Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 165

Kha Dữ luyện tập ở Berlin đến ngày thứ sáu thì nhìn thấy một thước phim ngắn trên Insta của Thương Lục. Cảnh tượng trong clip là một đồng cỏ xanh, pho tượng điêu khắc bằng đồng thau ẩn dưới bóng râm, ngôi trường xây gạch đỏ và cuốn sách《 Nỗi đau của chàng Werther 》bản tiếng Anh đang để mở.

Anh gửi tin nhắn WeChat: [ Em đang ở đâu đấy? ]

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thương Lục đang ở Frankfurt, hắn trả lời: [ Đại học Goethe ]

Kha Dữ gọi qua luôn: "Em tới Đức rồi?"

Thương Lục lời ít ý nhiều: "Có việc."

Kha Dữ hỏi: "Tại sao không nói anh biết?"

Thương Lục thờ ơ: "Không phải anh biết rồi đó sao? Ảnh đế cũng quan tâm đến động thái của em thật."

Kha Dữ: "..."

Phải phải phải, đúng là anh không nhịn được bấm xem Insta của hắn mỗi ngày, theo dõi xem hắn đang ở đâu làm gì, có chia sẻ chuyện gì lý thú lên mạng không.

Hơi thở Thương Lục mang theo chút ý cười, giọng điệu lại hơi trào phúng: "Không cần phiền phức như vậy đâu, lần sau có thể hỏi thẳng."

Kha Dữ hỏi ngay: "Có đi Berlin không?"

Đầu bên kia chần chừ khoảng mấy giây như đang khó xử. Kha Dữ chờ mãi, không nhịn được phải lên tiếng thúc giục: "Không có thời gian sao? Một ngày cũng không có?"

Ánh mặt trời ấm áp chiếu qua những ô cửa sổ sát đất, khiến người ta mơ màng muốn ngủ. Thương Lục đang ngồi trong sảnh chờ máy bay, đá trong cốc cà phê sắp tan hết, hắn nhấp một ngụm mới hỏi: "Nhớ em à?"

Kha Dữ nghẹn họng, "Một chút." Anh miễn cưỡng thừa nhận.

Thương Lục nghe được câu trả lời, không khỏi mím môi, "Chỉ một chút thì anh tự khắc phục đi."

Kha Dữ: "..."

Có còn là người không?

Thương Lục nheo mắt nhìn vầng mặt trời trên bầu trời trong xanh, chiếc máy bay khổng lồ sơn màu đỏ đang từ từ chuyển hướng theo hướng dẫn từ mặt đất. Hắn đứng lên, cầm theo cốc cà phê đi về phía khu vực hút thuốc, miệng thở dài bất đắc dĩ: "Muốn nghe anh nói câu làm nũng sao khó thế nhỉ?"

Không đợi Kha Dữ nói gì thêm, hắn lập tức cúp máy. Chênh lệch múi giờ khiến hắn vừa phấn khích vừa mệt mỏi, trước kia cứ cách ba bốn ngày, khi nào tâm trạng cực kỳ không tốt hắn mới nghĩ đến chuyện đốt một điếu thuốc, mấy ngày nay lại không thể không hút hai ba điếu mỗi ngày để giải tỏa. Giữa làn sương khói lượn lờ, di động chợt rung lên, hắn cắn điếu thuốc liếc mắt, trông thấy Kha Dữ ngoan ngoãn gửi ba chữ: [ Rất nhớ em. ]

Gửi xong Kha Dữ càng thêm bất ổn, vành tai hồng rực, mặt cũng nóng cháy phải chạy vào toilet rửa nước lạnh. Đến khi quay ra, mọi người nhận thấy anh đã quay về với dáng vẻ ung dung như thường, đâu ai biết rằng vị diễn viên chính người phương đông kia vẫn chưa hết lo sợ bất an, cứ luôn thấp thỏm chờ đợi hồi âm từ Frankfurt.

Nhưng Thương Lục lại chậm chạp không trả lời. Tranh thủ giờ nghỉ, Kha Dữ gọi thêm một cuộc nữa nhưng hắn không tiếp.

Buổi tập luyện kết thúc khoảng 4 giờ chiều, Kha Dữ không có lịch trình gì khác nên cùng các diễn viên đi liên hoan. Đoàn người tìm một nhà hàng ấm cúng, ăn cơm là phụ uống rượu là chính. Tâm tư Kha Dữ không đặt ở nơi này, cả buổi cứ luôn mất hồn mất vía, thế nhưng mọi người đã quen với sự lơ đãng của anh, thậm chí còn cho rằng đó là tính cách dè dặt đặc trưng của người phương đông. Chỉ có Ollie ngồi gần anh nhất là hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"

Kha Dữ đang suy xét tính khả thi của kế hoạch đi tìm Thương Lục, đầu nghĩ gì miệng nói nấy, anh buột miệng: "Frankfurt."

Ollie bất ngờ: "Anh muốn đi Frankfurt?"

Kha Dữ dứt khoát ngả bài: "Bây giờ đi luôn, giữa trưa ngày mai trở về có kịp không?"

Ollie là trợ lý của Stella nên nắm rõ lịch trình như lòng bàn tay. Cô yên lặng tính toán thời gian một chút, "Kịp thì kịp... Nhưng anh không thấy mệt sao?"

Hiệu suất hành động của Kha Dữ rất nhanh, đã kịp mở khung tin nhắn của trợ lý hành chính đoàn kịch, yêu cầu cô đặt cho mình chuyến bay sớm nhất tối nay, vừa gõ vừa đáp: "Không mệt."

Ba phút sau, đối phương gửi cho anh ảnh chụp màn hình vé đã xuất thành công. Kha Dữ nhét di động vào túi: "Tôi đi trước đây, giúp tôi báo Stella một tiếng nhé."

Trời bên ngoài vẫn còn sáng rõ. Trong lúc chờ taxi, anh thuận tay châm một điếu thuốc lá, nhìn từ cửa sổ nhà hàng có thể trông thấy một bóng người mảnh mai ung dung đứng dưới bóng râm, tư thế thả lỏng, tay áo xắn cao, cổ tay đút vào túi quần. Thỉnh thoảng anh cúi đầu đi tới đi lui, vừa suy nghĩ vừa gảy tàn thuốc lá, thân hình tắm đầy ánh hoàng hôn vàng rực chiếu xuyên qua bóng cây.

Các cô gái trong đoàn kịch ngắm nhìn anh rồi đâm vai nhau cười to.

Kha Dữ duỗi tay bắt một chiếc taxi màu vàng, chưa kịp mở cửa thì di động đã reo lên. Anh cúi người ngồi vào ghế sau, tai nghe tiếng Thương Lục hỏi: "Đang ở đâu đấy?"

Cửa xe đóng sầm, Kh Dữ phải về khách sạn lấy hộ chiếu nên báo địa chỉ cho tài xế, sau đó mới nói vào điện thoại: "Sân bay."

Thương Lục sửng sốt, giọng điệu lộ một tia hoảng hốt khó lòng nhận ra, "Anh ra sân bay làm gì? Phải rời khỏi Berlin rồi à?"

Kha Dữ kẹp di động vào tai, tay bận xắn tay áo sơ mi, cười nói: "Đúng vậy, ai kêu em không trả lời anh?"

Thương Lục bị oán trách lẫn chất vấn đến trở tay không kịp, hắn nâng cổ tay xem đồng hồ, "... Kha Dữ," Hắn bất đắc dĩ thấp giọng: "Anh có nói lý không thế? Lần liên lạc gần nhất chỉ cách đây có 1 giờ 50 phút."

"Quá lâu." Kha Dữ nói thẳng, "Chịu không nổi."

Thương Lục mới là người chịu không nổi, lúc này quá kín đáo lúc khác lại quá vồ vập, khiến trái tim người bị hại là hắn cũng lúc lạnh lúc nóng lúc nhanh lúc chậm theo, nhìn qua không khác gì người bị bệnh tim.

Kha Dữ vẫn hồn nhiên không biết gì, sau khi xắn tay áo xong, anh ỷ vào việc tài xế không hiểu tiếng Trung mà vừa mở loa ngoài vừa thoát WeChat, bật ứng dụng bản đồ xem tình hình giao thông đường bộ, ngữ điệu rất thản nhiên: "Em không chịu tới nên anh chuẩn bị qua chỗ em đây. Đến nơi định mời anh ăn gì thế? Đói quá."

Thương Lục bị anh dẫn dắt suy nghĩ, vốn định đọc tên một nhà hàng có món xúc xích rất ngon, vừa định mở miệng mới chợt nhận ra nội dung có hơi sai sai.

Kha Dữ đỏ mặt: "Thật ra không phải muốn gặp em vì chuyện đó đâu..."

Thương Lục vẫn lạnh mặt nhưng đã sắp phát điên: "Ý em không phải vậy!"

Kha Dữ bối rối nói lung tung: "... Cũng không phải không được."

Tài xế nắm vô lăng, liếc anh qua kính chiếu hậu.

Thương Lục bị trêu đến suýt ngừng thở, Kha Dữ tốt bụng nhắc: "Anh đang nói nhà hàng."

Thương Lục: "..." Hắn không thể không mau chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng mà lịch thiệp dùng ngữ khí tiếc nuối nói: "Đề nghị không tồi, nhưng mà xin lỗi, em không ở Frankfurt nữa."

Khách sạn đã ở cách rất gần, xe taxi chậm rãi chạy vòng quanh đài phun nước. Kha Dữ đang lúi húi lấy tiền giấy ra trả, nghe thế càng sửng sốt: "Vậy em đang ở đâu?"

Lại một chiếc taxi nữa rẽ vào khuôn viên khách sạn, lễ tân cúi người kéo cửa xe. Kha Dữ lúc này đã bước qua cửa xoay, trong nháy mắt luồng khí lạnh từ điều hòa cùng mùi trà trắng ập vào mặt, giọng nói của Thương Lục truyền đến đồng thời từ ống nghe lẫn hiện thực: "Ở ngay sau lưng anh đây."

Kha Dữ quay đầu lại, phút chốc quên mất mình nên biểu cảm thế nào. Thương Lục mặc một chiếc áo thun oversize đơn giản màu đen, cổ đeo dây chuyền Chrome Hearts rất giống với dáng vẻ ngày đầu gặp mặt trong làng đô thị, cao lớn, kiệt ngạo, ánh mắt sắc sảo và vô tư có thể nhạy bén nhìn thấu mọi thứ. Hắn cúp máy, nói ngắn gọn: "Đừng đi."

Kha Dữ đứng chờ, nhìn lễ tân dọn vali hành lý và ba lô của hắn khỏi cốp xe.

Mang nhiều hành lý quá.

Anh cong môi lên nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, ngữ khí vững vàng hỏi: "Ở lại mấy ngày?"

Thương Lục quả thực rất lạnh lùng: "Chỉ thuận tiện qua gặp anh thôi, một hai ngày nữa đi ngay."

"Ồ," Kha Dữ gật gù, mắt liếc ra phía sau, "Hành lý nhiều nhỉ."

Thương Lục nhanh nhẹn ném nồi: "Quà mua hộ Thương Minh Bảo đấy." Kha Dữ sóng vai đi bên hắn, đại sảnh sáng trưng rộng lớn nhưng khách ra vào không nhiều, anh ghé lại gần Thương Lục, hơi thở ấm áp phả lên vành tai nhạy cảm: "Thầy Lục ơi, đi đường mệt nhọc, ngủ một mình liệu có ngủ được không thế?"

Mười phút sau, anh bị Thương Lục vừa hôn vừa đẩy vào phòng, được đối phương đích thân dạy dỗ thế nào gọi là "Không ngủ được".

Lúc Stella gọi điện thoại mời xuống lầu uống trà, Kha Dữ phải khó khăn che di động cố nén tiếng thở d.ốc, "Madame." Anh đã học được cách phát âm từ madame bằng tiếng Pháp, làm Thương Lục nghe xong càng khó nhịn mấy phần.

Không biết Stella ở đầu bên kia nói những gì, Kha Dữ ra sức nuốt nước bọt, dù nhắm mắt vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tay trái anh nắm chặt ga trải giường rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Một tiếng nữa, vâng ạ... Không, em không thấy khó chịu ở đâu hết... Vâng, em sẽ uống nhiều ——" Âm cuối hơi cất cao rốt cuộc cũng kìm được đến lúc Stella cúp máy.

Điện thoại lập tức rơi xuống thảm.

Thương Lục nắm lấy cần cổ thon dài để anh nghiêng mặt hôn sâu cùng mình, vừa hôn vừa nặng nề hỏi: "Uống cái gì nhiều?"

Kha Dữ không trả lời nổi, cuối cùng vẫn bị "uống" đến no căng.

Stella vốn chỉ tìm anh tán gẫu, bà rất thích nói chuyện với Kha Dữ, tuy anh không xuất thân chính quy nhưng cũng không phải một cái bình hoa chỉ biết nói hươu nói vượn. Ngược lại, Kha Dữ mới là người mang theo bản kế hoạch cùng nhiều câu hỏi xuống lầu, Thương Lục muốn anh hỏi về lịch trình công việc trước và sau liên hoan phim.

"Bắt đầu vào đầu tháng sau," Kha Dữ viết ghi chú lên lịch, "Cô có gì muốn dặn dò nữa không ạ?"

Stella nhắc nhở vài điểm nhỏ, có vẻ rất quan tâm đến tiến độ: "Đánh giá sơ bộ thế nào?"

"Hết tuần này là kết thúc vòng sơ thẩm, có nhiều câu chuyện thú vị lắm, nhưng em còn phải cùng Thương Lục kiểm tra một lần nữa."

Stella hạ kính xuống: "Vừa rồi người trong phòng cậu là Thương Lục hả?"

Vừa rồi Kha Dữ còn thoải mái dựa lưng vào ghế sô pha, lúc này từ đầu ngón tay đến mọi dây thần kinh trong người đều căng chặt. Anh miễn cưỡng đáp: "... Dạ phải."

Stella chớp mắt: "Không sao, dù không phải tôi vẫn sẽ giúp cậu giấu giếm mà."

Kha Dữ muốn ngất xỉu: "Là cậu ấy thật ạ!"

Stella tốt bụng nhắc nhở: "Tôi hiểu, hoang đường là đặc quyền của tuổi trẻ, thời trẻ tôi cũng từng như vậy. Nhưng vẫn phải biết tiết chế một chút nhé."

Kha Dữ quả thực không biết có nên cảm ơn lòng tốt của madame không, sau đó lại nghe Stella nói: "... Hai người còn phải ở chung trên đảo những năm ngày đấy."

Kha Dữ: "..."

Liên hoan phim St.Helena được tổ chức vào đầu tháng 8, cách thời điểm lịch diễn tiếp theo khoảng hai tuần, cũng đủ để anh lấy lại trạng thái biểu diễn. Số kịch bản sơ thẩm gần như đã xem hết, anh và Thương Lục quấn lấy nhau cả ngày nhưng tinh thần làm việc chuyên nghiệp luôn phải có. Hai người rất ăn ý nhau mà thi thoảng vẫn có bất đồng quan điểm, đôi lúc còn tranh cãi đến đỏ mặt tía tai. Những lúc như vậy Thương Lục sẽ tháo mắt kính xuống, cầm gọng kính chỉ vào mặt anh: "Chỉ biết nói bậy bạ!", làm Kha Dữ rất muốn hôn hắn.

Anh cũng thật sự hôn hắn, thay vì nói là ôm, nên nói là treo luôn lên người hắn, nghểnh cổ để Thương Lục hôn mình đến khi thở không nổi mới thôi.

Lặp đi lặp lại mấy lần Thương Lục mới nhận ra, đây còn không phải làm nũng sao?

... Sau đó đến dịp cãi nhau càng cố ý hung hăng hơn.

Thương Lục chạy qua tận châu Âu rồi mà chuyện trong nhà vẫn không buông tha hắn. Tâm tình Ôn Hữu Nghi không tốt, mỗi lần gọi điện lại than thở hôm nay ở nhà Thương Kình Nghiệp nổi nóng ồn ào thế nào, hôm qua trên cuộc họp hội đồng quản trị làm khó dễ Thương Thiệu ra sao. Một bên bà phải an ủi con trai cả, bên kia không thể không trấn an ông chồng luôn chực chờ giận dỗi, có thể nói là lực bất tòng tâm.

Trong lúc Ôn Hữu Nghi và Thương Lục gọi điện thoại hoặc video call, Kha Dữ luôn cố ý tránh đi chỗ khác. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết gần đây Thương Lục có vài vấn đề khó lòng giải quyết.

Thương Lục vừa nhắc tới chuyện mời Thương Kình Nghiệp và Ôn Hữu Nghi đi Berlin xem kịch, Kha Dữ lập tức căng thẳng hẳn lên.

"Anh có cần chuẩn bị gì không?" Anh ngẫm nghĩ: "Cần đặt trước nhà hàng không nhỉ? Hay là chuẩn bị quà gặp mặt gì đó?"

Không, đó không phải trọng điểm, chuyện quan trọng là anh sắp gặp mặt người nhà Thương Lục lần thứ hai. Lần đầu gặp mặt đã để lại sự tiếc nuối vô hạn, anh sẽ... anh sẽ dùng cơ hội này đền bù lại.

Ánh mắt Thương Lục vẫn đặt trên quyển kịch bản, hắn lật qua một tờ, thản nhiên nói: "Không cần đâu, bọn họ chỉ đi xem kịch giải sầu thôi."

Kha Dữ còn chưa ý thức được chuyện gì, khóe môi mím chặt: "Ừ, vậy để anh sắp xếp thời gian ——"

Thương Lục khép kịch bản lại: "Kha Dữ, ý em là, em sẽ không sắp xếp để anh gặp mặt bọn họ, cha mẹ em cũng không có ý này."

Kha Dữ sửng sốt một lát, sau đó chớp mắt thật nhanh: "Vậy sao."

Anh gật gù. Cũng phải, dù sao cũng là cha mẹ của bạn trai cũ, đâu dễ gì muốn gặp anh.

Nếu Thương Lục dẫn anh về ra mắt cha mẹ lần nữa, thế chẳng phải bọn họ đã chính thức làm lành sao? Một tấm gương vỡ đòi hỏi rất nhiều thời gian và can đảm để tìm lại toàn bộ những mảnh ghép quý giá và sáng bóng nhất, phải chấp nhận nguy cơ bị đứt tay, hoặc rủi ro vĩnh viễn không tìm được nữa. Đâu thể có chuyện đơn giản như vậy, nói làm lành là làm lành, tất cả trở lại tốt đẹp như lúc ban đầu?

Một bộ phim cắt nối biên tập đến tận đây, nói dừng là thật sự dừng, đến những khán giả thiếu hiểu biết nhất cũng phải hiểu được rằng ở vị trí này tình tiết đó phải dừng lại, đây chính là đoạn montage của cuộc đời.

Kha Dữ xoay người dọn dẹp mặt bàn, sắp xếp từng quyển kịch bản đã phê bình xong thành một chồng.

Thế nhưng nhớ lại cảnh tượng lúc Thương Lục mời anh về nhà lần đầu, đáy lòng vẫn nảy sinh một chút đau đớn.

"Anh đừng suy nghĩ nhiều." Thương Lục nói.

Kha Dữ gật đầu mỉm cười, lại cúi xuống vuốt phẳng nếp nhăn trên bìa kịch bản, "Không, là em không cần nghĩ nhiều mới đúng. Anh nghe tin cha mẹ em tới đây nên chỉ muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà thôi," Anh nâng mắt lên, "Quên mất chúng ta còn có quan hệ khác, em nói đúng, thế này đúng là không tiện gặp mặt. Vậy em gửi lời hỏi thăm của anh đến chú và dì nhé, nếu bọn họ có hứng thú muốn vào thăm hậu trường..."

Anh bắt đầu lải nhải một cách khó hiểu, hơn nữa còn biết rất rõ rằng giờ phút này mình không nên nói nhiều như thế, chỉ là anh không dừng lại được, vẻ thong dong thường ngày mất hết, ngữ khí vừa nhẹ vừa gấp, rất giống với hơi thở của anh lúc này, mỗi một chữ thốt ra đều nặng nề, gấp gáp làm anh hít thở không thông.

"Kha Dữ ——" Thương Lục đứng dậy giữ cổ tay Kha Dữ, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn anh, "Đừng nói nữa, hít sâu."

Nãy giờ anh không hít thở sao?

Kha Dữ phản ứng rất chậm chạp, đôi môi mím chặt.

Thương Lục vẫn không buông tay ra: "Anh phải cho em chút thời gian."

Bình Luận (0)
Comment