Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 144

Chung Bình nghe thấy tiếng hít thở ở đầu bên kia quả nhiên ngừng lại, ý cười trên mặt càng tăng, "Ủa, hóa ra anh không biết gì à?"

"Thương Lục đã biết chuyện anh bị Thang Dã giam cầm sáu năm, không chỉ biết, anh ta còn xem hết ảnh và video, biết được sếp Thang từng dạy dỗ anh kiểu gì rồi," Chung Bình tạm dừng một chút rồi hỏi lại đầy hứng thú: "Cơ mà thân thể đã quen chịu đựng đòn roi của anh có nhẫn nhịn được không thế? Chắc anh ta đối xử với anh tử tế lắm nhỉ, anh đoán xem, có khi nào Thương Lục sẽ nghĩ rằng anh ta đối xử càng dịu dàng, anh càng cảm thấy nhàm chán không? Mối quan hệ tương kính như tân ba năm nay đối với anh hẳn là vô vị lắm, đúng không thầy Kha?"

Cậu ta không nhận được hồi đáp, Kha Dữ cúp máy.

... Chung Bình có ý gì? Tại sao mỗi một chữ anh đều hiểu nhưng ghép lại vẫn không hiểu gì hết? Thương Lục đã xem video là sao? Video nào?... Có phải video giám sát trong biệt thự của Thang Dã không?

"Tôi sẽ lấy số mạng mình ra đánh cược cùng em, thử xem lần này tôi thắng hay là em thắng. Thử xem đến một ngày Thương Lục yêu dấu của em biết chuyện thì sẽ thế nào. Nếu mạng em tốt, thì như em nói đấy, đổi nửa đời trước đầy vận rủi của em lấy nó, các em sẽ thật sự ở bên nhau lâu dài, Thang Dã tôi thua ván này cũng tâm phục khẩu phục —— Nếu mạng em không tốt, mọi việc bại lộ, để tôi xem thử nó có ghét bỏ em không nào."

Hóa ra ván thứ hai lật bài nhanh như vậy.

"Thầy Kha?" Dư Trường Nhạc gọi anh, đưa cho anh một cốc latte đá, "Vất vả quá, tối rồi mà cậu còn phải ở đây với chúng tôi."

Kha Dữ cong môi theo thói quen, ánh mắt lại thất thần không tiêu cự. Dư Trường Nhạc cảm thấy rất kỳ lạ, trông anh như vừa bị thứ gì đó rất đáng sợ cướp mất hồn, hệt như một cái xác cứng đờ dưới ánh đèn màu trắng của phòng học Học viện Điện Ảnh.

Dư Trường Nhạc thu ý cười lại: "Để tôi kêu Quả Nhi đưa cậu về khách sạn."

Quả Nhi đang ở bên ngoài gặm cơm hộp, đồ ăn Thượng Hải nhiều dầu nhiều muối, cô nàng ăn không quá quen, trong lòng còn mừng thầm vì chắc mẩm mình sắp giảm cân thành công thì nghe thấy Dư Trường Nhạc kêu tên.

"Ủa thầy Dư!" Quả Nhi kẹp đũa, vẫy vẫy tay.

"Thầy Kha không thoải mái, cô đưa cậu ấy về nghỉ ngơi trước đi." Dư Trường Nhạc nói.

Quả Nhi ngẩn người, "Vâng vâng." Cô đáp rồi xoay người đi lấy ba lô của mình và Kha Dữ. Thế nhưng ánh mắt vừa chạm vào mặt Kha Dữ, trong lòng cô tức khắc hoảng hốt, "Anh ơi?"

Dư Trường Nhạc lẳng lặng hất cằm ra hiệu, ánh mắt trách cứ như muốn nói còn đứng ngốc ở đấy làm gì.

"Em, để em đi báo Thương Lục ——"

"Không cần!" Kha Dữ lên tiếng ngăn cô lại, dường như không khống chế được âm lượng của mình làm hai người kia giật nảy, "Không cần... Cậu ấy đang bận lắm."

Bọn họ rời đi phải băng ngang qua phòng học lớn đang tiến hành thử vai, ngay bên cạnh khúc ngoặt cầu thang. Thương Lục ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bắt tréo chân thẳng lưng nhìn qua rất khó gần. Chiếc bàn nhỏ trên tay vịn bên cạnh hắn đặt một bình nước đã uống hết và một chiếc nắp bút máy, hắn hơi chau mày, đang viết ghi chú vào tập danh sách thử vai.

Lúc Kha Dữ bước ngang qua, Thịnh Quả Nhi muốn nói lại thôi. Thương Lục không biết giờ phút này người yêu hắn đang băng qua cửa sổ, hắn không ngẩng đầu, dưới ánh đèn sáng chói chỉ có một cái bóng mờ nhạt nhẹ nhàng lướt qua người.

"Nhớ nhắc em ấy uống nhiều nước." Lúc đi ngang qua Mia, Kha Dữ dặn dò.

Xe đỗ bên ngoài bãi đậu xe lộ thiên của tòa nhà giảng đường, đang là thời điểm nghỉ hè, rất ít sinh viên qua lại, cũng không có người đi đường nên quang cảnh khá quạnh quẽ. Quả Nhi rất muốn hỏi anh có chuyện gì, nhưng lại quá lo sợ bất an như quả hồ lô mới bị cưa miệng, không thốt ra được một chữ nào.

Cô chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của anh. Kha Dữ trong quá khứ rất tự do, bình thản như không quá thích thế giới này, khiến Quả Nhi luôn cho rằng anh có thể biến mất bất cứ lúc nào. Nhưng mấy năm nay ở bên Thương Lục thì không như thế nữa, anh thích Thương Lục, cũng yêu thích bản thân, bất kể là gió mưa nắng hay tuyết, Kha Dữ thích mỗi một ngày được sống trên đời.

·

Gần khuya Thương Lục mới trở về.

Vì để che giấu tai mắt người đời nên mỗi người thuê một phòng riêng, buổi tối cũng không ai ngủ lại, chỉ là hắn đã quen với việc mỗi đêm trước khi đi vào giấc ngủ được Kha Dữ chúc một tiếng ngủ ngon.

Tiếng khóa điện tử vang lên, cửa phòng đột nhiên bật mở. Bên trong tối đen, chỉ có một ngọn đèn bàn gần cửa sổ bật sáng, ánh đèn màu vàng ấm lấp ló bên dưới chiếc chụp đèn xinh đẹp phác họa ra bóng dáng Kha Dữ đứng khoanh tay kẹp thuốc lá.

Điều hòa bật rất thấp. Thương Lục đóng cửa lại, chóp mũi ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc. Hắn chưa kịp làm gì thì Kha Dữ chợt lên tiếng: "Đừng bật đèn."

"Anh hút thuốc nhiều thế?" Hệ thống điều hòa trung tâm và máy lọc không khí hoạt động hết công suất cũng không thể quét hết đám khói thuốc quá dày đặc, trong bốn năm tiếng đồng hồ này anh không chỉ hút mỗi một bao. Thương Lục ngửi ngửi, nhẹ nhàng buông iPad và notebook xuống, đi đến bên người Kha Dữ muốn ôm anh vào lòng.

Hắn cũng đích xác ôm người vào lòng, nhận ra thân thể Kha Dữ lạnh băng, run rẩy một cách bất thường.

"Anh run gì mà ghê vậy?" Mu bàn tay dán lên trán anh xác nhận xem người có phát sốt không. Dư Trường Nhạc chỉ nói hôm nay tâm trạng anh hơi tệ, hắn gửi tin nhắn Kha Dữ không trả lời, gọi điện cũng không nghe, trong khi hơn hai mươi người đang chờ hắn mở họp để sắp xếp công việc —— Thương Lục hối hận, hắn không nên vì công việc mà bỏ bê anh.

"Rất lâu trước kia, từng có người muốn đơn phương đánh cược với anh một ván," Kha Dữ mở miệng nhưng không trả lời câu hỏi của hắn. Anh cũng không biết rằng đầu ngón tay mình suýt bấm gãy cả đầu lọc thuốc lá, bởi vì nghiến chặt răng mà xương hàm anh lộ rõ như một bức tượng điêu khắc, "Anh không muốn cược, nhưng cũng không thể rời khỏi bàn bài, bởi vì số mệnh của anh vốn là một ván bạc. Anh không điều khiển được vận mệnh bản thân, cho nên chỉ có thể chờ đến ngày bài trên bàn bị lật."

Cái ôm của Thương Lục cứng lại trong giây lát, hắn hỏi: "Cược chuyện gì?"

"Ông ta cược với anh hai bí mật, hai chuyện mà đối với người khác vốn không sao, nhưng vì anh có người mình rất để ý nên chúng biến thành bí mật cực kỳ quan trọng. Bí mật thứ nhất là, anh luôn miệng nói mình thích diễn xuất thích đóng phim, thật ra lại mang bệnh tâm manh. Người mà anh để ý xem anh như thiên tài, tuy cả thế giới đều cho rằng anh chỉ là bình hoa, người đó lại nói anh là diễn viên trời sinh. Bởi vì cậu ấy luôn nói những lời này mà anh mới không ngừng chiến đấu, chí ít không được để người đó thất vọng."

"Trên đồi tua bin gió ở đảo Nam Sơn, lúc cơn bão sắp kéo tới, người đó nói Cao sơn lưu thủy Bá Nha Tử Kỳ, anh nói, ngô tâm dữ tử tâm đồng. Vì phần tình nghĩa tri kỷ này mà anh quyết tâm dâng ra toàn bộ nỗ lực. Chỉ là anh luôn sợ hãi, sợ nhìn thấy cậu ấy thất vọng. Bây giờ nghĩ lại mới thấy anh ích kỷ quá, biết rõ mình không có thuốc nào cứu được mà vẫn muốn được người ta cứu vớt."

"Ván bài này cuối năm ngoái đã lật, toàn thế giới biết anh bị bệnh tâm manh. Người mà anh để ý đã vì anh mà không ngủ rất nhiều đêm, kéo xem mỗi một giây một phút anh biểu diễn, vì anh mà tốn thêm sáu mươi triệu còn nói đó chỉ là khoản đầu tư bình thường. Ngày bài bị lật, người đánh cược với anh gửi đến một tin nhắn, nói rằng vẫn còn một ván nữa."

"Ván thứ nhất, anh thắng."

Bởi vì đang run rẩy rất mạnh nên điếu thuốc đưa vào miệng anh cũng run bần bật, Kha Dữ cố gắng nhấp một ngụm, nở nụ cười vô cảm: "Ván thứ hai ——"

Đột nhiên Thương Lục siết chặt tay, đồng thời rút điếu thuốc ra khỏi miệng anh, "Anh mệt rồi, ngủ một giấc đi, ngày mai lại nói." Cánh tay thường xuyên rèn luyện của hắn dùng lực gần như bóp đau Kha Dữ, trái tim trong lồng ngực bị đè ép đến đáng thương, nhịp đập càng lúc càng nặng nề và chậm rãi.

"Bí mật thứ hai chính là tuyên bố anh chưa từng bị quy tắc ngầm, đã từng hẹn hò sáu lần với người khác phái ——"

Cái ôm sau lưng anh chợt rời đi, Thương Lục xoay người, "Kha Dữ," Ngữ khí hắn căng thẳng, gần như mất hết bình tĩnh, "Em không muốn nghe đâu."

Kha Dữ dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Anh gọi hắn lại, "Em sợ chuyện gì?" Kha Dữ chăm chú nhìn vào bóng lưng Thương Lục, bật cười, "Quay lại ôm anh một cái đi."

"Em không quay lại sao?" Kha Dữ cụp mắt, ánh mắt ẩn trong bóng tối dày đặc, "Anh rất muốn được em ôm."

Anh gần như bị Thương Lục kéo bổ vào ngực mình.

"Xem như em xin anh," Thương Lục liên tục hôn lên vành tai, "Đừng nói nữa."

"Người mà anh để ý, lúc bọn anh vừa gặp mặt anh đã nhớ kỹ rồi, bởi vì người đó rất đẹp trai... Không biết nữa, có lẽ từ lần gặp đầu tiên anh đã thích. Hôm đến phòng khám tâm lý, bác sĩ nói lúc anh bị thôi miên thường xuyên nhắc tên người đó, nếu thật sự thích thì nỗ lực theo đuổi người đó đi... Thật ra anh cũng muốn lắm, nhưng mà anh không xứng."

"Trong sáu năm trước khi quen biết người đó, anh đã trải qua cuộc sống dị dạng thế nào nhỉ? Anh không dám nói, bởi vì đó là một thế giới mà người thường không nên biết đến. Anh không dám nói, bởi vì anh sợ cậu ấy hỏi anh rằng, tại sao anh không phản kháng? Nếu từng phản kháng thì tại sao lại kéo dài tận sáu năm? Nếu cá chết lưới rách ít nhất vẫn có kết quả gì đó, ví dụ như anh chết, hoặc tàn phế, hoặc lão ta chết, tàn phế, hoặc cả hai trở thành nhân vật trong một vụ án hình sự gây rúng động xã hội. Tại sao vẫn không có gì? Anh rất sợ người đó sẽ hỏi như vậy. Anh không trả lời được. Anh không chỉ không chết mà còn có cả tiền tài danh vọng. Liệu anh có cảm thấy tội lỗi không?"

Kha Dữ ngẩng đầu nhìn Thương Lục, mím môi, ánh sáng mờ nhạt trong mắt như sắp tắt, hoặc đó chỉ là ảo giác của Thương Lục.

"Anh thấy tội lỗi chứ." Anh nói.

"Người kia đối xử với anh càng tốt, anh càng hổ thẹn hơn. Anh áy náy vì đã phải thỏa hiệp để tự bảo vệ mình, cố ý tỏ thái độ như gần như xa suốt nhiều năm. Anh áy náy vì mỗi lần quỳ gối trên giường đưa lưng cho người ta quất lại tỏ vẻ rất tự giác, anh áy náy vì đã để lão ta hôn mình rất nhiều lần, làm rất nhiều chuyện ghê tởm, chụp vô số tấm ảnh ghê tởm không kém."

"Anh cho rằng ván thứ hai này sẽ không phải lật bài cho đến ngày mình chết," Kha Dữ cười, vươn tay vu.ốt ve khuôn mặt Thương Lục dưới ánh trăng, "Bây giờ anh đã biết mình không thắng nổi số phận. Thật ra anh luôn biết số mình không tốt, anh luôn bỏ lỡ những thứ mình muốn có, cũng không có chuyện gì là như mong muốn. Lúc ở đảo Nam Sơn em nói em yêu anh, đó là khoảnh khắc may mắn nhất đời anh rồi đấy."

"Đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ những lời người kia nói với anh lúc đánh cược, lão ta nói, 'Tôi sẽ đánh cược với số mệnh đen đủi của em một phen, xem lần này ông trời có đứng về phía em, để em lừa gạt nó đến hết đời được không'. Lão nói không sai, anh muốn giữ kín bí mật này cho đến lúc chết. Anh chết rồi, nếu người anh để ý biết rõ chân tướng, lúc đó cậu ấy tức giận hay thất vọng, hay đau khổ thế nào, anh sẽ không cần phải biết nữa."

"Lão ta còn nói, 'Nếu đến một ngày nó biết, thì âu cũng là số trời đã định, em biết có nghĩa là gì không?' Lão cho anh luôn đáp án, 'Không phải tôi đối phó em, mà là số mệnh đang đối phó em. Em thua là vì số mệnh của em vốn phải như thế, Kha Dữ được nhìn thấy ánh mặt trời xong lại mất đi, là định mệnh của em.'"

"Em không quan tâm," Thương Lục khàn giọng, "Em không quan tâm, anh không cần đánh cược với ai hết, anh đánh cược với ai vậy? Chỉ đánh cược xem em có biết hay không thôi chứ gì? Sau đó thì sao? Tại sao không hỏi xem sau khi em biết sẽ thế nào? Em trả lời luôn, không thế nào hết, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, trận đánh cược của anh hoàn toàn không có ý nghĩa."

"Thương Lục," Bàn tay Kha Dữ đặt trên ngực hắn hơi dùng sức, biến thành tư thế muốn đẩy hắn ra, "... Nhưng mà anh quan tâm."

"Anh thật sự rất quan tâm hình ảnh của mình trong mắt em."

Bình Luận (0)
Comment