Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 147

Nếu tính cho chính xác thì thật ra Kha Dữ chỉ biến mất khỏi tầm mắt công chúng hơn một tháng là cùng, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy đó là một khoảng thời gian rất dài. Toàn thế giới không ai tìm được anh, mỗi ngày Viên Lệ Chân phải đưa mặt ra chịu đòn xin lỗi các tạp chí, nhãn hiệu và nhà quảng cáo, may mà danh tiếng hợp tác của Kha Dữ và Ngang Diệp đều có uy tín như nhau nên người ta cũng châm chước cho anh hoãn bớt công việc.

Thịnh Quả Nhi biết anh ở trên đảo Nam Sơn, theo thường lệ, cô nàng vẫn chờ anh ở Sán Thị cho đến khi anh từ đảo trở về.

Mùa hè năm nay mưa to gió lớn quá, Thịnh Quả Nhi nghĩ thầm.

Những trận mưa rào ngày càng dữ dội hơn, rồi đột nhiên mặt trời lại ló dạng, cơn gió đưa những con thuyền ngoài biển trở về bến cảng.

Ngày tháng ở trấn nhỏ trên đảo quanh năm như một, thậm chí Kha Dữ cảm thấy cuộc sống bây giờ cũng tầm thường bình dị không khác gì thời mình còn nhỏ. Các ông các bà không xem anh là minh tinh, qua chỗ chú Trung ăn chén canh hải sản, những người trẻ tuổi cũng nhìn anh một cách hời hợt. Thời gian cả ngày của anh chỉ dùng để ở bên bà, còn lại là để uống rượu. Anh xách theo hai chai rượu ra ngoài bãi cát ngồi, uống say thì nằm vật xuống. Đến khi thủy triều dâng lên ngập mắt cá chân, anh mới choàng tỉnh trong cảm giác lạnh băng đau đớn.

Thỉnh thoảng, anh chọn giờ sáng sớm hoặc đêm khuya lên quán cà phê trên vách núi ngồi. Tiểu Bạch hỏi: "Anh chủ ơi, anh và Thương Lục cãi nhau thật ạ?"

Kha Dữ ngắt toàn bộ kết nối với bên ngoài, Thương Lục cũng biến mất khỏi thế giới của anh. Đột nhiên nghe đến cái tên này làm anh tưởng như mình vừa gặp ảo giác trong một giây.

"Sao em lại hỏi thế?" Kha Dữ mỉm cười giả tạo.

Tiểu bạch thấy sắc mặt anh vẫn tự nhiên như không có gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, "Mọi người đều nói các anh đã đường ai nấy đi, mấy hôm trước Thương Lục nhận phỏng vấn, nói là cái bộ phim gì..."

"[ Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau ]"

"Đúng đúng, tên dài khiếp —— Anh ta bảo tạm dừng dự án này lại rồi."

Kha Dữ sửng sốt, "Tạm dừng?"

"Ừ," Tiểu Bạch cần mẫn lau bàn, sắp 9 giờ rồi, cô nàng phải chuẩn bị đón khách, "Nói là muốn đi làm chuyện khác."

"Chuyện gì?"

Tiểu Bạch dừng động tác lại, trợn mắt không biết nên khóc hay cười: "Gì thế, em đang định hỏi anh mà! Không phải anh thân thiết với anh ta lắm sao? Rốt cuộc là định làm gì thế? Quay phim truyền hình à?"

Kha Dữ nhìn bức art đã bị khuấy méo mó trong ly latte, hấp tấp cúi đầu, "Cậu ấy không nói... Trở về anh hỏi thử xem sao."

Ở thời điểm say mèm, anh bất cẩn gạt vào số điện thoại. Tuy nói say nhưng Kha Dữ chưa bao giờ ở trạng thái mất hết thần trí, nếu không nhịp tim không thể nào đập nhanh như vậy được. Tim đập nhanh chứng tỏ trong lòng anh đang căng thẳng, cũng có chút chờ mong.

Nhưng Thương Lục chưa bao giờ nhận cuộc gọi.

Hoặc có khi cũng nhận, "A lô." Giọng hắn vẫn trầm thấp như vậy, nhưng vừa dứt câu đầu tiên chỉ nghe được tiếng máy báo bận.

Cả hai người đều không biết rằng người ở đầu dây bên kia luôn cầm di động ngơ ngẩn mất một lúc thật lâu.

A Châu và Thang Dã lên đảo đúng lúc một cơn bão vừa đi qua, nước lụt vừa rút xuống. Kha Dữ đi ủng cao su, tay cầm cái xô màu đỏ, mới trở về sau một chuyến bắt cá chạch ngoài khe suối.

"Đúng là âm hồn bất tán." Kha Dữ nói bằng ngữ khí vô cảm, bước chân nhẹ bẫng, trước mắt chỉ có bóng dáng A Châu đang cầm ô che cho Thang Dã lúc mờ lúc tỏ.

Thang Dã biết anh đang say.

Người khác say thường chật vật, anh say lại lười biếng không hiện rõ lên mặt, chỉ có một tia thất thần lóe qua đáy mắt là bán đứng chủ nhân.

"Không có ai chăm sóc, em tự buông thả bản thân đến như vậy à." Thang Dã ném mẩu thuốc lá xuống đất giẫm tắt, đôi mắt nheo lại dưới ánh nắng chói chang, "Không sợ vào núi ngã chết sao?"

Kha Dữ trả lời rất không liên quan: "Hôm nay bắt được sáu con cá chạch, cá còn nhỏ quá nên thả đi hết rồi."

A Châu cụp dù xuống rồi đi qua tiếp nhận thùng nước trong tay Kha Dữ, nghe anh thì thầm: "Giấc mơ giữa ban ngày hôm nay kinh khủng quá."

Anh tỉnh rượu rất chậm, ngủ một giấc siêu dài, đến khi tỉnh dậy mới nhìn thấy Thang Dã và A Châu đóng bộ sơ mi quần tây ngồi trước bàn bát tiên, trông vô cùng lạc quẻ. Rõ ràng vừa rồi còn đưa người về nhà, bây giờ lại tỏ vẻ ngạc nhiên, "Tại sao anh lại ở đây?"

Thang Dã không quan tâm đến ngữ khí thù địch của anh, "Tới thực hiện lời đánh cược."

"Bộ anh thắng sao?" Kha Dữ vừa hỏi vừa kéo ghế dựa ngồi xuống, tự rót cho mình một ly nước sôi để nguội.

Thang Dã cẩn thận quan sát xem anh đang say hay tỉnh, "Ba năm trước tôi từng nói mà, Thương Lục không ở bên em cả đời được đâu, về với tôi đi."

Kha Dữ nở nụ cười nhạt nhẽo: "Anh nhầm rồi, không phải cậu ấy không thể ở bên tôi, mà là tôi không thể ở bên cậu ấy."

"Các em không có duyên phận."

"Vậy à," Kha Dữ nhấp một ngụm nước, mấy ngày nay cổ họng anh bị rượu và thuốc lá phá hỏng nên giọng nghe hơi khàn, có cảm giác không còn hứng thú với bất kỳ chuyện gì, "Rồi sao nữa?"

"Tôi cũng nói, em và tôi," Thang Dã nhấn mạnh từng chữ, "Mới là định mệnh của nhau."

Kha Dữ mím môi cười trào phúng, thong thả liếc ông ta, "Sếp Thang à, anh nói định mệnh gì cơ? Là chuyện anh giấu ảnh kỹ đến thế mà vẫn bị Chung Bình đánh cắp, hay là A Châu có lòng bênh vực kẻ yếu biết gửi video khiêu dâm của Chung Bình cho Minh Bảo? Nếu ngày xưa anh nhắm chơi không nổi thì đừng có đánh cược."

Thang Dã bình tĩnh nói, "Mấy năm nay không gặp, em thay đổi nhiều quá."

Ông ta không giằng co với Kha Dữ mà rất kiên nhẫn ở cùng anh trên đảo. Đến đêm vào quán rượu nhặt người, bị Kha Dữ đẩy ra mấy lần, A Châu muốn tiến lên đỡ thì bị Thang Dã lạnh lùng ngăn lại.

A Châu không biết rằng, không phải ông chủ của anh ta đột nhiên đổi tính dịu dàng hay kiên nhẫn, mà là đang săn thú. Ông ta đuổi theo Kha Dữ như linh cẩu chạy theo một con sư tử bị thương lạc đàn, chỉ chờ giây phút nó ngã xuống là nhào lên cấu xé.

Con mồi không bao giờ chấp nhận số phận, sẽ luôn giãy giụa chống đối, bộc phát ra sự tỉnh táo và không cam lòng trong đêm trăng sắp tàn. Nhưng mà thời gian không còn nhiều nữa.

Thang Dã biết, mỗi một lần ông ta xuất hiện trước mặt Kha Dữ là một lần nhắc nhở anh rằng anh đã đánh mất Thương Lục, vẻ kiên cường giả tạo của Kha Dữ cũng bị đánh nát thêm một phân.

Kha Dữ chỉ kiên trì bình tĩnh được đến ngày thứ năm, cuối cùng sụp đổ dưới cơn say bí tỉ. Những con phố dài trong trấn nhỏ vắng tanh không bóng người, con sóng lăn tăn vỗ vào bãi đá, ánh trăng bị trục xuất khỏi mặt biển như kẻ lang thang vĩnh viễn không tìm được đường về. Thang Dã bị anh liên tục đẩy ra, bên tai nghe anh hét "Cút đi" vô số lần. Không biết là đến lần thứ mấy, ông ta chỉ dùng một cánh tay đã đỡ được Kha Dữ, giam cầm Kha Dữ, "Em kêu tôi cút, vậy Thương Lục của em đi đâu rồi?" Thang Dã kề tai dụ dỗ anh tự đưa ra câu trả lời, "Nói đi, ngoại trừ tôi, giờ phút này còn ai nhớ đến em nữa?"

"Thương Lục..." Đôi mắt thất thần của anh đau đớn co chặt, sau đó càng trở nên mờ mịt.

"Nó không cần em nữa."

"Là tôi không cần cậu ấy." Kha Dữ cố chấp cãi.

Thang Dã khẽ cười: "Ừ, là em không cần nó, vì sao? Bởi vì em biết mình đê tiện, dơ bẩn, sớm muộn gì nó cũng hết yêu em, sẽ chán ghét em."

Kha Dữ mờ mịt chớp mắt, một dòng lệ nóng hổi trượt xuống từ mắt phải.

"Cục cưng ơi," Thang Dã dán vào tai anh, "Chỉ có tôi là không ghét bỏ em, chỉ có tôi là mãi mãi yêu em. Tôi đã chứng kiến mọi dáng vẻ của em, đừng kháng cự nữa. Nó không xứng với em, em cũng không xứng với nó, vất vả níu kéo để làm gì?"

Chiếc Bentley màu đen chậm rãi theo đuôi bên cạnh, A Châu đỡ tay lái, biết nên nhìn thẳng nhưng vẫn không nhịn được quan sát phản ứng của Kha Dữ.

Anh ta rất muốn biết sau ba năm, Kha Dữ có còn quật cường như trước đây nữa hay không?

Bởi vì hạnh phúc dễ khiến người ta mềm yếu, và thứ hạnh phúc tầm thường có thể khiến một đấu sĩ cứng cỏi trở nên yếu đuối.

Hai tay Thang Dã giữ lấy anh, dùng sức bóp vai để anh nhìn rõ mình.

"Cơn bão đã qua rồi, quan hệ của em và nó chỉ là ngoài ý muốn thôi."

A Châu biết, anh ta nên dừng xe lại, mở cửa ra.

Thang Dã chu đáo che trần xe cho Kha Dữ, nửa đỡ nửa ôm anh lên xe —— cường thế nhưng không cho phép cự tuyệt.

Ông ta liếc mắt đầy sâu xa về một hướng bí ẩn nào đó.

A Châu quan sát trạng thái Kha Dữ từ kính chiếu hậu, thấy anh nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn, toàn thân run rẩy bất thường.

"—— Đi xuống."

Thân thể cường tráng ngăn trở tầm mắt, A Châu hồi thần lại, bắt gặp ánh mắt hung hăng cảnh cáo của ông chủ.

Cửa xe đóng sầm lại, màng che tối màu ngăn cách hai thế giới trong ngoài. Anh ta rút thuốc lá từ túi quần, châm lửa theo thói quen. Làm một trợ lý kiêm vệ sĩ của Thang Dã, A Châu không cần có quá nhiều cảm xúc, cũng rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc. Chỉ là lần này, anh ta không khỏi cong môi tự giễu.

Thầy Kha đã trở nên mềm yếu rồi, anh ta nghĩ, không biết là nên thương tiếc hay thất vọng.

Chiếc Bentley rung lắc dữ dội tựa như một con mồi đang giãy giụa hấp hối. A Châu hiểu rõ, chỉ cần qua trận này, chỉ cần qua mấy chục giây ngắn ngủi nữa là ông chủ của anh ta sẽ được như ý nguyện.

Thì ra phải mất đến mười năm để một linh hồn tự do rơi xuống địa ngục vô tận.

Thì ra đấu tranh mất mười năm, cuối cùng cũng khó thoát khỏi đường cùng.

Từ nay về sau Kha Dữ sẽ từ bỏ tất cả, từ bỏ ánh sáng, mặt trời, từ bỏ thế gian, từ bỏ mọi thứ mà người bình thường dễ dàng có được, bị giam hãm trong bùn lầy, trầm trồ khen ngợi cái hố đen sâu không thấy đáy và reo hò cho cái nhà tù ngột ngạt khó thở đang chờ đợi mình.

"—— Sầm!"

Thân xe rung chuyển cực mạnh, bên trong truyền ra tiếng r.ên rỉ trầm thấp, sau đó là tiếng thét đau đớn. Sắc mặt A Châu đại biến, còn chưa kịp phản ứng lại nghe mấy tiếng chửi "Đồ điếm" thảm thiết hỗn loạn. Cửa xe đột nhiên bị đẩy ra, một thân hình lảo đảo lao xuống ——

Là Kha Dữ.

Anh chạy quá vội không kịp nhìn đường, chân cũng không có sức lực nên khuỵu gối ngã sấp.

Một bàn tay đập mạnh vào cửa xe, bóng người lực lưỡng phía sau anh ta như sắp lao ra từ bóng tối —— "Ngăn nó lại!"

Điếu thuốc rơi khỏi miệng A Châu, anh ta trông thấy Thang Dã đang bưng kín lỗ tai chảy máu đầm đìa, lại nhìn Kha Dữ đang quỳ gối nôn khan, hai tay cố sức chống xuống đất, thân thể mảnh mai lay động trong gió —— A Châu vô thức lùi lại nửa bước, trái tim đập mạnh trước đôi mắt trong trẻo ngoan cường mà tuyệt vọng của anh.

Cuối cùng anh vẫn đứng lên, áo sơ mi trắng nhăn nhúm vì mồ hôi và rượu, hai bàn tay lấm lem bụi đất và bùn, bước chân yếu ớt lảo đảo ——

"Mẹ kiếp, tôi bảo cậu giữ nó lại mau!" Tiếng la hét của Thang Dã văng vẳng bên tai, nhưng A Châu không động đậy một bước.

Thời khắc anh chạy lướt qua người, đó là lần cuối cùng trong đời hai người đi lướt qua nhau. Dưới ánh trăng sáng ngời, A Châu nhìn thấy Kha Dữ cong môi, ánh mắt vừa rồi còn mờ mịt tựa như được sao trời thắp sáng.

Trong tiếng gió, hình như anh ta nghe thấy Kha Dữ nói một tiếng "Tạm biệt".

Không biết Kha Dữ đã chạy mất bao lâu, rặng chuối tây im lìm dưới ánh trăng, anh vừa đi vừa chạy, xuyên qua từng cánh đồng, thôn trang. Cảng cá neo đầy thuyền bè, sóng biển lắc lư như khúc hát ru mà bà hát cho anh nghe rất nhiều năm trước.

Không biết từ khi nào mà anh nở nụ cười.

Lại không biết từ khi nào, nước mắt đã bị gió thổi bay khắp mặt.

Cứ như vậy, anh vừa khóc vừa cười, vừa lảo đảo chạy khắp vùng quê. Đường chân trời hiện lên ở phương xa, một luồng sáng trắng mờ nhạt thình lình xuất hiện —— Mặt trời sắp ló dạng.

Tiếng gió rít kèm theo một tiếng còi tàu dài cất lên, đột nhiên Kha Dữ quay đầu. Gió thổi tung tóc mái, cũng thổi loạn tầm mắt anh, đôi mắt trợn to, bước chân anh dừng lại —— Con tàu chở hàng duy nhất trên đảo đang rung chuyển và lái qua cầu cạn trước mắt anh, tăng tốc hướng về vầng mặt trời ở phía xa.

---

Lời tác giả:

Quyển thứ hai kết thúc

Quyển thứ ba: "Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau"

Bình Luận (0)
Comment