và tuyệt vọng cõng thi thể con mình bơi ngược dòng trong hai mươi ba ngày, vượt qua 2.300 km, cuối cùng mới lựa chọn buông bỏ ở một vùng biển xa lạ. Sự kiện này diễn ra quá đột ngột, chủ đề nguyên bản của Thương Lục là "Đại dương", nhưng cuối cùng lại biến thành cuộc hành trình truy đuổi theo cá voi.
Sự kiềm chế trong thẩm mỹ của hắn đã gia tăng cho bộ phim tài liệu một bộ lọc trữ tình đầy chất thơ. Tiếng kêu đau đớn của cá voi xanh vang vọng dưới đại dương xanh thẳm tựa như một "Bài ca phúng điếu" về sự mất mát. Vận động viên đua thuyền Rita đang trong chuyến hành trình thứ ba băng qua Thái Bình Dương của mình, bọn họ tình cờ gặp gỡ trên tuyến đường "đưa tiễn" của cá voi, điều này đã khiến bộ phim tài liệu "vượt ra ngoài tính tự sự", cũng là nguyên nhân quan trọng để nó giành được rất nhiều giải thưởng lớn sau này.
Thật ra Thương Lục không cảm thấy những giải thưởng này thuộc về mình, mà có lẽ chỉ là một trò đùa của số phận.
Thời điểm Kha Dữ nói hắn tốt số, hắn không tin vào số mệnh. Bây giờ khi hắn bắt đầu tin vào những gì "đạt được" dựa vào tính hoang đường và ngẫu nhiên, thì lại chìm ngập trong nỗi đau "mất đi" không thể nắm bắt nhưng đã được định sẵn.
"Rita cũng có mặt dưới khán đài, chúng ta hãy dành cho cô ấy một tràng pháo tay nào."
Một cô gái trẻ ngồi ngay chính giữa hàng ghế đầu tiên, là con lai với nước da ngăm tuyệt đẹp, mặc một bộ váy lễ phục satin màu trắng trễ vai. Nghe thấy người dẫn chương trình nhắc tên và vỗ tay, cô đứng dậy khom lưng cúi chào, nhưng ánh mắt trước sau chỉ chú ý vào mỗi Thương Lục.
Thương Lục rút khỏi dòng suy nghĩ ngắn ngủi về Kha Dữ, gật đầu với cô.
"Rita là vận động viên thuyền buồm tự do vĩ đại nhất hiện nay, liệu anh có muốn biến cô ấy thành một nhân vật dưới ống kính của mình không?" Simon cố ý làm dịu bầu không khí.
Lần đầu tiên Thương Lục mỉm cười, tuy chỉ lướt qua trong giây lát: "Không được đâu, diễn xuất của cô ấy tệ lắm."
Quả nhiên dưới khán đài cười ầm lên.
Chủ đề không tránh được mà chuyển hướng sang câu hỏi thế nào mới là diễn viên giỏi trong lòng hắn, và một diễn viên giỏi thực sự có thể ảnh hưởng đến câu chuyện và đạo diễn như thế nào. Thương Lục đáp, "Tôi thích người can đảm, một diễn viên giỏi đầu tiên phải có đủ can đảm và sức mạnh tinh thần, từ đó mới có thể cố gắng mở rộng không gian câu chuyện được."
Simon chân thành nói: "Đây không phải lần đầu tôi hỏi câu này, không lâu trước tôi vừa phỏng vấn anh Kha Dữ. Tất cả mọi người đều biết rằng anh ấy là nam chính trong bộ phim đầu tiên của anh."
Phản ứng từ sâu trong thân thể vô cùng chân thực, không thể làm giả. Thương Lục tỉnh táo nhận ra tim mình vừa đập lỡ một nhịp, hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, bối rối nhấc ly nước để che giấu cảm xúc nhưng không uống. Hắn chỉ tiếp tục nắm chiếc ly giấy, dựa vào ghế sô pha thả lỏng sống lưng.
"Đúng vậy." Hắn đáp bằng hai từ khá vô nghĩa.
Simon nói: "Anh Kha Dữ đã thể hiện vai Diệp Sâm cực kỳ xuất sắc, năm đó cũng từng được đề cử Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Theo tôi được biết, trước khi gặp anh, khả năng diễn xuất của anh ấy rất bình thường, vậy anh có chia sẻ tâm đắc nào về cách khai thác trạng thái của diễn viên trên phim trường không?"
Thành ly giấy hiện ra nếp gấp vì người cầm quá dùng sức. Thương Lục chia sẻ vài chuyện qua loa, cuối cùng nói: "Thành tích của Kha Dữ là thuộc về chính anh ấy, tôi chỉ may mắn hợp tác hai lần thôi, anh ấy là người tài năng và biết nỗ lực."
"Nhưng hai lần các anh hợp tác đều mang đến kết quả ngoài mong đợi, tôi vẫn luôn theo dõi quá trình hoạt động nghệ thuật của anh, không biết có thể hy vọng vào lần hợp tác thứ ba của hai người không?"
Không thể.
Hai chữ này suýt nữa đã buột miệng thốt ra, Thương Lục tạm dừng, cuối cùng đành đối phó: "Mong là vậy."
Không biết Kha Dữ đang ở dưới khán đài hay không.
Trong lòng Thương Lục xẹt qua ý nghĩ mơ hồ này, sau đó lập tức cười nhạo bản thân quá hèn mọn. Hắn biết Kha Dữ đang ở Pháp, đi theo đoàn phim của Lịch Sơn. Hai năm trước anh bỏ lỡ giải Nam chính xuất sắc nhất trong "Cửa hông", lần này là lần đề cử thứ hai. Lịch Sơn có thể xem là người bạn lâu năm của Cannes, lần này cũng rất coi trọng giải thưởng nên đã kết hợp tổ chức buổi ra mắt phim toàn cầu ở Cannes vào ngày thứ hai của Liên hoan phim.
·
Đúng vậy, Thương Lục đã gặp mặt anh ở Cannes vào ngày thứ hai của Liên hoan phim.
Đơn phương.
Thương Lục ngồi trong khán phòng Lumière Hall có sức chứa hai ngàn người, hòa mình vào những người làm điện ảnh đủ mọi màu da đến từ khắp nơi trên thế giới. Thảm đỏ ra mắt phim rất hoành tráng, Thương Lục không đi mà xếp hàng lẫn vào cùng cánh truyền thông, các nhà phát hành và khán giả mua vé bình thường.
Các thành viên chủ chốt của đoàn phim bước vào đại sảnh Lumière Hall dưới sự dẫn dắt của Giám đốc nghệ thuật Cannes. Tóc Lịch Sơn bạc trắng đi nhiều. Tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, trong khoảng thời gian ngắn ông ta không ngồi xuống được, phải liên tục mỉm cười vẫy tay chào khán giả.
Ánh mắt Thương Lục hướng về Kha Dữ từ xa. Anh vẫn là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhất Trung Quốc, lúc làm tạo hình hẳn phải chọn lựa phục sức mệt mỏi lắm. Trong phim anh vào vai một chàng công tử bột hào hoa nên cũng chọn cho mình một bộ âu phục in hoa rất hợp với concept, rất nhiệt đới và hơi tùy tiện, có lẽ chỉ mình anh mới hold được.
Gầy.
Hoặc có lẽ không.
Chuyện này chỉ có người thân mật nhất ở bên cạnh mới biết được, nhưng bây giờ Thương Lục nhìn Kha Dữ cũng không khác gì cách giới truyền thông và thế giới nhìn anh, vừa xa xôi vừa trung lập.
Dưới ngọn đèn mờ tối, tầm mắt Thương Lục lướt qua từng dãy ghế ngồi dạng bậc thang, nhìn thấy anh đang nghiêng đầu nghe Lịch Sơn nói chuyện.
Nhịp tim vẫn đập quá nhanh.
Thương Lục hít một hơi thật sâu, thu ánh mắt nhìn về phía màn hình lớn.
Câu chuyện lần này của Lịch Sơn rất thú vị, một ngày nọ nữ chính Mạt Lị đột nhiên có được năng lực nghe thấy tiếng lòng của mọi người, còn cậu ấm ăn chơi do Kha Dữ thủ vai dưới cơ duyên xảo hợp biết được năng lực này của Mạt Lị. Cậu ta cần khiến cho Mạt Lị phải lòng mình, nhưng ý định này mang theo rất nhiều tham vọng và tâm tư ích kỷ. Một câu chuyện về lắng nghe và phản lắng nghe, dối trá và bẫy rập cứ thế diễn ra.
Tình tiết hoang đường, chủ đề ấn tượng, theo góc nhìn của Thương Lục thì nó "rất Pháp", có thể nói là làm ra để chiều lòng gu thẩm mỹ và nghệ thuật của hội đồng giám khảo Cannes. Tiếng cười vang lên không ngừng trong khán phòng, diễn xuất của Kha Dữ cực kỳ thoải mái. Mỗi cử động tứ chi, mỗi một ánh mắt chỉ cần lố một chút thôi sẽ trở nên sến sẩm không chịu nổi, vậy mà anh vẫn thể hiện nó rất mới mẻ, khiến một cậu ấm phong lưu yếu đuối, ích kỷ, hay lừa mình dối người vẫn được nhiều khán giả yêu thích.
Một điểm tốt khi xem phim ở Cannes là khán giả trong rạp luôn vỗ tay với lòng nhiệt tình thuần túy nhất với điện ảnh. Buổi chiếu phim kết thúc, toàn thể khán giả đứng dậy, Thương Lục không nhìn đồng hồ nhưng có cảm giác tràng vỗ tay này kéo dài phải đến mười lăm phút. Lịch Sơn không ngừng khom lưng cúi chào, không biết thắt lưng già nua đó có chịu nổi không. Đoàn làm phim được rất nhiều người vây quanh, Thương Lục lẳng lặng xoay người rời đi.
"Hồi nãy tôi bước vào trong thấy Thương Lục đang xếp hàng đấy." Một vị phóng viên Trung Quốc nói.
"Chắc anh hoa mắt rồi, cậu ta mà còn cần xếp hàng?"
Cannes có một hệ thống phân cấp rất nghiêm ngặt, màu sắc của tấm thẻ mà mỗi người đeo trên ngực tỏ rõ quyền hạn và cấp bậc của họ. Những người phải xếp hàng để vào cửa thường là phóng viên bình thường, đối với những bộ phim tham gia tranh giải hạng mục chính như thế này, nếu muốn giành được vé thường là phải xếp hàng từ tối hôm qua, thậm chí không biết phía trước mình có bao nhiêu số, chờ đến lượt mình bị nói là hết vé cũng không thể làm gì được.
Thương Lục ăn no rửng mỡ không trực tiếp bước thẳng vào chỗ ngồi ban tổ chức xếp cho thì thôi, đứng dưới nắng xếp hàng chung với đám đông làm gì.
Trong hội trường có mấy ngàn con người, không mặc đúng lễ phục dạ hội thì không được bước vào, cho nên mỗi một bóng dáng lướt qua đều mặc âu phục đi giày da chỉnh tề, dù hắn mặc lễ phục có đẹp trai đến đâu cũng khó lòng nhận ra nổi. Kha Dữ trông thấy một cái bóng đen lờ mờ lướt qua, thu vẻ ngẩn ngơ lại, sau đó thất vọng cong môi tự giễu.
Làm gì có chuyện Thương Lục đi gặp anh được? Thảm đỏ lễ khai mạc không gặp, tiệc tối sau buổi chiếu phim cũng không gặp, Lịch Sơn nói hôm nay hồn vía anh như ở trên mây, Kha Dữ không có mặt mũi phản bác.
"Chắc chắn anh nhìn nhầm rồi." Phóng viên vẫn tiếp tục tranh cãi.
"Thôi được rồi, tôi cũng nghĩ mình hoa mắt thật."
Bút ghi âm chìa ra trước mặt Kha Dữ, anh lấy lại tinh thần, tiếp thu một cuộc phỏng vấn ngắn gọn.
·
Cannes là bữa tiệc điện ảnh của toàn thế giới, cũng là thiên đường cho người hâm mộ theo đuổi các ngôi sao.
Chiếc xe bảo mẫu dán màng chống nhìn trộm không chạy được đến cửa chính khách sạn Majestic đã bị các fan vây kín chặn đường từ cách đó hơn một trăm mét. Đây là khách sạn chính thức duy nhất được Cannes chỉ định làm nơi dừng chân cho các nghệ sĩ. Minh tinh điện ảnh ra vào nơi này đủ để làm cả thế giới phải gào thét hưng phấn. Đội vệ sĩ mặc đồ đen được huấn luyện bài bản, qua nhiều năm đã luyện ra một trái tim lạnh và tinh thần thép để đối phó với mọi loại tình huống có thể diễn ra.
Con đường đầy người hỗn loạn, phải mất thêm ít thời gian nữa mới dọn dẹp cho trật tự. Xe bảo mẫu thong thả tiến lên, không biết lại có ngôi sao nào vừa bước ra mà bắt đầu kích phát một trận khóc lóc và la hét điên cuồng.
Vệ sĩ ra sức giữ gìn trật tự khu trung tâm, một thanh niên có thể nói là hạc trong bầy gà đang lịch sự kiên nhẫn ký tên cho các fan điện ảnh, bên cạnh có một thiếu niên và một cô gái đi theo.
"Thương Lục và Kỷ Duẫn kìa," Mắt Lịch Sơn còn tinh hơn Kha Dữ, "Với lại cô vận động viên thuyền buồm, tên gì nhỉ..."
"Rita." Kha Dữ trả lời.
"Đúng rồi, nghe nói là con lai bốn dòng máu Trung Nhật Thái Pháp? Tổ tiên cô ấy chắc bận rộn lắm." Thẩm Linh và Lịch Sơn liếc nhau, cười nói, "Sao lần này cũng đến đây? Phim tài liệu không phải là giải thưởng năm ngoái sao?"
"Nghe nói sáng nay Thương Lục có buổi chiếu phim." Lịch Sơn không biết quan hệ thật sự của Thương Lục và Kha Dữ, rất là cảm thán: "Tương lai hứa hẹn thật, ngày mai là buổi ra mắt phim mới của cậu ta đấy. Kìa Đảo Nhỏ, bạn thân ngày xưa giờ biến thành đối thủ cạnh tranh, cảm giác của cậu thế nào?"
Kha Dữ không đáp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Thương Lục vẫn đang bận rộn ký tên, mà xe bảo mẫu của bọn họ đã tiến vào khu vực trả khách.
An ninh được thắt chặt, tiếng thét chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác làm fan nước ngoài cũng khó hiểu dáo dác nhìn quanh, xem lần này mình bắt gặp phải siêu sao nào.
Tài xế xem xét tình hình rồi gật đầu với Lịch Sơn một cái, ấn nút ——
Cánh cửa điện tử từ từ mở ra.
Toàn bộ kiên nhẫn của Thương Lục đã mất hết, hắn muốn đưa Kỷ Duẫn và Rita đi ăn tối với một nhà phát hành phim người Pháp, nhưng hiện giờ đã như chim nhốt trong lồng khó bề thoát thân. Chiếc xe lạ tiến vào khu vực trả khách đúng lúc có thể chia sẻ bớt gánh nặng cho hắn. Thương Lục đứng trên bậc tam cấp, bút marker trong tay không ngừng bay múa, đôi mắt cũng tùy tiện nâng lên đầy hờ hững.
Một bàn tay hơi chai sạn đặt lên khung cửa.
Thương Lục thoáng nhìn rồi nhanh chóng tiếp nhận sổ ký tên của một người hâm mộ vừa chìa ra.
Tiếng thét đột nhiên gia tăng âm lượng đáng kể, thậm chí fan của hắn cũng phải tò mò quay đầu xem xét. Thương Lục lại không hứng thú gì, cũng không buồn ngẩng đầu lên, trong lòng mất kiên nhẫn cầu xin vị minh tinh nào đó vừa xuất hiện mau cứu hắn khỏi cảnh khốn cùng này đi. Đột nhiên hắn nghe Kỷ Duẫn nói bên tai: "Là Lịch Sơn và Kha Dữ."
Bàn tay ký tên trung thực tạm dừng, mấy giây sau, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu.
Hoàng hôn ở Cannes vẫn cực kỳ chói sáng.
Kha Dữ nheo mắt vì tầm nhìn bị ngược sáng, anh lướt qua đám đông chen chúc, bối rối không rõ lúc này Thương Lục đã rời đi hay chưa. Mãi đến khi một áng mây trùng hợp bay qua che khuất mặt trời, trái tim anh cũng đột nhiên dừng đập ——
Thương Lục đang nhìn anh.
Ánh mắt bọn họ gặp nhau giữa không trung, chỉ một giây ngắn ngủi mà như dài vô tận.
Anh đã là ngôi sao điện ảnh với kỹ thuật diễn xuất thần nhập hóa, trạng thái cảm xúc nào cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng cuối cùng vẫn không thể điều khiển nổi cái liếc mắt này. Cái liếc mắt mà anh đã luyện tập ngàn vạn lần, đôi khi như một cơn ác mộng, khi khác lại là một giấc mơ ngọt ngào.
Kha Dữ khẽ mím môi, ánh mắt ôn hòa, anh nghĩ, lúc này hẳn mình đang cứng nhắc lắm, ánh mắt trốn tránh như một kẻ hèn nhát lần đầu tiên độc diễn trên sân khấu.
Hóa ra anh thật sự chỉ đang độc diễn.
Thương Lục đã sớm thu hồi ánh mắt. Cái thoáng nhìn vừa rồi chỉ như xem một người xa lạ, một du khách đi ngang qua, cũng không khác gì đang nhìn một đóa hoa ngọn cỏ ven đường hay cột đèn giao thông ở ngã tư.
Dường như hắn chỉ lơ đãng nhìn phải anh, có lẽ... Kha Dữ cụp mắt. Có lẽ gặp anh còn khiến hắn mất hứng không chừng.
---
Lời tác giả:
Giải thích một chút về tuyến thời gian.
Hai người chia tay vào tháng 7, tháng 10 năm đó, sau khi chia tay được 3 tháng thì "Cửa hông" lọt danh sách đề cử rút gọn Berlin.
Tháng 5 năm thứ hai, hai người chia tay được mười tháng, phim tài liệu của Thương Lục đoạt giải nhưng không đi tham dự Cannes, Kha Dữ vẫn ở đoàn phim của Lịch Sơn.
Tháng 5 năm thứ ba, cũng chính là thời điểm hiện tại, hai người chia tay được một năm lẻ mười tháng, gặp lại. Tại sao lúc này Kha Dữ mới quyết tâm đuổi theo Thương Lục muốn tái hợp? Toàn bộ các đoạn [hồi tưởng] sẽ được kể vào những chương sau. Không có chương nào là viết hoàn chỉnh về quá trình này, những mỗi một [hồi tưởng] xuất hiện, mỗi một lần Kha Dữ tự bạch đều là một lần kể ra nguyên nhân. Tôi không kể tuốt tuột mọi thứ trong một lần, không trần thuật theo trình tự thời gian không có nghĩa là tôi không viết.
Bộ phim tài liệu của Thương Lục lấy nguyên mẫu từ một bộ phim có thật, ai quan tâm thì có thể tìm kiếm nha. Bộ phim kể về một con cá voi sát thủ, với 17 ngày và 1600 km.
.
Phổ cập ít kiến thức đơn giản về Cannes.
Cannes là một liên hoan phim nên được chia ra rất nhiều hạng mục thưởng lớn nhỏ, hạng mục lớn nhất được gọi là hạng mục trao giải chính, các hạng mục nhỏ khác bao gồm "Un Certain Regard", Directors' Fortnight, các buổi chiếu ra mắt, v.v.
Bộ phim xuất sắc nhất của giải thưởng chính mới gọi là giải Cành Cọ Vàng, cũng là giải thưởng cao nhất của liên hoan phim.
Các hạng mục giải chính khác bao gồm:
Giải thưởng của Ban giám khảo, Giải thưởng đặc biệt của Ban giám khảo, Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Biên kịch xuất sắc nhất v.v.
Bộ Cửa hông, hai bộ phim của Thương Lục và Lịch Sơn năm nay đều lọt vào danh sách rút gọn tranh cử giải Phim xuất sắc nhất.
Giải mà Cửa hông được trao năm đó là giải Directors' Fortnight và Giải thưởng của ban giám khảo trực thuộc hạng mục trao giải chính —— Đúng vậy, một bộ phim nhựa có thể giành giải thưởng ở hai hạng mục một lúc.
Trong mười hai ngày diễn ra liên hoan phim Cannes, mỗi ngày đều trình chiếu rất nhiều bộ phim, phần lớn đều là phim mới ra mắt. Lễ ra mắt phim thường có đi thảm đỏ, vì thế muốn lên thảm đỏ ở Cannes rất dễ, đương nhiên, bình thường các ngôi sao nổi tiếng chỉ đi thảm đỏ vào lễ khai mạc và lễ bế mạc thôi.