Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 163

Một ngày sau khi đáp ứng làm giám khảo liên hoan phim, Kha Dữ đã lập tức hối hận, bởi vì số kịch bản mà tối hôm trước Thương Lục đưa cho anh cơ bản chỉ là một góc nhỏ của tòa núi băng mà thôi.

Anh nghi ngờ Thương Lục đào hố gài mình, nhưng không tìm thấy chứng cứ.

Một phút sau khi đồng ý làm giám khảo, anh bị Thương Lục hôn lấy, sau đó nói muốn mời anh đi ăn cơm chúc mừng.

Một tiếng sau khi đồng ý làm giám khảo, anh được Thương Lục lấy danh nghĩa "Hợp tác vui vẻ" chuốc cho ba ly Brandy, say thì không say, nhưng cồn kết hợp với hormone của đối phương cũng đủ quấy phá làm tinh thần anh không tỉnh táo nổi.

Hai tiếng sau khi đồng ý làm giám khảo, anh thở hồng hộc chết đi sống lại trong phòng khách sạn. Lần trước Thương Lục nói đàn ông Pháp có thể hầu hạ anh sung sướng lên tiên, hôm nay Kha Dữ lại dùng thân thể mình nghiệm chứng một lần nữa.

Ba tiếng sau khi đồng ý làm giám khảo, Kha Dữ mệt đến mức không buồn nhúc nhích một ngón tay, lại tiếp tục bị Thương Lục đè lên người bắt xem kịch bản ——

Hiện tại, giờ phút này, ngay lập tức —— Bắt đầu công tác tuyển chọn.

Đầu óc Kha Dữ không hoạt động nổi, "Em..."

Kịch bản lật trang ngay dưới mí mắt, Thương Lục đeo cặp kính gọng bạc, thái độ lạnh lùng thờ ơ y hệt một con AI kiểm duyệt bản thảo:

"Tóm tắt quá nhàm chán, pass."

"Kịch bản đảo chiều, pass."

"Thú vị có thừa nhưng chân thành không đủ, trông mà ghét, pass."

"Sao lại viết ra cốt truyện chán thế này nhỉ? Pa——"

Một hơi thở dài cực kỳ mệt mỏi phả vào cánh tay, Kha Dữ nằm trong vòng tay hắn nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Mái tóc đen mềm mại của anh trượt xuống từ giữa mày, lộ ra khuôn mặt đẹp như tranh. Cốt tướng anh lập thể nhưng không quá sắc bén, là vẻ đẹp không mang tính công kích mà cả phương đông lẫn phương tây đều tán thưởng, cho người ta cảm giác không xa không gần, tựa như làn sương mù thấm đẫm thủy triều biển về đêm, vừa mông lung vừa không thể nắm bắt ——

Nếu vươn tay ra chỉ có thể cảm nhận được xúc cảm ẩm ướt trên làn da, làm người ta hụt hẫng nhưng vẫn khao khát muốn bắt lấy nhiều hơn.

Thương Lục cũng không nghi ngờ gì về khả năng anh sẽ giành được vô số giải thưởng cao quý và danh giá mà phương tây luôn kiểm soát chặt chẽ.

Kha Dữ ngủ mơ màng nhưng không yên ổn, cứ có cảm giác giây tiếp theo Thương Lục sẽ hỏi mình đoạn này thế nào, anh cảm thấy ra sao, có muốn giữ lại không, anh lẩm bẩm trong miệng: "... Em cứ tự quyết định đi..."

Thương Lục không khỏi bật cười một tiếng, tháo mắt kính xuống hôn lên trán anh: "Tiền đồ đâu cả rồi?"

Kha Dữ cảm giác mình lại được hắn kéo dậy, vòng tay rắn chắc mạnh mẽ của hắn ôm lấy anh, giam cầm anh, khiến anh đi vào giấc mộng vẫn cảm thấy vô cùng an toàn.

Ngày hôm sau chuyên viên trang điểm hỏi tại sao quầng thâm mắt đậm thế này, Kha Dữ cúi đầu uống cà phê đá, miệng không nói được một câu nói thật: "Tối hôm qua lỡ uống hơi nhiều cà phê."

Hôm nay diễn xong anh không bị Thương Lục dẫn đi nữa, phải thành thật cùng Stella dự tiệc. Giữa chừng chán quá, Kha Dữ nhắn WeChat cho hắn: [ Đang làm gì thế? ]

Thương Lục đang video call với Kỷ Duẫn, không thể bỏ bê việc học của cậu trò nhỏ quá lâu được.

Kha Dữ: ......

Chua chát đáp trả: [ Thầy giáo có tâm ghê. ]

Thương Lục: [ Tại nó ngốc. ]

Kha Dữ: [ Hồi xưa anh đâu có loại đãi ngộ này? ]

Thương Lục: [ Nói chuyện cũng phải dùng lương tâm nhé. ]

Lại nói: [ Cho anh cơ hội nói lại đấy. ]

Kha Dữ: [ Hồi xưa tại sao em không cho anh gọi "thầy"? ]

Kỷ Duẫn cảm giác thầy mình càng lúc càng giảng giải qua loa, tâm cũng không biết chạy đi đâu rồi mà cứ kè kè cái điện thoại nhắn tin đến là hăng say, khuôn mặt sau cặp kính cận vẫn lạnh lùng như thường, nhưng khóe môi hiển nhiên đã không chịu khống chế. Cậu ho khan một tiếng: "Thầy ơi?"

Thương Lục bày ra bộ dạng ông thầy nghiêm khắc, nhíu mày dạy bảo: "Phương pháp này tôi nói đi nói lại mấy lần rồi, tự giải thích đi."

Kỷ Duẫn: "..."

Không phải chứ, hoá ra mấy trăm từ em nói nãy giờ thầy không nghe lọt từ nào sao?

Thương Lục trả lời Kha Dữ: [ Có thể gọi. ]

Kha Dữ không đáp mà cất di động, hết sức nghiêm túc bình thản cùng Stella đi chào hỏi xã giao. Mãi đến 9 giờ tối tiệc tan rồi, Thương Lục vẫn không chờ được một tiếng "Thầy" ngoan ngoãn từ ai đó, chỉ có Kỷ Duẫn ở cách đó bảy múi giờ là phải ăn một trận đòn vô hình.

Ngày hôm sau chuyên viên trang điểm thấy tinh thần Kha Dữ sáng láng, bèn trêu chọc: "Tối hôm qua không uống cà phê nữa à?"

Thật ra Kha Dữ có xem qua vài quyển kịch bản, đều là bài tập về nhà mà Thương Lục ném cho, nếu không xem sẽ không theo kịp tiến độ. Hai người tự phê bình chấm điểm phần mình, cuối cùng mới kiểm tra đối chiếu ý kiến của nhau, hiệu suất làm việc cao hơn hẳn. Anh gật đầu với chuyên gia trang điểm, trong lòng nghĩ chỉ cần đừng làm việc gì quá tốn sức thì thế nào cũng xong.

Stella nhìn ra dấu vết mất tập trung của anh, cười hỏi: "Xem ra cậu đã nhận lời mời rồi."

Thật ra Kha Dữ cảm thấy hơi ngượng, Stella phải trấn an ngược lại anh: "Relax, tôi tin vào trạng thái và tinh thần chuyên nghiệp của cậu, nếu không đã không để cậu đi rồi," Dừng một chút, bà chớp chớp mắt: "Đương nhiên, cũng một phần là tôi nể mặt Thương Lục đã thuyết phục mình rất lâu."

Kha Dữ: "... Thuyết phục cô rất lâu?"

Hắn nói "Không hứng thú cũng không sao em có thể tìm người khác" là ý này đây hả?

Stella ấn nắp bật lửa kim loại, ngậm điếu thuốc nói: "... Gọi điện thoại hẳn ba tiếng đồng hồ, không cho tôi ngủ yên."

Kha Dữ khiếp sợ: "Ba tiếng?" Anh vô thức cảm thán: "... Cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện với em tới ba tiếng đồng hồ đâu."

Stella nghiêng đầu liếc mắt, nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối: "Well, lần tới các cậu có thể thử."

Tối hôm đó chào bế mạc xong Kha Dữ liền muốn thử một chút. Anh chủ động gọi điện cho Thương Lục, khuôn mặt tái nhợt vừa tẩy trang xong vẫn còn đọng bọt nước chưa lau khô. Anh vừa rút khăn giấy lau mặt vừa nói chuyện tào lao với hắn, nghe thấy bên đầu kia ầm ĩ xôn xao như đang ở trong đại sảnh, sau đó là tiếng loa phát thanh thông báo mọi người ra về trong trật tự. Kha Dữ ngơ ngẩn: "Em đang ở nhà hát?"

Tiếng đập cửa vang lên, Kha Dữ gần như giật mình quay đầu, tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy Thương Lục, kết quả chỉ là giám đốc nhà hát dẫn hai người hâm mộ vào chụp ảnh chung.

Anh kề mặt vào di động thì thầm: "—— Tốn hai phút thôi, em đừng cúp máy." Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt máy lên mặt bàn, rất tự nhiên dùng tiếng Anh chào hỏi, ký tên, chụp ảnh chung theo quy trình khách khí và mau lẹ. Vừa tiễn người đi, bên cạnh cửa liền xuất hiện một bóng người cao lớn, đôi chân dài gác lên nhau, một tay ôm bó hoa, tay kia đút vào túi quần, trên tai vẫn còn nhét tai nghe Bluetooth màu trắng.

Giám đốc nhà hát quay đầu rồi lịch sự gật đầu, cho rằng đó lại là một người hâm mộ kịch bình thường khác, thế nhưng nhìn lên đã thấy khóe môi Kha Dữ đầy ý cười.

Thương Lục bước vào phòng, đóng cửa thuận tiện khóa trái. Hắn nâng cổ tay xem đồng hồ, "Bảo người ta chờ hai phút, bây giờ đã trễ ba phút rồi này."

Kha Dữ muốn nhận bó hoa thì bị Thương Lục tránh một chút: "Có ai nói tặng cho anh đâu?"

Kha Dữ: "Thích thì tặng không thì thôi."

Thương Lục ném cho anh: "Anh theo đuổi người khác như thế đấy à? Còn làm giá hơn em nữa."

Kha Dữ mỉa mai lại: "Em cũng biết mình làm giá cơ đấy." Ngữ khí đanh đá nhưng hoa trên tay vẫn nâng niu đặt lên bàn. Bó hoa của ngày đầu tiên còn cắm trong bình, đặt bên cạnh bàn hóa trang trong nhà hát. Hôm nay đã là ngày diễn cuối ở London rồi, anh dự định sẽ mang bó hoa mới về phòng khách sạn.

"Không thấy em ngồi hàng ghế đầu," Kha Dữ trào phúng: "Lần sau không mua được vé thì nói sớm, để anh giữ chỗ đẹp cho."

Thương Lục hơi cúi người: "Ngại quá, ngồi trên ghế lô tầng hai."

Vé này chắc chắn là mua lại từ chỗ phe vé với giá cắt cổ, Kha Dữ nhếch môi: "Cậu chủ Thương tốn kém quá."

"Sợ phóng viên thấy lại viết linh tinh," Thương Lục liếc anh một cái, hờ hững nói: "Tổn hại thể diện ảnh đế Cannes."

Kha Dữ sửng sốt, theo phản xạ muốn giải thích: "Anh không ——"

Anh định nói mình không quan tâm, Thương Lục lại như không nhận ra ý định giải thích của anh, cũng không để ý đến lời biện bạch mà nói sang chuyện khác: "Chuẩn bị xong chưa? Tối nay dẫn anh đi uống rượu."

Kha Dữ cứng người, đứng yên lặng rũ mắt khoảng hai giây để kìm nén cơn bối rối trong lòng, sau đó anh mỉm cười như không có chuyện gì: "Đi đâu?"

Là một quán bar tên George nằm trong một con ngõ nhỏ.

"Sinh thời Shakespeare thường xuyên tới nơi này." Thương Lục đẩy cửa ra cho anh, lịch thiệp nói: "Tình tiết này từng được viết trong tiểu thuyết của Dickens, chào mừng anh đến với thời không của Shakespeare và Dickens."

Cơn rùng mình không xuất hiện ngay lập tức, Kha Dữ ngẩn người mất hai dây mới giật mình sởn gai ốc.

"'Midnight in Paris'?"

*Midnight in Paris: Một bộ phim hài tưởng tượng lãng mạn sản xuất năm 2011 do Woody Allen viết kịch bản và đạo diễn, khai thác đề tài về sự hoài niệm và chủ nghĩa hiện đại. Nội dung phim kể về một nhà biên kịch đang phải đối mặt với một mối quan hệ rạn nứt với vị hôn thê. Mỗi đêm anh ta dạo quanh Paris và tình cờ du hành về quá khứ, gặp gỡ các nhân vật nổi tiếng, để rồi sau đó càng thêm chán chường với hiện thực xấu xí vật chất quanh mình. Midnight in Paris được đề cử ở ba hạng mục và nhận giải Kịch bản gốc xuất sắc nhất Oscar 2012.

Thương Lục gật đầu khẳng định: "Một bộ phim rất hay."

Vẻ ngạo mạn và tự tin của hắn đã xuất hiện trở lại. Giữa quán bar ồn ào mờ tối, Kha Dữ khẽ nhếch khóe môi, vừa đi vào cùng hắn vừa nói: "Hiện giờ trong đầu em chắc chắn xuất hiện rất nhiều hình ảnh."

Thời gian và không gian sẽ luôn được liên kết trong não bộ một người bình thường. Một bên là thời kỳ Phục Hưng đầy màu sắc của thế kỷ 16, bên kia là vẻ nhộn nhịp hiện đại của thế kỷ 21. Những con chữ đi xuyên qua đường hầm thời gian, mỗi một bài thơ sonnet, mỗi một tờ kịch bản đều như sống dậy ở nơi này.

Ngoại trừ anh.

Khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, Kha Dữ gọi một ly bia, tay chống cằm, đôi mắt sáng ngời nhưng ngữ khí rất bình thản: "Có thể kể thêm cho anh nghe không? Những hình ảnh mà em nghĩ đến ấy."

Thương Lục đẩy cốc bia ra trước mặt anh: "Ừm, có lẽ Shakespeare cũng từng chống cằm ngồi ngay trên góc bàn mà anh ngồi lúc này, có điều thời đó bia rượu không thuần hậu như ngày nay, nhưng vẫn thơm y hệt. Ông ta lặng lẽ quan sát hết thảy mọi người trong quán, nhìn thấy một người đàn ông đang tranh luận sắc bén với người pha rượu, khuôn mặt trắng trẻo thư sinh ra vẻ lõi đời, cho rằng đó có thể là một người phụ nữ cải trang nam giới nên đã đặt tên cho cô ấy là Portia. Bóng dáng vở kịch "Người lái buôn thành Venice" đã ra đời như thế đấy."

Kha Dữ cầm cốc bia lạnh, nghiêng người thích thú hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Còn có," Thương Lục đảo mắt, nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng nhạt từ đèn ống chiếu xuống, phản chiếu hai bóng người đối diện trên tường, "Bên góc phải có một đôi vợ chồng đang thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại đề phòng ngẩng đầu lên thăm dò bốn phía. Ông ta nghĩ đôi này nhất định là có âm mưu gì đó rất xấu xa, vì thế cái bóng bọn họ phản chiếu trên tường cũng trở nên đáng sợ, như đang chìm ngập trong bầu không khí mưu mô xảo quyệt."

Kha Dữ tiến lại gần, đan tay vào mấy ngón tay hắn đang rũ dưới bàn: "Vợ chồng Macbeth."

Buổi tối cả tu viện Westminster lần nhà thờ lớn St.Paul đều không mở cửa. Thương Lục lái xe, hạ cửa sổ xe xuống để làn gió ẩm nhẹ nhàng thổi vào trong. Hai người dừng xe rồi đi bộ dọc bờ sông, làn gió mang theo hương cỏ xanh tươi mát từ ngoài sông thổi vào, khẽ thổi tung áo sơ mi.

Thương Lục giới thiệu cho anh như một hướng dẫn viên du lịch: "Vào thế kỷ thứ 16, trong cung điện của Nữ vương Elizabeth có một vị thi sĩ rất lỗi lạc, ông ta chìm đắm trong t.ình d.ục nhưng tương lai rất rộng mở. Một ngày nọ số phận như trêu đùa ông ta, để ông ta có một mối tình khắc cốt ghi tâm nhưng lại hủy hoại cả tiền đồ về sau. Ông ta phải lòng cô con gái của người canh tháp London, đối phương chỉ mới mười bảy tuổi. Người cha tức giận đã ném cả hai người vào ngục giam, cô gái ở đầu này, thi sĩ ở đầu bên kia."

Kha Dữ nghe rất nghiêm túc: "Nghe rất giống Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, cũng hơi giống Ngưu Lang Chức Nữ. Rõ ràng lúc Thượng Đế tạo ra những câu chuyện tình yêu cũng không phân biệt quốc gia hay lãnh thổ."

Thương Lục cong môi cười theo, "Ở trong ngục giam, thi sĩ gửi cho thiếu nữ một tờ giấy, trên đó viết ——

"John Dunne

Anne Dunne""

"Lấy họ của anh quàng vào tên em, lãng mạn đấy."

"Nhưng rồi cô gái đó cũng chỉ là một đoạn tình cảm ngắn ngủi của ông ta thôi. Sau khi cùng nhau trốn đi, tương lai của ông ta bị hủy hết, hai người phải trải qua cuộc sống khốn khó suốt mười năm trời. Năm bốn mươi hai tuổi, John Dunne đau đớn vứt bỏ tình yêu và gia đình để lao vào vòng tay thần học. Ông ta tìm thấy bình yên sau khi cải đạo sang thờ Đức trinh nữ Maria, trở thành thầy dòng của nhà thờ St.Paul và đạt được danh vọng chưa từng có."

Kha Dữ: "..."

Đen thật.

Đôi mắt anh lạnh băng trừng trừng, nhìn qua rất tức giận: "Em có thể không kể đoạn sau mà."

Đi đến chân nhà thờ St.Paul, Thương Lục ngẩng đầu chiêm ngưỡng một lát, "Đây chính là nơi ông ấy từng giảng đạo và làm thơ. Tấm vải liệm của ông ấy được treo trên tường, anh phải đến vào ban ngày mới xem được. Anh có biết câu thơ nổi tiếng nhất của ông ta là câu nào không?"

Hắn nhìn Kha Dữ dưới mái vòm uy nghiêm và tĩnh lặng của nhà thờ Baroque.

"Là câu nào?"

"'Vì Chúa, xin hãy ngậm miệng và để anh yêu em.'"

Kha Dữ hừ một tiếng: "Vì Chúa, shut up, đừng lừa anh nữa."

Thương Lục khoác vai anh không ngừng cười, gỡ điếu thuốc bên khóe môi xuống: "Sao anh bất kính với tiền bối thế hả?"

Kha Dữ cũng phủi phủi đầu lọc thuốc lá: "Yên tâm, dù Kha Dữ anh có nghèo chết cũng sẽ không vứt... Thôi, dù sao em vẫn nuôi nổi anh mà."

"Vì Chúa, anh ngậm miệng lại đi, đừng tự luyến nữa, em nói muốn nuôi anh bao giờ?"

"Vì Đức Mẹ đồng trinh Maria," Kha Dữ ngẩng đầu, đột nhiên không biết phải cãi lại thế nào đành bất đắc dĩ nói: "... Em vẫn nên im đi."

Đêm hôm khuya khoắt, trên phố còn lác đác vài bóng người, chỉ có mấy kẻ say rượu và người vô gia cư mới khẩn cầu Thượng Đế ban chỗ trú ẩn. Thương Lục thấp giọng: "Anh còn nợ em vài thứ đấy."

"Cái gì?"

Thương Lục nhìn vào mắt anh: "Mười bảy lần cá cược thua."

Khuôn mặt hắn cách quá gần làm yết hầu Kha Dữ lăn lăn: "Có còn trong thời gian hiệu lực hay không, em quyết định đi."

"Không phải anh nói đó chỉ là mấy câu dỗ trẻ con thôi sao?" Thương Lục vẫn khoác vai anh, cúi đầu hít ngửi hơi thở của anh.

Kha Dữ khẽ chớp mắt, chút ướt át trong mắt dưới màn đêm gần như khó lòng nhận rõ, chỉ cảm thấy một ít ấm ức quật cường cùng cơn đau lòng vô hạn. Sao anh có thể nói ra những lời đó với Thương Lục? Ngày trước anh quyết tâm bước vào bóng tối một mình nên mới không cho Thương Lục đường lui, chỉ không ngờ mồi lửa mà hắn trao cho đã thắp sáng cả cuộc đời anh theo cách toàn diện như vậy.

Thương Lục bất đắc dĩ cụp mắt: "Anh ỷ diễn xuất tốt nên cố ý diễn trước mặt em đấy hả?"

Kha Dữ quay mặt về phía nhà thờ St.Paul rực rỡ về đêm, chỉ để lại cho Thương Lục một góc nghiêng mơ hồ: "Anh không có nhàm chán như vậy."

Thương Lục búng trán anh một cái: "Thôi được rồi, diễn xuất qua cửa, đạo diễn bị anh làm đau lòng rồi."

Kha Dữ mím môi: "Nói thật hay Thử thách, em chọn đi."

"Thử thách."

Kha Dữ đã chuẩn bị tinh thần đâu đấy, hưng phấn hạ giọng hỏi: "Được, muốn anh làm gì?"

Ví dụ như nói trước mặt Chúa rằng anh yêu hắn.

Ví dụ như hôn hắn trước mặt các vị thánh thần.

Hoặc ví dụ như thú nhận và bày tỏ hết mọi hối tiếc hoang đường của mình dưới lòng thương xót của Chúa Jesus.

Thương Lục nghiêm túc nhìn anh hai giây: "Đơn giản lắm."

Kha Dữ: "?"

"Đêm nay phải gọi em là thầy."

"Thầy ——" Đôi môi bị chặn kín, điếu thuốc rơi khỏi mấy ngón tay. Anh được Thương Lục giao nắm mười ngón tay hôn sâu ——

"Ưm." Kha Dữ bị hôn đến lảo đảo, thắt lưng được cánh tay đối phương vững chắc đỡ lấy, giọng nói bên tai anh bị bóp nghẹt trong bóng đêm: "... Đương nhiên không gọi ở chỗ này rồi."

---

Lời tác giả:

Thượng đế: Không có mắt mà nhìn

Midnight in Paris là một bộ phim du hành thời gian của Woody Allen, rất xuất sắc, xem phim xong còn có thể hiểu hơn về nội dung chương này nữa (bao gồm cả mối liên hệ tâm hồn giữa hai người). Bộ phim từng giành giải Oscar cho Kịch bản gốc xuất sắc nhất.

Quán rượu George từng được Charles Dickens nhắc đến trong cuốn sách "Little Dorrit". Đây là một quán rượu kiểu Anh điển hình với lịch sử lâu đời và bầu không khí sôi động.

Bình Luận (0)
Comment