"Trong mắt em anh cực kỳ tốt," Thương Lục giữ cổ tay anh, "Đừng suy nghĩ bậy bạ."
Kha Dữ hỏi: "Em đã xem bao nhiêu tấm ảnh, bao nhiêu video rồi?"
Thương Lục khó lòng mở miệng, chỉ nói chung chung: "Không nhiều lắm."
Kha Dữ tàn nhẫn hỏi: "Em có tình nguyện cho anh xem không?"
Đột nhiên Thương Lục hiểu ra lý do anh không muốn bật đèn, bởi vì chỉ có làm vậy hắn mới không thể nhìn rõ anh, không nhìn được ánh mắt, sắc mặt, hoặc là thân thể dù cố gắng cắn răng vẫn run lên không ngừng.
"Kha Dữ," Thương Lục dừng một chút, ngữ khí căng chặt, "Đừng như vậy."
Kha Dữ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, "Thật ra tấm nào anh cũng xem rồi. Lúc người ta chụp ảnh, có khi anh vẫn tỉnh táo, đôi khi không tỉnh lắm, nhưng lần nào lão cũng ép anh xem."
Ông ta nắm cằm anh và nói bằng giọng điệu thích thú: "Cục cưng ơi, mau xem lại dáng vẻ đê tiện của em đi." Những tấm ảnh đó rất xấu xí, mình đầy thương tích như một tên nô lệ tình d.ục, khác hoàn toàn với lúc anh mặc quần áo. Thang Dã sẽ luôn lặp đi lặp lại rằng: "Fan của em nhất định không biết em cởi quần áo ra sẽ thành bộ dạng thế này đâu. Nhìn mà xem, em như vậy làm sao khiến người ta thích em được nữa?"
Đây là phương thức tra tấn tinh thần của Thang Dã làm cho nạn nhân lạnh run từ trong xương tủy, còn tàn nhẫn hơn so với vết roi chi chít trên người.
Ông ta muốn một nô lệ phải tuyệt đối thần phục mình từ thân thể đến tinh thần, tốt nhất là phải quỳ lạy tôn thờ lão như thần như thánh.
Đôi khi Kha Dữ nghĩ rằng, niềm hứng thú cố chấp của Thang Dã trong mấy năm nay cùng lắm chỉ vì anh quá mức quật cường, cố chấp đến mức nghe những lời thao túng rác rưởi từ ngày này qua tháng nọ mà vẫn tỏ thái độ thờ ơ. Dù sao có ai trên đời nghe từ "hạ tiện" khoảng hai ngàn lần mà không thật sự cho rằng mình hạ tiện đâu?
"Lúc ở Lệ Giang, anh nói dối em là lưng bị mèo cào, thật ra đó là vết roi đánh. Trên đảo Nam Sơn, chúng ta đã chính thức ở bên nhau," Thương Lục cố nén cơn choáng váng, đó là báo ứng cho một tháng trời không được ngủ thẳng giấc, "Lưng anh vẫn giữ vết sẹo do ông ta để lại."
Đây là một phép ẩn dụ nhiều hơn là một câu trần thuật.
Đúng vậy, bọn họ ở bên nhau rồi vẫn mang theo những vết thương do Thang Dã gây nên, miệng vết thương không bao giờ lành, vết bầm tím mãi không tan được, tựa như một tấm huân chương xấu xí báo hiệu cho lương tâm tội lỗi của anh sau một thời gian dài.
"Ừ," Kha Dữ quay mặt trong bóng đêm, nhưng vẫn không thể nhìn thấy Thương Lục, "Ngày đó ở nhà, em bất thường như vậy là bởi vì xem được mấy tấm ảnh, đúng không?"
Thương Lục không phủ nhận nhưng ngữ khí lại gấp gáp hơn bao giờ hết, như sợ rằng hắn nói chậm một chút thôi là Kha Dữ sẽ hiểu lầm, "Phải, nhưng không phải vì nội dung ảnh, mà bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên em chưa chuẩn bị tâm lý, em ——"
"Em thích ứng cũng nhanh thật," Kha Dữ nhớ lại đêm hôm đó, Thương Lục lẻn vào phòng ôm anh, "Nhìn thấy ảnh, biết chuyện nhưng không dám hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc giữa anh và Thang Dã là thế nào, vậy mà đã gấp gáp tha thứ cho anh rồi."
"Em không cần biết giữa anh và ông ta có những gì, không quan trọng," Thương Lục dùng sức gằn từng chữ, "Đó là quá khứ của anh, tuy em rất muốn biết, nếu vui vẻ em sẽ cùng anh cười, nếu không vui em sẽ an ủi, nhưng đó vẫn là quyền tự do của anh. Giữa anh và ông ta là tình yêu cũng được, bị bắt giao dịch cũng thế, hoặc đã từng yêu rồi sau này không yêu nữa, nếu anh không muốn nói thì cả đời này không cần nói."
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở d.ốc không thể bình ổn của Thương Lục sau khi nói hết một hơi.
Trực giác mách bảo hắn rằng, lúc này hắn phải nỗ lực, cố sống cố chết mà thuyết phục anh nghe lời.
"Kha Dữ, có lẽ người ngoài không hiểu, anh cũng không hiểu, quá khứ của anh không thể quyết định em yêu anh thế nào. Nếu hôm nay không phải em mà là một người khác, em cũng hy vọng anh nhớ kỹ những lời này, quá khứ của một người không thể quyết định cách người đó được yêu."
"Anh hiểu." Kha Dữ thì thầm.
Tuy đã nhẹ nhõm hơn nhưng trong lòng Thương Lục vẫn trào lên một nỗi bất an thầm kín, cứ như có người nói cho hắn biết rằng đừng nên vui mừng quá sớm. Hắn cong môi, đáy mắt hiện lên một tia dịu dàng: "Nếu hiểu rồi thì anh tới đây đi, được không?"
Thương Lục không nhịn được mà làm nũng: "Em mệt quá, anh mau ôm em một cái đi."
Chuyện đã nói thông, Kha Dữ đã bị hắn thuyết phục. Trong lòng anh không lưu luyến gì Thang Dã, cũng không có sở thích bị ngược đãi, điều này có nghĩa là ba năm quá Kha Dữ không có tạm chấp nhận hắn, cũng không cảm thấy cách đối xử dịu dàng của hắn là nhàm chán nhạt nhẽo.
Thương Lục nghĩ, rốt cuộc hắn đã có thể chân chính ngủ thẳng một giấc rồi. Hắn có thể ôm chặt Kha Dữ, nắm lấy anh, hôn anh, thì thầm vào tai anh tất cả những lo lắng trong một tháng qua bằng giọng điệu ngọt ngào. Sau đó, hắn sẽ hẹn Thương Kình Nghiệp một ngày lý tưởng ——
"Chúng ta chia tay đi."
Nụ cười mới xuất hiện một nửa trên mặt Thương Lục chợt đông cứng. Trong một giây, dường như hắn không hiểu được sức nặng từ mấy chữ mà Kha Dữ nói ra. Hắn hạ khóe môi xuống, "Anh đừng đùa như vậy."
"Bởi vì biết em bận nên tối nay Minh Bảo gọi cho anh, con bé cứ khóc mãi. Minh Bảo lén kể cho anh một bí mật, rằng cô bé đã hẹn hò với Chung Bình rất lâu rồi. Em ấy hỏi tại sao Chung Bình lừa gạt mình, bọn họ chỉ mới hôn nhau, chưa từng lên giường, có phải vì Chung Bình thích kiểu quan hệ vừa k.ích th.ích vừa đau đớn đó hay không. Lúc cô bé hỏi, anh đau lòng lắm, phải đáp là không phải. Trong nháy mắt đó đột nhiên anh nhận ra, kỳ thật người anh an ủi không phải em ấy. Minh Bảo vẫn chưa hiểu nhiều chuyện nên mới hỏi anh, nhưng em thì không thể."
"Em ——"
"Thương Lục, em hiểu rõ mà, em không hỏi anh không phải vì em không để bụng, không phải vì em không có nghi vấn gì, cũng không phải vì em không muốn biết, mà vì em sợ." Kha Dữ cố gắng chớp chớp mắt, "Em hiểu hơn ai hết, nếu anh biết được chuyện này chắc chắn sẽ ra đi, cho nên em muốn giấu anh cả đời."
Thương Lục nhắm mắt lại. Là vì hắn thiếu ngủ quá lâu rồi sao? Lúc này hắn cảm giác như trái tim mình không ngừng chìm xuống.
"Nhận điện thoại của Minh Bảo xong anh cứ nghĩ mãi, lúc ấy em đã mang tâm trạng thế nào khi nghe anh nói dối, nghe anh mạnh miệng nói trên mạng đều là lời bịa đặt, anh chưa từng phải hầu hạ lão ta, cũng không có bất kỳ quan hệ không chính đáng nào? Lục Lục," Kha Dữ gọi tên hắn, "Cần tình yêu lớn đến mức nào mới có thể chống đỡ em nghe anh nói dối cả đời?"
"Em có thể." Đôi môi nhợt nhạt mấp máy, Thương Lục cố chấp nói, "Em có thể."
Kha Dữ nở nụ cười ảm đạm: "Nhưng mà anh biết hết rồi. Em đã nhìn thấy bộ dạng mất thể diện nhất của anh, nếu em yêu anh, em cũng phải yêu cả phần mất thể diện đó nữa."
Nếu có thể, anh hy vọng cuộc đời mình là một tòa lâu đài trên không, bọn họ sẽ gặp gỡ nhau trên những đám mây, Thương Lục vĩnh viễn không biết được rằng phần gốc rễ chôn sâu dưới nền đất đã sớm mục nát và thối rữa từ lâu.
Nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt như thế? Từ giờ trở đi, mỗi lần Thương Lục nhìn thấy tòa lâu đài mỹ lệ kia sẽ chỉ nhớ đến cái gốc hư thối của nó mà thôi.
"Kha Dữ, anh không thể tàn nhẫn với em như vậy." Thương Lục trở nên sốt ruột. Hắn sợ hãi dáng vẻ luôn bình tĩnh của Kha Dữ, cứ như anh đã tự quyết định xong mọi chuyện, chỉ chờ thông báo với hắn một tiếng mà thôi. "Không phải em muốn xem những thứ đó, em đã xem rồi, bây giờ cho dù em móc hai mắt mình xuống thì chúng vẫn in lại trong đầu em. Anh không thể chia tay em vì chuyện đó được," Thương Lục tiến lên một bước muốn bắt lấy Kha Dữ, khàn giọng hỏi: "... Anh muốn em phải làm sao?"
Nhưng vì không thấy rõ, tay hắn buông thõng mà không nắm được thứ gì.
Một thoáng mờ mịt xuất hiện trên gương mặt luôn tràn đầy tự tin của hắn, đôi mắt hắn không thể tập trung, hắn nôn nóng nói: "Anh không thể vô lý như vậy, không thể vì chuyện đó mà rời bỏ em. Em đã làm sai chuyện gì," Hắn không che giấu nổi chất giọng run rẩy, phải dừng một chút, yết hầu khẽ trượt, "... Em đã làm sai chuyện gì?"
Kha Dữ như rơi xuống hầm băng sau câu chất vấn mờ mịt của hắn, phải cắn chặt răng mới ngăn được thân thể mình run rẩy. Đúng rồi, Thương Lục đã làm gì sai? Chẳng lẽ vì hắn quá hoàn hảo, tình yêu của hắn quá thuần khiết, khiến cho một kẻ nhút nhát dơ bẩn như anh cảm thấy mình quá thua kém, cho nên mới phải chịu nỗi đau khổ này sao?
"Đừng rời bỏ em, cục cưng, anh không thể, anh không thể..." Thương Lục nắm chặt góc bàn, chịu đựng cơn choáng váng ập đến, "Anh không thể đối xử với em như vậy, em không đồng ý, em không đồng ý... Đừng đi."
Tại sao thầy Kha còn chưa đến gần ôm hắn?
Giống như ngày hôm đó ở quê nhà, cúp điện, tiếng gió bên ngoài rất lớn, hắn đứng yên không dám hành động thiếu suy nghĩ, là Kha Dữ đã bất chấp tất cả chạy tới giữ chặt hắn.
Giống như hôm đi quay gameshow, dù biết điện thoại di động có thể mở đèn nhưng anh vẫn vượt qua con đường dài đầy bùn đất ổ gà, chỉ để đưa cho hắn một chiếc đèn pin mình chuẩn bị.
"Kha Dữ," Thương Lục cảm thấy bóng đêm trước mặt mình càng dày đặc, gần như cướp đoạt hết thị lực của hắn, "Thầy Kha... Em không nhìn thấy," Hắn hoảng loạn, cẩn thận khẩn cầu, "Anh lại đây, đến bên cạnh em đi, được không?"
Kha Dữ ngửa đầu hít sâu, đầu ngón tay đè chặt mắt rồi bước nhanh qua, ôm cổ hắn hôn lên.
Đèn vẫn chưa được bật, nhưng thân thể căng chặt của Thương Lục nháy mắt thả lỏng và ổn định trở lại. Thị lực hạn chế khiến các giác quan khác trở nên nhạy bén lạ thường, Thương Lục bị đầu lưỡi anh cuốn lấy sinh ra một cảm giác xa xôi. Hình như đã rất lâu rồi bọn họ không hôn sâu như vậy, không có lý do, không có thời gian, mỗi ngày chỉ dừng ở những nụ hôn phớt.
Hơi thở Kha Dữ vương đầy mùi thuốc lá ngọt, mang theo chút ướt át lạnh băng của điều hòa không khí.
Nhưng kỹ xảo thì vô cùng nhiệt tình và nóng bỏng.
Đầu lưỡi thâm nhập quấn lấy hắn, li.ếm láp hàm trên nhạy cảm. Thương Lục chỉ ngẩn người một giây đã đảo khách thành chủ, càng vội vàng ôm anh hơn. Giữa hơi thở hỗn loạn, hắn vu.ốt ve sống lưng Kha Dữ, "Cục cưng ơi..." Mấy chữ này được nói bằng chất giọng trầm thấp, âm cuối biến mất trên đầu lưỡi.
Từng nút áo được cởi bỏ rất linh hoạt, ngón tay lạnh băng của Kha Dữ ấn lên lồng ngực Thương Lục làm hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó hắn cầm tay anh trượt xuống dưới. Làn da hắn rất nóng, cơ bắp phập phồng dán chặt vào lòng bàn tay. Không biết vì sao mà hắn chợt nhớ tới câu nói của lão Đỗ trên phim trường, "Dáng người thế này chắc bạn gái phải thích lắm."
Thương Lục đã trả lời thế nào? "Cũng được, hơi dè dặt."
Quả là một câu trả lời khiến ai nhớ tới cũng bất giác bật cười.
Kha Dữ nghĩ thầm, thực ra anh không dè dặt một chút nào.
Một tay Kha Dữ xoa n.ắn trêu chọc, tay kia vội vàng c.ởi thắt lưng làm tiếng khóa kim loại vang leng keng trong bóng tối.
"Kha Dữ ——" Thương Lục kéo tay anh, hơi thở gấp gáp nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh, "Chờ em tắm đã..."
Âm cuối gần như biến mất, yết hầu nhấp nhô mãnh liệt, hắn liên tục nuốt nước bọt, cuối cùng luồn tay vào mái tóc đen của Kha Dữ, năm ngón tay cắm sâu như đang cổ vũ.
Bóng đèn chớp chớp mấy cái rồi sáng bừng, từ góc độ Thương Lục nhìn xuống, khuôn mặt Kha Dữ đang ngẩng lên, đôi mắt ướt át đỏ bừng, khung xương mặt tỉ lệ tuyệt hảo chỉ lớn hơn lòng bàn tay. Hắn rũ mắt đối diện với ánh mắt đáng thương đó, một cơn kh.oái c.ảm không thể tưởng tượng đột ngột bốc lên từ sâu dưới xương cùng.
Người bị ôm vào phòng tắm, vòi hoa sen mở ra, nước ấm ào ào chảy xuống tưới lên hai thân hình ướt đẫm. Thương Lục dán sát vào anh, muốn cùng anh đan mười ngón tay vào nhau.
Lần thứ hai hôn lên, Thương Lục hơi dừng động tác lại.
Môi hôn dưới vòi hoa sen mang vị mặn đắng, chỉ lướt qua trong giây lát nhưng cứ ngoan cố đọng trên đầu lưỡi hắn mãi không đi.
Thương Lục cúi đầu nhìn vào mắt người trong lòng, hàng lông mi đen dày ướt nhẹp đáng thương, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh trong trẻo như cũ.
Được đôi mắt ấy nhìn vào làm hắn có cảm giác cuộc đời mình sẽ trôi qua thật dài lâu.
Thương Lục ghé vào tai anh nói: "Anh đừng tưởng làm vậy là có thể rời khỏi em."
"Em không cho, anh nghe thấy chưa, em không cho anh đi."
.
Tối hôm đó Thương Lục ôm anh ngủ rất chặt, tay chân khóa lấy anh gần như không cho cơ hội xoay người. Thân thể dùng sức như vậy chứng minh hắn hoàn toàn không đi vào giấc ngủ. Kha Dữ vỗ về cánh tay hắn, lòng bàn tay vu.ốt ve phần gân xanh nổi lên. Anh vĩnh viễn nhớ rõ về lần đầu nhìn thấy Thương Lục cầm máy quay phim.
"Hồi nhỏ anh rất thích ăn quả vải. Ở trên đảo anh có thể ăn vải suốt từ tháng 5 đến tháng 7, chủng loại để ăn cũng rất nhiều, nhưng anh thích nhất là loại 'Bánh bao nếp', ghét nhất là 'Phi tử tiếu'."
Thương Lục ôm người vùi mặt vào cổ anh, trong lòng bực bội lẩm bẩm, em không muốn nghe.
Hắn trông gà hoá cuốc, sợ hãi những câu chuyện không đầu không đuôi mà Kha Dữ kể, bởi vì không câu chuyện nào là có hậu.
Kha Dữ mở to mắt nhìn trần nhà.
"Rất nhiều người thích ăn Phi tử tiếu, nhưng anh thì không. Nó rất ngọt, lại nhiều nước, cắn một miếng vào miệng đúng là rất hạnh phúc, nhưng ăn đến cuối, lớp thịt bao quanh lõi hạt lại đắng chát vô cùng. Cho nên ngay từ nhỏ anh đã hiểu ra một đạo lý, đó là bất kể mở đầu có ngọt ngào đến đâu thì vẫn không tránh khỏi một kết cục chua chát, đến lúc đó, mọi vị ngọt ngào dường như chỉ còn là ảo ảnh."
Đây chính là tiếng lòng từ trái tim anh.
Ban đầu anh chỉ ôm tâm tư xác định một mối quan hệ ngắn ngủi rồi chia tay trong hòa bình, anh không cảm thấy Thương Lục sẽ đi cùng mình đến cuối, bởi vì con người Kha Dữ quá đề phòng, quá bình hoa, quá nhàm chán, cho nên anh cũng chưa bao giờ nuôi ý định kể bí mật cho hắn nghe.
Chờ đến khi hồi thần, anh chậm chạp nhận ra rằng hóa ra Thương Lục cũng muốn giữ lấy anh, muốn cùng anh đi đến cuối đường, vậy là bí mật càng khó có thể mở miệng hơn. Nếu như được quay ngược thời gian, anh sẽ không ngại ngần vạch mở hết thương tích trên người cho hắn xem rồi thản nhiên cười nói, em xem này, đây là những vết thương năm xưa của Kha Dữ đấy, còn đây là vết sẹo xấu xí nhất của anh, em có còn muốn yêu anh không?
Em vẫn muốn yêu anh sao? Tốt thật, hóa ra em không bị dọa chạy, vậy chúng ta cứ tiếp tục yêu nhau đi.
Kha Dữ cong môi, trở mình đối diện với Thương Lục, cẩn thận tỉ mỉ dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt hắn. Ngũ quan hắn rất tuấn tú, mỗi khi nhắm mắt, hàng lông mi dài phủ bóng mờ xuống hốc mắt sâu, đôi môi cong tự nhiên làm hắn trông hơi ấu trĩ.
Ngày mới quen nhau Thương Lục hai mươi tư tuổi, bây giờ đã hai mươi bảy, độ tuổi mà mối tình đầu nồng cháy nên kết thúc rồi.
Kha Dữ dùng sức mở to mắt, sợ mình chớp mắt thì nước mắt sẽ chảy xuống. Anh rất muốn dùng khoảnh khắc này để nhớ kỹ hắn, cả quãng đời còn lại không bao giờ quên.
Ở thời điểm mặt trời dâng lên, anh lẳng lặng rời đi không một tiếng động, không thông báo cho Thịnh Quả Nhi một tiếng mà đi thẳng về Ninh Thị. Trong một cuộc phỏng vấn diễn ra sau đó, phóng viên hỏi: "Anh và đạo diễn Thương Lục sắp hợp tác lần hai, lần này hai anh có tham vọng lớn hơn và đặt nhiều kỳ vọng hơn không?"
Kha Dữ cười: "Thương Lục là một đạo diễn giỏi, tôi tin rằng dù cậu ấy hợp tác với diễn viên khác cũng sẽ tạo ra hiệu ứng xuất sắc thôi. Đương nhiên, chính tôi cũng rất mong chờ vào bộ 'Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau'."
Phóng viên không dám tin tưởng, cẩn thận hỏi: "Ý của anh là..."
"Vì lý do cá nhân mà tôi đã rời khỏi đoàn phim, chi tiết cụ thể xin hãy chờ thông báo chính thức nhé."
Ngày hôm sau, trong một cuộc phỏng vấn ngắn sau buổi thử vai Thương Lục mới biết đến chuyện này. Hắn lập tức mua vé máy bay, chờ phỏng vấn xong sẽ tức tốc bay về Ninh Thị.
"Với tư cách là đạo diễn chính, anh có suy nghĩ gì về việc thầy Kha rời khỏi đoàn phim? Khán giả đang rất kỳ vọng vào lần hợp tác thứ hai của hai anh, nhưng với tình hình này, chắc các anh sẽ phải kết hợp casting luôn cho vai nam chính đúng không? Hay là trong lòng anh đã chọn được người thích hợp rồi?"
Cuộc phỏng vấn được thực hiện ngay bên ngoài phòng học của Học viện Điện Ảnh, mấy chục chiếc micro nhắm thẳng, mặt trời chói chang trên đầu làm sắc mặt hắn càng nhợt nhạt như có bệnh. Sau lưng hắn, Dư Trường Nhạc, Mia và Nhiếp Cẩm Hoa vừa từ xa chạy đến —— Tất cả mọi người đều biến sắc.
Kha Dữ bỏ vai? Chuyện từ khi nào? Tại sao không một ai biết tin?
Trước camera, Thương Lục cố gắng thoát khỏi nỗi khiếp sợ và đau đớn kịch liệt, sắc mặt hắn vô cảm, giọng nói khàn khàn vì lịch làm việc quá dày đặc: "Xin lỗi, lúc này tôi chưa thể nói được."
Không còn ai nhắc nhở trợ lý chuẩn bị nước và thuốc cho hắn nữa.
Hiện trường trở nên rối loạn, các phóng viên dồn dập đuổi theo hắn ——
"Trên mạng đang đồn rằng quan hệ giữa anh và Kha Dữ đã rạn nứt, đây cũng là nguyên nhân anh ta phải rời khỏi đoàn phim. Xin hỏi những ngôn luận trên có phải sự thật không?"
"Anh và Kha Dữ có khả năng hợp tác với nhau nữa hay không?"
"Hợp tác cùng diễn viên mới, anh có tự tin mình sẽ đào tạo ra ảnh đế thứ hai không?"
"Ai cũng nói trên phim trường anh làm việc quá nghiêm khắc, đây có phải lý do khiến Kha Dữ ruồng bỏ anh hay không?"
Hai chữ "Ruồng bỏ" khiến bước chân đạo diễn trẻ tuổi hơi khựng lại, gần như lảo đảo. Hắn phải dốc hết sức để giữ vững thể diện trước đám đông. Chiếc Mercedes-Benz chạy băng qua sân trường vắng tanh, Thương Lục nhớ rõ lúc hắn vừa đến quang cảnh không giống như thế này.
Bọn họ tới đây là vai kề vai, không khí rất náo nhiệt.