Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 161

Chiếc áo sơ mi vốn mềm oặt càng thêm nhăn nhúm biến hình dưới bàn tay Thương Lục. Lòng bàn tay ướt nóng của hắn dán vào lưng Kha Dữ, ngón tay dùng lực như khó lòng kiềm chế muốn ấn anh vào lòng mình.

Tối nay Kha Dữ trải qua hai lần hôn suýt tắt thở, hai tay anh bất lực gác lên vai Thương Lục, vòng qua cổ hắn, ôm lấy gáy hắn vuốt ve mái tóc đen. Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, hương hoa bia và mạch nha trong hơi thở biến thành vị ngọt khiến người ta càng thấy khát. Không rõ là ai quấn lấy ai trước, cũng không biết khoang miệng ai nhạy cảm đến mức chỉ bị li.ếm láp nhẹ nhàng cũng phải liên tục run rẩy.

Một ý nghĩ mơ hồ xẹt qua tâm trí Kha Dữ... rằng thực ra Thương Lục cũng giống anh, thân thể cao lớn của hắn được anh ôm lấy cũng không khỏi phát run.

Đôi môi hơi tách ra, ánh mắt Kha Dữ mơ màng mê ly, hơi thở của Thương Lục kề sát tai anh, "Gầy." Hắn khàn khàn nói.

"Không phải em thích anh gầy sao?" Kha Dữ vuốt ve khuôn mặt hắn, đáy mắt hiện lên ý cười buồn bã nhưng vô cùng dịu dàng.

Có lẽ còn thêm chút tủi thân.

Thương Lục nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên cánh môi bị hắn hôn sưng. Sau hai giây yên lặng, hắn hôn lên một lần nữa, nhẹ nhàng li.ếm m.út như có như không.

Kha Dữ cùng hắn giao lưu môi lưỡi, hết mút vào lại tách ra. Ánh mắt anh hiện lên vẻ mê muội thích thú, "Em ở gần anh quá."

Anh ngơ ngẩn nói, ngón tay ấm áp thong thả vuốt ve từ sống mũi xuống dưới, lướt qua nhân trung, lướt qua môi trên được hôn, dừng lại ở môi dưới vừa bị mút. Ánh mắt anh nhẹ nhàng nâng lên lần nữa, xoáy sâu vào mắt Thương Lục: "Em ở gần anh quá..."

Gần đến nỗi anh có thể ngửi được hơi thở nóng rực và mùi hương trên người hắn, đọc được từng nội dung trong ánh mắt hắn, cũng chạm vào được làn da hắn.

Tựa như một thiên thể phải rời xa ngôi sao phát sáng của mình, lưu lạc giữa bóng tối hai năm cuối cùng đã được trở về quỹ đạo vốn có.

Điện thoại bắt đầu rung lên lần nữa, bartender lau một cái ly mất ba phút đồng hồ, mặt pha lê sắp bị lau mỏng đi một lớp! Nghe thấy tiếng động, anh ta như bừng tỉnh nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, thầm nghĩ trong đầu ——Hollyshit, hôn kiểu Pháp, twice!

Kha Dữ rút một tờ tiền đè dưới chiếc ly, bartender gật đầu mỉm cười trang trọng cảm ơn tiền boa, còn chu đáo nói thêm: "Phía trước có một cái khách sạn đấy, gần lắm, chỉ mất năm phút đi bộ."

Kha Dữ: "..."

Thương Lục không nói gì, cũng coi như không nghe thấy, chỉ cúi người nhặt áo vest lên rồi trả lời tin nhắn cho Thương Minh Bảo to gan dám làm lơ vấn đề chênh lệch múi giờ. Hai người sóng vai ra khỏi quán bar đóng cửa, lúc này đã là 3 giờ sáng, ngoài đường không có lấy một hồn ma bóng quế nào, chỉ có hàng cây xanh để lại những cái bóng mờ dưới mặt đường. Hai bóng người thật dài lướt qua, dưới bầu trời đêm tràn ngập sự tĩnh lặng.

Không khí rất mập mờ pha lẫn chút bối rối.

Kha Dữ khoác thêm áo vest, hai tay đút vào túi quần hắng giọng hỏi, "Em..." Anh nuốt câu hỏi về khách sạn xuống, sửa lời: "Vừa rồi Minh Bảo gọi điện cho em hả?"

"Ừm."

"Mấy năm nay con bé có khỏe không?" Kha Dữ hỏi: "Đã quen bạn trai chưa?"

Thương Lục cụp mắt nhìn anh một cách kỳ quặc, "Kha Dữ."

"...?"

"Anh thật sự muốn quan tâm đến em gái của đương sự trước hay sao hả?"

Kha Dữ: "..."

Hai năm trôi qua, vì sao người này càng ngày càng khó bắt chuyện thế nhỉ!

"Không phải anh không quan tâm em," Kha Dữ nhẹ giọng, "Chỉ cảm thấy mình hỏi một cách tùy tiện như thế không ổn cho lắm thôi."

"Thương Minh Bảo có bạn trai rồi." Thương Lục trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú như đang chờ đợi điều gì khác.

Kha Dữ nói: "Vậy sao? Là người thế nào?"

Sắc mặt Thương Lục lạnh thêm một ít.

Kha Dữ rất thức thời sửa miệng: "Thế anh trai của Minh Bảo có quen bạn trai không?"

"Không có." Thương Lục đáp lạnh như băng, "Anh trai Minh Bảo không phải đồng tính luyến ái."

Lòng Kha Dữ căng thẳng: "Vậy... anh trai Minh Bảo có quen bạn gái không?"

"Suýt nữa."

"Còn thiếu gì à?"

"Đối phương rất tốt, chẳng qua là tại anh trai Minh Bảo không thể quên được một người."

"Không thể quên được kiểu gì cơ?"

Thương Lục rút một điếu thuốc ra, trước khi châm lửa thì tạm dừng một giây, lãnh đạm nói: "Nhớ tới người đó là thấy đau dạ dày."

Kha Dữ: "... Thế thì uống thuốc vào."

Thương Lục nghiêng đầu châm lửa: "Được, em sẽ chuyển lời cho anh cả."

"... Mấy năm nay Minh Bảo có vui vẻ không?" Kha Dữ lại hỏi.

"Cũng ổn, lúc mới thất tình đòi sống đòi chết, nhưng vượt qua được rồi lại vui vẻ lắm, quen được bạn trai mới còn vui hơn."

"Anh trai Minh Bảo thì sao?"

"Chưa vượt qua được, nhưng cũng rất vui vẻ," Thương Lục phả một hơi khói, "Gặp phải cơn bão trên Thái Bình Dương, trong khi cả đoàn phim đều chắp tay khấn ông bà ông vải thì trong lòng anh trai Minh Bảo chỉ có một suy nghĩ, đó là nếu người trong lòng hắn biết tin hắn chết rồi sẽ có biểu cảm thế nào?"

Kha Dữ sững sờ, một cơn đau khủng khiếp lan tràn từ sâu trong tim như muốn rút đi xương cốt, một hàng nước mắt trượt xuống khỏi mắt phải. Thương Lục cụp mắt nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, ngữ khí rất bất đắc dĩ: "Hắn còn sống."

Kha Dữ nói: "Anh biết," Anh nhanh chóng lau sạch mặt, "Hai năm nay anh trai Minh Bảo vui vẻ như vậy đấy à?"

"Thu được một hạt giống tốt, tâm trạng cũng không tệ."

Hắn đang nhắc đến Kỷ Duẫn.

"Năm anh mười bảy tuổi không được may mắn như cậu ta."

Thương Lục cười: "Nếu anh nghĩ như vậy, hoặc thật sự lấy ra so sánh, anh đã không trở thành anh của hôm nay rồi."

"Nhưng anh vẫn hâm mộ."

"Hâm mộ cái gì? Hâm mộ nó phải yêu thầm Tạ Miểu Miểu sao. Một người thích trai già, người kia thích chị lớn?"

Kha Dữ uyển chuyển phản bác: "Lúc Miểu Miểu thích anh, anh vẫn chưa già nhé."

"Bây giờ cũng không già." Thương Lục phủi tàn thuốc, "Đối với em anh mãi mãi hai mươi chín tuổi, chúng ta bằng tuổi nhau rồi."

Trái tim đột nhiên đập lỡ một nhịp, trong giây lát Kha Dữ xúc động đến mức không lời nào diễn tả được.

"Vậy anh trai Minh Bảo có định tha thứ cho người trong lòng không."

"Không biết."

Kha Dữ cảm giác như mình đang bị đùa bỡn cảm xúc, từ kinh hãi chết chóc nhảy sang rung động, từ rung động rơi thẳng xuống đáy vực, "... Không biết mà hôn người ta như thật." Anh lẩm bẩm kháng nghị.

Thương Lục nghe thấy rất rõ ràng, hắn bất đắc dĩ liếc anh, ngón tay kẹp điếu thuốc gõ gõ lên trán Kha Dữ: "Không biết có tha thứ hay không, nhưng nhìn thấy anh ấy vẫn rung động như cũ."

Đêm nay Kha Dữ hành động như một đứa thiểu năng, hỏi câu nào cũng rất trực tiếp: "Rung động như thế nào?"

"Trông thấy người đó đau khổ trong lòng sẽ đau đớn theo, nhìn thấy người đó thương tâm là lập tức muốn mở miệng làm lành. Nhưng cảm xúc là cảm xúc, lý trí là lý trí, anh trai Minh Bảo không thể chịu đựng nỗi đau lần thứ hai, cho nên lúc này hắn không can đảm cho lắm."

Lần đi bộ thứ ba này chỉ có mấy trăm mét ngắn ngủi, dường như gần trong gang tấc, chỉ chớp mắt hai người đã đứng trước ngã tư có cột đèn giao thông.

Kha Dữ hỏi, âm lượng vô thức hạ xuống, "Em đặt phòng khách sạn ở đâu?"

Một tay Thương Lục xách áo vest, tay kia kẹp thuốc lá: "Không có đặt."

"Không," Kha Dữ ngẩng đầu nhìn hắn: "Không đặt?"

Thương Lục cong môi, đáy mắt đen tối thâm trầm khóa chặt lấy anh: "Không đặt."

"Nhưng vừa rồi em nói ——" Đột nhiên Kha Dữ hiểu ra, nuốt âm cuối xuống rồi vội vàng quay đầu nhìn lên đồng hồ đếm giây trên cột đèn, bàn tay nhét trong túi quần nắm chặt nhưng lòng bàn tay ướt đẫm, gần như là trơn trượt.

"Vậy tối nay em ngủ ở đâu?"

"Bây giờ tìm khách sạn vẫn kịp," Thương Lục nói nhàn nhạt, ánh mắt thả lỏng hờ hững nhìn Kha Dữ qua làn khói mờ: "Hay là ——"

"Thầy Kha có tình nguyện cho ở nhờ không?"

Cổ họng Kha Dữ khô khốc không nói nổi nên lời, nhịp tim còn kịch liệt hơn so với lần gặp lại Thương Lục ở Cannes. Đèn xanh bật sáng, anh cúi đầu đi về phía trước, bên tai nghe thấy tiếng cười của Thương Lục vang lên sau lưng, "Này." Hắn gọi anh, thu lại sắc mặt bỡn cợt, "Hẹn gặp lại."

Kha Dữ chợt dừng chân ngay chính giữa vạch qua đường. Mặt đất ướt át và sáng bóng, vũng nước đọng phản chiếu ánh đèn khí phái của tòa khách sạn cao lớn bên kia. Đôi tay anh siết chặt rồi buông ra, đột ngột xoay người —— Áo vest khoác trên vai tuột xuống, anh chạy về phía Thương Lục, lao vào giữa ngực hắn. Thương Lục bị đâm sầm kêu lên một tiếng, hai cánh tay đồng thời ôm chặt lấy anh.

Kha Dữ giữ mặt hắn, hung hăng hôn.

Thương Lục đáp trả càng hung tợn hơn, hắn siết eo anh, hôn cho anh phải ngửa người về phía sau.

Đèn giao thông từ xanh chuyển đỏ, rồi từ đỏ chuyển xanh, chỉ có một chiếc taxi trống phóng ngang qua. Hai bóng người nửa ngã nửa chạy băng qua đường cái, lao qua cửa xoay rồi qua loa chào hỏi lễ tân dưới ánh đèn sáng ngời của đại sảnh. Thang máy dừng ở lầu một, nửa giây sau, Ting một tiếng, cửa buồng mở ra khép vào để lộ hai thân hình đang lôi kéo lẫn nhau.

Căn phòng nằm ở tầng 23, thang máy lên bằng tốc độ cực nhanh, cánh cửa kim loại màu bạc phản chiếu ra một nụ hôn sâu không kẽ hở. Bàn tay Thương Lục như có ma lực, nặng nề lướt ra phía trước nhẹ nhàng cởi bỏ mấy hạt nút áo sơ mi. Kha Dữ ngửa đầu phát ra tiếng thở d.ốc khó nhịn, không thể đứng vững nổi nữa. Tay anh đột nhiên vỗ vào vách thang máy bóng loáng không một hạt bụi, để lại một dấu tay ướt át mơ hồ.

Tới nơi rồi.

Hai cánh môi rời ra khoảng mấy giây, Thương Lục vuốt ve tóc mái Kha Dữ, hổ khẩu giữ chặt cằm anh chăm chú nhìn rồi nhẹ nhàng gọi như đang nằm mơ: "Cục cưng."

Tiếng bước chân biến mất trên hành lang trải thảm dày.

---

Bình Luận (0)
Comment