Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 164

Loạt công diễn thành công ở London đã chính thức mở màn cho chuyến lưu diễn "Kẻ dã tâm" vòng quanh Âu Mỹ. Năm trạm dừng chân tiếp theo lần lượt là Berlin, Milan, New York, Los Angeles, cuối cùng trở lại Paris, hai buổi công diễn ở Trung Quốc là bản chuyên nghiệp sẽ tiến hành vào cuối năm nay. Đoàn kịch rời khỏi London, Thương Lục cũng chào từ biệt, hắn và Kha Dữ cùng tuân thủ ranh giới của bạn tình một đêm, không ai chủ động thông báo lịch trình tiếp theo của mình cho người còn lại.

Tình hình hiện tại đã tốt vượt mức tưởng tượng so với trước đó nửa tháng, trong lòng Kha Dữ rất rõ ràng. Anh giấu nhẹm cảm giác hụt hẫng đi, tuân thủ ước định mỗi ngày chỉ nhắn tin chào buổi sáng, chào buổi chiều và chúc ngủ ngon, thỉnh thoảng mới nói thêm dăm ba câu chuyện phiếm.

Nếu nghiêm túc hồi tưởng, quán rượu ở London, đêm khuya dưới chân nhà thờ, quãng đường dài 500 mét đi qua đi lại ba lần, nụ hôn trước vạch đi bộ hay thậm chí là những trận làm tình trong phòng khách sạn, buổi chiều yên tĩnh phê duyệt kịch bản trong quán cà phê, tất cả đều xa xôi như một giấc mơ.

Thương Lục bất đắc dĩ về nước là vì tiệc đính hôn của anh cả Thương Thiệu. Nhà gái không thuộc giới thượng lưu Hồng Kông, mà là bạn học cũ của Thương Thiệu hồi còn ở nước Anh. Năm đó trường hai người nằm cạnh nhau, bọn họ đã từng khiêu vũ xã giao hai ba điệu trong các bữa tiệc giao lưu, quan hệ cũng không mặn không nhạt. Mãi đến gần đây cha của cô gái kia được cử về Trung Quốc phụ trách lãnh sự quán Anh ở Ninh Thị, hai người chạm mặt lần nữa mới từ tình bạn tiến triển thành tình yêu.

Thương Kình Nghiệp không mấy lạc quan về cuộc hôn nhân này, tuy nhà gái là Hoa kiều nhưng ông bố lại là quan chức chính phủ của một quốc gia khác, trong khi nhà họ Thương vốn nổi tiếng là tư bản yêu nước. Khác biệt về ý thức hệ có thể chìm sâu dưới mặt nước nhân danh tình yêu, nhưng những đợt sóng ngầm bất ổn sẽ không vì thế mà dừng lại mãi mãi.

Thương Lục mệt mỏi trở về Cảng sau khi Ôn Hữu Nghi phát ra liên tục ba tấm bùa đòi mạng, yêu cầu hắn phải về nhà ngay lập tức, bởi vì ông chồng yêu dấu nhưng cổ hủ của bà đang cực kỳ không vui, cực kỳ khó dỗ. Toàn bộ nhà họ Thương từ trên xuống dưới đã phải trải qua một tuần đứng ngồi không yên rồi!

Thương Lục vừa gặp Ôn Hữu Nghi ở sân bay đã móc mỉa ngay: "Con thấy mẹ chỉ đang bí quá hóa liều thôi. Thương Kình Nghiệp sắp tức chết, mẹ còn kêu con đến trước mặt ông ấy không phải đổ thêm dầu vào lửa sao?"

Ôn Hữu Nghi phát vào lưng hắn một cái: "Đừng có nói bậy, ba con đang giận lắm, mau về tâm sự dỗ dành mấy câu đi."

Thương Lục cứng rắn nói: "Con không."

Ôn Hữu Nghi cả giận: "Dỗ bạn trai giỏi lắm mà!"

Tài xế im bặt, Thương Lục liếc mẹ mình một cái: "Mẹ biết chuyện rồi à."

Ôn Hữu Nghi đắc ý: "Tai mắt của mẹ mà còn phải nói. Sao nào, mẹ thấy tâm tình con cũng không phơi phới lắm nhỉ, gặp chuyện gì khó xử hả?"

Thương Lục xùy một tiếng: "Cảm ơn quan tâm, vẫn đâu vào đấy."

Ôn Hữu Nghi nắm tay hắn vỗ vỗ, thở dài cảm thán: "Theo lý mà nói, cả hai anh em đều là người tài, trẻ tuổi lại chính trực, khỏe mạnh, học vấn cao, thế mà đứa nào đứa nấy toàn gặp trắc trở đường tình duyên thế này?"

Bà đang thật sự hoang mang, nói đến chỗ thương tâm còn cúi đầu thẫn thờ. Thương Lục chưa từng bắt gặp mẹ mình mang sắc mặt thế này bao giờ, không giống như lần hắn và Kha Dữ come-out, khi đó đúng là bà có khóc nhưng chung quy vẫn còn đường cứu vãn.

Trước giờ Thương Lục vốn quen dỗ dành người khác, nhưng hôm nay trông thấy Ôn Hữu Nghi như vậy trong lòng vẫn không khỏi chùng xuống.

Trong nhà không hề có chút không khí vui vẻ vì sắp có tiệc hỷ, sắc mặt người giúp việc nơm nớp thận trọng, chào một câu "Cậu tư" cũng rón ra rón rén như sợ chọc giận ai.

Thương Minh Tiễn bất chấp rủi ro điều đình, bị Thương Kình Nghiệp mắng liên tiếp mấy ngày đã sớm học ngoan trốn luôn ở khách sạn không về. Thương Minh Bảo mỗi ngày đều chạy tới an ủi ba, nhưng cô nhỏ lại là người hồn nhiên vô tư nhất nhà nên Thương Kình Nghiệp không tâm sự được chuyện gì nghiêm túc. Khó khăn lắm ông mới được con gái út chọc cười một lát, người vừa đi sắc mặt lại sầm sì như cũ.

Thương Lục tìm một vòng không thấy ba đâu, người hầu mới báo là ông chủ đang cho chim ăn ngoài đảo nhân tạo. Thương Lục tìm đến nơi chỉ gặp một chủ một phó, quản gia đứng bưng khay đặt khăn lông ấm lau tay, Thương Kình Nghiệp ngồi trên ghế dài, chân cũng không bắt tréo, hai tay đặt lên đầu gối, thân trên hơi cúi xuống rất kiên nhẫn cho mấy con chim hồng hạc ăn.

Thương Lục nhìn một lát mới hài hước cất tiếng: "Đừng đút nữa, coi chừng mấy biểu tượng tình yêu của ba no quá lăn ra chết bây giờ."

Bàn tay Thương Kình Nghiệp vẫn không hạ xuống, đút thức ăn thêm một lúc nữa mới nhặt khăn lông trắng lau tay: "Đi Anh theo đuổi người ta về rồi đấy à?"

Kỳ quặc, không dưng mà ai cũng biết chuyện hắn đi Anh. Thương Lục sửa cho đúng: "Thứ nhất, con đi Anh công tác, thứ hai, lần này không phải con theo đuổi."

Thương Kình Nghiệp ngạo nghễ liếc mắt: "Ăn đòn một lần chưa đủ, nhất định phải đưa luôn má bên kia cho người ta tát mới chịu."

Thương Lục không đốp chát lại mà chỉ móc mỉa: "Ba trân trọng tình yêu của mình không có nghĩa là có quyền khoa tay múa chân với tình yêu của người khác."

Thương Kình Nghiệp cong môi, sắc mặt lạnh lùng: "Con và Thương Thiệu, đứa nào là 'người khác'?"

"Con không liên quan đến việc kinh doanh của gia đình, muốn yêu ai cưới ai ba mặc kệ, nhưng Thương Thiệu không có cái quyền đó. Trong tay nó là công ăn việc làm của mấy ngàn nhân viên, là sản nghiệp năm đời của nhà họ Thương! Con cho rằng nhà họ Thương ở xứ Cảng này chỉ là họ Thương? Ngây thơ! Người thừa kế chính thức đòi cưới con gái một quan chức nước Anh! Dù con không hiểu việc kinh doanh, đọc sách bao nhiêu năm nay cũng nên hiểu chính trị chứ!"

Thương Kình Nghiệp nói một hồi lại thượng hỏa, phải đỡ ghế cúi đầu ho khan, chú Thăng quản gia vội vàng tiếp một ly nước thông giọng.

Thương Lục thu hết gai nhọn trên người đi mà yên lặng chờ một lát. Thương Kình Nghiệp bình tĩnh lại mới nói tiếp: "Ai cũng khen ngợi cậu chủ nhà họ Thương tài tuấn lịch thiệp, học thức uyên bác, hễ nói chuyện với ba mình là bắt đầu xù lông nhím thế à? Kiếp trước ba nợ con sao!"

Thương Lục nghĩ thầm, nợ nần oán hận giữa hai người có kể tới mai cũng không hết, thế nhưng hôm nay lời oán trách che giấu cả sự bất lực lẫn uất ức của ông, không thể cương như mọi lần được. Thương Lục đến bên cạnh ba mình, nhặt lấy ít thức ăn cho chim trong lọ, vừa chơi với mấy con hồng hạc vừa dịu giọng giải thích: "Con nghe Minh Tiễn nói hết nhiệm kỳ này ba của chị dâu sẽ về hưu, vì cưới anh cả mà chị ấy cũng phải nhượng bộ rất nhiều. Nếu không, một luật sư có gia thế như chị ấy ở lại Anh làm luật hay làm chính trị đều có tương lai. Ba cứ chấp nhất mấy chuyện kia làm gì?" Thương Lục dừng một chút, "Huống chi ba chấp nhất cũng chỉ mình ba không thoải mái. Tháng sau là tiệc đính hôn rồi, ba có thể ngăn được ai? Không đi dự tiệc cả Hồng Kông lại chê cười ba cho xem."

Thương Kình Nghiệp hừ lạnh: "Ba sợ bị chế giễu thật thì bây giờ mày ngồi xe lăn rồi," Ông lắc đầu, ánh mắt rất nghiêm túc: "Từ luật làm chính trị mới là nguy hiểm nhất. Hồng Kông và nước Anh vốn có quan hệ gì? Mấy thứ con bé kia học không dùng được ở đại lục, ở đây lại như cá gặp nước! Kết hôn an phận được mấy năm, nếu nó muốn mượn thanh thế họ Thương để hoạt động trở lại, bồi thêm mấy câu về giá trị lý tưởng cuộc đời các thứ, anh con còn không xuôi tai sao? Kiểu gì cũng dốc toàn lực giúp đỡ nó thôi."

Lòng Thương Lục chùng xuống, bàn tay cầm lương khô vô thức siết chặt.

"Ba không có ý kiến gì với con bé đó cả," Thương Kình Nghiệp thâm trầm bình tĩnh nói: "Dù nó tốt bụng, chính trực, tử tế đến đâu, —— Ba cũng tuyệt đối không mạo hiểm đánh cược toàn bộ lập trường sạch sẽ của gia tộc lên người con bé được."

Nhưng Thương Thiệu cũng không phải người dễ dàng thỏa hiệp.

Thương Lục bất giác nghĩ thầm, lần trước Thương Thiệu vừa xác định quan hệ yêu đương xong đã lập tức tuyên bố luôn vào group chat của năm anh em. Đây là mối quan hệ nghiêm túc đầu tiên của anh ta, quen nhau nửa năm đã suy xét đến chuyện kết hôn rồi. Tính tình Thương Thiệu vốn ôn hòa đoan chính, với các em là anh lớn đáng tin cậy, với cha mẹ ông nội là con hiền cháu thảo, với các nhân viên công ty là người lãnh đạo tử tế ấm áp. Anh ta luôn coi trách nhiệm của con cả là điều tự nhiên như việc hít thở, cứ như vừa sinh ra đã có sẵn trong người vậy.

Minh Tiễn có thể tập trung vào việc kinh doanh cá nhân, Minh Trác có thể một lòng theo đuổi học thuật, Minh Bảo có thể vô tư cả đời không lớn lên, Thương Lục hắn tuy có chút xích mích nhưng chung quy vẫn được làm chuyện mình thích. Chỉ có mình Thương Thiệu là khác biệt, từ nhỏ đến lớn không một ai hỏi lý tưởng của anh ta là gì, nếu có hỏi đối phương cũng chỉ cười đáp, là phát triển tập đoàn Thương Vũ lên một tầm cao mới.

Lần phản nghịch duy nhất của cậu con cả này lại liên quan đến hôn nhân đại sự, thậm chí anh ta còn hạ tối hậu thư rằng không cần biết cha mình có đồng ý hay không, tiệc đính hôn vẫn sẽ được cử hành vào đúng ngày lành tháng sau!

Ôn Hữu Nghi hiểu rõ trong lòng, tuy Thương Thiệu là người ôn hòa thận trọng nhất nhà, nhưng ý chí quật cường thì không kém hơn Thương Lục một tấc.

Thương Lục châm chước tìm từ, cuối cùng uyển chuyển nói: "Sự tình thế này, vẫn phải xem ý anh cả thế nào thôi."

Thương Kình Nghiệp thở dài một tiếng, từ góc của Thương Lục nhìn lên, sườn mặt ông vẫn lạnh lùng như khắc đá: "Còn con thì sao?"

Thương Lục bị hỏi ngu người, "Sao là sao ạ?"

"Quay phim đủ chưa?"

Thương Lục bật cười, "Thế ba đã kinh doanh đủ chưa? Quay ——" Hắc đổi sắc mặt, siết chặt mẩu bánh mì trong tay, "Ba có ý gì?"

"Nếu anh con cứ nhất quyết theo ý mình," Thương Kình Nghiệp lạnh lùng liếc hắn: "Tương lai nhà họ Thương sẽ không nằm trên tay nó nữa."

Thương Lục đứng phắt dậy, yết hầu căng thẳng, hắn hạ giọng hấp tấp nói: "Ba điên rồi hả? Từ ngày con đi Pháp ba đã phải biết rõ rồi chứ, con không có duyên phận cũng không có hứng thú với sản nghiệp của ba! Chỉ vì một đối tượng hôn nhân không đúng mà ba nỡ cướp đoạt hết những gì anh con phấn đấu từ năm hai mươi tuổi đến giờ?"

"Giỏi," Thương Kình Nghiệp nói một hơi hai từ "Giỏi", "Anh em nhà khác tranh gia sản đến mức lôi nhau ra tòa, chúng mày thì hay rồi, cơ nghiệp mấy trăm mấy nghìn tỷ so ra còn kém tình yêu của nó với lý tưởng của mày, có đúng không?"

Thương Lục thấy hắn sắc mặt ông tím lại liền biết đã giận đến mức không phát được hỏa không mắng được người rồi. Chú Thăng ở phía sau liều mạng lắc đầu ra hiệu, sợ hắn nói thêm câu nào lại khiến ông chủ giận đến ngất xỉu.

Thương Lục hoãn máu nóng trong đầu xuống, "Ba đừng sốt ruột, anh cả là người biết phân biệt phải trái, chẳng lẽ một thứ như chính trị chỉ có chị dâu ảnh hưởng đến anh ấy, mà không phải anh ấy ảnh hưởng ngược lại người ta sao?"

Thương Kình Nghiệp đỡ tay vịn ghế đứng dậy, lạnh lùng đáp: "Mày cũng đừng sốt ruột, năm đó hai mươi lăm tuổi ba phải nhận nhiệm vụ lúc nguy nan, còn không bằng mày bây giờ đâu. Chỉ cần mày muốn là làm được ngay ấy mà."

"Con không muốn." Thương Lục dứt khoát nói.

Chú Thăng vuốt mặt, không dám nhìn sắc mặt Thương Kình Nghiệp ngay lúc này.

Thương Kình Nghiệp cười lạnh: "Không giấu gì mày, ba thích tính mày lắm đấy."

Thương Lục lui về sau một bước, cảnh giác hô to: "Ba đừng chơi trò châm ngòi ly gián."

"Ba chỉ nói thích mày mà cũng tính là châm ngòi ly gián?" Thương Kình Nghiệp nhếch môi chế nhạo: "Xem ra mày cũng không tin tưởng anh cả mày lắm nhỉ."

Thương Lục nghẹn họng. Đúng vậy, nhân phẩm của Thương Thiệu không chê vào đâu được, nhưng trước mặt anh ta là sự nghiệp dốc hết tâm huyết hơn hai mươi năm, là đế quốc thương nghiệp trăm tỷ. Phải mang tâm trí và tính cách thế nào mới tự tin tuyên bố mình sẽ chiến thắng bản năng ma quỷ, chiến thắng số tài sản tính bằng núi vàng núi bạc?

Đôi mắt Thương Kình Nghiệp nhìn rõ hết thảy, ông nói nhàn nhạt: "Tuy mày khinh thường mấy thứ đó, nhưng ba thấy mày vẫn hiểu được tầm quan trọng của tiền bạc đấy."

·

"Cái gì? Ba con nói thế thật à?" Ôn Hữu Nghi giật mình hỏi.

Thương Lục gật đầu, bóng dáng Thương Kình Nghiệp rời đi vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt. Ông chưa lộ ra dấu vết tuổi già, đi đường vẫn đầy phong thái ngọc thụ lâm phong.

Ôn Hữu Nghi chống cằm suy nghĩ, "Nhưng mà, chuyện ông ấy nói thích con là thật đấy."

Thương Lục nổi cả da gà: "Mẹ đừng làm con buồn nôn!"

"Ba con gặp con rất vui mà," Ôn Hữu Nghi phấn chấn nói, "Vừa rồi mẹ bưng canh sâm vào, ba con cũng uống hết! Ông ấy còn trách mẹ tự dưng kêu con về nhà, nói con quay phim không rảnh rỗi hơn quản lý công ty bao nhiêu, bay tới bay lui vừa lãng phí thời gian vừa tốn sức lực," Ôn Hữu Nghi chớp chớp mắt, "Xót con đấy."

Thương Lục cầm một trái cherry nhét vào miệng bà: "Mẹ cứ bịa chuyện đi."

Ôn Hữu Nghi nhai nuốt xong trái cherry, lau miệng kỹ càng mới hỏi: "Con cảm thấy Sa Sa thế nào? Chắc phải gặp nó nhiều hơn ba mẹ rồi chứ."

"Tính cách rất được, nhiệt tình, hào phóng và hài hước, hai người cũng rất yêu thương nhau."

Ôn Hữu Nghi suy tư: "Nhưng suy nghĩ của daddy không phải là không có lý..."

Thương Lục trấn an bà: "Để cho anh cả tự xử lý đi, mẹ đừng lo lắng nữa. Chuyến lưu diễn tiếp theo của Kha Dữ là ở Berlin, mẹ có muốn theo con bay đi giải sầu không?"

"Làm sao mẹ đi được..." Ôn Hữu Nghi lo lắng sốt ruột liếc nhìn về hướng phòng làm việc, "Các con chỉ biết chọc giận ba, đến mẹ cũng đi mất, chẳng phải ông ấy sẽ bị mấy đứa bắt nạt chết sao?"

Thương Lục: "..."

Xin mẹ đừng mô tả một con rồng suốt ngày gầm rú bạo nộ theo kiểu yếu đuối và bất lực như vậy.

"Nói gì thì nói," Ôn Hữu Nghi tổng kết, "Con cứ ở nhà mấy ngày đi, để mẹ kêu A Thiệu tranh thủ về. Có con ở đây, nó sẽ biết kiềm chế một chút."

Qua giờ cơm tối quả nhiên Thương Thiệu về nhà một chuyến để lấy công văn. Hai anh em đứng trong vườn hoa vừa hút thuốc vừa trò chuyện, Thương Lục hỏi thẳng: "Nếu Thương Kình Nghiệp khăng khăng phản đối, anh định làm thế nào?"

"Có thể làm thế nào?" Thương Thiệu không quá đẹp trai nhưng cười lên trông rất hiền hòa, "Vẫn phải có quyết tâm đấu tranh chứ. Hồi xưa em muốn đi học làm phim suýt bị ba đánh gãy chân, lần này chân anh chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Thương Lục không biết anh ta đang đùa hay thật, "Đấy chỉ là thủ đoạn đối phó với trẻ con."

Thương Thiệu thu sắc mặt lại: "Thứ ba có thể lấy ra đe dọa anh không nhiều lắm, đơn giản chỉ có gia nghiệp thôi. Nói thật là anh không nỡ, nhưng nếu có thể dốc sức tự gây dựng sự nghiệp của mình cũng chưa chắc là chuyện không tốt, cuối cùng người chịu khổ chỉ có em," Thương Thiệu vỗ vỗ vai hắn, cười như không cười, "Gánh nặng đổ lên đầu, em muốn ở bên cậu Kha Dữ kia mới càng khó đấy."

Thương Lục mắng một câu, "Bộ anh tính chơi đánh trống truyền hoa hay gì?"

Thương Thiệu nhướn mày: "Hay là hai đứa mình cùng đi dỗ Minh Tiễn?"

Thương Minh Tiễn lại không cần, cô đang vui vẻ quản lý chuỗi khách sạn và sòng bạc của riêng mình, cơ bản không có hứng thú nhúng tay vào mấy nghiệp vụ khô khan nhàm chán bên Thương Vũ.

Thương Thiệu dụi thuốc lá: "Anh phải đi rồi, mai em có rảnh không, để anh kêu Sa Sa cùng nhau đi ăn bữa cơm? Cô ấy sắp thành fan điện ảnh của em rồi đấy."

Thương Lục đáp ứng. Đường trở về phòng phải đi ngang qua vườn hoa, hắn ngẩng đầu lên thấy đèn phòng làm việc Thương Kình Nghiệp bật sáng, một đốm lửa thuốc lá lập lòe rõ ràng đang nhìn về hướng xe Thương Thiệu chạy xuống núi.

Rõ là chỉ biết mạnh miệng.

Hai anh em ăn cơm với nhau không quá câu nệ kiểu cách nên cùng tìm một quán trà lâu đời vừa uống trà vừa nói chuyện. Bạn gái Thương Thiệu, Vu Sa Sa, là kiểu phụ nữ hiện đại đơn giản điển hình, vóc dáng nhỏ gầy nhưng chú trọng tập thể hình, nước da màu mạch hơi ngăm, mắt phượng dài hẹp, trang điểm đơn giản nhưng chỉn chu cùng mái tóc đen dài mềm mại. Thương Lục đã gặp mặt qua mấy lần, cô ta hiển nhiên không phải kiểu phụ nữ ám ảnh với việc cải thiện ngoại hình, trang phục cũng rất giản dị thoải mái.

"Sa Sa định nhờ em mua hộ vé xem 'Kẻ dã tâm'. Hôm trước cô ấy xem tin tức mới biết mình đã bỏ lỡ đợt lưu diễn ở London, thế là tiếc giận bỏ cơm mất một ngày." Thương Thiệu châm trà cho Thương Lục, lại dùng đũa chung gắp bánh điểm tâm cho bạn gái.

"Được, để em hỏi bạn cho."

Thương Thiệu nhướn mày: "Bạn nào? Bạn trai cũ?"

Vu Sa Sa là người cực kỳ nhạy bén, nghe được lập tức ồn ào: "Ồ, có câu chuyện đằng sau cơ à?"

Thương Lục hàm súc đáp: "Chị dâu đừng nói đùa."

Vu Sa Sa chắp hai tay: "'Kẻ dã tâm' có Kha Dữ đảm nhiệm vai chính, chị thấy mọi người trên mạng rất chờ mong lần hợp tác tiếp theo của hai người đấy. Người làm chị dâu như chị có được phép biết tin tức nội bộ không?"

Thương Lục ngước mắt nhìn Thương Thiệu, nghĩ thầm bây giờ anh cả đang sứt đầu mẻ trán, trong lòng nhất định rất buồn bực, nếu thấy em ruột mình còn tỏ thái độ phòng vệ sẽ càng khó chịu hơn. Thế cho nên hắn gật đầu: "Có lẽ, sớm thôi."

"Lợi hại quá!" Vu Sa Sa che miệng hô lên, "Chị thích xem tác phẩm hợp tác của hai người lắm! Kha Dữ dưới ống kính của em quyến rũ không đâu bằng."

Thương Thiệu không khỏi cúi đầu cười một tiếng.

"Anh cười gì vậy?" Vu Sa Sa chọc chọc anh ta, "Này, anh cười gì? Có gì buồn cười đâu?"

Thương Thiệu không biết làm sao với hành động làm nũng của bạn gái, chỉ có thể cười thấp giọng thì thầm: "Đừng nghịch nữa."

Thương Lục cúi đầu nâng chén trà lên uống một ngụm, tâm trí bỗng dưng xẹt qua gương mặt Kha Dữ. Hình như anh chưa bao giờ làm nũng với hắn như thế thì phải? Trong lòng chợt thấy ngứa ngáy khó tả.

Thương Thiệu hỏi: "Đang làm gì thế?"

Thương Lục đáp ngắn gọn: "Đổi vé."

Thương Thiệu hiểu rất nhanh: "Gặp Kha Dữ nhớ cho anh gửi lời chào."

Vu Sa Sa cũng nhanh chóng đuổi theo: "Gặp Kha Dữ nhớ xin chữ ký giúp chị —— Ủa? Em mới từ Anh trở về mà?" Sau đó cô trợn mắt như bừng tỉnh, "Em chạy theo đoàn lưu diễn?!"

"Không hẳn," Thương Lục chỉ nói một nửa, "Em chuẩn bị cho liên hoan phim."

Thương Thiệu nắm tay bạn gái dưới bàn: "Em đừng hỏi nữa, chừa cho nó chút mặt mũi đi. Miệng thì nói được theo đuổi, thực tế là theo đuôi người ta chạy khắp châu Âu, chúng ta nói toẹt ra sau này lại có cớ cười nó cả đời mất."

Thương Lục bất đắc dĩ liếc anh trai. Thương Thiệu căn bản không phải người nhiều chuyện, thái độ thế này chứng tỏ anh ta đã xem Vu Sa Sa là người một nhà. Chuyện đến nước này, cây gậy của Thương Kình Nghiệp vung xuống có đánh tan được đôi uyên ương hay không, đúng là không ai dám nói chắc.

"Ai, theo đuổi ai?" Vu Sa Sa ngơ ngác chớp mắt, "Em —— và Kha Dữ?"

Thương Lục không trả lời, Vu Sa Sa hạ giọng, do dự liếc nhìn Thương Thiệu.

Cô ta kiêng dè chú em này còn hơn cả Thương Minh Tiễn. Công bằng mà nói, cả năm anh em nhà họ Thương đều là người tốt, nhưng dù sao cũng được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh giàu sang khó ai bì kịp nên vẫn có khoảng cách chênh lệch rất lớn với Sa Sa, vì vậy cô ta luôn phải thể hiện sự tự tin và nhiệt tình gấp trăm lần để hòa đồng với bọn họ.

Thương Lục không khó gần nhưng lại khó hiểu. Hắn là kiểu người nhìn qua tưởng đơn giản, nhưng đến lần gặp thứ hai lại không còn chắc phán đoán của mình có đúng hay không nữa. Hắn cao lớn, đẹp trai, luôn thờ ơ, ăn nói lịch sự nhưng luôn mang theo khoảng cách nhất định, nụ cười bất cần thường trực. Hắn không hay lấy lòng người khác, cũng không chăm sóc người khác, chỉ duy trì vẻ lịch sự đúng mực và có khí thế không thua gì Thương Kình Nghiệp. Những người trẻ tuổi trong nhà họ Thương đều có lúc phải thỏa hiệp, nhưng riêng hắn thì không. Cho nên lúc hắn không nói gì có nghĩa là hắn không muốn để ý đến đối phương, mà hắn không muốn để ý, có nghĩa là vừa rồi người ta đã làm hắn không vui.

Khí thế thoáng qua đó làm Vu Sa Sa phải cúi đầu uống một ngụm trà. Thương Thiệu vỗ vỗ đùi cô trấn an, "Em đừng đoán mò."

Thương Lục buông chén trà xuống mỉm cười, giọng điệu thản nhiên bắc cho hai bên bậc thang đi xuống: "Chị dâu đừng quan tâm đến mấy tin đồn vớ vẩn. Chị muốn xem kịch lúc nào cứ nói, để em gửi vé cho."

---

Lời tác giả:

Đi cốt truyện tiếp thôi

Bình Luận (0)
Comment