Bên trong nhà hát vẫn náo nhiệt như thường, không giống với ngoài này, chỉ có cơn gió chiều nhẹ nhàng và mỏi mệt dưới ánh hoàng hôn.
Hơi thở bên tai dừng lại trong giây lát, Thương Lục khẽ nâng khóe môi: "Hình như anh nói ngược rồi đúng không?"
Kha Dữ chớp mắt, nước mắt nóng bỏng nhuộm ướt lông mi, giọng nói lại không nghe ra dấu hiệu nào vừa mới khóc, chỉ hơi nghèn nghẹn rất đáng yêu, "Anh đâu thể ép em yêu anh..."
Thương Lục "Ừ" một tiếng, buông ra vòng ôm không chặt chẽ gì cho cam: "Nếu anh biết, thế đã ôm đủ chưa?"
Kha Dữ nói: "Em đổi nước hoa rồi."
Hắn không phải người thích sưu tầm nước hoa, chỉ thay đổi dựa theo sở thích. Trong việc chọn nước hoa, Thương Lục có vẻ rất kiên nhẫn nhưng lại không mấy kiên nhẫn. Hắn không kiên nhẫn thử quá nhiều loại, kiên nhẫn dùng một mùi suốt từ hạ đến đông, dù sao Ninh Thị cũng không có mùa đông.
Thương Lục dừng một chút: "Vẫn dùng Eau d'Orange Verte, thỉnh thoảng."
"Em nhắm mắt lại đi." Kha Dữ ra lệnh, bàn tay cọ tới cọ lui không buông ra khỏi cổ áo hắn.
Thương Lục nghe lời nhắm mắt lại, không quên lạnh lùng nhắc nhở: "Hôn trộm sẽ trừ điểm."
Kha Dữ nghẹn họng, tổng cộng chỉ có một điểm, hôn một cái bị trừ hết mất còn gì, "Trang điểm nhòe rồi, anh không muốn em nhìn thấy."
Thương Lục đoán anh vừa khóc, liền hỏi: "Khóc nhòe trang điểm hả?"
Kha Dữ quẹt ngón tay lên đáy mắt, quả nhiên lau được mấy vệt phấn đủ màu, "Ừm."
Thương Lục khó hiểu bật cười: "Buổi diễn đầu thành công rực rỡ, anh khóc làm gì? Khóc vì em không vỗ tay mà chạy ra đây nghe điện thoại à?"
"Chợt nhớ đến lời em nói ở Lệ Giang, không tìm thấy em nên tưởng em đi mất rồi."
"Kha Dữ, anh có thấy mình rất kỳ quặc không?" Thương Lục cong môi, "Lúc trước chia tay anh không rơi một giọt nước mắt nào, ra đi cực kỳ dứt khoát, bây giờ lại biết khóc thật đấy. Chẳng lẽ đã nhận ra cảm giác rời đi và bị rời bỏ không giống nhau rồi sao?"
Lồng ngực Kha Dữ đau xót, đầu ngón tay có lại cảm giác tê liệt quen thuộc. Anh vội buông tay, nỗi sợ hãi mất mát cũng tạm thời lui xuống. Đột nhiên anh ý thức được một sự thật rằng, từ đầu đến cuối người biểu đạt tình cảm, khóc hay thở hổn hển chỉ có mình mình, còn Thương Lục nãy giờ luôn giữ thái độ bình tĩnh.
Anh lùi lại nâng mu bàn tay lên lau mặt. Thương Lục mở mắt ra vừa vặn bắt gặp khuôn mặt mèo thê thảm kia, không khỏi bật cười một tiếng kèm theo tiếng khịt mũi.
"Đi tẩy trang đi," Thương Lục đuổi anh, mang theo ý cười hơi trào phúng: "Anh là người quan trọng thể diện, bộ dạng này thì lấy thể diện đâu ra nữa?"
Quả đúng là thế, nếu anh không nhanh chóng trở về hậu trường sửa soạn lại một chút, để cho phóng viên và các nhân vật nổi tiếng chen chúc chạy vào thì cả thế giới sẽ nhìn thấy khuôn mặt xấu xí này mất.
Không biết Kha Dữ đang cảm động hay xấu hổ, nhưng may mà khuôn mặt lấm lem nhoe nhoét nên dù đỏ lên cũng không bị phát hiện. Anh hơi xoay người: "Thế anh đi nhé."
Đôi tay Thương Lục vừa ôm anh lúc này cắm trong túi quần, thân hình cao lớn dựa vào lan can ban công. Ánh nắng chiều chiếu nghiêng lên nửa sườn mặt, hắn cụp mắt nghiêm túc nhìn Kha Dữ, lại mỉm cười: "Lát nữa gặp."
Trên đường trở về bắt gặp nhân viên đạo cụ người Pháp cúi người nhặt nhạnh mấy món đồ anh ném xuống, ông ta chớp mắt cười trêu: "Dữ, cách thức chúc mừng của cậu đặc biệt quá nhỉ."
Trợ lý của Stella chạy khắp nơi tìm anh, "Mau lên mau lên —— Ôi chao sao lại thành thế này? Mau đi tẩy trang đi! Rửa mặt! Truyền thông sắp tới rồi!"
Một phòng toàn các nhà phê bình kịch nghệ chuyên nghiệp đang do Stella đứng ra ứng phó, nếu lề mề thêm chút nữa thôi chắc người ta sẽ đồn ầm lên là anh mắc bệnh ngôi sao.
Kha Dữ rửa mặt thay áo sơ mi quần tây của mình. Lúc anh đẩy cửa, cánh truyền thông trong phòng đồng loạt đứng lên. Nơi này có truyền thông của nước Anh, truyền thông của nước Pháp, đương nhiên có cả cánh truyền thông Trung Quốc vượt đường sá xa xôi. Tất cả bọn họ đều đã ký thỏa luận bảo mật, trước khi buổi biểu diễn đầu tiên kết thúc không được công bố bất cứ thông tin gì về Kha Dữ. Hiện giờ màn đã hạ, các mẩu tin ngắn súc tích lập tức lan truyền đến mọi ngóc ngách của cõi mạng tiếng Hoa:
[ Vở kịch mới "Kẻ dã tâm" của nhà văn, nhà biên kịch Stella, người từng được đề cử giải Nobel văn học, vừa kết thúc buổi công diễn đầu tiên tại Nhà hát Hoàng gia Shakespeare, nước Anh. Vở kịch có sự tham gia diễn xuất của minh tinh điện ảnh Kha Dữ vào vai nam chính. Theo thông tin được biết, "Kẻ dã tâm" sẽ lưu diễn khắp châu Âu và Hoa Kỳ trong vòng nửa năm, lịch diễn dày đặc đã được bố trí tại nhà hát West End London và Broadway New York."
Stella và Kha Dữ cùng nhau tiếp nhận phỏng vấn, bà cũng đảm nhận vai trò phiên dịch tiếng Pháp cho anh. Cuộc gặp mặt này tương đương với một cuộc họp báo loại nhỏ, có điều hôm nay mọi người đều ngồi trên những chiếc ghế sô pha mềm, tay cầm sổ ghi chép hoặc bút ghi âm, bầu không khí thoải mái, chuyên nghiệp lại rất ấm áp.
"Điều gì đã khiến anh quyết tâm chuyển hình từ diễn viên điện ảnh thành diễn viên sân khấu kịch vậy ạ?"
Kha Dữ mỉm cười, "Tôi không chuyển hình, chỉ là muốn thử sức với một hình thức biểu diễn khác mà thôi. Tôi vẫn sẽ trở về đóng phim điện ảnh mà."
"Rất nhiều người nói rằng giải thưởng của anh ở Cannes chỉ là một nhầm lẫn, không phải chân chính thuộc về anh. Những ngôn luận kiểu này có khiến anh khó chịu không?"
"Không đâu, tôi tôn trọng mọi quyết định của ban giám khảo liên hoan phim. Đối với tôi, giải thưởng đương nhiên là quan trọng, nhưng không phải thứ mà tôi muốn khăng khăng theo đuổi cho bằng được."
"Thưa thầy Kha," Phóng viên người Trung Quốc giơ bút ghi âm lên, "Tại sao anh phải giữ bí mật với người hâm mộ trước khi buổi công diễn đầu tiên diễn ra?"
"Đây là quyết định của tập thể đoàn kịch, trong đợt lưu diễn sắp tới, chúng tôi hoan nghênh người hâm mộ trên toàn thế giới cùng đến thưởng thức."
Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Kha Dữ nâng mắt, trông thấy Thương Lục đeo mắt kính đang được staff dẫn đường ngồi xuống ghế.
Trước ngực còn đeo thẻ công tác màu xanh lam.
Kha Dữ lộ ra vẻ ngạc nhiên và mờ mịt trong giây lát, đó là thẻ công tác của phóng viên.
Vị phóng viên nói tiếng Anh lặp lại câu hỏi lần nữa, anh lấy lại tinh thần, "Đúng vậy, tôi rất vui vì được hợp tác với cô Stella. Cô ấy luôn tràn đầy năng lượng và động viên tôi rất nhiều."
Thời gian có hạn, câu trả lời vừa dứt, các phóng viên khác lập tức sôi nổi giơ tay.
Kha Dữ ngẩn người nhìn cánh tay Thương Lục cũng giơ lên. Cổ tay áo hắn xắn cao để lộ đồng hồ tinh xảo, một cuốn sổ tay bìa cứng đặt trên hai cẳng chân bắt tréo, tay phải cầm bút máy.
Stella cũng nhìn thấy, sắc mặt bà tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, quản không được cũng không muốn quản. Kha Dữ theo bản năng giơ tay ra hiệu, "... Mời vị ngồi đằng kia."
Thương Lục gật đầu: "Xin hỏi anh Kha Dữ, tại sao anh lại lựa chọn nước Pháp? Ý tôi là, dù ở London, New York hay Bắc Kinh, anh cũng không thiếu cơ hội diễn kịch."
Kha Dữ đáp: "Tôi thích sự lãng mạn và nhiệt tình của nước Pháp, tích cả hương vị ánh mặt trời Địa Trung Hải." Anh trả lời theo kiểu cách rất công nghiệp. Thương Lục nhìn anh chăm chú bằng khuôn mặt đeo kính từng được khen ngợi là vô cùng đẹp trai, Kha Dữ hơi dừng lại, trong sự hoang mang của cả phòng, anh nói tiếp: "... Tôi còn muốn nhìn thấy nơi một người bạn của mình sinh sống, học tập, trưởng thành nữa, rất muốn hít thở cùng một làn gió và tắm dưới ánh mặt trời giống như cậu ấy."
Người Pháp get câu trả lời này rất nhanh, khuôn mặt ai nấy hiện lên ý cười ngọt ngào mơ hồ, rồi sau đó căn phòng lại vang lên tiếng xì xầm nho nhỏ.
Thương Lục khẽ cong môi dưới, "Thưa anh Kha Dữ, sau khi chuyến lưu diễn này kết thúc, anh có dự định gì không?"
Hắn hỏi đồng thời cúi thấp đầu, cây bút máy cọ lên mặt giấy phát ra tiếng sột soạt khe khẽ. Từ góc nhìn của Kha Dữ, sắc mặt hắn rất dịu dàng và tập trung.
"Tiếp tục đóng phim điện ảnh, nếu có thể... tôi hy vọng được hợp tác với đạo diễn mình yêu thích."
Một nhà khác hỏi: "Đạo diễn mà anh yêu thích nhất là ai? Lịch Sơn sao?"
Ánh mắt nhạy bén của Thương Lục thâm trầm dừng trên mặt anh, cùng những người khác chờ đợi câu trả lời.
Tim Kha Dữ đập nhanh hơn, yết hầu hơi trượt. Anh bình tĩnh trả lời: "Là Thương Lục."
Nếu anh không nói người khác sẽ không nghĩ tới, nhưng nói ra rồi ai nấy đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Các phóng viên đồng loạt tỏ vẻ bừng tỉnh.
"Nếu nói vậy ——"
Nhân viên nhà hát lâm thời hỗ trợ ghi chép không biết nội tình nên lên tiếng ngắt lời: "Thưa anh, mỗi người chỉ được hỏi một câu thôi."
"Không sao," Kha Dữ nhanh miệng. Nhân viên ghi chép sửng sốt, nghe thấy giọng anh vừa cất cao lại từ từ hạ xuống: "Để anh ta hỏi đi. Nếu nói vậy —— rồi sao nữa?"
"Nếu nói vậy, anh sẽ không bài xích việc quay về làm diễn viên chính cho Thương Lục, đúng chứ?"
Tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe đáp án. Giới nghệ thuật Pháp có một lòng thiên vị rất đặc biệt dành cho Thương Lục, bởi vì hắn đã học tập ở đây một thời gian dài nên có thể xem như một nửa người Pháp. Nói theo cách hãnh diện hơn, toàn bộ nền giáo dục và gu thẩm mỹ của vị đạo diễn thiên tài đó được truyền thừa từ nền văn học nghệ thuật nước Pháp. Trong khi đó, truyền thông nước Anh có vẻ lãnh đạm với đề tài này hơn một chút.
Stella cũng nghiêng đầu nhìn anh.
Kha Dữ yên lặng đối diện với Thương Lục, vẻ mặt hiện lên chút bối rối vì quá khó tin. Phút chốc sau, anh nhếch khóe môi rồi chậm rãi nở một nụ cười thật sự. Anh chớp mắt, hấp tấp cúi đầu lại lập tức ngẩng lên, đôi mắt sáng rỡ: "Đương nhiên... đây là cơ hội mà tôi ngày đêm tơ tưởng"
Truyền thông quốc tế có thể không hiểu, nhưng truyền thông Trung Quốc đã sắp náo loạn rồi. Nói thế là có ý gì? Trong hai năm qua Kha Dữ cực kỳ hạn chế nhận phỏng vấn, trong đề cương luôn viết rõ ràng cấm không được nhắc tên Thương Lục. Mặc dù gần đây có sự kiện thảm đỏ Cannes và cái ôm trao giải, hai người cũng không có biểu hiện gì là sắp phá băng quan hệ.
Đây là lần đầu đương sự trực tiếp trả lời về vấn đề này.
Lúc này các phóng viên mới chậm chạp nghĩ đến chuyện nhìn mặt phóng viên bạo gan kia, không chỉ ngắt lời người khác, hỏi nhiều hơn một câu mà còn có đặc quyền nhảy disco trên bãi mìn của ngôi sao nổi tiếng nhưng không bị trách cứ. Thế nhưng lúc quay đầu lại, chỗ ngồi của hắn đã trống không, chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ biến mất đằng sau cánh cửa.
Trên nệm ghế da đặt một quyển sổ tay và một cây bút máy.
Buổi phỏng vấn kết thúc, một bàn tay trắng muốt thon dài nhặt quyển sổ lên. Mấy ngón tay mở từng trang giấy, chính giữa sổ có một hàng chữ bút máy thanh thoát mạnh mẽ:
"A rose by any other name would smell as sweet"
Phóng viên thực hiện cuộc phỏng vấn cuối cùng lẩm bẩm lặp lại: "Hoa hồng dù không gọi là hoa hồng thì vẫn tỏa hương thơm?"
Kha Dữ khép quyển sổ lại, mím môi cười rồi đáp bằng chất giọng khàn khàn vì phải biểu diễn quá lâu: "Hoa hồng đổi tên, hương thơm vẫn như cũ. Đây là thơ của Shakespeare*."
*Câu thơ này trích từ vở kịch Romeo và Juliet.
"Quá hay!" Phóng viên nhịn không được vỗ nắm tay, "Câu này rất thích hợp với anh, rất hợp với vở kịch này, —— Cũng rất thích hợp để trở thành tiêu đề bài phỏng vấn ngày hôm nay!"
Trợ lý của Stella gõ cửa tiến vào, hỏi ý kiến bà về phương án xử lý mấy lẵng hoa. Stella nói: "Những cái khác không quan trọng, giữ lại hết hoa hồng của Thương Lục thôi."
"Nhiều như vậy mà cô vẫn muốn mang về sao?" Trợ lý khó xử hỏi, suy nghĩ của bà lão này rất tùy hứng, cho nên cô không quá chắc chắn.
"Làm gì có?" Stella khép tập lịch trình lại, tháo cặp kính viễn xuống cười nói: "Tặng cho bọn trẻ trên trấn không tốt hơn sao?"
"Sure, of course," Trợ lý nhún vai, "Nhưng phải có đến một trăm lẵng hoa viết tiếng Trung nữa. Em có hỏi A Tân, anh ta bảo trên thiệp không ký tên, chẳng lẽ cũng tặng cho cô sao? Cô có muốn xử lý chúng không?"
Stella nhíu mày: "Có chuyện đó nữa à? Để tôi ra xem sao."
Phóng viên nhân cơ hội này chào tạm biệt, Kha Dữ đuổi theo bước chân bà, Stella thấy thế cười nói: "Cậu nhìn thấy lẵng hoa Thương Lục tặng chưa? Rất đẹp. Cậu ta luôn có thể nắm bắt cái đẹp rất chính xác. Tôi thường nói với cậu ấy là..."
Hai người trò chuyện đến tận đại sảnh. Trợ lý khó khăn lắm mới với qua hàng lẵng hoa đầu tiên, nhặt lên một tấm card: "Đây này."
Stella chậm rãi đeo kính viễn lên, liếc một cái rồi bật cười: "Già đến lú rồi, tôi xem làm gì chứ? Có hiểu gì đâu —— Dữ, cậu đọc giúp tôi xem."
Kha Dữ nhận lấy tấm card.
Hàng thứ nhất nghe rất xúp gà:
"Những nỗ lực trong quá khứ sẽ đến với anh vào đúng thời điểm."
Hàng còn lại là một lời chúc phúc:
"Nhất định thành công."
"Chắc chắn là Thương Lục tặng rồi," Stella nhấc đôi mắt sắc bén của mình ra khỏi cặp kính viễn, hỏi sâu xa, "Nhưng rốt cuộc là tặng ai nhỉ?"
Nhịp tim Kha Dữ hoàn toàn mất khống chế, lồng ngực căng tức đến khó thở. Cổ tay xoay lại rất đúng lúc, anh nhìn thấy một hàng chữ in rất nhỏ rất nhạt ở góc dưới bên phải:
"ylzd"