Màn đêm buông xuống, ánh đèn trong nhà xe RV cải tạo sáng lên.
Xét về cấu trúc và chức năng, nơi này tuy nhỏ nhưng vô cùng tiện nghi, hai chiếc giường đơn 1m2 được đặt cạnh nhau dựa vào cửa sổ xe, ở giữa ngăn bằng một tấm bình phong mỏng nửa sắt nửa cửa sổ. Toilet và phòng tắm thông thoáng sạch sẽ, bếp và phòng ăn nối liền, thế nhưng trước khung cảnh bao la hùng vĩ bên ngoài, chỉ có đồ ngốc mới chịu ru rú ăn cơm trong nhà xe. Ngoài ra còn có thêm một phòng làm việc trang bị hai chiếc laptop không kết nối mạng để cả hai làm việc cùng nhau.
Trước giờ cơm tối, người phụ trách phục vụ ăn uống cho hai người tới hỏi qua những thực phẩm kiêng cữ và món ăn yêu thích, Kha Dữ nôn suốt một ngày, không có khẩu vị ăn uống lại cần bổ sung chất điện giải gấp nên gọi một suất salad Caesar và soda muối khoáng. Thương Lục cũng ăn chay cùng, cuối cùng hai người ngồi sóng vai nhau cạnh vách đá, hứng gió biển gặm bắp cải tím và xà lách Romaine.
"Em đi những năm ngày không lo lắng cho Tiểu Ôn sao? Trạng thái tinh thần dì có vẻ không tốt lắm."
"Chuyện cũng không thể giải quyết trong năm ngày được," Ánh mắt Thương Lục hiện lên ưu tư, nhưng sắc mặt vẫn bình thản, "Hơn nữa anh cả em có thể tự giải quyết."
"Không ngờ anh trai em đứng đắn yêu người khác giới lại bị gia đình ngăn cản." Kha Dữ cắm nửa trái trứng cút lên, nói đùa: "Lỡ đâu anh ấy quyết tâm làm đến cùng, ba em kêu em về thừa kế công ty thì phải làm sao?"
Thương Lục thờ ơ như không quá để bụng vấn đề này: "Đành để Minh Tiễn vất vả thôi."
Thế nhưng chuyện nói dễ hơn làm, sức khỏe Minh Tiễn vốn không tốt, xử lý sự vụ của khách sạn và sòng bạc thôi đã tiêu tốn gần hết thể lực. Nếu Thương Thiệu và Thương Kình Nghiệp thật sự không thể hòa giải, như vậy trước mắt ngài chủ tịch chỉ có hai lựa chọn: Một, Thương Lục thật sự nổi lòng trắc ẩn từ bỏ sự nghiệp điện ảnh, trở về gánh vác tập đoàn; hai, ông sẽ phải thỏa hiệp với Thương Thiệu trong mấy năm, mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm trước khi chết, thừa nhận một người phụ nữ mang đến rủi ro chính trị vô tận.
Cục diện hai chọn một này không chỉ Thương Kình Nghiệp lường trước, cả Thương Thiệu lẫn Thương Lục đều có thể nhìn ra, thậm chí trong lòng Vu Sa Sa cũng rõ ràng. Tất cả mọi người đều biết niềm tin vào điện ảnh và chính kiến cá nhân của Thương Lục lớn đến mức nào, trông chờ hắn hồi tâm chuyển ý quay về quản lý tập đoàn, còn không bằng trông chờ Thương Thiệu quay sang yêu người khác có khi nhanh hơn.
Bởi vậy, dù bây giờ cây gậy trong tay Thương Kình Nghiệp đã vung lên, nhưng ông đã có tuổi rồi, không thể chờ nổi Thương Lục, cũng làm gì còn thời gian đi lựa chọn quyết định người thừa kế thích hợp nào khác?
"Nếu mối quan hệ của anh cả và Vu Sa Sa tràn ngập nguy cơ như em nói, anh ấy lại quyết tâm đấu tranh, chỉ sợ con trai anh ấy cũng không được ba em thừa nhận đâu." Kha Dữ ngồi xếp bằng, phiền chán chọc chọc nĩa vào tô salad bằng gỗ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mặt biển lấp lánh: "Đến lúc đó, chắc em sẽ bị bắt phải sinh con ấy nhỉ."
Không nghe tiếng Thương Lục đáp trả nên Kha Dữ nghiêng đầu nhìn, lại bắt gặp khuôn mặt hắn hiện lên vẻ do dự hiếm thấy.
"Này," Kha Dữ bật cười, "Vẻ mặt đó là sao? Đừng nói em rời đảo về nhà là phải kết hôn ngay nhé? Hay là..." Anh siết chiếc nĩa kim loại, "Hai năm nay em có con riêng ở đâu rồi?"
"Anh cứ biên tiếp đi." Thương Lục lạnh lùng nói.
"Nếu em không thể không kết hôn, có phải anh cũng không bao giờ chuyển thành người yêu chính thức được đúng không?" Kha Dữ buông chén, chống tay nâng má, ánh mắt trước sau luôn nhìn về hướng biển rộng, "Ừm... Lúc đó anh sẽ chúc phúc cho em, sau đó tránh đi thật xa."
Mí mắt Thương Lục giật giật, cổ họng khô khốc phun ra hai chữ: "Anh dám."
"Trước kia không dám, bây giờ dám. Ngày xưa thậm chí anh còn có ý nghĩ cả đời chấp nhận làm người tình bí mật của em. Anh không cần danh phận, không cần thừa nhận, không cần đứng dưới ánh mặt trời, chỉ cần mỗi em," Dưới tầm mắt mơ hồ của Thương Lục, nụ cười Kha Dữ có hơi hoảng hốt: "Nhưng bây giờ thì không, anh không làm nữa, hoặc là chúng ta chính thức ở bên nhau, hoặc là cả đời này không gặp lại."
Đột nhiên Thương Lục hạ giọng: "Anh lại gần đây đi, em nhìn không rõ."
Đúng vậy, từ giây phút mặt trời lặn xuống, trăng sao dâng lên, quang cảnh xung quanh chỉ còn là một vùng xanh đen sâu thẳm rộng lớn, Thương Lục phải rất cố gắng mới nắm bắt được nội dung trong ánh mắt Kha Dữ.
Kha Dữ quả nhiên dịch lại gần hắn một chút, đôi mắt điểm xuyết ánh sao cũng rơi thẳng vào tầm mắt Thương Lục.
"Ý anh là," Thương Lục tạm dừng một lát để tự xoa dịu cơn đau vô cớ trong lòng, "Bây giờ anh không còn yêu em nhiều như trước."
"Không phải," Kha Dữ mím môi, khẽ lắc đầu: "Vẫn yêu như xưa, chỉ là hai năm trước anh yếu đuối hơn bây giờ nhiều, phải bám lấy em mới có niềm tin mà sống tiếp. Còn hiện tại... nói như thế này nghe quá kỳ quặc, có lẽ vì được tiếp thêm rất nhiều sức mạnh từ 'yêu em', nên anh có thể ôm theo nỗi đau mất em mà sống tiếp quãng đời còn lại."
"Trước giờ anh luôn không công bằng với em," Thương Lục cong môi, "Hai năm trước, vì em quá tốt mà anh rời bỏ em, hai năm sau, cũng vì em cho anh sức mạnh mà rời bỏ em. Có phải em nên hành động giống Thang Dã, giam cầm anh hạ nhục anh, để anh dựa dẫm vào em, anh mới không tùy tiện bỏ đi nữa không?"
"Anh Lục Lục này, vẫn chưa được nghe tường tận chuyện của bảy năm đó phải không nhỉ," Kha Dữ cúi đầu tới gần hắn, tựa trán vào trán hắn, tay phải đặt lên gò má hắn nhẹ nhàng vuốt ve, "Anh nghĩ, mình đã sẵn sàng kể cho em nghe rồi đấy."
Tinh thần phấn chấn hẳn lên, anh buông Thương Lục ra, cầm lấy chén salad chưa ăn xong và cốc thủy tinh, nhẹ nhàng nói: "Đi tắm thôi."
Vùng cận xích đạo ở nam bán cầu vừa vào đông, Kha Dữ chui vào phòng tắm nước lạnh, lúc đi ra đã nhìn thấy Thương Lục cong gối ngồi dựa vào tường, tay cầm một quyển sách nhỏ, đôi mắt sau cặp kính khá tập trung.
Dáng vẻ hắn đọc sách trông rất trẻ trung, chỉ như một cậu sinh viên. Kha Dữ thường xuyên quên mất hắn hai mươi chín, còn bản thân đã ba mươi tư tuổi. Hắn đã đi đến độ tuổi mà anh quen biết rồi đem lòng yêu hắn. Một thanh niên hai mươi tư sẽ yêu người hai mươi chín tuổi, vì đó là độ tuổi đẹp nhất của đối phương, nhưng một thanh niên hai mươi chín tuổi lại chưa chắc yêu được người ba mươi tư tuổi, bởi vì đó là độ tuổi đẹp nhất của hắn.
"Em làm anh nhớ cuộc sống ở ký túc xá thời đại học ghê." Kha Dữ lau tóc, lúc đi ngang qua người hắn mang theo một luồng không khí mát lạnh sảng khoái. Thương Lục ngủ giường ngoài, anh ngủ giường bên trong, tiếng cắm điện và bật máy sấy tóc truyền qua tấm vách ngăn nghe rất rõ ràng.
Thương Lục buông sách xuống lẳng lặng nghe một lát, sau đó đứng dậy vòng qua giường Kha Dữ đứng xem anh sấy tóc. Mấy giây sau, hắn tự nhiên nhận máy sấy trong tay, giúp anh sấy nốt bộ tóc mềm mại đã khô một nửa.
Kha Dữ ngoan ngoãn ngồi uốn gối. Tiếng gió rất lớn, cả hai không ai nói gì, chỉ nghe tiếng máy sấy bên tai hòa cùng tiếng sóng biển bên ngoài cửa sổ xe.
"Được rồi." Thương Lục rút phích cắm ra.
"Ừm, vậy chúng ta cùng kể chuyện xưa đi." Kha Dữ nói rồi vỗ vỗ lên mặt giường, nhưng Thương Lục không ngồi xuống mà chỉ tùy ý đứng dựa vào thân xe, từ trên cao nhìn xuống Kha Dữ.
"Hình như cũng không có gì để nói," Kha Dữ cố gắng sắp xếp từ ngữ một chút, "Lần trước... Không, là hai năm trước, những gì cần nói anh đã nói cả rồi, giam cầm, đe dọa, đánh đập, tra tấn thể xác, ngược đãi tinh thần... Hôm ở London... ở trên giường," Anh ngượng ngùng rũ mi, "Những câu nhạy cảm mà em hỏi, tuy anh không trả lời trực tiếp nhưng chắc em cũng hiểu hết. Với sự nhạy bén của em, nhất định đã tự tìm được chân tướng rồi, nhưng hôm nay anh vẫn muốn cho em biết thêm một chút ——"
"Anh quen biết ông ta trong một rạp phim nghệ thuật nhỏ, lão hỏi anh có muốn làm ngôi sao không, anh từ chối. Nhưng mà lúc đó Mai Trung Lương đang vay nặng lãi quá nhiều tiền, anh không thể không kiếm tiền thật nhanh, ngoại trừ bán ma túy, toàn thế giới chắc chỉ có giới giải trí nội địa là kiếm tiền được nhanh như vậy." Kha Dữ bật cười tự giễu, "Ông ta là sếp anh, anh là nhân viên công ty. Ban đầu mọi việc diễn ra rất bình thường, sau đó ông ta biết về bệnh của bà anh, biết Mai Trung Lương thường xuyên tới xin đểu, vậy là giúp anh xây dựng viện điều dưỡng, giúp Mai Trung Lương trả nợ. Lúc đó anh đã thấy sai sai rồi... nhưng không nghĩ nó lại sai đến thế. Lần đầu tiên... Lần đầu tiên là sau cuộc họp công ty cuối năm, lão đánh thuốc anh, nhưng không phải cưỡng hiếp, mà là..."
"Anh không cần nói ra." Thương Lục đứng thẳng dậy, một lát sau, hắn vươn tay ra khỏi túi quần vuốt ve mái tóc đen của anh, tiện đà ngồi xổm xuống, tìm được đôi mắt Kha Dữ vẫn luôn nhìn chòng chọc xuống sàn nhà: "Em biết hết, anh không cần nói thẳng ra đâu."
"Nhưng anh muốn nói, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi," Kha Dữ nuốt nước bọt, ngón tay bấu chặt mép giường, "Anh làm được."
"Lần đầu tiên là lão khẩu giao cho anh," Đồng tử Kha Dữ co chặt trong một cái chớp mắt như bị kim đâm vào ngón tay. Sau đó anh thở hắt một tiếng, tiếp tục nói, "Chụp lại rất nhiều ảnh để đe dọa."
"Dựa theo hợp đồng quản lý, nếu những tấm ảnh không lộ mặt lão bị công bố ra ngoài, anh không chỉ phải bồi thường toàn bộ tiền cho các nhà quảng cáo và nhà sản xuất phim, còn phải trả tiền vi phạm hợp đồng cho công ty, chi phí kiện tụng... chắc vượt quá trăm triệu. Anh hoàn toàn không có khả năng chấm dứt hợp đồng, bà anh cũng đã vào viện điều dưỡng rồi, anh không đi được," Lòng bàn tay che khuất hốc mắt trống rỗng nóng rực: "... Anh xin lỗi, anh thật sự không đi được."
"Không thể báo cảnh sát," Kha Dữ hít sâu một hơi như muốn xoa dịu cơn áy náy sâu sắc: "Anh không có chứng cứ, mỗi lần di động của anh đều bị tịch thu, anh cũng phải tắm rửa sạch sẽ trước khi rời khỏi khách sạn hoặc nhà lão. Cho dù mang theo một thân thương tích đi báo cảnh sát, anh cũng không có bất cứ thứ gì chứng minh đây là việc do lão gây ra, hoặc nếu cảnh sát mang được trát điều tra tới nhà lão, mấy đoạn ghi hình chắc chắn cũng biến mất hết... Huống hồ bà anh còn nằm trong tay lão."
"Em biết," Thương Lục trầm ổn nói, "Em không ngây thơ đến thế." Dừng một chút, hắn ngửa mặt hôn vào khóe môi Kha Dữ: "Anh không cần phải cảm thấy tội lỗi, anh không có lỗi với ai hết, đặc biệt là em."
"Đầu óc lão ta có bệnh, vượt lên cả fetish bệnh hoạn kia, bao nhiêu năm nay giữa anh và lão luôn diễn ra một trận chiến giằng co,. Thay vì nói muốn ngủ với anh, chi bằng nên nói lão muốn anh dựa dẫm vào lão, sùng bái, thần phục. Lão ta muốn nhìn anh từ bỏ hết mọi thứ, đắm mình trong trụy lạc, để anh tình nguyện quỳ xuống li.ếm chân lão... Sau đó kết luận rằng đó là tình yêu."
"Cho nên... em đừng bao giờ đánh đồng mình với Thang Dã. Lão ta không xứng, mãi mãi không xứng."
"Được." Thương Lục hứa hẹn một cách ngắn gọn.
"Anh rất muốn kể hết, nhưng khi đó anh quá sợ hãi mất em, hoặc có lẽ cảm thấy đến một ngày chúng ta sẽ chia tay trong hòa bình, anh không muốn để lại ấn tượng xấu như vậy. Ngày chấm dứt hợp đồng... em có nhớ mình từng nhận một cuộc gọi kỳ quặc không? Đối phương nói nhầm số," Kha Dữ nửa khóc nửa cười lắc đầu, nói năng lộn xộn: "Anh đang nói gì thế này, em nhận bao nhiêu cuộc gọi ——"
"Em nhớ rõ."
Kha Dữ đột ngột ngước mắt nhìn hắn.
"Ngày anh và em hoàn tất thủ tục sang tên căn hộ."
"Tại sao lại nhớ rõ thế?"
"Bởi vì lúc ấy em đang nhớ đến anh, theo phản xạ nghĩ rằng anh gọi đến, cuối cùng phát hiện là không phải."
"Không phải anh, là Thang Dã... Anh khích ông ta gọi đấy. Lần trước anh nói với em về hai trận cược, ngày hôm đó chính là ngày hạ cược. Anh định khích lão kể hết mọi chuyện cho em nghe, chứng tâm manh, và mối quan hệ bất chính dị dạng đó... Như tung một đồng xu lên vậy, dù mặt sấp hay ngửa, thời khắc đó xem như được quyết định hết."
"Nhưng em không nhận."
"Nếu nhận, sau đó sẽ thế nào?"
Thương Lục nghiêm túc suy nghĩ, khoang xe rơi vào yên tĩnh khác thường, Kha Dữ cũng im lặng chờ hắn trả lời.
"Không biết, khi đó chúng ta ở bên nhau chưa bao lâu. Có lẽ trong lòng em sẽ có khúc mắc, lựa chọn chia tay rồi quay về trạng thái làm bạn và hợp tác công việc thôi."
Kha Dữ không biết nên cảm thấy may mắn hay nên khổ sở.
"Hoặc có lẽ em sẽ không để bụng, thề sau này sẽ bảo vệ anh càng tốt hơn," Thương Lục ôm mặt anh, ngón tay dịu dàng vuốt ve đáy mắt Kha Dữ, "Nhưng Thang Dã không thực hiện được trận cược với anh, anh không để lão ta có được thú vui tiêu khiển, có khi lão sẽ càng điên cuồng muốn hủy hoại anh, công bố hết ảnh lên mạng để cả thế giới nhìn thấy."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó... Em không đoán được, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt lên, hoặc tệ đi, cuối cùng không thể cứu vãn nổi nữa. Có lẽ anh sẽ lại trốn đi một mình, từ đó mai danh ẩn tích... Em không biết, nếu áp lực đồng thời đến từ bốn phương tám hướng, em không dám chắc chúng ta sẽ bình an vượt qua."
Hắn luôn cực kỳ lý trí, nhưng lý trí cho Kha Dữ cảm giác an toàn, bởi vì anh biết hắn sẽ không nói dối, cũng không hứa hẹn lung tung, mỗi một chữ đều rõ ràng, đến nơi đến chốn, không thẹn với lương tâm.
"Sau khi chúng ta chia tay, em nhận được một bức email, bên trong là ảnh anh và Thang Dã trên đảo Nam Sơn, anh lên xe cùng lão ta."
"Sau đó anh bỏ chạy."
"Vậy sao?" Thương Lục bật cười, ngữ khí nhẹ nhàng như để khích lệ dũng khí của anh.
"Hôm đó anh uống say, lão nói lão tới để lấy tiền cược, bắt anh phải chấp nhận số phận."
"Anh có kêu lão mau cút đi không?"
Kha Dữ hít một hơi thật sâu rồi bật cười, ra sức gật đầu: "Anh đá lão mấy cú, còn cắn đứt nửa vành tai luôn."
Thương Lục kinh ngạc nâng mắt, cũng cười theo: "Lợi hại quá."
Hai người cùng nhau cười, tiếng cười rất nhẹ nhõm.
"Đôi khi anh nghĩ, nếu mình không gặp phải những chuyện như thế thì tốt quá," Lòng bàn tay Kha Dữ áp lên tay Thương Lục, dán chặt vào lòng bàn tay hắn, "Nếu không có những việc đó, anh có thể gặp em thật sạch sẽ... Không đúng, nếu không có những việc đó thì anh đã không gặp được em rồi."
"Vậy đừng gặp." Thương Lục bình tĩnh nói.
Kha Dữ nghẹn họng trợn tròn mắt, anh nhìn hắn chằm chằm như quên mất mình phải chớp mắt.
"Gặp được em không có gì tốt cả," Thương Lục lau nước mắt cho anh, "Kha Dữ, nếu gặp em mà anh phải chịu cảnh bị cha mẹ vứt bỏ hai lần, phải đối mặt với nợ nần, quấy rối tì.nh d.ục, bị bệnh tâm manh tra tấn, anh phải bị Thang Dã giam cầm đánh đập bảy năm, anh phải chịu hết điều tiếng vô vọng chờ đợi trong giới giải trí suốt bảy năm —— Nếu anh phải trả cái giá lớn như vậy, vượt qua bao nhiêu khổ cực mới gặp được em, thì em thà không gặp anh."
"Anh sẽ sống một cuộc đời tốt đẹp, cha mẹ không vứt bỏ anh, hoặc cặp vợ chồng giáo viên không bỏ rơi anh, hoặc Mai Trung Lương là người đàng hoàng tử tế, lão ta và bà anh cùng nhau chăm sóc bảo vệ anh, để anh lớn lên thuận lợi. Anh không cần đi làm công, không bị quấy rối, không bị bệnh tâm manh, thi đại học đạt 145 điểm toán, đậu vào ngôi trường thật tốt, học chuyên ngành mà anh yêu thích nhất. Anh sẽ trở thành giáo viên, hoặc luật sư, bác sĩ hoặc nhân viên ngân hàng với mức lương ổn định ——"
Trái tim Kha Dữ đau đớn không thôi, nước mắt rơi tí tách từng giọt.
"Anh nhìn thấy phim em quay ngoài rạp, sẽ nghĩ thầm phim gì mà nát quá, hoặc là cực kỳ thích. Lúc rời khỏi rạp, bạn gái sẽ kéo tay anh phàn nàn nói mình ngủ quên trong lúc xem. Em xuất hiện trong buổi chiếu ra mắt, chúng ta đi ngang qua nhau, kiếp này chỉ gặp gỡ đúng một lần."
Nước mắt nhỏ xuống ga trải giường tạo thành những vệt tối màu rõ ràng. Cả đời này chưa bao giờ Kha Dữ khóc như vậy, anh chỉ yên lặng rơi nước mắt, tựa như một loài sinh vật sống dưới nước đi tới một vùng đất không thuộc về mình, chỉ có thể tuyệt vọng hít thở mà dưỡng khí cứ dần dần cạn kiệt.
Thương Lục cong môi, "Nếu không gặp em, anh sẽ sống cuộc đời yên ả hạnh phúc, có gia đình và những đứa con của riêng mình. Nếu vậy thì không cần gặp em, cũng đừng đi gặp em, được không? Nếu kiếp sau có người bắt anh lựa chọn, anh đừng ngốc như thế, Thương Lục không có gì tốt, hắn không phải món quà cuộc đời ban cho anh đâu. Đến lúc đầu thai anh nhớ nhắm mắt vào, quên em đi rồi vượt qua một cuộc đời thật thuận lợi và vui vẻ."
"Nếu có cỗ máy thời gian, em sẽ mang theo ký ức trở về quá khứ, quay về khoảng thời gian anh sinh ra, để anh được sinh trong một gia đình hạnh phúc và trọn vẹn. Em sẽ mang theo ký ức tình yêu nhìn anh lớn lên, thi đại học, quen bạn gái, sau đó ở thời khắc chúng ta nhất định đi ngang qua nhau, em sẽ thay bộ lễ phục đẹp nhất, nở nụ cười tươi nhất. Chúng ta lướt qua nhau, ánh mắt chạm nhau, cuối cùng rời đi như hai người xa lạ. Anh sẽ nắm tay bạn gái đi qua trước mặt em, và đó là tất cả những gì chúng ta có trong cuộc đời này."
---
Lời tác giả:
BGM chương này có lẽ là《 Nguyện để em quyết định 》- 愿你决定 của Trương Quốc Vinh