Phụ nữ Pháp đúng là rất lợi hại.
Trong lòng Kha Dữ chỉ còn lại ý nghĩ dở khóc dở cười này, trước khi kịp phản ứng đưa tay từ chối, đôi bàn tay giữ eo anh nhân tiện sờ so.ạng mấy cái đột nhiên biến mất. Thắt lưng lập tức mềm xuống, bên tai vang lên tiếng kinh hô. Một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt eo anh, tay còn lại dứt khoát đến gần như thô bạo kéo anh ra khỏi trận cưỡng hôn.
Khí thế này đâu giống như giải cứu, rõ ràng là tới cướp người.
Trong lòng Kha Dữ hẫng một nhịp, nhân tiện nảy sinh trực giác không lành. Anh quá quen thuộc với bàn tay đang kéo cổ tay mình, từ nhiệt độ đến đường nét lòng bàn tay, từ vết chai mỏng trên đầu ngón tay đến độ dày rộng của nó.
Thời điểm ngã vào vòng tay người đó, anh ngẩng đầu nhìn lên... Quả nhiên là Thương Lục.
Thương Lục từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt nheo lại nhàn nhạt liếc anh.
Bị hôn đến ngốc rồi.
Đôi môi cũng sưng đỏ ướt át dưới ánh đèn mờ kiều diễm.
Trên mặt Thương Lục không hiện biểu cảm gì, khóe môi bằng phẳng không tiết lộ lấy một chút cảm xúc.
Thế nhưng bầu không khí chợt lạnh xuống một cách khó hiểu.
Cô nàng người Pháp vừa cưỡng hôn anh rất phấn khích, dường như vẫn chưa thỏa mãn nên vừa hôn gió vừa luôn miệng lải nhải mấy câu gì đó. Kha Dữ không hiểu tiếng Pháp, nhưng xem phản ứng hưng phấn ầm ĩ của những người xung quanh thì khẳng định không phải lời lẽ gì hay ho. Anh lại theo bản năng quay đầu nhìn Thương Lục bằng ánh mắt cầu cứu, hắn híp mắt, cất tiếng lạnh như băng: "Cô ta nói môi anh rất mềm, đầu lưỡi cũng mềm, hôn lên vừa thoải mái vừa ngọt ngào như kẹo. Cô ấy thích anh, cực kỳ thích, trái tim cô ấy đập vì anh, lòng nhiệt tình cũng thiêu đốt vì anh, xin anh cho phép cô ấy hôn khắp thân thể anh một trăm một ngàn lần."
Kha Dữ: "..."
Mẹ nó, có nhất thiết phải dịch như thế không!
Kha Dữ ngượng ngùng nghiến răng nghiến lợi: "Cảm ơn, không cần phải tỉ mỉ chuẩn xác như vậy đâu."
Thương Lục vô cảm cong môi nhướn mày: "Tín đạt nhã."
Dứt câu "Tín đạt nhã", sắc mặt Thương Lục cũng gần như rơi xuống ngưỡng âm độ. Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái kia, nói từng câu từng chữ bằng tiếng Pháp: "Cô tới trễ quá, anh ấy có người trong lòng rồi."
Mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, nhiệt độ trên mặt anh vẫn không hề biến mất, không phải xấu hổ, mà là con mẹ nó quá mất mặt. Tại sao lại để một cô gái cưỡng hôn ngay trước mặt Thương Lục?! Kha Dữ túm áo khoác thất thần đi theo đoàn kịch ra ngoài, thình lình lại nhận thêm một cái hôn ướt át nữa lên má ——
Kha Dữ: "?"
Thương Lục: "..."
Trên tay cô gái trẻ xách theo một chai bia màu xanh sẫm, hôn xong cô còn bật cười lớn bỏ chạy đến bên cạnh bạn mình đánh cái hi-five. Kha Dữ nâng mu bàn tay khẽ cọ lên má, "... Đúng là người Pháp."
Anh cảm thán bằng ý vị sâu xa.
"Đúng là người Pháp."
Thương Lục sầm mặt lặp lại.
Không biết Kha Dữ có gặp ảo giác không mà nghe ra được một chút nghiến răng nghiến lợi. Anh ngẩng đầu, ngây thơ hỏi: "Em không vui à?"
Thương Lục cụp mắt dừng chân.
Qua mấy giây sau, hắn rì rầm nói: "Vui."
Còn nhìn anh như nhìn một tên ngốc.
Khách sạn ở ngay gần đó, đường phố đêm khuya không một bóng người, mặt đường ẩm ướt được đèn đường chiếu rọi sáng rực. Người của đoàn kịch đã đi phía trước cả rồi, trong lúc Kha Dữ vắt óc suy nghĩ đề tài bắt chuyện, Thương Lục lại thình lình hỏi: "Tại sao không đẩy cô ấy ra?"
Bộ não bị cồn xâm nhập phản ứng rất chậm chạp, "... Hả?"
"Em nói ——" Thương Lục mất kiên nhẫn, "Lúc bị cưỡng hôn, tại sao không đẩy ra?"
"Có đẩy mà," Kha Dữ cúi gằm, mặt lại nóng lên, "..."
Thương Lục không nghe rõ anh đang lẩm bẩm những gì, "Cái gì?" Hắn nhíu mày hỏi, "Nói rõ xem nào."
Kha Dữ căng da đầu lớn tiếng: "Có đẩy, nhưng đụng phải ngực cô ấy!"
Thương Lục: "..."
Kha Dữ đỡ trán tuyệt vọng nói: "Đừng hỏi nữa! Liên quan gì đến em!"
Thương Lục đứng im, một lúc lâu sau mới tức giận nói: "Anh nói đúng, đâu liên quan gì đến em? Tại sao phải kéo anh ra nhỉ? Em nên đứng ngoài nhìn cô ta hôn anh mới đúng."
Kha Dữ cúi đầu châm một điếu thuốc, "Đúng vậy, không sai," Anh cũng không kiên nhẫn đốp chát lại, làn khói trắng che mờ khuôn mặt: "Thế tại sao em phải xông tới kéo anh ra?"
"Em ——" Thương Lục im bặt, lạnh lùng liếc anh một cái rồi quay đầu bước đi, thái độ như không muốn để ý tới anh nữa.
Kha Dữ khoanh tay gảy tàn thuốc, lẩm bẩm chửi thề.
Trời vừa mới tạnh cơn mưa, chỉ còn tiếng giày cao gót gõ lác đác trên đường. Người của đoàn kịch dừng lại chờ bọn họ, ai nấy đều xách rượu hoặc kẹp điếu thuốc trên tay, nhấp một ngụm rượu tại rít một hơi thuốc lá, sau đó ngửa đầu nhẹ nhàng phun khói vào lớp không khí ẩm ướt, không biết cả bọn đang cười chuyện gì, chỉ biết là toàn chuyện vui. Stella không uống rượu nhưng cũng kẹp một điếu thuốc giữa những ngón tay sơn màu đỏ rượu, đột nhiên bà mở miệng: "Tại sao lúc nào anh cũng dùng phần thời gian ngu ngốc đó để tra tấn tôi thế? Như vậy là rất đê tiện."
Cô sinh viên đứng bên cạnh bà như có thần giao cách cảm, nhanh chóng đáp lại ngay: "Khi nào! Khi nào! Một ngày nào đó, chẳng lẽ vẫn chưa đủ để thỏa mãn anh sao?"
Sự ăn ý này nhanh chóng lây sang một người khác, cô gái vừa rồi cưỡng hôn Kha Dữ xúc động nói: "Một ngày nào đó, có thể là bất kỳ ngày nào. Một ngày nào đó anh ta sẽ trở thành người câm, một ngày nào đó tôi sẽ biến thành người mù, một ngày nào đó chúng ta sẽ điếc hết."
Stella rít thuốc: "Một ngày nào đó chúng ta ra đời, một ngày nào đó chúng ta chết đi, cùng một ngày, cùng một giây phút, chẳng lẽ thế vẫn chưa đủ thỏa mãn anh sao?"
Tất cả đều bằng tiếng Pháp, Kha Dữ nghe không hiểu, nhưng dựa theo nhịp điệu và tiết tấu trong lời họ thì có lẽ là một đoạn thơ hay lời kịch gì đó. Người duy nhất có thể phiên dịch cho anh lúc này đang giận hờn vô cớ. Kha Dữ liếc hắn một cái, Thương Lục đành miễn cưỡng lạnh mặt dịch lại cả bốn câu cho anh một lần, sợ anh không hòa nhập được vào bầu không khí rồi nghĩ người Pháp đều là bọn tâm thần, hắn giải thích thêm: "《 Chờ đợi Godot* 》."
*Chờ đợi Godot (Waiting for Godot): một vở kịch của Samuel Beckett – nhà văn đoạt giải Nobel Văn học. Đây là tác phẩm tiêu biểu của thể loại kịch phi lý, không có cốt truyện cũng không có cao trào. Nội dung kịch kể về hai nhân vật Estragon và Vladimir thất nghiệp tìm mọi cách giết thì giờ trong khi chờ đợi một người được gọi là Godot, nhưng cuối cùng đợi không được, đến cuối vở kịch Godot vẫn không hề xuất hiện.
Kha Dữ gật đầu, dùng tiếng Trung nhàn nhạt tiếp lời: "Bọn họ để sinh mệnh mới sinh ra trên những phần mộ. Ánh sáng chỉ lóe lên trong chốc lát, sau đó lại tối đen."
Stella tiếp tục cùng các học trò và nhân viên đoàn kịch đi xa.
Thương Lục khá bất ngờ, hỏi: "Anh cũng thuộc?"
"Ừ, có một thời gian anh khá thích chủ nghĩa hiện sinh. Sự tồn tại đi trước bản chất, lựa chọn là tự do, con người bị Thượng Đế ném xuống thế giới này nhưng vẫn bị bắt phải tìm kiếm đáp án, những câu trả lời cho phép họ thoát khỏi sự phi lý. Quá trình tìm kiếm câu trả lời cũng chính là quá trình định nghĩa lại bản thân." Kha Dữ mỉm cười. Ở đây ai cũng là nghệ thuật gia hàng đầu hoặc nghiên cứu sinh văn học, anh chỉ là một cử nhân tiếng Anh bình thường, nói xong cũng khá ngại ngùng mình múa rìu qua mắt thợ.
"Lâu rồi không xem nên quên mất kha khá rồi. Hồi đó anh bị trầm cảm, nhờ liên tục đọc những tác phẩm kiểu này mới vượt qua được, Sartre, Camus, Beckett... Anh thích cả Chekhov nữa."
Thương Lục suy đoán: "《 Vườn anh đào 》?"
Kha Dữ lắc đầu: "Anh có tín ngưỡng nên không đau khổ như vậy. Khi nghĩ đến sứ mệnh của mình, anh cũng không còn sợ hãi cuộc đời nữa."
"《 Hải âu 》." Thương Lục trả lời.
"Ừ." Kha Dữ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời như đang khen em thật lợi hại.
"Nếu đã nói thế, em cũng có một câu thơ muốn tặng anh đây," Thương Lục ngẫm nghĩ rồi đọc bằng tiếng Anh: "'Ta muốn có gốc rễ cùng cành nhánh kiên cường, nhưng bây giờ chưa phải lúc ta mọc lá nở hoa'."
Kha Dữ bật cười: "Yeast."
*William Butler Yeats: là nhà thơ, nhà soạn kịch người Ireland đoạt giải Nobel Văn học năm 1923.
Bước chân Thương Lục tạm dừng trong một cái chớp mắt. Hắn nên sớm đoán ra mới phải, với khả năng diễn giải kịch bản và trực giác thẩm mỹ trong văn chương của Kha Dữ, loại thiên phú này không phải từ trên trời rơi xuống, mà nhờ vào vô số trang sách miệt mài đọc lúc sáng sớm và đêm muộn. Ánh mắt hắn dịu lại, mím môi, "Được rồi, kiểm tra câu khác ——"
Kha Dữ nói: "Đến phiên anh chứ?"
Thương Lục giật mình, bất đắc dĩ đáp: "Anh nói đi."
"Bất kỳ ai nỗ lực cải thiện bản thân đều có thể được cứu rỗi."
"Câu này đơn giản quá," Thương Lục thản nhiên, "Faust."
Khách sạn đã ở ngay trước mắt, nhưng lúc này có người muốn ngủ ở chỗ khác, có người đi tìm bạn chơi, đoàn kịch vô tư hôn chào tạm biệt nhau rồi giải tán ngay trên đường cái. Kha Dữ tỏ vẻ quan tâm một chút: "Em đã đặt khách sạn chưa?"
"Chưa."
"Chưa?" Kha Dữ hoài nghi hỏi.
"Rồi."
"Rốt cuộc là chưa hay là rồi?" Kha Dữ làu bàu.
Thương Lục cũng dỗi theo: "Rồi!"
Kha Dữ nhíu mày nhìn hắn, rút điếu thuốc lá khỏi môi: "Ai làm gì mà em mất kiên nhẫn thế?"
Không khí thảo luận văn học vừa rồi không còn sót lại chút gì, Thương Lục nhíu mày, càng khó chịu hơn: "Anh thì kiên nhẫn đấy."
"Lúc nào anh cũng kiên nhẫn." Kha Dữ vừa nói vừa nhấc chân đi về phía trước. Khách sạn ở ngay đối diện đường cái, anh đứng trước vạch qua đường chờ đèn giao thông chuyển xanh. Người của đoàn kịch đang vẫy tay với bọn họ ngay ngoài cửa, Kha Dữ hơi nâng tay lên lười biếng đáp lại, miệng hỏi: "Đặt khách sạn nào thế?"
"Không cần anh lo." Thương Lục bắt đầu lạnh nhạt.
"Thế anh đi nhé." Kha Dữ nói.
Đèn xanh sáng, Kha Dữ lại chậm chạp không bước.
Thương Lục nói: "Em để quên điện thoại rồi."
Kha Dữ đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn vào mắt hắn, "Quên ở đâu?"
Thương Lục đáp: "Ở chỗ uống rượu."
Kha Dữ xoay người, ánh mắt vẫn dán chặt vào Thương Lục, ngữ khí lại hờ hững như không có gì: "Có cần anh cùng em quay về tìm không?"
Điếu thuốc đã cháy đến cuối, Kha Dữ rít một hơi cuối cùng rồi dúi vào thùng rác bên cạnh. Không chờ Thương Lục trả lời, anh đã nói: "Đi thôi."
30 giây đèn xanh không chờ được người qua đường nào, người đang chờ đèn đột ngột quay đầu đi về hướng ngược lại.
"Nếu bị người khác cầm đi mất thì biết làm sao?" Kha Dữ nhàm chán hỏi.
"Cứ để họ cầm."
"Di động của em không có bí mật gì à?"
"Không có."
"Trong di động của em không có anh sao?"
Thương Lục liếc anh một cái: "Không có."
"Anh thì có đấy." Kha Dữ thản nhiên nói, "Lịch sử trò chuyện, video, ảnh chụp, gì mà anh nhớ em em nhớ anh, anh yêu em em yêu anh, có hết."
Thương Lục tiếp tục khiếp sợ vì sự thẳng thắn của anh, gần như choáng ngợp không thể chống đỡ.
"Cảm ơn." Hắn thấp thỏm nói.
Quả nhiên Kha Dữ cười thành tiếng: "Cảm ơn cái gì? Nếu em dám khất thù lao đóng phim, anh sẽ tung ảnh cap màn hình lên bóc phốt."
Thương Lục không chịu nổi nữa: "Đừng đánh đồng em với sếp cũ của anh."
"Em nhắc lão ta làm gì?" Kha Dữ đứng lại, khó hiểu hỏi, "Làm thế là tự hạ giá trị mình xuống đấy?"
Thương Lục chế giễu: "Từng yêu một tên khốn cũng không đáng mất mặt đến thế đâu."
"Từng yêu cái rắm!"
Thương Lục: "..."
Kha Dữ trở tay vắt áo vest lên vai: "Người có thể yêu Thang Dã hẳn là không có khả năng yêu em."
Thương Lục thận trọng so sánh, "Em cho phép anh có một bước tiến lớn về gu thẩm mỹ trong đời."
Kha Dữ cười đến mức hai vai rung lên, lại bị khói thuốc của Thương Lục làm ho sặc sụa, "Sao em lại đáng yêu thế nhỉ?"
Thương Lục nhét một tay vào túi quần, một tay kẹp điếu thuốc buông thõng xuống, "Biết rồi." Hắn nói.
"Biết cái gì? Biết em đáng yêu à?"
Thương Lục lại mất kiên nhẫn nhíu mày: "Biết anh chưa từng yêu lão ta!"
"Có vui không?"
Thương Lục thật sự không chịu nổi nữa, xoay người tiếp tục đi thẳng: "Liên quan gì đến em!"
Khóe môi vô thức nhếch lên làm hắn phải nỗ lực áp xuống, trở về với vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng khó lường.
Đường về có vẻ ngắn hơn đường đi, cảm giác chỉ trao đổi với nhau mấy câu mà đã đến nơi rồi. Quán bar sắp đóng cửa, bàn ghế lộ thiên ngoài vỉa hè đã được người ta xếp úp vào nhau, chỉ còn đèn biển hiệu là bật sáng. Tối hôm nay đoàn kịch bao hết quán nên sau khi cả bọn rời đi, trong quán không còn bóng người. Cách đó mấy bước, hai người chỉ nhìn thấy bartender đang lau cốc bằng khăn trắng.
Thương Lục dừng bước không đi vào: "Nhớ ra rồi, điện thoại để trong phòng khách sạn."
Kha Dữ hơi nâng cằm lên nghiêm túc nhìn hắn: "Em chắc chưa?"
Thương Lục nói: "Chắc."
Kha Dữ im lặng nghe tiếng tim mình đập, lúc mở miệng lần nữa, cơn bực bội trong suốt tối nay đã bay biến hết: "Không đi vào hỏi một câu sao? Hay là cứ vào hỏi đi, biết đâu quên thật?"
Lần này đổi thành Thương Lục nhìn thẳng vào anh, cả hai đôi mắt đều không trốn tránh. Qua một lúc lâu, hắn nói: "Được."
Hai người lần lượt bước vào quán bar, bartender ngẩng đầu chào hai người với vẻ ngạc nhiên. Kha Dữ hỏi anh ta có nhặt được chiếc điện thoại nào không, cũng không mô tả model hay kích cỡ gì. Bartender đáp: "Không có."
Kha Dữ ngồi lên chiếc ghế chân cao, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: "Cho tôi một ly Whiskey."
Bartender nhấc một chiếc ly xuống rót rượu vào, Kha Dữ uống một hơi cạn sạch. "One more." Ngữ khí rất tỉnh táo.
Thương Lục giữ cổ tay anh lại, giọng nói đột nhiên trở nên trầm thấp: "Kha Dữ."
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức có thể ngửi được hơi thở vương mùi rượu nhàn nhạt. Nội dung trong ánh mắt cũng rất rõ ràng. Kha Dữ vừa thẳng thắn nhưng cũng vừa mịt mờ, mọi dục v.ọng đều viết hết trong mắt, nhưng lại như không có bất cứ thứ gì. Anh tiến lại gần Thương Lục, cơ thể giãn ra và căng chặt dưới lớp áo sơ mi, "Hỏi em này," anh nhìn vào mắt Thương Lục, nhẹ nhàng hạ mi xuống, tầm mắt dừng trên môi hắn, "Nếu anh thật sự mượn rượu làm càn, em sẽ ném anh bên vệ đường sao?"
Cốc pha lê đựng rượu Whiskey bị đẩy nhẹ tạo ra tiếng ma sát rất nhỏ trên mặt bàn cẩm thạch.
Trong quán bar yên tĩnh, vắng vẻ lúc 3 giờ sáng này, bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở của nhau.
Bàn tay Thương Lục không biết từ bao giờ đã biến thành nắm tay anh, nắm rất chặt, lòng bàn tay ẩm ướt. Kha Dữ cảm thấy cổ tay mình —— nơi có mạch đập —— bị chiếm hữu và bao bọc trong một sức nóng bỏng rát.
Không ai uống ly Whiskey thứ hai, Thương Lục cúi đầu, hung ác hôn lên môi anh.
Chiếc áo vest đắt tiền đặt may riêng ở phố Savile Row tuột khỏi tay Thương Lục nặng nề rơi bộp xuống sàn nhà. Một cuộc gọi đến điện thoại làm sàn nhà như rung chuyển theo.
Kha Dữ khẽ cười một tiếng, bị Thương Lục dễ dàng bế lên áp vào quầy bar.
---
Lời tác giả:
Lúc viết chương này cứ có cảm giác như kiến cào vào tim ý