Trong buổi công diễn Berlin đầu tiên, Kha Dữ nhìn thấy rõ ràng Thương Kình Nghiệp và Ôn Hữu Nghi ngồi trên hàng ghế đầu. Khoảng cách quá gần, gần đến mức anh cảm giác như mình chỉ biểu diễn vì bọn họ. Thương Kình Nghiệp vẫn mang dáng vẻ ít nói ít cười, ánh mắt rất chăm chú, Ôn Hữu Nghi thì không kìm được nước mắt, cũng không hề keo kiệt tiếng vỗ tay. Trong giây lát ánh mắt hai bên chạm nhau, trái tim Kha Dữ đắm chìm trong vở kịch nhưng vẫn có cảm giác như đã trôi qua đến mấy kiếp.
Từ ngày debut tới nay, số nhân vật trâm anh thế phiệt mà Kha Dữ tiếp xúc nhiều không đếm xuể. Tiền tài không giúp họ rèn luyện bản thân, cải thiện nhân cách hay trau dồi thêm đạo đức, bỏ đi tầng hào quang do vàng bạc đem lại, bọn họ cũng dối trá, ngạo mạn, lươn lẹo không khác gì người thường —— thậm chí càng thấp kém hơn.
Vợ chồng Thương Kình Nghiệp và Ôn Hữu Nghi lại là những người anh gần gũi mà cảm thấy khâm phục, tôn kính và yêu quý nhất từ tận đáy lòng.
Vở kịch kết thúc, Kha Dữ ra chào bế mạc ba lần, trông thấy Ôn Hữu Nghi vẫy vẫy tay với mình, sau đó chắp hai tay nhìn anh cười với vẻ cực kỳ xúc động, đôi mắt sáng lấp lánh có lẽ vì vừa khóc xong. Kha Dữ mím môi, cúi đầu khom lưng về phía bọn họ.
Các nhà đài truyền thông của Berlin đang chờ đợi phỏng vấn, trong lúc anh mau chóng vào hậu trường tẩy trang thay quần áo, đột nhiên người quản lý nhà hát gõ gõ cửa rồi tránh qua một bên, để Kha Dữ có thể nhìn đến Ôn Hữu Nghi xuất hiện cùng một bó hoa trên tay.
Kha Dữ kinh ngạc đứng sững, "...Tanya?"
—— Sao bảo không định gặp mà?
Ôn Hữu Nghi lên tiếng xin lỗi trước: "Xin lỗi nhé Đảo Nhỏ, hi vọng chú và dì không làm phiền," Bà tiến lên một bước, dang rộng vòng tay: "Vở kịch quá tuyệt vời, thật mừng cho cháu."
Kha Dữ đưa tay nhận bó hoa, lại lịch sự ôm hờ bà một cái. Ôn Hữu Nghi vỗ lưng anh: "Giỏi quá."
Trước mặt Thương Kình Nghiệp phải câu nệ nhiều hơn, Kha Dữ lễ phép chào: "Chú Thương."
Thương Kình Nghiệp gật đầu: "Diễn xuất sắc lắm, vất vả."
Quản lý nhà hát giới thiệu hai bên bằng tiếng Anh vì tưởng rằng giữa bọn họ chỉ là quan hệ người hâm mộ và minh tinh bình thường, Ôn Hữu Nghi chớp chớp mắt với Kha Dữ, đôi môi hiện lên ý cười sâu xa.
"Anh Kha sắp phải đi trả lời phỏng vấn, thưa hai ông bà, chi bằng chúng ta cùng nhau chụp chung tấm ảnh trước, chờ lần sau lại..."
Kha Dữ cắt ngang: "Không sao đâu!... Ý tôi là phỏng vấn cũng không cần vội," Anh lịch sự ra hiệu, "Nếu hai người không gấp, chúng ta có thể nói chuyện thêm một lúc nữa... Ý cháu là về vở kịch, cùng với... những chuyện khác."
Kha Dữ nói xong thì yên lặng nhìn hai người, đôi mắt đen lộ ra một chút chờ mong.
Vốn còn nửa tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ, quản lý nhà hát mím môi gật đầu nhưng không rời đi, mà tuân thủ theo phép đứng chờ một bên.
"Thương Lục..."
"Nó sẽ đến đây ngay," Ôn Hữu Nghi cướp lời, "Đang bận gọi điện thoại ấy mà."
"Không thấy em ấy ngồi cùng chú dì."
"Lục Lục nói phải tị hiềm," Ôn Hữu Nghi gật đầu, "Dì thấy cũng có lý, hai đứa..."
Kha Dữ cúi đầu ho nhẹ, "Chỉ gặp mặt trò chuyện mấy lần thôi ạ."
"Nó vui lắm đấy." Ôn Hữu Nghi không khỏi mím môi cười, ngữ khí dịu dàng mà nhiệt liệt, "Chính nó bảo vợ chồng dì nhất định phải đi xem một lần."
"Thật ra cuối năm nay đoàn kịch sẽ lưu diễn đến Hồng Kông, không nhất thiết ——"
"Nhưng đợt đó không phải cháu diễn, đúng không?" Ôn Hữu Nghi nhẹ nhàng huých Thương Kình Nghiệp một cái, ngửa đầu hỏi, "Đúng không, honey?"
Một tiếng "honey" khiến ánh mắt phẳng lặng của Thương Kình Nghiệp xuất hiện gợn sóng, nhìn qua hơi bất đắc dĩ.
"Đúng vậy." Ông đáp.
Bầu không khí này làm Kha Dữ hơi khó thở, anh vừa phải điều chỉnh hô hấp vừa hàn huyên: "Bay từ Hồng Kông qua Berlin mất bao lâu ạ? Chắc là mệt lắm?"
Hỏi xong mới thấy quá ngốc, hoàn toàn không phải trình độ xã giao của anh.
"Mười sáu tiếng đồng hồ." Ôn Hữu Nghi đáp rất nhanh, giọng điệu cấp bách như sợ bầu không khí sẽ lạnh xuống.
Kha Dữ gật đầu: "Xa quá nhỉ."
Ôn Hữu Nghi phụ họa: "Đúng vậy, xa thật."
Thương Kình Nghiệp: "..."
Kha Dữ dựa vào bàn trang điểm, ngón tay căng thẳng bấu vào góc bàn đến trắng bệch. Anh hắng giọng rồi chuyển hướng sang Thương Kình Nghiệp: "Chú và dì Tanya đã quyết định chỗ ăn tối chưa? Cháu biết một nhà hàng..."
"Lục Lục đã đặt chỗ rồi," Ôn Hữu Nghi trả lời thay, dứt lời mới nhận ra chỗ không thích hợp, "... Lục Lục không mời cháu sao?"
Kha Dữ định đáp không có, lời đến bên miệng lập tức sửa đổi: "Có mời ạ, nhưng mà cháu..."
"Cháu không có thời gian đúng không?" Ôn Hữu Nghi quan tâm hỏi.
"Vâng, phải dự tiệc tri ân giới truyền thông." Kha Dữ cũng không biết tại sao mình phải nói dối, có lẽ là để tình cảnh trở nên dễ coi hơn. Nói xong anh lại cầm cốc lên uống nước, dùng cốc giấy che mặt hít một hơi thật sâu.
... Muốn chết quá.
Ôn Hữu Nghi vắt óc suy nghĩ, "Hai năm nay cháu sống thế nào? Quay phim có vất vả không?"
"Cũng được ạ, làm chuyện mình thích nên không thấy vất vả."
Có lẽ do ngữ khí của anh quá mức nhẹ nhàng, quá mức thản nhiên làm Thương Kình Nghiệp phải liếc mắt một cái. Người đứng đầu đế quốc trăm tỷ như ông luôn mang theo khí chất áp đảo, vui giận không hiện lên mặt, nhưng chỉ cần một ánh mắt, một biểu cảm rất nhỏ thôi cũng đủ khiến không khí hiện trường lạnh đi trông thấy.
Cái liếc mắt đó làm Kha Dữ giật thót, cảm thấy hình như mình vừa nói sai chuyện gì rồi.
Bầu không khí quả thật đã lạnh đi trong chớp mắt, Ôn Hữu Nghi vốn đang đan mười ngón tay đặt hờ trước người, nghe Kha Dữ nói xong đột nhiên cũng dùng lực, mấy ngón tay tinh tế vì sống trong nhung lụa trở nên trắng nhợt.
"Vậy sao..." Bà ngẩn người một chút, "Lục Lục cũng sống không tệ."
"Em ấy hẳn là rất không vui." Kha Dữ không định hùa theo cảnh thái bình giả tạo, anh nhìn vào mắt Ôn Hữu Nghi nói, "... Tất cả là lỗi của cháu."
Ôn Hữu Nghi an ủi ngược lại anh: "Cháu đừng tự trách, đây là chuyện riêng giữa hai đứa, làm sao chúng tôi hiểu rõ bằng? Có điều... Lục Lục không chỉ không vui thôi đâu, cháu đánh giá nó cao quá rồi ——"
Bà đang định nói tiếp chợt bị Thương Kình Nghiệp ngăn lại: "Hữu Nghi."
Ôn Hữu Nghi im bặt. Cánh cửa đúng lúc mở ra, Thương Lục vặn tay nắm nhanh nhẹn xông vào, thấy cha mẹ mình đều ở đó, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
"Con đi tìm ba mẹ cả buổi," Thương Lục gật đầu đơn giản với Kha Dữ xem như chào hỏi, "Sao lại vào hậu trường rồi?"
Hóa ra bọn họ vào thăm không phải do Thương Lục sắp xếp, hắn không hay biết chuyện gì, đây có lẽ là ý riêng của Ôn Hữu Nghi.
"Sự kiện quan trọng thế này, đương nhiên phải trực tiếp chúc mừng Đảo Nhỏ chứ," Ôn Hữu Nghi bị con trai bắt quả tang cũng không xấu hổ, còn buồn cười hỏi lại hắn, "Con nói chuyện với Rita lâu thế?"
Thương Lục lập tức biến sắc, theo phản xạ nhìn về phía Kha Dữ.
Kha Dữ hấp tấp tránh khỏi tầm mắt hắn, quay người ném chiếc cốc giấy nhăn nhúm vào sọt rác.
Ra vậy, Ôn Hữu Nghi quen biết Rita, nghĩa là cô ta cũng từng được Thương Lục mời về nhà, chào hỏi cha mẹ ăn bữa cơm tối? Có lẽ cả nhà đã quây quần một chỗ nói cười vui vẻ, vừa gặp mà hợp ý như đã thân. Gia giáo của giới thượng lưu không cho phép người ta biểu lộ vẻ không thích hay không chào đón ra mặt, có lẽ phần nhiệt tình mà bọn họ dành cho anh trước kia —— Cả bây giờ nữa, không phải vì đã công nhận tình cảm giữa hai người, mà xuất phát từ phép lịch sự bắt buộc.
Thương Lục thản nhiên nói: "Có chút việc phải xử lý."
Quản lý nhà hát lại lên tiếng nhắc nhở, lần này thật sự sắp đến giờ phải đi rồi. Buổi phỏng vấn công diễn đầu tiên không thể đến trễ, Kha Dữ cũng phân rõ nặng nhẹ nên chuẩn bị nói lời từ biệt.
"Tối nay thầy Kha có bận gì không?" Thương Lục đột ngột hỏi.
Kha Dữ ngẩn người: "Anh ——"
"Đảo Nhỏ nói tối nay có tiệc tri ân truyền thông, không phải con biết rồi à?" Ôn Hữu Nghi ngạc nhiên hỏi.
Thương Lục liếc nhìn Kha Dữ, anh bình tĩnh đáp: "Đã nói với em rồi mà."
Thương Lục hỏi: "Vậy sao?" Hắn dừng một giây rồi trấn định hỏi tiếp, "Nhưng trước giờ diễn anh gọi điện bảo bữa tiệc đã bị hủy, không phải tối nay rảnh sao?"
Kha Dữ hoài nghi: "... Đúng..." Anh nuốt thẳng câu nghi vấn xuống, rất biết nghe lời phải: "Đúng là như thế."
"Vậy tối nay có thời gian cùng ăn bữa cơm không?" Thương Lục đưa ra lời mời, Ôn Hữu Nghi cũng nhìn về phía Kha Dữ.
Từ sau khi nghe Minh Tiễn nói hai người đã gặp lại, trong lòng Ôn Hữu Nghi vẫn luôn lo lắng không yên. Với sự sa sút tinh thần cùng điên loạn của Thương Lục trong hai năm qua, liệu hắn sẽ xử sự thế nào trước mặt Kha Dữ đây?
Hiện tại trông thấy hai người ở chung thật sự rất tự nhiên, Ôn Hữu Nghi cũng thoáng yên tâm. Đúng như lời Thương Lục nói lần trước, chia tay rồi hắn và Kha Dữ vẫn có thể làm bạn, làm tri kỷ hoặc cộng sự, tương lai vẫn có thể hợp tác quay rất nhiều bộ điện ảnh, như vậy mới đáng giá công sức quen biết thời gian dài, cũng không uổng công bà tốn tâm tư bay đi Berlin một chuyến.
Kha Dữ sửng sốt nhìn Thương Lục, nhịp tim vừa nhanh vừa hỗn loạn y hệt như tâm tình anh giờ phút này. Anh gật đầu: "Được, vậy anh..."
"Chờ anh phỏng vấn xong, chúng ta gặp nhau ở nhà hàng." Thương Lục giúp anh nói hết câu.
Trong suốt buổi phỏng vấn, tâm tình của đại minh tinh vui đến mức thấy được bằng mắt thường.
.
Nhà hàng mà Thương Lục chọn quả nhiên không tầm thường. Hắn đã đặt bàn từ lúc Ôn Hữu Nghi đáp ứng lời mời đi Berlin giải sầu, là một nhà hàng đạt chứng nhận sao Michelin nổi tiếng với ẩm thực kết hợp sáng tạo, mỗi bữa ăn chỉ phục vụ đúng năm bàn thực khách.
"Dì nghe Lục Lục nói hai đứa sắp hợp tác trở lại," Ôn Hữu Nghi nhấc ly vang đỏ lên, "Chúc mừng cả hai, cheers."
Thành ly chạm vào nhau tạo nên âm thanh giòn giã, Kha Dữ thu ý cười lại, nhìn qua rất ôn hòa ngoan ngoãn: "Là một liên hoan phim nghệ thuật rất thú vị trên đảo St.Helena."
"Dì có biết," Ôn Hữu Nghi nhìn qua Thương Kình Nghiệp, cười nói: "Trước đây bọn dì từng đến đó tham quan một lần, là một hòn đảo rất đẹp và yên tĩnh."
"Vâng, kết quả sơ thẩm kịch bản đã công bố trên trang web chính thức, đầu tháng sau chúng cháu sẽ lên đảo," Kha Dữ nghiêm túc giới thiệu, "Tổng cộng năm ngày."
"Dì nghe Lục Lục kể rồi," Ôn Hữu Nghi luôn giữ nụ cười chân thành, "Một đám người chung chí hướng cùng nhau xem phim, tuyển chọn kịch bản, tưởng tượng thôi cũng thấy thích."
Một đám người?
Kha Dữ hơi nghi hoặc nâng mắt liếc Thương Lục một cái, ngay sau đó đã tự tìm được đáp án cho mình. Bọn họ vẫn chưa xác định quan hệ rõ ràng, có lẽ hắn không muốn để người trong nhà biết chuyện quá sớm, cho nên tị hiềm giấu giếm cũng là đương nhiên.
Thương Lục lẳng lặng chuyển đề tài sang chuyến du lịch Đức của cha mẹ. Tuy nói là dạo thăm chốn cũ nhưng thời gian rảnh của Thương Kình Nghiệp vốn không nhiều, không thể cùng Ôn Hữu Nghi đi khắp nơi thăm thú, cho nên hành trình năm ngày của bọn họ cực kỳ rời rạc và linh hoạt, gần như thích đi lúc nào sẽ đi lúc đấy.
Ôn Hữu Nghi rõ ràng quan tâm đến Kha Dữ nhiều hơn những câu chuyện thú vị ở Đức, vừa nói được mấy câu thì đề tài lại vòng về người anh, khen diễn xuất, khen phim hay, chúc mừng anh đoạt giải ảnh đế Cannes, cuối cùng bà hỏi đến câu mà tất cả mọi người đều muốn hỏi: "Bộ phim tiếp theo cháu hợp tác với Lục Lục bao giờ sẽ khởi động?"
Kha Dữ nhìn Thương Lục, cong môi: "Chuyện này phải chờ đạo diễn quyết định ạ."
"Tìm được kịch bản tốt sẽ quay ngay." Ngữ khí Thương Lục bình tĩnh mà chắc chắn, không có cảm giác chỉ nói cho qua chuyện.
Ôn Hữu Nghi càng yên tâm hơn: "Vậy thì tốt quá, tuy hai đứa đã chia tay, cảnh đời dời đổi, nhưng buông đoạn tình cảm kia xuống vẫn có thể làm bạn tốt của nhau..."
Dao nĩa trên tay Kha Dữ thất thần rơi xuống đĩa sứ phát ra tiếng leng keng.
Ôn Hữu Nghi vẫn không phát hiện ra: "... Làm đôi tri kỷ cùng nhau hợp tác cũng rất tốt, không phụ lại duyên phận mà ông trời sắp đặt. Lần trước dì nói chuyện với Rita, thấy cuộc gặp gỡ của hai đứa nó cũng thú vị lắm, cháu đã nghe ——" Bà nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhận ra khuôn mặt Kha Dữ đã tái nhợt, "... Đảo Nhỏ? Cháu làm sao thế?"
Thương Lục đỡ trán.
Hắn bắt đầu thấy hối hận vì bộc phát ý tưởng mời Kha Dữ cùng đi ăn tối.
Hắn bị điên rồi sao? Chỉ vì trông thấy vẻ mất mát trên mặt Kha Dữ sau khi nghe thấy tên Rita mà phá vỡ mọi kế hoạch dự tính trước, liều lĩnh mời anh đi ăn tối cùng cha mẹ mình.
Hắn hoàn toàn không chuẩn bị ứng phó cho tình huống này, chỉ hy vọng dựa vào một bữa cơm có thể tạm thời trấn an Kha Dữ, chí ít không để anh buồn vì Rita nữa.
Sau khi hai người gặp lại, cả Thương Kình Nghiệp lẫn Ôn Hữu Nghi đều chằm chằm quan sát hắn, đặc biệt là Ôn Hữu Nghi. Tuy bà thường xuyên mở miệng trêu chọc hắn vụ bạn trai bạn gái, nhưng thái độ thực tế lại rất khó đoán. Thương Lục không dám mạo hiểm, mỗi khi bị mẹ trêu chỉ có thể giả vờ bình tĩnh tiếp nhận, xây dựng tâm thái bình thản vì buông bỏ trước mặt cha mẹ, lại còn giải thích vụ lê la ở châu Âu suốt ngày một là vì tình nghĩa với Stella, hai là sắp có dự án hợp tác với Kha Dữ ——
Nói tóm lại, hắn giao du với Kha Dữ không phải vì muốn hàn gắn quan hệ cũ, vì tính chất công việc trùng hợp nên mới phải gặp mặt thường xuyên thôi.
Chỉ bằng cách đó, hắm mới có thể tạm thời bảo vệ những thành lũy cuối cùng chực chờ sụp đổ.
Ôn Hữu Nghi vừa hỏi xong, đến lượt Thương Kình Nghiệp cũng nhìn Kha Dữ bằng ánh mắt quan tâm, "Cháu thấy không khỏe à?" Ông mở miệng hỏi.
Kha Dữ bồn chồn không yên, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: "Không có, chỉ hơi mệt thôi ạ."
Ôn Hữu Nghi tự trách: "Là tại dì thiếu chu đáo, rõ ràng cháu nói ——"
"Không sao ạ." Kha Dữ vui vẻ đáp.
Trước mặt Ôn Hữu Nghi, anh và Thương Lục đã không còn quan hệ người yêu nữa, bọn họ chỉ là "bạn" theo lời Thương Lục giới thiệu. Chính hắn đã công khai và tự tay dập tắt khả năng bọn họ tái hợp trước mặt cha mẹ mình. Cho dù có ngủ với nhau thêm bao nhiêu lần nữa, dù anh có tự mình đa tình thêm vô số lần, thì cũng chỉ là... "bạn" ở trước mặt, "bạn tình" ở sau lưng người nhà hắn.
Chẳng trách hắn không cho anh gặp mặt cha mẹ.
Nếu anh có thể đi khỏi nơi này ngay lập tức thì tốt quá.
Từ lúc đó trở đi Kha Dữ không thèm nhìn Thương Lục lấy một cái.
Đúng vậy, bất kể Thương Lục có bắt chuyện với anh nhiệt tình thế nào, dò hỏi về lịch trình lưu diễn, kể về những chuyện thú vị xung quanh Stella, anh cũng cười, nghe, phụ họa, tham dự vào, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt không bao giờ nhìn thẳng vào Thương Lục.
Chỉ đến khi Thương Lục gọi anh một tiếng "Kha Dữ", anh mới thản nhiên ngước mắt đối diện với ánh mắt thâm trầm xen lẫn hoảng loạn của hắn, làm lơ bàn tay hắn siết chặt dao nĩa đến mức trắng bệch. Anh điều khiển sắc mặt lẫn nụ cười của mình hoàn hảo không tì vết, hoàn toàn giữ gìn khoảng cách xa lạ và khách sáo của một người bạn.
Một bữa cơm kéo dài khoảng hai giờ có thể nói là chủ lẫn khách đều vui, hoặc mặt ngoài trông có vẻ như vậy. Thế nhưng Ôn Hữu Nghi cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Chiếc Maybach đã đứng chờ sẵn trước cửa nhà hàng để đón hai vợ chồng Thương Kình Nghiệp, bọn họ luôn có xe riêng đưa đón ở bất kỳ đâu. Ôn Hữu Nghi chào tạm biệt xong liền bước lên xe, Thương Kình Nghiệp theo sau, cửa xe cứ thế đóng lại. Thương Lục chưa kịp nói gì, Kha Dữ đã lên tiếng trước: "Anh tự bắt xe về được rồi, ở đây bắt tiện lắm."
Quả thật, chiếc Maybach kia nói thế nào cũng không thể nhét nổi bốn vị hành khách.
"Chờ anh lên xe em sẽ đi."
"Không cần," Cuối cùng Kha Dữ cũng chịu nhìn Thương Lục, ánh mắt ôn hòa dưới ánh đèn đường và màn đêm, "Em đưa họ trở về trước đi, chú và dì mới đến hôm qua, vẫn chưa thích nghi được với múi giờ mới đâu."
Giọng điệu quá khách khí xa cách, Thương Lục không nhịn nổi phải nắm cổ tay anh, thấp giọng kêu: "Kha Dữ."
Thương Kình Nghiệp bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động của con trai mình qua lớp kính tối màu, chỉ có Ôn Hữu Nghi là thật sự mệt mỏi, đã dựa vào vai ông ngủ thiếp đi từ sớm.
"Chuyện gì thế?" Kha Dữ dở khóc dở cười nhìn Thương Lục giữ chặt tay mình, sau đó nhìn vào mắt hắn, thản nhiên mà thoải mái nói: "Anh thật sự không sao, ở đây dễ bắt taxi lắm."
Đúng là rất dễ, trong khi hai người nói chuyện đã có một chiếc taxi thức thời dừng lại bên đường.
Thương Kình Nghiệp lắc đầu ngao ngán, không nhìn nổi nữa liền ra lệnh cho tài xế trực tiếp lái xe đi, thậm chí không thèm thông báo cho Thương Lục.
Kha Dữ xoay người bỏ đi, cũng không có ý định lên xe, "Đừng đi theo anh, Thương Lục,... Em đừng đi theo anh."
Thương Lục không thể chịu nổi sự thờ ơ, cùng với thái độ như thể... như thể chỉ một bước nữa thôi là anh sẽ lùi trở về vùng hoang mạc cô liêu của chính mình. Vì bữa cơm này, vì quy định dress code ngớ ngẩn mà tối nay hắn mặc âu phục thắt cà vạt, trông giống hệt một thằng ngốc nhấp nhổm chịu đựng suốt một tiếng đồng hồ, chỉ để tìm cơ hội giải thích với anh ——
Thương Lục bực bội kéo cà vạt, một tay giữ chặt Kha Dữ lôi đi.
Cửa kính của cửa hàng thời trang cao cấp bị đẩy ra, khuôn mặt nhân viên sales vừa kịp tươi cười trở nên tái nhợt: "Sir?"
Thương Lục ném xuống một câu: "Tôi mua hóa đơn ba triệu, dọn sạch đóng cửa lại."
Nhân viên rất thức thời: "Vâng ạ."
Cánh cửa phòng thay quần áo bị đập mạnh, Kha Dữ gần như bị ném vào một cách thô bạo: "Em định làm gì!"
"Hỏi." Thương Lục kéo tuột chiếc cà vạt đáng chết ra, nút áo sơ mi trên cùng cũng bị cởi bỏ: "—— Em cho anh hỏi! Trong lòng anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi cái đó, chỉ cần anh hỏi, em sẽ không nói dối một chữ!"
"Không có gì muốn hỏi hết," Kha Dữ hừ lạnh, trên mặt hiện lên nụ cười trào phúng tàn nhẫn: "Anh chỉ là bạn c.hị.ch của em, làm gì có tư cách hỏi? —— Tránh ra!"
Thể chất và sức lực của Thương Lục ở trình độ thế nào? Hắn chỉ cần đẩy một cái là Kha Dữ đã bị đẩy lùi về sau một bước, sống lưng đập vào mặt kính lạnh lẽo. Kha Dữ mới thở được một hơi đã bị Thương Lục chặn kín môi lại.
Hắn đè lên người Kha Dữ, ôm mặt anh không cho bất kỳ cơ hội giãy giụa nào.
"Nếu trong lòng anh thật sự nhận định chúng ta là bạn ch.ịc.h, được, vậy thì đừng hỏi cái gì hết, em chấp nhận." Thương Lục tuyệt vọng nói, tiếp tục hôn lên khóe môi anh, "Chỉ cần anh bước ra khỏi cánh cửa này, em sẽ chấp nhận sự thật là không phải anh muốn nối lại tình cũ với em, không phải anh muốn hòa giải, mà chỉ là ha.m mu.ốn dục vọ.ng, em sẽ chấp nhận chuyện chúng ta chỉ có quan hệ thể xác đơn thuần, từ nay về sau luôn như vậy, thẳng đến ngày em hoặc anh đi lấy vợ."
Nụ hôn đầy vị mặn đắng, là nước mắt của Kha Dữ.
"Chính em mới là người không nói lý lẽ," Kha Dữ nghiến răng, "Người đối xử với anh như bạn ch.ịc.h là em, người thản nhiên giới thiệu anh là bạn bè trước mặt cha mẹ là em, người đưa Rita về ra mắt gia đình là em, người gọi điện thoại cho cô ta cũng là em," Anh cố nén nước mắt, cất giọng châm biếm, "Trước đây sao anh không biết em là hạng dơ bẩn vô liêm sỉ như thế nhỉ? Chân đạp hai thuyền, một bên quen bạn gái trấn an cha mẹ, bên kia lên giường với bạn c.hị.ch đồng tính mỗi ngày không biết xấu hổ? Thương Lục, em tiếc mỗi thân thể anh thôi có phải không ——"
"Em đưa Rita về ra mắt bao giờ?" Thương Lục hôn anh, hai tay giữ chặt cằm để hắn luôn có thể nhìn vào mắt anh, muốn hôn là lập tức hôn anh. Hắn cũng có thể mượn tư thế này nhìn xuyên thấu vẻ bình tĩnh giả tạo và những lời khẩu thị tâm phi của anh, "Anh nói cho rõ đi, ngoại trừ anh, em chưa bao giờ chính thức đưa ai về ra mắt gia đình hết."
Mắt Kha Dữ đỏ hoe: "Cha mẹ em đều quen biết cô ta kia kìa."
Thương Lục tức đến suýt bật cười, hắn nghiến răng nghiến lợi đầy bất lực: "Bọn họ đã quen biết nhau từ trước rồi! Còn sớm hơn thời điểm quen em nữa! Trong một bữa tiệc từ thiện của câu lạc bộ thể thao năm năm trước, bọn họ và Rita đã cùng nhau trò chuyện cụng ly, sau đó còn ra biển chèo thuyền với nhau, cần em dẫn về nhà sao?!"
"Là duyên phận đấy." Ngữ khí Kha Dữ lạnh như băng, "Em không đi gặp anh mà gọi điện thoại với cô ta."
"Anh ghen à?" Thương Lục nhìn anh thật sâu, đôi mắt chất chứa tình cảm gần trong gang tấc.
"Anh làm gì có tư cách ghen?" Đuôi mắt Kha Dữ đỏ bừng, chóp mũi đỏ, đôi môi dẩu ra đầy bướng bỉnh giận dỗi, đôi mắt lạnh lùng oán hận nhìn hắn trừng trừng chờ đợi câu trả lời.
Thương Lục bình tĩnh lại, giọng điệu dịu dàng gần như dỗ dành: "Em nói rồi mà, anh phải cho em thời gian ——"
Kha Dữ đẩy hắn ra muốn bỏ đi, lại bị Thương Lục đè trở về: "Suỵt —— suỵt, có tư cách chứ, chỉ anh mới có đặc quyền đó thôi, được chưa? ...Em dự chi trước cho anh đấy."
---
Lời tác giả:
Nhân viên sales: Sorry, actually... Bởi vì phải tiếp đón rất nhiều du khách Trung Quốc ghé mua hàng nên học tiếng Trung trở thành yêu cầu cơ bản trong chương trình đào tạo của chúng tôi rồi ạ.