Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 146

Sau khi căn hộ chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố hoàn tất thủ tục sang tên, đôi khi Thương Lục cố ý trêu Kha Dữ bằng cách hỏi anh bao giờ mới chịu trả tiền thuê nhà, tính nộp bao nhiêu tiền phạt trả chậm. Mỗi lần như vậy Kha Dữ luôn quang minh chính đại mà trì hoãn, "Cùng lắm thì anh lấy thân trả nợ". Lời còn văng vẳng bên tai, Thương Lục không ngờ rằng khi một người thật sự muốn hành động mau lẹ thì chứng trì hoãn mãn tĩnh cũng có thể chữa khỏi chỉ trong một đêm.

Lúc hắn mở cửa nhà bằng thẻ chìa khóa chủ sở hữu, nhịp tim vẫn đập nhanh đến mức không tưởng được. Đẩy cửa ra, huyền quan lẫn phòng khách hãy còn mang dáng vẻ cũ, tâm lý cầu may chưa kịp nổi lên đã lập tức nhận ra chỗ khác thường —— Không thấy mấy con mèo đâu nữa.

Năm con mèo biến mất sạch sẽ, chỉ có nhà cây cho mèo chơi là đứng sừng sững ngay chỗ cũ, dưới đất vốn đặt tổng cộng năm cái bát mèo chân cao, lúc này đã bị mang đi một cái.

Thương Lục ngồi xổm xuống chạm ngón tay lên thành bát. Anh chạy trốn quá nhanh. Mấy con vật nhỏ ngày thường bị nuông chiều đến vô pháp vô thiên, thường xuyên chạy vào quấy rối mỗi lần hắn đè lên người Kha Dữ làm chuyện vui vẻ. Bây giờ trông thấy chủ nhân bỏ chạy vội vàng như đi trốn nợ thế này, không biết chúng có bị bỏ đói hay không?

Hắn cong môi, ánh mắt bị ý cười mỏng manh như mộng ảo bao phủ.

Lần đầu tiên bước chân vào chung cư này, Kha Dữ dẫn hắn đi tham quan nhà một vòng. Khi đó hắn nên hiểu ngay rằng căn hộ bài trí quá sơ sài, nhợt nhạt, chỗ nào cũng đầy dấu vết cho thấy chủ nhân nó có thể rời đi mọi lúc.

Chú Minh đợi hắn ở Vân Quy rất lâu, đến khuya vẫn không nhận được tin tức gì, gọi vào số Kha Dữ cũng tắt máy. Đến khi lên mạng xem tin tức mới biết được buổi phỏng vấn hồi chiều đã leo trên hot search, cụm từ khóa #Kha Dữ rời khỏi đoàn phim Thương Lục# nằm nổi bật ngay top đầu. Chú ta bấm vào xem cả hai cuộc phỏng vấn của hai người, Kha Dữ thản nhiên, Thương Lục bất ngờ, ánh mắt hiện lên đầy vẻ kinh ngạc và đau đớn.

Suốt một đêm chú Minh không tìm thấy cậu chủ, không biết rằng hắn đã ngủ thiếp đi trong phòng Kha Dữ.

Cả thế giới đều đang tìm Thương Lục để hỏi xem rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Mấy lần chú Minh muốn xuống núi đều bị phóng viên nằm vùng chặn lại, về sau nhờ hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt của Vân Quy cùng quá nhiều lời khiếu nại của cư dân trong khu, các phóng viên đành phải tay không ra về. Còn một vị đương sự khác trong câu chuyện cũng biến mất tăm không hề xuất hiện trước công chúng.

Fan CP nói: [ CP nhà tôi BE quá oanh liệt, cả thế giới thậm chí đến mẹ tôi cũng biết luôn ]

Chú Minh dẫn theo một đội người giúp việc chuyển đến chung cư, chuẩn bị mọi thứ cho Thương Lục thường trú lại nơi này trong thời gian dài.

Khắp nhà vương vãi giấy bản thảo vo tròn hoặc rơi rụng như bông tuyết, gần như không có chỗ để đặt chân.

Khuôn mặt anh tuấn của Thương Lục tái nhợt không còn huyết sắc, vào khoảnh khắc mở cửa ra, chú Minh thấy rõ vẻ mong đợi lóe lên trong mắt hắn, biết người tới là ai lại nhanh chóng phụt tắt như sao băng rơi.

"Chú đến đấy à." Thương Lục xoay người, "Đừng giẫm lên bản thảo nhé."

Hắn để chân trần, một ống quần thể thao màu xám xắn cao lên đầu gối, ống kia buông thõng xuống mắt cá nhân, không biết làm sao mà được như vậy. Tay hắn cầm bút máy, trong lúc nói chuyện ngón tay vô thức ấn chặt cán bút, hỏi: "Mấy ngày nay... có ai tới nhà không?"

Chú Minh đáp: "Không có."

Thương Lục gật đầu, bàn tay nắm cán bút thả lỏng, "Để chú lo lắng rồi." Sau đó hắn uốn gối ngồi xếp bằng lên tấm thảm trải phòng khách, dưới tờ giấy lót quyển tạp chí in bìa mặt hình Kha Dữ, bút tích trên giấy qua loa hỗn độn, khiến người xem không hiểu nổi bản phân cảnh này muốn biểu đạt nội dung gì.

Thương Lục chỉ mải mê vẽ mà quên mất trong phòng còn người khác. Thế nhưng công việc sáng tác của hắn có vẻ không mấy thuận lợi, bởi vì sau vài nét bút tờ giấy lại bị vo tròn ném đi, hắn vứt không hề nhíu mày như thể đã quen với việc mình không còn cảm hứng.

Không chỉ phòng khách, trong phòng ăn và phòng làm việc cũng vứt đầy hộp cơm mua ngoài. Nhất định là hắn lười chọn nên nắp hộp và ly giấy đựng cà phê đều in logo của một khách sạn duy nhất, ly giấy còn thừa một chút dưới đáy, bên trong nhét đầy đầu lọc thuốc lá. Chú Minh gọi ba tiếng, hỏi mấy hôm nay hắn đã ăn những gì, Thương Lục chỉ ngẩng đầu lên đầy mờ mịt.

Dì Tần cùng bốn người giúp việc bận rộn suốt năm tiếng đồng hồ mới dọn dẹp xong bãi chiến trường. Chú Minh đang ở trong bếp nghe đầu bếp xác nhận thực đơn buổi tối thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô tức giận cất lên từ phòng ngủ: "Ai cho mấy người đổi ga trải giường?!"

Ga trải giường và vỏ chăn trên chiếc giường hai mét đã đổi mới hoàn toàn, tủ đầu giường đặt một chai hương liệu xông phòng không cồn, sáu que khuếch tán tỏa ra hương trúc xanh tươi mát loại bỏ hoàn toàn mùi vị vốn có.

Người giúp việc im bặt như ve sầu mùa đông, ai nấy nhìn nhau ngơ ngác.

Trước nay cậu chủ nhà bọn họ chưa từng cư xử như vậy.

Dì Tần căng da đầu: "Cậu chủ..."

Thương Lục đột nhiên im bặt, lồng ngực phập phồng mãi không bình tĩnh xuống được. Hắn quay mặt ngược sáng, chống tay lên trán nên không ai nhìn rõ sắc mặt. Qua mấy chục giây sau mọi người mới nghe hắn nói: "Đi về hết đi."

Dì Tần cảm giác Thương Lục đã mệt mỏi tới mức sức cùng lực kiệt.

Rất nhiều ngày sau đó, không rõ là ngày nào, đột nhiên đám bản thảo rơi rụng đầy đất được một bàn tay lẳng lặng nhặt lên. Người nọ hành động rất khẽ khàng, bước chân hầu như không gây ra tiếng động, hai bàn tay trống rỗng không mang theo trang sức gì. Anh xếp từng tờ giấy vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổ thành một chồng ngay ngắn rồi đặt lên mặt bàn.

Tiếng động nhỏ đó đánh thức Thương Lục đang nằm dài trên thảm. Một tay hắn gác lên trán che ánh sáng ban ngày, chăn trên ghế sô pha đắp ngang eo miễn cưỡng có chút tác dụng giữ ấm. Nghe thấy động tĩnh, toàn thân hắn run lên dữ dội, dường như vừa bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng.

"Thương Lục."

Có người gọi hắn.

Thân thể dưới tấm chăn cứng đờ rất rõ ràng, hắn nhanh chóng ngồi dậy, bởi vì động tác quá lỗ mãng làm đầu gối đập mạnh vào cạnh bàn, tách trà trên bàn rơi loảng xoảng. Sắc mặt hắn biến đổi rên lên một tiếng, tay che kín chỗ vừa bị đụng đau.

Kha Dữ chớm bước lên một bước, phải khó khăn lắm mới dừng lại, cánh tay vươn ra cũng thu trở về. Lúc Thương Lục nâng mắt lên chỉ còn thấy hình ảnh anh thờ ơ đứng đó.

Thương Lục nửa ngồi nửa quỳ, che đầu gối nhíu mày nhìn anh hai giây, sau đó như bừng tỉnh khỏi mộng: "Em... Là anh, anh..."

Quả nhiên vẫn đứng nguyên tại chỗ.

"Xin lỗi, nhà hơi bừa bộn, em..." Hắn vò vò tóc, ánh mắt dáo dác không có tiêu điểm nhưng môi đã cong lên, "Em sẽ dọn dẹp ngay."

Kha Dữ chăm chú nhìn hắn một lát, ngữ khí rất thản nhiên: "Không cần, anh chỉ về lấy ít đồ thôi."

Thương Lục khựng lại, hắn hỏi như không quá hiểu lời anh: "Ngày hôm đó anh không nói gì mà đi nhanh thế?" Hắn mỉm cười, chân tay luống cuống như một đứa trẻ, "Buổi sáng tỉnh dậy em tìm anh suốt, nghĩ anh giận em nên cố ý không nghe điện thoại."

Kha Dữ đi vào phòng thay quần áo, lôi ra một chiếc vali 24 inch, sau đó mở cửa tủ chậm rãi chọn quần áo có thể mang đi. Anh biết Thương Lục sẽ ở đây chờ mình, chỉ không ngờ hắn kiên nhẫn chờ hẳn nửa tháng.

Dáng vẻ anh xếp đồ trông rất thong dong, cứ như chỉ chuẩn bị đi một chuyến công tác ngắn ngày.

"Em mới vẽ được một nửa storyboard, gần đây trạng thái không tốt lắm... Để em lấy cho anh xem." Hắn xoay người bước ra khỏi phòng thay quần áo, trông thấy chồng giấy bản thảo được xếp chỉnh tề thì ánh mắt sáng rực lên, còn sáng hơn hẳn vừa nãy.

Hắn quay lại mà không ngờ động tác của Kha Dữ quá nhanh, chớp mắt đã xếp đầy một nửa vali mất rồi.

Quần áo của anh rất giản dị, thứ xa xỉ duy nhất mang đi chỉ có mấy bộ quần áo theo mùa mà nhãn hiệu đưa cho, phải mặc để lên hình vài lần nữa. Một cánh cửa tủ khác mở ra, bộ quần áo được bọc trong túi chống bụi trong suốt thình lình xuất hiện trước mắt hai người.

Chính là bộ haute couture trị giá hơn bốn triệu mà Thương Lục mua.

"Anh không muốn xấu hổ trước bạn trai mình như thế đâu."

"Không phải xấu hổ, đó là việc bạn trai nên làm."

Thương Lục đứng im, ánh mắt chăm chú theo dõi động tác của Kha Dữ.

Kha Dữ chỉ dừng trước bộ đồ đó khoảng một giây.

Một giây dài dòng đó bao gồm thảm đỏ Tinh Toản Chi Dạ, xe Maybach và cậu bạn trai bí mật bên trong, tiếng cánh quạt trực thăng quay trong gió cùng với quang cảnh trung tâm Ninh Thị phồn hoa rực rỡ nhìn từ trên cao. Bọn họ từng hôn nhau ngay trên đầu biển ánh sáng đó, trong không khí lạnh lẽo dường như có vương mùi pháo hoa.

Những hình ảnh đó biến thành từng dòng văn tự cằn cỗi chạy qua bộ não bị bệnh tâm manh, Kha Dữ chỉ còn nhớ kỹ cảm giác nóng rực khi chạm vào môi hắn mà thôi.

Cửa tủ nhẹ nhàng đóng lại, giấu đi bộ quần áo quý giá xa hoa đặt trong túi chống bụi.

Không mang theo mới tốt, Thương Lục thuyết phục bản thân, trong lòng mơ hồ vui vẻ. Bộ quần áo đó rất quan trọng đối với Kha Dữ, anh để lại nó nghĩa là anh sẽ trở về.

Vali hành lý chỉ một lát đã chứa đầy, Kha Dữ ngồi xổm xuống hơi sửa sang lại, tạo cho Thương Lục cảm giác anh lập tức phải đi ngay.

"Hợp đồng phim ——"

Hợp đồng phim còn chưa chính thức ký, chỉ mới có dàn ý sơ lược. Kha Dữ nói: "Hợp đồng phim ảnh ký với em, sắp tới nếu có vấn đề gì thì cứ để Mia xử lý là được. Còn cổ phần... Bao giờ em rảnh chúng ta sẽ ký nốt hợp đồng chuyển nhượng."

"Kha Dữ." Rốt cuộc Thương Lục cũng bình tĩnh lại sau cơn cầu may hoảng loạn.

"Ừ." Kha Dữ ngẩng đầu đáp lại, thản nhiên cong môi dưới, "Em nói đi."

Thương Lục nhìn anh chăm chú: "Bao giờ anh nguôi giận, nhớ trở về nhé."

Kha Dữ cười: "Tại sao em nghĩ anh đang giận? Có gì để giận lẫy đâu?"

"Là tại em không nói rõ với anh, không tôn trọng anh, cũng không cho anh đủ tín nhiệm và cảm giác an toàn."

Động tác sửa sang quần áo dừng lại, Kha Dữ cụp mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực không biết nên khóc hay cười. Anh đã làm gì để cho một người vô tội bị tổn thương phải tự hoài nghi mình đến mức này?

"Em không làm sai gì hết, ở bên em, anh thấy rất vui vẻ."

Cũng rất hạnh phúc.

Thương Lục nắm chặt tập bản thảo, "Nếu anh thấy vui vẻ..." Hắn cố nén cơn kích động dưới vẻ bình tĩnh, "Thì đừng đi nữa."

"Thương Lục," Kha Dữ ấn ổ khóa rồi đứng lên, đồng thời dựng thẳng vali. Dưới ánh mắt sắc bén của Thương Lục, anh cầm lấy quai nắm, "Ngay từ đầu anh đã không định cùng em đi đến cuối đường, hết thảy đều tùy duyên. Em không có lỗi gì hết, anh biết, mọi lỗi lầm đều nằm ở anh, là anh không chấp nhận được sự thật rằng em đã biết chuyện. Nói thế nào nhỉ," Kha Dữ tỏ vẻ khó xử, "Anh không muốn mỗi lần nhìn thấy em lại phải nhớ đến chuyện đó một lần nữa."

Thương Lục nuốt nước bọt, "Em không tin, anh đã cùng em trở về nhà mà."

"Anh trêu em bao nhiêu lần rồi mà em vẫn không tin à?" Kha Dữ nhếch khóe môi, "Em giàu có như thế, nếu một lòng muốn đăng ký kết hôn thì anh đâu có lý do để từ chối? Cho dù sau này ly hôn anh cũng không lỗ."

"Anh đừng như vậy," Thương Lục tiến lên một bước, gần như cầu xin, "Đừng vì làm em hết hy vọng mà nói ra những lời như thế."

"Anh nói ở bên em rất vui vẻ là đang nói trước đây, sau này không còn vui nữa. Anh muốn tìm một người không biết chuyện để giấu người đó cả đời. Anh muốn mình hoàn hảo trước mặt người đó, không có gánh nặng, đủ thể diện, chứ không phải mỗi lần chúng ta cãi nhau, anh sẽ vì những chuyện quá khứ mà thấy hổ thẹn hoặc thấy mình nợ em. Ngày tỏ tình em từng nói, em biết anh ích kỷ, yếu đuối, tự ti, cao ngạo, em nói đúng, anh chính là người như vậy đấy."

Anh nói thêm một chữ, mặt Thương Lục lại tái nhợt đi một phần, đôi mắt hắn gần như không thể tập trung, chỉ còn là hai cái lỗ trống rỗng.

"Ngày hôm đó lên giường với em thật ra là muốn bồi thường em, cũng vì anh muốn thử một lần. Nhưng anh không làm được, từ khi biết em đã xem qua ảnh chụp, mỗi lần anh hôn hoặc làm tình với em lại không nhịn được nhớ tới chuyện này, anh thấy hơi ghê tởm ——"

"Kha Dữ!"

Kha Dữ bị tiếng gào thét đau đớn phẫn nộ của hắn ngắt lời. Trái tim anh run rẩy như sắp rơi xuống vực, trên mặt vẫn tươi cười: "Anh nói sự thật đấy."

Thương Lục nói theo bản năng: "Đừng nói nữa." Hắn nuốt nước bọt, cứ như chuyện hắn có thể làm lúc này là nuốt nước bọt. Giọng hắn cực kỳ khô khốc, "Thu lại đi, em xin anh mau thu hồi lại lời nói đi."

Ba năm.

Bọn họ đã yêu nhau ba năm.

Mỗi một ngày đều rõ ràng trước mắt, mỗi một ngày đều rất hạnh phúc.

Thương Lục cảm thấy số mệnh mình rất tốt, người đầu tiên hắn thích đã theo đuổi thành công, người đó vừa vặn cũng rất thích hắn. Anh nói mình không biết cách thiết lập mối quan hệ thân mật, nhưng vì hắn mà nghiêm túc học tập và thích nghi; anh nói mình theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng lại vì hắn mà chịu đi gặp người nhà, đã gần như nửa công khai trong giới; anh nói mình lãnh đạm, lúc nào cũng có khả năng rời đi, nhưng anh cũng nói "Ngô tâm dữ tử tâm đồng".

Tình yêu của bọn họ không có khiếm khuyết, luôn tôn trọng nhau, luôn gắn bó keo sơn, nâng đỡ lúc hoạn nạn, cũng là tri âm tri kỷ Bá Nha Tử Kỳ.

Tại sao lại biến thành... "Ghê tởm"?

"Anh phải đi đây," Kha Dữ làm như nhớ ra chuyện gì liền cúi đầu lục lọi túi, thuận tiện che giấu sống mũi cay xè và hốc mắt ướt nóng. Cuối cùng anh móc ra hai tấm thẻ, một tấm là thẻ ra vào của chủ sở hữu, thẻ kia là chìa khóa vào nhà, "Trả cái này cho em, tiền thuê nhà anh sẽ chuyển qua tài khoản sau."

"Anh vẫn đóng phim tiếp được không?" Trong nháy mắt đi lướt qua, Thương Lục túm cổ tay anh lại, "Anh muốn chia tay, em tôn trọng anh, anh muốn bình tĩnh suy nghĩ bao lâu cũng được, nhưng anh đừng bỏ vai."

Đừng bỏ vai.

Chỉ cần anh còn xuất hiện ở đoàn phim, hắn luôn có thể nhìn thấy anh, ở bên anh. Hắn sẽ có rất nhiều cơ hội dỗ dành anh, làm anh yên tâm, tiêu tan đau khổ, làm anh thích hắn một lần nữa.

"Không được," Kha Dữ muốn rút tay nhưng Thương Lục quá dùng sức, không cho anh cơ hội tránh thoát. Anh thả lỏng lại, nói nửa đùa nửa thật: "Trên phim trường em nghiêm khắc quá, anh không muốn bị em mắng đâu, mất mặt lắm."

"Em sẽ không mắng anh," Thương Lục cụp mắt nhìn anh thật sâu, "Em sẽ không mắng anh, chỉ quay anh thật đẹp thôi."

Kha Dữ ngẫm nghĩ một hồi như đang cân nhắc, phút chốc sau anh ngửa đầu cong môi cười nhạt: "Thương Lục, nếu đã không yêu thì nhìn nhau chỉ thêm ghét, anh không có nhiều kiên nhẫn, sẽ sớm chán ghét em mất."

Anh vẫn không đi được. Thương Lục liều mạng túm lấy anh như nắm lấy điểm tựa duy nhất giúp hắn đứng vững giờ phút này. Hắn nghiến răng ngạo mạn nói: "Anh nói gì em cũng không tin đâu."

Lần đầu tiên Thương Lục mới biết cảm giác trái tim đau đớn là kinh khủng như thế này, cơn đau nhói lan tỏa khắp thân thể, hết trận này đến trận khác, lồng ngực tê liệt đến mất cảm giác, ngay cả trái tim cách đó khoảng một đầu ngón tay cũng đau như bị kim châm.

Hắn không hiểu, thật sự không hiểu, chỉ mới hơn mười ngày trôi qua, trong lúc đêm nào hắn cũng mơ thấy mình giữ anh lại, thì Kha Dữ dường như đã thuận lợi tiếp nhận sự thật này mất rồi. Anh đã lành vết thương, thậm chí có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn như một người bạn vừa quen thuộc vừa xa lạ.

"Anh kể thân thế của mình cho em từ sớm chính là để cho em chuẩn bị tinh thần đấy. Cả đời này sợ rằng anh sẽ không có ý định gắn bó quan hệ với ai hết, mong em tha thứ —— Người bị tổn thương đã sớm trở thành kẻ đi tổn thương người khác. Lúc nào anh cũng có thể ra đi, chỉ sớm hay muộn mà thôi, ngày đó chính là hôm nay, em hiểu không?"

Thương Lục vẫn cố chấp kéo lấy anh như một đứa nhóc giữ chặt người lớn nói mà không biết giữ lời, muốn người đó đền cho mình bức tranh ghép hình cổ tích đã đập vỡ.

"Chúng ta đánh cược đi," Thương Lục làm như không nghe thấy những điều anh vừa nói, tràn đầy tự tin cong môi: "Không phải anh thích đánh cược lắm sao? Em cược anh không dám hôn em ở chỗ này."

Chỗ này không có paparazzi.

"Em thắng rồi." Kha Dữ dung túng theo kiểu cực kỳ qua loa, "Anh không dám."

Nụ cười trên mặt chỉ cương cứng trong một chớp mắt, rồi lại nhanh chóng tan chảy, "Anh còn thiếu em rất nhiều lần thử thách ——" Thương Lục cất cao giọng, "Rất nhiều lần."

Kha Dữ im lặng.

"Anh không thể thất hứa như vậy," Thương Lục nghiêm túc nói từng câu từng chữ, "Chúng ta đã đánh cược rất nhiều lần, lần nào em cũng thắng, anh nợ em, em muốn thực hiện ngay bây giờ ——"

"Thương Lục," Kha Dữ nhẹ nhàng nói, "Anh mệt rồi, không thể cứ dỗ em mãi. Em cũng không thể thật sự cho rằng mình là trẻ con được."

... Trẻ con?

Thương Lục như bị ai đánh mạnh một cú. Hắn giống trẻ con sao? Chưa có ai nói hắn như thế bao giờ, hắn điềm tĩnh tự tin, thành thạo, biết kiềm chế, cư xử lịch thiệp, cũng không gây rối vô cớ, không khiến người ở cùng mình cảm thấy phiền phức hay mệt mỏi.

"Em đang thật sự gây rối vô cớ đấy," Kha Dữ nắm chặt quai vali, "Chỉ là một cuộc chia tay thôi, em đừng làm vậy. Sau này nhớ lại chắc chắn sẽ xấu hổ và buồn cười lắm cho xem."

Lần này anh bỏ chạy thành công. Không biết Thương Lục đã buông tay từ lúc nào, Kha Dữ rút cổ tay mình ra, hơi ấm trong lòng bàn tay vẫn còn, chỉ có sức lực bất chấp tất cả kia đã biến mất.

Kha Dữ gật đầu xem như chào hỏi, đối diện với hốc mắt đỏ bừng của hắn.

Anh đi xuyên qua hành lang, xuyên qua phòng khách ra huyền quan, nghe thấy Thương Lục hỏi: "Tất cả những thứ em tặng, anh không mang theo thứ gì cả sao?"

Bộ âu phục cao cấp giá bốn triệu, chiếc nhẫn đặt làm riêng độc nhất vô nhị có khắc dòng chữ "Slu with Kyu", hắn đã tốn bảy tháng để hoàn thành.

Kha Dữ vặn tay nắm cửa: "Xin lỗi, anh không có ý định giữ lại đồ đạc của người yêu cũ."

"Được." Thương Lục gật đầu.

Phía sau truyền đến tiếng động cùng tiếng gió gào thét như đang nức nở, hóa ra cửa sổ vừa mở ra. Kha Dữ quay đầu nhìn, trông thấy Thương Lục đứng trước cửa sổ, lấy từ trong túi một chiếc nhẫn, "Anh đi gấp quá, em tưởng anh bỏ quên thứ này."

Chiếc nhẫn đặt trên tủ đầu giường, là Kha Dữ đã tháo xuống trước khi đi ngủ. Hắn tưởng anh quên mất nên cẩn thận cất đi cho anh, ngày qua ngày mong mỏi, chờ Kha Dữ nhớ tới sẽ trở về mang nó đi.

Chiếc nhẫn ở ngón áp út bị tháo ra.

Là một cặp.

Thương Lục giơ cao cặp nhẫn lên, sau lưng hắn là bầu trời trong xanh vạn dặm.

"Nếu nhỏ anh sẽ trả lại à?"

"Không nhỏ."

Là hoàn hảo không tì vết.

Kha Dữ nắm chặt tay nắm cửa, không thể hít thở nhưng trên mặt vẫn mang cười. Anh dùng hết sức lực dời mắt mình ra khỏi cặp nhẫn, thong thả nói: "Tuy anh thấy việc này hơi ấu trĩ, nhưng mà... Em cứ vứt đi."

Bởi vì anh chưa từng hy vọng xa vời mình có khả năng chắp vá lại phần thể diện vốn đã quá rách nát.

Bởi vì anh không dám hy vọng mình sẽ nhặt nhạnh được phần dũng khí đã vỡ nát tan tành.

Bởi vì anh đã đánh mất toàn bộ kỳ vọng vào bản thân.

Cho nên anh lựa chọn chia tay thật dứt khoát.

Anh tình nguyện sống cô độc cả đời, còn tốt hơn để Thương Lục phải chờ đợi trong vô vọng một Kha Dữ biết tự chữa lành và dũng cảm trở lại.

Trong suốt cuộc đời mình, Kha Dữ luôn tìm kiếm một mục tiêu tiếp theo để tiếp tục dũng cảm, tựa như một vận động viên marathon, kiên trì được 10 km rồi, vậy tiếp tục kiên trì thêm 20 km, lại kiên trì thêm 40 km nữa.

Nhờ phương pháp ngốc nghếch như vậy mà anh mới có thể bước từng bước gian nan ra khỏi vũng lầy.

Nhưng lúc này đây, Kha Dữ biết anh đã làm ra chuyện dũng cảm nhất nhưng cũng hèn nhát nhất, vị tha nhất mà cũng ích kỷ nhất cuộc đời mình ——

Buông tay.

Không phải anh buông tha cho mình, mà là buông tha cho Thương Lục. Giống như một người sắp chết đuối rời tay khỏi khúc gỗ cứu mạng duy nhất của mình, nhìn nó trôi xa, khẩn cầu nó rời đi thật dứt khoát.

Từ nay về sau, em sẽ tìm được Muse mới, điểm yếu mới, bộ áo giáp mới sớm thôi.

.

Một đường parabol màu bạc lóe lên, hai chiếc nhẫn biến mất dưới ánh mặt trời rực rỡ.

---

Lời tác giả:

Kha Dữ vùng vẫy giữa nghịch cảnh hết nửa đời người, nhưng tất cả lòng cứng cỏi đó cũng không đủ để cậu ấy dũng cảm phơi bày vẻ chật vật và xấu xí nhất của mình trước mặt người yêu. Cậu ấy nói những lời đó với Thương Lục là vì đau dài không bằng đau ngắn, khiến hắn không còn chờ mong, không nhất thiết phải thương nhớ, không cần cầu may cũng không cần yêu mình nữa.

Ngoài ra còn một tầng mà cách đây nhiều chương Kha Dữ từng nói qua, không phải cậu ấy không tin vào nhân phẩm, mà là không cược nổi nhân tính. Nhân phẩm có thể khiến Thương Lục bao dung quá khứ, nhưng nhân tính sẽ trở thành dòng nước chảy đá mòn ở tương lai dài đằng đẵng sau này, khiến người yêu trở mặt thành thù, ngọt ngào đến mấy cuối cùng sẽ biến thành một mớ hỗn độn.

Bình Luận (0)
Comment