"Hi, Rita đây! Hiện giờ tôi đang ở trên biển nên không thể bắt máy, vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng 'bíp'."
"Tôi Thương Lục đây. Về thời gian họp báo giải nghệ mà cô đã hẹn... Xin lỗi, tôi suy nghĩ kỹ rồi. Ngày hôm đó ngoài bãi biển cô nói với tôi là đừng để anh ấy mang dũng khí của tôi đi mất. Nhưng mà thật ra hiện giờ anh ấy đã dũng cảm hơn tôi nhiều lắm, còn tôi... có lẽ phải cần thêm thời gian để gây dựng lại... Dù sao đi nữa, tôi vẫn chúc cô một cuộc sống thuận buồm xuôi gió."
·
Tiệc chúc mừng được tổ chức tại London, cách thị trấn nhỏ kia khoảng hơn 100km. Kha Dữ sức cùng lực kiệt, mở WeChat lên lần thứ một ngàn vẫn chưa thấy Thương Lục đồng ý lời mời kết bạn của mình.
Yêu cầu kết bạn sẽ hết hạn nhưng kiên nhẫn của anh thì không, anh có thể kiên nhẫn gửi lại một yêu cầu khác, sau đó chờ đợi được lựa chọn một lần nữa.
Dù chênh lệch múi giờ đáng kể nhưng cộng đồng internet tiếng Trung đang cực kỳ sôi động. Thỏa thuận bảo mật được giải trừ, các nhà truyền thông, các nhà phê bình kịch nghệ và giáo sư đại học được mời dự buổi công diễn liên tục đăng tải bài review và hình ảnh về vở kịch.
[ Không ngờ một diễn viên điện ảnh như Kha Dữ lại không gặp bất cứ trở ngại gì trên sân khấu kịch nghệ. Vở kịch cải biên từ danh tác "Macbeth" do nhà biên kịch Stella chính tay chấp bút đã thay đổi phong cách tiên phong và quay trở về với thẩm mỹ của chủ nghĩa cổ điển. Kết cục chấn động, dư vị sâu sắc, nhưng tất cả sự kính trọng của tôi đều dành cho nam diễn viên chính Kha Dữ. ]
[ Tới hiện trường nhìn thấy danh sách diễn viên, nhìn thấy tên Kha Dữ tôi còn tưởng mình hoa mắt!!!! Bất ngờ gì thế này!!! Thoát ly khỏi bộ lọc của fan, tôi có thể nghiêm túc nói rằng trông thấy một diễn viên Trung Quốc tự thử thách bản thân để đứng trên sân khấu trình độ cao như vậy, trong lòng chỉ có cảm giác xúc động và nể phục. ]
[ Thị nghe được ở hiện trường nè, Kha Dữ đã vì vở kịch này mà hai lần từ chối lời mời diễn vai phụ quan trọng trong phim bom tấn Hollywood của Sesc, hơn nữa anh ấy còn không nhận thù lao biểu diễn luôn. ]
[ Kịch bản full tiếng Anh mấy chục ngàn từ, cố tình luyện khẩu âm của người Mỹ gốc Hoa, luyện tập mười lăm tiếng mỗi ngày trong vòng một trăm tám mươi ngày. Lúc nghe được tin về chứng tâm manh, tại sao tôi lại cho rằng sự nghiệp của người này đã dừng lại rồi nhỉ? Tương lai của Kha Dữ là vô tận. ]
[ Trở về khách sạn cũng không có tâm tình ăn tối, trước mắt tôi chỉ còn lại dáng vẻ Kha Dữ trên sân khấu và lúc nhận phỏng vấn. Chuyên nghiệp, hiền hòa, thoải mái, một quý ông lịch lãm thực sự, nếu không có mặt ở hiện trường cơ bản không thể tưởng tượng được phong thái đó đâu. Đêm nay Kha Dữ hoàn toàn xứng đáng với hai chữ minh tinh. ]
Các fan nhốn nháo đến phát điên, bởi vì danh sách khách mời được giữ bí mật, không công bố rộng rãi nên bọn họ chỉ có thể tìm kiếm từng từ khóa và đào bới danh sách follow của các nhân vật chủ chốt y như đào vàng. Mỗi lần đào được một bài report là cả fanclub lại rồng rắn kéo nhau đi spam, check in dưới bài của người ta đến mức nâng số liệu lên top đầu.
Mạng trong nước xem không đủ, các fan vượt tường lửa chạy hẳn ra nước ngoài đào bới tin tức, bài report, đầu đề và ảnh chụp trên Instagram.
Bảng hot search lại bị Kha Dữ nhận thầu mất một nửa, long trời lở đất hệt như cảnh tượng lúc bộ "Nhàm chán" đoạt giải Buenos Aires.
#Hóa ra một năm nay Kha Dữ bận rộn ở nước Pháp là để làm việc này#
#Kha Dữ kịch sân khấu "Kẻ dã tâm"#
#Công diễn Kẻ dã tâm#
#Diễn viên kịch Kha Dữ#
......
Thậm chí người hâm mộ đã bắt đầu chết lặng trước thành tựu của Kha Dữ:
[ Tê liệt thật rồi, Đảo Nhỏ còn có bất ngờ gì mà trẫm không biết nữa không? ]
[ Lòng tôi rất bình tĩnh, thậm chí còn định nói với nhà đối thủ là ngồi xuống đi, đây chỉ là thao tác cơ bản... Ồ quên mất, Đảo Nhỏ làm gì có đối thủ nữa. ]
[ Trong bốn năm ngắn ngủi mà thực tích leo lên đầu cả giới giải trí luôn ]
[ Lần sau chắc phải là Oscar tui mới đủ ngạc nhiên, nhưng thôi, tui biết chuyện này không thể có đâu ]
[ Các phú bà nương tay một chút được không ạ, vừa hăm hở mở trang web đặt vé ra, mẹ, nếu không phải lag thì cũng là hết vé! ]
[ Cái thời đại mang danh Bình hoa số một giới giải trí hình như đã ở kiếp trước rồi các mẹ ạ, trong khoảng thời gian này xảy ra những chuyện gì chắc có một mình Kha Dữ biết, tôi làm fan chỉ có thể chia sẻ vinh dự với ảnh thôi, thật sự hổ thẹn. ]
Trong số đó chỉ có một vài câu loáng thoáng rằng có người trông thấy Thương Lục ở hiện trường công diễn, nhưng hắn đến vì cô giáo hay vì Kha Dữ thì không ai biết cả.
·
Tuy rất mệt nhưng Kha Dữ vẫn ngồi trên xe tranh thủ họp qua điện thoại với Viên Lệ Chân. Bản chất tư bản bại lộ, Diệp Cẩn ra lệnh anh phải cố chừa thời gian trở về chụp poster đại ngôn mới —— Lại là một thương vụ đại ngôn hàng xa xỉ toàn cầu đang trong quá trình thương lượng, Diệp Cẩn muốn đảm bảo mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp.
Tin nhắn thăm hỏi của bạn bè và tiền bối trong nghề cũng ùn ùn kéo đến.
Ưng Ẩn: [ Tuyệt giao đi, đến tôi mà anh cũng giấu, còn dám nói đi Pháp du lịch nữa chứ, đồ xấu xa! ]
Kha Dữ châm chước trả lời: [ Tuyệt giao sớm thế, tôi còn bí mật lớn hơn nữa cơ. ]
Ưng Ẩn: [ ...... ]
Lịch Sơn hỏi: [ Có lịch lưu diễn ở Trung Quốc không? ]
[ Thượng Hải Bắc Kinh đều có lịch diễn, em đã giữ vé cho thầy và thầy Thẩm rồi ạ ]
Đường Trác kêu anh tức tốc ra hiệu sách mua hết các tác phẩm của Stella, sau đó xin bà tự tay ký tên "to Dear Tang" vào từng quyển. Ngập giữa vô số lời ân cần thăm hỏi, Kha Dữ cười lắc đầu, rời khỏi tài khoản chính đăng nhập tài khoản phụ. Vẫn không có thông báo chấp nhận lời mời kết bạn nào.
Anh nghe theo Viên Lệ Chân, mở Weibo lên giao lưu với fan cho phải phép. Thịnh Quả Nhi đã soạn hộ rất nhiều bài đăng, Kha Dữ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng tự gõ từng câu từng chữ:
[ Hợp tác với Stella rất vui vẻ, niềm tin vào nghiệp diễn và sự sáng tạo cũng tiếp thêm cho tôi rất nhiều dũng khí. Tôi đã trải qua một năm tuyệt vời, hy vọng với các bạn cũng vậy.
Hôm nay nhận được một lẵng hoa rất đẹp, bên trên viết một câu: 『 Những nỗ lực trong quá khứ sẽ đến bạn vào đúng thời điểm 』, tôi xin tặng lại cho các bạn.
Đừng đổ xô đi mua vé chỉ để check in, hãy đảm bảo rằng mỗi một tấm vé mà các bạn mua đều xuất phát từ lòng đam mê. ]
Tuy anh ít khi lên mạng giao lưu nhưng trước nay chưa từng quên đi tấm lòng của người hâm mộ.
Thuận tiện nhìn hot search một vòng.
Mấy người vẫn chưa phát hiện ra tôi đã nói chuyện với Thương Lục à? Kha Dữ kéo bảng hot search rồi đến bảng xu hướng gia tăng, không nơi nào có tên Thương Lục.
Mấy người cũng chưa phát hiện ra tôi đã phát biểu đạo diễn yêu thích nhất là Thương Lục, tôi muốn đóng phim của em ấy, đây là cơ hội tôi tơ tưởng ngày đêm sao?
Kha Dữ buồn chán nghĩ thầm, thôi được rồi, bản thảo tạp chí lại không xuất bản nhanh như vậy.
Nhưng lúc này anh cực kỳ muốn có ai đó nói với mình về Thương Lục, muốn thật nhiều thật nhiều người thảo luận lớn tiếng về mình và Thương Lục trên quảng trường internet, đặt tên hai người cạnh nhau, không ngừng @ anh hỏi có phải sự thật không, hai người đã làm lành với nhau rồi sao?
Giống như một cậu nhóc thi cử đạt điểm tốt đứng ngồi không yên chờ người lớn phát hiện ra bí mật này, tốt nhất là người ta phải hỏi lại anh làm sao làm được, quá lợi hại quá ghê gớm rồi.
Ở thời điểm đó có lẽ Kha Dữ sẽ cong nhẹ khóe môi lộ ra ý cười không thể che giấu, nghiêm túc gật đầu "Ừm" một tiếng. Tuy đó chỉ là khởi đầu, nhưng ngụ ngôn đã nói một khởi đầu tốt là một nửa của thành công, nghe hay hơn một điểm chó má kia nhiều.
Kha Dữ quay ra trang chủ, có ba tài khoản đang chờ anh bấm vào, một acc chính, một acc phụ và một tài khoản đi chôm được vì ỷ mình có password.
"Lục"
Ngón cái vừa ấn xuống, tai anh nghe thấy Stella nói vào điện thoại: "Em chưa phải về nước ngay à —— Được, để tôi nói Ollie gửi địa chỉ."
Tài khoản đã đăng nhập, Kha Dữ nghĩ thầm, ai về nước vậy? Trái tim anh thắt lại. Thương Lục sao? Hắn ra sân bay rồi à?
Mỗi một lần bấm vào tài khoản này đều là một lần rón rén như đi ăn trộm.
Có lẽ đến một ngày chủ nhân tài khoản phát hiện ra, sẽ khinh thường anh rồi kiên quyết đổi mật khẩu, như vậy anh chỉ nhận được một câu nhắc nhở "Sai mật khẩu".
May quá, hôm nay vẫn là một ngày vận khí tốt, cũng là một ngày Thương Lục không có hứng thú chơi Weibo.
Anh đã từng không dưới một lần sợ hãi rằng Thương Lục đọc được mấy trăm câu "Anh là Đảo Nhỏ" vô vọng của mình, sợ Thương Lục sẽ xóa sạch Weibo, xóa bỏ tất cả mọi dấu vết mà anh lẻn vào để lại. Nhưng chuyện làm anh sợ nhất là... Thương Lục đọc được hết thảy, thấy hết mọi ghi chép đáng xấu hổ minh chứng cho những đêm mất ngủ, bên ngoài bình tĩnh bên trong đã tuyệt vọng sắp sụp đổ của anh, rồi giả vờ như không thấy ——
[ Em là Lục Địa ]
"Dữ," Stella gọi anh, "Dữ?"
Kha Dữ không đáp lại.
Stella gọi thêm tiếng nữa.
Kha Dữ mờ mịt mà ngẩng đầu, Stella ngẩn người, những lời muốn nói phải nuốt ngược trở về —— Bà ngậm miệng lại. Một lúc lâu sau, Stella nhẹ nhàng rút hai tờ khăn giấy đưa cho anh: "Lau đi này."
Kha Dữ nhìn thấy khăn giấy cũng không phản ứng được. Dưới sự nhắc nhở ân cần của Stella, anh nâng tay lên khẽ chạm vào mặt.
Ướt đẫm.
Cảm xúc đột nhiên như tìm được chốt mở, Kha Dữ ngửa đầu, áp hai bàn tay vào hốc mắt nóng rực. Nước mắt không ngừng thấm ướt lòng bàn tay anh, sau đó theo đuôi mắt chảy xuống thái dương. Yết hầu anh không ngừng nuốt xuống như muốn cố nuốt đi từng tiếng nấc nghẹn ngào.
Ngoại trừ tài xế, trên xe chỉ có anh và Stella. Bà thở dài: "Cứ khóc đi."
Một tiếng nức nở bật ra, Kha Dữ cúi người, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, chôn mặt thật sâu vào lòng bàn tay.
·
Stella từ chối rất nhiều lời mời dự tiệc của các nhân vật nổi tiếng và chính trị gia, chỉ chia sẻ niềm vui đầu tiên này với các thành viên đoàn kịch. Đó là một tập thể nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, chỉ hơn hai mươi người nhưng có thể đảm trách công việc chuyên nghiệp và phức tạp của hai trăm người. Bình thường bọn họ làm việc rất nghiêm túc, nhưng một khi vui chơi sẽ giải phóng hết chất Pháp trong người mình ra ngoài. Họ vui vẻ nhảy hết điệu này đến điệu khác, thậm chí còn tự chơi nhạc cụ, làm dàn nhạc hiện trường cũng phải thất nghiệp, saxophone, đàn phong cầm, dương cầm, kèn cor, nhớ ra cái gì liền chơi cái đó, hiện trường vô cùng hỗn loạn nhưng rất lãng mạn.
Lúc Thương Lục tới nơi, Kha Dữ đang bị các cô gái trong đoàn quấn lấy đòi khiêu vũ. Ánh đèn màu xanh lam như biển sâu khiến khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt ửng đỏ của anh không quá rõ ràng. Tuy không mấy hứng thú, nhưng Kha Dữ vẫn rất kiên nhẫn và lịch sự tiếp nhảy với từng người.
Công bằng mà nói Kha Dữ chỉ biết nhảy mỗi điệu Waltz, trước kia ở Thần Dã công ty sắp xếp cho đi học để tiện đi xã giao và cho những lúc cần thiết, có điều ấn theo tần suất tham gia xã giao của anh thì cơ hội dùng đến nó quả thực rất ít.
Dù đã lâu không nhảy nhưng anh cũng không lóng ngóng chút nào, thân cao chân dài, sơ mi trắng thu gọn vào quần âu, tư thái thong dong thoải mái nên khiêu vũ trông càng thêm cảnh đẹp ý vui.
Thương Lục theo nhân viên phục vụ bước vào mà không ai phát hiện ra, ngoại trừ Stella.
Hắn dựa vào quầy bar nhìn anh từ đằng xa, xem anh bị các cô gái Pháp quấn lấy trêu ghẹo. Không biết lúc này anh có cảm giác thế nào, nhưng Thương Lục có thể nhìn thấy rõ ánh mắt các cô đều sáng rực như sao, ngập tràn tình yêu cùng khuôn mặt đỏ bừng. Nếu hôm nay hắn không có mặt ở đây, dám chừng Kha Dữ sẽ uống đến say khướt rồi bị ai đó hôn nồng nhiệt cắp luôn về nhà không chừng.
Nhưng hắn đã ở đây rồi, chuyện đó đương nhiên sẽ không xảy ra.
Stella thấy ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm về một phía, đảo mắt bật cười "Nếu không phải nghĩ em đã có bạn gái, chắc em cũng không thoát được đâu!"
"Em và Rita không có gì với nhau cả," Thương Lục nhẹ nhàng nói, "Báo chí viết linh tinh đấy, mà em thì không thể công khai bác bỏ tin đồn được, nếu làm thế Rita sẽ khó xử thế nào? Chờ cô ấy trở về sẽ tự động thanh minh thôi."
"Tôi kêu Ollie gửi lịch trình công diễn vào hộp thư em rồi đấy, nhận được chưa?"
Thương Lục gật đầu mỉm cười: "May mà chỉ có nửa năm."
Stella nửa hiểu nửa không, bà muốn kể chuyện hôm nay Kha Dữ khóc trên xe, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây vốn là việc riêng của bọn họ, không nên do một người ngoài như bà truyền đạt.
Ngoài sàn đã đổi sang một bài nhạc nền du dương. Kha Dữ nhảy xong điệu cuối cùng, xoay người đi về hướng quầy bar thì ánh mắt chợt dừng lại. Thương Lục đang ngồi gác chân trên chiếc ghế chân cao, tay nắm một ly Whiskey trò chuyện với Stella. Liếc thấy bóng anh đi tới, hay hơi xoay nửa người đứng dậy.
Stella lấy cớ chạy ra góp vui với mấy người trẻ tuổi.
"Anh không biết em cũng tới."
"Không chào đón?" Thương Lục rũ mắt nhìn anh, nhận ra đuôi mắt anh hơi ửng đỏ, "Sao mắt đỏ thế? Mệt à," Hắn hài hước hỏi, "Hay là khóc?"
Kha Dữ giật hót, "Mỗi ngày không có nhiều chuyện đáng khóc như thế đâu."
Cổ họng anh khô khốc hơn lúc khiêu vũ gấp trăm lần, liền cầm lấy ly rượu uống ực một hơi. Thương Lục từ từ cúi xuống ngồi bên cạnh anh, cánh tay gác lên quầy bar, "Kha Dữ, nếu hôm nay anh dám mượn cớ say rượu làm càn, em sẽ ném anh ra lề đường đấy."
Kha Dữ nâng mắt, "Nhiều người muốn chăm sóc anh lắm."
"Thế thì sáng mai không biết anh sẽ tỉnh dậy trên giường cô nào đâu," Thương Lục dọa anh, sau đó hờ hững an ủi: "Yên tâm đi, con gái Pháp vừa nhiệt tình vừa độc lập, dù có bầu cũng sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm."
Kha Dữ toan nói gì đó thì lại bị một cô gái chạy tới lôi đi. Anh hấp tấp đặt cái ly xuống phát ra một tiếng leng keng nhỏ, như thể nó đang gác hờ vào tim Thương Lục. Hắn đẩy cái ly về phía bartender rồi nói bằng giọng Anh chuẩn: "Cho một ly nữa."
Bartender nghi ngờ liếc mắt vì sợ hắn nhớ nhầm ly, nhưng bản thân hắn lại rất thản nhiên uống hết một phần bia tươi bằng chính cái ly đó.
Ngoài sàn chợt vang lên tiếng la hét phấn khích, dư vị hoa bia còn ở đầu lưỡi chưa tan đi, Thương Lục quay đầu chợt bắt gặp cảnh tượng Kha Dữ bị người ta ôm mặt cưỡng hôn.
Thương Lục: "..."
Tiếng reo hò ồn ào như muốn thổi bay cả nóc nhà, mọi người xung quanh hồ hởi gõ bàn gõ ghế gõ ly tách loảng xoảng leng keng, thi thoảng còn lẫn vào một tiếng huýt sáo bén nhọn. Kha Dữ loạng choạng suýt ngã ngửa ra sau, đáng chết là phía sau cũng có người giữ chặt eo không cho anh chạy trốn!
Ai có mắt cũng đều nhận ra anh bị hôn sắp tắt thở rồi!
Bartender rất không thức thời nháy mắt với Thương Lục một cái, khuôn mặt lộ rõ sự ghen tị và ngưỡng mộ, thậm chí động tác lau ly rượu cũng chậm lại: "Wow, hôn kiểu Pháp kìa."
Sau đó anh ta lập tức trông thấy người thanh niên trước mắt mình sầm mặt, ánh mắt tối đi, không khí quanh thân trở nên u ám lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
---
Lời tác giả:
Thương Lục: nếu tôi có mặt, tình hình đương nhiên phải khác rồi (tự tin)