Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 167

Thương Kình Nghiệp rời tập đoàn mấy ngày, tuy vẫn có thể chỉ đạo rất nhiều sự vụ từ xa nhưng cũng đủ khiến Thương Thiệu vất vả lên gấp đôi. Đương nhiên anh ta biết Thương Kình Nghiệp theo Ôn Hữu Nghi đi giải sầu. Suy cho cùng, trong trận chiến giữa cha con một nhà, người bị hại lớn nhất ngoài người mẹ dịu dàng vô tội còn có thể là ai khác đâu?

Đồng hồ ở Đức chạy chậm hơn Bắc Kinh sáu tiếng đồng hồ, Thương Thiệu tan làm lúc rạng sáng vừa vặn là 9 giờ tối Berlin. Đầu tiên anh ta gọi điện thoại cho Ôn Hữu Nghi hỏi thăm sức khỏe cùng những chuyện thú vị trong chuyến đi. Suốt nửa tiếng trò chuyện, Thương Kình Nghiệp trước sau luôn lãnh đạm không lên tiếng. Cúp bên này xong, anh ta lại tiếp tục gọi cho Thương Lục.

"Hôm nay Sa Sa hỏi anh lần nữa, em đáp ứng tìm vé rồi sao đến bây giờ vẫn không thấy gì thế," Thương Thiệu pha trò, "Hiệu ứng ngôi sao của Kha Dữ, lại là kịch của Stella nên bây giờ cháy vé khiếp lắm."

Thương Lục cười, "Hôm trước em bảo lúc nào cũng được, tại chị ấy không tìm em đấy chứ."

"Cô ấy vốn định xem ở trạm Berlin, nhưng nếu ba mẹ đã đi rồi, Sa Sa xuất hiện sẽ không tiện."

Thương Lục nghe ra ý Thương Thiệu không hề giấu giếm Sa Sa bất cứ chuyện gì, trong lòng yên lặng thở dài vì anh trai. Thủ đoạn của Thương Kình Nghiệp rất cứng rắn, nếu ông nhất quyết chống đối chỉ sợ không ai có thể ngăn cản được.

"Mấy hôm nay Thương Kình Nghiệp không ở nhà, anh vất vả rồi." Thương Lục trêu chọc mấy câu để tâm trạng Thương Thiệu không quá nặng nề: "Yên tâm, em nhất định hầu hạ chu đáo, tranh thủ giúp anh mấy ngày sống yên ổn."

Chiếc xe rẽ qua cây cầu ven biển, lái về nhà riêng của Thương Thiệu. Anh ta nắm vô lăng, cười lắc đầu: "Thôi đi, ông ấy nghĩ đến chuyện của em với Kha Dữ thì làm gì còn tâm trạng tốt?"

Thương Lục ngẫm lại sắc mặt Thương Kình Nghiệp hai ngày nay, rất tự tin nói: "Ông ấy không biết em và Kha Dữ tiến triển tới đâu rồi, cho rằng chúng em chỉ là bạn bè bình thường thôi."

"Bạn bè bình thường cần theo đuôi đi khắp châu Âu cơ à?"

Thương Lục sửa cho đúng: "Không phải khắp châu Âu."

"Gần hết Châu Âu." Thương Thiệu vẫn giữ thái độ nghiêm túc như khi đọc báo cáo.

"Là vì công việc yêu cầu."

"Ừ ừ ừ," Thương Thiệu trước giờ luôn không thể đối phó với em trai, anh ta khẽ bật cười thở dài: "Là vì công việc, không phải vì theo đuổi người ta."

"Anh ấy theo đuổi em." Thương Lục lại sửa đúng lần nữa, ngữ khí thản nhiên nhưng đầy tự mãn.

Kha Dữ đang ngồi đọc sách dưới đèn bàn, nghe vậy liếc nhìn hắn một cái.

Thương Thiệu khen ngợi: "Lợi hại lắm, không uổng công em đi điều trị tâm lý hẳn hai năm ——"

Thương Lục căng thẳng cắt ngang: "Anh về đến nhà chưa?" Trong lúc hỏi, hắn tranh thủ quay đầu quan sát Kha Dữ, trông thấy anh đang mặc áo ngủ thoải mái vùi người trên ghế sô pha, ánh mắt chăm chú lật sang một trang mới, trong lòng lập tức tràn đầy mềm mại. Hắn biết với khoảng cách như vậy, Kha Dữ hẳn không thể nghe được Thương Thiệu nói gì, nhưng phản xạ cảnh giác có điều kiện vẫn chi phối hắn triệt để.

Đúng vậy, hắn cũng có bí mật của riêng mình.

Thương Thiệu nghe ra vẻ căng thẳng trong lời hắn, "Đừng nói bây giờ em đang ở bên Kha Dữ nhé." Xe vừa chạy lên dốc núi, khu căn hộ chung cư cao cấp nằm yên bình trong ánh bình minh xanh thẳm, chỉ có một căn trong số đó còn sáng đèn, chính là nhà anh ta, phòng ngủ của anh ta, cùng với Vu Sa Sa đang đợi. Trái tim Thương Thiệu lúc này cũng giống như lòng Thương Lục, cách nhau sáu tiếng đồng hồ mà ai nấy đều chìm đắm trong sự dịu dàng và tội lỗi.

Thương Lục không bao giờ giấu giếm anh em trong nhà, thản nhiên "Ừ" một tiếng.

"Qua đêm?" Thương Thiệu hỏi đầy ẩn ý, ngữ khí tràn ngập chế nhạo.

Thương Lục cười: "Anh có thời gian rảnh rỗi buôn chuyện với em, chi bằng về nhà với bạn gái đi."

Kết thúc cuộc gọi, Thương Thiệu lái xe vào bãi đỗ. Thang máy đến nơi trong chớp mắt, động tác của Thương Thiệu có thể nói là rất nhẹ nhàng. Vu Sa Sa ngủ quên trên ghế sô pha, tay còn cầm một quyển tạp chí luật pháp rất có uy tín trong ngành, mắt kính lệch hẳn qua một bên. Thương Thiệu nhìn mà buồn cười, nhẹ nhàng gỡ mắt kính khỏi mặt cô.

Động tác này đủ để đánh thức Vu Sa Sa: "Anh về rồi?"

Thương Thiệu cực kỳ áy náy: "Lần sau không cần chờ anh, cứ ngủ trước đi."

"Em không định chờ lâu thế, ngủ quên mất," Vu Sa Sa trấn an, "Ba mà biết chắc phải xót anh lắm, ngày nào cũng tan làm trễ."

Thương Thiệu không có ý định tranh công, vừa cởi áo vest vừa hôn Vu Sa Sa một cái: "Đó đều là việc của anh, bận đến giờ này mới về ngược lại là dấu hiệu bất tài đấy."

Vu Sa Sa dẩu môi, nhăn mũi một cách đáng yêu: "Chỉ mong ba biết được anh nghiêm khắc với bản thân như thế thôi."

"Ông ấy biết."

"Biết rồi mà vẫn nghiêm khắc thế ạ."

Thương Thiệu biết bạn gái mình lo lắng về thái độ của Thương Kình Nghiệp dành cho cuộc hôn nhân, "Thực ra tại ba luôn tỏ ra mình đáng sợ, ông ấy khẩu thị tâm phi quen rồi, là kiểu người mạnh miệng mềm lòng điển hình đấy. Em xem thái độ của ông ấy với Lục Lục đi, hiếm khi có sắc mặt tốt, nhưng nó quay bộ phim nào, dự lễ trao giải gì cũng yên lặng xem cùng mọi người. Mỗi khi đi giao thiệp, ba cũng rất hãnh diện vì Lục Lục, ông ấy thực sự thích Lục Lục lắm. Em biết không, Lục Lục xác định chí hướng của mình từ khi còn rất nhỏ, năm mười bốn tuổi đã đòi đi Pháp học làm phim điện ảnh, hồi đó ba suýt nữa đánh gãy chân nó luôn."

Vu Sa Sa cảm thán một câu "Jesus", sau đó dựa vào người Thương Thiệu làm nũng: "Đó gọi là tác phong gia trưởng phong kiến."

Cô làm nũng không phải kiểu cao giọng mềm mại nhão dính, vì luôn tỏa ra khí chất hoạt bát tích cực nên làm nũng lên cũng rất thoải mái dễ chịu, càng khiến Thương Thiệu rung động hơn.

"Nghe anh nói hết đã," Thương Thiệu hôn lên môi cô, "Ba tỏ thái độ ghê gớm như vậy nhưng sẽ không kiên trì đến cuối đâu. Nếu ông ấy thật sự muốn ngăn cản, Lục Lục cũng không có được ngày hôm nay. Thậm chí quan hệ giữa Lục Lục và Kha Dữ như vậy mà ba còn không phản đối ——"

Vu Sa Sa trợn mắt nhìn Thương Thiệu: "Lục Lục...và Kha Dữ?"

Thương Thiệu ý thức được mình vừa lỡ miệng, nhưng trong tiềm thức anh ta luôn cảm thấy mình không nhất thiết phải giấu Vu Sa Sa điều gì, sở dĩ không nói chỉ là vì Thương Lục chưa có ý định công khai cho bàn dân thiên hạ biết mà thôi.

"Trễ quá rồi, đi ngủ đi." Anh ta vuốt tóc Vu Sa Sa, "Không nói chuyện này nữa."

Đèn ở Hồng Kông đã tắt, nhưng đèn ở Berlin vẫn chưa.

Kha Dữ lại lật qua trang giấy mới, "Giờ này mà anh trai em mới tan làm?"

Thương Lục đi qua ôm anh: "Chuyện thường ngày ở huyện, thật ra không cần vất vả như vậy, tại anh ấy quen tự xử lý mọi chuyện thôi. Thương Kình Nghiệp cũng hay phê bình anh ấy lắm."

Kha Dữ đang ngồi yên ổn thì bị Thương Lục kéo vào ngồi trong lòng, anh đọc sách dở làm Thương Lục cũng phải đọc chung. Nội dung không đầu không đuôi, chữ đập vào mắt nhưng không in vào đầu, chóp mũi hắn chỉ ngửi được mùi cam quýt trên người Kha Dữ, tâm trí không quá tập trung nên đương nhiên hết sức có ý kiến với sự chăm chú của anh, "Anh đọc nghiêm túc thế, định thi thạc sĩ à?"

"Cảm ơn, mới được người ta khuyên nên đi học thạc full time đấy."

Thương Lục hôn lên vành tai cùng phần da non mềm nhạy cảm sau gáy. Kha Dữ bị hôn trở nên ngứa ngáy khắp người, "Em... Đừng hôn nữa!"

Thương Lục rút quyển sách khỏi tay anh, gấp bộp lại, "Dự chi một chút quyền lợi không phải của bạn ch.ị.ch nào."

Kha Dữ: "..." Anh không chống đỡ nổi, vừa dung túng cho Thương Lục xằng bậy lên người mình vừa hỏi nửa thật nửa giả: "Nếu anh thật sự muốn đi học tiếp, em cảm thấy thế nào?"

Nụ hôn ngừng lại, Thương Lục nghiêm túc nhìn anh, "Stella khuyên anh đi học hả?"

Kha Dữ cảm thấy hắn nhạy bén đến đáng sợ, "Cô không nhận anh nhưng sẵn sàng viết thư tiến cử, chỉ cần anh muốn, cô ấy có thể giới thiệu anh đến bất kỳ trường đại học nào có khoa biểu diễn kịch trên toàn thế giới."

"Nếu về mảng biểu diễn thì anh không cần học, những thứ mà phim trường và kịch bản dạy cho anh có ích hơn lý thuyết sách vở trên trường lớp nhiều."

Kha Dữ gật gù: "Anh đã suy xét qua vấn đề này, nhưng mà tương lai..." Anh ngập ngừng, "Muốn đi dạy diễn xuất." Có lẽ biết ý nghĩ này khá phi thực tế, anh tự bật cười, "Em biết mà, trước khi vào nghề này, anh từng làm giáo viên."

Với thiên phú biểu diễn nhập tâm, đương nhiên anh có thể diễn xuất cả đời, nhưng đáy lòng Kha Dữ luôn có một khát khao sâu thẳm, khiến anh muốn tiếp thu cả những hệ thống lý luận và đưa kinh nghiệm diễn xuất lặp đi lặp lại trong thực tiễn của mình thành một phương pháp luận có giá trị tham khảo cao hơn.

Nếu được như vậy, mỗi khi Kỷ Duẫn hỏi bài, anh sẽ không đến mức chỉ nói được mấy câu "Quan sát nhiều, trải nghiệm nhiều, để kinh nghiệm cuộc sống dẫn dắt cảm xúc" linh tinh, làm Kỷ Duẫn nghe xong chỉ toàn "?", không thì "......", Cuối cùng cậu tổng kết lại một câu: "Thầy ơi, diễn xuất của thầy nhiều yếu tố tâm linh quá."

"Thật sự muốn nghe ý kiến của em?"

"Ừ."

"Anh rời khỏi phim trường, quay về trường học là một dạng phí phạm." Thương Lục phê phán không chút lưu tình, "Tin em đi, lý thuyết biểu diễn kịch đòi hỏi phải nghiên cứu cả đời. Nếu anh dạy phương pháp của những người đi trước cho các sinh viên vừa thi đậu vào trường nghệ thuật và chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến chuyện kiếm tiền, thì không nhất thiết phải làm công việc này, nhường lại cho mấy người không có tài năng thiên phú diễn xuất làm được rồi. Em nói hơi khó nghe, nhưng anh phải hiểu được," Thương Lục nói từng câu từng chữ một cách chắc chắn thận trọng: "Ai cũng có tài năng riêng, có sứ mệnh riêng của mình, nếu anh đã có thiên phú độc nhất vô nhị đó, thì cũng phải chuẩn bị tinh thần bị nó bắt cóc và cống hiến cả đời đi."

Kha Dữ ngơ ngẩn, thậm chí có hơi bất an trước giọng điệu sắp sửa biến thành chỉ trích của hắn.

"Kha Dữ, em hy vọng anh có thể nhìn thẳng vào vấn đề, khả năng diễn xuất của anh là ngàn vạn người khó gặp, hoặc có lẽ người ta cũng có, nhưng không có cơ hội nhận ra và duyên kỳ ngộ được phát hiện. Anh được phát hiện, có cơ hội thực hiện thì chính là duyên phận, cũng là sứ mệnh của anh. Nghiệp giáo dục đương nhiên cũng vĩ đại, nhưng đó không phải cuộc đời anh, không phải vận mệnh của anh. Cuộc đời của một diễn viên là có hạn, phải biết nhìn nhận, quý trọng tài năng của mình. Anh đừng bao giờ thả lỏng mình trước ống kính, cũng không được phép nói mình để lại bấy nhiêu tác phẩm đó là đủ rồi. Không đủ, anh hiểu chưa? Hãy để lại tất cả tài năng và mồ hôi của anh, lịch sử sẽ ghi nhớ tên anh."

"Anh..." Kha Dữ hoàn toàn ngây dại, "Anh đáng giá đến mức đó sao?"

"Không đáng giá đến thế cũng phải biết trân trọng, có bao nhiêu nỗ lực bấy nhiêu. Chẳng lẽ biết mình không phải thiên tài đứng đầu là anh không cố gắng nữa sao?" Thương Lục hỏi lại anh như một ông thầy nghiêm khắc.

Kha Dữ tựa như một cậu học trò bị thầy vô tình quất roi, cảm thấy đã được giác ngộ nhưng đồng thời cũng ngờ ngợ mình vừa bị lùa gà, "Cố gắng chứ." Anh thành thật trả lời Thương Lục, thuận tiện thương cảm cho Kỷ Duẫn một giây.

Một tia ý thức chợt lóe lên trong đầu, anh nhớ tới phòng làm việc chất đầy sách như thư viện của Thương Lục, nhớ tới hắn đi học đại học chưa bao giờ dừng sưu tầm phong tục, suy nghĩ, ghi chép và đọc; nhớ tới những đêm thức trắng trên phim trường, nhớ tới câu "Làm lại lần nữa" ma quỷ khiến toàn bộ đoàn phim phải oán thán ngập trời; nhớ tới khoảng thời gian hắn thức khuya dậy sớm để viết kịch bản hay vẽ storyboard, những ngày cắt nối biên tập phim không ngủ không nghỉ, sau đó nhớ tới ngữ khí chắc chắn mỗi lần hắn nhắc tới điện ảnh.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã biết người thanh niên này sở hữu một sức mạnh kỳ lạ, khiến hắn làm gì cũng vững vàng tự tin.

Bây giờ anh đã biết, thứ sức mạnh đó gọi là tín niệm.

Mỗi một lời Thương Lục nói với anh đều là những lời hắn tự nhủ với mình từ năm này qua tháng nọ, qua mỗi lần không ăn không ngủ, không chịu đựng nổi nữa hoặc chớm có suy nghĩ "Thế là tạm được rồi".

Mười mấy năm nay hắn luôn sống như vậy, không hề lãng phí một giây thời gian, cũng không phụ lòng một chút tài năng nào của mình.

Đột nhiên Kha Dữ cảm giác như linh hồn mình được gột rửa, đương lúc cảm động anh lại nghe Thương Lục dịu giọng xuống: "... Đương nhiên, đó là cuộc đời anh, nếu anh thấy nghiệp giáo dục và dạy học càng phù hợp với lý tưởng của mình," Hắn tạm dừng một chút rồi mới khó khăn nói tiếp: "... Vậy anh cứ đi đi."

Kha Dữ: "... Em dễ dàng thỏa hiệp với anh đến thế à?"

"Không phải chuyện anh nên quan tâm." Thương Lục lạnh lùng nói.

"Nhưng tối nay anh muốn quan tâm."

"Em chỉ mong anh vui vẻ."

Mặt Kha Dữ nháy mắt nóng bừng.

"Em mong anh vui vẻ suốt quãng đời còn lại, làm việc mà mình thích nhất. Tài năng sẽ làm anh khổ sở, em hiểu, nếu anh muốn trốn tránh nó, em vẫn sẽ ủng hộ anh."

"Đây là quyền lợi dự chi đúng không? Bạn c.hị.ch không có tư cách nói mấy lời này đâu, phạm quy."

Thương Lục liếc anh một cái: "Anh có ý kiến?"

"Không có," Kha Dữ lập tức nói, "Anh chỉ sợ mình dùng hết." lại căng thẳng hỏi: "Có hạn mức tín dụng trước khi chuyển chính thức đúng không?"

Thương Lục: "..."

"Nếu em không cho anh chuyển thành người yêu chính thức, anh sẽ không vui, vì thế mong muốn dự chi em nói muốn anh vui vẻ cả đời sẽ không được thành lập. Nghịch lý đấy, cho nên em nhất thiết phải chuyển chính thức cho anh."

Thương Lục: "............"

"Trước hết dự chi lời cảm ơn chuyển chính thức đã." Kha Dữ trở mình trong lòng Thương Lục, vòng tay qua cổ hắn, "Anh sẽ không rời khỏi phim trường, em có biết tại sao không?"

Thương Lục bị anh trêu chọc đến sốt ruột, giọng cũng khàn hẳn đi. Dưới ánh sáng đèn bàn vàng ấm, hắn rũ mi nhìn thẳng vào Kha Dữ:" Tại sao?"

"Câu này cũng là dự chi, bạn c.hị.ch không có quyền lợi nghe, nhưng thôi, anh sẽ spoil cho," Kha Dữ ngẩng đầu đón lấy ánh mắt hắn, "Bởi vì anh biết cả đời này em sẽ không rời phim trường, anh muốn đi theo em. Trước kia em từng nói gì mà đường ai nấy đi, có thể anh chỉ làm Muse của em được mấy năm, anh không công nhận loại chuyện nhảm nhí như thế, cũng không nói đâu. Nếu muốn quay thì phải quay anh cả đời, anh không nỡ rời khỏi những câu chuyện của em," Kha Dữ ngắm nghĩa khuôn mặt tuấn tú của Thương Lục ẩn hiện ngược sáng, "Càng không muốn nhường vị trí kề vai chiến đấu cùng em cho người khác."

Cánh tay Thương Lục dùng sức siết chặt eo anh, giây phút sắp hôn xuống, Kha Dữ nghiêm túc bổ sung thêm: "Đây là dự chi, em nghe chơi thôi nhé."

---

Lời tác giả:

Thương Lục: Biết gây mất hứng ghê.

Bình Luận (0)
Comment