Đến tận khi sắp ngất đi, Thương Lục vẫn chưa chịu buông tha cho anh. Còn chuyện sau 5 giờ sáng Kha Dữ tắm sạch hết những thứ dơ bẩn trên người bằng cách nào, được đút nước ấm thấm cổ họng ra sao, sau đó còn được nhẹ nhàng ôm lên giường đắp chăn cẩn thận thì anh không hề hay biết, cũng không còn sức lực chứng kiến Thương Lục chăm sóc mình tận tình chu đáo không khác gì người bệnh.
Kha Dữ khép mắt lại, ánh nắng mờ ảo buổi sáng sớm London xuyên qua tấm rèm sa mỏng chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của anh. Thương Lục cúi người cầm cốc nước đặt trên tủ đầu giường uống hết phần nước còn thừa, lúc chuẩn bị xoay người bước đi thì bị Kha Dữ nắm chặt cổ tay.
Con người vừa bị ch.ị.ch mềm oặt giờ phút này không biết lấy sức lực từ đâu ra, đôi mắt cũng mở to, tầm nhìn mờ ảo thất thường như một chiếc máy ảnh quay tay nhưng vẫn miễn cưỡng khóa chặt khuôn mặt Thương Lục.
Đối phương nhìn từ trên cao xuống, cầm ly nước nhướn mày: "Xem ra anh vẫn còn sung sức quá nhỉ."
Mở miệng ra mới biết giọng mình đã khàn đặc, Kha Dữ hỏi thẳng: "Em tính rút chim bỏ chạy đấy hả?"
Thương Lục bật cười, thở dài một tiếng: "Sao nào, hẹn ch.ị.ch với ảnh đế Cannes còn phải phụ trách hầu ngủ?"
Kha Dữ không còn sức lực, bàn tay trượt xuống khỏi cổ tay hắn ngoắc lấy ngón tay, nửa mơ nửa tỉnh lẩm bẩm: "Nếu anh chết ở đây, em cũng chờ xộ khám đi."
Thương Lục vốn chỉ muốn đi rót thêm một cốc nước, nghe anh nói vậy đành bất đắc dĩ đặt cốc xuống bàn tạo ra một tiếng vang thanh thúy. Hắn xốc chăn nằm về chỗ cũ, cong ngón tay gãi gãi lên mặt Kha Dữ: "Chết kiểu gì? Bị đụ chết?"
Kha Dữ không thèm để ý tới hắn mà hờn dỗi xoay người đưa lưng. Cánh tay rắn chắc của Thương Lục luồn xuống gối Kha Dữ để anh gối đầu lên, tiện đà kéo cả người anh ấn vào ngực mình, đùa bỡn dễ dàng như đang đùa một chú chim nhỏ.
"Không cho em đi, sao lần trước bỏ đi dứt khoát thế?" Thương Lục hôn lên đôi mắt nhắm nghiền, lại rũ mắt nhìn Kha Dữ. Trông anh cực kỳ mệt mỏi, đôi lông mi nhẹ nhàng run rẩy, hơi thở vừa nông vừa dài.
Chuyện từ hai năm trước không thể tính là "lần trước" được, Kha Dữ mơ hồ nghĩ trong lòng rồi càng vùi sâu vào trong ngực Thương Lục. Thân thể hắn luôn ấm áp, lại có mùi hương tự nhiên rất dễ chịu.
Kết quả là bất cẩn ngủ quá say, đến khi tỉnh lại trong phòng đã không còn bóng người.
Ánh tà dương để lại sắc vàng dịu nhẹ trên tấm ga trải giường vải bông Ai Cập màu trắng. Một nửa chiếc chăn trượt hẳn xuống dưới, Kha Dữ trở mình, sờ sang phần giường đã sớm rỗng tuếch và lạnh lẽo phía bên kia. Trong đầu như bị thứ gì đâm trúng, đột nhiên anh xoay người ngồi dậy lo lắng nhìn một vòng xung quanh, không thấy quần áo đâu cả.
"... Thương Lục?" Anh nuốt nước bọt kêu tên Thương Lục, ngữ khí run rẩy.
Quá yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng máy điều hòa trung tâm chạy ù ù.
Tựa như sợ phải mở một chiếc hộp ma thuật đã sớm biết kết quả, động tác xuống giường của Kha Dữ rất chậm rãi. Anh từ từ xốc chăn rồi giẫm chân xuống thảm, cảm nhận một loại xúc cảm hơi không chân thực. Thương Lục đi mua bữa sáng? Kha Dữ vừa nảy ra ý nghĩ này xong lập tức tự cười nhạo mình trước, vì bây giờ đã là 4 giờ chiều. Hẳn là hắn có việc ra ngoài, chẳng có gì to tát... Kha Dữ nghĩ thầm, vừa uống nước vừa dạo một vòng quanh phòng ngủ.
Dấu vết tàn dư của cuộc ân ái kịch liệt vẫn còn đầy rẫy, khiến ai nhìn vào cũng phải đỏ mặt. Kha Dữ uống xong một cốc nước, đột nhiên nhớ tới câu nói cuối cùng của Thương Lục trước khi chìm vào giấc ngủ ——
"Không cho em đi, sao lần trước bỏ đi dứt khoát thế?"
Kha Dữ sửng sốt, dở khóc dở cười đưa cốc lên môi... Hắn sẽ không làm ra việc nhàm chán đến thế chỉ để trả thù anh thôi chứ?
Tủ đầu giường kẹp một tờ giấy mờ nhạt đến nỗi phải năm phút sau Kha Dữ mới nhìn thấy, bên trên viết một hàng chữ ngắn gọn:
[ Em có việc phải sang Pháp một chuyến, ngủ dậy nhớ gọi điện thoại. ]
Kha Dữ lập tức gọi qua, Thương Lục tiếp rất nhanh: "Ngủ khiếp thật."
Kha Dữ: "... Em cố ý gây hoảng loạn đúng không?"
Thương Lục vừa nghe liền biết ngay anh có ý gì, hắn cười vào micro: "Em để lại tờ giấy note rồi mà?"
"Em có thể đặt ở chỗ dễ thấy hơn."
"Tủ đầu giường còn chưa đủ bắt mắt?" Thương Lục đặt tay lên môi ho nhẹ, hài hước nói: "Sao, chẳng lẽ anh sợ em không từ mà biệt, bị dọa sợ?"
Kha Dữ lạnh mặt, đặt cộp cốc nước xuống bàn: "Suy nghĩ nhiều rồi, lần sau muốn nhắn gì phiền em nhắn qua WeChat cho anh."
"Ngại quá, em tương đối thích văn bản viết tay," Thương Lục đỡ tay lái, hắn đang trên đường thăm viếng người sáng lập một liên hoan phim tiểu chúng của Pháp. Hoàng hôn buông xuống sau cửa sổ xe, hắn thản nhiên nói: "Vẫn còn giữ tờ giấy ghi [ Anh thích em ] của anh đấy."
Đã là chuyện của năm tháng nào rồi? Thậm chí đến Kha Dữ cũng phải lắc não một chút mới nhớ ra. Ngày đó sau cơn bão trên đảo Nam Sơn, bọn họ mới xác định quan hệ, anh đã nhét một tờ giấy như vậy vào vali hành lý của Thương Lục.
Tim Kha Dữ hẫng một nhịp, cuối cùng chỉ có thể nói mơ hồ: "... Anh tưởng em vứt đi rồi."
Thương Lục cười thầm, sau đó nhanh chóng đổi giọng: "Em đến nơi rồi, nói chuyện sau nhé. Trên đường lưu diễn nhớ nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi uống về khuya như thế nữa."
Kha Dữ nghe ra ý hắn muốn cúp: "Em không trở về nước Anh nữa à?"
"Không được, em còn có việc," Thương Lục dừng một chút, hạ giọng: "Sau đó phải về nước ngay."
"Vậy em kêu anh gọi điện cho em làm gì?"
Thương Lục cười một tiếng: "Để xác định anh không bị em đụ chết ở khách sạn chứ sao."
Tuy biết chỉ là một câu đùa, nhưng kiểu cợt nhả thành thạo của hắn vẫn khiến Kha Dữ mất mát khủng khiếp. Anh không nói thêm gì nữa, giữa tiếng hít thở nhẹ nhàng lại nghe Thương Lục nói: "Tóm lại... không phải vì em muốn nghe giọng anh đâu."
Lúc này hắn không chờ hồi đáp nữa mà lập tức ngắt máy luôn. Kha Dữ cầm điện thoại ngẩn người mất năm giây đồng hồ, sau đó trở mình vùi mặt vào ổ chăn.
·
"Kẻ dã tâm" sẽ lưu diễn qua những thành phố lớn ở châu Âu và châu Mỹ trong vòng nửa năm, mỗi nơi kéo dài ba ngày. Buổi công diễn ở nhà hát Hoàng gia Shakespeare thực chất chỉ dành cho khách mời và truyền thông, không thể tính là buổi công diễn ra mắt theo nghĩa thông thường. Buổi biểu diễn chính thức đầu tiên sẽ diễn ra ở nhà hát West End London vào ngày mốt. Vé vào cửa cả ba ngày đã bán hết từ sớm, nhờ hiệu ứng minh tinh của Kha Dữ mà từ sáng sớm đã có rất nhiều du học sinh kéo tới nhà hát giơ biểu ngữ bảng đèn tiếp ứng, mọi người tụ tập rất trật tự, không có tình trạng hô hoán kêu khóc ầm ĩ, cũng không giơ biểu ngữ gióng trống khua chiêng diễu hành. Chỉ đến khi xe bus của đoàn kịch đến nơi, cả đám mới bộc phát ra một trận xôn xao nho nhỏ.
Công diễn sẽ bắt đầu từ buổi chiều, buổi sáng dành cho quy trình diễn tập ráp sân khấu và hóa trang chuẩn bị. Các học sinh sinh viên vốn không ôm kỳ vọng quá lớn, nhưng khi trông thấy Kha Dữ xuất hiện vẫn có người xúc động che miệng òa khóc.
Bầu trời đổ cơn mưa phùn mang đậm chất London. Trợ lý bung dù lên, Kha Dữ lên tiếng mời bọn họ vào trong nhà hát trú mưa, sau khi kiên nhẫn ký tên khoảng mấy chục tờ giấy lại khuyên bọn họ mau trở về đi học.
Bầu không khí giao lưu rất nhẹ nhàng, gần như một buổi nói chuyện phiếm, các fan vây quanh anh như học sinh vây quanh thầy giáo. Có fan mau miệng hỏi: "Thầy Kha ơi, chúng em xem bài phỏng vấn sau công diễn của anh rồi, anh nói nếu có cơ hội vẫn muốn tiếp tục đóng phim của Thương Lục, các anh sắp tái hợp thật ạ?"
Kha Dữ khẽ nâng mắt, cười như không cười, "Tái hợp là sao?"
Một câu đã bại lộ ngay bản chất fan CP. Trường hợp ship đến trước mặt chính chủ như thế này là tối kỵ, fan đỏ cả mặt, "... Ý em là xóa bỏ hiềm khích lúc trước ạ."
"Gần như vậy," Kha Dữ không giấu giếm, lập tức nghe được rất nhiều tiếng hoan hô nhảy nhót. Anh bật cười: "Đừng vui sớm quá, thật ra vẫn còn thiếu một chút nữa."
"Vậy anh cố lên!" Fan nắm tay cổ vũ.
"Bạn được Thương Lục cử tới phải không?" Kha Dữ buồn cười hỏi, "Tại sao chỉ kêu mình tôi cố lên, cậu ấy không cần cố lên à?"
"Tại chúng em không tìm được anh ấy mà..." Một fan khác rón rén kháng nghị.
"Em thấy anh ấy trên Insta đấy! Ảnh chụp mới nhất check in ở London!"
Kha Dữ đang ký tên chợt khựng lại, hai chữ "Đảo Nhỏ" dừng ngay ở nét bút không nên dừng. Anh hồi thần nói xin lỗi, lại kêu trợ lý lấy một tấm poster khác ra, bên tai nghe mọi người cãi cọ về hành tung của Thương Lục.
"Thương Lục có Insta?" Kha Dữ nhàn nhạt hỏi, cố gắng kìm nén phần tò mò sắp bùng nổ trong lòng lại.
"Có chứ ạ," Fan đáp rất đương nhiên, "Trước kia anh ấy còn đăng ảnh chụp hai anh lên đó nữa mà?"
"Tôi biết, ý tôi là hình như lâu lắm rồi cậu ấy không update gì cả."
"Chuyện đấy là thật ạ, cho nên hôm nay thấy bài mới em còn tưởng mình hoa mắt!"
Ký xong poster và đĩa DVD, Kha Dữ chụp chung một tấm ảnh tập thể với mọi người, gật đầu chào rồi xoay người quay vào trong cùng trợ lý đoàn kịch. Thương Lục đang ở London? Không phải hắn nói xong việc phải về nước ngay sao? Nếu đã quay lại London tại sao không liên lạc với anh?
Vừa nghĩ đến đây thì tin nhắn của Thương Lục vừa vặn gửi tới: [ Tình cờ có việc ở London, tối nay anh bận gì không? ]
Thật ra có một buổi after party nho nhỏ, nhưng Kha Dữ vẫn trả lời: [ Không bận. ]
Thương Lục vặn ngược: [ Em nghe Stella nói tối nay mọi người tụ hội, vai chính như anh không cần đi à? ]
Kha Dữ: [ ... Em gài anh hả? ]
Thương Lục gửi qua một tin nhắn thoại, giọng điệu mang theo ý cười: "Em muốn gặp anh, chỉ không biết anh có muốn gặp em không thôi."
Lúc này là giờ hóa trang, chuyên viên trang điểm cầm cây cọ chấm má hồng đứng bên cạnh, không biết làm sao xuống tay với khuôn mặt ửng hồng trước mắt mình.
Thời gian luyện tập một vở kịch nói trung bình là ba tháng, nhưng Kha Dữ đã chìm đắm vào nó cả một năm trời nên bây giờ dù là biểu diễn ở bất cứ nơi nào, nhà hát cao cấp ra sao cũng không còn cảm giác hồi hộp lo lắng nữa. Buổi biểu diễn thành công rực rỡ, khán giả bình thường hưởng ứng còn nhiệt liệt hơn các chuyên gia trong buổi công diễn đầu gấp mấy lần, dâng tặng vô số bó hoa. Kha Dữ không đành lòng đặt chúng trong góc sân khấu đành kêu trợ lý chuyển hết vào hậu trường.
Trong số đó, bó hoa hồng màu champagne lớn nhất, có thể dùng đến từ "huge" để hình dung quả nhiên cũng khiến mọi người trầm trồ phấn khích nhất.
"Là hoa của Eight Centimet, bó hoa này phải trị giá đến mười ngàn bảng Anh!"
"Nhất định là bên nhãn hàng tặng nhỉ?" Ollie, trợ lý của Stella hỏi, cô nhớ rõ Kha Dữ là người phát ngôn toàn cầu của nhãn hiệu này.
Kha Dữ không quá hứng thú, chỉ mỉm cười lên tiếng đáp qua loa. Suốt buổi biểu diễn hôm nay anh chỉ dùng thời gian để xác nhận một sự kiện duy nhất, đó là Thương Lục không có mặt trong khán phòng. Tuy chuyện không ảnh hưởng đến diễn xuất của anh, nhưng người vốn tưởng phải ở đó cuối cùng không ở đã sinh ra một nỗi niềm mất mát lớn dần trong lòng.
"Bất kỳ ai nỗ lực cải thiện bản thân đều xứng đáng được cứu rỗi." Có người đọc to câu thơ viết trên tấm thiệp.
Kha Dữ sửng sốt, "Anh vừa đọc gì thế?"
"Faust, bản dịch tiếng Anh," Dưới cái nhìn chăm chú của Kha Dữ, đối phương chần chừ nói: "... Thiệp tặng kèm bó hoa này."
Kha Dữ nhận lấy, trên tấm thiệp màu champagne xịt nước hoa tao nhã viết một hàng chữ tiếng Anh thanh lịch.
Vậy là mọi người tận mắt trông thấy ngôi sao nổi tiếng nãy giờ còn trưng vẻ mặt buồn chán đột nhiên giơ di động lên chụp cho bó hoa và tấm thiệp một tấm ảnh.
Ba phút sau, tuyển thủ thợ lặn trứ danh Kha Dữ update Weibo: "Bất kỳ ai nỗ lực cải thiện bản thân đều xứng đáng được cứu rỗi." Kèm thêm một tấm ảnh chụp bó hoa. Các fan đồng loạt hoài nghi mình hoa mắt, ba ngày trước Kha Dữ vừa đăng một tin, mọi người đã chuẩn bị tinh thần cho tin tiếp theo sẽ xuất hiện vào cuối năm nay rồi, không ngờ chính chủ lại đăng hẳn ảnh hoa hồng?!
Lúc này ở Trung Quốc đang là 3 giờ sáng, nhưng khu bình luận vẫn vô cùng nhộn nhịp:
[ Vãi lò, bó hoa bự khiếp. ]
[ Faust ]
[ Ai tặng vậy? ]
Câu hỏi này không ai trả lời được, các fan đứng ngồi không yên, sợ là có phú bà nào đi du học Anh giở trò chơi trội, mãi đến khi Eight Centimet chạy ra nhận lãnh câu chuyện mới tạm lắng xuống. Nội dung tâng bốc rất ba phải, chỉ khẳng định đúng là hoa của Eight Centimet, phần còn lại nửa thật nửa giả định hướng dư luận rằng đây là hoa nhãn hàng tiếp ứng, nhân tiện quảng cáo miễn phí một đợt.
Thương Lục đón người dưới gara tầng hầm nhà hát, tay gác lên vô lăng ngả ngớn nói: "Mười hai ngàn bảng Anh, hóa đơn còn giữ đây, phiền anh kêu họ chuyển tiền lại nhé."
Kha Dữ chất vấn: "Không thấy em ở hiện trường."
"Em chưa nói sẽ đi xem diễn," Thương Lục liếc anh một cái, "Giận à?"
"Hơi ghen tị."
"Tình một đêm còn bao gồm dịch vụ ghen tuông?" Thương Lục cười như không cười, "Ghen với ai? Em có đưa anh hoa secondhand đâu."
Kha Dữ nhìn vào mắt hắn, mất cả buổi không thể mở miệng.
Thương Lục rất có kiên nhẫn. Bây giờ bên ngoài đang tan cuộc, lại đúng giờ cao điểm xe cộ buổi chiều nên chắc chắn đường sá chật cứng cả rồi. Lúc vào đây hắn đã phải xếp hàng chờ rất lâu, giờ đi ra hẳn cũng chỉ có thể nhích từng bước trên đường. Thế là hắn vịn tay lái đối diện với Kha Dữ mấy giây, thu nụ cười ngả ngớn trên mặt lại, sau đó nghiêng người rũ mắt, giơ một tay lên vuốt ve mặt anh, cùng anh tiếp một nụ hôn yên tĩnh.
"Ghen với ai?" Lần này hắn hỏi rất dịu dàng, hơi thở giao hòa với hơi thở Kha Dữ.
Kha Dữ cảm thấy bản thân rất vô lý, nói ra chỉ sợ sẽ chọc hắn cười.
Thương Lục lại hôn vào khóe môi anh: "Ghen với Chi Hòa, đúng không?"
Tâm sự bị vạch trần, Kha Dữ hấp tấp cụp mắt không để Thương Lục thấy được vẻ hoảng hốt bên trong.
"Trước kia Minh Bảo từng kể mỗi lần cậu ấy đi lưu diễn luôn phải trông thấy em ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Bây giờ đến phiên anh đi lưu diễn, anh cũng muốn em làm như vậy," Thương Lục nhẹ nhàng vân vê vành tai, bắt anh ngẩng đầu lên, "... Có đúng không?"
Kha Dữ gật đầu.
"Em không có thời gian," Thương Lục buông tay, ngồi thẳng trở lại, "Khi đó còn học đại học, thời gian dư dả. Bây giờ em bận đến mức không phân thân nổi rồi, anh phải thông cảm cho bạn ch.ị.ch của mình đi chứ."
Kha Dữ: "..."
Không khí lãng mạn bay biến hết dưới ngữ khí bất cần của hắn, Kha Dữ mắng: "Ai là bạn ch.ị.ch của em?"
Thương Lục không trả lời mà xoay người nhặt đồ từ ghế sau rồi vỗ vào ngực Kha Dữ, là mấy chục tập giấy A4 đóng thành quyển. Kha Dữ ôm đầy hai tay, hoài nghi hỏi: "Cái gì thế?"
"Kế hoạch và kịch bản tham tuyển của một liên hoan phim."
"Để làm gì?"
"Muốn mời ảnh đế Cannes nể mặt vụ quy tắc ngầm mà nhận lời làm giám khảo cho liên hoan phim này."
Kha Dữ hoài nghi nhân sinh: "... Anh quy tắc ngầm em?"
Thương Lục khẳng định: "Đúng."
Kha Dữ mím môi: "Anh không có thời gian."
"Em đã hỏi Stella về lịch trình lưu diễn rồi, Liên hoan phim St.Helena chỉ kéo dài bảy ngày, mỗi tháng anh diễn ba đợt, phần còn lại do diễn viên khác trong đoàn kịch đảm nhiệm, tranh thủ ra bảy ngày không phải vấn đề lớn gì." Thương Lục vạch trần, "Nhân tiện, em đã nói trước với Stella, chỉ cần anh đồng ý thì lúc nào cũng có thể rời đoàn, cô giáo tín nhiệm anh lắm."
"Sao tự nhiên em..." Kha Dữ lật tập kế hoạch và kịch bản bằng tiếng Anh trong tay, vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, "Sao lại là anh?"
"Hôm trước em qua Pháp chào hỏi người sáng lập ra liên hoan phim này, ông ấy đã sớm muốn mời em làm giám khảo, còn nhờ em đề cử thêm một người thích hợp nữa. Kỷ Duẫn và Miểu Miểu không đọc được văn bản tiếng Anh ở trình độ này, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn mỗi mình anh." Thương Lục nghiêm nghị nói bằng giọng điệu xử lý việc công.
Kha Dữ nghĩ thầm, Miểu Miểu đọc tiếng Anh khá tốt mà... Dù sao người ta cũng từng đi Mỹ du học hẳn một năm. Anh hắng giọng, uyển chuyển tìm hiểu: "Cũng có thể tìm diễn viên Âu Mỹ."
Thương Lục cong môi, "Không được, liên hoan phim này dùng hình thức hợp tác 1+1. Đầu tiên là xác định đạo diễn, tiếp theo đạo diễn sẽ tuyển chọn thêm một cộng sự là biên kịch, quay phim hoặc diễn viên tham dự cùng mình. Địa điểm tổ chức ở đảo St.Helena phía nam Đại Tây Dương —— chính là hòn đảo mà Napoleon bị lưu đày trước khi chết. Trong lúc liên hoan phim diễn ra, trên đảo chỉ có hai giám khảo chấm điểm, toàn bộ quá trình không được tiếp xúc với bên ngoài," Dưới ánh mắt mỗi lúc một hoang mang, càng ngày càng sáng tỏ của Kha Dữ, Thương Lục nói nốt phần còn lại: "Xem phim, đọc kịch bản, và dành ra năm ngày để đánh giá giải thưởng."
"..."
Năm ngày, bị cô lập trên một hòn đảo ngoài Đại Tây Dương, ngăn cách hoàn toàn với thế giới. Lồng ngực Kha Dữ nhảy nhót liên hồi, không thể không cụp mắt giả vờ như mình đang xem xét kế hoạch.
Xem cái rắm, một chữ cũng xem không lọt.
Thương Lục tiếp tục nghiêm túc giới thiệu: "Chỉ chọn ra một bộ phim đoạt giải thưởng duy nhất là giải Napoleon. Kịch bản cũng chỉ chọn một quyển. Sở dĩ sinh ra hình thức cộng sự 1+1 này, vì đó chính là dự án phim tiếp theo mà bọn họ sẽ tiến hành quay chụp."
"Em muốn nói là," Kha Dữ nâng mắt, đôi tay vô thức siết chặt kịch bản, "Chúng ta sẽ cùng nhau chọn ra kịch bản phim sẽ quay tiếp theo?"
Thương Lục gật đầu: "Trong tay em vốn đang có rất nhiều kịch bản, nhưng lúc Skovic đến đặt vấn đề em lại thấy khá thú vị. Không sao hết, nếu anh không có hứng thú thì em sẽ đề cử người khác ——"
"Ý anh là ——" Kha Dữ cắt lời hắn, "Ý em là..."
Thương Lục buồn cười nhìn anh: "Rốt cuộc là ý anh hay ý em?"
"Ý em là," Kha Dữ bối rối đến mức câu chữ không rõ ràng: "Bộ phim tiếp theo em định quay cùng... anh?"
Ra khỏi gara vẫn thấy một hàng xe xếp dài đến tận góc phố, đèn đuôi xe tạo thành hai đường thẳng song song màu đỏ kéo dài tận chân trời, lập lòe chiếu rọi khuôn mặt anh tuấn của Thương Lục. Dường như hắn muốn cười nhưng vẫn cố đè ép khóe môi, dùng giọng điệu nịnh nọt nói: "Em nói rồi mà, nhờ bị anh quy tắc ngầm đấy, ảnh đế."
---
Lời tác giả:
Vẫn còn người không biết đêm qua Thương Lục có "được" hay không à? Ai chưa biết thì cứ lội lại khu cmt chương trước nha!