Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 151

Liên hoan phim Cannes đã đi được hơn nửa chặng đường, lực chú ý của công chúng vào bộ phim sẽ đoạt Cành Cọ Vàng năm nay tăng cao chưa từng thấy. Hiếm dịp nào mà có đến hai vị đạo diễn người Hoa cùng lọt danh sách đề cử như năm nay, một già một trẻ đại diện cho hai thế hệ cũ và mới. Bản thân sự kiện này đã mang ý vị truyền thừa mạnh mẽ, còn rốt cuộc là sóng sau xô sóng trước, hay sóng trước đè bẹp sóng sau trên bãi biển thì phải để hạ hồi phân giải. Bất kể người trong cuộc nghĩ gì, người hâm mộ của hai nhà đã kịp đại chiến nhau đủ ba trăm hiệp.

Trong lúc nhiệt độ còn đang sôi sục, ít ai nhận ra rằng giải Cành Cọ Vàng không phải vấn đề chọn một trong hai, ngoại trừ hai bộ phim Hoa ngữ kể trên, Cannes có tận mười mấy bộ phim ưu tú khác cùng lên đài cạnh tranh. Không biết tin phong thanh từ đâu mà người ta nói rằng thanh thế của "Ánh mắt" không thể bằng được "Cửa hông" năm xưa, tuyến tình cảm cũng không còn phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của khán giả bây giờ. Liên hoan phim chưa kết thúc mà mấy bài phê bình dài ngoằng đã xuất hiện đầy rẫy, [ Thằng con trai thì tệ bạc đứa con gái thì đĩ thõa, một đứa NTR một đứa đi đổ vỏ. Đạo diễn tài ba giàu có nhà mấy người dí đầu khán giả nói đây là tình yêu, nhưng xin lỗi tôi không chấp nhận được, những gì tôi rút ra từ bộ phim này chỉ có rẻ tiền, rẻ tiền và rẻ tiền. ]

Nội dung phim bị spoil đã ảnh hưởng rất nhiều đến ấn tượng ban đầu của khán giả, một tác phẩm dốc hết tâm huyết, qua mấy dòng "tóm tắt" ngắn ngủi cứ thế biến thành bộ phim tam quan lệch lạc, có "Anh dụ dỗ, em ngoại tình, hai đứa khốn nạn này nên mãi mãi hạnh phúc bên nhau đừng đi gây họa cho người khác". Qua một đêm mà trang chủ bộ phim bị hàng ngàn người tràn vào spam bình luận, chấm một sao mà thậm chí còn chưa biết phim tròn méo thế nào.

"Mẹ kiếp, lần này lão Lịch chơi thất đức quá!" Nhiếp Cẩm Hoa nhìn phần bình luận thê thảm mà phải buột miệng chửi thề, "Thua không nổi hả? Vấn đề là ban giám khảo không có lên IMDb xem bình luận đâu ông nội ơi."

"Nhà sản xuất chính của "Hoa tâm công địch" vốn có hai bên, một là công ty "Sơn Tiệm Thanh" của Lịch Sơn, bên còn lại là Thần Dã. Thủ đoạn công kích kiểu này giống phong cách của Thần Dã hơn." Mia nói, cô cũng đi theo tham dự với tư cách người đại diện cho Phim ảnh Tháng Ba.

Mia dứt lời lập tức thấy sắc mặt ông chủ mình trầm đi thấy rõ, đáy mắt lóe lên một tia đau đớn như bị kim châm. Tiếc là hắn rất giỏi che giấu cảm xúc, lúc mở miệng sắc mặt đã bình tĩnh trở lại: "Không sao, cả tôi và Lịch Sơn đều không quan tâm đâu, bọn họ chỉ tạo thế để kéo doanh thu phòng vé thôi."

Lời vừa nói ra, sĩ khí đoàn phim nhanh chóng tụt xuống. Thương Lục ngược lại rất tươi tỉnh, ôn hòa trấn an: "Xin lỗi mọi người, nếu tôi là ban giám khảo năm nay, tôi sẽ trao giải cho bộ 'Một cuộc hội ngộ hoàn toàn mới' của Duarte." Dừng một chút, hắn nhìn Kỷ Duẫn, lại đảo qua Tạ Miểu Miểu: "Chúng ta còn trẻ, nếu nôn nóng vùng vẫy giữa làn sóng điện ảnh thế giới thì chỉ nhanh chết đuối trong im lặng mà thôi."

Nhiếp Cẩm Hoa cười không nổi, "Ảo thật đấy, năm nay là năm gì mà ai cũng làm phim về tình yêu."

"Tình yêu luôn là chủ đề muôn thuở, trong cuộc đời một vị đạo diễn chắc chắn sẽ bao gồm một đoạn thời gian sáng tác về tình yêu." Thương Lục vỗ vỗ vai Nhiếp Cẩm Hoa, "Tôi sẽ phối hợp với bên kiểm duyệt phim để đảm bảo nó được phát hành thuận lợi trong nước, bên phát hành hải ngoại anh không cần lo đâu."

Nhiếp Cẩm Hoa chỉ quen nói chuyện bằng tiền bạc, chưa kể đến vấn đề phân ưu cho ông chủ Trần Hựu Hàm, chính ông ta cũng có liên quan trực tiếp đến việc chia hoa hồng lợi nhuận. Nhưng nói cho đúng đắn, nếu doanh thu phòng vé bị thủ đoạn marketing rác rưởi của Thần Dã làm ảnh hưởng thật thì người chịu lỗ nặng nhất chính là Thương Lục. Bộ phim này đúng là phim tình cảm bối cảnh hiện đại, nhưng chi phí dàn dựng bối cảnh lại rất tốn kém, cảnh trong concert và live house đều tìm diễn viên quần chúng đến quay thật, mỗi lần tập hợp đủ một biển người là một lần phải tiêu phí mức giá trên trời, càng đừng nói đến những cuộc casting công khai khua chiêng gióng trống ở giai đoạn đầu. Nhìn vào bảng tỷ lệ đầu tư có thể thấy rõ Phim ảnh Tháng Ba chiếm đến 75%, tổng mức đầu tư đã vượt quá 180 triệu.

"Giải ảnh đế thì sao ạ?" Kỷ Duẫn hỏi thầy mình.

Thương Lục nhìn thẳng vào cậu, không trả lời mà hỏi lại hai câu: "Cậu rất muốn đoạt giải à? Cậu cảm thấy năm nay ai sẽ đoạt giải?"

Kỷ Duẫn ngẫm nghĩ một lúc, trên mặt viết rõ dã tâm: "Em rất muốn đoạt giải, nhưng em nghĩ năm nay không được rồi. Thầy Kha ngược lại có khả năng hơn, anh ấy sẽ phải cạnh tranh với Ken Loach."

Thương Lục gật gù, "Biết mình biết ta là tốt."

Kỷ Duẫn: "... Thầy ơi, đến giải an ủi cũng không định cho em sao ạ?"

Tạ Miểu Miểu véo mặt cậu nhóc, nói rất trìu mến: "Thầy cậu vốn là đại ma vương mà. Để chị an ủi thay nhé, biết đâu hội đồng giám khảo mù tập thể người ta chọn cậu thì sao."

Kỷ Duẫn gạt tay cô ra, khuôn mặt hơi ửng hồng: "Thế mà cũng đòi làm chị."

·

Thảm đỏ lễ bế mạc Cannes năm nay hoành tráng chưa từng có, ngoài hàng ngàn phóng viên truyền thông tề tựu, hai bên hội trường còn tụ tập cả biển người vây xem. Bọn họ không có vé vào cửa, nhưng chuyện đó cũng không đủ ngăn cản bọn họ ở lại xem cuộc vui.

Trình tự đi thảm đỏ được sắp xếp rất chặt chẽ, tốc độ diễn ra rất nhanh. Mỗi một giây trên thảm đỏ sẽ xuất hiện ba đến bốn tốp khách mời một lúc, dẫn chương trình đọc phần giới thiệu bằng tiếng Pháp, sau đó các vị khách sẽ dừng lại ở khu vực chụp ảnh, để lại những tấm hình đẹp nhất của mình trước truyền thông toàn thế giới.

Hai đoàn phim đụng mặt nhau trong lúc chờ lên sân, khó tránh khỏi phải xã giao mấy câu. Có lẽ trong lòng Lịch Sơn hiểu rõ nên nắm tay Thương Lục, vỗ vỗ vai: "Cậu còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội, tôi đã già rồi."

Thương Lục mỉm cười, nói một cách chân thành: "Một đạo diễn hẳn phải chiến đấu sau ống kính đến năm chín mươi tuổi, đến chết mới thôi."

Lật Sơn hiển nhiên là rất cảm động, nếp nhăn bên đuôi mắt giãn ra, thở dài cảm thán: "Trước đây tôi bắt đầu ngày làm việc từ 4 giờ sáng, mỗi ngày uống tám ly cà phê, bây giờ chỉ có thể uống bốn ly, trèo đèo lội suối xem cảnh chọn cảnh đã bắt đầu cảm thấy mình lực bất tòng tâm." Ngay sau đó ông đổi giọng: "... Cậu nói đúng, còn chưa đủ bảy mươi mà đòi về hưu gì?"

Bắt đầu từ ngày xem bộ phim ngắn kia, Thương Lục đã là người khiến ông ta khắc sâu ấn tượng. Nhuệ khí vẫn tràn trề, cảm hứng vẫn nhiều đến mức có thể tùy tiện lãng phí nhưng bề ngoài ông ta phải tỏ ra chín chắn. Tuy Lịch Sơn từng đứng trước phóng viên khắc nghiệt nói rằng bản thân không quá thưởng thức phong cách của Thương Lục, vậy mà mấy năm nay, ông ta càng ngày càng vui mừng khi thấy giới điện ảnh tiếng Hoa đón nhận hắn nhiệt tình như vậy.

"Đảo Nhỏ," Đột nhiên Lịch Sơn nhớ ra tâm nguyện nhỏ nhoi của mình trong chuyến đi này, "Cậu lại đây."

Cảm giác bối rối xâm chiếm hết thần kinh Kha Dữ, anh đi đến bên cạnh Lịch Sơn, thân thể dưới lớp âu phục căng cứng như một cậu nhóc chưa hiểu việc đời được người lớn giới thiệu đối tượng làm quen cho, tay chân luống cuống khi đối diện với người lạ. Trong một khoảnh khắc, thậm chí anh còn không nghĩ ra nổi một câu dạo đầu thích hợp.

"Hôm đó đi xem công chiếu về, tôi có nói chuyện với Đảo Nhỏ, cậu ấy bảo thích phim của cậu lắm, thích đến mức trở về muốn bao rạp ủng hộ luôn."

Kha Dữ không biết nên biểu lộ cảm xúc gì. Hình như Thương Lục đang nhìn anh rất chăm chú. Vì để xác nhận ánh mắt hắn, rốt cuộc Kha Dữ phải nâng mắt lên —— vừa vặn rơi vào ánh mắt Thương Lục.

Tim anh hẫng mất một nhịp, nghe thấy hắn nói: "Vậy sao, cảm ơn thầy Kha nhé."

Lịch Sơn đang cố ý giúp hai người phá băng, mỉm cười rồi nói tiếp: "Bao giờ hai người mới tính toán hợp tác thêm một bộ nữa? Không riêng gì tôi, cả thế giới đều đang nhón chân mong đợi đấy."

Thương Lục thu hồi ánh mắt, ý cười bên môi hơi lạnh, "Hiện giờ chắc thầy Kha có nhiều phim để lựa chọn lắm, huống chi còn có cả dự án của Thần Dã chống lưng nữa, thật sự không quá cần đến phim của tôi đâu."

Người ta có thể nói bất cứ chuyện gì, ngoài chuyện liên hệ anh với Thần Dã —— Kha Dữ buột miệng thốt lên: "Sau lưng tôi có Thần Dã chống lưng, tại sao tôi lại không biết?"

Thương Lục nhíu mày liếc anh một cái, ngại có người ngoài ở đây nên hắn không cãi lại, chỉ hơi cúi người thì thầm vào tai Kha Dữ: "Anh vẫn y như ngày trước, không nói được một câu nói thật nào cả."

Đã đến lượt bọn họ bước lên thảm đỏ, staff lên tiếng thúc giục, Thương Lục không nhìn anh nữa mà xoay người bước sâu vào con đường lấp lánh rực rỡ như ánh sao.

Mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn biến thành một màu vàng kim kiều diễm đổ tràn lên bóng dáng Thương Lục. Bên trái hắn là Tạ Miểu Miểu, bên phải là Kỷ Duẫn, chỉ đạo quay phim, chỉ đạo mỹ thuật, Nhiếp Cẩm Hoa và đoàn hậu trường theo sát phía sau.

Người dẫn chương trình mau mắn đưa tin: "Vô cùng vinh dự được chào đón đạo diễn người Trung Quốc Sean Lu và đoàn phim『 Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau 』. Bộ tác phẩm dài đầu tay "Cửa hông" của anh ấy đã từng được trình chiếu tại Cannes, bộ phim tài liệu tiếp theo "The Untraceable Whale" giành giải thưởng Golden Eye cho phim tài liệu xuất sắc nhất. Lần này phim của Sean cũng lọt vào danh sách đề cử hạng mục chính của Cành Cọ Vàng. Tiếp theo, chúng ta cùng chào đón đạo diễn người Trung Quốc Lịch Sơn và đoàn phim "Hoa tâm công địch"."

Lịch Sơn vỗ vỗ lưng Kha Dữ, một tay đặt lên người anh, tay kia khoác vai bạn nối khố Thẩm Linh. Ba người đàn ông lịch sự mời nữ chính đi trước, mình thì theo sát phía sau.

"Đạo diễn Lịch Sơn vốn là người bạn lâu năm của Cannes, từng nhận Giải thưởng của Ban giám khảo và giải Đạo diễn xuất sắc nhất, cũng từng đảm nhiệm vai trò chủ tịch ban giám khảo cho hạng mục Un Certain Regard. Lần này『 Hoa tâm công địch 』lọt vào danh sách rút gọn của hạng mục giải thưởng chính, nam chính Kha Dữ được đề cử cho giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes, vì thế chúng tôi cũng rất mong chờ lễ trao giải lần này."

Đoàn phim "Ánh mắt" vẫn dừng ở khu chụp ảnh, đèn flash không ngừng chớp nháy, ngoài tiếng nhạc nền nhẹ nhàng trên thảm đỏ thì chỉ còn tiếng các nhiếp ảnh gia ra sức gào thét, kêu tên hết ngôi sao này đến ngôi sao kia phối hợp ngoái đầu mỉm cười. Ngay lúc này, cánh truyền thông rất đều nhịp gọi tên "Sean", muốn hắn phối hợp nhìn qua.

Đến khi đoàn "Hoa tâm công địch" tiến vào khu vực chụp ảnh, hiện trường càng trở nên hỗn loạn hơn. Bọn họ không ngừng kêu tên hai người, "Sean! Yu!", yêu cầu cả hai "together". Thẩm Linh cười nói: "Đẹp trai đúng là có ưu thế thật, lão Lịch, trước giờ ông làm gì có đãi ngộ này nhỉ?"

Những người khác đều cười lớn ăn ý tránh đường, mấy ngàn ống kính máy ảnh nhắm ngay vào hai người "Closer!" Các phóng viên đứng ngay hàng đầu cố gắng ra hiệu, sợ bọn họ không nghe thấy nên càng ra sức gào khản cổ.

Kha Dữ thong dong nhếch một bên khóe môi, gật đầu với cánh truyền thông, sau đó gật đầu với Thương Lục. Anh tiến lại gần hắn một bước, thêm một bước nữa, rồi quay mặt hướng về camera máy ảnh.

Nụ cười và phong độ đều không có chỗ chê, không ai biết rằng nửa thân trên của anh đã tê rần.

Cách hành xử thành thạo và quá tự nhiên của anh không biết vì sao lại chọc giận Thương Lục. Hắn tỏ ra lạnh lùng, nhếch môi cười rất nhạt, chờ tràng tiếng chụp ảnh qua đi liền gật đầu tránh né.

Sau khi tiến vào địa điểm tổ chức, staff dẫn đường đến chỗ ngồi —— Thương Lục đã ngồi ngay ngắn trên ghế, mà dãy ghế phía ngoài chính là vị trí của đoàn phim "Hoa tâm công địch".

Kha Dữ sửng sốt, tim đập nhanh như nổi trống, một cơn xúc động trào lên khiến anh choáng váng. Lần đầu tiên trong đời anh thất lễ đè cánh tay của nữ diễn viên cùng đoàn lại, bảo cô nhường cho mình vị trí ghế gần cuối.

Anh đến gần gật đầu chào hỏi Thương Lục, giây phút chuẩn bị ngồi xuống, Kha Dữ nói: "Đừng đi."

Thương Lục không đáp lại, nhưng cũng không đứng lên đổi vị trí.

Lễ trao giải diễn ra rất dài dòng, đầu tiên là trao giải cho các hạng mục nhỏ và giải Directors' Fortnight, cuối cùng mới đến lễ trao giải các hạng mục chính và chốt hạ bằng giải Cành Cọ Vàng cho bộ phim xuất sắc nhất. Suốt buổi Lịch Sơn đã nói những gì, Kha Dữ không nghe vào một chữ, toàn bộ lực chú ý của anh đều dồn hết vào Thương Lục ngồi bên phải mình. Chờ cho nữ diễn viên ngồi cạnh quay sang nói chuyện với Thẩm Linh, Kha Dữ mới hắng giọng ——

Vì một giây này, không biết anh đã mất bao nhiêu ngày đêm gom góp dũng khí.

"Đạo diễn Thương." Anh gọi Thương Lục.

Thân thể Thương Lục cứng đờ, vừa rồi ngoài thảm đỏ đã đủ bực bội, hiện giờ còn nghe anh gọi mấy chữ "đạo diễn Thương" vừa khách khí vừa lãnh đạm nghe càng ghét hơn. Nhưng ngoài mặt hắn không tỏ vẻ gì, chỉ lạnh lùng liếc mắt đi chỗ khác.

Móng tay sắp cắm luôn vào lòng bàn tay thành dấu rồi, yết hầu Kha Dữ khẽ trượt, một lát sau mới tìm lại được giọng nói: "Lâu rồi không gặp."

Thương Lục không ngờ lại là bốn chữ hoàn toàn vô nghĩa này, hắn dừng một chút rồi mỉa mai: "Thầy Kha đúng là quý nhân hay quên, mấy ngày trước chúng ta vừa gặp một lần, không đến mức lâu lắm rồi chưa gặp."

Kha Dữ bị hắn dỗi mà ngớ người, bèn hạ giọng thì thầm: "Em có cho anh cơ hội nói chuyện đâu."

Thật kỳ lạ, rõ ràng đang ngồi cùng nhau, hai người ở gần sát như vậy nhưng anh dốc hết suy nghĩ cũng không nghĩ ra đề tài nào có thể khiến Thương Lục hứng thú, tình nguyện đáp lời mình.

Anh bị chiều hư mất rồi. Trước kia anh chưa bao giờ phải dốc sức, chỉ cần anh ở đó, xuất hiện trước mặt Thương Lục là hắn sẽ chủ động mở miệng, dỗ anh nói chuyện với mình. Hai người trò chuyện cũng tự nhiên như ăn cơm uống nước, là những hoạt động không thể thiếu mỗi ngày.

"Hôm đó... em đi đón Rita, không có việc gì chứ?" Kha Dữ suy nghĩ lời dạo đầu.

Vừa nói dứt miệng mới thấy chẳng ra làm sao, không chỉ tỏ vẻ thảo mai mà còn quá tọc mạch. Anh ngậm miệng, cụp mắt bổ sung: "Anh hỏi bừa thôi, không phải vì để ý..."

Thương Lục: "......" Hắn lạnh lùng đáp từng câu từng chữ: "Cô ấy không sao, cảm ơn anh quan tâm."

Kỷ Duẫn nghĩ thầm, hôm nay tâm trạng thầy mình quả nhiên không tốt, dù là người như hắn nếu không lấy được Cọ Vàng về tay hẳn cũng khó chịu lắm nhỉ? Nếu không đã không mang dáng vẻ sầm sì, không muốn ở lại hiện trường thêm một giây nào như thế này rồi.

Kha Dữ chưa từng nghĩ rằng mình phải phá băng mối quan hệ dựa vào việc thảo luận về một người phụ nữ khác. Anh rất không thoải mái, nhưng càng ngửi mùi nước hoa mới của Thương Lục lại càng thích, vậy là bên cạnh cảm giác khó chịu dường như còn có thêm một niềm vui nho nhỏ bí ẩn như rong biển lan tràn.

Anh chuyển sang một câu hỏi không mấy lịch sự: "Lần trước em nói 'hôm khác' gặp là hôm nào? Nếu hôm nay lĩnh thưởng, em có mời anh dự tiệc chúc mừng không?"

Thương Lục giật mình, rốt cuộc không nhịn nổi mà quay sang nhìn anh.

Hắn cảm thấy mình không hề quen biết Kha Dữ.

Anh luôn bí ẩn, ung dung, khó đoán và không thể nắm giữ, bước ra từ màn sương dày đặc rồi biến mất giữa màn sương. Hắn từng muốn bắt lấy anh, nhưng hiện thực nghiệt ngã đã dạy hắn rằng đó là một chuyện quá kiêu ngạo và phí công.

Hắn không ngờ mình sẽ nhìn thấy một Kha Dữ như ngày hôm nay —— Thẳng thắn, trực tiếp đến mức hơi liều lĩnh, thậm chí là ngu ngốc.

"Tôi sẽ không đoạt giải." Thương Lục không trực tiếp trả lời anh.

"Lỡ trúng thật thì sao?" Kha Dữ nói, chính anh cũng cảm thấy giải Phim xuất sắc nhất mang yếu tố khá tâm linh, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: "Anh nói được thì nhất định sẽ được."

"Tại sao?"

"Anh cho em mượn vận may đoạt giải của mình."

"Mượn?" Thương Lục ưu nhã cúi đầu, toan nói không cần thì Kha Dữ chợt cướp lời: "Thôi được rồi, cho em luôn đấy."

Thương Lục: "..."

Kỷ Duẫn ngồi nghe lén mà như lọt giữa sương mù, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông thầy của cậu hình như đang rất không vui, nhưng rồi lại có vẻ không quá không vui.

"Không cần, anh giữ lại cho mình đi." Thương Lục lạnh lùng nói, "Sợ vận may của anh lại trừ qua cho tôi thì phiền lắm."

Kha Dữ không quan tâm đến lời công kích của hắn, anh tựa như một con nai trong một buổi sáng vui vẻ, không để ý đến những bụi cây chết khô cùng cánh đồng quạnh quẽ mà chỉ uyển chuyển nhẹ nhàng lướt qua vách núi,

Anh lẩm bẩm phần mình: "Tiệc khánh công em sẽ mời anh chứ? Chúng ta đánh cược đi, anh cược em sẽ đoạt giải."

Thương Lục nói: "Tôi sẽ không mở tiệc khánh công."

Kha Dữ im bặt. Có lẽ vì thấy anh im lặng quá lâu, Thương Lục lại nói: "Tại sao tôi phải chơi đánh cược với một người không giữ lời hứa, không tuân thủ quy tắc cũng không tôn trọng tiền đặt cược?"

Lễ trao giải đã tiến vào hạng mục trao giải chính.

Giải thưởng thứ hai là giải Đạo diễn xuất sắc nhất. Vị khách quý trao giải bước lên sân khấu hàn huyên với người dẫn chương trình một lúc, sau đó mời chủ tịch ban giám khảo, nữ diễn viên gạo cội Ashley lên đứng một bên. Bởi vì đã chuẩn bị tốt tâm lý bỏ lỡ Cành Cọ Vàng nên Thương Lục cũng không mấy để ý đến những giải còn lại, thế nhưng lúc nghe thấy tên mình phát ra từ miệng chủ tịch ban giám khảo, chính hắn cũng phải giật mình kinh ngạc.

Hắn sửng sốt nghe được từng tràng vỗ tay và huýt sáo reo hò sôi sục trong khán phòng, tất cả đều muốn tỏ lòng tôn kính với vị đạo diễn tài năng trẻ tuổi.

Hình như đêm nay tinh thần Thương Lục đã bị Kha Dữ "đầu độc" quá nhiều, từ Kỷ Duẫn, Tạ Miểu Miểu, Nhiếp Cẩm Hoa đều vỗ tay chúc mừng hắn, Lịch Sơn ngồi ở ghế ngoài cũng vui vẻ đứng dậy ôm hắn chúc mừng. Thương Lục lần lượt ôm từng người, chờ đến khi bước lên lối đi mới chậm chạp có phản ứng —— Tại sao hắn lại ôm cả Kha Dữ?

---

Lời tác giả:

Hôm nay có một độc giả chia sẻ cho tôi một câu trích dẫn rất hay, tôi trích lại cho mọi người cùng xem:

Chúng ta có thể yêu nhau theo cùng một cách, nhưng không đồng nghĩa rằng sẽ thể hiện nỗi buồn theo một cách giống nhau.

– Julia Stuart 《 Người bắt mưa ở tháp London 》

Hy vọng tôi sẽ không phải nhìn thấy phát ngôn thiên vị hoặc bênh vực thái quá nào trong khu bình luận nữa. Tôi rất hoan nghênh mọi diễn giải và thảo luận của độc giả, nhưng không muốn nhận những nhãn dán chụp mũ, bởi vì nó xúc phạm đến ý thức sáng tác của chính tôi.

Bình Luận (0)
Comment